Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời
Chương 37: C37: Chương 37
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Kính Hoa Cốc to như vậy nhưng phòng nghị sự chỉ có Tạ Tuyết Thần cùng Tố Ngưng Chân đối chất nhau.
Ngắn ngủn nửa tháng không gặp, Tố Ngưng Chân phảng phất đã già đi rất nhiều, nếp nhăn khóe mắt thêm vài phần, trong ánh mắt cũng ít đi vài phần nhuệ khí. Bây giờ nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Tuyết Thần, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: "Tạ tông chủ không thỉnh tự đến, thâm nhập vào tàng linh của Kính Hoa Cốc ta, chỉ sợ không hợp với lễ nghĩa".
Tạ Tuyết Thần khoanh tay mà đứng, thần sắc lãnh đạm.
"Ma tộc đêm hôm tập kích Kính Hoa Cốc, ta liền biết việc này, cùng Huyền Tín đại sư tiến đến tương trợ. Vốn tưởng rằng Tang Kỳ sẽ đích thân tới, không nghĩ hắn chỉ phái thủ hạ đến để dò hỏi".
Tố Ngưng Chân tự cho là phòng thủ nghiêm ngặt, không nghĩ tới người Ma tộc vẫn thành công mà lẻn vào, sắc mặt tức khắc thêm phần khó coi. Huyền Tín tự mình ra tay, từ trong Kính Hoa Cốc tìm được tất cả Ma tộc, áp giải đến ngoài Thủy Nguyệt Cung Kính Hoa Cốc, từ Tạ Tuyết Thần cùng Tố Ngưng Chân nói rõ ngọn nguồn sự tình.
Tố Ngưng Chân tựa hồ cũng không có cảm kích, mặt nàng có vẻ tức giận.
"Tạ tông chủ từ đâu biết được việc Ma tộc quấy nhiễu?" nàng chất vấn hỏi.
"Tốc cốc chủ tuy không muốn nói, nhưng ta cũng có thể phỏng đoán vài phần" Tạ Tuyết nói: "Nữ tử cùng Tang Kỳ yêu nhau, đó là Tố Ngưng Hi".
Tố Ngưng Chân sắc mặt biến đổi, bàn tay đang nắm góc bàn gân xanh hiện lên, đốt ngón tay trắng bệch, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần, cắn răng không nói.
"Không phải...." nàng thanh âm nghẹn ngào mà suy yếu.
"Hai mươi mấy năm trước, Tang Kỳ cùng nữ tu Kính Hoa Cốc yêu nhau, bị chặt đứt một tay, thân bị trọng thương, sau đó bế quan nhiều năm, sau khi xuất quan chuyện đầu tiên làm, đó là huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, mà Trang chủ Minh Nguyệt sơn trang Cao Phượng Hủ tiền nhiệm phu nhân, đó là đại đệ tử Kính Hoa Cốc Tố Ngưng Hi" Tạ Tuyết Thần đem chuyện cũ từ từ kể ra, "Việc bảy năm trước, tuy ta không nhớ rõ, nhưng cũng biết không ít. Minh Nguyệt sơn trang biến thành biển lửa, hóa thành phế tích, mà mộ sau sơn trang càng bị đào lên hết, một mảnh hỗn độn, như là đang tìm kiếm cái gì. Hắn là đang tìm kiếm thi hài Tố Ngưng Hi đi, nhưng hiển nhiên bên trong huyệt mộ không thu hoạch được gì, nếu không liền sẽ không đem tất cả phần mộ đều đào ra".
Tố Ngưng Chân lung lay sắp đổ, sắc mặt càng ngày càng trắng.
"Ngươi tự xưng Kính Hoa Cốc chém đứt cánh tay phải của hắn, hắn đối với Kính Hoa Cốc có thâm thù đại hận, nhưng ngày đó hắn lại đối với ngươi thủ hạ lưu tình, lệnh Mộ Huyền Linh bắt sống ngươi, đó là vì muốn hỏi ra nơi Tố Ngưng Hi. Nơi Tố Ngưng Hi có khả năng chôn cốt nhất, liền chỉ có Kính Hoa Cốc".
Tạ Tuyết Thần suy đoán đến chính xác tiền căn hậu quả, Tố Ngưng Chân biết giấu diếm cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có mặt mày ủ rũ thở dài một hơi, thấp đầu nặng nề xuống, nói giọng khàn khàn: "Tạ tông chủ đoán không tồi...."
