Nam Phụ Lên Ngôi
Chương 57
- Một năm trước -
Kể từ khi Vân Kiều “gặp” Kiều Kiều qua video, tinh thần của Kiều Kiều ngày một tốt hơn.
Anh có thể thấy mọi động thái của Vân Kiều, dù không tìm hiểu nội dung video, anh cũng biết giữa hai bên đã xuất hiện vấn đề.
Thẩm Trạm nghi ngờ nhưng không có cách nào thẳng thắn với Vân Kiều.
Anh đã hứa sẽ không lừa dối cô, anh hiểu rõ, có điều Thẩm Trạm đã lén nghiên cứu phương pháp trị liệu với bác sĩ Phí, che giấu một phần sự thật với bệnh nhân.
Anh không nói, vậy cũng không hẳn là lừa gạt.
“Lần đầu tiên Kiều Kiều xuất hiện trong một thời gian dài, bởi vì chứng sợ không gian kín của Vân Kiều đã tái phát khi bị đưa lên đảo.”
Trong phòng khám, Thẩm Trạm thảo luận chi tiết kỹ lưỡng với bác sĩ Phí. Thẩm Trạm kể, Vân Kiều bị “giam lại” là do người khác gây ra, đối với Vân Kiều thì không khác gì chuyện thang máy, thậm chí còn đáng sợ hơn lần đó.
“Chứng sợ không gian kín của Vân Kiều, là một căn bệnh tâm lý bắt nguồn từ những trải nghiệm đau khổ vào thuở nhỏ. Mỗi khi cô ấy gặp phải, sẽ có khả năng khiến nỗi sợ hãi trong lòng càng nghiêm trọng hơn, do đó cô ấy sinh ra ý định trốn tránh hiện thực.”
“Nói chính xác hơn, cô ấy không hài lòng với tình trạng hiện giờ của mình, cho rằng mình không tài nào tiếp tục sinh sống như người bình thường được.” Vân Kiều đè nén quá nhiều điều trong lòng, những ký ức đau đớn trong quá khứ đã khắc sâu vào trong xương tủy, cô ấy không thể quên nổi.
“Em ấy vẫn thiếu cảm giác an toàn? Tôi phải làm sao bây giờ?” Thẩm Trạm nhíu mày.
Bác sĩ Phí trả lời: “Tôi đã trò chuyện rất nhiều với Vân Kiều trong hai tháng qua, phát hiện ngoài ông nội đã khuất của cô ấy, cô ấy thường xuyên nhắc tới anh. Bệnh nhân dễ dàng trở nên dựa dẫm vào người gần gũi nhất của họ, đối với bệnh nhân có tâm lý như vậy, môi trường và thái độ của gia đình bạn bè đóng vai trò cực kỳ quan trọng với tình trạng bệnh của họ.”
Nếu người nhà thương yêu, bạn bè tử tế, môi trường sống tích cực, khả năng bệnh nhân tái phát bệnh tự khắc sẽ giảm, cơ hội khỏi bệnh sẽ tăng lên.
Trường hợp của Vân Kiều có phần đặc biệt, cô cứ trải qua việc có được rồi mất đi hết lần này đến lần khác, khiến cô kìm nén cảm xúc, khó mở lòng với người khác. Một khi quan tâm người nào đó, cô thật sự mong muốn trao cho người ấy một tình cảm tương xứng.
Nhưng cô không làm được.
Lúc này cô sẽ không ngừng ép buộc bản thân trong tiềm thức.
Cực đoan, mâu thuẫn, càng để tâm, cô càng không thể dễ dàng thả lỏng bản thân thoải mái được.
“Em ấy muốn những suy nghĩ tiêu cực của mình biến mất rồi trở thành Kiều Kiều?” Thẩm Trạm kết luận.
“Không, cô ấy muốn Kiều Kiều trở thành Vân Kiều thực sự.” Bề ngoài Vân Kiều có vẻ đang tích cực tiếp nhận trị liệu nhưng trong lòng đã tan nát: “Bây giờ cách cư xử và trạng thái tâm lý của cô ấy đang chia thành hai hướng.”
“Nếu cứ để vậy, có phải thời gian Kiều Kiều xuất hiện sẽ kéo dài, từ buổi tối đến buổi sáng, thậm chí là…” Anh không dám nói suy đoán kinh khủng đó.
Bác sĩ Phí lấy bút ra ghi chép, lật hồ sơ bệnh án, đồng thời lắc đầu: “Không đâu, cô ấy không thể.”
