Nhân Ngư Hãm Lạc
Chương 38: Quỹ ốc chi chủ: Người trong gương 8
"Ngươi đúng là bị điên." Hà Sở Vị nghiến khói nhíu mày nhìn hắn: "Đang yên lành là một nam nhân lại có thể để cho O cắn."
Nhìn Bạch Sở Niên cũng là alpha rộng vai hẹp eo cao một mét tám năm, có điều là nói đi cũng phải nói lại, Hà Sở Vị cũng là nghiêm túc xem xét hắn một phen, tướng mạo đích xác thuộc loại tuấn tú hiếm có, hơn nữa trời sinh có một đôi mắt đào hoa, thanh âm cũng một chút cũng không thấy thô kệch, chậm rãi mà lười biếng.
Xem xét qua rồi sau đó lại quay đầu lại nhìn nhân ngư ngồi ở bên kia, nhân ngư kéo cà vạt cảnh phục, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu, dáng người mang theo một loại cao ngạo cùng lạnh lùng bẩm sinh.
Ngắn ngủi vài giây tầm mắt nhìn lướt qua, Hà Sở Vị đối với Bạch Sở Niên đại khái có một cảm giác bị bao dưỡng. Là vị trí của tiểu bạch kiểm, Hà Sở Vị tỏ ra đồng cảm mà vì thế thành khẩn vỗ vỗ bả vai Bạch Sở Niên: "Huynh đệ, tôi cảm thấy lấy thực lực của ngươi, cho dù đến PBB cũng đủ chỗ đứng, nếu không hay lá cậu cân nhắc đến đến chỗ chúng tôi xem một chút đi?"
"Hửm?" Bạch Sở Niên đã ngồi xổm xuống đất nghiên cứu gạch, điếu thuốc đã được hút hết, đầu ngón tay ấn tàn thuốc trên mặt đất nghiền nát, buồn bực trả lời: "Bộ đội quá khổ, tôi không muốn ở đó."
"Mấy ngày trước tôi cùng thiếu tá có nhắc tới cậu, ngài ấy rất thưởng thức cậu." Hà Sở Vị cũng cầm đèn pin đi tìm manh mối cơ quan, thuận miệng tán gẫu: "Cậu không đi thử xem sao sao?"
"À, thiếu tá bộ đội đặc chủng Phong Bạo của các cậu tôi đã nghe nói qua, Hồng Diệp Hạ thị nhị công tử, báo sư alpha, rất mạnh, cấp bậc đại lão."
"Đúng, có điều là thiếu tá ba năm trước có dẫn người vây các thể thí nghiệm thì cánh tay đã bị thương, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục." Hà Sở Vị tiếc hận chậm rãi phun ra khói: "Khi đó tôi mới vào đội, không tham gia hành động bao vây lần đó."
Lúc này, hai anh em Hạ gia giơ đèn pin từ góc tụ lại báo cáo tình huống với Hà Sở Vị: "Đội trưởng, trong phòng này ngoại trừ tường phía đông không có cửa thì ba bức tường còn lại mỗi bên đều có một cửa, tuy nói là cửa nhưng không mở được, kỳ thật chỉ là trên vách tường có một đường viền cửa lõm vào tầm hai cm, không có lỗ khóa cũng không có mật mã, chúng tôi cầm dao cạy nửa ngày cũng không được."
"Các cậu tính ít đi một phương án khác." Bạch Sở Niên dùng ngón tay gõ gõ sàn nhà, trên sàn gỗ sát vách tường phía bắc cũng có một đường viền của một cánh cửa vòm kiểu Châu Âu lõm xuống hai cm: "Có thể là tầng hầm đi."
"Ít nhất phải biết đề trước." Bạch Sở Niên giơ nến lên, tỉ mỉ đi một vòng quanh phòng, quan sát dấu vết trong phòng: "Chúng ta hiện tại cũng không biết người ta muốn chúng ta trả lời cái gì."
Bố trí trong phòng là phong cách Châu Âu thanh lịch, giữa phòng bày một cái bàn ăn dài, trên bàn bày ba ngọn nến sắt nghệ thuật ba đầu, chung quanh bày quanh ly cao và ghế lưng cao, vải bàn bằng bông có kết cấu thượng thừa.
