Ngày Hắn Hết Yêu
Chương 82: Trốn chạy khỏi tử thần
Trận chiến kết thúc, khung cảnh xung quanh ngập trong sự hoang tàn. Xác của Vân Hổ - một con quái vật khổng lồ với lớp dịch nhầy đen đặc, đã bị đánh bại, nhưng hậu quả mà hắn để lại vẫn còn tràn ngập khắp nơi.
Halieg nằm thở dốc trên mặt đất, cơ thể cô đẫm máu từ những vết thương mà trận chiến gây ra.
Jow đang ngồi sơ cứu vết thương cô, ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãi. Nhưng điều duy nhất trong tâm trí Halieg lúc này là con trai cô, Tianlong.
Cậu bé, sau khi chiến đấu với tất cả sức lực để bảo vệ mẹ và bố, giờ đây đã nằm bất động trên sàn lạnh lẽo.
Chiếc đuôi rắn của cậu vẫn cuộn lại bên cạnh, cậu đã biến trở về hình dạng con người, nhưng cơ thể gầy gò và nhỏ bé ấy trông càng yếu ớt hơn bao giờ hết.
"Tianlong..."
Halieg thì thào, cảm nhận trái tim mình như tan vỡ khi thấy con trai mình không cử động.
"Tianlong! Con dậy đi!"
Cô cố gắng lt người về phía cậu, nhưng mi c động đều khiến vết thương đau nhói. Máu vẫn chảy ra từ vết đâm của Vân Hổ, nhuộm đỏ cả dãi băng trắng mà Jow vừa băng bó lại cho cô nhưng Halieg không còn để tâm đến cơ thế mình nữa.
Jow, nhận thấy tình trạng không khả thi của Halieg, cố gắng ngăn cô lại.
"Em phải nghỉ ngơi. Để anh giúp Tianlong."
Nhưng Halieg gạt tay anh ra, đôi mắt đỏ hoe và đầy nước mắt. Cô không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Cô phải đến bên con trai.
Halieg với tất cả sức lực còn lại lết đến bên Tianlong. Cô ôm lấy cậu bé vào lòng, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt non nớt của cậu.
"Con trai của mẹ... đừng rời xa mẹ... mẹ xin con."
Tiếng nấc của Halieg hòa quyện cùng những giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt đầy máu và bụi của Tianlong.
Nhưng rồi, một điều kỳ diệu xảy ra. Từng giọt nước mắt của Halieg rơi xuống, thấm vào làn da của Tianlong. Cơ thể cậu bắt đầu rung lên nhẹ nhàng, bắt đầu thở mạnh hơn, lồng ngực phập phồng rõ rệt. Đôi mắt của Tianlong từ từ mở ra, mờ mịt nhưng tràn đầy sự sống. Cậu bé nhìn lên mẹ, đôi môi khẽ mấp máy.
"Mẹ..."
Tianlong thì thào, giọng yếu ớt nhưng đủ để Halieg nhận ra cậu bé đã tạm thời qua cơn nguy kịch. Cô ôm chặt lấy con trai, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Một cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô. Tian - long đã trở lại, cậu bé vẫn còn sống.
Jow cũng tiến lại gần, mắt anh đỏ hoe, nhưng anh không giấu được niềm vui qua khuôn mặt đầy máu và vết xước.
"Tạ ơn trời đất," anh thì thầm, đặt tay lên vai Halieg và Tianlong, cùng chia sẻ niềm vui mà cả ba người đã trải qua sau trận chiến khủng khiếp.
Tuy nhiên, niềm vui ngắn ngủi bị cắt ngang bởi một âm thanh đáng sợ từ phía xa. Một tiếng nổ lớn vang lên, rung chuyển cả căn cứ dưới biển.
Những mảnh vụn rơi từ trần nhà, và nước từ biển bắt đầu tràn vào qua các vết nứt trên tường. Vân Hổ đã kịp cài bom trước khi bị hạ gục, và giờ đây chúng đang phát nổ, đe dọa sự sống còn của cả đội.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"
Vince hét lên, gấp gáp chạy đến từ phía sau. Cả đội lập tức hành động. Họ biết rõ rằng không còn nhiều thời gian.
