Nhân Gian Tham Niệm
Chương 4: Nực cười
Hỏi: "Người mất trí nhớ, tính cách cũng sẽ có sự thay đổi sao?"
"Có, mỗi người mất trí nhớ bệnh trạng cũng không giống nhau, có người không chỉ có thay đổi về tính cách, hành vi thói quen đều sẽ khác biệt so với trước kia."
"Có, người mất trí nhớ sẽ không còn nhớ bất cứ chuyện gì, tính cách nhất định sẽ có thay đổi."
"Đừng nói chẳng thế nhớ được chuyện gì, bạn tôi chỉ là mất đi một phần ký ức, hiện tại tính tình thay đổi chóng mặt, tôi thấy việc này chủ yếu vẫn là xem bác sĩ nói như thế nào."
"Trước kia nghe được có người nói, nói người mất trí nhớ xong thì tính cách cũng thay đổi theo, là bởi vì ngày thường vẫn luôn áp lực, mất trí nhớ xong sẽ giải phóng chính tính cách bản thân luôn ấn giấu bên trong."
Ngón tay Hứa Nhược Tinh gõ gõ bàn phím, một buổi trưa, cô gõ nhiều chữ nhất chính là mất trí nhớ, bệnh trạng sau khi mất trí nhớ, như thế nào để sống chung cùng người mất trí nhớ, mất trí nhớ xong có di chứng gì,... Bất kể là gì liên quan thì cô đều tìm kiếm qua một lần, phù hợp với trường hợp của Tô Nghi cũng có, tính cách thay đổi cũng không phải số ít, Tô Nghi còn xem như ổn định, không khóc không làm nháo, dễ dàng thản nhiên tiếp nhận.
So sánh, tính cách này là trong tiềm thức của cô ấy, hay là do tác dụng phụ của mất trí nhớ.
Chỉ là trí nhớ của cô ấy, khi nào có thể khôi phục?
Hợp đồng kết hôn khi nào mới có thể giải thích hợp lí cho cô ấy nghe?
Ngón tay Hứa Nhược Tinh vô ý thức gõ trên bàn phím, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên âm thanh lạch cạch.
Tô Nghi cũng đang gõ di động, vài nhóm trong WeChat, đều là nhóm liên quan tới công việc, một nhóm của công ty, một nhóm của phòng ban, hai nhóm của phòng thiết kế, bởi vì cô hôm nay vắng họp, trong nhóm có vài người đang hỏi chuyện của cô.
"Tố trưởng khi nào tới?"
"Vừa mới nghe nói tổ trưởng hôm nay xin nghỉ, Hoàn tỷ nói."
"Có vấn đề gì ạ? Tổ trưởng chưa bao giờ thấy xin nghỉ."
"Haizz, nghe nói là tai nạn xe cộ, không biết người có sao hay không."
Tô Nghi nhìn đến mọi người đều đang quan tâm mình, chủ động gửi tin nhắn trả lời: "Cảm ơn mọi người, tôi không có việc gì."
"Là tổ trưởng!"
"Tổ trưởng không có việc gì may quá!"
"Tố trưởng có bị thương chỗ nào không?"
Tô Nghi: "Không có, cảm ơn."
Đánh xong chữ nhảy ra một cái sticker cảm ơn, thực đáng yêu, trong nhóm có vài giây không người nào nói chuyện, hiện ra yên tĩnh quỷ dị.
Thành viên trong nhóm sau khi đọc được tin nhắn ngẩng đầu nhìn mắt nhau, theo sau nhỏ giọng nói thầm: "Là tố trưởng thật sao?"
"Tôi cảm thấy không giống."
"Tôi cũng thấy vậy."
Mọi người cùng Tô Nghi làm chung với nhau hơn ba năm, nhưng chưa từng thấy Tô Nghi gửi tin nhắn kèm sticker, hay là emoji đáng yêu, quả thực hôm nay quá khác thường?
Tô Nghi học đại học ở nước ngoài, còn chưa tốt nghiệp đã được công ty nước ngoài trả lương cao mời về, sau này được giám đốc phát hiện tài năng, năng lực là không lời gì để nói, quá mức xuất chúng, chính là tính cách không được thân thiện cho lắm, cùng với mọi người đều không biểu hiện cảm xúc quá nhiều, ngày thường đi làm, cũng là đều nói về công việc trong công ty, ở trong nhóm cũng không nói chuyện phiếm, nói xong công việc liền tắt thông báo, hôm nay đột nhiên lại gửi kèm theo một nhãn dán đáng yêu.