Góc phòng bày một cây đàn dương cầm tam giác Stanway, Bạch Sở Niên muốn lật lật không gian đặt đồ dưới ghế đàn nhưng nắp ghế thế nào cũng không nhấc lên được, nhìn ở giữa có khe hở, cũng không giống bộ dáng đã đóng đinh chết vì thế liền dùng sức nhấc lên.
Đột nhiên, vách tường truyền đến một tiếng ầm, tất cả mọi người đều nghe được một loại âm thanh có gì đó đập vào tường rồi rơi xuống đất, mấy người bị kinh hãi một chút, toàn bộ an tĩnh lại, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên cạnh.
Anh em Hạ gia dán lỗ tai lên tường truyền đến âm thanh, nhỏ giọng thảo luận: "Vách bên cạnh có người, vừa rồi là tiếng có người đụng vào tường. Nơi này chắc chắn phải có cách để mở cửa."
Bạch Sở Niên còn đang đùa nghịch cái đàn này, theo hắn thấy chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, hao phí lớn sức như vậy đem đànmở ra, bên trong cũng phải có chút đồ đạc nhắc nhở tư liệu đi? Mật mã? Hẳn là sẽ có manh mối mới đúng.
Nhưng không có gì cả.
Rimbaud vẫn ngồi ở bàn dài dùng đuôi vỗ vỗ mặt bàn.
Sự chú ý của một số người đã bị thu hút.
"P、S、E." Rimbaud hỏi: "Nó là gì?"
Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút: "PSE, máy đo căng thẳng tâm lý? Thiết bị hỗ trợ kỹ thuật? Nhóm thiết bị trao đổi? Sở giao dịch chứng khoán Thái Bình Dương?"
Đại thiếu gia của Hạ gia vỗ tay một cái: "Chuyên gia đào thoát đã mua cổ phiếu cho căn phòng bí mật này."
Nhị thiếu gia Hạ gia phụ họa: "Lấy tiền kiếm được từ cổ phiếu làm tiền thưởng trò chơi trả lại cho fan, người này cũng không tệ."
Hà Sở Vị quay đầu lại cho hai người một cú đập.
"Anh thấy chữ cái ở đâu vậy? Để tôi xem phát." Bạch Sở đến trước bàn dài cúi đầu chống lên mặt bàn, trên khăn trải bàn bằng vải bông in ba chữ cái siêu to khổng lồ, vừa mới ngồi ở trước bàn cách quá gần, cho rằng chỉ là một ít hoa văn màu đen thẳng tắp thẳng xuống.
"Hắn... Mua là PSE sao, bảo bối, trên chữ P này cũng không bịt miệng mà." Bởi vì các chữ cái bám chặt vào mép bàn dài, rất khó để tìm thấy chữ P trên ít hơn một phần.
Bạch Sở Niên xoa xoa tóc Rimbaud, xoa mấy góc độ quan sát, vừa vặn đi tới trước gương rơi xuống đất chiếu dấu hiệu cổ, nhìn dấu hiệu hình cá màu lam trong gương sửng sốt một chút.
"Phản chiếu." Bạch Sở Niên trở lại trước bàn dài, cởi khăn trải bàn ra, lật mặt một lần nữa trải trên bàn.
Hắn đặt nến gần mặt bàn, ba chữ cái trên máy tính để bàn đã trở thành ba chữ số điện tử: 324.
Đột nhiên, nắp ghế bị Bạch Sở Niên bạo lực mở ra trong góc đột nhiên lật trở lại đóng lại nguyên dạng, đàn dương cầm tam giác mở nắp đàn, phím đàn đen trắng tự động nhảy lên phím đàn tấu lên, tiết tấu trong trẻo, nhưng giai điệu không hiểu sao lại có loại cảm giác quỷ dị đến thấu xương, một khúc nhạc rất xa lạ, cũng không phải xuất phát từ bàn tay của bất kỳ một danh gia dương cầm nào, hẳn là khúc nhạc nguyên bản.
