Ngày Hắn Hết Yêu
Chương 55: Hành trình mới (thượng)
Jow vội vã lao đến bên Halieg, cắt đứt những dây trói bằng chiếc dao găm mà anh luôn mang theo bên mình. "Cô không sao chứ?" anh hỏi, mắt chăm chú nhìn vào gương mặt cô, lo lắng không thôi.
Halieg nhìn anh, sự biết ơn tràn ngập trong đôi mắt. "Tôi không sao, nhưng... Cựu Vãn... anh ấy..."
Những lời nói của cô ngắt quãng, và Jow cảm thấy một nỗi đau dâng trào trong lòng. Hình ảnh của Cựu Vãn hiện về, sự hi sinh của hắn vẫn còn tươi mới trong tâm trí anh. "Chúng ta sẽ nói sau," Jow nói, cố gắng giữ giọng mình vững vàng. "Bây giờ, chúng ta cần phải rời khỏi đây trước khi họ quay lại."
Vince, vẫn đang giữ chặt người đàn ông cao lớn trên sàn, nhướng mày nhìn về phía Jow. "Chúng ta không thể để hắn sống," anh nói, giọng điệu nghiêm túc. "Hắn sẽ không ngừng lại cho đến khi tìm ra chúng ta."
Halieg nhìn cả hai, và một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu cô. "Chúng ta có thể dùng hắn để dẫn đường," cô nói, sự kiên quyết trong giọng nói hiện rõ. "Hắn biết nơi nào còn có những thí nghiệm và những kẻ đứng sau tất cả chuyện này. Có thể chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết mọi thứ."
Jow nhìn Halieg, đôi mắt anh lấp lánh. "Ý tưởng đó không tồi. Nhưng chúng ta cần phải chắc chắn rằng hắn không có cơ hội trốn thoát."
Vince gật đầu, "Hãy trói hắn lại và đưa hắn theo. Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức."
Jow nhanh chóng làm theo, dùng những sợi dây trói còn lại để cố định người đàn ông lại. Hắn rên rỉ nhưng không thể phản kháng. Một phần trong Jow cảm thấy tiếc nuối, nhưng một phần khác lại hiếu răng đây là cách duy nhất để họ có thể tìm hiểu sự thật và bảo vệ những người mà họ yêu thương.
"Đi nào!" Jow nói, ra hiệu cho Halieg và Vince. Họ bắt đầu tiến ra khỏi căn phòng, đi qua những cánh cửa kim loại tối tăm. Đột nhiên, âm thanh giày dép chạy vội vã từ phía đầu hành lang vang lên, khiến tim họ như ngừng đập.
"Chúng ta không có thời gian!" Halieg thì thào, "Chúng ta phải nhanh chóng."
Họ quay lưng lại, chạy dọc hành lang, vượt qua các cánh cửa đã mở, tim họ đập dồn dập trong lồng ngực. Jow nắm chặt tay Halieg, cảm giác ấm áp từ bàn tay cô giúp anh giữ vững niềm tin. "Chúng ta sẽ thoát khỏi đây," anh
hua.
Họ đến một lối ra dẫn đến một cầu thang khác, rộng rãi hơn và sáng hơn. Jow nhìn lên, thấy ánh sáng từ bên ngoài tỏa ra, một tín hiệu hy vọng.
Nhưng họ không thể chủ quan. Jow dừng lại, lăng nghe âm thanh phía sau. Có tiếng bước chân, tiếng nói, và những tiếng ồn ào hỗn loạn. "Họ đang đuổi theo chúng ta!" anh cảnh báo, sự lo lắng hiện rõ trong mắt. "Chúng ta phải tìm cách ra ngoài ngay bây giờ."
Vince kéo Halieg lại gần, quyết định nhanh chóng. "Chúng ta cần phải tìm chỗ ẩn náu tạm thời. Không thể ra ngoài khi họ đang tìm kiếm."
"Ở đây có một cánh cửa," Jow chỉ tay về phía một cánh cửa nhỏ nằm khuất trong góc. Họ lao vào trong, đóng chặt cửa lại và nín thở lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Tình huống yên tĩnh một lúc, nhưng rồi tiếng bước chân gần dần, và những giọng nói trở nên rõ ràng hơn. Một trong số đó là của người đàn ông họ đã trói.
"Chúng ta cần phải tìm thấy chúng ngay bây giờ," hắn nói với vẻ tức giận. "Đừng để chúng thoát!"
"Tôi cảm thấy rất nguy hiểm," Halieg nói, giọng cô thì thào. "Chúng ta có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào."
Jow nhìn vào đôi mắt cô, lòng đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi thoát khỏi đây và tìm ra tất cả những gì cần biết."
