Ngày Hắn Hết Yêu
Chương 43: Quyết chiến quyết thắng (thượng)
Dù đang trong hình hài của nam nhân, nhưng bên trong Halieg là một ngọn lửa bùng cháy. Cô không thể đứng yên, trái tim cô đập mạnh vì lo lắng cho Jow và đội ngũ của họ.
Mỗi phát súng vang lên, mỗi tiếng hét, tất cả như xé toạc không khí im lặng xung quanh. Cô không thể để Jow và những người khác chiến đấu một mình, không thể để những người cô yêu quý phải chịu đựng một mình.
"Chúng ta phải vào trong," Halieg quyết định, giọng nói của cô chứa đầy sự kiên quyết. "Tôi không thể đứng đây và không làm gì."
Vince quay sang cô, mắt anh sáng lên với sự hiểu biết. "Cô chắc chắn không? Đây không phải là một trò đùa,
Halieg. Cô có thể bị thương."
"Tôi không thể ngồi đây và quan sát trong khi họ đang gặp nguy hiểm. Tôi có thể giúp được," Halieg khẳng định.
Vince không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. "Được rồi, nhưng phải thật cẩn thận. Chúng ta sẽ cùng vào.
Hãy để tôi dẫn đường."
Họ cùng nhau đi vào, từng bước chân lặng lẽ như những bóng ma trong không khí đầy mùi thuốc súng và khói.
Họ đi theo hành lang, những tiếng súng vẫn vang vọng trong khoảng không, tạo nên một không khí căng thẳng và nặng nề. Khi đến gần vị trí mà Jow cùng đội đang chiến đấu, Halieg cảm nhận được một điều gì đó trong không khí, một điều gì đó bất thường đang chờ đợi họ.
Khi họ đến gần, họ nghe thấy tiếng la hét, tiếng súng vang lên rần rần. Đội đặc nhiệm đang phải vật lộn để đẩy lùi những kẻ đánh thuê.
Halieg nhìn thấy Jow, người đang nỗ lực chiến đấu với một tên đánh thuê, ánh mắt kiên định nhưng cũng tràn ngập lo lắng. Cô không thể đứng nhìn nữa.
Halieg cùng Vince nhảy vào cuộc chiến. Cô vung súng, không chút do dự. Dù cơ thể chưa hoàn toàn quen với hình dạng mới, nhưng bản năng chiến đấu trong cô vẫn trỗi dậy mạnh mẽ
Cô nhanh chóng bắn hạ một tên đánh thuê đang nhắm vào Jow. Hắn ta ngã xuống, khiến Jow quay lại nhìn cô, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh.
"Halieg!" Jow kêu lên, không thể tin vào mắt mình. "Em không nên ở đây!"
"Em không thể đứng yên," Halieg đáp lại, mỉm cười tự tin. "Chúng ta nên sát cánh cùng nhau."
Mặc dù vẫn còn trong tình thế nguy hiểm, nhưng sự xuất hiện của Halieg như một luồng gió mới cho Jow và đội ngũ. Họ chiến đấu quyết liệt hơn, từng người một phối hợp nhịp nhàng, như thể tất cả đều đã tập luyện từ lâu.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cuối cùng đội ngũ của Jow cũng đánh bại được nhóm đánh thuê.
Những người còn lại bỏ chạy, để lại một đống hỗn độn trong căn phòng.
Halieg thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Cựu Vãn vẫn còn ở đâu đó trong căn cứ này.
"Chúng ta cần tìm hắn," Jow nói, lấy lại bình tĩnh. "Nếu không bắt được hắn, mọi thứ sẽ lại trở về như cũ."
"Vince, hãy kiểm tra phòng thí nghiệm," Halieg ra lệnh, quyết tâm trong giọng nói. "Hắn có thể đang ở đó."
Khi cả ba người tiến vào phòng thí nghiệm, không khí trong căn phòng ngột ngạt và đầy mùi hóa chất.
Những thiết bị kỳ quái và các mẫu thử nghiệm kỳ lạ nằm rải rác khắp nơi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Halieg không khỏi rùng mình. Đó là bằng chứng rõ ràng cho những tội ác mà Cựu Vãn đã thực hiện.
"Tôi sẽ tìm kiếm trong hệ thống," Vince nhanh chóng vào vị trí trước máy tính, bắt đầu kiểm tra các dữ liệu còn lưu lại. "Có thể hắn đã để lại dấu vết ở đây."