Cảm giác quái lạ nói không nên lời.
Mấy thành viên trong nhóm quyết định tan tầm đi thăm Tô Nghi.
Tô Nghi sau khi nhận được tin nhắn thông báo với Hứa Nhược Tinh: "Hoàn tỷ nói các cô ấy tan tầm lại đây chơi."
Hứa Nhược Tinh thật ra biết Hoàn tỷ, là trợ lý của Tô Nghi, lớn hơn mấy tuổi so với Tô Nghi, ở công ty làm đã nhiều năm, rất có kinh nghiệm, sau khi tổ trưởng cũ từ chức, liền đi theo Tô Nghi, mãi cho đến hiện tại, đại khái là do đã lớn tuổi, ngày thường đối xử với Tô Nghi rất quan tâm, từng chạm mặt Hứa Nhược Tinh vài lần.
Cô gật đầu: "Chị đi mua chút trái cây."
Tô Nghi giương mắt, thanh âm nhẹ nhàng: "Vậy chị đi nhanh rồi trở về."
Trong giọng nói tràn đầy ỷ lại, còn có một chút mơ hồ làm nũng, Hứa Nhược Tinh không thế nói ra được cảm giác khi nghe đến những lời này, thực xa lạ, thực kỳ diệu, chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy, nhưng cảm giác xa lạ cùng kỳ điệu khi đối diện với gương mặt Tô Nghi lại dần dần nhạt đi, một cảm giác hoàn toàn mới nảy sinh trong từ đáy lòng, tựa như Tô Nghi còn có một góc cạnh chưa thế hiện ra trước mặt mọi người, giờ đây liền đang thể hiện ra trước mặt cô.
Cô còn chưa tiêu hóa xong loại cảm giác này, Tô Nghi đã xuống giường, đi đến bên người cô, nhàn nhạt hương hoa phảng phất, Tô Nghi dùng ngón tay móc lấy ngón trỏ của Hứa Nhược Tinh, giọng nói như cũ mềm nhẹ: "Được không vợ?"
Ngón tay tinh tế mềm mại, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, Hứa Nhược Tinh tỉnh táo, áp xuống cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng, Tô Nghi nói những lời này, hoàn toàn không có cho người ta cơ hội nói không được.
Hứa Nhược Tinh hít sâu, nói: "Ân."
Tô Nghi mặt giãn ra: "Vợ là tốt nhất!"
Không chỉ là ánh mắt, mà là trần trụi - thổ lộ, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn Tô Nghi, cặp con ngươi trong veo, mọi cảm xúc thể hiện hết trong ánh mắtcô ấy.
Cô không nói thêm lời nào, đi ra phòng bệnh.
Thanh tìm kiếm lập tức lại thêm câu hỏi: "Mất trí nhớ sẽ đột nhiên thích một người sao?"
"Mất trí nhớ vì cái gì sẽ tin tưởng một người chẳng biết là ai như thế?"
"Cũng có khả năng mà, nhiều chuyện như tiếng sét ái tình, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên lắm."
"Tin tưởng một người mà bản thân chưa nhớ ra, có thể là bởi vì cô ấy vốn đĩ đã tin tưởng người ấy từ trước kia rồi, đúng sao?"
Tô Nghi trước kia tin tưởng cô?
Hứa Nhược Tinh không quá tin, cô đứng ở trước quán trái cây, người bán hàng hỏi: "Muốn mua trái cây nào?"
"Hai cân lê, một cân táo." Nói xong cô nghĩ đến Tô Nghi, lại nói: "Có đào mật không?"
Người bán hàng vô cùng nhiệt tình: "Có, mới mang về, đặc biệt rất ngọt, không ngọt không lấy tiền!"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Cho một cân."
Tô Nghi thích ăn đào mật, buổi tối ngày hai người kết hôn trong phòng bày rất nhiều trái cây, Tô Nghi nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia, cô khó hiểu: "Tìm cái gì?"
"Đào mật." Tô Nghi nói: "Em bảo Triệu Dư mua."