Trong bóng tối, bẩu không khí trở nên ngột ngạt, nhưng sự yên lặng đó chỉ kéo dài một lúc. Một cảm giác hối hả tràn ngập tâm trí Jow khi nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, như thể họ đang tìm kiếm một thứ gì đó mà họ cần phải hoàn thành.
"Chúng ta cần phải lên kế hoạch," Vince nói, trán anh nhăn lại. "Nếu họ phát hiện ra chúng ta, mọi thứ sẽ kết thúc."
Halieg gật đầu, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm. "Tôi có một kế hoạch. Chúng ta cần phải dùng người đàn ông đó. Hắn biết nhiều về nơi này và những thí nghiệm mà họ đang thực hiện."
"Nhưng làm sao chúng ta có thể tin tưởng hắn?" Jow hỏi, không thể giấu được sự nghi ngờ. "Hắn có thể phản bội chúng ta."
Halieg mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không mang lại sự thoải mái cho Jow. "Nếu chúng ta khống chế hắn, hắn sẽ không dám phản bội chúng ta. Chúng ta cần phải khiến hắn tin rằng chúng ta cần hắn."
"Đúng," Vince đồng tình. "Chúng ta phải làm cho hắn nghĩ rằng hắn vẫn còn có giá trị. Bằng cách đó, chúng ta có thể khai thác thông tin từ hắn.
Thời gian trôi qua, tiếng ồn bên ngoài dần giảm bớt. Jow, Halieg, và Vince quyết định phải hành động ngay bây giờ. Họ nhẹ nhàng mở cửa, để lộ ra một hành lang rộng rãi bên ngoài. Ánh sáng từ những bóng đèn neon trên tường làm nổi bật những vết nứt và bụi bẩn trên sàn nhà. Cả ba người lén lút di chuyển, tai lắng nghe bất kỳ âm thanh nào có thể báo hiệu sự đến gần của kẻ thù.
"Tôi sẽ dẫn đầu," Jow nói, ánh mắt dán chặt vào phía trước. "Theo sau tôi."
Họ tiến về phía đầu hành lang, cảm giác hồi hộp dâng cao khi họ đến gần nơi mà có thể có lối thoát. Mỗi bước đi đều được tính toán cấn thận, họ không muốn tạo ra bất kỳ âm thanh nào có thể làm lộ vị trí.
Khi đến cuối hành lang, Jow bất ngờ thấy một cánh cửa kính lớn, có vẻ như là lối ra chính. Anh đẩy nhẹ cánh cửa, nhưng nó lại không mở. "Khóa rồi," anh thì thào.
Halieg nhìn quanh, sau đó chỉ vào một cái bàn gần đó. "Chúng ta có thể sử dụng chiếc máy tính đó để tìm ra cách mở cửa."
Jow và Vince gật đầu, và họ lập tức tiến đến bên bàn. Halieg ngồi xuống, đôi tay di chuyển nhanh trên bàn phím.
Những dòng chữ hiện lên màn hình, nhưng sự lo lắng hiện rõ trên mặt cô. "Tôi cần thêm thời gian."
"Chúng ta không có nhiều thời gian," Vince nhấn mạnh, đôi mắt anh cảnh giác nhìn quanh. "Họ có thể quay lại bất cứ lúc nào."
"Chúng ta cần phải có kế hoạch cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo," Jow nói. "Nếu chúng ta thành công mở cửa, chúng ta sẽ cần có một đường thoát an toàn. Hãy chắc chắn rằng chúng ta không bị theo dõi khi ra ngoài."
Halieg không nói gì, cô chỉ tập trung vào màn hình, và những ngón tay cô như bay trên phím. "Tôi sẽ tìm cách mở khóa," cô hứa, giọng đầy quyết tâm.
Trong khi Halieg làm việc, Jow và Vince giữ cho cảnh giác, mắt nhìn ra xung quanh để đảm bảo không có ai đang đến gần. Sự im lặng trong không khí khiến họ cảm thấy căng thăng, như thế họ đang đứng trên bờ vực của một điều gì đó khủng khiếp.
Cuối cùng, Halieg kêu lên một cách vui mừng, "Tôi đã tìm thấy cách mở khóa!" Cô nhập một loạt lệnh vào máy tính, và một tiếng bíp vang lên.
"Cánh cửa đang mở!" cô thông báo, ánh mắt sáng rực niềm vui. Jow và Vince lao tới cánh cửa kính, ánh sáng từ bên ngoài làm họ cảm thấy ấm áp hơn.
Cánh cửa từ từ mở ra, nhưng một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng họ khi nghe thấy tiếng bước chân từ xa.
