Nghe Nói Yêu Đương Sẽ Khiến Con Người Trở Nên Đẹp Hơn
Chương 13: Anh có muốn hôn tôi không?
Nửa đêm, Hề Thủy bò dậy từ giường cầm chậu rửa để sang ban công nhà Chu Trạch Kỳ.
Đồng thời cũng gửi tin nhắn WeChat nhắc hắn.
Lúc này chưa tới 5h sáng, ngoài trời mưa như trút nước, từng hạt mưa rơi xuống đất tạo nên tiếng vang rất lớn. Rèm cửa trong phòng được kéo vào, Hề Thủy ngơ ngác mở mắt ra, bên tai cậu là tiếng mưa rơi như một bài hát ru, thời tiết kiểu này chỉ có ngủ nướng là sướng nhất.
Hề Thủy lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhìn thời gian trên màn hình rồi mở WeChat trả lời tin nhắn của Chu Trạch Kỳ.
[Ừm.]
[Ngày mai trên trường có việc, tôi không ở nhà.]
Mí mắt Hề Thủy sắp sụp xuống rồi, cậu không hiểu được ý nghĩa của tin nhắn này.
Không ở nhà là sao? Không ở nhà thì không ở nhà thôi, cần gì phải báo cho cậu chứ? Chả lẽ nhà Chu Trạch Kỳ không có cửa nên cần cậu sang trông giúp nữa à?
Có chút tiếc nuối, hôm nay không được hôn Chu Trạch Kỳ rồi.
Hề Thủy lòng đầy nuối tiếc nhắm mắt lại ngủ thêm giấc nữa.
-
Hôm nay đội bóng rổ của Kinh Đại đi đấu giải, cuộc thi chia thành vòng sơ loại và vòng chung kết, địa điểm tổ chức ở nhà thi đấu thành phố.
Loại hình thi đấu này đương nhiên Chu Trạch Kỳ phải được phép ra sân rồi.
Sáng sớm hắn đã ra khỏi nhà, trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn chưa được Hề Thủy trả lời.
Năm giờ sáng, bầu trời bị mây đen phủ kín chưa sáng lên, bọn Ngô Phong Dực đeo balo che ô đứng dưới tầng khu nhà, ngẩng đầu lên nhìn cầu thang.
"Sao bọn mình không đi lên trên đợi?"
"Có biết mật khẩu đâu mà vào được."
"Sao bọn mình lại không có mật khẩu?"
"Quên chứ sao."
Chu Trạch Kỳ vừa bước ra khỏi tòa nhà, Ngô Phong Dực liền ném cho hắn mấy cái bánh bao, "Tổng 10 tệ, nhớ chuyển tiền cho tôi đấy."
*10 tệ = gần 35k VNĐ
Nhưng đây không phải là việc quan trọng.
Việc quan trọng không phải 10 tệ.
Ngô Phong Dực che ô cho Chu Trạch Kỳ: "Bọn tôi rất tò mò, chuyện giữa cậu và thiên nga nhỏ của Kinh Vũ là gì vậy? Tôi nhớ các cậu trước kia có biết nhau đâu."
"Sao mà không biết được?" Chu Trạch Kỳ vừa ăn bánh bao vừa uống sữa đậu, đôi mắt hẹp dài, cười như không cười: "Không phải kì trước bọn mình đã đi xem lễ tổng kết của bọn họ sao?"
"Đúng là cậu có đi xem, vậy cứ cho là cậu biết em ấy đi, nhưng chắc gì em ấy đã biết cậu."
"...."
"Ngô Sí Bàng, cậu đừng quên, trận đấu hôm nay là cậu mời tôi đánh."
Ngô Phong Dực: "...."
Im lặng trầm tư một chút, Ngô Phong Dực liền đưa mắt ra hiệu cho mấy người còn lại, bọn họ lập tức lao tới bên cạnh Chu Trạch Kỳ, ríu rít không ngừng.
"Một đôi hoàn hảo!"
"Ông trời tác hợp!"
"Tình yêu này ngọt chết tôi rồi!"
"Chắc chắn là em ấy thầm mến cậu, không phải là cậu thì không được."
"Tôi cũng sớm nhìn ra chuyện đó rồi."
"Được rồi." Chu Trạch Kỳ nuốt vài miếng đã ăn xong bữa sáng, tự mở ô của mình ra, con ngươi cũng tối đen như sắc trời chưa bình minh, "Tôi với em ấy có xứng đôi hay không cũng không cần các cậu phải nói."
"Ngô Phong Dực, cậu rút thăm thi đấu với trường nào thế?"
"Đại học Khoa học và Công nghệ điện tử Kinh Thành."
