Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta
Chương 54: Cho ngươi hôn
Ma tu vô thanh vô tức rút lui, không hề báo trước. Rốt cuộc ban ngày khi còn cùng chính đạo đánh đến ngươi chết ta sống, trước khi chết đều che ngực, phun ra một búng máu rồi rống một câu "Ma đạo tất thắng!", ai ngờ vừa quay đầu lại liền chạy hết.
Mọi người đều mang vẻ mặt mơ hồ, mấy đại tu sĩ phát hiện ra trước tiên đều nghĩ đó là âm mưu, ngồi xổm ở bên ngoài trận doanh của ma tu hai canh giờ, nhìn trận doanh trống không, cuối cùng vẫn là xác định.
Ma tu toàn bộ đã cuốn gói bỏ chạy.
Sở Ngư rối rắm.
Hắn còn tưởng rằng chỉ có Mị Âm Cốc muốn chạy, như thế nào toàn bộ đều chạy? Chạy hết như vậy thì đánh như thế nào? Ma tu là đang làm gì?
Giao chiến đã nhiều năm, việc này cũng quá đột ngột.
Toàn bộ tu sĩ đều mang vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm nam tử phía trên, rõ ràng đều đang nghi ngờ.
Nam tử ho một tiếng, cất cao giọng nói: "Bởi vì chúng ta không biết đây rốt cuộc có phải âm mưu quỷ kế của ma tu hay không, thỉnh chư vị đạo hữu tiếp tục đề cao cảnh giác, trấn thủ Thanh Đồ thêm mấy ngày, đợi điều tra rõ ràng tình huống sẽ đưa ra quyết định."
Các tu sĩ đều mang vẻ mặt mơ hồ mà rời khỏi giáo trường. Sở Ngư suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay với Sở Thanh vẫn luôn cố ý vô tình nhìn chằm chằm bên này ở phía xa, nhếch miệng cười cười. Sở Thanh không kịp phòng ngừa bị nụ cười này đánh trúng, cơ hồ muốn trực tiếp lao qua ôm đệ đệ nhà mình một cái. Không đợi hắn đến gần, Tạ Hi đã đem Sở Ngư ôm vào trong lòng, dẫn theo Tam sư đệ ngự kiếm rời đi.
Hai mắt Sở Thanh suýt thì bốc hỏa.
Sở Ngư trộm ngước mắt nhìn sắc mặt Sở Thanh, thở dài, tùy tay cào cào cằm Tạ Hi: "Ta nói ngươi, không có việc gì thì đừng chọc giận đại ca ta."
Tạ Hi bị hắn cào ngứa, trong lòng cũng ngứa, không khoẻ mà cọ lên đầu hắn, thấp giọng cười: "Sư huynh đau lòng sao?"
Không đau lòng đại ca thì đau lòng ai?
Tạ Hi thấy Sở Ngư gật đầu, sắc mặt dần ảm đạm, thấp giọng nói: "Sư huynh, ta rất hâm mộ Sở Thanh, hắn có người thân quan tâm, mà ta......"
Sở Ngư biết Tạ Hi đang giả đáng thương, lại vẫn nhịn không được có chút đau lòng, im lặng một lát, nâng lên bàn tay ngắn nhỏ nỗ lực xoa tóc y, khuôn mặt nhỏ mang thần sắc nghiêm nghị: "Sư đệ đừng thương tâm, ngươi còn có ta."
Không chờ Tạ Hi cao hứng một khắc, Sở Ngư cười rộ lên, đôi mắt to ngập nước cong lên: "Quên mất rồi sao, ta là cha ngươi đó."
Tạ Hi: "......"
Tam sư để vẫn luôn yên lặng theo ở phía sau không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tạ Hi quay đầu lại, lãnh đạm mà liếc mắt một cái: "Ngụy Từ Âm tựa hồ rất có hứng thú với ngươi, muốn đi Mị Âm Cốc không?"
Tam sư đệ đột nhiên biến sắc, lập tức che miệng.
Y giáo huấn được Tam sư đệ nhưng không giáo huấn được Sở Ngư. Tạ Hi chỉ có thể xoa xoa đầu Sở Ngư, ghé đến bên tai hắn, nói nhỏ: "Sư huynh trúng pháp quyết này cũng như nhận được lá bùa hộ mệnh nhỉ."
Sở Ngư cười mà không nói.
"Nhưng sư huynh đã nghĩ đến ngày khôi phục thì sẽ xảy ra việc gì chưa?"
Khuôn mặt nhỏ của Sở Ngư cứng đờ: "......"
"Sư đệ nhất định sẽ giúp sư huynh mau chóng khôi phục." Dừng một chút, Tạ Hi đem thân thể nho nhỏ trong lòng ôm thật chặt, có chút tiếc nuối, "Tuy rằng dáng vẻ này của sư huynh cũng rất mê người."
Sở Ngư hai mắt rưng rưng: "......"
Quả nhiên, tuy rằng hắn không còn là pháo hôi, tốt xấu gì cũng coi như là vai (nữ) chính, nhưng vẫn không thể tìm đường chết......