Những quả bom đang nổ liên tục, tạo ra áp lực khủng khiếp đẩy nước vào trong căn cứ
Jow nhanh chóng đỡ Halieg và Tianlong dậy.
"Không còn thời gian nữa! Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách thoát ra ngoài!" anh hét lên, đảo mắt nhìn nhanh quanh căn phòng, cố tìm lối thoát gần nhất.
Halieg dù còn yếu, nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn. Cô gượng đứng dậy với sự giúp đỡ của Jow, cố gắng mắt đảo quanh tìm kiếm một đường thoát.
Căn cứ này vốn được xây dựng kiên cố dưới đáy biển sâu, nhưng giờ đây nó biến thành một cơn ác mộng khi nước bắt đầu ngập nhanh vào từng hành lang.
"Chúng ta không có bình dưỡng khí!"
Vince nhắc nhở, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
"Nếu nước tràn vào đầy, tất cả chúng ta sẽ chết đuối."
Những tiếng nổ tiếp tục vang lên, khiến căn cứ rung chuyển như sắp sập đổ. Từng giây trôi qua, nước biển xộc vào ngày càng mạnh mẽ hơn, áp lực đẩy nước qua các vết nứt và lỗ hổng càng lúc càng lớn.
Mực nước đã lên đến mắt cá chân, rồi nhanh chóng dâng cao đến đầu gối. Cả đội biết rằng họ phải thoát ra ngay lập tức nếu không muốn bị chết đuối dưới biển sâu.
Jow nhanh chóng dẫn đầu, tay vẫn giữ chặt lấy Halieg và Tianlong.
"Chạy đi! Chúng ta phải chạy nhanh lên!" anh hét lớn, cả đội lao vào hành lang chật hẹp, nước đuổi theo ngay sau lưng.
Halieg, dù cơ thể bị thương nặng, vẫn cố gắng giữ tốc độ theo kịp Jow. Tianlong bám chặt vào tay cô, cậu bé tuy còn yếu nhưng đã lấy lại đủ sức lực để chạy.
Ánh sáng xanh nhấp nháy từ đèn trên trần nhà khiến mọi thứ càng trở nên căng thẳng hơn, cảnh tượng như một bộ phim kinh dị với nước biển tràn vào từ mọi hướng
Cả đội chạy qua những hành lang dài, nước đã ngập đến hông và tiếp tục dâng cao. Tiếng nước ào ào bên tai khiến tim ai nấy đập mạnh trong lo âu. Bước chân của họ bị chậm lại khi nước dâng cao, nhưng không ai dừng lại.
Sự sống đang đếm ngược từng giây, từng phút.
"Chỗ này! Cửa thoát hiểm!"
Vince hét lên, chỉ tay về phía một cánh cửa ở cuối hành lang. Nhưng khi họ đến gần, một tiếng nổ lớn khác vang lên từ phía sau, khiến cả hành lang rung chuyển dữ dội. Áp lực từ vụ nổ khiến cánh cửa bật mở, và nước tràn vào như một cơn lũ. Họ không có nhiều thời gian.
Halieg, Jow, Tianlong, và cả đội cùng đẩy mạnh cánh cửa thoát hiểm. Nước tiếp tục dâng cao đến ngực, khiến việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn. Mọi người phải dùng hết sức để giữ thăng bằng và đẩy lùi sức mạnh của dòng nước cuốn.
"Đi! Đi ngay!"
Jow hét lên, thúc giục mọi người vượt qua cánh cửa. Vince là người đầu tiên lách qua, tiếp theo là Halieg cùng
Tianlong, và cuối cùng là Jow.
Bên ngoài, nước cũng đã tràn đến, nhưng may mắn đã mỉm cười, họ vẫn còn cơ hội thoát. Cánh cửa dẫn ra một lối đi nhỏ, nối thẳng lên mặt biển bên trên.