Có Chu Trạch Kỳ trong đội, khá chắc ăn là bọn họ có thể vượt qua vòng sơ loại. Mặc dù Ngô Phong Dực đánh bóng cũng rất giỏi, nhưng khả năng cũng chỉ giới hạn trong Kinh Thể, vì vậy dù cậu ta có là đội trưởng đội bóng rổ thì so với Chu Trạch Kỳ vẫn là hơi kém hơn một chút.
Nhưng làm đội trưởng đội bóng rổ thì không chỉ đánh bóng mà còn tỉ việc khác phải làm, vậy nên Chu Trạch Kỳ không có hứng thú làm đội trưởng, dù sao thì ai làm đội trưởng mà chả phải nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì đến việc đi làm của người lao động cả.
Mưa như trút nước ngoài cửa xe.
Chu Trạch Kỳ nhìn tiệm bán hoa ven đường, Ngô Phong Dực nhận ra hắn đang nhìn chăm chú liền tới gần, hỏi: "Cậu muốn mua hoa tặng Hề Thủy không? Tôi nghĩ cậu nên mua, dù sao Hề Thủy cũng đã tặng hoa cho cậu rồi còn gì." Mặc dù bó hoa kia chỉ có giá 30 tệ.*
*30 tệ = gần 105k VNĐ.
"Không biết em ấy thích hoa gì." Tiệm bán hoa có rất nhiều loại, dưới lớp sương mờ ảo hiện lên mảng sắc màu rực rỡ, giống như một bức tranh sơn dầu thời trung cổ đang được vẽ dở.
"Hoa thiên nga."
"Muốn chết à?" Làm gì có hoa nào tên như vậy.
Ngô Phong Dực hậm hực quay đầu lại, cậu ta có bao giờ đi tặng hoa cho ai đâu, cũng chưa từng có ai tặng hoa cho cậu ta, loài hoa mà Ngô Phong Dực nhìn thấy nhiều nhất là cây hòe trên sân trường với hoa đỗ quyên và cỏ đuôi cáo trong vườn hoa.
Chu Trạch Kỳ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hoa rum trắng.
Rất hợp với Hề Thủy.
*Hoa rum trắng biểu thị cho sự trong sáng, nhẹ nhàng, dịu dàng, thuần khiết, là biểu tượng của tình yêu và sự tôn trọng với đối phương.
Hề Thủy ngủ một giấc tới sáu giờ, tỉnh dậy để tập bài luyện tập buổi sáng, sau đó lại lên giường chui vào chăn ngủ đến xế chiều.
Mưa to như trút nước dần chuyển sang mưa phùn.
Đói quá đi.
Hề Thủy chậm rãi xuống giường, chân nhét vào trong dép rồi mới đứng dậy.
Vẫn như mọi khi, việc đầu tiên cần làm là đo cân nặng.
Cậu ngủ đến choáng váng, phải vịn tường mới leo lên được cân.
61kg!
Tốt rồi, vào phòng tắm thôi nào.
Hề Thủy cảm thấy đây đều là công lao của Chu Trạch Kỳ, còn chưa hôn lâu mà hắn đã hung hãn đến vậy, nhưng nếu kết quả đã xịn như thế thì dù hắn có hung hãn đến mấy cậu cũng chịu được!
Khẩu vị của Hề Thủy rất dễ tính, tâm trạng lại còn đang tốt nữa nên cũng chả quan tâm xem nay mình ăn đồ có ngon hay không.
Cậu mở tủ lạnh lấy vài miếng bánh mì ra, dùng máy làm sandwich làm cho mình một cái, sau đó rót thêm cốc sữa, vừa ăn vừa xem 'Thiên nga đen'*, bộ phim này cậu đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi.
*Thiên nga đen (Black Swan): movie huyền thoại về ballet.
Điện thoại để bên cạnh reo lên.
Là mẹ.
Hề Thủy nghe máy, Lý Uyển Chi mãi không thấy lên tiếng, một lúc lâu sau mới nghe thấy bà chửi nhỏ một câu: Bố nó chứ!
"Bố con lại bắt con đi ra nước ngoài?"
"Vâng."
"Nước ngoài thì có gì tốt?"
"Chuẩn mẹ ơi."
"Mẹ không cho bố gọi điện cho con, mẹ tịch thu điện thoại của ông ý mà, chắc chắn là bố con đã lén lút lấy điện thoại từ chỗ mẹ rồi gọi điện tác oai tác oái với con, xong rồi bố con bảo với bà nội là ông ấy lỡ miệng, bị bà nội mắng cho một trận rồi. Tí nữa bà nội gọi điện cho con đấy, con nhớ nghe nhé."
"Vâng ạ."
Lý Uyển Chi biết từ bé Hề Thủy đã có nhiều tâm sự, mỗi lần tâm trạng không tốt đều thích ăn uống loạn hết cả lên, dùng đồ ăn để vui lên, nhưng chính điều này lại phá hủy những yêu cầu và nguyên tắc bản thân đã đặt ra, khiến tâm trạng cậu càng tồi tệ hơn.