Bạch Sở Niên cũng không tự chủ được nín thở, nến trong tay buông lỏng, một ngọn nến rơi xuống khăn trải bàn, khăn trải bàn trong nháy mắt bị một cỗ ngọn lửa màu xanh đốt cháy, ngọn lửa xanh phóng lên, toàn bộ gian phòng đều bị lửa xanh huyễn mục chiếu sáng, ngọn lửa cắn nuốt toàn bộ vách tường, vả lại con đường bị thiêu đốt tạo thành mấy chữ như nhảy múa:
"Hoan nghênh đã đến đây, bạn của tôi."
Có vẻ như nhiên liệu dẫn lửua đốt được bôi lên các bức tường.
Sau một thời gian ngắn đốt cháy, ngọn lửa dần dần co lại, khăn trải bàn đã cháy hết, chỉ có ba con số 324 trên mặt bàn vẫn đang cháy với những ngọn lửa màu xanh.
Tiếng đàn piano dừng lại.
Cánh cửa lõm trên sàn nhà đã vô tình mở ra, có thể nhìn thấy các bậc thang trông giống như một tầng hầm.
Lực chú ý của tất cả mọi người vừa rồi đều bị đàn dương cầm quỷ dị cùng ngọn lửa xanh thiêu đốt ngút trời hấp dẫn, không ai biết cánh cửa này mở ra theo phương thức nào.
"Tôi cho rằng tôi có thể về nhà ăn khuya ngay lập tức." Bạch Sở Niên thở dài, ôm lấy Rimbaud, đi về phía cánh cửa trên sàn nhà: "Không nghĩ tới cái này chỉ mới bắt đầu, sớm biết như vậy tối sẽ mang cơm theo cho tiện."
"Cậu ít nói vài câu nhảm nhí đi thì chúng ta có thể đi ra ngoài sớm hơn vài phút đấy." Hà Sở Vị cầm đèn pin ở phía trước dò đường, thấp giọng thì thầm: "324 sao? Thiếu tá chính là bị thí nghiệm số 324 làm bị thương."
Về việc này Bạch Sở Niên cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói vị thiếu tá báo sư tử kia phân hóa đẳng cấp đã đạt tới M2, thực lực cực mạnh, các đội viên tinh nhuệ của bộ đội Phong Bạo khi thực chiến hoàn toàn nghe theo chỉ huy của hắn, thí nghiệm thể có thể gây thương tích nghiêm trọng cho hắn chắc hẳn đang ở thời kỳ trưởng thành.
"Cậu đã bao giờ nhìn thấy 324 chưa?"
"Cơ thể thí nghiệm tác chiến đặc chủng số 324." Hà Sở Vị lắc đầu: "Không ai gặp qua hắn cả, huynh đệ từng tham gia trận chiến bao vây đình lần đó đều nói không phát hiện ra hắn, ngay cả thiếu tá cũng im lặng không nói."
"Ồ, tôi biết rồi." Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên: "Trong kỳ thi ATWL, thuốc gây ảo giác AC của các cậu lấy từ phòng thí nghiệm của bệnh viện sao?"
"Đúng vậy."
Bạch Sở Niên: "Các cậu có lấy báo cáo xét nghiệm từ giá sách trong phòng thí nghiệm không?"
Hà Sở Vị: "Không, chúng tôi không có nhiệm vụ này vì thế nên không lấy, có điều là sau đó chúng tôi đi khắp nơi tìm người giết, từ trong trang bị của một tiểu đội tìm được một quyển sách viết "Vũ khí tác chiến đặc chủng 613 Kiêu Kiêu Đồng hồ cát", khi đó tôi còn lật xem vài cái."
Bạch Sở Niên: "Lúc chúng tôi đến đó trên giá sách chỉ còn lại hai quyển báo cáo xét nghiệm, lúc ấy đội Có A Không lấy báo cáo của Xà Nữ Mục, đội của chúng tôi cầm tư liệu chính là số 324, vô tượng tiềm hành giả."
"Trên đó viết cái gì."