"Năm đó, Tang Kỳ đối với tỷ tỷ Tố Ngưng Hi của ta có ý muốn không an phận, nhưng Ngưng Hi trời sinh thân thể nguyên âm, tư chất siêu phàm, được sư phụ vô cùng sủng ái, lại sớm đã cùng Cao trang chủ Minh Nguyệt sơn trang định ra hôn ước. Tang Kỳ chưa từ bỏ ý định, muốn bắt nàng đi, may mà bị sư phụ ngăn cản. Sau khi Tang Kỳ bị đả thương đào tẩu, Ngưng Hi cũng..... gả vào Minh Nguyệt sơn trang. Chỉ là nàng hồng nhan bạc mệnh, ngày sinh hạ Thu Mân liền hương tiêu ngọc vẫn. Sự tình đã qua đi nhiều năm, ta cho rằng Tang Kỳ sớm đã buông bỏ, nhưng Minh Nguyệt sơn trang gặp nạn, ta mới biết được, hắn vẫn luôn muốn trả thù" Tố Ngưng Chân nghiến răng nghiến lợi, thanh âm run nhè nhẹ, "Nàng đã chết, hắn còn không buông tha nàng! Hắn huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, giết Cao Phượng Hủ, còn đi đào phần mộ Ngưng Hi!"
Tạ Tuyết Thần hỏi: "Phần mộ chân chính của Tố Ngưng Hi ở chỗ nào?"
Tố Ngưng Chân rũ con mắt xuống, nói: "Ta không thể nói".
Tạ Tuyết Thần cũng không có ý truy hỏi: "Tang Kỳ chắc chắn sẽ theo đuổi không buông, hắn đối với Tố Ngưng Hi chấp niệm quá mạnh, đây là Kính Hoa Cốc gieo ác nhân, Tố cốc chủ có chắc chắn gánh vác hậu quả không?"
Tố Ngưng Chân bàn tay run rẩy bán đứng tâm tư nàng, nàng run giọng nói: "Tạ tông chủ, việc Tang Kỳ cùng Ngưng Hi, nội tình Kính Hoa Cốc gièm pha, không thể thông cáo thiên hạ, cũng mong Tông chủ vì chuyện này giữ bí mật. Thu Mân là hài tử duy nhất của Ngưng Hi, tương lai cũng sẽ là Cốc chủ Kính Hoa Cốc, không thể làm thế nhân biết, mẫu thân nàng từng cùng bán yêu có liên quan".
"Ta hiểu rồi" Tạ Tuyết Thần gật gật đầu, hắn đối với việc riêng của người khác không có hứng thú, cũng không nói nhiều người, nếu không phải Tố Ngưng Chân cùng Tang Kỳ xích mích có liên quan đến tiên ma chi chiến, hắn cũng không thể đào bới đến tận cùng.
Nhưng mà.....
Tạ Tuyết Thần cảm nhận được rằng, Tố Ngưng Chân nói tất cả đều không phải là nói thật, chỉ sợ nàng che giấu chuyện gì đó rất quan trọng nữa.
Mộ Huyền Linh đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, trong ngực vẫn còn nỗi đau âm ỉ, trong đầu một mảnh hỗn độn, làm nàng ngẩn người hồi lâu, trong khoảng thời gian ngắn không biết đêm này đêm nào, thân đang ở nơi nào.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới nhớ tới, chính mình đêm hôm tập kích Kính Hoa Cốc, bị cái Dục Ma ngu xuẩn kéo vào bên trong nhà giam tham dục, nàng ở trong nhà giam tham dục nhìn thấy gió tuyết đầy trời, mắt mê mẩn bông tuyết, nàng xoa xoa đôi mắt, tựa hồ thấy được một cái bóng dáng cô độc tịch liêu.....
Sau đó?
Nàng xoa vào trái tim bên trái mình, chỉ cảm thấy nơi đó giống như một cơn đau dữ dội qua, lại vô luận như nào cũng không nhớ nổi vì sao mà đau. Ngoài ra còn có cảm giác đau nhức và sưng tấy ở mắt, giống như là đã khóc. Nàng khẳng định chính mình đã mất đi một đoạn ký ức.