Đây chính là lý do cả nhà không tán thành việc cậu ra nước ngoài.
Càng bướng bỉnh, ngoan cố ở một khía cạnh nào đó thì lại càng dễ bị sự quan tâm một cách quá mức làm cho tổn thương.
"Con đang ăn gì đấy?"
"Sandwich ạ, có cả cà chua, trứng gà với xà lách nữa."
Lý Uyển Chi đặt đồ ăn nhẹ xuống, hỏi thêm: "Thế đã lắp lưới chống trộm chưa?"
"Con không muốn nói dối mẹ đâu," Hề Thủy uống một ngụm sữa, nghĩ tới Chu Trạch Kỳ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Hàng xóm của con tốt lắm."
"......"
Nghe giọng điệu vui vẻ của Hề Thủy, Lâm Uyển Chi tò mò hỏi: "Sao con biết người ta là người tốt."
Hề Thủy sẽ không nói chuyện mình đang yêu đương cho người nhà biết, nhưng sự thật đúng là Chu Trạch Kỳ rất tốt.
Anh ấy bằng lòng yêu đương với mình, lại còn hôn môi nữa, như vậy chẳng phải là người tốt sao?
"Bọn con học chung trường."
Lý Uyển Chi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Vậy thì tốt quá, sau này hai đứa có thể chăm sóc giúp đỡ nhau."
"Vâng ạ vâng ạ." Hề Thủy gật đầu lia lịa.
Lý Uyển Chi lại dặn dò thêm đôi lời, như là cách để sống hòa hợp với hàng xóm các thứ các thứ, Hề Thủy 'vâng ạ' một tiếng rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Không lâu sau, lúc Hề Thủy mới chỉ ăn được đúng 1/3 cái bánh sandwich thì bà nội cậu đã gọi tới.
"Bà nội, chào buổi chiều."
"Ai da, cháu ngoan của bà, bố cháu lại làm cháu buồn hả?"
"Không đâu ạ," Hề Thủy nhỏ giọng nói, "Cháu đã vui lên rồi."
Bà nội rất thích quấn người nhà, dù là ông nội hay Lý Uyển Chi và Hề Thủy, bà không quấn người thì không thể chịu được, có mỗi Hề Bất Dao là bà không quấn lấy, bà nói Hề Bất Dao toàn nghiêm mặt thôi, bà không thích.
"Cuối tuần sau cháu có về nhà không? Bà đi dạo phố có mua cho cháu chiếc vòng cổ, chị họ cháu bảo là cháu hợp với kim cương, nhưng mà lại cảm thấy cháu hợp với đá quý hơn, nếu lúc đó cháu thấy không thích thì để bà đưa cháu đi đổi."
Hề Thủy trả lời: "Đều được mà ạ. Bà có thích thứ gì không, để cháu mua về tặng bà."
"Mấy cái bánh ngọt lần trước cháu mang về ý, lần này mang nhiều thêm một phần nhé, lâu lắm bà chưa được ăn, thèm phát điên rồi."
Hề Thủy cười cười, "Vâng ạ."
Nhà họ Hề phần lớn đều theo lĩnh vực khiêu vũ, kể cả ba lê, múa cổ điển hay nhiều loại hình khác, phần lớn đều yêu cầu người biểu diễn cần giữ một vóc dáng chuẩn chỉnh, vì vậy khi ở nhà cậu thường xuyên nghe thấy những cụm từ như là 'thèm ăn chết mất' hay 'thèm ăn phát điên rồi', bà nội cậu cũng không phải là ngoại lệ.
-
Sau khi luyện xong bài tập buổi tối, Hề Thủy mở video bài múa "La Bayadère" rồi nhảy liền ba bốn tiếng.
Bộ đồ luyện tập màu trắng quấn quanh thân hình mảnh dẻ của cậu, mang lại cảm giác vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, tóc trên trán được cậu vén lên bằng băng đô, từng giọt mồ hôi chảy từ trán xuống cằm thấm ướt hàng mi.
Từng bước nhảy tạo ra loạt âm thanh dày đặc trên sàn gỗ.
"Cốc cốc."
Có ai đó đang gõ cửa bên ngoài thì phải.
Gần 10h tối rồi, không biết ai bên ngoài nữa.
Hề Thủy mặc bộ đồ luyện tập chạy ra mở cửa.
Có một nhóm người đang đứng ngoài hành lang với vẻ mặt không thể tin nổi, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một cái bóng đèn.
"...."
Ngô Phong Dực khoác vai Mạnh Khoa Văn, vẫy tay với Hề Thủy: "Hi, chào buổi tối."
