Nghiệt Đồ Không Thể Nuông Chiều!
Chương 1: Ma Thần Dạ Uyên
**Cấm KY, nhắc tới bất kỳ thứ gì ( nhân vật, tình tiết,...) của tác phẩm ( truyện, phim,...) khác vào trong truyện này.
**Truyện nhất thụ đa công, không thích xin click back, đừng nói lời cay đắng.
**Cả công lẫn thụ đều không phải là người chính đạo, nên sẽ không quá thánh thiện.
Y tên Dạ Uyên, Dạ trong dạ vũ, Uyên trong cửu uyên (vực sâu).
Y là một người xuyên không đến từ thế kỉ XXI của lam tinh.
Ở thế giới đó, y từ nhỏ đã là cô nhi không cha không mẹ, không thân không thích, nhân sinh bình bình đạm đạm, cũng chỉ trôi qua một cách vô cùng bình thường.
Mãi cho đến một ngày, y tỉnh dậy sau giấc ngủ, lại phát hiện bản thân không biết vì sao đã xuyên không đến dị giới, hơn nữa còn biến thành một đóa hắc liên!
Không giống với kiếp trước tầm thường vô vi, một đời này của Dạ Uyên có thể nói là đã trải qua vô cùng đặc sắc.
Dù không có hệ thống hay bàn tay vàng giống những người xuyên không khác, thậm chí còn chẳng tính là "người"...
Nhưng sự tồn tại của y ở thế giới này vẫn giống như thần thoại, trở thành truyền thuyết khiến thế nhân kính sợ.
Y đã từng thiêu cháy Côn Luân Thần Cung, tự tay phá nát Tru Tiên Đài, dập tắt Tam Thiên Thánh Hỏa của Ma giới, ngâm mình trong Tu La Huyết Hải ba vạn năm,...
Những việc mà y làm, không có việc nào là không khiến nhân thần cộng phẫn, yêu ma đều muốn tru diệt, gần như đem toàn bộ lục giới đều đắc tội hết một lần.
Chỉ là, đối với những kẻ hận không thể ăn thịt, uống máu mình kia, Dạ Uyên cũng chỉ ứng xử rất bình thản và thân thiện.
Bất kể là già trẻ lớn bé, tu vi cao thấp, chỉ cần dám tìm y gây sự, không ngoại lệ, đều sẽ bị y một đao chặt thành tám khối.
Đương nhiên, cũng có một số kẻ thực lực cường hãn, một đao bình thường gần như sẽ không thể giết chết được.
Mà những lúc như vậy, Dạ Uyên cũng sẽ yên lặng bổ thêm một đao...
Nhưng cũng bởi vì cách hành sự khiến ma tộc nhìn thấy đều phải than thở, tự thẹn không bằng này, y rất nhanh liền bị lục giới gán cho một xưng hào, đó chính là:
Ma Thần - Dạ Uyên.
Thiên mệnh luân chuyển, vận số chuyển dời, thiên địa trải qua vô số lượng kiếp, lục giới hủy rồi lại lập, Thần giới cùng Tu La giới bởi vì không chống đỡ được hạo kiếp, rốt cuộc cũng đã triệt để hủy diệt.
Trong lúc thân bằng hảo hữu, thậm chí là kẻ thù không đội trời chung đều đã nên chết thì chết, nên tàn thì tàn, thì Dạ Uyên vẫn cứ giống như một ngọn núi cao sừng sững không ngã...
Không chỉ tu vi ngày càng thăng tiến, mà còn thuận lý thành chương trở thành vị thượng thần cuối cùng trong tứ giới.
Nhưng có lẽ đã nhìn thấy quá nhiều gió tanh mưa máu, sinh ly tử biệt, Dạ Uyên lại bắt đầu cảm thấy phiền chán, không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống tranh đấu, chém chém giết giết như vậy nữa.
Y dần dần biến mất khỏi tầm mắt của thế nhân, bị dòng thời gian quên lãng, chỉ tìm một nơi an tĩnh trồng rau nuôi cá, bắt đầu hành trình "dưỡng lão".
Nhưng nào ngờ được, thế sự vô thường, sau hai vạn năm ẩn cư, ngày hôm nay, Dạ Uyên thượng thần lại bị ép phải đối mặt với rắc rối lớn nhất đời mình...