***
Tạ Hi mang theo Sở Ngư trở về Sở gia, ngồi ở trước đường, tiện thể mang theo Tam sư đệ. Tam sư đệ ngồi xổm ở bên cạnh, trộm ngắm trêu đùa Sở Ngư và Tạ Hi.
Đại sư huynh ngày thường cao cao tại thượng, thanh lãnh như tiên, Nhị sư huynh thì tay cầm hàn kiếm, lãnh khốc trầm tĩnh. Nhưng khi ở cùng nhau, phong cách liền hoàn toàn thay đổi, đặc biệt hiện giờ Sở Ngư biến thành hình dạng nhỏ con này, mềm mại nộn nộn, làm không ra dáng vẻ cao quý lãnh diễm. Khi cố làm ra lại khiến cho người muốn véo hai má.
A......Thật muốn xoa xoa.
Tam sư đệ chịu ủy khuất, cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi vị tình cảm khó chịu của hai người dành cho nhau.
Cũng may, không bao lâu, Sở Thanh đã trở lại, phía sau còn có Lục Khinh An.
Hai người tựa hồ ở trên đường có tranh chấp nhỏ, sắc mặt Lục Khinh An bất biến, sắc mặt Sở Thanh lại có điểm khó coi. Trong lòng Sở Ngư biết rõ lí do có thể làm hai người bọn họ tranh chấp chỉ có hắn, an an tĩnh tĩnh mà rúc ở trong lòng Tạ Hi, ôm cổ y không nói lời nào.
Sở Thanh nghẹn một hơi, nhìn thấy đệ đệ an tĩnh ngoan ngoãn mà dựa trong lòng người khác, tức khắc liền càng buồn bực, nhưng nhìn Sở Ngư thoải mái trong tay Tại Hi, lại luyến tiếc để hắn rời đi, đành phải trầm mặt tiếp tục đề tài ở trên đường.
"Lục tiền bối, Ngư nhi là đệ đệ của ta, là người của Sở gia. Việc ở Vân Thác không cần làm phiền đến Thiên Uyên Môn, ta mang theo đệ đệ cùng một vị tiền bối Nguyên Anh kỳ đi là được."
Lục Khinh An nhàn nhạt nói: "Ngư nhi không chỉ là người của Sở gia mà còn là đệ tử của ta. Cao thủ Nguyên Anh kỳ không phải nói mang là mang, lí do ma tu rút lui không minh không bạch, tiền tuyến Kim Hà còn cần có người tiếp tục trấn thủ, phía sau Sở gia cũng cần nhân thủ phòng bị."
Sở Thanh nghẹn nghẹn, nổi giận đùng đùng, vung tay áo, sau một lúc lâu mới nhịn xuống tức giận, nói: "Vậy một mình ta mang đệ đệ đi là đủ rồi!"
Sắc mặt Lục Khinh An bất biến như cũ: "Để Hi nhi đưa Ngư nhi đi."
Sở Thanh chau mày: "Dựa vào cái gì?"
Lục Khinh An nói: "Hi nhi đã đạt đỉnh Kim Đan hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là có thể kết Anh."
Sở Thanh không thể chối bỏ.
Lục Khinh An tiếp tục nói: "Sở đạo hữu đã thân tử đạo tiêu. Sở gia hiện tại không có người đứng đầu, ngươi phải về Lạc Phong Cốc tọa trấn Sở gia."
Thấy sắc mặt Sở Thanh phức tạp, Lục Khinh An gật đầu không nói nữa. Sở Ngư từ trong lòng Tạ Hi chui ra ngoài, nhảy đến trên mặt đất, bước nhỏ đến bên người Sở Thanh, ôm chân nắm tay hắn, cố gắng an ủi.
Cũng là làm khó Lục Khinh An, phỏng chừng hắn đời này nói rất ít nhưng vừa rồi nói một tràng dài như vậy chỉ để thuyết phục đệ khống......
Chính là đệ khống cũng rất đáng thương......
Sở Ngư xoa xoa tay hắn.
Sở Ngư nhỏ giọng nói: "Đại ca đừng lo lắng, Tạ Hi sẽ chiếu cố ta thật tốt."
Sở Thanh im lặng không nói gì, cúi đầu nhìn tiểu Sở Ngư còn không cao đến eo mình. Sở Ngư ngửa đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn có chút khẩn trương, đôi mắt tròn xoe trong suốt sạch sẽ, làn da trắng như ngọc, giống như một bức tượng nhỏ được làm từ băng tuyết. Tựa như Sở Ngư đã thật sự biến thành trẻ con.
Sở Thanh hoảng hốt một chút, nghĩ tới Sở Ngư khi còn nhỏ.
Cha mẹ hắn thường xuyên vì các loại sự tình mà xa nhà, tổ phụ tổ mẫu luôn bế quan. Lạc Phong Cốc to như vậy, người bên ngoài không được đi vào gặp con cháu trong nhà. Bên trong chính là một mảnh trống không.