Những người khác cũng theo sau đồng thanh, "Hi, chào buổi tối."
Chu Trạch Kỳ nhìn bộ đồ với dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi của cậu, trầm giọng nói: "Lát nữa tôi qua tìm em." Nói xong không đợi Hề Thủy phản ứng hắn đã đẩy cậu vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Chu Trạch Kỳ xoay người, nhìn về phía đám Ngô Phong Dực: "Đẹp không?"
Ngay lúc Mạnh Khoa Văn đang định nói "đẹp" thì bị Ngô Phong Dực nhéo một cái vào thắt lưng, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó hết cả lên, kêu to: "Cái gì đẹp cơ? Tôi có nhìn thấy gì đâu!"
Sau khi thắng vòng sơ loại thì bọn họ đã đi ăn liên hoan một bữa ngoài trường, trường sắp đóng cửa, trời lại mưa nên nhóm người la hét đòi qua nhà Chu Trạch Kỳ ở một đêm. Chu Trạch Kỳ nghĩ nghĩ, dù sao hôm nay cũng chưa gặp Hề Thủy nên định qua chào cậu một câu.
Đám Ngô Phong Dực không biết chuyện Hề Thủy sống ở kế bên, bọn họ đứng ở sau Chu Trạch Kỳ đợi hắn mở cửa nhà, ai dè lại thấy hắn đi sang gõ cửa nhà bên cạnh, sau đó cửa mở và Hề Thủy xuất hiện! Hai người họ là hàng xóm hả?
Chu Trạch Kỳ đá bọn họ vài cái, sau đó đi vào nhà ném túi xách lên ghế sô pha rồi đi thẳng ra ban công.
"Sao, tức đến mức nhảy lầu luôn à?" Ngô Phong Dực quen cửa quen nẻo đi tới tủ lạnh lấy vài chai nước ngọt, quay đầu lại chỉ nhìn thấy vạt áo tung bay của Chu Trạch Kỳ, chớp mắt một cái đã không thấy người đâu.
!
Nhảy lầu thật á?
Ngô Phong Dực kinh sợ, kéo Mạnh Khoa Văn chạy nhanh ra ban công để kiểm tra.
Không thấy Chu Trạch Kỳ nằm dưới đất, chỉ thấy Chu Trạch Kỳ đang đứng lù lù ở ban công phía bên kia.
Chu Trạch Kỳ xoay người lại, nói với Ngô Phong Dực: "Tí tôi quay lại, muốn uống gì thì cứ lấy."
Ngô Phong Dực đã chết lặng với hành vi vô sỉ của Chu Trạch Kỳ, cậu ta nhớ lại biểu hiện bất thường của Chu Trạch Kỳ trên ban công mấy ngày trước, đỉnh thật đấy, bây giờ thì lại chả thấy tí bất thường nào cả.
Tối nay Hề Thủy bị dọa sợ hai lần liền.
Một là do đám bạn của Chu Trạch Kỳ.
Hai là đùng một phát thấy Chu Trạch Kỳ xuất hiện ở ban công nhỏ nhà mình.
Hề Thủy đang định tắt nhạc và cất dọn một vài dụng cụ, sau đó đi tắm rửa nghỉ ngơi, khi nhìn thấy hình bóng của Chu Trạch Kỳ, tim cậu liền đập lỡ vài nhịp liếc về phía sau hắn: "Sao, sao anh lại nhảy sang đây?"
Mồ hôi trên cổ Hề Thủy vẫn chưa khô, lớp mồ hôi mỏng phủ trên cần cổ thon dài của cậu nhìn giống như một khối ngọc tuyệt đẹp.
Chu Trạch Kỳ ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh tường: "Sang nhìn em một chút."
Hề Thủy ngơ ngác.
Không biết phải đáp lại sao luôn.
"Vậy anh nhìn đi."
"...."
Chu Trạch Kỳ nói là nhìn cậu thì quả đúng là chỉ nhìn cậu, nhìn một cách rất nghiêm túc, nhìn đến mức Hề Thủy sắp bốc cháy luôn rồi.
Cậu sờ mặt mình một cái, cảm thấy vốn dĩ mình mới là người theo đuổi Chu Trạch Kỳ cơ mà, vậy thì mình phải chủ động hơn chứ. Nghĩ xong, ánh mắt cậu sáng ngời nhìn hắn: "Chu Trạch Kỳ, hôm nay anh có muốn hôn tôi không?"
Đôi mắt Chu Trạch Kỳ dần nheo lại.
Nụ hôn hôm qua đem lại hiệu quả không tệ, nhưng hơi ngắn, vì vậy Hề Thủy vội vàng nói thêm: "Có thể hôn hung hãn như hôm qua, nhưng thời gian kéo dài thêm một chút được không?"