Đó chính là, một vị cố nhân đã lâu không gặp, được xưng tụng là Thiên Cơ Lão Nhân đã đột ngột gửi một lá thư truyền âm cho y!
【Lão phu cũng không ngờ được rằng, cách lần cuối hai ta gặp mặt, cũng đã trôi qua gần hai vạn năm.】
【Tuế nguyệt dài đằng đẵng, sinh lão bệnh tử là chuyện mà chúng sinh trong thiên hạ đều phải trải qua. Không giống thượng thần có thể thọ cùng trời đất, lão phu lại chỉ là một phàm nhân, sống được từng tuổi này, đó cũng đã là nghịch thiên mà đi.】
【Hôm nay bấm tay tính toán, biết được thọ nguyên sắp tận, lão phu cũng chỉ có thể góp chút sức lực cuối cùng của mình, bói ra một quẻ cho tứ giới...】
【Quẻ bói cho thấy, tương lai không xa, sẽ lại có một trận hạo kiếp xảy ra, khiến thế gian chướng khí mù mịt, tứ giới loạn lạc, sinh linh đồ thán.】
【Tiếc rằng lão phu đạo hạnh có hạn, không thể nhìn thấy càng nhiều thiên cơ. Chỉ có thể lờ mờ đoán được, muốn hóa giải kiếp nạn cho tứ giới, cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ của ba hài tử này...】
【Đương nhiên, lão phu cũng không mong rằng, chỉ vì một chút thiên cơ hư ảo này mà lại đẩy ba hài tử vô tội vào chỗ chết. Cho nên, ý của lão phu là mong rằng thượng thần có thể nể chút tình mọn trước kia, nhận bọn họ làm đồ đệ, dạy dỗ bọn họ bước lên chính đồ...】
【Nếu một ngày nào đó trong tương lai, thiên mệnh vẫn vô pháp nghịch chuyển, thì thượng thần có thể đứng ra ngăn cơn sóng dữ, đừng để tứ giới chìm trong chiến hỏa.】
"Tứ giới lâm nguy, thiên địa gặp phải hạo kiếp, tình huống xác thực là rất nguy nan."
"Nhưng chuyện đó..."
"Thì có liên quan gì đến bổn tọa?"
Nhỏ giọng thì thầm, nhưng nhìn xem truyền âm phù hóa thành tro bụi, phiêu tán giữa không trung, Dạ Uyên vẫn không khỏi trầm mặc, đưa mắt nhìn ba cục bột nhỏ đang xếp thành hàng ngồi trên lưng tiên hạc, mở to mắt nhìn mình kia.
Dạ Uyên và Thiên Cơ Lão Nhân có giao tình rất sâu sao?
Thật ra cũng không tính là vậy.
Nhưng rất lâu trước kia, khi y còn chưa trở thành thượng thần, đối phương quả thật đã từng cứu mạng y một lần.
Mà bây giờ, đối phương cũng đã cưỡi hạc quy thiên.
Về tình về lý, y cũng nên trả lại món nợ ân tình kia cho đối phương, có đúng không?
Ha hả.
Mới là lạ.
Y là ai?
Là Ma Thần hàng thật giá thật, được cả lục giới công nhận!
Có chuyện táng tận thiên lương nào mà y chưa từng làm qua chứ?
Muốn dùng lương tâm đến thúc ép y, vậy thì tiền đề cũng phải xem xem, y có lương tâm không đã.
Đó còn là chưa kể đến việc chủ nợ đều đã "hẹo", trừ phi là đầu óc y có bệnh, nếu không, làm sao có thể ngoan ngoãn trả nợ được chứ?
Thậm chí, nếu không phải hành động như vậy không quá phù hợp với thiết lập nhân vật của mình, thì lúc này, Dạ Uyên có lẽ cũng đã trực tiếp bay đến Thiên Cơ Các, lôi thi thể của lão ra khỏi quan tài, hung hăng quăng cho mấy cái tát...
Để tiên hạc đưa mấy cục bột nhỏ này tới đây, lão thật sự xem bản thân thành Tống Tử Quan Âm đó à?
Chém chém giết giết, cầm đao chặt người gì đó, Dạ Uyên có thể khẳng định, kỹ thuật của chính mình tuyệt đối là đứng đầu.
Nhưng bảo y nuôi dạy hài tử, hơn nữa còn phải dạy thành một chính nhân quân tử, lòng mang thiên hạ... Dạ Uyên chỉ có thể tỏ vẻ...
