Ngày Hắn Hết Yêu
Chương 60: Trận chiến trong bóng tối (trung)
Ánh sáng mờ mờ của quán bar len lỏi qua những tấm rèm dày, tạo nên một không khí u ám nhưng cũng đầy bí ẩn.
Jow cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi Halieg đứng dậy và tiến về phía người đàn ông mà cô đã nhận diện là
nha nghien clu.
Mọi thứ xung quanh dường như chìm vào im lặng, mọi âm thanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân của
Halieg và nhịp đập của trái tim anh.
"Chúng ta không thể để em ấy một mình," Jow lầm bầm với Vince, rồi đứng dậy theo sau Halieg, giữ khoảng cách vừa đủ để không làm cô mất tập trung.
Halieg tiếp cận người đàn ông, ánh mắt cô tỏ ra lo lắng nhưng cũng kiên quyết. Ông ta đang đứng bên quầy bar, một ly rượu trong tay, vẻ mặt nghi ngờ như thể đang tự hỏi tại sao một cô gái trẻ lại dám tiếp cận mình.
Jow cảm thấy căng thẳng trong từng bước đi của mình, nhưng anh cũng cảm nhận được quyết tâm của Halieg.
"Xin lỗi, ông có phải là Dr. Garrison không?" Halieg mở lời, giọng nói của cô khá chắc chắn.
Người đàn ông quay lại, ánh mắt sáng lên với chút hiếu kỳ. "Đúng vậy. Cô là ai?"
"Tôi là Halieg. Tôi cần nói chuyện với ông về những thử nghiệm mà ông đã làm việc trong tổ chức Biogen," Halieg đáp, giữ vững ánh mắt.
Dr. Garrison khẽ nhướng mày, có vẻ như rất ngạc nhiên. "Tôi không nghĩ rằng có ai còn quan tâm đến những việc đó nữa," ông ta nói, giọng điệu không có chút nào thân thiện.
"Tôi biết rằng có rất nhiều điều nguy hiểm đang xảy ra," Halieg tiếp tục, không để sự lạnh lùng của ông làm chùn bước. "Chúng ta cần thông tin từ ông. Những người vô tội đang bị đe dọa."
"Cô không biết mình đang nói gì đâu," Garrison đáp, có phần châm chọc. "Tôi không còn là một phần của tổ chức đó nữa, và việc quay lại chỉ làm tôi gặp rắc rối."
"Nhưng nếu ông không nói ra, thì ai sẽ là người phải gánh chịu hậu quả?" Halieg nài nỉ, giọng nói cô dần trở nên tràn đầy cảm xúc. "Có rất nhiều người vô tội đang sống trong nỗi sợ hãi. Họ cần ông đứng về phía họ."
Garrison im lặng trong giây lát, ánh mắt ông trở nên xa xăm. Jow đứng ở phía xa, theo dõi từng cử chỉ của Halieg.
Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng anh cũng thấy được sức mạnh trong những lời lẽ của Halieg.
"Cô có biết rằng tổ chức đó không tha thứ cho bất kỳ ai phản bội không?" Garrison hỏi, giọng điệu đã có chút mềm mỏng hơn. "Họ sẽ không ngần ngại để loại bỏ những người biết quá nhiều."
"Tôi hiểu," Halieg nói. "Nhưng nếu ông không giúp chúng tôi, thì những người vô tội sẽ phải trả giá cho sự im lặng này."
Jow thấy Garrison nhìn Halieg chằm chằm, như thể đang đánh giá xem liệu cô có xứng đáng với sự rủi ro hay không. Trong khi đó, Vince đứng bên cạnh, giữ khoảng cách, mắt vẫn dõi theo.
Một lúc lâu sau, Garrison thở dài. "Tôi không chắc liệu tôi có thể tin cô hay không. Nhưng nếu những gì cô nói là đúng, thì chúng ta có thể đang đứng trước một cơn bão."
Halieg cảm thấy có chút hy vọng. "Ông có thể giúp chúng tôi chứ?"
"Được," Garrison đáp, ánh mắt trở nên kiên định. "Nhưng tôi không thể nói chuyện ở đây. Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn hơn."
"Được, nhưng hãy nhanh lên," Jow lên tiếng, bước gần lại hơn. "Thời gian không đứng yên."
Garrison gật đầu, rồi đưa tay chỉ về phía cửa. "Theo tôi. Đừng để ai thấy chúng ta rời khỏi đây."
Khi họ bước ra khỏi quán bar, Jow cảm thấy như một cơn gió lạnh lẽo lướt qua, như thể một điều gì đó xấu đang chờ đợi họ bên ngoài. Họ đi theo Garrison qua những con phố vắng vẻ, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt chiếu sáng.