Hề Thủy nghiêm túc hỏi, Chu Trạch Kỳ nhìn lỗ tai đỏ bừng của cậu, không thể nói lời từ chối đành mở miệng nói, "Được."
Đồng thời cũng gửi tin nhắn WeChat nhắc hắn.
Lúc này chưa tới 5h sáng, ngoài trời mưa như trút nước, từng hạt mưa rơi xuống đất tạo nên tiếng vang rất lớn. Rèm cửa trong phòng được kéo vào, Hề Thủy ngơ ngác mở mắt ra, bên tai cậu là tiếng mưa rơi như một bài hát ru, thời tiết kiểu này chỉ có ngủ nướng là sướng nhất.
Hề Thủy lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhìn thời gian trên màn hình rồi mở WeChat trả lời tin nhắn của Chu Trạch Kỳ.
[Ừm.]
[Ngày mai trên trường có việc, tôi không ở nhà.]
Mí mắt Hề Thủy sắp sụp xuống rồi, cậu không hiểu được ý nghĩa của tin nhắn này.
Không ở nhà là sao? Không ở nhà thì không ở nhà thôi, cần gì phải báo cho cậu chứ? Chả lẽ nhà Chu Trạch Kỳ không có cửa nên cần cậu sang trông giúp nữa à?
Có chút tiếc nuối, hôm nay không được hôn Chu Trạch Kỳ rồi.
Hề Thủy lòng đầy nuối tiếc nhắm mắt lại ngủ thêm giấc nữa.
-
Hôm nay đội bóng rổ của Kinh Đại đi đấu giải, cuộc thi chia thành vòng sơ loại và vòng chung kết, địa điểm tổ chức ở nhà thi đấu thành phố.
Loại hình thi đấu này đương nhiên Chu Trạch Kỳ phải được phép ra sân rồi.
Sáng sớm hắn đã ra khỏi nhà, trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn chưa được Hề Thủy trả lời.
Năm giờ sáng, bầu trời bị mây đen phủ kín chưa sáng lên, bọn Ngô Phong Dực đeo balo che ô đứng dưới tầng khu nhà, ngẩng đầu lên nhìn cầu thang.
"Sao bọn mình không đi lên trên đợi?"
"Có biết mật khẩu đâu mà vào được."
"Sao bọn mình lại không có mật khẩu?"
"Quên chứ sao."
Chu Trạch Kỳ vừa bước ra khỏi tòa nhà, Ngô Phong Dực liền ném cho hắn mấy cái bánh bao, "Tổng 10 tệ, nhớ chuyển tiền cho tôi đấy."
*10 tệ = gần 35k VNĐ
Nhưng đây không phải là việc quan trọng.
Việc quan trọng không phải 10 tệ.
Ngô Phong Dực che ô cho Chu Trạch Kỳ: "Bọn tôi rất tò mò, chuyện giữa cậu và thiên nga nhỏ của Kinh Vũ là gì vậy? Tôi nhớ các cậu trước kia có biết nhau đâu."
"Sao mà không biết được?" Chu Trạch Kỳ vừa ăn bánh bao vừa uống sữa đậu, đôi mắt hẹp dài, cười như không cười: "Không phải kì trước bọn mình đã đi xem lễ tổng kết của bọn họ sao?"
"Đúng là cậu có đi xem, vậy cứ cho là cậu biết em ấy đi, nhưng chắc gì em ấy đã biết cậu."
"...."
"Ngô Sí Bàng, cậu đừng quên, trận đấu hôm nay là cậu mời tôi đánh."
Ngô Phong Dực: "...."
Im lặng trầm tư một chút, Ngô Phong Dực liền đưa mắt ra hiệu cho mấy người còn lại, bọn họ lập tức lao tới bên cạnh Chu Trạch Kỳ, ríu rít không ngừng.
"Một đôi hoàn hảo!"
"Ông trời tác hợp!"
"Tình yêu này ngọt chết tôi rồi!"
"Chắc chắn là em ấy thầm mến cậu, không phải là cậu thì không được."
"Tôi cũng sớm nhìn ra chuyện đó rồi."
"Được rồi." Chu Trạch Kỳ nuốt vài miếng đã ăn xong bữa sáng, tự mở ô của mình ra, con ngươi cũng tối đen như sắc trời chưa bình minh, "Tôi với em ấy có xứng đôi hay không cũng không cần các cậu phải nói."
"Ngô Phong Dực, cậu rút thăm thi đấu với trường nào thế?"
"Đại học Khoa học và Công nghệ điện tử Kinh Thành."
Có Chu Trạch Kỳ trong đội, khá chắc ăn là bọn họ có thể vượt qua vòng sơ loại. Mặc dù Ngô Phong Dực đánh bóng cũng rất giỏi, nhưng khả năng cũng chỉ giới hạn trong Kinh Thể, vì vậy dù cậu ta có là đội trưởng đội bóng rổ thì so với Chu Trạch Kỳ vẫn là hơi kém hơn một chút.