Bạch Sở Niên: "Viết: Vũ khí tác chiến đặc chủng 324 đã bước vào giai đoạn trưởng thành, có khả năng giao tiếp bình thường với nhà nghiên cứu, nhưng ý tưởng của 324 luôn luôn là thiên mã hành không, các nhà nghiên cứu căn bản không theo kịp tư duy nhảy vọt của hắn."
"324 rất có năng khiếu về mặt nghệ thuật, ham muốn tấn công của hắn ta không mạnh mẽ, ngược lại, tính cách của hắn giống như một thiếu niên mới tuổi yêu đương và yêu âm nhạc trên đường phố Florence."
"Đúng rồi, còn có một lưu ý: Trong kỳ trưởng thành thí nghiệm hình dạng cơ thể bình thường, khả năng biểu đạt và hiểu biết đã đạt đến hoàn mỹ, có thể khống chế ham muốn ăn uống, nhưng một số thí nghiệm trưởng thành sẽ tiếp tục nuốt sinh vật, từ đó làm cho giai đoạn tăng trưởng của mình bước vào giai đoạn xấu đi."
"Cuối cùng phối một tấm hình ảnh CT, là một omega mắt to có cái đuôi rất dài ở đốt sống đuôi."
Hà Sở Vị ngạc nhiên ngước mắt: "Cậu toàn bộ đều nhớ hết?"
Bạch Sở Niên thoải mái cười cười: "Có siêu não là được."
"Có điều là tôi cũng chỉ biết những thứ này, quyển báo cáo xét nghiệm kia chỉ viết chữ như vậy, tôi đoán toàn bộ kỳ thi ATWL còn có thí sinh khác lấy được tài liệu chi tiết về người tiềm hành vô hình này, nhưng hiện tại muốn đi tìm cũng không kịp nữa." Bạch Sở Niên hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng nào đối với việc này: "Các cậu khi đi vào thi ATWL, là vì bảo vệ cậu Husky kia sao?"
Hà Sở Vị: "Không hẳn hoàn toàn vậy, dùng thực lực vô tư ứng phó thi cử cũng coi như là đủ, thật ra thiếu tá ở đêm trước kỳ thi ATWL đã nhận được một tin nhắn của hacker, nói hắn đã phá giải cơ sở dữ liệu của viện 109, muốn tiết lộ toàn bộ tội ác của viện 109 trong kỳ thi ATWL cho công chúng, vậy nên thiếu tá mới phái chúng tôi vào xác định tình huống."
Bạch Sở Niên: "Xem ra hacker không chỉ gửi thư cho một thế lực."
Hà Sở Vị: "Cậu cũng nhận được?"
Bạch Sở Niên: "Không có, vị quạ đên omega ở đội Có A không cũng đã nhận được, cậu ta là cảnh sát nhà tù quốc tế, tôi đoán còn lại ba omega kia cũng đều là cảnh sát, Mạt Thiền, nhện biển, chim chuông, bằng không cũng không có khả năng tạm thời tổ chức thành một đội."
Cược trò chuyện đột ngột kết thúc.
Khi bọn họ đi theo cầu thang xuống, Rimbaud ôm cổ Bạch Sở Niên nhìn đông nhìn tây phát hiện có một ngọn đèn chùm thủy tinh đứng trên tường, vì thế giơ đầu đuôi lên bật nó.
Căn phòng nhất thời bị ánh thủy tinh chiếu rọi rực rỡ.
Đây là một phòng ngủ được trang trí theo phong cách Châu Âu, giường và bàn trang điểm có đóng đinh kỳ lạ vào tường, tủ quần áo cũng đứng trên tường, giấy dán tường rất kỳ lạ, là hình dạng là gạch sàn bằng gỗ.
Đèn chùm thủy tinh thì treo trên mặt tường đối diện, giấy dán tường bên này càng kỳ quái, làm không khác gì như trần nhà, bốn cạnh còn làm trang trí sóng Châu Âu, hơn nữa phương hướng treo thủy tinh song song với mặt đất mà bọn người Bạch Sở Niên giẫm lên.
"Hả? Cái quái gì vậy?" Bạch Sở Niên ôm Rimbaud tùy ý đi vài bước, đột nhiên đèn tắt, gian phòng lập tức biến thành một mảnh đan kịt kinh khủng.
