Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng

Chương 2: Được cứu



" nhân loại nàyyy, vẻ ngoài đẹp mà cái miệng nói lời không hay" Tên yêu xà lại càng lè lưỡi dài hơn, bây giờ có cả nước miếng nhiễu xuống nền đất nữa.

Lâm Ngôn Hy hô một tiếng, sau đó âm thầm di chuyển ra xa một chút.Y vẻ mặt chán ghét nhìn con yêu xà, thầm nghĩ sau mà có kẻ vừa xấu lại vừa ở dơ như vậy, nhiễu nước miếng cũng không biết đường chùi nữa.

Nhìn ra y có vẻ ghét bỏ mình, không biết chọc ở điểm nào cũng gả.Bản thân gả liền lên cơn mà hét lên, sau đó phóng lại y.

Lâm Ngôn Hy liền phản ứng nhanh mà hướng phía trước chạy đi, vừa chạy vừa hét " cứu mạng, có yêu quái muốn ăn thịt mỹ nhân nè "

Giờ phút này mà y còn tâm tình để đùa cũng thật là nể y thật luôn.Vừa chạy Lâm Ngôn Hy vừa nghĩ, có khi nào y là người xuyên không số nhọ nhất trong lịch sử, còn chưa có lên sàn liền lãnh cơm hộp rồi không vậy?.

Cứu mạng a, y không muốn chết đâu hoặc nếu có chết thì xin ông trời hãy ban cho y cái chết tử tế, đẹp đẽ chứ bị tên này ăn thì chết thật xấu và đau đớn.

Nhưng Lâm Ngôn Hy đúng là thanh niên số nhọ thật, y chạy được một đoạn thì dấp vào cục đá liền té lăn ra đất.Thấy tên yêu xà kia càng ngày càng gần lần này y sợ thật rồi á, phụ thân mẫu thân con nghĩ, rất nhanh gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ.

" aaaaa"

Y đã nhắm mắt lại đón chờ cái chết, nhưng lại không cảm nhận được cơn đau.Chỉ nghe bên tai tiếng la hét của xà yêu, tiếng va chạm của vũ khí rồi sau đó là một tiếng nổ lớn, cùng bước chân.

Lâm Ngôn Hy không dám mở mắt, y sợ sẽ thấy được gương mặt xấu xí của yêu xà thì y sẽ xỉu mất.Cứ vậy mà nhắm mắt lại, không mở ra, đến khi có giọng nói mang theo ý cười bên tai.



" còn muốn nhắm mắt đến bao giờ nữa ?"

" hả?" Lâm Ngôn Hy nghe vậy mở mắt theo quán tính, liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn y liền ngây ngốc không động đậy.

" yêu xà bị ta giết rồi, không còn gì nguy hiểm nữa, đệ không cần sợ " Nam nhân tuấn tú kia nhìn y nhẹ nhàng nói.

" đa...tạ, đa...tạ đã cứu mạng của ta.." Lâm Ngôn Hy lúc này mới xấu hổ nhận ra bản thân nhìn người khác chầm chầm như vậy, y chỉ là đơn thuần thưởng thức cái đẹp thôi.

Đang lúc muốn đứng lên thì liền không được, chân y bị trặc khớp rồi.Nam nhân kia có vẻ nhìn ra được, liền tiến lên đỡ y, người này cũng quá thân thiện rồi.

" đa tạ, huynh đài là người tu tiên sao? nhìn rất lợi hại " Lâm Ngôn Hy tìm chuyện để nói cho đỡ ngại ngùng, y chưa có đứng gần quá người nào như vậy cả, nên có chút mất tự nhiên.

Tiêu Dật tỏ vẻ mới lạ nhìn tiểu đệ đệ được mình đỡ đi, nhìn cũng thật thuận mắt.Hắn cũng thấy nhìn người xinh đẹp trong tiên giới, nhưng khi nhìn thấy y cũng phải kinh ngạc mà thốt lên " thật xinh đẹp" nếu không hắn cũng chẳng ra tay làm gì.

Mặc dù con xà yêu này là nhiệm vụ của hắn lần này, nhưng đối với Tiêu Dật lại quá điểm nhẹ nhàng xử lí.Chỉ là tính cách hắn lạnh nhạt, tuy ngoài mặt tỏ vẻ hiền hòa nhưng thật ra thì sống chết của người khác hắn không quan tâm.

Nếu không phải nhìn y thuận mắt, hắn cũng làm biếng lo chuyện bao đồng.Nếu Lâm Ngôn Hy biết thì sẽ quỳ lạy tạ ơn người mà sinh ra y, để bây giờ bản thân có một túi da tốt như vậy.

" lần này ta muốn đi tham gia tuyển đệ tử ở Thiên Kiếm Môn, nhưng chắc là không kịp rồi " Lâm Ngôn Hy ỉu xìu, đã không có năng lực rồi, chỉ bằng cách cố gắng đi nhanh hơn để kịp cho tới kì tuyển chọn.



Nhưng bây giờ thì hay rồi, chân bị thương coi như xong luôn.

" đệ muốn tham gia tuyển chọn đệ tử ở Thiên Kiếm Môn? " Tiêu Dật cười hỏi.

Lâm Ngôn Hy gật cái đầu nhỏ như mổ thóc, hắn nhìn dáng vẻ của y, lại thầm nghĩ sao mà đáng yêu như vậy được chứ.

Âm thầm tính toán trong lòng, bản thân có một tiểu sư đệ đáng yêu như vậy cũng không tệ.

" trùng hợp ta là đệ tử ở đó, ta đưa đệ đi cùng " Tiêu Dật cười nói, sau đó triệu ra kiếm của mình, không nói nhiều lời mà ngự kiếm cùng Lâm Ngôn Hy đi về tông môn.

Còn kẻ não phẳng Lâm Ngôn Hy lại chưa thích ứng kịp, xém chút là té tới nơi.Nhưng vẫn không thể ngăn được lần đầu y được ngự kiếm nên vô cùng thích thú.

Tiêu Dật thấy y thích liền tốc độ nhanh hơn, mặc dù biết được lòng tốt của hắn, nhưng y trong lòng thầm nói ' đại ca, huynh ngự nhanh quá lỡ làm rơi ta ở đâu thì sao hả?, chết người đấy chậm thôi trời ạ!!'.

Tuy nhiên Lâm Ngôn Hy không dám nói thành lời, y sợ làm hắn tức giận một chưởng đánh chết y cũng có thể.

Hai người đi một đường như vậy, theo như cách nói của Lâm Ngôn Hy thì cũng tầm hai tiếng mới đến tông môn.Nếu như theo cái trình độ đi cà giựt cà giựt của y, thì chắc tới chiều, không thì hôm sau thì nguy rồi.

Cũng may y cũng chưa có nhọ lắm ha ha.
Chương trước Chương tiếp
Loading...