Nhất định là nhà giam tham dục của Dục Ma xuất hiện cái vấn đề gì!
Mộ Huyền Linh phục hồi lại tinh thần, liền lập tức xoay người xuống giường, muốn thăm dò rõ ràng tình cảnh trước mắt của mình. Nhưng mà vừa mới mở cửa, liền bị kết giới ngăn bước chân lại.
Mộ Huyền Linh trong lòng trầm xuống —nàng bị Tạ Tuyết Thần vậy khốn.
Nói như vậy, Dục Ma cũng bị bắt.
Mộ Huyền Linh duỗi tay muốn đụng vào kết giới, đột nhiên nghe thấy thanh âm tranh chấp truyền đến cách đó không xa.
"Huyền Tín đại sư, cái yêu nữ này là đệ tử Tang Kỳ, làm thương vô số tu sĩ Tiên Minh ta, hiện giờ càng có ý đồ đêm tập kích Kính Hoa Cốc, ngươi vì sao phải che chở nàng?" giọng nữ quen thuộc hung hăng hỏi.
Một cái thanh âm trong trẻo nhu lượng khác nói: "Cao tu sĩ, tại hạ không có ý định ngăn cản, chỉ là người này chính là người Tạ tông chủ muốn, người khác đều không có quyền can thiệp".
Cao Thu Mân hừ lạnh một tiếng: "Còn thỉnh Huyền Tín đại sư tránh ra, nơi này là Kính Hoa Cốc, không phải chùa Huyền Thiên!"
Mộ Huyền Linh vừa mới hiểu rõ thân phận hành giả đi theo Tạ Tuyết Thần, liền nhìn đến Cao Thu Mân cùng bốn năm nữ tu từ ngoài cửa đi vào.
Thuật trị liệu Kính Hoa Cốc nổi tiếng thiên hạ, nửa tháng qua đi, thương thế Cao Thu Mân đã tốt lên rất nhiều, chỉ là ở cổ vẫn còn mờ mờ một đạo màu hồng nhạt có thể thấy được. Nháy mắt nhìn thấy Mộ Huyền Linh, trong mắt nàng đột nhiên hiện lên hung bạo, tay chấp kiếm gân xanh hiện lên.
"Mộ Huyền Linh" Cao Thu Mân cắn răng, hô tên nàng từng chữ một: "Ngươi thật to gan, dám tới Kính Hoa Cốc chịu chết!"
Mộ Huyền Linh lạnh lùng nhìn nàng, cong cong khóe môi, cười như không cười nói: "Ai cho ngươi dũng khí ở trước mặt ta nói lời vô nghĩa? Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn lấy mạng ta?"
"Đại sư tỷ, không cần cùng nàng nói lời vô nghĩa" một nữ tu bên cạnh thấp giọng nói: "Nhân lúc Tạ tông chủ đang cùng sư phụ nghị sự....."
Cao Thu Mân đã tỉnh táo lại. Không sai, Tạ Tuyết Thần rõ ràng đối với Mộ Huyền Linh có tâm tư, nàng cần thiết nhân cơ hội này giết nàng! Cao Thu Mân cũng phát hiện, nơi sương phòng của Mộ Huyền Linh bị Tạ Tuyết Thần bày ra kết giới, phòng ngừa nàng đào tẩu, bây giờ Mộ Huyền Linh ra không được, đúng là thời cơ tốt đối phó nàng!
"Kết trận!" Cao Thu Mân khẽ quát một tiếng, bốn nữ tu phía sau đột nhiên xếp thành hình quạt, trong tay nắm một mặt gương đồng.
Mộ Huyền Linh nhíu mày, cảnh giác nhìn về phía động tác mấy người trước. Chỉ cảm thấy tay phải năm người chấp kính, trong miệng ngâm tụng pháp quyết, chỉ một thoáng gương đồng sáng lên kim quang chói mắt, năm tia sáng ngưng tụ thành một đạo, khí thế đột nhiên tăng lên, không khí cũng vì vậy mà ngưng tụ. Chùm tia sáng kia như có thực chất, ngưng tụ thành một mũi tên vàng sắc bén, đột nhiên bắn về phía Mộ Huyền Linh.
—Trục nhật tiễn!