Ba người còn lại chen chúc trong phòng chợt yên lặng xuống, lấy súng ống ra cảnh giác chỉ về phía các phương vị dự đoán, chấm đỏ laser di chuyển trong bóng đêm.
"À, đừng lo lắng, tôi vừa giẫm lên cửa đèn." Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, mò mẫm tìm được công tắc dưới lòng bàn chân, ấn một cái, đèn lại sáng lên.
Hắn cúi đầu nghiên cứu công tắc này một chút, theo lý mà nói, công tắc đèn bình thường đều sẽ được lắp đặt trên tường mới đúng.
Bạch Sở Niên sờ sờ cằm, đăm chiêu: "Trâu bò thật, hiện tại chúng ta giống như đang đứng trên tường của phòng này vậy."
Nhìn Bạch Sở Niên cũng là alpha rộng vai hẹp eo cao một mét tám năm, có điều là nói đi cũng phải nói lại, Hà Sở Vị cũng là nghiêm túc xem xét hắn một phen, tướng mạo đích xác thuộc loại tuấn tú hiếm có, hơn nữa trời sinh có một đôi mắt đào hoa, thanh âm cũng một chút cũng không thấy thô kệch, chậm rãi mà lười biếng.
Xem xét qua rồi sau đó lại quay đầu lại nhìn nhân ngư ngồi ở bên kia, nhân ngư kéo cà vạt cảnh phục, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu, dáng người mang theo một loại cao ngạo cùng lạnh lùng bẩm sinh.
Ngắn ngủi vài giây tầm mắt nhìn lướt qua, Hà Sở Vị đối với Bạch Sở Niên đại khái có một cảm giác bị bao dưỡng. Là vị trí của tiểu bạch kiểm, Hà Sở Vị tỏ ra đồng cảm mà vì thế thành khẩn vỗ vỗ bả vai Bạch Sở Niên: "Huynh đệ, tôi cảm thấy lấy thực lực của ngươi, cho dù đến PBB cũng đủ chỗ đứng, nếu không hay lá cậu cân nhắc đến đến chỗ chúng tôi xem một chút đi?"
"Hửm?" Bạch Sở Niên đã ngồi xổm xuống đất nghiên cứu gạch, điếu thuốc đã được hút hết, đầu ngón tay ấn tàn thuốc trên mặt đất nghiền nát, buồn bực trả lời: "Bộ đội quá khổ, tôi không muốn ở đó."
"Mấy ngày trước tôi cùng thiếu tá có nhắc tới cậu, ngài ấy rất thưởng thức cậu." Hà Sở Vị cũng cầm đèn pin đi tìm manh mối cơ quan, thuận miệng tán gẫu: "Cậu không đi thử xem sao sao?"
"À, thiếu tá bộ đội đặc chủng Phong Bạo của các cậu tôi đã nghe nói qua, Hồng Diệp Hạ thị nhị công tử, báo sư alpha, rất mạnh, cấp bậc đại lão."
"Đúng, có điều là thiếu tá ba năm trước có dẫn người vây các thể thí nghiệm thì cánh tay đã bị thương, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục." Hà Sở Vị tiếc hận chậm rãi phun ra khói: "Khi đó tôi mới vào đội, không tham gia hành động bao vây lần đó."
Lúc này, hai anh em Hạ gia giơ đèn pin từ góc tụ lại báo cáo tình huống với Hà Sở Vị: "Đội trưởng, trong phòng này ngoại trừ tường phía đông không có cửa thì ba bức tường còn lại mỗi bên đều có một cửa, tuy nói là cửa nhưng không mở được, kỳ thật chỉ là trên vách tường có một đường viền cửa lõm vào tầm hai cm, không có lỗ khóa cũng không có mật mã, chúng tôi cầm dao cạy nửa ngày cũng không được."
"Các cậu tính ít đi một phương án khác." Bạch Sở Niên dùng ngón tay gõ gõ sàn nhà, trên sàn gỗ sát vách tường phía bắc cũng có một đường viền của một cánh cửa vòm kiểu Châu Âu lõm xuống hai cm: "Có thể là tầng hầm đi."