"Họ đang theo dõi tôi," Garrison thì thào khi họ đi qua một con hẻm tối tăm. "Tôi không thể bị phát hiện. Nếu tôi bị bắt lại, mọi chuyện sẽ kết thúc."
"Chúng tôi sẽ bảo vệ ông," Halieg cam kết, ánh mắt đầy sự quyết tâm. "Chúng tôi không để điều đó xảy ra."
Họ nhanh chóng di chuyển đến một khu nhà hoang, nơi mà Garrison cảm thấy an toàn để nói chuyện. Khi vào bên trong, Jow và Vince đảm bảo rằng không có ai đang theo dõi, rồi họ ngồi lại với nhau.
"Được rồi, nói cho chúng tôi biết những gì ông biết," Jow yêu cầu, không chần chừ.
Garrison hít một hơi sâu, rồi bắt đầu giải thích. "Tổ chức Biogen đang phát triển một loại vũ khí sinh học, như tôi đã nói. Nhưng điều mà tôi không thể cho cô biết là mục đích thực sự của họ. Họ không chỉ muốn kiểm soát con người, mà còn tìm cách tạo ra một giống loài mới."
"Giống loài mới?" Halieg hỏi, không thể tin vào những gì mình đang nghe.
"Đúng," Garrison gật đầu. "Họ muốn tạo ra những sinh vật có khả năng tuân theo mệnh lệnh của họ, không có ý chí riêng. Họ đã bắt đầu thử nghiệm trên người sống, và kết quả là những điều khủng khiếp mà bạn không thế tưởng tượng được."
"Chúng tôi đã thấy một số người trong số đó," Vince nói, giọng trầm xuống. "Họ đã trở thành những sinh vật bất lực, không còn là con người nữa."
"Điều đó rất đúng," Garrison nói. "Và điều tồi tệ hơn là, có những người sẵn sàng làm mọi thứ để có được sức mạnh từ việc sở hữu những sinh vật này."
"Vậy còn những tài liệu, thông tin mà chúng ta cần?" Jow hỏi. "Ông có thể giúp chúng tôi lấy chúng không?"
"Tôi có một số tài liệu trong máy tính cá nhân của tôi," Garrison đáp. "Nhưng vấn để là tôi không thể trở về nhà mà không bị phát hiện. Nếu họ biết tôi đang cố gắng tiết lộ thông tin, họ sẽ giết tôi ngay lập tức."
"Vậy làm thế nào để chúng ta lấy được thông tin đó?" Halieg hỏi.
"Có một kế hoạch," Garrison nói, vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi cần các bạn giúp tôi tạo ra một phân tâm. Tôi sẽ lợi dụng thời điểm đó để lén lút lấy tài liệu."
"Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết," Jow cam kết.
"Nhưng làm thế nào để chúng ta tạo ra phân tâm?" Vince hỏi.
"Có một cuộc họp lớn diễn ra tại văn phòng của tổ chức này vào ngày mai," Garrison cho biết. "Họ sẽ có mặt tất cả những người quan trọng, và đây sẽ là cơ hội tốt nhất để chúng ta thực hiện kế hoạch."
"Chúng ta sẽ cần một cái gì đó để gây chú ý," Halieg nói. "Nếu không, có thể sẽ rất khó khăn để thoát khỏi sự giám sát."
"Đúng vậy," Garrison đồng ý. "Chúng ta sẽ cần sự trợ giúp từ bên ngoài. Nếu chúng ta có thể làm cho tổ chức nghĩ rằng có một cuộc tấn công nào đó xảy ra, họ sẽ chuyển sự chú ý khỏi tôi."
"Đó là một ý tưởng mạo hiểm," Jow nhấn mạnh, nhìn thẳng vào mắt Garrison. "Nhưng nếu điều này không thành công..."
"Tôi biết. Nhưng nếu không làm gì cả, thì mọi thứ sẽ chỉ tồi tệ hơn," Garrison trả lời, giọng điệu tràn đầy sự quyết tâm. "Chúng ta cần phải hành động."
Sau một lúc thảo luận, cả ba người quyết định sẽ làm theo kế hoạch. Jow cảm thấy trách nhiệm nặng nề, nhưng anh cũng biết rằng họ không còn lựa chọn nào khác.
Khi trời tối dần, họ lập kế hoạch chi tiết cho cuộc tấn công. Halieg sẽ tạo ra một sự phân tâm lớn bằng cách kích hoạt một quả bom khói ở gần văn phòng của tổ chức, trong khi low và Vince sẽ giúp Garrison lấy được thông tin.
Tất cả diễn ra trong một thời gian ngắn, vì vậy mọi người phải làm việc nhanh chóng.
"Chúng ta cần phải tập hợp một số người có thể giúp đỡ," Jow nói. "Nếu không, chúng ta sẽ không thể hoàn thành kế hoạch."
