Ngày Hắn Hết Yêu
Chương 10: Cuộc trốn chạy trong tuyệt vọng
Halieg cảm thấy cơ thể nặng nề và lạ lẫm. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở của cô đều nhắc nhở về sự biến đổi khủng khiếp mà Cựu Vãn đã gây ra.
Sự đau đớn về thể xác không chỉ dừng lại ở những thí nghiệm hắn ta tiến hành, mà còn là sự giằng xé tinh thần khi cô dần trở thành một con người khác. Nhưng nỗi sợ lớn nhất của Halieg không phải là những gì hắn đã làm, mà là cảm giác mất đi chính mình từng ngày.
Trong một khoảnh khắc hiếm hoi khi Cựu Vãn rời khỏi phòng thí nghiệm, Halieg biết rằng đây là cơ hội duy nhất của cô để trốn thoát. Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ, cô liều lĩnh giật đứt những dây trói đang kìm giữ mình và lao ra khỏi căn phòng.
Cơ thể mới của cô, dù đau đớn và không quen thuộc, đã giúp cô có đủ sức mạnh để phá tan những chướng ngại vật mà trước đây cô không thể vượt qua.
Hành lang lạnh lẽo trải dài trước mắt, ánh đèn nhấp nháy tạo ra một khung cảnh ma quái. Halieg chạy, nhưng những tiếng bước chân của cô vang vọng, như thể chính cô đang bị truy đuổi bởi bản thân mình.
Nỗi sợ hãi và quyết tâm thoát khỏi địa ngục này hòa quyện, đẩy cô tiến lên phía trước. Mỗi lần cô tưởng chừng như có thể trốn thoát, một cơn đau lại dội lên từ những vết thương chưa lành, nhắc nhở cô rằng Cựu Vãn vẫn ở đâu đó rất gần, sẵn sàng chờ đợi cơ hội để bắt cô lại.
Cô chạy đến một cánh cửa kim loại lớn ở cuối dãy hành lang. Tay cô run rẩy vặn nắm cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa. Tiếng thở dồn dập của Halieg vang lên trong không gian vắng lặng, và tim cô đập mạnh hơn khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ xa. Cựu Vãn đang đến gần.
Tiếng kim loại chà sát trên sàn nhà, cửa sau lưng cô bật mở. Cựu Vãn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong đó có chút vui vẻ bệnh hoạn khi thấy sự tuyệt vọng của cô.
- Cô nghĩ rằng có thể thoát khỏi tôi sao?
Hắn thì thầm, tiến về phía cô. Trong tay hắn là một mũi tiêm chứa đầy dung dịch màu xám nhợt nhạt, và cô biết quá rõ những gì sắp xảy ra nếu để hắn tiếp cận được.
Halieg cố gắng lùi lại, nhưng cơ thể yếu ớt không còn cho phép cô chống cự nhiều nữa. Cựu Vãn nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại gần và đâm thẳng mũi tiêm vào da thịt, và điều đáng sợ là hắn tiêm vào động mạch cảnh ở cổ.
Chất lỏng lạnh giá len lỏi vào cơ thể, khiến cô cảm thấy chóng mặt và mờ mịt. Mọi thứ xung quanh như vỡ vụn. Hắn mỉm cười, cúi xuống ghé sát tai cô thì thầm.
- Sớm thôi, cô sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.
Khi tỉnh lại, Halieg thấy mình bị trói chặt vào bàn thí nghiệm, xung quanh là những thiết bị khoa học kêu rè rè không ngừng. Cựu Vãn tiếp tục tra tấn cơ thể cô, biến cô thành một thí nghiệm sống cho những ý tưởng điên loạn của hắn.
Mỗi lần cô gào thét trong đau đớn tuyệt vọng đến tột cùng, hắn lại càng tỏ ra hài lòng hơn. Những biến đổi ngày càng khủng khiếp. Cô không còn nhận ra chính mình khi nhìn vào tấm gương vỡ đặt gần bàn thí nghiệm – một cơ thể méo mó, bị xé nát giữa hai giới tính.
Tuyệt vọng, Halieg mất đi cảm giác về thời gian và hy vọng. Tâm trí cô mơ hồ, như thể đang chìm vào một hố sâu không đáy.
Trong những khoảnh khắc hiếm hoi cô tỉnh táo, cô nghĩ về Jow – người đàn ông đã từng ký hợp đồng với công ty của cô, người mà cô đã gặp không lâu trước khi cuộc đời cô rơi vào địa ngục này.