Halieg và Jow đứng bảo vệ xung quanh, mắt họ đảo liên tục tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của Cựu Vãn.
Thời gian trôi qua từng giây, sự hồi hộp càng gia tăng. Đột nhiên, Vince bật dậy, ánh mắt anh sáng lên.
"Tôi tìm thấy điều gì đó! Cựu Vãn đã cài đặt một hệ thống an ninh riêng. Hắn có một lối thoát bí mật mà chúng ta không thể thấy từ bên ngoài."
"Chúng ta phải nhanh chóng," Halieg nói, quyết tâm trong giọng nói. "Chúng ta không thể để hắn chạy thoát lần nữa."
Cả ba người nhanh chóng tìm kiếm lối thoát đó. Theo dấu vết của hệ thống an ninh mà Vince đã phát hiện, họ đi qua một hành lang hẹp dẫn vào một căn phòng tối. Cánh cửa được khóa chặt, nhưng bằng một vài thao tác khéo léo, Vince đã mở khóa thành công.
Căn phòng mở ra, bên trong tối tăm và lạnh lẽo. Cả ba đều nín thở khi bước vào. Trong không gian yên tĩnh, họ nghe thấy một tiếng động nhẹ từ góc phòng.
Khi ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu vào, họ thấy Cựu Vãn đang ngồi ở đó, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi.
"Chúc mừng các người, đã tìm thấy tao," hắn nói, giọng điệu mỉa mai. "Nhưng đây sẽ là kết thúc cho các người."
"Hắn ở đây!" Jow hét lên, sẵn sàng chiến đấu. "Đừng để hắn thoát!"
Tình thế trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cựu Vãn đứng lên, tay hắn cầm một khấu súng, ánh mắt lạnh lẽo như sắt đá. "Các ngươi không thể ngăn cản ta. Ta đã chuẩn bị cho mọi tình huống."
Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, Halieg đã phản ứng nhanh chóng. Cô rút súng, nhắm vào hắn và bắn.
Viên đạn bay ra, nhưng Cựu Vãn đã nhanh chóng né tránh. Hắn chớp mắt, biến mất vào bóng tối, tiếng cười của hắn vang vọng trong không gian.
"Đuổi theo!" Halieg hét lên, không một giây do dự. Họ chạy theo bóng dáng của Cựu Vãn, nhưng không khí trong căn cứ trở nên hỗn loạn, không chỉ bởi tiếng súng mà còn bởi cảm giác đen tối dần bao trùm xung quanh.
Cuộc rượt đuổi diễn ra căng thẳng giữa hai bên, Jow và Halieg không ngừng bắn để ngăn Cựu Vãn lại. Nhưng hắn như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện.
Họ đến một cánh cửa khác, và không thể tin nổi, Cựu Vãn đã sử dụng hệ thống thông gió để trốn thoát.
"Hắn đi đâu rồi?" Jow thở hổn hển, nhìn quanh.
"Tôi sẽ theo dấu hắn," Halieg nói. "Chúng ta không thể để hắn thoát."
Họ lao về phía cánh cửa, cảm nhận được mùi ẩm mốc và không khí lạnh lẽo từ những ống dẫn. Halieg dẫn đường, và họ tiếp tục theo dấu Cựu Vãn. Mỗi bước đi đều chất chứa lo âu, nhưng cô không thể để nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Đó là trách nhiệm của cô.
Khi đến một ngã rẽ, Halieg dừng lại, cẩn thận lắng nghe. Có âm thanh từ phía bên kia, âm thanh của những bước chân vội vã. "Hắn ở đây," cô thì thầm. "Hãy sẵn sàng."
Họ nhanh chóng lên kế hoạch. Jow và Halieg cùng nhau đẩy cánh cửa ra. Khi họ bước vào, cả ba người đối mặt với Cựu Vãn, kẻ mà họ đã truy đuổi trong suốt thời gian qua. Hắn đứng ở giữa, tay cầm vũ khí, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
"Cuối cùng các ngươi cũng đến," hắn nói, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi. "Nhưng các ngươi sẽ không thể ngăn cản tao."
"Chúng ta sẽ không để ngươi thoát thêm lần nào nữa," Halieg khẳng định, tay cầm chặt súng, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng.