“Việc Kiều Kiều dựa dẫm vào anh xuất phát từ chuyện Vân Kiều thích anh, tình trạng của cô ấy khác tâm thần phân liệt. Kiều Kiều không có ý thức độc lập, không thể tồn tại độc lập với ý thức của Vân Kiều.”
“Nói cách khác, không có Vân Kiều, đến tối Kiều Kiều cũng không thể tồn tại.”
Chỉ vì Vân Kiều nảy sinh ý định lùi bước trong lòng, mới có thể khiến Kiều Kiều xuất hiện để xây dựng một thế giới hoàn mỹ giả tạo. Thế nên, họ không cần lo lắng đến chuyện Kiều Kiều sẽ biến thành Vân Kiều.
Họ thảo luận hồi lâu về tình trạng hiện tại của Vân Kiều, hợp tác che giấu những hành động trong bí mật của Vân Kiều. Bác sĩ Phí đã mạnh dạn đề xuất phương án giải quyết mới: “Chúng ta có thể ‘hợp nhất’ cả hai theo ý tưởng của cô ấy, để cô ấy cảm nhận được mình đã thoát khỏi bóng ma, chào đón một cuộc sống hoàn toàn mới với thái độ tích cực.”
-
Thẩm Trạm vừa duy trì việc liên lạc với bác sĩ Phí, vừa phối hợp quan sát hành vi của Vân Kiều.
Anh phát hiện, thỉnh thoảng Kiều Kiều sẽ đưa ra mấy câu hỏi kỳ quái, đều liên quan tới những trải nghiệm chung giữa anh và Vân Kiều trước đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ Vân Kiều đã kể cho Kiều Kiều nhiều câu chuyện trong quá khứ thông qua video, cô cũng dặn Kiều Kiều phải giữ kỹ bí mật, đáng tiếc cô đã đánh giá quá cao nhận thức của Kiều Kiều.
Kiều Kiều xem mọi việc như trò chơi, sẽ không nảy sinh cảm xúc khác vì câu chuyện giữa “bọn họ”. Đối với Kiều Kiều, việc này chỉ như đang nghe được câu chuyện thú vị thôi, Kiều Kiều cũng giữ bí mật theo thỏa thuận với Vân Kiều, niềm vui và nỗi tức giận của cô chỉ tồn tại ở bề ngoài, Kiều Kiều không biết cách suy nghĩ sâu sắc.
Gần đây Kiều Kiều không mê mẩn trò chơi mà bắt đầu quấn lấy anh đòi học guitar.
“Lúc trước em nói luyện tập tay bị đau, không muốn học mà?”
“Nhưng Vân Kiều nói cô ấy rất thích.”
“Cô ấy thích nên em thích sao?”
“Thích.” Lời nói thốt ra không cần suy nghĩ, mọi chuyện có vẻ rất tự nhiên.
Lời bác sĩ Phí quả nhiên không sai.
Cô không biết tại sao lại thích, chỉ cần Vân Kiều thích thì cô sẽ thích.
Thẩm Trạm lấy guitar ra dạy Kiều Kiều, cô vẫn đau tay, nhưng tận đáy lòng cô cũng nghĩ rằng mình “thích” thứ này.
Tối hôm ấy, Thẩm Trạm mất ngủ, anh đứng hút thuốc ở ban công, trong hộp thuốc chỉ còn ba điếu.
Anh không hay hút thuốc, nhưng trong khoảng thời gian này tần suất đã tăng lên, có điều anh chưa bao giờ hút trước mặt Vân Kiều.
Nào ngờ vào ngày hôm sau, Vân Kiều đã phát hiện ra hộp thuốc không giấu kỹ.
Trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, anh tìm ba địa điểm du lịch theo đề nghị của Vân Kiều, buổi tối trước ngày xuất phát anh nhắc Kiều Kiều lần nữa: “Khi trước anh đã hứa kể em nghe một câu chuyện, bây giờ em còn muốn nghe không?”
“Có, có!” Kiều Kiều vẫn là Kiều Kiều ban đầu, dường như không có bất cứ trải nghiệm nào có thể ảnh hưởng đến cô.
Trước ánh mắt mong đợi của Kiều Kiều, anh bắt đầu thuật lại câu chuyện dài đầy phức tạp kể từ tai nạn xe hơi.
“Anh kể khác Vân Kiều.” Kiều Kiều chỉ ra.
“Khác ở đâu?” Anh hỏi.
