Ngụy Trang Bạch Liên Hoa
Chương 3: Lần đầu gặp gỡ
Sau khi cậu dùng bữa trưa xong thì liền về phòng, cậu ngồi trên giường tay cầm chiếc gương đưa lên mặt soi
Cậu nhìn gương mặt xinh đẹp của chính mình trong gương thì chợt cảm thán "vẫn rất xinh đẹp a" Cậu chợt mỉm cười một nụ cười suýt chút nữa bị chính bản thân dọa sợ
"ôi mẹ ơi" giờ thì cậu đã hiểu tại sao họ lại có biểu cảm như vậy khi nhìn thấy cậu cười
Đến ngay cả cậu còn bị chính bản thân dọa sợ đừng nói đến người khác
Đây là nụ cười của kẻ phản diện? nếu bình thường cậu không cười thì nhìn cậu như thiên thần vậy, nhưng khi cậu cười lên hệt như cậu đang nhát ma dọa người khác, trông vô cùng quỷ dị và rợn người
Cậu ném chiếc gương sang một bên, sau đó ngã lưng xuống giường suy nghĩ lại toàn bộ nội dung cốt truyện
Chủ của cơ thể này vừa tròn 18 tuổi, hiện tại đang là sinh viên đại học, kể ra thì chủ của cơ thể này cũng thật đáng thương, cha mẹ ruột không yêu thương và còn bị ép phải liên hôn chính trị, dù biết đối phương tiếng xấu đồn xa, hơn nữa đối phương cũng không được Phó Gia yêu thích
Hai người kết hôn với nhau vì bị ép buộc, và hoàn cảnh của hai người cũng thật sự rất giống nhau đều bị gia tộc vứt bỏ
Cậu có thể kiên trì đọc hết quyển tiểu thuyết đầy máu chó này là vì có một nhân vật cậu rất yêu thích, nhân vật rất ít khi xuất hiện mà mỗi lần xuất hiện đều gây ra không ít phiền toái cho đôi nam chính kia
Tác giả miêu tả anh ta có mái tóc đen và đôi mắt đen huyền sâu thẳm, sống mũi cao và gương mặt điển trai và trông rất lạnh lùng và khó gần, dù có năng lực vượt trội hơn nam chính nhưng suy cho cùng vẫn là một nam phụ, sao có thể thắng được hào quang của nhân vật chính nên kết cục vẫn là chết không toàn thây
Cậu suy nghĩ một lúc không biết bản thân đã ngủ quên lúc nào không hay, cậu chỉ biết khi cậu tỉnh lại trời đã tối
Cậu dụi mắt ngồi dậy bước xuống nhà, cậu vừa bước xuống nhà đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế rất ung dung và nhã nhặn
Người đàn ông nghe tiếng bước chân của cậu đang đến gần, tay đang cầm tách trà để xuống bàn "nghe quản gia nói cậu tìm tôi"
Cậu vừa ngồi xuống ghế vừa nói "không tôi tìm chủ của anh"
Cậu lúc này mới ngước mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, cậu kinh ngạc khi nhìn vào gương mặt của người trước mặt, mái tóc màu đen và đôi mắt đen huyền sâu thẳm như viên ru by, sóng mũi cao và đôi môi có chút đỏ nhạt, gương mặt lạnh lùng và khó gần, đây không phải là nhân vật mà cậu thích nhất trong quyển tiểu thuyết sao?
[Đẹp quá so với miêu tả thì cũng quá mê người rồi, đúng là không hổ danh nhân vật mình thích] nội tâm cậu lúc này đang rất kích động khi gặp được nhân vật mà mình luôn yêu thích
Hắn giật mình kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt cậu "tôi là Phó Thời Ân"
Cậu nhìn hắn biểu cảm trên gương mặt không chút gợn sóng vẫn tỏ ra bình thường "cậu là thư ký của anh ta có đúng không? anh ta không dám gặp tôi nên mới để cậu đến thay anh ta?"
Hắn định mở miệng phản bác thì lại một lần nữa, một giọng nói truyền vào đầu hắn.