Nhưng làm đội trưởng đội bóng rổ thì không chỉ đánh bóng mà còn tỉ việc khác phải làm, vậy nên Chu Trạch Kỳ không có hứng thú làm đội trưởng, dù sao thì ai làm đội trưởng mà chả phải nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì đến việc đi làm của người lao động cả.
Mưa như trút nước ngoài cửa xe.
Chu Trạch Kỳ nhìn tiệm bán hoa ven đường, Ngô Phong Dực nhận ra hắn đang nhìn chăm chú liền tới gần, hỏi: "Cậu muốn mua hoa tặng Hề Thủy không? Tôi nghĩ cậu nên mua, dù sao Hề Thủy cũng đã tặng hoa cho cậu rồi còn gì." Mặc dù bó hoa kia chỉ có giá 30 tệ.*
*30 tệ = gần 105k VNĐ.
"Không biết em ấy thích hoa gì." Tiệm bán hoa có rất nhiều loại, dưới lớp sương mờ ảo hiện lên mảng sắc màu rực rỡ, giống như một bức tranh sơn dầu thời trung cổ đang được vẽ dở.
"Hoa thiên nga."
"Muốn chết à?" Làm gì có hoa nào tên như vậy.
Ngô Phong Dực hậm hực quay đầu lại, cậu ta có bao giờ đi tặng hoa cho ai đâu, cũng chưa từng có ai tặng hoa cho cậu ta, loài hoa mà Ngô Phong Dực nhìn thấy nhiều nhất là cây hòe trên sân trường với hoa đỗ quyên và cỏ đuôi cáo trong vườn hoa.
Chu Trạch Kỳ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hoa rum trắng.
Rất hợp với Hề Thủy.
*Hoa rum trắng biểu thị cho sự trong sáng, nhẹ nhàng, dịu dàng, thuần khiết, là biểu tượng của tình yêu và sự tôn trọng với đối phương.
Hề Thủy ngủ một giấc tới sáu giờ, tỉnh dậy để tập bài luyện tập buổi sáng, sau đó lại lên giường chui vào chăn ngủ đến xế chiều.
Mưa to như trút nước dần chuyển sang mưa phùn.
Đói quá đi.
Hề Thủy chậm rãi xuống giường, chân nhét vào trong dép rồi mới đứng dậy.
Vẫn như mọi khi, việc đầu tiên cần làm là đo cân nặng.
Cậu ngủ đến choáng váng, phải vịn tường mới leo lên được cân.
61kg!
Tốt rồi, vào phòng tắm thôi nào.
Hề Thủy cảm thấy đây đều là công lao của Chu Trạch Kỳ, còn chưa hôn lâu mà hắn đã hung hãn đến vậy, nhưng nếu kết quả đã xịn như thế thì dù hắn có hung hãn đến mấy cậu cũng chịu được!
Khẩu vị của Hề Thủy rất dễ tính, tâm trạng lại còn đang tốt nữa nên cũng chả quan tâm xem nay mình ăn đồ có ngon hay không.
Cậu mở tủ lạnh lấy vài miếng bánh mì ra, dùng máy làm sandwich làm cho mình một cái, sau đó rót thêm cốc sữa, vừa ăn vừa xem 'Thiên nga đen'*, bộ phim này cậu đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi.
*Thiên nga đen (Black Swan): movie huyền thoại về ballet.
Điện thoại để bên cạnh reo lên.
Là mẹ.
Hề Thủy nghe máy, Lý Uyển Chi mãi không thấy lên tiếng, một lúc lâu sau mới nghe thấy bà chửi nhỏ một câu: Bố nó chứ!
"Bố con lại bắt con đi ra nước ngoài?"
"Vâng."
"Nước ngoài thì có gì tốt?"
"Chuẩn mẹ ơi."
"Mẹ không cho bố gọi điện cho con, mẹ tịch thu điện thoại của ông ý mà, chắc chắn là bố con đã lén lút lấy điện thoại từ chỗ mẹ rồi gọi điện tác oai tác oái với con, xong rồi bố con bảo với bà nội là ông ấy lỡ miệng, bị bà nội mắng cho một trận rồi. Tí nữa bà nội gọi điện cho con đấy, con nhớ nghe nhé."
"Vâng ạ."
Lý Uyển Chi biết từ bé Hề Thủy đã có nhiều tâm sự, mỗi lần tâm trạng không tốt đều thích ăn uống loạn hết cả lên, dùng đồ ăn để vui lên, nhưng chính điều này lại phá hủy những yêu cầu và nguyên tắc bản thân đã đặt ra, khiến tâm trạng cậu càng tồi tệ hơn.