"Điều này thật thú vị," Cựu Vãn đáp, và ngay lập tức, hắn bắn. Một viên đạn bay qua, nhưng Jow đã kịp thời dùng khiên đỡ đạn, trong khi Halieg phản công ngay lập tức.
Mỗi phát súng vang lên, mỗi tiếng hét, tất cả như xé toạc không khí im lặng xung quanh. Cô không thể để Jow và những người khác chiến đấu một mình, không thể để những người cô yêu quý phải chịu đựng một mình.
"Chúng ta phải vào trong," Halieg quyết định, giọng nói của cô chứa đầy sự kiên quyết. "Tôi không thể đứng đây và không làm gì."
Vince quay sang cô, mắt anh sáng lên với sự hiểu biết. "Cô chắc chắn không? Đây không phải là một trò đùa,
Halieg. Cô có thể bị thương."
"Tôi không thể ngồi đây và quan sát trong khi họ đang gặp nguy hiểm. Tôi có thể giúp được," Halieg khẳng định.
Vince không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. "Được rồi, nhưng phải thật cẩn thận. Chúng ta sẽ cùng vào.
Hãy để tôi dẫn đường."
Họ cùng nhau đi vào, từng bước chân lặng lẽ như những bóng ma trong không khí đầy mùi thuốc súng và khói.
Họ đi theo hành lang, những tiếng súng vẫn vang vọng trong khoảng không, tạo nên một không khí căng thẳng và nặng nề. Khi đến gần vị trí mà Jow cùng đội đang chiến đấu, Halieg cảm nhận được một điều gì đó trong không khí, một điều gì đó bất thường đang chờ đợi họ.
Khi họ đến gần, họ nghe thấy tiếng la hét, tiếng súng vang lên rần rần. Đội đặc nhiệm đang phải vật lộn để đẩy lùi những kẻ đánh thuê.
Halieg nhìn thấy Jow, người đang nỗ lực chiến đấu với một tên đánh thuê, ánh mắt kiên định nhưng cũng tràn ngập lo lắng. Cô không thể đứng nhìn nữa.
Halieg cùng Vince nhảy vào cuộc chiến. Cô vung súng, không chút do dự. Dù cơ thể chưa hoàn toàn quen với hình dạng mới, nhưng bản năng chiến đấu trong cô vẫn trỗi dậy mạnh mẽ
Cô nhanh chóng bắn hạ một tên đánh thuê đang nhắm vào Jow. Hắn ta ngã xuống, khiến Jow quay lại nhìn cô, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh.
"Halieg!" Jow kêu lên, không thể tin vào mắt mình. "Em không nên ở đây!"
"Em không thể đứng yên," Halieg đáp lại, mỉm cười tự tin. "Chúng ta nên sát cánh cùng nhau."
Mặc dù vẫn còn trong tình thế nguy hiểm, nhưng sự xuất hiện của Halieg như một luồng gió mới cho Jow và đội ngũ. Họ chiến đấu quyết liệt hơn, từng người một phối hợp nhịp nhàng, như thể tất cả đều đã tập luyện từ lâu.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cuối cùng đội ngũ của Jow cũng đánh bại được nhóm đánh thuê.
Những người còn lại bỏ chạy, để lại một đống hỗn độn trong căn phòng.
Halieg thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Cựu Vãn vẫn còn ở đâu đó trong căn cứ này.
"Chúng ta cần tìm hắn," Jow nói, lấy lại bình tĩnh. "Nếu không bắt được hắn, mọi thứ sẽ lại trở về như cũ."
"Vince, hãy kiểm tra phòng thí nghiệm," Halieg ra lệnh, quyết tâm trong giọng nói. "Hắn có thể đang ở đó."
Khi cả ba người tiến vào phòng thí nghiệm, không khí trong căn phòng ngột ngạt và đầy mùi hóa chất.
Những thiết bị kỳ quái và các mẫu thử nghiệm kỳ lạ nằm rải rác khắp nơi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Halieg không khỏi rùng mình. Đó là bằng chứng rõ ràng cho những tội ác mà Cựu Vãn đã thực hiện.
"Tôi sẽ tìm kiếm trong hệ thống," Vince nhanh chóng vào vị trí trước máy tính, bắt đầu kiểm tra các dữ liệu còn lưu lại. "Có thể hắn đã để lại dấu vết ở đây."
Halieg và Jow đứng bảo vệ xung quanh, mắt họ đảo liên tục tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của Cựu Vãn.