Đối phương nhất định là xem bói giúp người khác nhiều quá đến mức đầu óc bị úng nước rồi.
Đám oắt con này chỉ cần kế thừa được ba phần "y bát" của y, thì cũng đã đủ để trở thành đại ma đầu tiếng xấu lan xa, lưu danh thiên cổ...
Không nhìn thấy sao, trên đỉnh Ma Giới đến tận bây giờ vẫn còn đang treo cao tranh chân dung của y, làm thành tài liệu giảng dạy kia kìa!
Quan trọng nhất là, cũng không mở to mắt ra mà nhìn xem, nơi y đang ở là đâu!
Đây chính là Cửu U Chi Địa - đệ nhất cấm địa của tứ giới. Đã từng là chiến trường thượng cổ, nơi chôn thây, nhuốm máu của vô số thần ma, tồn tại vô số sát trận có uy lực kinh thiên.
Oán khí cùng sát khí đều nồng đậm đến sắp hóa thành thực chất, mỗi thời mỗi khắc đều có oan hồn kêu rên, ngay cả tiên thần đều chẳng muốn đến gần.
Cũng không phải là viện phúc lợi xã hội hay trại trẻ mồ côi!
Nội tâm đã ầm ầm dậy sóng, nhưng ngoài mặt, Dạ Uyên vẫn cố gắng duy trì trấn định, bất động thanh sắc mà xoay người.
Làm bảo mẫu gì đó, ai thích làm cứ làm.
Dù sao, đời này của y, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm!
Nhưng khiến Dạ Uyên không ngờ được chính là, giây phút bản thân vừa chuẩn bị cất bước rời đi, thì bất chợt, vạt áo của y cũng đã bị ba cánh tay trắng trắng mềm mềm đồng thời níu lấy.
Không kịp đề phòng, Dạ Uyên đã phải đối diện với ba đôi mắt tròn xoe, đen lúng liếng.
"Sư tôn, đừng đi..."
"Sư tôn, ta đói..."
"Sư tôn, muốn ôm...ôm..."
Thời khắc này, Dạ Uyên tựa hồ đã nghe thấy được âm thanh thứ gì đó vỡ nát truyền tới từ trong đầu của mình.
À...
Không cần ngẫm lại cũng biết, đó khẳng định chính là nghị lực của y.
**Truyện nhất thụ đa công, không thích xin click back, đừng nói lời cay đắng.
**Cả công lẫn thụ đều không phải là người chính đạo, nên sẽ không quá thánh thiện.
Y tên Dạ Uyên, Dạ trong dạ vũ, Uyên trong cửu uyên (vực sâu).
Y là một người xuyên không đến từ thế kỉ XXI của lam tinh.
Ở thế giới đó, y từ nhỏ đã là cô nhi không cha không mẹ, không thân không thích, nhân sinh bình bình đạm đạm, cũng chỉ trôi qua một cách vô cùng bình thường.
Mãi cho đến một ngày, y tỉnh dậy sau giấc ngủ, lại phát hiện bản thân không biết vì sao đã xuyên không đến dị giới, hơn nữa còn biến thành một đóa hắc liên!
Không giống với kiếp trước tầm thường vô vi, một đời này của Dạ Uyên có thể nói là đã trải qua vô cùng đặc sắc.
Dù không có hệ thống hay bàn tay vàng giống những người xuyên không khác, thậm chí còn chẳng tính là "người"...
Nhưng sự tồn tại của y ở thế giới này vẫn giống như thần thoại, trở thành truyền thuyết khiến thế nhân kính sợ.
Y đã từng thiêu cháy Côn Luân Thần Cung, tự tay phá nát Tru Tiên Đài, dập tắt Tam Thiên Thánh Hỏa của Ma giới, ngâm mình trong Tu La Huyết Hải ba vạn năm,...
Những việc mà y làm, không có việc nào là không khiến nhân thần cộng phẫn, yêu ma đều muốn tru diệt, gần như đem toàn bộ lục giới đều đắc tội hết một lần.
Chỉ là, đối với những kẻ hận không thể ăn thịt, uống máu mình kia, Dạ Uyên cũng chỉ ứng xử rất bình thản và thân thiện.
Bất kể là già trẻ lớn bé, tu vi cao thấp, chỉ cần dám tìm y gây sự, không ngoại lệ, đều sẽ bị y một đao chặt thành tám khối.