Không còn nhiều lựa chọn, họ buộc phải lao nhanh lên, dù biết rằng mình đang đánh cược mạng sống trong một canh bạc tử thần.
Cả đội leo lên từng bậc thang gấp gáp, cố gắng giữ tốc độ khi nước vẫn tiếp tục dâng cao đằng sau. Mỗi bậc thang là một cuộc đấu tranh sinh tử với dòng nước lạnh lẽo và sự hoảng loạn bên trong.
Halieg cảm thấy cơ thể mình như đang tan chảy vì đau đớn, máu cũng chảy ra nhiều hơn theo từng chuyển động nhưng ánh mắt cô vẫn luôn hướng về phía trước, nơi có ánh sáng le lói từ lối thoát hiểm.
Sau màn rượt đuổi của tử thần, họ cũng đến được lối thoát ra ngoài. Ánh sáng mặt trời mờ ảo chiếu qua làn nước
duc ngล่น.
Cả đội trồi lên mặt nước, hít thở không khí tự do sau những giây phút nghẹt thở trong căn cứ đang chìm dưới đáy biển.
Nhưng không ai có thể thả lỏng hoàn toàn, bởi căn cứ dưới biển vẫn đang tiếp tục phát nổ phía dưới, đẩy lên những cột sóng cao.
Jow, vẫn giữ chặt lấy Halieg và Tianlong, bơi nhanh lên phía trên cùng với cả đội. Họ biết rằng không còn nhiều thời gian.
Khi vừa thoát khỏi vùng nguy hiểm, một tiếng nổ lớn vang lên, và căn cứ dưới biển hoàn toàn sụp đổ, tạo ra một luồng sóng khổng lồ quét qua
Cả đội bị cuốn trôi bởi cơn sóng mạnh mẽ, nhưng nhờ sức nước đã cuốn họ trôi dạt vào bờ, may mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.
Trong ánh sáng chói lòa của mặt trời, Halieg thở hổn hển nhưng cảm thấy trái tim mình vẫn còn đập.
Tianlong nằm trên ngực cô, yếu ớt nhưng an toàn, và Jow, với ánh mắt đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn ôm chặt lấy cả hai, bảo vệ gia đình khỏi những hiểm nguy vừa qua.
Biển lặng dần, và mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình yên.
Halieg nằm thở dốc trên mặt đất, cơ thể cô đẫm máu từ những vết thương mà trận chiến gây ra.
Jow đang ngồi sơ cứu vết thương cô, ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãi. Nhưng điều duy nhất trong tâm trí Halieg lúc này là con trai cô, Tianlong.
Cậu bé, sau khi chiến đấu với tất cả sức lực để bảo vệ mẹ và bố, giờ đây đã nằm bất động trên sàn lạnh lẽo.
Chiếc đuôi rắn của cậu vẫn cuộn lại bên cạnh, cậu đã biến trở về hình dạng con người, nhưng cơ thể gầy gò và nhỏ bé ấy trông càng yếu ớt hơn bao giờ hết.
"Tianlong..."
Halieg thì thào, cảm nhận trái tim mình như tan vỡ khi thấy con trai mình không cử động.
"Tianlong! Con dậy đi!"
Cô cố gắng lt người về phía cậu, nhưng mi c động đều khiến vết thương đau nhói. Máu vẫn chảy ra từ vết đâm của Vân Hổ, nhuộm đỏ cả dãi băng trắng mà Jow vừa băng bó lại cho cô nhưng Halieg không còn để tâm đến cơ thế mình nữa.
Jow, nhận thấy tình trạng không khả thi của Halieg, cố gắng ngăn cô lại.
"Em phải nghỉ ngơi. Để anh giúp Tianlong."
Nhưng Halieg gạt tay anh ra, đôi mắt đỏ hoe và đầy nước mắt. Cô không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Cô phải đến bên con trai.
Halieg với tất cả sức lực còn lại lết đến bên Tianlong. Cô ôm lấy cậu bé vào lòng, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt non nớt của cậu.
"Con trai của mẹ... đừng rời xa mẹ... mẹ xin con."