“Cô ấy nói một năm qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô ấy, nhưng cô ấy không biết làm thế nào để bây giờ có thể hạnh phúc, còn bảo em dạy cô ấy nữa.” Kiều Kiều giơ điện thoại lên như báu vật, vuốt và ấn trên màn hình chuẩn bị chia sẻ.
Cô sử dụng phần mềm mã hóa, định mở khóa mật khẩu thì sực nhớ ra: “Không được, Vân Kiều dặn đây là bí mật, không được nói cho người khác.”
“Anh là người khác à?”
“Cô ấy còn nhấn mạnh ‘nhất là không thể để Thẩm Trạm biết’ nữa cơ.” Thẩm Trạm không xem như người khác, nhưng anh là người đặc biệt bị đánh dấu loại trừ.
Thẩm Trạm bình tĩnh nhìn cô, dừng một nhịp mới hỏi: “Ngoại trừ điều này, em còn nghĩ tới chuyện gì khác không?”
“Còn gì nữa không à?” Kiều Kiều nghiêng đầu lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không có suy nghĩ sâu xa tìm tòi hàm ý trong đó.
Thẩm Trạm xoa đầu cô, không định làm khó: “Không sao đâu, em vui là được.”
Anh không thể nói lời tạm biệt với Kiều Kiều, anh cũng không cần phải tạm biệt.
Điều anh muốn làm là khi Vân Kiều đưa ra quyết định, anh sẽ phối hợp với cô để hoàn thành nghi thức “nói lời tạm biệt”.
Mặt trời ló dạng, tia nắng đầu tiên của buổi sáng mang đến biết bao hy vọng mới.
Sau khi mặt trời mọc trên đỉnh núi vào ngày Quốc khánh, Vân Kiều hôn mê được đưa vào bệnh viện, Thẩm Trạm gần như túc trực bên cạnh cô không rời nửa bước. Trong lúc đó, ngày nào Tần Ngọc Sương cũng đến, bà đứng ngoài cửa sổ phòng bệnh, lẳng lặng quan sát, không vào quấy rầy cô.
“Dì Tần.”
“Đừng nhắc tới dì với con bé.”
Thẩm Trạm gật đầu, Tần Ngọc Sương dời mắt về cửa sổ, nhìn thật kỹ rồi xoay người rời đi.
Sau khi Vân Kiều xuất viện, tình trạng của cô đã được cải thiện, sinh hoạt và học tập vẫn tiếp tục như thường lệ.
Vào một ngày nghỉ cuối tuần, Thẩm Trạm quyết định đưa Vân Kiều đi du lịch quanh Cảnh Thành để thư giãn. Công viên du lịch mà họ chọn vẫn còn lưu giữ phong cách kiến trúc châu Âu. Bên ngoài hàng rào trắng, những bông hoa đua nhau khoe sắc khắp ven đường, gió thổi qua, trong không khí tựa như tràn ngập hương thơm của hoa.
Dưới cầu thang đá có một bãi cát nhỏ, cát trắng mịn và mềm, giẫm chân trần không sợ bị bỏng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phần lớn là trẻ con chơi đùa với xô nhỏ và xẻng nhỏ đầy màu sắc, không biết từ khi nào Vân Kiều đã tham gia, cô chơi cực kỳ vui vẻ ở đó. Đứa trẻ bên cạnh vung xẻng màu xanh lam lên, lỡ vẩy cát vào quần áo cô, cô không hề tức giận mà còn cười rộ.
Trong trí nhớ, anh ít khi nào thấy Vân Kiều nở nụ cười trong sáng như vậy.
Máy quay rời khỏi người Vân Kiều, tình cờ quay trúng cảnh bác sĩ Phí đang đi chơi cùng vợ con.
Nhắc tới cũng khéo, bác sĩ Phí bận quanh năm hiếm khi đưa vợ con ra ngoài thư giãn. Đứa trẻ cầm đồ chơi đào cát đang chạy quanh hố cát, vô tình đụng trúng Vân Kiều.
Không rõ hai người này tìm được chủ đề chung gì, đây là lần đầu tiên Thẩm Trạm thấy cô thân thiết với trẻ con, hòa hợp đến khó tả.
Bác sĩ Phí cũng không khỏi cảm thán: “Hồi hải mã* của cô ấy đã bị tổn thương, bây giờ xem ra cũng không phải chuyện xấu.”
*Hồi hải mã: một cấu trúc quan trọng của não bộ, là khu vực chịu trách nhiệm nhiều khả năng quan trọng bao gồm học tập, nhận thức, định hướng, trí nhớ...