"Đúng, tôi có một vài người bạn trong thành phố, nhưng họ không dễ dàng tin tưởng," Garrison cho biết. "
Jow cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi Halieg đứng dậy và tiến về phía người đàn ông mà cô đã nhận diện là
nha nghien clu.
Mọi thứ xung quanh dường như chìm vào im lặng, mọi âm thanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân của
Halieg và nhịp đập của trái tim anh.
"Chúng ta không thể để em ấy một mình," Jow lầm bầm với Vince, rồi đứng dậy theo sau Halieg, giữ khoảng cách vừa đủ để không làm cô mất tập trung.
Halieg tiếp cận người đàn ông, ánh mắt cô tỏ ra lo lắng nhưng cũng kiên quyết. Ông ta đang đứng bên quầy bar, một ly rượu trong tay, vẻ mặt nghi ngờ như thể đang tự hỏi tại sao một cô gái trẻ lại dám tiếp cận mình.
Jow cảm thấy căng thẳng trong từng bước đi của mình, nhưng anh cũng cảm nhận được quyết tâm của Halieg.
"Xin lỗi, ông có phải là Dr. Garrison không?" Halieg mở lời, giọng nói của cô khá chắc chắn.
Người đàn ông quay lại, ánh mắt sáng lên với chút hiếu kỳ. "Đúng vậy. Cô là ai?"
"Tôi là Halieg. Tôi cần nói chuyện với ông về những thử nghiệm mà ông đã làm việc trong tổ chức Biogen," Halieg đáp, giữ vững ánh mắt.
Dr. Garrison khẽ nhướng mày, có vẻ như rất ngạc nhiên. "Tôi không nghĩ rằng có ai còn quan tâm đến những việc đó nữa," ông ta nói, giọng điệu không có chút nào thân thiện.
"Tôi biết rằng có rất nhiều điều nguy hiểm đang xảy ra," Halieg tiếp tục, không để sự lạnh lùng của ông làm chùn bước. "Chúng ta cần thông tin từ ông. Những người vô tội đang bị đe dọa."
"Cô không biết mình đang nói gì đâu," Garrison đáp, có phần châm chọc. "Tôi không còn là một phần của tổ chức đó nữa, và việc quay lại chỉ làm tôi gặp rắc rối."
"Nhưng nếu ông không nói ra, thì ai sẽ là người phải gánh chịu hậu quả?" Halieg nài nỉ, giọng nói cô dần trở nên tràn đầy cảm xúc. "Có rất nhiều người vô tội đang sống trong nỗi sợ hãi. Họ cần ông đứng về phía họ."
Garrison im lặng trong giây lát, ánh mắt ông trở nên xa xăm. Jow đứng ở phía xa, theo dõi từng cử chỉ của Halieg.
Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng anh cũng thấy được sức mạnh trong những lời lẽ của Halieg.
"Cô có biết rằng tổ chức đó không tha thứ cho bất kỳ ai phản bội không?" Garrison hỏi, giọng điệu đã có chút mềm mỏng hơn. "Họ sẽ không ngần ngại để loại bỏ những người biết quá nhiều."
"Tôi hiểu," Halieg nói. "Nhưng nếu ông không giúp chúng tôi, thì những người vô tội sẽ phải trả giá cho sự im lặng này."
Jow thấy Garrison nhìn Halieg chằm chằm, như thể đang đánh giá xem liệu cô có xứng đáng với sự rủi ro hay không. Trong khi đó, Vince đứng bên cạnh, giữ khoảng cách, mắt vẫn dõi theo.
Một lúc lâu sau, Garrison thở dài. "Tôi không chắc liệu tôi có thể tin cô hay không. Nhưng nếu những gì cô nói là đúng, thì chúng ta có thể đang đứng trước một cơn bão."
Halieg cảm thấy có chút hy vọng. "Ông có thể giúp chúng tôi chứ?"
"Được," Garrison đáp, ánh mắt trở nên kiên định. "Nhưng tôi không thể nói chuyện ở đây. Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn hơn."
"Được, nhưng hãy nhanh lên," Jow lên tiếng, bước gần lại hơn. "Thời gian không đứng yên."
Garrison gật đầu, rồi đưa tay chỉ về phía cửa. "Theo tôi. Đừng để ai thấy chúng ta rời khỏi đây."
Khi họ bước ra khỏi quán bar, Jow cảm thấy như một cơn gió lạnh lẽo lướt qua, như thể một điều gì đó xấu đang chờ đợi họ bên ngoài. Họ đi theo Garrison qua những con phố vắng vẻ, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt chiếu sáng.
"Họ đang theo dõi tôi," Garrison thì thào khi họ đi qua một con hẻm tối tăm. "Tôi không thể bị phát hiện. Nếu tôi bị bắt lại, mọi chuyện sẽ kết thúc."
