Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng
Chương 9: Khảo nghiệm: nữ chính
Lâm Ngôn Hy nhìn qua phía nữ nhân kia một lúc, sau đó y liền nói bắt đầu cuộc thi.Đám người liền nhanh chóng điên cuồng mà chạy đi, còn bên y thì lại cụp vai bỏ đi phong thái người tu tiên.
" sư huynh ngồi ghế, dùng trà cùng bánh đi " Vị đệ tử nội môn đem ghế bánh trà đã chuẩn bị trước ra.
Đây là đại sư huynh căn dặn bọn họ, hơn nữa ở Thiên Kiếm Môn cũng có lời đồn đại, mặc dù tính cách vị Lâm sư huynh này tốt nhưng có chút cổ quái.Bây giờ thì bọn họ đã biết đây không phải lời đồn rồi, có người tu tiên nào mà ngồi vừa ăn bán vừa uống trà nhìn xem người khác liều mạng à?.
Cảnh tượng thông qua lăng kính khá giống với y trước kia, số đẩy nhau, cố gắng loại bỏ đối thủ của mình.Lúc này nữ chính đang leo lên núi, nhưng lại bị một nữ nhân khác chơi xấu nàng liền rơi xuống núi.
Lâm Ngôn Hy đã đọc được phân cảnh này, lúc đó người chủ trì buổi này vẫn là đại sư huynh, nguyên chủ chỉ đi theo góp vui.Lúc đó đại sư huynh đã ra tay cứu nàng, còn bây giờ Tiêu Dật đi làm nhiệm vụ rồi.
Mà nữ chính lúc này chưa có tu vi té có chết không ta, Lâm Ngôn Hy chợt lóe lên một ý tưởng.Y cứu nàng để Tuệ Tĩnh Nhi nợ y, về sau nếu có xui xẻo rơi vào đường cùng liền đòi nợ ân tình.
Này cũng đừng trách y suy nghĩ bi quan, nhưng mấy nhân vật pháo hôi kiểu vậy dễ chết lắm.
Mặc dù biết hào quang nhật vật chính thì sẽ không chết được, nhưng y vẫn phải tính cho mình một đường lui.Cho nên Lâm Ngôn Hy đã đứng quan sát trên không một lúc, cứ canh lúc nữ chính bị ám toán y bay vào cứu.
Thế là chẳng phải Tuệ Tĩnh Nhi sẽ nợ y ân tình sao?.Không phải người ta bảo nợ gì chứ nợ này thì sẽ khó trả lắm nha.
Nên mới có chuyện, ' mỹ nhân ' Thiên Kiếm Môn cứu người đây nha.
Tuệ Tĩnh Nhi cảm nhận được người khác ôm lấy mình, nàng mở mắt ra nhìn liền thấy sườn mặt của Lâm Ngôn Hy.Trên người y còn thoang thoảng mùi hơn thanh mát của cỏ cây, rất dễ chịu.
Không hiểu sao nàng cảm thấy an tâm, một thoáng suy nghĩ vu vơ thì cả hai cũng đã đáp đất.Y để nàng xuống đất một cách nhẹ nhàng, rồi lạnh lùng phất tay đem lấy nữ nhân vi phạm quy tắc xuống núi.
" ta đã nói rồi, không được có hành vi hại người.Các ngươi nghe không hiểu" Lâm Ngôn Hy phất tay một cái, tảng đá to lên cạnh liền vỡ tung ra.
" éccc" Đám người sợ hãi mà mồ hôi tăng thêm một lớp, ướt cả áo.Kẻ có lòng muốn hại người để bản thân có lợi liền từ bỏ suy nghĩ đó.
" leo tiếp đi " Lâm Ngôn Hy đưa Tuệ Tĩnh Nhi đến một vách đá nhô ra mà đáp xuống, chứ đưa nàng ta xuống dưới núi, cứu xong bắt leo tiếp chắc hận chết y a.
Coi kìa nữ chính có vẻ rất cảm động, nàng còn cảm ơn y.Chắc nhiêu đây đủ gây ấn tượng tốt rồi đúng không?.
Có phải lúc nãy y giả ngầu rất giỏi không? Lâm Ngôn Hy nghĩ bản thân khi đó chắc ngầu hết xảy luôn ha ha.
Làm xong việc y cũng trở lại quảng trường, lúc này các sư thúc, sư bá có cả sư tôn cùng trưởng môn đã ra đây.Nhìn thấy cuộc thi cũng sắp kết thúc rồi, cũng chuẩn bị vô vòng hai khảo nghiệm tâm cảnh rồi nha.
" Mục sư đệ có nghĩ sẽ thu thêm đồ đệ không?" Trưởng môn nhìn vị sư đệ dưới trướng ít đệ tử đến đáng thương mà lo lắng hỏi.
" đệ cảm thấy đủ rồi " Mục Nhã Trúc lạnh nhạt nói.