"Chúng ta phải đi ngay!" Vince gầm lên, ánh mắt đầy lo lắng.
Jow và Halieg nhanh chóng bước ra ngoài, còn Vince theo sát phía sau.
Halieg nhìn anh, sự biết ơn tràn ngập trong đôi mắt. "Tôi không sao, nhưng... Cựu Vãn... anh ấy..."
Những lời nói của cô ngắt quãng, và Jow cảm thấy một nỗi đau dâng trào trong lòng. Hình ảnh của Cựu Vãn hiện về, sự hi sinh của hắn vẫn còn tươi mới trong tâm trí anh. "Chúng ta sẽ nói sau," Jow nói, cố gắng giữ giọng mình vững vàng. "Bây giờ, chúng ta cần phải rời khỏi đây trước khi họ quay lại."
Vince, vẫn đang giữ chặt người đàn ông cao lớn trên sàn, nhướng mày nhìn về phía Jow. "Chúng ta không thể để hắn sống," anh nói, giọng điệu nghiêm túc. "Hắn sẽ không ngừng lại cho đến khi tìm ra chúng ta."
Halieg nhìn cả hai, và một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu cô. "Chúng ta có thể dùng hắn để dẫn đường," cô nói, sự kiên quyết trong giọng nói hiện rõ. "Hắn biết nơi nào còn có những thí nghiệm và những kẻ đứng sau tất cả chuyện này. Có thể chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết mọi thứ."
Jow nhìn Halieg, đôi mắt anh lấp lánh. "Ý tưởng đó không tồi. Nhưng chúng ta cần phải chắc chắn rằng hắn không có cơ hội trốn thoát."
Vince gật đầu, "Hãy trói hắn lại và đưa hắn theo. Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức."
Jow nhanh chóng làm theo, dùng những sợi dây trói còn lại để cố định người đàn ông lại. Hắn rên rỉ nhưng không thể phản kháng. Một phần trong Jow cảm thấy tiếc nuối, nhưng một phần khác lại hiếu răng đây là cách duy nhất để họ có thể tìm hiểu sự thật và bảo vệ những người mà họ yêu thương.
"Đi nào!" Jow nói, ra hiệu cho Halieg và Vince. Họ bắt đầu tiến ra khỏi căn phòng, đi qua những cánh cửa kim loại tối tăm. Đột nhiên, âm thanh giày dép chạy vội vã từ phía đầu hành lang vang lên, khiến tim họ như ngừng đập.
"Chúng ta không có thời gian!" Halieg thì thào, "Chúng ta phải nhanh chóng."
Họ quay lưng lại, chạy dọc hành lang, vượt qua các cánh cửa đã mở, tim họ đập dồn dập trong lồng ngực. Jow nắm chặt tay Halieg, cảm giác ấm áp từ bàn tay cô giúp anh giữ vững niềm tin. "Chúng ta sẽ thoát khỏi đây," anh
hua.
Họ đến một lối ra dẫn đến một cầu thang khác, rộng rãi hơn và sáng hơn. Jow nhìn lên, thấy ánh sáng từ bên ngoài tỏa ra, một tín hiệu hy vọng.
Nhưng họ không thể chủ quan. Jow dừng lại, lăng nghe âm thanh phía sau. Có tiếng bước chân, tiếng nói, và những tiếng ồn ào hỗn loạn. "Họ đang đuổi theo chúng ta!" anh cảnh báo, sự lo lắng hiện rõ trong mắt. "Chúng ta phải tìm cách ra ngoài ngay bây giờ."
Vince kéo Halieg lại gần, quyết định nhanh chóng. "Chúng ta cần phải tìm chỗ ẩn náu tạm thời. Không thể ra ngoài khi họ đang tìm kiếm."
"Ở đây có một cánh cửa," Jow chỉ tay về phía một cánh cửa nhỏ nằm khuất trong góc. Họ lao vào trong, đóng chặt cửa lại và nín thở lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Tình huống yên tĩnh một lúc, nhưng rồi tiếng bước chân gần dần, và những giọng nói trở nên rõ ràng hơn. Một trong số đó là của người đàn ông họ đã trói.
"Chúng ta cần phải tìm thấy chúng ngay bây giờ," hắn nói với vẻ tức giận. "Đừng để chúng thoát!"
"Tôi cảm thấy rất nguy hiểm," Halieg nói, giọng cô thì thào. "Chúng ta có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào."
Jow nhìn vào đôi mắt cô, lòng đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi thoát khỏi đây và tìm ra tất cả những gì cần biết."