Hắn lớn Sở Ngư rất nhiều, tự nhiên chính là hắn chăm sóc Sở Ngư. Từ khi Sở Ngư bi bô tập nói cho đến lúc hắn tập tễnh học bước đi, mỗi một bước đều là Sở Thanh dẫn dắt. Có bóng ma từ việc trơ mắt nhìn nhị đệ chết thảm, Sở Thanh nhịn không được mà đối với ấu đệ càng tốt hơn. Tất cả mọi điều tốt nhất đều cho đệ đệ, không cho bất cứ thứ gì xúc phạm tới đệ đệ.
Thẳng đến khi Sở Ngư mười ba tuổi, đột nhiên đưa ra ý muốn đến Thiên Uyên Môn.
Sở Thanh là người luyến tiếc nhất, không muốn nhất.
Nhưng Sở Ngư vẫn rời đi, hắn bắt đầu một mình tu luyện. Bởi vì Thiên Uyên Môn hạn chế tu vi, ngay từ đầu hắn không thể thường xuyên đi xem Sở Ngư, chỉ có thể nhìn lá phong ở Lạc Phong Cốc từ màu xanh tươi chuyển sang lửa đỏ rồi rơi xuống đất.
......Phảng phất đã qua rất nhiều năm.
Trừ bỏ đoạn thời gian nuôi lớn Sở Ngư kia, hắn cơ hồ không có cơ hội ở bên Sở Ngư quá lâu.
Trầm mặc thật lâu sau, Sở Thanh nhắm mắt, trong nháy mắt nhớ tới Tam Hỏa đâm vào cơ thể phụ thân, thân mình bỗng nhiên run lên, ngồi xổm xuống, đem vùi đầu ở cổ Sở Ngư.
Thật sự đã quá lâu......
Sở Ngư có chút lo lắng, xoa xoa đầu hắn: "Đại ca?"
Sở Thanh hít vào một hơi thật sau, ngẩng đầu, dụi hốc mắt có chút đỏ lên, lưu luyến mà xoa đầu Sở Ngư, giọng nói khàn khàn: "Đệ đệ phải về sớm một chút, đại ca chờ đệ."
Sở Ngư ngẩn ra, theo bản năng gật đầu.
Về sau Sở Ngư mới hậu tri hậu giác: Sở Thanh đây là thỏa hiệp?
Thỏa hiệp nhanh như vậy, thật có chút ngoài dự đoán.
Sở Ngư quá đỗi vui mừng, vẫy tay với Tạ Hi. Tạ Hi ngoan ngoãn mà đi tới, nhìn Sở Thanh đứng dậy, cùng hắn đối diện một lát, cúi đầu, "Đa tạ, cữu ca.*"
*Anh dâu:))
......
Trước đường yên tĩnh.
Lục Khinh An nhấp trà lạnh, mặt vô cảm. Tam sư đệ run run rẩy rẩy, dịch đến phía sau Lục Khinh An. Sở Ngư bụm mặt xoay đầu không nói lời nào, trộm liếc mắt chú ý tới biểu tình của Sở Thanh.
Mặt Sở Thanh bởi vì một tiếng "Cữu ca" này mà có chút vặn vẹo.
Khói thuốc súng vô hình tràn ngập trong không khí, kèn chiến không tiếng động vang lên. Tam sư đệ nắm chặt tay, chuẩn bị chứng kiến đại chiến giữa đệ tử đứng đầu thế hệ trẻ của Thiên Uyên Môn và gia chủ kế nhiệm của Sở gia.
Sở Ngư không biết nói gì một lúc lâu, xoay đầu, mỉm cười nói sang chuyện khác: "A......Đại ca, lúc nãy trong đại điện huynh nghe được cái gì?"
Sở Thanh giả vờ như không nghe thấy lời Tạ Hi nói, cúi người bế Sở Ngư lên: "Sau khi phát hiện ma tu rút lui, các vị tiền bối một đường tới Kim Hà tìm kiếm, xác nhận ma tu đã thật sự rút lui."
Chỉ là còn tồn đọng vài phần lo lắng, cho nên nhất thời không dám để các tu sĩ rời đi.
Lại nói, đại chiến liên tục nhiều năm đột nhiên kết thúc, ma tu không rên một tiếng mà rời đi sẽ chỉ làm chính đạo càng thêm cảnh giác mà canh giữ tiền tuyến Kim Hà. Hay là ma tu thấy nhàm chán, muốn trêu chọc tu sĩ chính đạo?
Suy nghĩ không có kết quả, Sở Ngư từ bỏ cái vấn đề làm người đau đầu này.
Tóm lại, hiện tại phải chuẩn bị thất tốt để xuất phát đi Vân Thác. Chờ gặp được Ngụy Từ Âm là có thể hỏi ra ngọn nguồn sự việc.
Sở Thanh trừng mắt đuổi Tạ Hi đi. Đề phòng Tạ Hi lại lén lút tới gặp Sở Ngư, mấy ngày sau Sở Ngư đều ngủ cùng với hắn.
Cuối cùng đến thời khắc phân biệt, Sở Thanh vẫn rất lưu luyến.