"Ít nhất phải biết đề trước." Bạch Sở Niên giơ nến lên, tỉ mỉ đi một vòng quanh phòng, quan sát dấu vết trong phòng: "Chúng ta hiện tại cũng không biết người ta muốn chúng ta trả lời cái gì."
Bố trí trong phòng là phong cách Châu Âu thanh lịch, giữa phòng bày một cái bàn ăn dài, trên bàn bày ba ngọn nến sắt nghệ thuật ba đầu, chung quanh bày quanh ly cao và ghế lưng cao, vải bàn bằng bông có kết cấu thượng thừa.
Góc phòng bày một cây đàn dương cầm tam giác Stanway, Bạch Sở Niên muốn lật lật không gian đặt đồ dưới ghế đàn nhưng nắp ghế thế nào cũng không nhấc lên được, nhìn ở giữa có khe hở, cũng không giống bộ dáng đã đóng đinh chết vì thế liền dùng sức nhấc lên.
Đột nhiên, vách tường truyền đến một tiếng ầm, tất cả mọi người đều nghe được một loại âm thanh có gì đó đập vào tường rồi rơi xuống đất, mấy người bị kinh hãi một chút, toàn bộ an tĩnh lại, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên cạnh.
Anh em Hạ gia dán lỗ tai lên tường truyền đến âm thanh, nhỏ giọng thảo luận: "Vách bên cạnh có người, vừa rồi là tiếng có người đụng vào tường. Nơi này chắc chắn phải có cách để mở cửa."
Bạch Sở Niên còn đang đùa nghịch cái đàn này, theo hắn thấy chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, hao phí lớn sức như vậy đem đànmở ra, bên trong cũng phải có chút đồ đạc nhắc nhở tư liệu đi? Mật mã? Hẳn là sẽ có manh mối mới đúng.
Nhưng không có gì cả.
Rimbaud vẫn ngồi ở bàn dài dùng đuôi vỗ vỗ mặt bàn.
Sự chú ý của một số người đã bị thu hút.
"P、S、E." Rimbaud hỏi: "Nó là gì?"
Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút: "PSE, máy đo căng thẳng tâm lý? Thiết bị hỗ trợ kỹ thuật? Nhóm thiết bị trao đổi? Sở giao dịch chứng khoán Thái Bình Dương?"
Đại thiếu gia của Hạ gia vỗ tay một cái: "Chuyên gia đào thoát đã mua cổ phiếu cho căn phòng bí mật này."
Nhị thiếu gia Hạ gia phụ họa: "Lấy tiền kiếm được từ cổ phiếu làm tiền thưởng trò chơi trả lại cho fan, người này cũng không tệ."
Hà Sở Vị quay đầu lại cho hai người một cú đập.
"Anh thấy chữ cái ở đâu vậy? Để tôi xem phát." Bạch Sở đến trước bàn dài cúi đầu chống lên mặt bàn, trên khăn trải bàn bằng vải bông in ba chữ cái siêu to khổng lồ, vừa mới ngồi ở trước bàn cách quá gần, cho rằng chỉ là một ít hoa văn màu đen thẳng tắp thẳng xuống.
"Hắn... Mua là PSE sao, bảo bối, trên chữ P này cũng không bịt miệng mà." Bởi vì các chữ cái bám chặt vào mép bàn dài, rất khó để tìm thấy chữ P trên ít hơn một phần.
Bạch Sở Niên xoa xoa tóc Rimbaud, xoa mấy góc độ quan sát, vừa vặn đi tới trước gương rơi xuống đất chiếu dấu hiệu cổ, nhìn dấu hiệu hình cá màu lam trong gương sửng sốt một chút.
"Phản chiếu." Bạch Sở Niên trở lại trước bàn dài, cởi khăn trải bàn ra, lật mặt một lần nữa trải trên bàn.
Hắn đặt nến gần mặt bàn, ba chữ cái trên máy tính để bàn đã trở thành ba chữ số điện tử: 324.