Trong lòng Mộ Huyền Linh đột nhiên nhảy dựng, trục nhật tiễn có khả năng truy đuổi, một khi bị kim quang kính khóa lại, liền tránh cũng không thể tránh, chấp kính giả lực lượng càng mạnh, kim quang kính càng nhiều, trục nhật tiễn uy lực liền càng mạnh. Nghe đồn thời thượng cổ người sinh ra trong mười ngày, Nhân tộc lấy trận pháp này kết thành vạn người chi trận liên tục chín ngày. Hiện giờ Kính Hoa Cốc đoạt được tuy chỉ là tàn khuyết trận pháp, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường.
Mộ Huyền Linh nín thở toàn lực mà chống đỡ, lại thấy trục nhật tiễn đột nhiên bắn ở phía trên kết giới, kết giới bộc phát ánh sáng chói mắt, dị quang lưu chuyển, chặn đầu mũi tên sắc bén, hai bên giằng co không thôi.
Cao Thu Mân ngẩn ra, ngay sau đó càng thêm phẫn nộ.
Đạo kết giới kia không chỉ là vây khốn, càng là thủ, Tạ Tuyết Thần lưu lại kết giới này, là vì bảo hộ Mộ Huyền Linh!
Cái nhận thức này càng làm nàng thêm tức giận không thể át. Nàng có thể chịu đựng Tạ Tuyết Thần đối với nàng không có tình ý, lại không thể chịu đựng được Tạ Tuyết Thần đối với bán yêu ti tiện này mọi cách che chở dung túng làm tổn thương nàng! Khó trách Huyền Tín không ngăn cản nàng, nguyên lai Huyền Tín sớm đã biết, kết giới của Tạ Tuyết Thần đủ để bảo hộ Mộ Huyền Linh!
Chính là nàng dựa vào cái gì!
Ngoại trừ gương mặt kia, Mộ Huyền Linh có điểm nào tốt hơn nàng?
"Đại sư tỷ, đây là kết giới của Tạ tông chủ, chúng ta đánh không lại" một nữ tu bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Chưa chắc!" Cao Thu Mân lạnh lùng nói một câu, ngay sau đó trở tay một kiếm cắt đứt lòng bàn tay trái, đem máu tươi đầm đìa lòng bàn tay đặt lên phía trên gương đồng, nhẹ nhàng chạm chút, tức khắc, mặt kính phản ra ánh sáng chói mắt biến thành màu đỏ tươi, hơi thở càng làm người sợ hãi hơn.
Nữ tu phía sau đại kinh thất sắc, kêu: "Đại sư tỷ, như vậy tu vi tỷ sẽ bị hao tổn!"
Cao Thu Mân ngoảnh mặt làm ngơ, nàng hung hắn trừng mắt sau kết giới Mộ Huyền Linh, một thanh âm trong lòng lặp đi lặp lại: Giết nàng, giết nàng, giết nàng.....
Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, nàng liền hoảng sợ không thể giải thích, không phải chỉ bởi vì Tạ Tuyết Thần, mà là như đến từ máu bên trong, linh hồn trong chỗ sâu kín kiêng kị cùng sợ hãi, làm nàng sợ hãi Mộ Huyền Linh tồn tại sẽ mạt sát hết thảy của nàng.
Cho nên nàng cần thiết phải giết Mộ Huyền Linh!
Đây là một chưởng đánh cược tu vi, tập hợp pháp trận chi lực, đó là đối phó Pháp Tướng cũng có thể làm đối phương bị thương một chút. Trục nhật tiễn từ màu vàng chuyển sang màu đỏ đậm, uy lực cao hơn một tầng, kết giới Tạ Tuyết Thần lưu lại tức khắc xuất hiện vết rạn, trong lòng Mộ Huyền Linh biết không ổn, linh lực cả người mãnh liệt mà ra, ngưng tụ thành hộ pháp trước người.
Một tiếng như có như không tiếng vỡ vụn vang lên, hồng quang đánh nát kết giới, hướng vào mặt Mộ Huyền Linh mà bay tới. Mộ Huyền Linh dùng hết toàn lực mà đánh ra phía trước một chưởng, một chưởng này lại không đánh trúng hồng quang, mà lại đánh vào một bộ bạch y phía trước.
Tay áo trắng như tuyết nhẹ nhàng vung lên, nhìn như không thể đỡ trục nhật tiễn bay đến lại chợt tiêu tan thành mây khói.
