Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 282: Hồng trần cuồn cuộn



một giờ, bốn mươi lăm phút, ba mươi phút, mười phút, năm phút, sáu phút, bảy phút...

Điêu Hành Nguyên hát hát liền nhịn không được liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, thiếu chút nữa quên lời.

cô gái này có bệnh sao? một buổi sáng, cứ đứng ngốc bên cạnh hắn như thế, mộtthời gian sẽ biến mất một chút, rồi rất nhanh lại quay về, hơn nữa theo dòng người tăng lên nhiều, tần suất biến mất của cô ngày càng cao, đến bây giờ cô mới đứng không được mấy phút đã biến mất trong đám người không biết lại chạy đến chỗ nào rồi.

Muốn làm cái gì? Này ──

Vừa thấy Hà Nhạc Nhạc đi thẳng tắp lại sắp ngã quỵ về phía trước, Điêu Hành Nguyên chạy nhanh lại chìa tay ra đỡ, nhưng Hà Nhạc Nhạc lại trong nháy mắt tỉnh lại mượn cánh tay phải của hắn ổn định thân hình.

một lần nữa đứng thẳng, buông hai tay ra, Hà Nhạc Nhạc cảm ơn nhìn Điêu Hành Nguyên bên cạnh, giọng nói có chút khàn khàn nói, “Cảm ơn.”

“...” Lúc này Điêu Hành Nguyên mới chú ý tới gương mặt Hà Nhạc Nhạc trắng bệch, mồ hôi mỏng phủ trên cái trán cô. Cúi đầu nhìn T shirt trên cánh tay phải bị dính mồ hôi trên tay cô, Điêu Hành Nguyên ghét bỏ ngồi trở lại nói, “Có bệnh phải trị! đi qua cầu vượt chính là bệnh viện, đừng chờ chết ở chỗ này!”

Hà Nhạc Nhạc có chút miễn cưỡng cười cười, “Thực xin lỗi.”

Tuy rằng nói xin lỗi, nhưng cô vẫn đứng tại chỗ, mọi người vây xem thấy dáng vẻ hai người không khỏi khe khẽ nói nhỏ, thậm chí có người còn cố ý nhìn nhìn kĩ hai người.

Điêu Hành Nguyên thấy có người cho tiền, cũng không xen vào Hà Nhạc Nhạc nữa, uống chút nước, một lần nữa đứng dậy hát.

Nghe tiếng hát bên tai, Hà Nhạc Nhạc dùng hết tất cả sức lực để khống chế đem lực chú ý tập trung trên tiếng hát.

cô có thể, trong chốc lát, trong chốc lát... Ít nhất phải chống đỡ hơn mười phút!

Nội y đã sớm ướt đẫm, bụng khô nóng vô cùng, ngực thì ẩm ướt lạnh lẽo…

“Hồng trần cuồn cuộn.” Điêu Hành Nguyên hát xong một khúc, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên khẩn cầu nói.

Điêu Hành Nguyên tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, “sẽ không!”

“Làm ơn...” Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như cố nén lại thống khổ, khóe miệng Điêu Hành Nguyên khẽ nhúc nhích, “... đã nói là không!”

Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, cho thông nhuận yết hầu ──



“Mới đầu lơ đãng em, cùng thiếu niên không dừng...”

Tiếng hát mềm nhẹ làm người ta thương tiếc run rẩy, Điêu Hành Nguyên nghe thấy không khỏi sửng sốt. Vài giây sau, hắn dùng chân đẩy giá đỡ micro về phía Hà Nhạc Nhạc một chút, đàn lên khúc nhạc dạo trong tay.

Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, Điêu Hành Nguyên hung ác trừng mắt nhìn cô liếc một cái, cằm hướng về phía microphone đang giương lên.

“... Cảm ơn!” Tươi cười đơn thuần nở rộ, Hà Nhạc Nhạc để sát vào micro phone, quét mắt nhìn mọi người đang vây xem, ngay lập tức cả người căng thẳng thêm ──

không! Trầm tĩnh lại, trầm tĩnh lại! Hà Nhạc Nhạc! Hà Hoan! Mày muốn sống cả đời dưới bóng ma của Thôi Nhã Nhiên sao! Cả đời làm người nhát gan, chỉ biết trốn tránh, chỉ biết lừa mình dối người, để cho tự mình khinh thường bản thân sao?

“Mới đầu lơ đãng ngươi, cùng thiếu niên không dùng sự ta, hồng trần trong tình duyên chỉ vì kia sinh mệnh vội vàng không nói giằng co...” (Lời bài hát ‘Hồng trần cuồn cuộn’, mọi người có thể search thử để nghe nha)

Giọng hát vẫn run run như cũ, lại lộ ra một vẻ kiên định, khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú, rõ ràng vì khẩn trương mà trắng bệch cứng ngắc.

Bốn phía kỳ dị im lặng lại, giọng run run, tiếng hát e lệ giống như mang tới ma lực đặc biệt, làm cho người ta muốn nghe, muốn cổ vũ cho cô, chờ mong cô biểu hiệnđộng lòng người hơn…

“Nghĩ đúng trong cuộc sống lỗi, hoặc kiếp trước lưu truyền nhân quả, cả đời sở hữu cũng không tích đổi lấy khoảnh khắc âm dương trao đổi...” Điêu Hành Nguyên tiếp lời phần giọng nam, trong lúc tang thương lại ẩn chứa một chút thản nhiên nhu tình, giống như cây lớn dần dần già đi nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng vươn cành lá che chắn mưa to gió lớn cho đóa hoa nhỏ dưới thân như cũ.