"Chúng tôi sẽ bảo vệ ông," Halieg cam kết, ánh mắt đầy sự quyết tâm. "Chúng tôi không để điều đó xảy ra."
Họ nhanh chóng di chuyển đến một khu nhà hoang, nơi mà Garrison cảm thấy an toàn để nói chuyện. Khi vào bên trong, Jow và Vince đảm bảo rằng không có ai đang theo dõi, rồi họ ngồi lại với nhau.
"Được rồi, nói cho chúng tôi biết những gì ông biết," Jow yêu cầu, không chần chừ.
Garrison hít một hơi sâu, rồi bắt đầu giải thích. "Tổ chức Biogen đang phát triển một loại vũ khí sinh học, như tôi đã nói. Nhưng điều mà tôi không thể cho cô biết là mục đích thực sự của họ. Họ không chỉ muốn kiểm soát con người, mà còn tìm cách tạo ra một giống loài mới."
"Giống loài mới?" Halieg hỏi, không thể tin vào những gì mình đang nghe.
"Đúng," Garrison gật đầu. "Họ muốn tạo ra những sinh vật có khả năng tuân theo mệnh lệnh của họ, không có ý chí riêng. Họ đã bắt đầu thử nghiệm trên người sống, và kết quả là những điều khủng khiếp mà bạn không thế tưởng tượng được."
"Chúng tôi đã thấy một số người trong số đó," Vince nói, giọng trầm xuống. "Họ đã trở thành những sinh vật bất lực, không còn là con người nữa."
"Điều đó rất đúng," Garrison nói. "Và điều tồi tệ hơn là, có những người sẵn sàng làm mọi thứ để có được sức mạnh từ việc sở hữu những sinh vật này."
"Vậy còn những tài liệu, thông tin mà chúng ta cần?" Jow hỏi. "Ông có thể giúp chúng tôi lấy chúng không?"
"Tôi có một số tài liệu trong máy tính cá nhân của tôi," Garrison đáp. "Nhưng vấn để là tôi không thể trở về nhà mà không bị phát hiện. Nếu họ biết tôi đang cố gắng tiết lộ thông tin, họ sẽ giết tôi ngay lập tức."
"Vậy làm thế nào để chúng ta lấy được thông tin đó?" Halieg hỏi.
"Có một kế hoạch," Garrison nói, vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi cần các bạn giúp tôi tạo ra một phân tâm. Tôi sẽ lợi dụng thời điểm đó để lén lút lấy tài liệu."
"Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết," Jow cam kết.
"Nhưng làm thế nào để chúng ta tạo ra phân tâm?" Vince hỏi.
"Có một cuộc họp lớn diễn ra tại văn phòng của tổ chức này vào ngày mai," Garrison cho biết. "Họ sẽ có mặt tất cả những người quan trọng, và đây sẽ là cơ hội tốt nhất để chúng ta thực hiện kế hoạch."
"Chúng ta sẽ cần một cái gì đó để gây chú ý," Halieg nói. "Nếu không, có thể sẽ rất khó khăn để thoát khỏi sự giám sát."
"Đúng vậy," Garrison đồng ý. "Chúng ta sẽ cần sự trợ giúp từ bên ngoài. Nếu chúng ta có thể làm cho tổ chức nghĩ rằng có một cuộc tấn công nào đó xảy ra, họ sẽ chuyển sự chú ý khỏi tôi."
"Đó là một ý tưởng mạo hiểm," Jow nhấn mạnh, nhìn thẳng vào mắt Garrison. "Nhưng nếu điều này không thành công..."
"Tôi biết. Nhưng nếu không làm gì cả, thì mọi thứ sẽ chỉ tồi tệ hơn," Garrison trả lời, giọng điệu tràn đầy sự quyết tâm. "Chúng ta cần phải hành động."
Sau một lúc thảo luận, cả ba người quyết định sẽ làm theo kế hoạch. Jow cảm thấy trách nhiệm nặng nề, nhưng anh cũng biết rằng họ không còn lựa chọn nào khác.
Khi trời tối dần, họ lập kế hoạch chi tiết cho cuộc tấn công. Halieg sẽ tạo ra một sự phân tâm lớn bằng cách kích hoạt một quả bom khói ở gần văn phòng của tổ chức, trong khi low và Vince sẽ giúp Garrison lấy được thông tin.
Tất cả diễn ra trong một thời gian ngắn, vì vậy mọi người phải làm việc nhanh chóng.
"Chúng ta cần phải tập hợp một số người có thể giúp đỡ," Jow nói. "Nếu không, chúng ta sẽ không thể hoàn thành kế hoạch."
"Đúng, tôi có một vài người bạn trong thành phố, nhưng họ không dễ dàng tin tưởng," Garrison cho biết. "