Bên kia Lâm Ngôn Hy nghe thấy mà âm thầm bĩu môi, chứ không phải một lát nữa thấy Tuệ Tĩnh Nhi liền bị hòa quang nữ chính thu hút, rồi nhận nàng làm đồ đệ à?.
" sư huynh ngồi ghế, dùng trà cùng bánh đi " Vị đệ tử nội môn đem ghế bánh trà đã chuẩn bị trước ra.
Đây là đại sư huynh căn dặn bọn họ, hơn nữa ở Thiên Kiếm Môn cũng có lời đồn đại, mặc dù tính cách vị Lâm sư huynh này tốt nhưng có chút cổ quái.Bây giờ thì bọn họ đã biết đây không phải lời đồn rồi, có người tu tiên nào mà ngồi vừa ăn bán vừa uống trà nhìn xem người khác liều mạng à?.
Cảnh tượng thông qua lăng kính khá giống với y trước kia, số đẩy nhau, cố gắng loại bỏ đối thủ của mình.Lúc này nữ chính đang leo lên núi, nhưng lại bị một nữ nhân khác chơi xấu nàng liền rơi xuống núi.
Lâm Ngôn Hy đã đọc được phân cảnh này, lúc đó người chủ trì buổi này vẫn là đại sư huynh, nguyên chủ chỉ đi theo góp vui.Lúc đó đại sư huynh đã ra tay cứu nàng, còn bây giờ Tiêu Dật đi làm nhiệm vụ rồi.
Mà nữ chính lúc này chưa có tu vi té có chết không ta, Lâm Ngôn Hy chợt lóe lên một ý tưởng.Y cứu nàng để Tuệ Tĩnh Nhi nợ y, về sau nếu có xui xẻo rơi vào đường cùng liền đòi nợ ân tình.
Này cũng đừng trách y suy nghĩ bi quan, nhưng mấy nhân vật pháo hôi kiểu vậy dễ chết lắm.
Mặc dù biết hào quang nhật vật chính thì sẽ không chết được, nhưng y vẫn phải tính cho mình một đường lui.Cho nên Lâm Ngôn Hy đã đứng quan sát trên không một lúc, cứ canh lúc nữ chính bị ám toán y bay vào cứu.
Thế là chẳng phải Tuệ Tĩnh Nhi sẽ nợ y ân tình sao?.Không phải người ta bảo nợ gì chứ nợ này thì sẽ khó trả lắm nha.
Nên mới có chuyện, ' mỹ nhân ' Thiên Kiếm Môn cứu người đây nha.
Tuệ Tĩnh Nhi cảm nhận được người khác ôm lấy mình, nàng mở mắt ra nhìn liền thấy sườn mặt của Lâm Ngôn Hy.Trên người y còn thoang thoảng mùi hơn thanh mát của cỏ cây, rất dễ chịu.
Không hiểu sao nàng cảm thấy an tâm, một thoáng suy nghĩ vu vơ thì cả hai cũng đã đáp đất.Y để nàng xuống đất một cách nhẹ nhàng, rồi lạnh lùng phất tay đem lấy nữ nhân vi phạm quy tắc xuống núi.
" ta đã nói rồi, không được có hành vi hại người.Các ngươi nghe không hiểu" Lâm Ngôn Hy phất tay một cái, tảng đá to lên cạnh liền vỡ tung ra.
" éccc" Đám người sợ hãi mà mồ hôi tăng thêm một lớp, ướt cả áo.Kẻ có lòng muốn hại người để bản thân có lợi liền từ bỏ suy nghĩ đó.
" leo tiếp đi " Lâm Ngôn Hy đưa Tuệ Tĩnh Nhi đến một vách đá nhô ra mà đáp xuống, chứ đưa nàng ta xuống dưới núi, cứu xong bắt leo tiếp chắc hận chết y a.
Coi kìa nữ chính có vẻ rất cảm động, nàng còn cảm ơn y.Chắc nhiêu đây đủ gây ấn tượng tốt rồi đúng không?.
Có phải lúc nãy y giả ngầu rất giỏi không? Lâm Ngôn Hy nghĩ bản thân khi đó chắc ngầu hết xảy luôn ha ha.
Làm xong việc y cũng trở lại quảng trường, lúc này các sư thúc, sư bá có cả sư tôn cùng trưởng môn đã ra đây.Nhìn thấy cuộc thi cũng sắp kết thúc rồi, cũng chuẩn bị vô vòng hai khảo nghiệm tâm cảnh rồi nha.
" Mục sư đệ có nghĩ sẽ thu thêm đồ đệ không?" Trưởng môn nhìn vị sư đệ dưới trướng ít đệ tử đến đáng thương mà lo lắng hỏi.
" đệ cảm thấy đủ rồi " Mục Nhã Trúc lạnh nhạt nói.
Bên kia Lâm Ngôn Hy nghe thấy mà âm thầm bĩu môi, chứ không phải một lát nữa thấy Tuệ Tĩnh Nhi liền bị hòa quang nữ chính thu hút, rồi nhận nàng làm đồ đệ à?.