“Đến dịch đến, đi khó đi, hơn mười năm nhân thế bơi, điểm dịch điểm, tụ khó tụ, yêucùng hận thiên cổ sầu...” Nghiêng người nhìn Điêu Hành Nguyên, Hà Nhạc Nhạc từ từ mở miệng.

Điêu Hành Nguyên cũng hơi hơi quay đầu nhìn cô, “Bộ ứng thuộc về của ngươi tim, nó vẫn như cũ hộ nhanh ta ngực, vì chỉ vì kia trần thế chuyển biến gương mặt sau mây mưa thất thường tay.”

“Đến dịch đến, đi khó đi...”

Tiếng hát động lòng người càng ngày càng mềm mại, không run rẩy, thâm tình như nước lại đi vào lòng người. Tiếng động lớn ồn ào nơi đô thị, một đôi ca sĩ đường phố như vậy, như một người ca hát lâu năm, giống như con tuấn mã nhẹ nhàng gọi thời gian dừng lại, làm cho nó chậm rãi nghe thấy tiếng hát, chậm rãi di thong thả về phía trước.

“Giám chế...” Lâm Kỳ vừa định mở miệng, chỉ thấy Thân Đồ Mặc giơ tay kêu hắn chớ lên tiếng. Lâm Kỳ nhìn thời gian, xuống xe đi chuẩn bị đồ ăn lúc mười một giờ cho Thân Đồ Mặc.

“Thế là không muốn đi ngươi, muốn cáo biệt đã không thấy ta, đến nay thế gian nhưng có mơ hồ thì thầm đi theo đôi ta truyền thuyết.”

Hát hết một khúc, Hà Nhạc Nhạc lúc này mới chú ý đến bản thân luôn luôn bốn mắt nhìn nhau với một nam nhân xa lạ, vội vàng ưỡn khuôn mặt nhỏ nhắn dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng vừa chuyển ánh mắt liền thấy chung quanh người đông nghìn nghịt đang nhìn chằm chằm cô ──

“Bốp bốp bốp!”

“Bốp bốp bốp bốp bốp!”

Mới đầu chỉ có vài tiếng vỗ tay, có người nghe được cô gái này có thể là lần đầu tiên hát ở bên ngoài như vậy nên cũng cổ vũ vỗ tay, mọi người chính là như vậy, vừa thấy có người vỗ tay, mà bọn họ cũng cảm thấy khá hay, liền cười vỗ tay theo.



“Cố lên!” “Rất êm tai!” Hai cô gái để mười đồng tiền xuống, hướng Hà Nhạc Nhạc cười nói.

Vui vẻ lập tức theo ngực nảy lên chóp mũi, trong miệng, “Cảm ơn, cảm ơn...”

Nóng, nóng quá, đau, cả người đau đớn, nhưng mà... thật sự rất vui!

“Cảm ơn.” Khom người cúi chào cảm ơn mọi người thật sâu, Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh chen vào đám người đi vào trong.

Mọi người không rõ vì sao.

“Này, anh bạn, cô nhóc của anh chạy rồi sao anh không đuổi theo?” Trong đám người có người trêu ghẹo nói.

Điêu Hành Nguyên cười cười, nhếch ngón tay lên lắc lắc chỉ về phía sau, “Con nhóc của tôi ở đằng sau.”

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ phía sau là một sao nữ gợi cảm đang chiếu trênmàn hình quảng cáo, đồng loạt “Ồ” một tiếng.

Lâm Kỳ cầm cơm hộp lên xe, vừa quay đầu nhìn lại phía sau đã không thấy một bóng người, “Giám chế đâu?”

“đi ra ngoài rồi.” Lão Lý lái xe nói.

“...” Lâm Kỳ đưa mắt nhìn phương hướng cách đó không xa, quả nhiên không thấy được cô gái kia nữa.

Nhịn không được nhẹ nhàng thở dài, một cô gái nhu nhược như vậy bị giám chế coi trọng, không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh.

Hành lang cuối trung tâm, Hà Nhạc Nhạc khuỵu chân ngồi dưới đất ôm lấy đầu gối, ngực chập chùng kịch liệt, đầu nhỏ nằm ở trên hai tay, nhìn không được biểu cảm của cô lúc này, dáng vẻ vừa giống như khóc lại giống như cười nhẹ làm cho người ta không đoán ra được rốt cuộc cô là khổ sở hay là vui vẻ.

Tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, Hà Nhạc Nhạc cố gắng bình tĩnh lại, cô cũng không muốn người ta cho rằng cô kỳ lạ mà báo cảnh sát. Vừa lau nước mắt vừa côkhuôn mặt nhỏ nhắn lên ── một cái khăn tay trắng noãn được một người kẹp ở ngón tay giữa đưa tới trước mặt cô.

“À... Cảm ơn, không cần ──” Hà Nhạc Nhạc phản xạ tính nói lời cảm ơn, cuối cùng khi cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn thấy người tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt nhất thời hiện lên vẻ kinh sợ, thân thể mạnh mẽ lui về sau, gắt gao dán chặt vách tường.

Thân, Thân Đồ Mặc!

Ngực giống như bị người ta đánh một quyền, khóe mắt Thân Đồ Mặc nhảy nhảy, khớp hàm nhẹ hé.

“Lấy di động ra đây.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...