Trong bóng tối, bẩu không khí trở nên ngột ngạt, nhưng sự yên lặng đó chỉ kéo dài một lúc. Một cảm giác hối hả tràn ngập tâm trí Jow khi nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, như thể họ đang tìm kiếm một thứ gì đó mà họ cần phải hoàn thành.
"Chúng ta cần phải lên kế hoạch," Vince nói, trán anh nhăn lại. "Nếu họ phát hiện ra chúng ta, mọi thứ sẽ kết thúc."
Halieg gật đầu, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm. "Tôi có một kế hoạch. Chúng ta cần phải dùng người đàn ông đó. Hắn biết nhiều về nơi này và những thí nghiệm mà họ đang thực hiện."
"Nhưng làm sao chúng ta có thể tin tưởng hắn?" Jow hỏi, không thể giấu được sự nghi ngờ. "Hắn có thể phản bội chúng ta."
Halieg mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không mang lại sự thoải mái cho Jow. "Nếu chúng ta khống chế hắn, hắn sẽ không dám phản bội chúng ta. Chúng ta cần phải khiến hắn tin rằng chúng ta cần hắn."
"Đúng," Vince đồng tình. "Chúng ta phải làm cho hắn nghĩ rằng hắn vẫn còn có giá trị. Bằng cách đó, chúng ta có thể khai thác thông tin từ hắn.
Thời gian trôi qua, tiếng ồn bên ngoài dần giảm bớt. Jow, Halieg, và Vince quyết định phải hành động ngay bây giờ. Họ nhẹ nhàng mở cửa, để lộ ra một hành lang rộng rãi bên ngoài. Ánh sáng từ những bóng đèn neon trên tường làm nổi bật những vết nứt và bụi bẩn trên sàn nhà. Cả ba người lén lút di chuyển, tai lắng nghe bất kỳ âm thanh nào có thể báo hiệu sự đến gần của kẻ thù.
"Tôi sẽ dẫn đầu," Jow nói, ánh mắt dán chặt vào phía trước. "Theo sau tôi."
Họ tiến về phía đầu hành lang, cảm giác hồi hộp dâng cao khi họ đến gần nơi mà có thể có lối thoát. Mỗi bước đi đều được tính toán cấn thận, họ không muốn tạo ra bất kỳ âm thanh nào có thể làm lộ vị trí.
Khi đến cuối hành lang, Jow bất ngờ thấy một cánh cửa kính lớn, có vẻ như là lối ra chính. Anh đẩy nhẹ cánh cửa, nhưng nó lại không mở. "Khóa rồi," anh thì thào.
Halieg nhìn quanh, sau đó chỉ vào một cái bàn gần đó. "Chúng ta có thể sử dụng chiếc máy tính đó để tìm ra cách mở cửa."
Jow và Vince gật đầu, và họ lập tức tiến đến bên bàn. Halieg ngồi xuống, đôi tay di chuyển nhanh trên bàn phím.
Những dòng chữ hiện lên màn hình, nhưng sự lo lắng hiện rõ trên mặt cô. "Tôi cần thêm thời gian."
"Chúng ta không có nhiều thời gian," Vince nhấn mạnh, đôi mắt anh cảnh giác nhìn quanh. "Họ có thể quay lại bất cứ lúc nào."
"Chúng ta cần phải có kế hoạch cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo," Jow nói. "Nếu chúng ta thành công mở cửa, chúng ta sẽ cần có một đường thoát an toàn. Hãy chắc chắn rằng chúng ta không bị theo dõi khi ra ngoài."
Halieg không nói gì, cô chỉ tập trung vào màn hình, và những ngón tay cô như bay trên phím. "Tôi sẽ tìm cách mở khóa," cô hứa, giọng đầy quyết tâm.
Trong khi Halieg làm việc, Jow và Vince giữ cho cảnh giác, mắt nhìn ra xung quanh để đảm bảo không có ai đang đến gần. Sự im lặng trong không khí khiến họ cảm thấy căng thăng, như thế họ đang đứng trên bờ vực của một điều gì đó khủng khiếp.
Cuối cùng, Halieg kêu lên một cách vui mừng, "Tôi đã tìm thấy cách mở khóa!" Cô nhập một loạt lệnh vào máy tính, và một tiếng bíp vang lên.
"Cánh cửa đang mở!" cô thông báo, ánh mắt sáng rực niềm vui. Jow và Vince lao tới cánh cửa kính, ánh sáng từ bên ngoài làm họ cảm thấy ấm áp hơn.
Cánh cửa từ từ mở ra, nhưng một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng họ khi nghe thấy tiếng bước chân từ xa.
"Chúng ta phải đi ngay!" Vince gầm lên, ánh mắt đầy lo lắng.
Jow và Halieg nhanh chóng bước ra ngoài, còn Vince theo sát phía sau.