Thời gian trôi qua từng giây, sự hồi hộp càng gia tăng. Đột nhiên, Vince bật dậy, ánh mắt anh sáng lên.
"Tôi tìm thấy điều gì đó! Cựu Vãn đã cài đặt một hệ thống an ninh riêng. Hắn có một lối thoát bí mật mà chúng ta không thể thấy từ bên ngoài."
"Chúng ta phải nhanh chóng," Halieg nói, quyết tâm trong giọng nói. "Chúng ta không thể để hắn chạy thoát lần nữa."
Cả ba người nhanh chóng tìm kiếm lối thoát đó. Theo dấu vết của hệ thống an ninh mà Vince đã phát hiện, họ đi qua một hành lang hẹp dẫn vào một căn phòng tối. Cánh cửa được khóa chặt, nhưng bằng một vài thao tác khéo léo, Vince đã mở khóa thành công.
Căn phòng mở ra, bên trong tối tăm và lạnh lẽo. Cả ba đều nín thở khi bước vào. Trong không gian yên tĩnh, họ nghe thấy một tiếng động nhẹ từ góc phòng.
Khi ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu vào, họ thấy Cựu Vãn đang ngồi ở đó, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi.
"Chúc mừng các người, đã tìm thấy tao," hắn nói, giọng điệu mỉa mai. "Nhưng đây sẽ là kết thúc cho các người."
"Hắn ở đây!" Jow hét lên, sẵn sàng chiến đấu. "Đừng để hắn thoát!"
Tình thế trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cựu Vãn đứng lên, tay hắn cầm một khấu súng, ánh mắt lạnh lẽo như sắt đá. "Các ngươi không thể ngăn cản ta. Ta đã chuẩn bị cho mọi tình huống."
Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, Halieg đã phản ứng nhanh chóng. Cô rút súng, nhắm vào hắn và bắn.
Viên đạn bay ra, nhưng Cựu Vãn đã nhanh chóng né tránh. Hắn chớp mắt, biến mất vào bóng tối, tiếng cười của hắn vang vọng trong không gian.
"Đuổi theo!" Halieg hét lên, không một giây do dự. Họ chạy theo bóng dáng của Cựu Vãn, nhưng không khí trong căn cứ trở nên hỗn loạn, không chỉ bởi tiếng súng mà còn bởi cảm giác đen tối dần bao trùm xung quanh.
Cuộc rượt đuổi diễn ra căng thẳng giữa hai bên, Jow và Halieg không ngừng bắn để ngăn Cựu Vãn lại. Nhưng hắn như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện.
Họ đến một cánh cửa khác, và không thể tin nổi, Cựu Vãn đã sử dụng hệ thống thông gió để trốn thoát.
"Hắn đi đâu rồi?" Jow thở hổn hển, nhìn quanh.
"Tôi sẽ theo dấu hắn," Halieg nói. "Chúng ta không thể để hắn thoát."
Họ lao về phía cánh cửa, cảm nhận được mùi ẩm mốc và không khí lạnh lẽo từ những ống dẫn. Halieg dẫn đường, và họ tiếp tục theo dấu Cựu Vãn. Mỗi bước đi đều chất chứa lo âu, nhưng cô không thể để nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Đó là trách nhiệm của cô.
Khi đến một ngã rẽ, Halieg dừng lại, cẩn thận lắng nghe. Có âm thanh từ phía bên kia, âm thanh của những bước chân vội vã. "Hắn ở đây," cô thì thầm. "Hãy sẵn sàng."
Họ nhanh chóng lên kế hoạch. Jow và Halieg cùng nhau đẩy cánh cửa ra. Khi họ bước vào, cả ba người đối mặt với Cựu Vãn, kẻ mà họ đã truy đuổi trong suốt thời gian qua. Hắn đứng ở giữa, tay cầm vũ khí, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
"Cuối cùng các ngươi cũng đến," hắn nói, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi. "Nhưng các ngươi sẽ không thể ngăn cản tao."
"Chúng ta sẽ không để ngươi thoát thêm lần nào nữa," Halieg khẳng định, tay cầm chặt súng, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng.
"Điều này thật thú vị," Cựu Vãn đáp, và ngay lập tức, hắn bắn. Một viên đạn bay qua, nhưng Jow đã kịp thời dùng khiên đỡ đạn, trong khi Halieg phản công ngay lập tức.