Vân Kiều đã quên rất nhiều chuyện.
Những điều vui vẻ, buồn bã, quá khứ ảnh hưởng tới cô dường như đã biến mất khỏi tâm trí cô.
Cô thật sự biến thành “Kiều Kiều” đúng như mong muốn, nhưng Thẩm Trạm biết, đây là Vân Kiều. Đây là Vân Kiều từng lấy cớ huấn luyện viên bảo để xử lý vết thương giúp anh, là Vân Kiều mua ngọc Quan Âm cầu nguyện bình an cho anh, là Vân Kiều từng tỏ vẻ hơi ganh đua trước mặt anh, là Vân Kiều vô tình khám phá ra tài nấu nướng của mình.
Là Vân Kiều của anh.
Bác sĩ Phí hỏi: “Không sợ sẽ có một ngày cô ấy sẽ quên anh sao?”
“Chỉ cần yêu nhau, ký ức có quan trọng gì.” Anh không lo Vân Kiều mất trí nhớ, chỉ sợ cô quên đi tình yêu.
Sau đó anh và Vân Kiều tự nhiên sống chung với nhau. Mối quan hệ giữa các cặp đôi luôn có những bong bóng màu hồng ngọt ngào, không ai biết rằng vào đêm khuya tĩnh lặng, người đàn ông mất ngủ đứng trước cửa sổ xem đi xem lại một video ngắn.
Cô gái mệt mỏi cúi đầu, tóc đen xõa xuống vai, cô buồn bã đờ đẫn.
Cuối đoạn video được mã hóa là lời nhờ cậy và gửi gắm bất đắc dĩ từ tận đáy lòng của cô gái: “Nếu mình mất khả năng yêu một người, xin cậu hãy thay mình tiếp tục yêu anh ấy, vĩnh viễn yêu anh ấy, được không?”
Sau hồi lâu, mới có một giọng nam trầm khàn khàn đáp lại: “Không được.”
Đó là lời nhờ vả mà Vân Kiều gửi tới Kiều Kiều.
Anh đã đáp lại câu hỏi mà Kiều Kiều không thể trả lời.
Khung cảnh chuyển từ ban đêm sang bình minh, trước mắt lóe lên một tia sáng chói lòa, Thẩm Trạm bừng tỉnh, phát hiện Vân Kiều đang cúi người nhìn mình chăm chú, mặt đối mặt.
Thẩm Trạm chợt nhận ra, vừa rồi anh đã chìm vào một giấc mơ, hiện giờ đã được một năm kể từ khi Vân Kiều khỏi bệnh.
“Ban nãy anh mới nói mớ, nhưng em không nghe rõ.” Vân Kiều chớp mắt tiến sát đến, tò mò hỏi: “Anh mơ thấy gì thế?”
“Một số chuyện không vui lắm.” Anh mơ về ký ức đau khổ nhất một năm trước.
“Gặp ác mộng à?”
“Một phần thôi.”
Vân Kiều đang suy nghĩ về thiết kế trang trí nội thất, cô đặt laptop xuống, giơ tay vuốt ve lông mày đang cau lại của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”
Cô biết dũng khí của Thẩm Trạm lúc ít lúc nhiều, anh ra ngoài chơi các trò cảm giác mạnh thì không hề sợ hãi, nhưng mỗi lần xem phim kinh dị trên màn chiếu trong nhà, anh luôn cuốn chặt chăn. Ban nãy, trông vẻ mặt khi ngủ của anh dường như rất bất an, cô nhớ lại mà đau lòng quá đỗi.
“Để em trông chừng cho anh, anh ngủ tiếp đi.” Vân Kiều nắm chặt tay anh, rõ ràng bàn tay nhỏ bé không thể che hết bàn tay to lớn, nhưng vẫn khiến Thẩm Trạm yên tâm hơn hẳn.
“Kiều Kiều.”
“Em đây.”
“Anh hỏi em một chuyện.” Anh trầm tư: “Giả sử một sinh mạng trẻ tuổi sắp kết thúc, nhưng cô ấy không thể buông tay người mình yêu. Nếu đổi thành em, em có hy vọng người khác ở bên cạnh người ấy thay mình không?”
“Nếu là em…” Vân Kiều nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu em không còn khả năng yêu một người nữa, vậy em hy vọng, người em thương sẽ luôn hạnh phúc.”
Dẫu anh lựa chọn thế nào đi chăng nữa, em chỉ mong anh mãi mãi hạnh phúc.