Bên ngoài Thanh Đồ là ngàn dặm hoang mạc, hiện giờ đã là cánh đồng tuyết trải dài mênh mang. Trên trời tuyết rơi nặng hạt, Sở Thanh đưa cây dù nhỏ tự tay làm cho Sở Ngư, xoa xoa đầu nhỏ, "Đệ phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Sở Ngư gật đầu.
"Ngàn vạn lần cẩn thận, đề phòng ma tu."
Sở Ngư gật đầu.
"Không nên dễ dàng tin tưởng người ngoài."
Sở Ngư tiếp tục gật đầu.
"Thời khắc mấu chốt không cần tiếc của, Thiên Lôi Tử ta đã đặt trong nhẫn trữ vật."
......
Sở Thanh phân phó từng thứ một xong xuôi, Sở Ngư có chút choáng váng, vội vàng dừng hắn lại, "Ta biết rồi, đại ca. Bên Sở gia còn cần huynh chủ trì rút lui, mau đi đi."
Sở Thanh im lặng cùng Tạ Hi liếc nhau, thấy Tạ Hi gật đầu, rốt cuộc mới buông xuống Sở Ngư, dừng một chút, ngự kiếm trở về.
Lục Khinh An không theo tiễn, bên cạnh chỉ có Tam sư đệ đứng run bần bật trong tuyết. Tiễn đi đại cữu ca với quan hệ khó xử, Tạ Hi đã lâu mới được bế Sở Ngư, thân mật mà cọ cọ, trong mắt đầy ý cười hoà thuận vui vẻ.
Sở Ngư bất đắc dĩ mà đẩy mặt y ra.
......Đậu má, do cơ thể bị thu nhỏ, ai nhìn thấy hắn cũng đều phải ôm một cái. Chẳng lẽ mấy ngày tới này chân hắn sẽ không chạm đất?
Quay đầu nhìn về phía Tam sư đệ, Sở Ngư chớp chớp mắt: "Tam sư đệ, ngươi giống như có chuyện muốn nói?"
Tam sư đệ bẽn lẽn ngượng ngùng, lắp bắp mà lấy ra một xấp bùa chú, đưa cho Sở Ngư, giọng nói nhỏ như muỗi: "Đệ biết Đại sư huynh không thiếu pháp bảo bùa chú, nhưng chuyến đi này đường dài hung hiểm, sư đệ gần đây vẽ bùa có đột phá, nhiều ngày vẽ chút phù này......"
Sở Ngư ngẩn ra, để ý tới Tam sư đệ mệt mỏi còn phải cố giả bộ đầy tinh thần, trong lòng không khỏi có chút cảm động, duỗi tay tiếp nhận, cười gật gật đầu: "Đa tạ, Tam sư đệ."
Tam sư đệ có chút thẹn thùng: "Đại sư huynh, có chuyện này......"
Sở Ngư: "Ừm?"
"Có thể cho đệ xoa một chút không?" Trong mắt Tam sư đệ lóe lên chút chờ mong.
Sở Ngư: "......"
Tạ Hi ném qua ánh mắt lãnh lệ hình viên đạn: "Lăn."
Nói xong, đem Sở Ngư ôm vào trong lòng thật chặt, ngự lên Đoạn Tuyết xoay người rời đi.
Sở Ngư dở khóc dở cười, vươn tay vẫy vẫy với Tam sư đệ rồi quay về chọc chọc ngực Tạ Hi.
"Sao thái độ của ngươi với Tam sư đệ lại kém như vậy?"
Tạ Hi im lặng một lát, giọng nói có chút rầu rĩ: "Sư huynh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tam sư đệ. Tam sư đệ lớn lên bộ dáng ngoan ngoãn trắng nõn như vậy, nói không chừng sư huynh sẽ......"
Sở Ngư đen mặt: "Ngươi nói thêm câu nữa ta liền quay về đi tìm Tam sư đệ."
Đứa nhỏ này cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy? Còn não bổ hắn cùng Tam sư đệ? Mơ đỏ còn chưa mọc ra mà đã bắt đầu lo lắng sẽ xuất tường*?
(*这红杏都还没长出来: Mơ đỏ vẫn chưa lớn. Phần cành mơ đỏ mọc qua tường là ẩn dụ cho sự không chung thủy.)
Im lặng một lúc lâu, Sở Ngư biết, nói đến cùng vẫn là hắn nhiều lần xảy ra chuyện khiến Tạ Hi không có cảm giác an toàn. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mặt Tạ Hi, xem biểu cảm y.
"Mặt ngươi lạnh quá......Giận sao?"
Tạ Hi ủy khuất mà méo miệng, không nói lời nào.
Sở Ngư thở dài: "......Ta đều là của ngươi mà ngươi còn đi suy nghĩ mấy thứ lung tung......Không thích ta nhìn chằm chằm người khác, vậy ta liền không nhìn. Chỉ nhìn ngươi, được không?"
Tạ Hi tươi cười rạng rỡ, nhìn chằm chằm Sở Ngư một trận, lại có chút buồn bực.
Sở Ngư bất đắc dĩ: "Lại làm sao vậy?"
Tạ Hi nói: "Lúc này ta đang rất muốn hôn sư huynh."