Đây chính là lý do cả nhà không tán thành việc cậu ra nước ngoài.
Càng bướng bỉnh, ngoan cố ở một khía cạnh nào đó thì lại càng dễ bị sự quan tâm một cách quá mức làm cho tổn thương.
"Con đang ăn gì đấy?"
"Sandwich ạ, có cả cà chua, trứng gà với xà lách nữa."
Lý Uyển Chi đặt đồ ăn nhẹ xuống, hỏi thêm: "Thế đã lắp lưới chống trộm chưa?"
"Con không muốn nói dối mẹ đâu," Hề Thủy uống một ngụm sữa, nghĩ tới Chu Trạch Kỳ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Hàng xóm của con tốt lắm."
"......"
Nghe giọng điệu vui vẻ của Hề Thủy, Lâm Uyển Chi tò mò hỏi: "Sao con biết người ta là người tốt."
Hề Thủy sẽ không nói chuyện mình đang yêu đương cho người nhà biết, nhưng sự thật đúng là Chu Trạch Kỳ rất tốt.
Anh ấy bằng lòng yêu đương với mình, lại còn hôn môi nữa, như vậy chẳng phải là người tốt sao?
"Bọn con học chung trường."
Lý Uyển Chi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Vậy thì tốt quá, sau này hai đứa có thể chăm sóc giúp đỡ nhau."
"Vâng ạ vâng ạ." Hề Thủy gật đầu lia lịa.
Lý Uyển Chi lại dặn dò thêm đôi lời, như là cách để sống hòa hợp với hàng xóm các thứ các thứ, Hề Thủy 'vâng ạ' một tiếng rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Không lâu sau, lúc Hề Thủy mới chỉ ăn được đúng 1/3 cái bánh sandwich thì bà nội cậu đã gọi tới.
"Bà nội, chào buổi chiều."
"Ai da, cháu ngoan của bà, bố cháu lại làm cháu buồn hả?"
"Không đâu ạ," Hề Thủy nhỏ giọng nói, "Cháu đã vui lên rồi."
Bà nội rất thích quấn người nhà, dù là ông nội hay Lý Uyển Chi và Hề Thủy, bà không quấn người thì không thể chịu được, có mỗi Hề Bất Dao là bà không quấn lấy, bà nói Hề Bất Dao toàn nghiêm mặt thôi, bà không thích.
"Cuối tuần sau cháu có về nhà không? Bà đi dạo phố có mua cho cháu chiếc vòng cổ, chị họ cháu bảo là cháu hợp với kim cương, nhưng mà lại cảm thấy cháu hợp với đá quý hơn, nếu lúc đó cháu thấy không thích thì để bà đưa cháu đi đổi."
Hề Thủy trả lời: "Đều được mà ạ. Bà có thích thứ gì không, để cháu mua về tặng bà."
"Mấy cái bánh ngọt lần trước cháu mang về ý, lần này mang nhiều thêm một phần nhé, lâu lắm bà chưa được ăn, thèm phát điên rồi."
Hề Thủy cười cười, "Vâng ạ."
Nhà họ Hề phần lớn đều theo lĩnh vực khiêu vũ, kể cả ba lê, múa cổ điển hay nhiều loại hình khác, phần lớn đều yêu cầu người biểu diễn cần giữ một vóc dáng chuẩn chỉnh, vì vậy khi ở nhà cậu thường xuyên nghe thấy những cụm từ như là 'thèm ăn chết mất' hay 'thèm ăn phát điên rồi', bà nội cậu cũng không phải là ngoại lệ.
-
Sau khi luyện xong bài tập buổi tối, Hề Thủy mở video bài múa "La Bayadère" rồi nhảy liền ba bốn tiếng.
Bộ đồ luyện tập màu trắng quấn quanh thân hình mảnh dẻ của cậu, mang lại cảm giác vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, tóc trên trán được cậu vén lên bằng băng đô, từng giọt mồ hôi chảy từ trán xuống cằm thấm ướt hàng mi.
Từng bước nhảy tạo ra loạt âm thanh dày đặc trên sàn gỗ.
"Cốc cốc."
Có ai đó đang gõ cửa bên ngoài thì phải.
Gần 10h tối rồi, không biết ai bên ngoài nữa.
Hề Thủy mặc bộ đồ luyện tập chạy ra mở cửa.
Có một nhóm người đang đứng ngoài hành lang với vẻ mặt không thể tin nổi, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một cái bóng đèn.
"...."
Ngô Phong Dực khoác vai Mạnh Khoa Văn, vẫy tay với Hề Thủy: "Hi, chào buổi tối."
Những người khác cũng theo sau đồng thanh, "Hi, chào buổi tối."