Những ký ức về buổi gặp gỡ với Jow hiện ra một cách chớp nhoáng, như chiếc phao cứu sinh cuối cùng trong biển đen tối tăm. Cô không biết làm thế nào, nhưng hình ảnh của Jow cứ ám ảnh cô trong những giấc mơ vỡ vụn.
Một ngày nọ, Halieg bừng tỉnh, nhưng không còn là trong căn phòng thí nghiệm tối tăm của Cựu Vãn nữa. Cô mở mắt và nhìn thấy ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu qua cửa sổ lớn của một căn phòng sang trọng. Không còn cảm giác lạnh giá và những mũi tiêm độc ác, không còn dây trói. Cô nằm trên một chiếc giường mềm mại, phủ bởi những tấm chăn trắng tinh.
Cô cảm thấy cơ thể mình, dù vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng đã không còn những đau đớn giằng xé như trước. Halieg hoảng hốt, cố ngồi dậy, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Cô tỉnh rồi sao?
Jow xuất hiện ở cửa phòng, nét mặt điềm tĩnh nhưng lộ rõ sự lo lắng.
- Cảnh sát đã tìm thấy cô trong tình trạng thảm hại. Nhưng đừng lo, giờ cô an toàn rồi.
- Làm sao... làm sao anh tìm thấy tôi? - Halieg hỏi, giọng nói khàn đặc, vừa bất ngờ vừa nghi ngờ.
Jow tiến lại gần, đặt tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng.
- Khi không thể liên lạc với cô suốt mấy ngày liền, tôi đã cho người điều tra. Không ngờ lại phát hiện ra Cựu Vãn đứng sau mọi chuyện. Chúng tôi đã phải cố gắng can thiệp kịp thời trước khi mọi thứ đi quá xa, nhưng có vẻ...
Halieg ngồi thẫn thờ, đầu óc quay cuồng với những sự kiện vừa xảy ra. Cô không dám tin rằng mình đã thoát khỏi tay Cựu Vãn, kẻ đã dồn ép cô đến bờ vực thẳm.
Jow nhìn cô, ánh mắt kiên định nhưng đầy ẩn ý.
- Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, Halieg. Chúng ta còn nhiều việc phải làm. Và có lẽ, chúng ta sẽ tìm ra cách để khắc phục những gì mà Cựu Vãn đã gây ra cho cô.
Lời nói của Jow mang đến chút hy vọng mong manh trong trái tim Halieg. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời rọi xuống như báo hiệu một khởi đầu mới – dù rằng con đường phía trước vẫn còn đầy rẫy những thử thách khó khăn.
Sự đau đớn về thể xác không chỉ dừng lại ở những thí nghiệm hắn ta tiến hành, mà còn là sự giằng xé tinh thần khi cô dần trở thành một con người khác. Nhưng nỗi sợ lớn nhất của Halieg không phải là những gì hắn đã làm, mà là cảm giác mất đi chính mình từng ngày.
Trong một khoảnh khắc hiếm hoi khi Cựu Vãn rời khỏi phòng thí nghiệm, Halieg biết rằng đây là cơ hội duy nhất của cô để trốn thoát. Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ, cô liều lĩnh giật đứt những dây trói đang kìm giữ mình và lao ra khỏi căn phòng.
Cơ thể mới của cô, dù đau đớn và không quen thuộc, đã giúp cô có đủ sức mạnh để phá tan những chướng ngại vật mà trước đây cô không thể vượt qua.
Hành lang lạnh lẽo trải dài trước mắt, ánh đèn nhấp nháy tạo ra một khung cảnh ma quái. Halieg chạy, nhưng những tiếng bước chân của cô vang vọng, như thể chính cô đang bị truy đuổi bởi bản thân mình.
Nỗi sợ hãi và quyết tâm thoát khỏi địa ngục này hòa quyện, đẩy cô tiến lên phía trước. Mỗi lần cô tưởng chừng như có thể trốn thoát, một cơn đau lại dội lên từ những vết thương chưa lành, nhắc nhở cô rằng Cựu Vãn vẫn ở đâu đó rất gần, sẵn sàng chờ đợi cơ hội để bắt cô lại.
Cô chạy đến một cánh cửa kim loại lớn ở cuối dãy hành lang. Tay cô run rẩy vặn nắm cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa. Tiếng thở dồn dập của Halieg vang lên trong không gian vắng lặng, và tim cô đập mạnh hơn khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ xa. Cựu Vãn đang đến gần.
Tiếng kim loại chà sát trên sàn nhà, cửa sau lưng cô bật mở. Cựu Vãn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong đó có chút vui vẻ bệnh hoạn khi thấy sự tuyệt vọng của cô.
- Cô nghĩ rằng có thể thoát khỏi tôi sao?