Sở Ngư biết Tạ Hi đang buồn bực dáng vẻ này của hắn không thể xuống tay, trong lòng cười ha ha ha ha, đột nhiên sinh ra chút ác ý, chu miệng nhỏ lên: "Cho ngươi hôn."
Tạ Hi: "......"
Mọi người đều mang vẻ mặt mơ hồ, mấy đại tu sĩ phát hiện ra trước tiên đều nghĩ đó là âm mưu, ngồi xổm ở bên ngoài trận doanh của ma tu hai canh giờ, nhìn trận doanh trống không, cuối cùng vẫn là xác định.
Ma tu toàn bộ đã cuốn gói bỏ chạy.
Sở Ngư rối rắm.
Hắn còn tưởng rằng chỉ có Mị Âm Cốc muốn chạy, như thế nào toàn bộ đều chạy? Chạy hết như vậy thì đánh như thế nào? Ma tu là đang làm gì?
Giao chiến đã nhiều năm, việc này cũng quá đột ngột.
Toàn bộ tu sĩ đều mang vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm nam tử phía trên, rõ ràng đều đang nghi ngờ.
Nam tử ho một tiếng, cất cao giọng nói: "Bởi vì chúng ta không biết đây rốt cuộc có phải âm mưu quỷ kế của ma tu hay không, thỉnh chư vị đạo hữu tiếp tục đề cao cảnh giác, trấn thủ Thanh Đồ thêm mấy ngày, đợi điều tra rõ ràng tình huống sẽ đưa ra quyết định."
Các tu sĩ đều mang vẻ mặt mơ hồ mà rời khỏi giáo trường. Sở Ngư suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay với Sở Thanh vẫn luôn cố ý vô tình nhìn chằm chằm bên này ở phía xa, nhếch miệng cười cười. Sở Thanh không kịp phòng ngừa bị nụ cười này đánh trúng, cơ hồ muốn trực tiếp lao qua ôm đệ đệ nhà mình một cái. Không đợi hắn đến gần, Tạ Hi đã đem Sở Ngư ôm vào trong lòng, dẫn theo Tam sư đệ ngự kiếm rời đi.
Hai mắt Sở Thanh suýt thì bốc hỏa.
Sở Ngư trộm ngước mắt nhìn sắc mặt Sở Thanh, thở dài, tùy tay cào cào cằm Tạ Hi: "Ta nói ngươi, không có việc gì thì đừng chọc giận đại ca ta."
Tạ Hi bị hắn cào ngứa, trong lòng cũng ngứa, không khoẻ mà cọ lên đầu hắn, thấp giọng cười: "Sư huynh đau lòng sao?"
Không đau lòng đại ca thì đau lòng ai?
Tạ Hi thấy Sở Ngư gật đầu, sắc mặt dần ảm đạm, thấp giọng nói: "Sư huynh, ta rất hâm mộ Sở Thanh, hắn có người thân quan tâm, mà ta......"
Sở Ngư biết Tạ Hi đang giả đáng thương, lại vẫn nhịn không được có chút đau lòng, im lặng một lát, nâng lên bàn tay ngắn nhỏ nỗ lực xoa tóc y, khuôn mặt nhỏ mang thần sắc nghiêm nghị: "Sư đệ đừng thương tâm, ngươi còn có ta."
Không chờ Tạ Hi cao hứng một khắc, Sở Ngư cười rộ lên, đôi mắt to ngập nước cong lên: "Quên mất rồi sao, ta là cha ngươi đó."
Tạ Hi: "......"
Tam sư để vẫn luôn yên lặng theo ở phía sau không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tạ Hi quay đầu lại, lãnh đạm mà liếc mắt một cái: "Ngụy Từ Âm tựa hồ rất có hứng thú với ngươi, muốn đi Mị Âm Cốc không?"
Tam sư đệ đột nhiên biến sắc, lập tức che miệng.
Y giáo huấn được Tam sư đệ nhưng không giáo huấn được Sở Ngư. Tạ Hi chỉ có thể xoa xoa đầu Sở Ngư, ghé đến bên tai hắn, nói nhỏ: "Sư huynh trúng pháp quyết này cũng như nhận được lá bùa hộ mệnh nhỉ."
Sở Ngư cười mà không nói.
"Nhưng sư huynh đã nghĩ đến ngày khôi phục thì sẽ xảy ra việc gì chưa?"
Khuôn mặt nhỏ của Sở Ngư cứng đờ: "......"
"Sư đệ nhất định sẽ giúp sư huynh mau chóng khôi phục." Dừng một chút, Tạ Hi đem thân thể nho nhỏ trong lòng ôm thật chặt, có chút tiếc nuối, "Tuy rằng dáng vẻ này của sư huynh cũng rất mê người."
Sở Ngư hai mắt rưng rưng: "......"
Quả nhiên, tuy rằng hắn không còn là pháo hôi, tốt xấu gì cũng coi như là vai (nữ) chính, nhưng vẫn không thể tìm đường chết......
***
Tạ Hi mang theo Sở Ngư trở về Sở gia, ngồi ở trước đường, tiện thể mang theo Tam sư đệ. Tam sư đệ ngồi xổm ở bên cạnh, trộm ngắm trêu đùa Sở Ngư và Tạ Hi.