Chu Trạch Kỳ nhìn bộ đồ với dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi của cậu, trầm giọng nói: "Lát nữa tôi qua tìm em." Nói xong không đợi Hề Thủy phản ứng hắn đã đẩy cậu vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Chu Trạch Kỳ xoay người, nhìn về phía đám Ngô Phong Dực: "Đẹp không?"
Ngay lúc Mạnh Khoa Văn đang định nói "đẹp" thì bị Ngô Phong Dực nhéo một cái vào thắt lưng, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó hết cả lên, kêu to: "Cái gì đẹp cơ? Tôi có nhìn thấy gì đâu!"
Sau khi thắng vòng sơ loại thì bọn họ đã đi ăn liên hoan một bữa ngoài trường, trường sắp đóng cửa, trời lại mưa nên nhóm người la hét đòi qua nhà Chu Trạch Kỳ ở một đêm. Chu Trạch Kỳ nghĩ nghĩ, dù sao hôm nay cũng chưa gặp Hề Thủy nên định qua chào cậu một câu.
Đám Ngô Phong Dực không biết chuyện Hề Thủy sống ở kế bên, bọn họ đứng ở sau Chu Trạch Kỳ đợi hắn mở cửa nhà, ai dè lại thấy hắn đi sang gõ cửa nhà bên cạnh, sau đó cửa mở và Hề Thủy xuất hiện! Hai người họ là hàng xóm hả?
Chu Trạch Kỳ đá bọn họ vài cái, sau đó đi vào nhà ném túi xách lên ghế sô pha rồi đi thẳng ra ban công.
"Sao, tức đến mức nhảy lầu luôn à?" Ngô Phong Dực quen cửa quen nẻo đi tới tủ lạnh lấy vài chai nước ngọt, quay đầu lại chỉ nhìn thấy vạt áo tung bay của Chu Trạch Kỳ, chớp mắt một cái đã không thấy người đâu.
!
Nhảy lầu thật á?
Ngô Phong Dực kinh sợ, kéo Mạnh Khoa Văn chạy nhanh ra ban công để kiểm tra.
Không thấy Chu Trạch Kỳ nằm dưới đất, chỉ thấy Chu Trạch Kỳ đang đứng lù lù ở ban công phía bên kia.
Chu Trạch Kỳ xoay người lại, nói với Ngô Phong Dực: "Tí tôi quay lại, muốn uống gì thì cứ lấy."
Ngô Phong Dực đã chết lặng với hành vi vô sỉ của Chu Trạch Kỳ, cậu ta nhớ lại biểu hiện bất thường của Chu Trạch Kỳ trên ban công mấy ngày trước, đỉnh thật đấy, bây giờ thì lại chả thấy tí bất thường nào cả.
Tối nay Hề Thủy bị dọa sợ hai lần liền.
Một là do đám bạn của Chu Trạch Kỳ.
Hai là đùng một phát thấy Chu Trạch Kỳ xuất hiện ở ban công nhỏ nhà mình.
Hề Thủy đang định tắt nhạc và cất dọn một vài dụng cụ, sau đó đi tắm rửa nghỉ ngơi, khi nhìn thấy hình bóng của Chu Trạch Kỳ, tim cậu liền đập lỡ vài nhịp liếc về phía sau hắn: "Sao, sao anh lại nhảy sang đây?"
Mồ hôi trên cổ Hề Thủy vẫn chưa khô, lớp mồ hôi mỏng phủ trên cần cổ thon dài của cậu nhìn giống như một khối ngọc tuyệt đẹp.
Chu Trạch Kỳ ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh tường: "Sang nhìn em một chút."
Hề Thủy ngơ ngác.
Không biết phải đáp lại sao luôn.
"Vậy anh nhìn đi."
"...."
Chu Trạch Kỳ nói là nhìn cậu thì quả đúng là chỉ nhìn cậu, nhìn một cách rất nghiêm túc, nhìn đến mức Hề Thủy sắp bốc cháy luôn rồi.
Cậu sờ mặt mình một cái, cảm thấy vốn dĩ mình mới là người theo đuổi Chu Trạch Kỳ cơ mà, vậy thì mình phải chủ động hơn chứ. Nghĩ xong, ánh mắt cậu sáng ngời nhìn hắn: "Chu Trạch Kỳ, hôm nay anh có muốn hôn tôi không?"
Đôi mắt Chu Trạch Kỳ dần nheo lại.
Nụ hôn hôm qua đem lại hiệu quả không tệ, nhưng hơi ngắn, vì vậy Hề Thủy vội vàng nói thêm: "Có thể hôn hung hãn như hôm qua, nhưng thời gian kéo dài thêm một chút được không?"
Hề Thủy nghiêm túc hỏi, Chu Trạch Kỳ nhìn lỗ tai đỏ bừng của cậu, không thể nói lời từ chối đành mở miệng nói, "Được."