Hắn thì thầm, tiến về phía cô. Trong tay hắn là một mũi tiêm chứa đầy dung dịch màu xám nhợt nhạt, và cô biết quá rõ những gì sắp xảy ra nếu để hắn tiếp cận được.
Halieg cố gắng lùi lại, nhưng cơ thể yếu ớt không còn cho phép cô chống cự nhiều nữa. Cựu Vãn nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại gần và đâm thẳng mũi tiêm vào da thịt, và điều đáng sợ là hắn tiêm vào động mạch cảnh ở cổ.
Chất lỏng lạnh giá len lỏi vào cơ thể, khiến cô cảm thấy chóng mặt và mờ mịt. Mọi thứ xung quanh như vỡ vụn. Hắn mỉm cười, cúi xuống ghé sát tai cô thì thầm.
- Sớm thôi, cô sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.
Khi tỉnh lại, Halieg thấy mình bị trói chặt vào bàn thí nghiệm, xung quanh là những thiết bị khoa học kêu rè rè không ngừng. Cựu Vãn tiếp tục tra tấn cơ thể cô, biến cô thành một thí nghiệm sống cho những ý tưởng điên loạn của hắn.
Mỗi lần cô gào thét trong đau đớn tuyệt vọng đến tột cùng, hắn lại càng tỏ ra hài lòng hơn. Những biến đổi ngày càng khủng khiếp. Cô không còn nhận ra chính mình khi nhìn vào tấm gương vỡ đặt gần bàn thí nghiệm – một cơ thể méo mó, bị xé nát giữa hai giới tính.
Tuyệt vọng, Halieg mất đi cảm giác về thời gian và hy vọng. Tâm trí cô mơ hồ, như thể đang chìm vào một hố sâu không đáy.
Trong những khoảnh khắc hiếm hoi cô tỉnh táo, cô nghĩ về Jow – người đàn ông đã từng ký hợp đồng với công ty của cô, người mà cô đã gặp không lâu trước khi cuộc đời cô rơi vào địa ngục này.
Những ký ức về buổi gặp gỡ với Jow hiện ra một cách chớp nhoáng, như chiếc phao cứu sinh cuối cùng trong biển đen tối tăm. Cô không biết làm thế nào, nhưng hình ảnh của Jow cứ ám ảnh cô trong những giấc mơ vỡ vụn.
Một ngày nọ, Halieg bừng tỉnh, nhưng không còn là trong căn phòng thí nghiệm tối tăm của Cựu Vãn nữa. Cô mở mắt và nhìn thấy ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu qua cửa sổ lớn của một căn phòng sang trọng. Không còn cảm giác lạnh giá và những mũi tiêm độc ác, không còn dây trói. Cô nằm trên một chiếc giường mềm mại, phủ bởi những tấm chăn trắng tinh.
Cô cảm thấy cơ thể mình, dù vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng đã không còn những đau đớn giằng xé như trước. Halieg hoảng hốt, cố ngồi dậy, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Cô tỉnh rồi sao?
Jow xuất hiện ở cửa phòng, nét mặt điềm tĩnh nhưng lộ rõ sự lo lắng.
- Cảnh sát đã tìm thấy cô trong tình trạng thảm hại. Nhưng đừng lo, giờ cô an toàn rồi.
- Làm sao... làm sao anh tìm thấy tôi? - Halieg hỏi, giọng nói khàn đặc, vừa bất ngờ vừa nghi ngờ.
Jow tiến lại gần, đặt tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng.
- Khi không thể liên lạc với cô suốt mấy ngày liền, tôi đã cho người điều tra. Không ngờ lại phát hiện ra Cựu Vãn đứng sau mọi chuyện. Chúng tôi đã phải cố gắng can thiệp kịp thời trước khi mọi thứ đi quá xa, nhưng có vẻ...
Halieg ngồi thẫn thờ, đầu óc quay cuồng với những sự kiện vừa xảy ra. Cô không dám tin rằng mình đã thoát khỏi tay Cựu Vãn, kẻ đã dồn ép cô đến bờ vực thẳm.
Jow nhìn cô, ánh mắt kiên định nhưng đầy ẩn ý.
- Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, Halieg. Chúng ta còn nhiều việc phải làm. Và có lẽ, chúng ta sẽ tìm ra cách để khắc phục những gì mà Cựu Vãn đã gây ra cho cô.
Lời nói của Jow mang đến chút hy vọng mong manh trong trái tim Halieg. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời rọi xuống như báo hiệu một khởi đầu mới – dù rằng con đường phía trước vẫn còn đầy rẫy những thử thách khó khăn.