Kết quả là Triệu Dư vội vàng nên đã quên, không mua, cô ấy liền ăn quả táo, biểu cảm nhìn không ra có vui không, nhưng Hứa Nhược Tinh nhớ kỹ, trái cây cô ấy thích ăn là loại gì.
Người bán hàng nhanh chóng đóng gói đưa cho cô, Hứa Nhược Tinh trả tiền khi nghe được phía sau truyền đến giọng nói: "Bà chủ, trái cây bán thế nào?"
Thanh âm rất quen tai, cô còn không có quay đầu liền có người kêu: "Hoàn tỷ, có cần mua giỏ hoa quả hay không?"
"Giỏ hoa quả không đáng mua, vừa đắt lại không có mấy quả ngon, không bằng chúng ta mua theo cân đi." Một người khác phản bác, những người khác phụ họa: "Không mua giỏ hoa quả, tổ trưởng thích ăn trái cây gì nhất?"
Hoàn tỷ cũng không biết, cô tuy rằng cùng Tô Nghi tiếp xúc nhiều nhất, nhưng hiểu biết cô chỉ trong phạm vi công việc, cũng không hỏi sâu về đời tư, bị hỏi đến thích loại gì nhất liền mắc kẹt vài giây: "Mỗi loại mua một chút đi."
"Vậy cũng được." Những người khác cúi đầu chọn trái cây, người bán hàng đúng lúc đưa túi, Hứa Nhược Tinh đi lướt qua các cô, nghe được người phụ nữ bên người Hoàn tỷ nói: "Tố trưởng xảy ra tai nạn xe cộ không đúng lúc gì cả."
"Còn phải nói sao, người thuộc tổ hai bên kia, ngày thường nhìn đến tổ trưởng của chúng ta đều ghen tị phát điên."
"Tổ trưởng vốn dĩ chính là người không thích tranh giành, vị trí quản lý này khẳng định là của cô ấy, hiện tại nằm viện cũng không biết có thể có biến số gì hay không."
"Haizz, tổ trưởng của chúng ta chính là người như thế, bên tổ hai kia, có chút thành tích liền vếnh đuôi lên tới trời, tổ trưởng có vài lần tác phẩm bán hết sạch, cô ấy cũng không tranh công."
"Các ngươi lại không phải không biết tính của tổ trưởng, sao có thể tranh công, lần này nếu không phải tổng giảm đốc chỉ định là cô ấy, tố trưởng của chúng ta chưa chắc đã muốn ngồi vị trí đó."
Mồm năm miệng mười thảo luận, Hứa Nhược Tinh thật ra biết một chút chuyện công ty của các cô, không phải Tô Nghi nói cho cô, mà là cùng một ngành sản xuất, cái tin tức gì đều truyền đến rất nhanh. Phòng thiết kế của cô ấy gồm bốn nhóm nhỏ, mỗi nhóm đều là người tài, tổ trưởng càng là nhân tài hiêm có.
Lê Thần không chỉ một lần lải nhải trước mặt cô: "Mời vợ giám đốc đến công ty mình đi! Chúng tôi trả lương gấp đôi!"
"Vợ cậu lần này thiết kế thời trang hè xong rồi."
"Cậu như thế nào còn không mời vợ tới công ty chúng ta!"
Hợp đồng kết hôn của các cô, trong đó có nhắc đến không can thiệp chuyện công việc của đối phương, cho nên đối với chuyện Lê Thần nói, cô trước nay đều là một ánh mắt mang hai chữ: "Đi ra ngoài."
Lê Thần thở ngắn than dài, ở trước mặt cô làm bộ công ty sắp phá sản đến nơi e rằng không trụ được lâu, Hứa Nhược Tinh biết cô ấy chính là muốn lôi kéo nhân viên về, mấy năm nay Lê Thần lôi kéo bao nhiêu nhà thiết kế về, ở trong ngành là có tiếng 'vua lôi kéo'.
Người mà 'Vua lôi kéo' muốn kéo về công ty mình nhất chính là Tô Nghi, hai năm trước, bên ngoài thường xuyên nhắc đến cô ấy đến mức làm Lê Thần nghe chán tai, thỉnh thoảng cũng rất nhiều lần liên hệ Tô Nghi, chỉ là Tô Nghi không có câu trả lời cho Lê Thần.