Cao Thu Mân kinh ngạc mà nhìn Tạ Tuyết Thần đột nhiên xuất hiện, hắn đưa lưng về phía mọi người ngoài phòng, nhẹ nhàng bâng quơ mà hóa giải công kích của các nàng, bây giờ lại cúi đầu nhìn người nọ trước người mình. Hắn không hề phòng bị mà bị một chưởng toàn lực Mộ Huyền Linh đánh, tuy có linh lực hộ thể, cũng là khí huyết quay cuồng, lâm râm làm đau.
Mộ Huyền Linh không nghĩ tới Tạ Tuyết Thần đột nhiên xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng sững sờ tại chỗ, tay phải đặt trước ngực Tạ Tuyết Thần, cách y phục mỏng manh cảm nhận được ngực kiên cố cùng nhịp đập mạnh.
Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng thở ra trọc khí, chịu đựng đau đớn co rút, thanh âm khàn khàn hỏi: "Nàng không sao chứ?"
Mộ Huyền Linh lúc này mới đột nhiên thu hồi tay, mím môi không nói, kiêng kị mà nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần thấy nàng phòng bị như thế, tuy là biết do Ngộ Tâm Thủy gây ra, cũng không khỏi sinh ra vài phần ảm đạm.
Mới vừa rồi kết giới chịu công kích, hắn lập tức nhận ra ngay, không cùng Tố Ngưng Chân một câu nhiều lời liên đuổi tới nơi này, vừa lúc nhìn thấy kết giới vỡ vụn, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc chặn lại mũi tên này, nếu không Mộ Huyền Linh liền một thân bị trọng thương.
Hắn có tí may mắn, càng có chút nghĩ mà sợ, chính mình rốt cuộc vẫn là suy nghĩ không chu toàn. Mộ Huyền Linh ở chốn Tiên Minh là thù địch, chỉ một đạo kết giới cũng không đủ để đảm bảo an toàn cho nàng, có lẽ cần thiết lúc nào cũng phải mang nàng theo bên người, lưu lại trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy.
Tạ Tuyết Thần chậm rãi xoay người, nhìn về phía thần sắc kích động phẫn nộ của Cao Thu Mân, lãnh đạm nói: "Ta từng có lệnh, Mộ Huyền Linh là người thành Ung Tuyết, bất luận kẻ nào cũng không được động vào nàng".
Cao Thu Mân nắm chặt bàn tay, máu tươi từ khe hở ngón tay nhỏ giọt, nàng không dám tin mà nhìn Tạ Tuyết Thần: "Tạ tông chủ còn muốn lừa mình dối người đến khi nào? Nàng là bán yêu, là người Ma tộc, nàng đối với ngươi căn bản không phải thiệt tình!"
Cao Thu Mân nói, cũng là nghi vấn trong lòng Mộ Huyền Linh.
Tạ Tuyết Thần rốt cuộc muốn làm gì?
Nếu nói trước đây Tạ Tuyết Thần bị nàng hư tình giả ý lừa, chính là hắn hiện giờ đã biết mình bị lừa, vì sao còn muốn che chở nàng?
Mộ Huyền Linh khó tránh khỏi suy từ bụng ta ra bụng người, nàng suy đoán Tạ Tuyết Thần là muốn gậy ông đập lưng ông, lừa gạt tình cảm của nàng, lợi dụng nàng đối phó Tang Kỳ. Nhưng nàng sớm có phòng bị, sẽ không dễ dàng bị Tạ Tuyết Thần lừa gạt.
Tạ Tuyết Thần lạnh nhạt liếc nhìn Cao Thu Mân một cái, cũng không nguyện ý trả lời bất cứ vấn đề gì của nàng, hắn hơi hơi quay đầu, nhìn về phía Tố Ngưng Chân đến muộn một bước.
"Tố cốc chủ" Tạ Tuyết Thần nhìn Tố Ngưng Chân gật đầu nói: "Thỉnh quản thúc tốt đệ tử của ngươi".
Cao Thu Mân sắc mặt trắng bệch, chạy đến bên cạnh Tố Ngưng Chân nói: "Sư tôn, vô luận như thế nào cũng không thể để cái yêu nữ này trốn thoát a".