[Phó Thời Ân được đồn là vừa xấu vừa nghèo lại lắm đau nhiều bệnh, ở phương diện kia bị đồn là không được, anh ta sao có thể là người trước mặt này được, anh ta chắc tự ti về bản thân nên tìm một người đến thay đây mà]
Cậu ta dám nghi ngờ về phương diện kia của mình? hắn sắc mặt có chút trầm xuống thì chợt nhận ra
Hắn lúc này mới nhận ra những lời mà hắn vừa mới nghe thấy không thấy cậu mở miệng
"Cậu nghi ngờ về thân phận của tôi? có cần tôi chứng minh bản thân là Phó Thời Ân để cậu tin không?" hắn ánh mắt lạnh lùng giọng nói nghiêm nghị nhìn cậu
Cậu biểu cảm trên gương mặt giả vờ như đang suy nghĩ, nhưng trong nội tâm lúc này đã vô cùng kích động
[Tin đương nhiên là tin, nếu anh là Phó Thời Ân thì quá tốt rồi, cứ nghĩ phải sống chung với một ông già xấu xí cả đời rồi chứ]
"Cậu muốn gặp mặt tôi là vì chuyện ly hôn?"
"Lời đồn xem ra cũng không hoàn toàn là sự thật, nên tôi sẽ suy nghĩ sau về chuyện ly hôn"
[Không ly hôn, sẽ không ly hôn nữa]
Hắn lần này đã chắc chắn rằng bản thân có thể nghe được suy nghĩ của cậu
"Cậu chủ bữa tối đã chuẩn bị xong" quản gia cung kính nhìn hắn nói
"Ừm"
Đây là lần đầu tiên hắn và cậu ngồi cùng nhau ăn tối thế này, nhưng bầu không khí này có chút kỳ lạ
Cậu ngồi ăn rất bình thường, mọi thứ đều bình thường hơn nữa còn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng hắn thì hoàn toàn trái ngược với cậu
Xém chút còn bị nghẹn mấy lần vì những suy nghĩ của cậu
[Ôi đúng là chồng mình a, coi cách anh ấy cầm dao nĩa kìa, cả cách ăn cũng đẹp, cơ mà phương diện kia của anh ấy chắc không đúng như lời đồn đâu nhỉ?]
Suy nghĩ của cậu làm hắn đang ăn bỗng nhiên bị nghẹn lại, đây là lần thứ hai cậu nghi ngờ về phương diện kia của hắn, hắn tối sầm mặt lại im lặng kìm nén sự tức giận trong lòng
Cậu nhìn gương mặt xinh đẹp của chính mình trong gương thì chợt cảm thán "vẫn rất xinh đẹp a" Cậu chợt mỉm cười một nụ cười suýt chút nữa bị chính bản thân dọa sợ
"ôi mẹ ơi" giờ thì cậu đã hiểu tại sao họ lại có biểu cảm như vậy khi nhìn thấy cậu cười
Đến ngay cả cậu còn bị chính bản thân dọa sợ đừng nói đến người khác
Đây là nụ cười của kẻ phản diện? nếu bình thường cậu không cười thì nhìn cậu như thiên thần vậy, nhưng khi cậu cười lên hệt như cậu đang nhát ma dọa người khác, trông vô cùng quỷ dị và rợn người
Cậu ném chiếc gương sang một bên, sau đó ngã lưng xuống giường suy nghĩ lại toàn bộ nội dung cốt truyện
Chủ của cơ thể này vừa tròn 18 tuổi, hiện tại đang là sinh viên đại học, kể ra thì chủ của cơ thể này cũng thật đáng thương, cha mẹ ruột không yêu thương và còn bị ép phải liên hôn chính trị, dù biết đối phương tiếng xấu đồn xa, hơn nữa đối phương cũng không được Phó Gia yêu thích
Hai người kết hôn với nhau vì bị ép buộc, và hoàn cảnh của hai người cũng thật sự rất giống nhau đều bị gia tộc vứt bỏ
Cậu có thể kiên trì đọc hết quyển tiểu thuyết đầy máu chó này là vì có một nhân vật cậu rất yêu thích, nhân vật rất ít khi xuất hiện mà mỗi lần xuất hiện đều gây ra không ít phiền toái cho đôi nam chính kia
Tác giả miêu tả anh ta có mái tóc đen và đôi mắt đen huyền sâu thẳm, sống mũi cao và gương mặt điển trai và trông rất lạnh lùng và khó gần, dù có năng lực vượt trội hơn nam chính nhưng suy cho cùng vẫn là một nam phụ, sao có thể thắng được hào quang của nhân vật chính nên kết cục vẫn là chết không toàn thây
Cậu suy nghĩ một lúc không biết bản thân đã ngủ quên lúc nào không hay, cậu chỉ biết khi cậu tỉnh lại trời đã tối
Cậu dụi mắt ngồi dậy bước xuống nhà, cậu vừa bước xuống nhà đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế rất ung dung và nhã nhặn
Người đàn ông nghe tiếng bước chân của cậu đang đến gần, tay đang cầm tách trà để xuống bàn "nghe quản gia nói cậu tìm tôi"
Cậu vừa ngồi xuống ghế vừa nói "không tôi tìm chủ của anh"
Cậu lúc này mới ngước mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, cậu kinh ngạc khi nhìn vào gương mặt của người trước mặt, mái tóc màu đen và đôi mắt đen huyền sâu thẳm như viên ru by, sóng mũi cao và đôi môi có chút đỏ nhạt, gương mặt lạnh lùng và khó gần, đây không phải là nhân vật mà cậu thích nhất trong quyển tiểu thuyết sao?