Đương nhiên, cũng có một số kẻ thực lực cường hãn, một đao bình thường gần như sẽ không thể giết chết được.
Mà những lúc như vậy, Dạ Uyên cũng sẽ yên lặng bổ thêm một đao...
Nhưng cũng bởi vì cách hành sự khiến ma tộc nhìn thấy đều phải than thở, tự thẹn không bằng này, y rất nhanh liền bị lục giới gán cho một xưng hào, đó chính là:
Ma Thần - Dạ Uyên.
Thiên mệnh luân chuyển, vận số chuyển dời, thiên địa trải qua vô số lượng kiếp, lục giới hủy rồi lại lập, Thần giới cùng Tu La giới bởi vì không chống đỡ được hạo kiếp, rốt cuộc cũng đã triệt để hủy diệt.
Trong lúc thân bằng hảo hữu, thậm chí là kẻ thù không đội trời chung đều đã nên chết thì chết, nên tàn thì tàn, thì Dạ Uyên vẫn cứ giống như một ngọn núi cao sừng sững không ngã...
Không chỉ tu vi ngày càng thăng tiến, mà còn thuận lý thành chương trở thành vị thượng thần cuối cùng trong tứ giới.
Nhưng có lẽ đã nhìn thấy quá nhiều gió tanh mưa máu, sinh ly tử biệt, Dạ Uyên lại bắt đầu cảm thấy phiền chán, không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống tranh đấu, chém chém giết giết như vậy nữa.
Y dần dần biến mất khỏi tầm mắt của thế nhân, bị dòng thời gian quên lãng, chỉ tìm một nơi an tĩnh trồng rau nuôi cá, bắt đầu hành trình "dưỡng lão".
Nhưng nào ngờ được, thế sự vô thường, sau hai vạn năm ẩn cư, ngày hôm nay, Dạ Uyên thượng thần lại bị ép phải đối mặt với rắc rối lớn nhất đời mình...
Đó chính là, một vị cố nhân đã lâu không gặp, được xưng tụng là Thiên Cơ Lão Nhân đã đột ngột gửi một lá thư truyền âm cho y!
【Lão phu cũng không ngờ được rằng, cách lần cuối hai ta gặp mặt, cũng đã trôi qua gần hai vạn năm.】
【Tuế nguyệt dài đằng đẵng, sinh lão bệnh tử là chuyện mà chúng sinh trong thiên hạ đều phải trải qua. Không giống thượng thần có thể thọ cùng trời đất, lão phu lại chỉ là một phàm nhân, sống được từng tuổi này, đó cũng đã là nghịch thiên mà đi.】
【Hôm nay bấm tay tính toán, biết được thọ nguyên sắp tận, lão phu cũng chỉ có thể góp chút sức lực cuối cùng của mình, bói ra một quẻ cho tứ giới...】
【Quẻ bói cho thấy, tương lai không xa, sẽ lại có một trận hạo kiếp xảy ra, khiến thế gian chướng khí mù mịt, tứ giới loạn lạc, sinh linh đồ thán.】
【Tiếc rằng lão phu đạo hạnh có hạn, không thể nhìn thấy càng nhiều thiên cơ. Chỉ có thể lờ mờ đoán được, muốn hóa giải kiếp nạn cho tứ giới, cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ của ba hài tử này...】
【Đương nhiên, lão phu cũng không mong rằng, chỉ vì một chút thiên cơ hư ảo này mà lại đẩy ba hài tử vô tội vào chỗ chết. Cho nên, ý của lão phu là mong rằng thượng thần có thể nể chút tình mọn trước kia, nhận bọn họ làm đồ đệ, dạy dỗ bọn họ bước lên chính đồ...】
【Nếu một ngày nào đó trong tương lai, thiên mệnh vẫn vô pháp nghịch chuyển, thì thượng thần có thể đứng ra ngăn cơn sóng dữ, đừng để tứ giới chìm trong chiến hỏa.】
"Tứ giới lâm nguy, thiên địa gặp phải hạo kiếp, tình huống xác thực là rất nguy nan."
"Nhưng chuyện đó..."
"Thì có liên quan gì đến bổn tọa?"