Tố Ngưng Chân nhíu mày nhìn về phía Mộ Huyền Linh, lại nhìn về phía Tạ Tuyết Thần, một lát sau nói giọng khàn khàn: "Tạ tông chủ, ta minh bạch".
Cao Thu Mân ngạc nhiên nhìn Tố Ngưng Chân, thất thanh nói: "Sư phụ, người đây là làm sao vậy...."
Mộ Huyền Linh cũng có chút kinh ngạc, cái vị Tố Ngưng Chân này luôn luôn đối với mình kêu đánh kêu giết, làm sao đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy?
Huyền Tín đại sư từ từ xuất hiện, mỉm cười nói: "Chuyện ở đây xong rồi, ta cũng nên về chùa Huyền Thiên. Tạ tông chủ, ta liền mang Dục Ma đi".
Tạ Tuyết Thần gật đầu nói: "Làm phiền Huyền Tín đại sư".
Huyền Tín ý vị thâm trường mà nhìn Tạ Tuyết Thần nói: "Tạ tông chủ, một đường cẩn thận".
Huyền Tín cùng mọi người từ biệt, liền rời khỏi Kính Hoa Cốc.
Tạ Tuyết Thần cũng không muốn ở lâu, nắm cổ tay Mộ Huyền Linh hướng vào trong lồ ng ngực, ôm lấy vòng eo nàng, liền ngự phong bay lên.
Cao Thu Mân khó thở mà nhìn Tạ Tuyết Thần mang Mộ Huyền Linh đi, hàm chứa nước mắt hỏi Tố Ngưng Chân: "Sư phụ, người đây là vì cái gì? Tạ tông chủ đối với yêu nữ này dung túng nhiều lần, một ngày nào đó sẽ gây thành tổn thất không thể vãn hồi!"
Tố Ngưng Chân thất thần mà nhìn dưới chân, trong lòng còn nghĩ những lời Tạ Tuyết Thần nói trước đó.
— Tang Kỳ hôm nay chi ác, lý do không phải ở ta, mà ở Kính Hoa Cốc.
— Là hành động Kính Hoa Cốc đối với Tang Kỳ, gây thành quả đắng ngày hôm nay.
— Có ta ở đây, Mộ Huyền Linh sẽ không trở thành ngày mai của Tang Kỳ.
Tố Ngưng Chân biết rõ ràng hơn ai hết, Tạ Tuyết Thần nói, đều là sự thật.
Nàng nhớ tới khi đem Ngưng Hi về cốc, từng vui sướng mà nói cho nàng, nàng ta yêu một cái bán yêu, hắn cường đại mà cô độc, lãnh khốc lại ôn nhu, nàng thích mái tóc bạc mềm mại mượt mà của hắn, đôi mắt thanh lãnh như nguyệt, còn có đôi tai xù xù lông, mỗi lần đụng tới, khuôn mặt tái nhợt tuấn nhan liền sẽ nổi lên màu hồng nhạt đáng yêu, làm nàng không nhịn được mà muốn ôm hắn một cái.
"Tỷ tỷ, hắn là Ma tộc Tế Tư, bán yêu Tang Kỳ, hắn căm hận Nhân tộc, cùng chúng ta có thù oán" nàng nghe được cõi lòng mình đầy chán ghét mà nói.
"A Chân, không phải" Tố Ngưng Hi ôn nhu mà nói: "Hắn chưa bao giờ chán ghét thế gian này, hắn chán ghét.... chỉ là chính hắn"
Nàng cự tuyệt Cốc chủ chi vị Kính Hoa Cốc, phản đối sư phụ an bài hôn ước, thậm chí vứt bỏ muội muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, chỉ vì muốn cùng bán yêu kia bên nhau lâu dài.
Tố Ngưng Chân hận bán yêu kia bắt cóc thân nhân duy nhất của nàng, nàng dùng hết toàn lực muốn lưu tỷ tỷ lại, nhưng cuối cùng cái gì cũng không lưu lại được.
Nàng lo lắng Mộ Huyền Linh sẽ trở thành ngày mai của Tang Kỳ, nhưng là Tang Kỳ hôm nay, làm sao không phải quả đắng năm đó Kính Hoa Cốc gieo.
Hại chết Ngưng Hi, đến tột cùng là Tang Kỳ, hay vẫn là nàng.....