Tiếng nấc của Halieg hòa quyện cùng những giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt đầy máu và bụi của Tianlong.
Nhưng rồi, một điều kỳ diệu xảy ra. Từng giọt nước mắt của Halieg rơi xuống, thấm vào làn da của Tianlong. Cơ thể cậu bắt đầu rung lên nhẹ nhàng, bắt đầu thở mạnh hơn, lồng ngực phập phồng rõ rệt. Đôi mắt của Tianlong từ từ mở ra, mờ mịt nhưng tràn đầy sự sống. Cậu bé nhìn lên mẹ, đôi môi khẽ mấp máy.
"Mẹ..."
Tianlong thì thào, giọng yếu ớt nhưng đủ để Halieg nhận ra cậu bé đã tạm thời qua cơn nguy kịch. Cô ôm chặt lấy con trai, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Một cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô. Tian - long đã trở lại, cậu bé vẫn còn sống.
Jow cũng tiến lại gần, mắt anh đỏ hoe, nhưng anh không giấu được niềm vui qua khuôn mặt đầy máu và vết xước.
"Tạ ơn trời đất," anh thì thầm, đặt tay lên vai Halieg và Tianlong, cùng chia sẻ niềm vui mà cả ba người đã trải qua sau trận chiến khủng khiếp.
Tuy nhiên, niềm vui ngắn ngủi bị cắt ngang bởi một âm thanh đáng sợ từ phía xa. Một tiếng nổ lớn vang lên, rung chuyển cả căn cứ dưới biển.
Những mảnh vụn rơi từ trần nhà, và nước từ biển bắt đầu tràn vào qua các vết nứt trên tường. Vân Hổ đã kịp cài bom trước khi bị hạ gục, và giờ đây chúng đang phát nổ, đe dọa sự sống còn của cả đội.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"
Vince hét lên, gấp gáp chạy đến từ phía sau. Cả đội lập tức hành động. Họ biết rõ rằng không còn nhiều thời gian.
Những quả bom đang nổ liên tục, tạo ra áp lực khủng khiếp đẩy nước vào trong căn cứ
Jow nhanh chóng đỡ Halieg và Tianlong dậy.
"Không còn thời gian nữa! Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách thoát ra ngoài!" anh hét lên, đảo mắt nhìn nhanh quanh căn phòng, cố tìm lối thoát gần nhất.
Halieg dù còn yếu, nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn. Cô gượng đứng dậy với sự giúp đỡ của Jow, cố gắng mắt đảo quanh tìm kiếm một đường thoát.
Căn cứ này vốn được xây dựng kiên cố dưới đáy biển sâu, nhưng giờ đây nó biến thành một cơn ác mộng khi nước bắt đầu ngập nhanh vào từng hành lang.
"Chúng ta không có bình dưỡng khí!"
Vince nhắc nhở, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
"Nếu nước tràn vào đầy, tất cả chúng ta sẽ chết đuối."
Những tiếng nổ tiếp tục vang lên, khiến căn cứ rung chuyển như sắp sập đổ. Từng giây trôi qua, nước biển xộc vào ngày càng mạnh mẽ hơn, áp lực đẩy nước qua các vết nứt và lỗ hổng càng lúc càng lớn.
Mực nước đã lên đến mắt cá chân, rồi nhanh chóng dâng cao đến đầu gối. Cả đội biết rằng họ phải thoát ra ngay lập tức nếu không muốn bị chết đuối dưới biển sâu.
Jow nhanh chóng dẫn đầu, tay vẫn giữ chặt lấy Halieg và Tianlong.
"Chạy đi! Chúng ta phải chạy nhanh lên!" anh hét lớn, cả đội lao vào hành lang chật hẹp, nước đuổi theo ngay sau lưng.
Halieg, dù cơ thể bị thương nặng, vẫn cố gắng giữ tốc độ theo kịp Jow. Tianlong bám chặt vào tay cô, cậu bé tuy còn yếu nhưng đã lấy lại đủ sức lực để chạy.