Đại sư huynh ngày thường cao cao tại thượng, thanh lãnh như tiên, Nhị sư huynh thì tay cầm hàn kiếm, lãnh khốc trầm tĩnh. Nhưng khi ở cùng nhau, phong cách liền hoàn toàn thay đổi, đặc biệt hiện giờ Sở Ngư biến thành hình dạng nhỏ con này, mềm mại nộn nộn, làm không ra dáng vẻ cao quý lãnh diễm. Khi cố làm ra lại khiến cho người muốn véo hai má.
A......Thật muốn xoa xoa.
Tam sư đệ chịu ủy khuất, cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi vị tình cảm khó chịu của hai người dành cho nhau.
Cũng may, không bao lâu, Sở Thanh đã trở lại, phía sau còn có Lục Khinh An.
Hai người tựa hồ ở trên đường có tranh chấp nhỏ, sắc mặt Lục Khinh An bất biến, sắc mặt Sở Thanh lại có điểm khó coi. Trong lòng Sở Ngư biết rõ lí do có thể làm hai người bọn họ tranh chấp chỉ có hắn, an an tĩnh tĩnh mà rúc ở trong lòng Tạ Hi, ôm cổ y không nói lời nào.
Sở Thanh nghẹn một hơi, nhìn thấy đệ đệ an tĩnh ngoan ngoãn mà dựa trong lòng người khác, tức khắc liền càng buồn bực, nhưng nhìn Sở Ngư thoải mái trong tay Tại Hi, lại luyến tiếc để hắn rời đi, đành phải trầm mặt tiếp tục đề tài ở trên đường.
"Lục tiền bối, Ngư nhi là đệ đệ của ta, là người của Sở gia. Việc ở Vân Thác không cần làm phiền đến Thiên Uyên Môn, ta mang theo đệ đệ cùng một vị tiền bối Nguyên Anh kỳ đi là được."
Lục Khinh An nhàn nhạt nói: "Ngư nhi không chỉ là người của Sở gia mà còn là đệ tử của ta. Cao thủ Nguyên Anh kỳ không phải nói mang là mang, lí do ma tu rút lui không minh không bạch, tiền tuyến Kim Hà còn cần có người tiếp tục trấn thủ, phía sau Sở gia cũng cần nhân thủ phòng bị."
Sở Thanh nghẹn nghẹn, nổi giận đùng đùng, vung tay áo, sau một lúc lâu mới nhịn xuống tức giận, nói: "Vậy một mình ta mang đệ đệ đi là đủ rồi!"
Sắc mặt Lục Khinh An bất biến như cũ: "Để Hi nhi đưa Ngư nhi đi."
Sở Thanh chau mày: "Dựa vào cái gì?"
Lục Khinh An nói: "Hi nhi đã đạt đỉnh Kim Đan hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là có thể kết Anh."
Sở Thanh không thể chối bỏ.
Lục Khinh An tiếp tục nói: "Sở đạo hữu đã thân tử đạo tiêu. Sở gia hiện tại không có người đứng đầu, ngươi phải về Lạc Phong Cốc tọa trấn Sở gia."
Thấy sắc mặt Sở Thanh phức tạp, Lục Khinh An gật đầu không nói nữa. Sở Ngư từ trong lòng Tạ Hi chui ra ngoài, nhảy đến trên mặt đất, bước nhỏ đến bên người Sở Thanh, ôm chân nắm tay hắn, cố gắng an ủi.
Cũng là làm khó Lục Khinh An, phỏng chừng hắn đời này nói rất ít nhưng vừa rồi nói một tràng dài như vậy chỉ để thuyết phục đệ khống......
Chính là đệ khống cũng rất đáng thương......
Sở Ngư xoa xoa tay hắn.
Sở Ngư nhỏ giọng nói: "Đại ca đừng lo lắng, Tạ Hi sẽ chiếu cố ta thật tốt."
Sở Thanh im lặng không nói gì, cúi đầu nhìn tiểu Sở Ngư còn không cao đến eo mình. Sở Ngư ngửa đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn có chút khẩn trương, đôi mắt tròn xoe trong suốt sạch sẽ, làn da trắng như ngọc, giống như một bức tượng nhỏ được làm từ băng tuyết. Tựa như Sở Ngư đã thật sự biến thành trẻ con.
Sở Thanh hoảng hốt một chút, nghĩ tới Sở Ngư khi còn nhỏ.
Cha mẹ hắn thường xuyên vì các loại sự tình mà xa nhà, tổ phụ tổ mẫu luôn bế quan. Lạc Phong Cốc to như vậy, người bên ngoài không được đi vào gặp con cháu trong nhà. Bên trong chính là một mảnh trống không.
Hắn lớn Sở Ngư rất nhiều, tự nhiên chính là hắn chăm sóc Sở Ngư. Từ khi Sở Ngư bi bô tập nói cho đến lúc hắn tập tễnh học bước đi, mỗi một bước đều là Sở Thanh dẫn dắt. Có bóng ma từ việc trơ mắt nhìn nhị đệ chết thảm, Sở Thanh nhịn không được mà đối với ấu đệ càng tốt hơn. Tất cả mọi điều tốt nhất đều cho đệ đệ, không cho bất cứ thứ gì xúc phạm tới đệ đệ.