"Vợ cậu rất tuyệt vời." Lê Thần cảm thán: "Mềm cứng đều không ăn, cậu lúc trước rốt cuộc là như thế nào quen được cô ấy vậy? Hai ngươi ngày thường sinh hoạt, cô ấy cũng như vậy sao?"
Ngày thường Tô Nghi như thế nào, Hứa Nhược Tinh thật ra đúng là không rõ lắm.
Cô xách theo túi trái cây trước một bước trở lại trong phòng bệnh, Tô Nghi còn đang xem di động, biểu cảm chăm chú, nghe được tiếng động Tô Nghi ngấng đầu, ánh mắt mềm mại vài phần: "Chị đã trở lại."
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Chị đi rửa trái cây."
Tô Nghi dạ một tiếng, nhìn cô vào phòng vệ sinh, tin nhắn đồng thời hiện lên màn hình di động: "Nghiêm trọng không?"
Là mẹ của cô.
Nói là vừa ra khỏi tòa án, không một cuộc điện thoại, quy củ gửi một tin nhắn ngắn ngủi thăm hỏi, thờ ơ không giống như là mẹ ruột, đáy lòng Tô Nghi nhịn không được cảm giác khó chịu.
Trước kia cha mẹ ở chung một văn phòng luật sư làm việc, nhưng quan hệ chẳng hòa thuận, thường xuyên cãi nhau, sau này mẹ cô đi đến một văn phòng khác làm việc, lại thật trùng hợp, án kiện đầu tiên do mẹ phụ trách, hai người lại gặp nhau. Cũng bởi vì án kiện, bọn họ cuối cùng lựa chọn ly hôn, trước mặt cô, đem chuyện ly hôn nói dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không hề quan tâm đến cảm xúc của cô.
Cuối cùng cô được tòa quyết định đi theo mẹ, nhưng cô không chọn dọn về sống cùng mẹ, mà là dọn về sống cùng với bà ngoại. Đại khái do trí nhớ hỗn loạn, đoạn kí ức rõ ràng đã qua đi thật nhiều năm, vào giờ phút này hiện ra vô cùng rõ ràng, cô thậm chí nhắm mắt là có thể nghe được cha mẹ kịch liệt cãi nhau.
Mọi chuyện vẫn cứ rõ rành rành ngay trước mắt.
Hứa Nhược Tinh gọt xong trái cây đến gần giường bệnh, Tô Nghi đang cầm di động phát ngốc, sắc mặt tái nhợt, gọi: "Tô Nghi?"
Tô Nghi ngẩng đầu, đáy mắt lập loè nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười.
Cô ấy chưa từng lộ ra một mặt yếu ớt như vậy, Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Tô Nghi nói giọng thực nhỏ: "Mẹ em nói có việc bận, không rảnh lại đây."
Hứa Nhược Tinh cảm thấy không ngoài ý muốn.
Cô cùng Tô Nghi kết hôn, cha mẹ của Tô Nghi chỉ xuất hiện một lát, hôn lễ chưa kết thúc đã đi rồi, đưa cho các cô một bộ chìa khóa biệt thự. Tô Nghi nhận xong quay đầu ném vào thùng rác, biểu cảm bình tĩnh, lạnh nhạt thản nhiên, không có chịu chút ảnh hưởng nào, thậm chí khi cha mẹ rời đi cô ấy cũng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua.
Mãi cho đến hiện tại, cô đều không có nghe được Tô Nghi nhắc tới hai chữ ba mẹ, còn tưởng rằng Tô Nghi cũng không để ý, không nghĩ tới cô ấy đem hết tất cả cảm xúc chôn ở trong lòng, hiện tại mất trí nhớ, ngược lại có thể từ trong miệng cô ấy nghe được đôi câu vài lời.
Hứa Nhược Tinh gọi: "Tô Nghi."
Vừa dứt lời, di động cô vang lên, Hứa Nhược Tinh lấy di động nhìn lướt, mẹ của Tô Nghi gửi tin nhắn tới cho cô: "Mẹ vừa mới hỏi Tô Nghi, con bé nói thân thể không trở ngại, mẹ gần đây đang phụ trách mấy án kiện, có chút bận, Tô Nghi liền phiền con chăm sóc cho con bé."
Cô đang gõ chữ, đối diện hiện lên một số tiền được chuyển khoản tới.
Hứa Nhược Tinh giận đến bật cười.
___
Hứa Nhược Tinh: Mẹ em thực sự có tiền.