Kể từ khi Vân Kiều “gặp” Kiều Kiều qua video, tinh thần của Kiều Kiều ngày một tốt hơn.
Anh có thể thấy mọi động thái của Vân Kiều, dù không tìm hiểu nội dung video, anh cũng biết giữa hai bên đã xuất hiện vấn đề.
Thẩm Trạm nghi ngờ nhưng không có cách nào thẳng thắn với Vân Kiều.
Anh đã hứa sẽ không lừa dối cô, anh hiểu rõ, có điều Thẩm Trạm đã lén nghiên cứu phương pháp trị liệu với bác sĩ Phí, che giấu một phần sự thật với bệnh nhân.
Anh không nói, vậy cũng không hẳn là lừa gạt.
“Lần đầu tiên Kiều Kiều xuất hiện trong một thời gian dài, bởi vì chứng sợ không gian kín của Vân Kiều đã tái phát khi bị đưa lên đảo.”
Trong phòng khám, Thẩm Trạm thảo luận chi tiết kỹ lưỡng với bác sĩ Phí. Thẩm Trạm kể, Vân Kiều bị “giam lại” là do người khác gây ra, đối với Vân Kiều thì không khác gì chuyện thang máy, thậm chí còn đáng sợ hơn lần đó.
“Chứng sợ không gian kín của Vân Kiều, là một căn bệnh tâm lý bắt nguồn từ những trải nghiệm đau khổ vào thuở nhỏ. Mỗi khi cô ấy gặp phải, sẽ có khả năng khiến nỗi sợ hãi trong lòng càng nghiêm trọng hơn, do đó cô ấy sinh ra ý định trốn tránh hiện thực.”
“Nói chính xác hơn, cô ấy không hài lòng với tình trạng hiện giờ của mình, cho rằng mình không tài nào tiếp tục sinh sống như người bình thường được.” Vân Kiều đè nén quá nhiều điều trong lòng, những ký ức đau đớn trong quá khứ đã khắc sâu vào trong xương tủy, cô ấy không thể quên nổi.
“Em ấy vẫn thiếu cảm giác an toàn? Tôi phải làm sao bây giờ?” Thẩm Trạm nhíu mày.
Bác sĩ Phí trả lời: “Tôi đã trò chuyện rất nhiều với Vân Kiều trong hai tháng qua, phát hiện ngoài ông nội đã khuất của cô ấy, cô ấy thường xuyên nhắc tới anh. Bệnh nhân dễ dàng trở nên dựa dẫm vào người gần gũi nhất của họ, đối với bệnh nhân có tâm lý như vậy, môi trường và thái độ của gia đình bạn bè đóng vai trò cực kỳ quan trọng với tình trạng bệnh của họ.”
Nếu người nhà thương yêu, bạn bè tử tế, môi trường sống tích cực, khả năng bệnh nhân tái phát bệnh tự khắc sẽ giảm, cơ hội khỏi bệnh sẽ tăng lên.
Trường hợp của Vân Kiều có phần đặc biệt, cô cứ trải qua việc có được rồi mất đi hết lần này đến lần khác, khiến cô kìm nén cảm xúc, khó mở lòng với người khác. Một khi quan tâm người nào đó, cô thật sự mong muốn trao cho người ấy một tình cảm tương xứng.
Nhưng cô không làm được.
Lúc này cô sẽ không ngừng ép buộc bản thân trong tiềm thức.
Cực đoan, mâu thuẫn, càng để tâm, cô càng không thể dễ dàng thả lỏng bản thân thoải mái được.
“Em ấy muốn những suy nghĩ tiêu cực của mình biến mất rồi trở thành Kiều Kiều?” Thẩm Trạm kết luận.
“Không, cô ấy muốn Kiều Kiều trở thành Vân Kiều thực sự.” Bề ngoài Vân Kiều có vẻ đang tích cực tiếp nhận trị liệu nhưng trong lòng đã tan nát: “Bây giờ cách cư xử và trạng thái tâm lý của cô ấy đang chia thành hai hướng.”
“Nếu cứ để vậy, có phải thời gian Kiều Kiều xuất hiện sẽ kéo dài, từ buổi tối đến buổi sáng, thậm chí là…” Anh không dám nói suy đoán kinh khủng đó.
Bác sĩ Phí lấy bút ra ghi chép, lật hồ sơ bệnh án, đồng thời lắc đầu: “Không đâu, cô ấy không thể.”