Thẳng đến khi Sở Ngư mười ba tuổi, đột nhiên đưa ra ý muốn đến Thiên Uyên Môn.
Sở Thanh là người luyến tiếc nhất, không muốn nhất.
Nhưng Sở Ngư vẫn rời đi, hắn bắt đầu một mình tu luyện. Bởi vì Thiên Uyên Môn hạn chế tu vi, ngay từ đầu hắn không thể thường xuyên đi xem Sở Ngư, chỉ có thể nhìn lá phong ở Lạc Phong Cốc từ màu xanh tươi chuyển sang lửa đỏ rồi rơi xuống đất.
......Phảng phất đã qua rất nhiều năm.
Trừ bỏ đoạn thời gian nuôi lớn Sở Ngư kia, hắn cơ hồ không có cơ hội ở bên Sở Ngư quá lâu.
Trầm mặc thật lâu sau, Sở Thanh nhắm mắt, trong nháy mắt nhớ tới Tam Hỏa đâm vào cơ thể phụ thân, thân mình bỗng nhiên run lên, ngồi xổm xuống, đem vùi đầu ở cổ Sở Ngư.
Thật sự đã quá lâu......
Sở Ngư có chút lo lắng, xoa xoa đầu hắn: "Đại ca?"
Sở Thanh hít vào một hơi thật sau, ngẩng đầu, dụi hốc mắt có chút đỏ lên, lưu luyến mà xoa đầu Sở Ngư, giọng nói khàn khàn: "Đệ đệ phải về sớm một chút, đại ca chờ đệ."
Sở Ngư ngẩn ra, theo bản năng gật đầu.
Về sau Sở Ngư mới hậu tri hậu giác: Sở Thanh đây là thỏa hiệp?
Thỏa hiệp nhanh như vậy, thật có chút ngoài dự đoán.
Sở Ngư quá đỗi vui mừng, vẫy tay với Tạ Hi. Tạ Hi ngoan ngoãn mà đi tới, nhìn Sở Thanh đứng dậy, cùng hắn đối diện một lát, cúi đầu, "Đa tạ, cữu ca.*"
*Anh dâu:))
......
Trước đường yên tĩnh.
Lục Khinh An nhấp trà lạnh, mặt vô cảm. Tam sư đệ run run rẩy rẩy, dịch đến phía sau Lục Khinh An. Sở Ngư bụm mặt xoay đầu không nói lời nào, trộm liếc mắt chú ý tới biểu tình của Sở Thanh.
Mặt Sở Thanh bởi vì một tiếng "Cữu ca" này mà có chút vặn vẹo.
Khói thuốc súng vô hình tràn ngập trong không khí, kèn chiến không tiếng động vang lên. Tam sư đệ nắm chặt tay, chuẩn bị chứng kiến đại chiến giữa đệ tử đứng đầu thế hệ trẻ của Thiên Uyên Môn và gia chủ kế nhiệm của Sở gia.
Sở Ngư không biết nói gì một lúc lâu, xoay đầu, mỉm cười nói sang chuyện khác: "A......Đại ca, lúc nãy trong đại điện huynh nghe được cái gì?"
Sở Thanh giả vờ như không nghe thấy lời Tạ Hi nói, cúi người bế Sở Ngư lên: "Sau khi phát hiện ma tu rút lui, các vị tiền bối một đường tới Kim Hà tìm kiếm, xác nhận ma tu đã thật sự rút lui."
Chỉ là còn tồn đọng vài phần lo lắng, cho nên nhất thời không dám để các tu sĩ rời đi.
Lại nói, đại chiến liên tục nhiều năm đột nhiên kết thúc, ma tu không rên một tiếng mà rời đi sẽ chỉ làm chính đạo càng thêm cảnh giác mà canh giữ tiền tuyến Kim Hà. Hay là ma tu thấy nhàm chán, muốn trêu chọc tu sĩ chính đạo?
Suy nghĩ không có kết quả, Sở Ngư từ bỏ cái vấn đề làm người đau đầu này.
Tóm lại, hiện tại phải chuẩn bị thất tốt để xuất phát đi Vân Thác. Chờ gặp được Ngụy Từ Âm là có thể hỏi ra ngọn nguồn sự việc.
Sở Thanh trừng mắt đuổi Tạ Hi đi. Đề phòng Tạ Hi lại lén lút tới gặp Sở Ngư, mấy ngày sau Sở Ngư đều ngủ cùng với hắn.
Cuối cùng đến thời khắc phân biệt, Sở Thanh vẫn rất lưu luyến.
Bên ngoài Thanh Đồ là ngàn dặm hoang mạc, hiện giờ đã là cánh đồng tuyết trải dài mênh mang. Trên trời tuyết rơi nặng hạt, Sở Thanh đưa cây dù nhỏ tự tay làm cho Sở Ngư, xoa xoa đầu nhỏ, "Đệ phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Sở Ngư gật đầu.