[Đẹp quá so với miêu tả thì cũng quá mê người rồi, đúng là không hổ danh nhân vật mình thích] nội tâm cậu lúc này đang rất kích động khi gặp được nhân vật mà mình luôn yêu thích
Hắn giật mình kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt cậu "tôi là Phó Thời Ân"
Cậu nhìn hắn biểu cảm trên gương mặt không chút gợn sóng vẫn tỏ ra bình thường "cậu là thư ký của anh ta có đúng không? anh ta không dám gặp tôi nên mới để cậu đến thay anh ta?"
Hắn định mở miệng phản bác thì lại một lần nữa, một giọng nói truyền vào đầu hắn.
[Phó Thời Ân được đồn là vừa xấu vừa nghèo lại lắm đau nhiều bệnh, ở phương diện kia bị đồn là không được, anh ta sao có thể là người trước mặt này được, anh ta chắc tự ti về bản thân nên tìm một người đến thay đây mà]
Cậu ta dám nghi ngờ về phương diện kia của mình? hắn sắc mặt có chút trầm xuống thì chợt nhận ra
Hắn lúc này mới nhận ra những lời mà hắn vừa mới nghe thấy không thấy cậu mở miệng
"Cậu nghi ngờ về thân phận của tôi? có cần tôi chứng minh bản thân là Phó Thời Ân để cậu tin không?" hắn ánh mắt lạnh lùng giọng nói nghiêm nghị nhìn cậu
Cậu biểu cảm trên gương mặt giả vờ như đang suy nghĩ, nhưng trong nội tâm lúc này đã vô cùng kích động
[Tin đương nhiên là tin, nếu anh là Phó Thời Ân thì quá tốt rồi, cứ nghĩ phải sống chung với một ông già xấu xí cả đời rồi chứ]
"Cậu muốn gặp mặt tôi là vì chuyện ly hôn?"
"Lời đồn xem ra cũng không hoàn toàn là sự thật, nên tôi sẽ suy nghĩ sau về chuyện ly hôn"
[Không ly hôn, sẽ không ly hôn nữa]
Hắn lần này đã chắc chắn rằng bản thân có thể nghe được suy nghĩ của cậu
"Cậu chủ bữa tối đã chuẩn bị xong" quản gia cung kính nhìn hắn nói
"Ừm"
Đây là lần đầu tiên hắn và cậu ngồi cùng nhau ăn tối thế này, nhưng bầu không khí này có chút kỳ lạ
Cậu ngồi ăn rất bình thường, mọi thứ đều bình thường hơn nữa còn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng hắn thì hoàn toàn trái ngược với cậu
Xém chút còn bị nghẹn mấy lần vì những suy nghĩ của cậu
[Ôi đúng là chồng mình a, coi cách anh ấy cầm dao nĩa kìa, cả cách ăn cũng đẹp, cơ mà phương diện kia của anh ấy chắc không đúng như lời đồn đâu nhỉ?]
Suy nghĩ của cậu làm hắn đang ăn bỗng nhiên bị nghẹn lại, đây là lần thứ hai cậu nghi ngờ về phương diện kia của hắn, hắn tối sầm mặt lại im lặng kìm nén sự tức giận trong lòng