“Việc Kiều Kiều dựa dẫm vào anh xuất phát từ chuyện Vân Kiều thích anh, tình trạng của cô ấy khác tâm thần phân liệt. Kiều Kiều không có ý thức độc lập, không thể tồn tại độc lập với ý thức của Vân Kiều.”
“Nói cách khác, không có Vân Kiều, đến tối Kiều Kiều cũng không thể tồn tại.”
Chỉ vì Vân Kiều nảy sinh ý định lùi bước trong lòng, mới có thể khiến Kiều Kiều xuất hiện để xây dựng một thế giới hoàn mỹ giả tạo. Thế nên, họ không cần lo lắng đến chuyện Kiều Kiều sẽ biến thành Vân Kiều.
Họ thảo luận hồi lâu về tình trạng hiện tại của Vân Kiều, hợp tác che giấu những hành động trong bí mật của Vân Kiều. Bác sĩ Phí đã mạnh dạn đề xuất phương án giải quyết mới: “Chúng ta có thể ‘hợp nhất’ cả hai theo ý tưởng của cô ấy, để cô ấy cảm nhận được mình đã thoát khỏi bóng ma, chào đón một cuộc sống hoàn toàn mới với thái độ tích cực.”
-
Thẩm Trạm vừa duy trì việc liên lạc với bác sĩ Phí, vừa phối hợp quan sát hành vi của Vân Kiều.
Anh phát hiện, thỉnh thoảng Kiều Kiều sẽ đưa ra mấy câu hỏi kỳ quái, đều liên quan tới những trải nghiệm chung giữa anh và Vân Kiều trước đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ Vân Kiều đã kể cho Kiều Kiều nhiều câu chuyện trong quá khứ thông qua video, cô cũng dặn Kiều Kiều phải giữ kỹ bí mật, đáng tiếc cô đã đánh giá quá cao nhận thức của Kiều Kiều.
Kiều Kiều xem mọi việc như trò chơi, sẽ không nảy sinh cảm xúc khác vì câu chuyện giữa “bọn họ”. Đối với Kiều Kiều, việc này chỉ như đang nghe được câu chuyện thú vị thôi, Kiều Kiều cũng giữ bí mật theo thỏa thuận với Vân Kiều, niềm vui và nỗi tức giận của cô chỉ tồn tại ở bề ngoài, Kiều Kiều không biết cách suy nghĩ sâu sắc.
Gần đây Kiều Kiều không mê mẩn trò chơi mà bắt đầu quấn lấy anh đòi học guitar.
“Lúc trước em nói luyện tập tay bị đau, không muốn học mà?”
“Nhưng Vân Kiều nói cô ấy rất thích.”
“Cô ấy thích nên em thích sao?”
“Thích.” Lời nói thốt ra không cần suy nghĩ, mọi chuyện có vẻ rất tự nhiên.
Lời bác sĩ Phí quả nhiên không sai.
Cô không biết tại sao lại thích, chỉ cần Vân Kiều thích thì cô sẽ thích.
Thẩm Trạm lấy guitar ra dạy Kiều Kiều, cô vẫn đau tay, nhưng tận đáy lòng cô cũng nghĩ rằng mình “thích” thứ này.
Tối hôm ấy, Thẩm Trạm mất ngủ, anh đứng hút thuốc ở ban công, trong hộp thuốc chỉ còn ba điếu.
Anh không hay hút thuốc, nhưng trong khoảng thời gian này tần suất đã tăng lên, có điều anh chưa bao giờ hút trước mặt Vân Kiều.
Nào ngờ vào ngày hôm sau, Vân Kiều đã phát hiện ra hộp thuốc không giấu kỹ.
Trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, anh tìm ba địa điểm du lịch theo đề nghị của Vân Kiều, buổi tối trước ngày xuất phát anh nhắc Kiều Kiều lần nữa: “Khi trước anh đã hứa kể em nghe một câu chuyện, bây giờ em còn muốn nghe không?”
“Có, có!” Kiều Kiều vẫn là Kiều Kiều ban đầu, dường như không có bất cứ trải nghiệm nào có thể ảnh hưởng đến cô.
Trước ánh mắt mong đợi của Kiều Kiều, anh bắt đầu thuật lại câu chuyện dài đầy phức tạp kể từ tai nạn xe hơi.
“Anh kể khác Vân Kiều.” Kiều Kiều chỉ ra.
“Khác ở đâu?” Anh hỏi.