"Ngàn vạn lần cẩn thận, đề phòng ma tu."
Sở Ngư gật đầu.
"Không nên dễ dàng tin tưởng người ngoài."
Sở Ngư tiếp tục gật đầu.
"Thời khắc mấu chốt không cần tiếc của, Thiên Lôi Tử ta đã đặt trong nhẫn trữ vật."
......
Sở Thanh phân phó từng thứ một xong xuôi, Sở Ngư có chút choáng váng, vội vàng dừng hắn lại, "Ta biết rồi, đại ca. Bên Sở gia còn cần huynh chủ trì rút lui, mau đi đi."
Sở Thanh im lặng cùng Tạ Hi liếc nhau, thấy Tạ Hi gật đầu, rốt cuộc mới buông xuống Sở Ngư, dừng một chút, ngự kiếm trở về.
Lục Khinh An không theo tiễn, bên cạnh chỉ có Tam sư đệ đứng run bần bật trong tuyết. Tiễn đi đại cữu ca với quan hệ khó xử, Tạ Hi đã lâu mới được bế Sở Ngư, thân mật mà cọ cọ, trong mắt đầy ý cười hoà thuận vui vẻ.
Sở Ngư bất đắc dĩ mà đẩy mặt y ra.
......Đậu má, do cơ thể bị thu nhỏ, ai nhìn thấy hắn cũng đều phải ôm một cái. Chẳng lẽ mấy ngày tới này chân hắn sẽ không chạm đất?
Quay đầu nhìn về phía Tam sư đệ, Sở Ngư chớp chớp mắt: "Tam sư đệ, ngươi giống như có chuyện muốn nói?"
Tam sư đệ bẽn lẽn ngượng ngùng, lắp bắp mà lấy ra một xấp bùa chú, đưa cho Sở Ngư, giọng nói nhỏ như muỗi: "Đệ biết Đại sư huynh không thiếu pháp bảo bùa chú, nhưng chuyến đi này đường dài hung hiểm, sư đệ gần đây vẽ bùa có đột phá, nhiều ngày vẽ chút phù này......"
Sở Ngư ngẩn ra, để ý tới Tam sư đệ mệt mỏi còn phải cố giả bộ đầy tinh thần, trong lòng không khỏi có chút cảm động, duỗi tay tiếp nhận, cười gật gật đầu: "Đa tạ, Tam sư đệ."
Tam sư đệ có chút thẹn thùng: "Đại sư huynh, có chuyện này......"
Sở Ngư: "Ừm?"
"Có thể cho đệ xoa một chút không?" Trong mắt Tam sư đệ lóe lên chút chờ mong.
Sở Ngư: "......"
Tạ Hi ném qua ánh mắt lãnh lệ hình viên đạn: "Lăn."
Nói xong, đem Sở Ngư ôm vào trong lòng thật chặt, ngự lên Đoạn Tuyết xoay người rời đi.
Sở Ngư dở khóc dở cười, vươn tay vẫy vẫy với Tam sư đệ rồi quay về chọc chọc ngực Tạ Hi.
"Sao thái độ của ngươi với Tam sư đệ lại kém như vậy?"
Tạ Hi im lặng một lát, giọng nói có chút rầu rĩ: "Sư huynh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tam sư đệ. Tam sư đệ lớn lên bộ dáng ngoan ngoãn trắng nõn như vậy, nói không chừng sư huynh sẽ......"
Sở Ngư đen mặt: "Ngươi nói thêm câu nữa ta liền quay về đi tìm Tam sư đệ."
Đứa nhỏ này cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy? Còn não bổ hắn cùng Tam sư đệ? Mơ đỏ còn chưa mọc ra mà đã bắt đầu lo lắng sẽ xuất tường*?
(*这红杏都还没长出来: Mơ đỏ vẫn chưa lớn. Phần cành mơ đỏ mọc qua tường là ẩn dụ cho sự không chung thủy.)
Im lặng một lúc lâu, Sở Ngư biết, nói đến cùng vẫn là hắn nhiều lần xảy ra chuyện khiến Tạ Hi không có cảm giác an toàn. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mặt Tạ Hi, xem biểu cảm y.
"Mặt ngươi lạnh quá......Giận sao?"
Tạ Hi ủy khuất mà méo miệng, không nói lời nào.
Sở Ngư thở dài: "......Ta đều là của ngươi mà ngươi còn đi suy nghĩ mấy thứ lung tung......Không thích ta nhìn chằm chằm người khác, vậy ta liền không nhìn. Chỉ nhìn ngươi, được không?"
Tạ Hi tươi cười rạng rỡ, nhìn chằm chằm Sở Ngư một trận, lại có chút buồn bực.
Sở Ngư bất đắc dĩ: "Lại làm sao vậy?"
Tạ Hi nói: "Lúc này ta đang rất muốn hôn sư huynh."
Sở Ngư biết Tạ Hi đang buồn bực dáng vẻ này của hắn không thể xuống tay, trong lòng cười ha ha ha ha, đột nhiên sinh ra chút ác ý, chu miệng nhỏ lên: "Cho ngươi hôn."
Tạ Hi: "......"