Ánh sáng xanh nhấp nháy từ đèn trên trần nhà khiến mọi thứ càng trở nên căng thẳng hơn, cảnh tượng như một bộ phim kinh dị với nước biển tràn vào từ mọi hướng
Cả đội chạy qua những hành lang dài, nước đã ngập đến hông và tiếp tục dâng cao. Tiếng nước ào ào bên tai khiến tim ai nấy đập mạnh trong lo âu. Bước chân của họ bị chậm lại khi nước dâng cao, nhưng không ai dừng lại.
Sự sống đang đếm ngược từng giây, từng phút.
"Chỗ này! Cửa thoát hiểm!"
Vince hét lên, chỉ tay về phía một cánh cửa ở cuối hành lang. Nhưng khi họ đến gần, một tiếng nổ lớn khác vang lên từ phía sau, khiến cả hành lang rung chuyển dữ dội. Áp lực từ vụ nổ khiến cánh cửa bật mở, và nước tràn vào như một cơn lũ. Họ không có nhiều thời gian.
Halieg, Jow, Tianlong, và cả đội cùng đẩy mạnh cánh cửa thoát hiểm. Nước tiếp tục dâng cao đến ngực, khiến việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn. Mọi người phải dùng hết sức để giữ thăng bằng và đẩy lùi sức mạnh của dòng nước cuốn.
"Đi! Đi ngay!"
Jow hét lên, thúc giục mọi người vượt qua cánh cửa. Vince là người đầu tiên lách qua, tiếp theo là Halieg cùng
Tianlong, và cuối cùng là Jow.
Bên ngoài, nước cũng đã tràn đến, nhưng may mắn đã mỉm cười, họ vẫn còn cơ hội thoát. Cánh cửa dẫn ra một lối đi nhỏ, nối thẳng lên mặt biển bên trên.
Không còn nhiều lựa chọn, họ buộc phải lao nhanh lên, dù biết rằng mình đang đánh cược mạng sống trong một canh bạc tử thần.
Cả đội leo lên từng bậc thang gấp gáp, cố gắng giữ tốc độ khi nước vẫn tiếp tục dâng cao đằng sau. Mỗi bậc thang là một cuộc đấu tranh sinh tử với dòng nước lạnh lẽo và sự hoảng loạn bên trong.
Halieg cảm thấy cơ thể mình như đang tan chảy vì đau đớn, máu cũng chảy ra nhiều hơn theo từng chuyển động nhưng ánh mắt cô vẫn luôn hướng về phía trước, nơi có ánh sáng le lói từ lối thoát hiểm.
Sau màn rượt đuổi của tử thần, họ cũng đến được lối thoát ra ngoài. Ánh sáng mặt trời mờ ảo chiếu qua làn nước
duc ngล่น.
Cả đội trồi lên mặt nước, hít thở không khí tự do sau những giây phút nghẹt thở trong căn cứ đang chìm dưới đáy biển.
Nhưng không ai có thể thả lỏng hoàn toàn, bởi căn cứ dưới biển vẫn đang tiếp tục phát nổ phía dưới, đẩy lên những cột sóng cao.
Jow, vẫn giữ chặt lấy Halieg và Tianlong, bơi nhanh lên phía trên cùng với cả đội. Họ biết rằng không còn nhiều thời gian.
Khi vừa thoát khỏi vùng nguy hiểm, một tiếng nổ lớn vang lên, và căn cứ dưới biển hoàn toàn sụp đổ, tạo ra một luồng sóng khổng lồ quét qua
Cả đội bị cuốn trôi bởi cơn sóng mạnh mẽ, nhưng nhờ sức nước đã cuốn họ trôi dạt vào bờ, may mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.
Trong ánh sáng chói lòa của mặt trời, Halieg thở hổn hển nhưng cảm thấy trái tim mình vẫn còn đập.
Tianlong nằm trên ngực cô, yếu ớt nhưng an toàn, và Jow, với ánh mắt đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn ôm chặt lấy cả hai, bảo vệ gia đình khỏi những hiểm nguy vừa qua.
Biển lặng dần, và mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình yên.