Tô Nghi: Vợ em nhiều tiền hơn!
"Có, mỗi người mất trí nhớ bệnh trạng cũng không giống nhau, có người không chỉ có thay đổi về tính cách, hành vi thói quen đều sẽ khác biệt so với trước kia."
"Có, người mất trí nhớ sẽ không còn nhớ bất cứ chuyện gì, tính cách nhất định sẽ có thay đổi."
"Đừng nói chẳng thế nhớ được chuyện gì, bạn tôi chỉ là mất đi một phần ký ức, hiện tại tính tình thay đổi chóng mặt, tôi thấy việc này chủ yếu vẫn là xem bác sĩ nói như thế nào."
"Trước kia nghe được có người nói, nói người mất trí nhớ xong thì tính cách cũng thay đổi theo, là bởi vì ngày thường vẫn luôn áp lực, mất trí nhớ xong sẽ giải phóng chính tính cách bản thân luôn ấn giấu bên trong."
Ngón tay Hứa Nhược Tinh gõ gõ bàn phím, một buổi trưa, cô gõ nhiều chữ nhất chính là mất trí nhớ, bệnh trạng sau khi mất trí nhớ, như thế nào để sống chung cùng người mất trí nhớ, mất trí nhớ xong có di chứng gì,... Bất kể là gì liên quan thì cô đều tìm kiếm qua một lần, phù hợp với trường hợp của Tô Nghi cũng có, tính cách thay đổi cũng không phải số ít, Tô Nghi còn xem như ổn định, không khóc không làm nháo, dễ dàng thản nhiên tiếp nhận.
So sánh, tính cách này là trong tiềm thức của cô ấy, hay là do tác dụng phụ của mất trí nhớ.
Chỉ là trí nhớ của cô ấy, khi nào có thể khôi phục?
Hợp đồng kết hôn khi nào mới có thể giải thích hợp lí cho cô ấy nghe?
Ngón tay Hứa Nhược Tinh vô ý thức gõ trên bàn phím, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên âm thanh lạch cạch.
Tô Nghi cũng đang gõ di động, vài nhóm trong WeChat, đều là nhóm liên quan tới công việc, một nhóm của công ty, một nhóm của phòng ban, hai nhóm của phòng thiết kế, bởi vì cô hôm nay vắng họp, trong nhóm có vài người đang hỏi chuyện của cô.
"Tố trưởng khi nào tới?"
"Vừa mới nghe nói tổ trưởng hôm nay xin nghỉ, Hoàn tỷ nói."
"Có vấn đề gì ạ? Tổ trưởng chưa bao giờ thấy xin nghỉ."
"Haizz, nghe nói là tai nạn xe cộ, không biết người có sao hay không."
Tô Nghi nhìn đến mọi người đều đang quan tâm mình, chủ động gửi tin nhắn trả lời: "Cảm ơn mọi người, tôi không có việc gì."
"Là tổ trưởng!"
"Tổ trưởng không có việc gì may quá!"
"Tố trưởng có bị thương chỗ nào không?"
Tô Nghi: "Không có, cảm ơn."
Đánh xong chữ nhảy ra một cái sticker cảm ơn, thực đáng yêu, trong nhóm có vài giây không người nào nói chuyện, hiện ra yên tĩnh quỷ dị.
Thành viên trong nhóm sau khi đọc được tin nhắn ngẩng đầu nhìn mắt nhau, theo sau nhỏ giọng nói thầm: "Là tố trưởng thật sao?"
"Tôi cảm thấy không giống."
"Tôi cũng thấy vậy."
Mọi người cùng Tô Nghi làm chung với nhau hơn ba năm, nhưng chưa từng thấy Tô Nghi gửi tin nhắn kèm sticker, hay là emoji đáng yêu, quả thực hôm nay quá khác thường?
Tô Nghi học đại học ở nước ngoài, còn chưa tốt nghiệp đã được công ty nước ngoài trả lương cao mời về, sau này được giám đốc phát hiện tài năng, năng lực là không lời gì để nói, quá mức xuất chúng, chính là tính cách không được thân thiện cho lắm, cùng với mọi người đều không biểu hiện cảm xúc quá nhiều, ngày thường đi làm, cũng là đều nói về công việc trong công ty, ở trong nhóm cũng không nói chuyện phiếm, nói xong công việc liền tắt thông báo, hôm nay đột nhiên lại gửi kèm theo một nhãn dán đáng yêu.