Nhỏ giọng thì thầm, nhưng nhìn xem truyền âm phù hóa thành tro bụi, phiêu tán giữa không trung, Dạ Uyên vẫn không khỏi trầm mặc, đưa mắt nhìn ba cục bột nhỏ đang xếp thành hàng ngồi trên lưng tiên hạc, mở to mắt nhìn mình kia.
Dạ Uyên và Thiên Cơ Lão Nhân có giao tình rất sâu sao?
Thật ra cũng không tính là vậy.
Nhưng rất lâu trước kia, khi y còn chưa trở thành thượng thần, đối phương quả thật đã từng cứu mạng y một lần.
Mà bây giờ, đối phương cũng đã cưỡi hạc quy thiên.
Về tình về lý, y cũng nên trả lại món nợ ân tình kia cho đối phương, có đúng không?
Ha hả.
Mới là lạ.
Y là ai?
Là Ma Thần hàng thật giá thật, được cả lục giới công nhận!
Có chuyện táng tận thiên lương nào mà y chưa từng làm qua chứ?
Muốn dùng lương tâm đến thúc ép y, vậy thì tiền đề cũng phải xem xem, y có lương tâm không đã.
Đó còn là chưa kể đến việc chủ nợ đều đã "hẹo", trừ phi là đầu óc y có bệnh, nếu không, làm sao có thể ngoan ngoãn trả nợ được chứ?
Thậm chí, nếu không phải hành động như vậy không quá phù hợp với thiết lập nhân vật của mình, thì lúc này, Dạ Uyên có lẽ cũng đã trực tiếp bay đến Thiên Cơ Các, lôi thi thể của lão ra khỏi quan tài, hung hăng quăng cho mấy cái tát...
Để tiên hạc đưa mấy cục bột nhỏ này tới đây, lão thật sự xem bản thân thành Tống Tử Quan Âm đó à?
Chém chém giết giết, cầm đao chặt người gì đó, Dạ Uyên có thể khẳng định, kỹ thuật của chính mình tuyệt đối là đứng đầu.
Nhưng bảo y nuôi dạy hài tử, hơn nữa còn phải dạy thành một chính nhân quân tử, lòng mang thiên hạ... Dạ Uyên chỉ có thể tỏ vẻ...
Đối phương nhất định là xem bói giúp người khác nhiều quá đến mức đầu óc bị úng nước rồi.
Đám oắt con này chỉ cần kế thừa được ba phần "y bát" của y, thì cũng đã đủ để trở thành đại ma đầu tiếng xấu lan xa, lưu danh thiên cổ...
Không nhìn thấy sao, trên đỉnh Ma Giới đến tận bây giờ vẫn còn đang treo cao tranh chân dung của y, làm thành tài liệu giảng dạy kia kìa!
Quan trọng nhất là, cũng không mở to mắt ra mà nhìn xem, nơi y đang ở là đâu!
Đây chính là Cửu U Chi Địa - đệ nhất cấm địa của tứ giới. Đã từng là chiến trường thượng cổ, nơi chôn thây, nhuốm máu của vô số thần ma, tồn tại vô số sát trận có uy lực kinh thiên.
Oán khí cùng sát khí đều nồng đậm đến sắp hóa thành thực chất, mỗi thời mỗi khắc đều có oan hồn kêu rên, ngay cả tiên thần đều chẳng muốn đến gần.
Cũng không phải là viện phúc lợi xã hội hay trại trẻ mồ côi!
Nội tâm đã ầm ầm dậy sóng, nhưng ngoài mặt, Dạ Uyên vẫn cố gắng duy trì trấn định, bất động thanh sắc mà xoay người.
Làm bảo mẫu gì đó, ai thích làm cứ làm.
Dù sao, đời này của y, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm!
Nhưng khiến Dạ Uyên không ngờ được chính là, giây phút bản thân vừa chuẩn bị cất bước rời đi, thì bất chợt, vạt áo của y cũng đã bị ba cánh tay trắng trắng mềm mềm đồng thời níu lấy.
Không kịp đề phòng, Dạ Uyên đã phải đối diện với ba đôi mắt tròn xoe, đen lúng liếng.
"Sư tôn, đừng đi..."
"Sư tôn, ta đói..."
"Sư tôn, muốn ôm...ôm..."
Thời khắc này, Dạ Uyên tựa hồ đã nghe thấy được âm thanh thứ gì đó vỡ nát truyền tới từ trong đầu của mình.
À...
Không cần ngẫm lại cũng biết, đó khẳng định chính là nghị lực của y.