“Cô ấy nói một năm qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô ấy, nhưng cô ấy không biết làm thế nào để bây giờ có thể hạnh phúc, còn bảo em dạy cô ấy nữa.” Kiều Kiều giơ điện thoại lên như báu vật, vuốt và ấn trên màn hình chuẩn bị chia sẻ.
Cô sử dụng phần mềm mã hóa, định mở khóa mật khẩu thì sực nhớ ra: “Không được, Vân Kiều dặn đây là bí mật, không được nói cho người khác.”
“Anh là người khác à?”
“Cô ấy còn nhấn mạnh ‘nhất là không thể để Thẩm Trạm biết’ nữa cơ.” Thẩm Trạm không xem như người khác, nhưng anh là người đặc biệt bị đánh dấu loại trừ.
Thẩm Trạm bình tĩnh nhìn cô, dừng một nhịp mới hỏi: “Ngoại trừ điều này, em còn nghĩ tới chuyện gì khác không?”
“Còn gì nữa không à?” Kiều Kiều nghiêng đầu lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không có suy nghĩ sâu xa tìm tòi hàm ý trong đó.
Thẩm Trạm xoa đầu cô, không định làm khó: “Không sao đâu, em vui là được.”
Anh không thể nói lời tạm biệt với Kiều Kiều, anh cũng không cần phải tạm biệt.
Điều anh muốn làm là khi Vân Kiều đưa ra quyết định, anh sẽ phối hợp với cô để hoàn thành nghi thức “nói lời tạm biệt”.
Mặt trời ló dạng, tia nắng đầu tiên của buổi sáng mang đến biết bao hy vọng mới.
Sau khi mặt trời mọc trên đỉnh núi vào ngày Quốc khánh, Vân Kiều hôn mê được đưa vào bệnh viện, Thẩm Trạm gần như túc trực bên cạnh cô không rời nửa bước. Trong lúc đó, ngày nào Tần Ngọc Sương cũng đến, bà đứng ngoài cửa sổ phòng bệnh, lẳng lặng quan sát, không vào quấy rầy cô.
“Dì Tần.”
“Đừng nhắc tới dì với con bé.”
Thẩm Trạm gật đầu, Tần Ngọc Sương dời mắt về cửa sổ, nhìn thật kỹ rồi xoay người rời đi.
Sau khi Vân Kiều xuất viện, tình trạng của cô đã được cải thiện, sinh hoạt và học tập vẫn tiếp tục như thường lệ.
Vào một ngày nghỉ cuối tuần, Thẩm Trạm quyết định đưa Vân Kiều đi du lịch quanh Cảnh Thành để thư giãn. Công viên du lịch mà họ chọn vẫn còn lưu giữ phong cách kiến trúc châu Âu. Bên ngoài hàng rào trắng, những bông hoa đua nhau khoe sắc khắp ven đường, gió thổi qua, trong không khí tựa như tràn ngập hương thơm của hoa.
Dưới cầu thang đá có một bãi cát nhỏ, cát trắng mịn và mềm, giẫm chân trần không sợ bị bỏng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phần lớn là trẻ con chơi đùa với xô nhỏ và xẻng nhỏ đầy màu sắc, không biết từ khi nào Vân Kiều đã tham gia, cô chơi cực kỳ vui vẻ ở đó. Đứa trẻ bên cạnh vung xẻng màu xanh lam lên, lỡ vẩy cát vào quần áo cô, cô không hề tức giận mà còn cười rộ.
Trong trí nhớ, anh ít khi nào thấy Vân Kiều nở nụ cười trong sáng như vậy.
Máy quay rời khỏi người Vân Kiều, tình cờ quay trúng cảnh bác sĩ Phí đang đi chơi cùng vợ con.
Nhắc tới cũng khéo, bác sĩ Phí bận quanh năm hiếm khi đưa vợ con ra ngoài thư giãn. Đứa trẻ cầm đồ chơi đào cát đang chạy quanh hố cát, vô tình đụng trúng Vân Kiều.
Không rõ hai người này tìm được chủ đề chung gì, đây là lần đầu tiên Thẩm Trạm thấy cô thân thiết với trẻ con, hòa hợp đến khó tả.
Bác sĩ Phí cũng không khỏi cảm thán: “Hồi hải mã* của cô ấy đã bị tổn thương, bây giờ xem ra cũng không phải chuyện xấu.”
*Hồi hải mã: một cấu trúc quan trọng của não bộ, là khu vực chịu trách nhiệm nhiều khả năng quan trọng bao gồm học tập, nhận thức, định hướng, trí nhớ...