Cảm giác quái lạ nói không nên lời.
Mấy thành viên trong nhóm quyết định tan tầm đi thăm Tô Nghi.
Tô Nghi sau khi nhận được tin nhắn thông báo với Hứa Nhược Tinh: "Hoàn tỷ nói các cô ấy tan tầm lại đây chơi."
Hứa Nhược Tinh thật ra biết Hoàn tỷ, là trợ lý của Tô Nghi, lớn hơn mấy tuổi so với Tô Nghi, ở công ty làm đã nhiều năm, rất có kinh nghiệm, sau khi tổ trưởng cũ từ chức, liền đi theo Tô Nghi, mãi cho đến hiện tại, đại khái là do đã lớn tuổi, ngày thường đối xử với Tô Nghi rất quan tâm, từng chạm mặt Hứa Nhược Tinh vài lần.
Cô gật đầu: "Chị đi mua chút trái cây."
Tô Nghi giương mắt, thanh âm nhẹ nhàng: "Vậy chị đi nhanh rồi trở về."
Trong giọng nói tràn đầy ỷ lại, còn có một chút mơ hồ làm nũng, Hứa Nhược Tinh không thế nói ra được cảm giác khi nghe đến những lời này, thực xa lạ, thực kỳ diệu, chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy, nhưng cảm giác xa lạ cùng kỳ điệu khi đối diện với gương mặt Tô Nghi lại dần dần nhạt đi, một cảm giác hoàn toàn mới nảy sinh trong từ đáy lòng, tựa như Tô Nghi còn có một góc cạnh chưa thế hiện ra trước mặt mọi người, giờ đây liền đang thể hiện ra trước mặt cô.
Cô còn chưa tiêu hóa xong loại cảm giác này, Tô Nghi đã xuống giường, đi đến bên người cô, nhàn nhạt hương hoa phảng phất, Tô Nghi dùng ngón tay móc lấy ngón trỏ của Hứa Nhược Tinh, giọng nói như cũ mềm nhẹ: "Được không vợ?"
Ngón tay tinh tế mềm mại, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, Hứa Nhược Tinh tỉnh táo, áp xuống cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng, Tô Nghi nói những lời này, hoàn toàn không có cho người ta cơ hội nói không được.
Hứa Nhược Tinh hít sâu, nói: "Ân."
Tô Nghi mặt giãn ra: "Vợ là tốt nhất!"
Không chỉ là ánh mắt, mà là trần trụi - thổ lộ, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn Tô Nghi, cặp con ngươi trong veo, mọi cảm xúc thể hiện hết trong ánh mắtcô ấy.
Cô không nói thêm lời nào, đi ra phòng bệnh.
Thanh tìm kiếm lập tức lại thêm câu hỏi: "Mất trí nhớ sẽ đột nhiên thích một người sao?"
"Mất trí nhớ vì cái gì sẽ tin tưởng một người chẳng biết là ai như thế?"
"Cũng có khả năng mà, nhiều chuyện như tiếng sét ái tình, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên lắm."
"Tin tưởng một người mà bản thân chưa nhớ ra, có thể là bởi vì cô ấy vốn đĩ đã tin tưởng người ấy từ trước kia rồi, đúng sao?"
Tô Nghi trước kia tin tưởng cô?
Hứa Nhược Tinh không quá tin, cô đứng ở trước quán trái cây, người bán hàng hỏi: "Muốn mua trái cây nào?"
"Hai cân lê, một cân táo." Nói xong cô nghĩ đến Tô Nghi, lại nói: "Có đào mật không?"
Người bán hàng vô cùng nhiệt tình: "Có, mới mang về, đặc biệt rất ngọt, không ngọt không lấy tiền!"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Cho một cân."
Tô Nghi thích ăn đào mật, buổi tối ngày hai người kết hôn trong phòng bày rất nhiều trái cây, Tô Nghi nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia, cô khó hiểu: "Tìm cái gì?"
"Đào mật." Tô Nghi nói: "Em bảo Triệu Dư mua."
Kết quả là Triệu Dư vội vàng nên đã quên, không mua, cô ấy liền ăn quả táo, biểu cảm nhìn không ra có vui không, nhưng Hứa Nhược Tinh nhớ kỹ, trái cây cô ấy thích ăn là loại gì.
Người bán hàng nhanh chóng đóng gói đưa cho cô, Hứa Nhược Tinh trả tiền khi nghe được phía sau truyền đến giọng nói: "Bà chủ, trái cây bán thế nào?"
Thanh âm rất quen tai, cô còn không có quay đầu liền có người kêu: "Hoàn tỷ, có cần mua giỏ hoa quả hay không?"
"Giỏ hoa quả không đáng mua, vừa đắt lại không có mấy quả ngon, không bằng chúng ta mua theo cân đi." Một người khác phản bác, những người khác phụ họa: "Không mua giỏ hoa quả, tổ trưởng thích ăn trái cây gì nhất?"
Hoàn tỷ cũng không biết, cô tuy rằng cùng Tô Nghi tiếp xúc nhiều nhất, nhưng hiểu biết cô chỉ trong phạm vi công việc, cũng không hỏi sâu về đời tư, bị hỏi đến thích loại gì nhất liền mắc kẹt vài giây: "Mỗi loại mua một chút đi."
"Vậy cũng được." Những người khác cúi đầu chọn trái cây, người bán hàng đúng lúc đưa túi, Hứa Nhược Tinh đi lướt qua các cô, nghe được người phụ nữ bên người Hoàn tỷ nói: "Tố trưởng xảy ra tai nạn xe cộ không đúng lúc gì cả."
"Còn phải nói sao, người thuộc tổ hai bên kia, ngày thường nhìn đến tổ trưởng của chúng ta đều ghen tị phát điên."
"Tổ trưởng vốn dĩ chính là người không thích tranh giành, vị trí quản lý này khẳng định là của cô ấy, hiện tại nằm viện cũng không biết có thể có biến số gì hay không."
"Haizz, tổ trưởng của chúng ta chính là người như thế, bên tổ hai kia, có chút thành tích liền vếnh đuôi lên tới trời, tổ trưởng có vài lần tác phẩm bán hết sạch, cô ấy cũng không tranh công."
"Các ngươi lại không phải không biết tính của tổ trưởng, sao có thể tranh công, lần này nếu không phải tổng giảm đốc chỉ định là cô ấy, tố trưởng của chúng ta chưa chắc đã muốn ngồi vị trí đó."
Mồm năm miệng mười thảo luận, Hứa Nhược Tinh thật ra biết một chút chuyện công ty của các cô, không phải Tô Nghi nói cho cô, mà là cùng một ngành sản xuất, cái tin tức gì đều truyền đến rất nhanh. Phòng thiết kế của cô ấy gồm bốn nhóm nhỏ, mỗi nhóm đều là người tài, tổ trưởng càng là nhân tài hiêm có.
Lê Thần không chỉ một lần lải nhải trước mặt cô: "Mời vợ giám đốc đến công ty mình đi! Chúng tôi trả lương gấp đôi!"
"Vợ cậu lần này thiết kế thời trang hè xong rồi."
"Cậu như thế nào còn không mời vợ tới công ty chúng ta!"
Hợp đồng kết hôn của các cô, trong đó có nhắc đến không can thiệp chuyện công việc của đối phương, cho nên đối với chuyện Lê Thần nói, cô trước nay đều là một ánh mắt mang hai chữ: "Đi ra ngoài."
Lê Thần thở ngắn than dài, ở trước mặt cô làm bộ công ty sắp phá sản đến nơi e rằng không trụ được lâu, Hứa Nhược Tinh biết cô ấy chính là muốn lôi kéo nhân viên về, mấy năm nay Lê Thần lôi kéo bao nhiêu nhà thiết kế về, ở trong ngành là có tiếng 'vua lôi kéo'.
Người mà 'Vua lôi kéo' muốn kéo về công ty mình nhất chính là Tô Nghi, hai năm trước, bên ngoài thường xuyên nhắc đến cô ấy đến mức làm Lê Thần nghe chán tai, thỉnh thoảng cũng rất nhiều lần liên hệ Tô Nghi, chỉ là Tô Nghi không có câu trả lời cho Lê Thần.
"Vợ cậu rất tuyệt vời." Lê Thần cảm thán: "Mềm cứng đều không ăn, cậu lúc trước rốt cuộc là như thế nào quen được cô ấy vậy? Hai ngươi ngày thường sinh hoạt, cô ấy cũng như vậy sao?"