Vân Kiều đã quên rất nhiều chuyện.
Những điều vui vẻ, buồn bã, quá khứ ảnh hưởng tới cô dường như đã biến mất khỏi tâm trí cô.
Cô thật sự biến thành “Kiều Kiều” đúng như mong muốn, nhưng Thẩm Trạm biết, đây là Vân Kiều. Đây là Vân Kiều từng lấy cớ huấn luyện viên bảo để xử lý vết thương giúp anh, là Vân Kiều mua ngọc Quan Âm cầu nguyện bình an cho anh, là Vân Kiều từng tỏ vẻ hơi ganh đua trước mặt anh, là Vân Kiều vô tình khám phá ra tài nấu nướng của mình.
Là Vân Kiều của anh.
Bác sĩ Phí hỏi: “Không sợ sẽ có một ngày cô ấy sẽ quên anh sao?”
“Chỉ cần yêu nhau, ký ức có quan trọng gì.” Anh không lo Vân Kiều mất trí nhớ, chỉ sợ cô quên đi tình yêu.
Sau đó anh và Vân Kiều tự nhiên sống chung với nhau. Mối quan hệ giữa các cặp đôi luôn có những bong bóng màu hồng ngọt ngào, không ai biết rằng vào đêm khuya tĩnh lặng, người đàn ông mất ngủ đứng trước cửa sổ xem đi xem lại một video ngắn.
Cô gái mệt mỏi cúi đầu, tóc đen xõa xuống vai, cô buồn bã đờ đẫn.
Cuối đoạn video được mã hóa là lời nhờ cậy và gửi gắm bất đắc dĩ từ tận đáy lòng của cô gái: “Nếu mình mất khả năng yêu một người, xin cậu hãy thay mình tiếp tục yêu anh ấy, vĩnh viễn yêu anh ấy, được không?”
Sau hồi lâu, mới có một giọng nam trầm khàn khàn đáp lại: “Không được.”
Đó là lời nhờ vả mà Vân Kiều gửi tới Kiều Kiều.
Anh đã đáp lại câu hỏi mà Kiều Kiều không thể trả lời.
Khung cảnh chuyển từ ban đêm sang bình minh, trước mắt lóe lên một tia sáng chói lòa, Thẩm Trạm bừng tỉnh, phát hiện Vân Kiều đang cúi người nhìn mình chăm chú, mặt đối mặt.
Thẩm Trạm chợt nhận ra, vừa rồi anh đã chìm vào một giấc mơ, hiện giờ đã được một năm kể từ khi Vân Kiều khỏi bệnh.
“Ban nãy anh mới nói mớ, nhưng em không nghe rõ.” Vân Kiều chớp mắt tiến sát đến, tò mò hỏi: “Anh mơ thấy gì thế?”
“Một số chuyện không vui lắm.” Anh mơ về ký ức đau khổ nhất một năm trước.
“Gặp ác mộng à?”
“Một phần thôi.”
Vân Kiều đang suy nghĩ về thiết kế trang trí nội thất, cô đặt laptop xuống, giơ tay vuốt ve lông mày đang cau lại của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”
Cô biết dũng khí của Thẩm Trạm lúc ít lúc nhiều, anh ra ngoài chơi các trò cảm giác mạnh thì không hề sợ hãi, nhưng mỗi lần xem phim kinh dị trên màn chiếu trong nhà, anh luôn cuốn chặt chăn. Ban nãy, trông vẻ mặt khi ngủ của anh dường như rất bất an, cô nhớ lại mà đau lòng quá đỗi.
“Để em trông chừng cho anh, anh ngủ tiếp đi.” Vân Kiều nắm chặt tay anh, rõ ràng bàn tay nhỏ bé không thể che hết bàn tay to lớn, nhưng vẫn khiến Thẩm Trạm yên tâm hơn hẳn.
“Kiều Kiều.”
“Em đây.”
“Anh hỏi em một chuyện.” Anh trầm tư: “Giả sử một sinh mạng trẻ tuổi sắp kết thúc, nhưng cô ấy không thể buông tay người mình yêu. Nếu đổi thành em, em có hy vọng người khác ở bên cạnh người ấy thay mình không?”
“Nếu là em…” Vân Kiều nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu em không còn khả năng yêu một người nữa, vậy em hy vọng, người em thương sẽ luôn hạnh phúc.”
Dẫu anh lựa chọn thế nào đi chăng nữa, em chỉ mong anh mãi mãi hạnh phúc.