Ngày thường Tô Nghi như thế nào, Hứa Nhược Tinh thật ra đúng là không rõ lắm.
Cô xách theo túi trái cây trước một bước trở lại trong phòng bệnh, Tô Nghi còn đang xem di động, biểu cảm chăm chú, nghe được tiếng động Tô Nghi ngấng đầu, ánh mắt mềm mại vài phần: "Chị đã trở lại."
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Chị đi rửa trái cây."
Tô Nghi dạ một tiếng, nhìn cô vào phòng vệ sinh, tin nhắn đồng thời hiện lên màn hình di động: "Nghiêm trọng không?"
Là mẹ của cô.
Nói là vừa ra khỏi tòa án, không một cuộc điện thoại, quy củ gửi một tin nhắn ngắn ngủi thăm hỏi, thờ ơ không giống như là mẹ ruột, đáy lòng Tô Nghi nhịn không được cảm giác khó chịu.
Trước kia cha mẹ ở chung một văn phòng luật sư làm việc, nhưng quan hệ chẳng hòa thuận, thường xuyên cãi nhau, sau này mẹ cô đi đến một văn phòng khác làm việc, lại thật trùng hợp, án kiện đầu tiên do mẹ phụ trách, hai người lại gặp nhau. Cũng bởi vì án kiện, bọn họ cuối cùng lựa chọn ly hôn, trước mặt cô, đem chuyện ly hôn nói dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không hề quan tâm đến cảm xúc của cô.
Cuối cùng cô được tòa quyết định đi theo mẹ, nhưng cô không chọn dọn về sống cùng mẹ, mà là dọn về sống cùng với bà ngoại. Đại khái do trí nhớ hỗn loạn, đoạn kí ức rõ ràng đã qua đi thật nhiều năm, vào giờ phút này hiện ra vô cùng rõ ràng, cô thậm chí nhắm mắt là có thể nghe được cha mẹ kịch liệt cãi nhau.
Mọi chuyện vẫn cứ rõ rành rành ngay trước mắt.
Hứa Nhược Tinh gọt xong trái cây đến gần giường bệnh, Tô Nghi đang cầm di động phát ngốc, sắc mặt tái nhợt, gọi: "Tô Nghi?"
Tô Nghi ngẩng đầu, đáy mắt lập loè nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười.
Cô ấy chưa từng lộ ra một mặt yếu ớt như vậy, Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Tô Nghi nói giọng thực nhỏ: "Mẹ em nói có việc bận, không rảnh lại đây."
Hứa Nhược Tinh cảm thấy không ngoài ý muốn.
Cô cùng Tô Nghi kết hôn, cha mẹ của Tô Nghi chỉ xuất hiện một lát, hôn lễ chưa kết thúc đã đi rồi, đưa cho các cô một bộ chìa khóa biệt thự. Tô Nghi nhận xong quay đầu ném vào thùng rác, biểu cảm bình tĩnh, lạnh nhạt thản nhiên, không có chịu chút ảnh hưởng nào, thậm chí khi cha mẹ rời đi cô ấy cũng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua.
Mãi cho đến hiện tại, cô đều không có nghe được Tô Nghi nhắc tới hai chữ ba mẹ, còn tưởng rằng Tô Nghi cũng không để ý, không nghĩ tới cô ấy đem hết tất cả cảm xúc chôn ở trong lòng, hiện tại mất trí nhớ, ngược lại có thể từ trong miệng cô ấy nghe được đôi câu vài lời.
Hứa Nhược Tinh gọi: "Tô Nghi."
Vừa dứt lời, di động cô vang lên, Hứa Nhược Tinh lấy di động nhìn lướt, mẹ của Tô Nghi gửi tin nhắn tới cho cô: "Mẹ vừa mới hỏi Tô Nghi, con bé nói thân thể không trở ngại, mẹ gần đây đang phụ trách mấy án kiện, có chút bận, Tô Nghi liền phiền con chăm sóc cho con bé."
Cô đang gõ chữ, đối diện hiện lên một số tiền được chuyển khoản tới.
Hứa Nhược Tinh giận đến bật cười.
___
Hứa Nhược Tinh: Mẹ em thực sự có tiền.
Tô Nghi: Vợ em nhiều tiền hơn!