Đột nhiên, nắp ghế bị Bạch Sở Niên bạo lực mở ra trong góc đột nhiên lật trở lại đóng lại nguyên dạng, đàn dương cầm tam giác mở nắp đàn, phím đàn đen trắng tự động nhảy lên phím đàn tấu lên, tiết tấu trong trẻo, nhưng giai điệu không hiểu sao lại có loại cảm giác quỷ dị đến thấu xương, một khúc nhạc rất xa lạ, cũng không phải xuất phát từ bàn tay của bất kỳ một danh gia dương cầm nào, hẳn là khúc nhạc nguyên bản.
Bạch Sở Niên cũng không tự chủ được nín thở, nến trong tay buông lỏng, một ngọn nến rơi xuống khăn trải bàn, khăn trải bàn trong nháy mắt bị một cỗ ngọn lửa màu xanh đốt cháy, ngọn lửa xanh phóng lên, toàn bộ gian phòng đều bị lửa xanh huyễn mục chiếu sáng, ngọn lửa cắn nuốt toàn bộ vách tường, vả lại con đường bị thiêu đốt tạo thành mấy chữ như nhảy múa:
"Hoan nghênh đã đến đây, bạn của tôi."
Có vẻ như nhiên liệu dẫn lửua đốt được bôi lên các bức tường.
Sau một thời gian ngắn đốt cháy, ngọn lửa dần dần co lại, khăn trải bàn đã cháy hết, chỉ có ba con số 324 trên mặt bàn vẫn đang cháy với những ngọn lửa màu xanh.
Tiếng đàn piano dừng lại.
Cánh cửa lõm trên sàn nhà đã vô tình mở ra, có thể nhìn thấy các bậc thang trông giống như một tầng hầm.
Lực chú ý của tất cả mọi người vừa rồi đều bị đàn dương cầm quỷ dị cùng ngọn lửa xanh thiêu đốt ngút trời hấp dẫn, không ai biết cánh cửa này mở ra theo phương thức nào.
"Tôi cho rằng tôi có thể về nhà ăn khuya ngay lập tức." Bạch Sở Niên thở dài, ôm lấy Rimbaud, đi về phía cánh cửa trên sàn nhà: "Không nghĩ tới cái này chỉ mới bắt đầu, sớm biết như vậy tối sẽ mang cơm theo cho tiện."
"Cậu ít nói vài câu nhảm nhí đi thì chúng ta có thể đi ra ngoài sớm hơn vài phút đấy." Hà Sở Vị cầm đèn pin ở phía trước dò đường, thấp giọng thì thầm: "324 sao? Thiếu tá chính là bị thí nghiệm số 324 làm bị thương."
Về việc này Bạch Sở Niên cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói vị thiếu tá báo sư tử kia phân hóa đẳng cấp đã đạt tới M2, thực lực cực mạnh, các đội viên tinh nhuệ của bộ đội Phong Bạo khi thực chiến hoàn toàn nghe theo chỉ huy của hắn, thí nghiệm thể có thể gây thương tích nghiêm trọng cho hắn chắc hẳn đang ở thời kỳ trưởng thành.
"Cậu đã bao giờ nhìn thấy 324 chưa?"
"Cơ thể thí nghiệm tác chiến đặc chủng số 324." Hà Sở Vị lắc đầu: "Không ai gặp qua hắn cả, huynh đệ từng tham gia trận chiến bao vây đình lần đó đều nói không phát hiện ra hắn, ngay cả thiếu tá cũng im lặng không nói."
"Ồ, tôi biết rồi." Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên: "Trong kỳ thi ATWL, thuốc gây ảo giác AC của các cậu lấy từ phòng thí nghiệm của bệnh viện sao?"
"Đúng vậy."
Bạch Sở Niên: "Các cậu có lấy báo cáo xét nghiệm từ giá sách trong phòng thí nghiệm không?"
Hà Sở Vị: "Không, chúng tôi không có nhiệm vụ này vì thế nên không lấy, có điều là sau đó chúng tôi đi khắp nơi tìm người giết, từ trong trang bị của một tiểu đội tìm được một quyển sách viết "Vũ khí tác chiến đặc chủng 613 Kiêu Kiêu Đồng hồ cát", khi đó tôi còn lật xem vài cái."
Bạch Sở Niên: "Lúc chúng tôi đến đó trên giá sách chỉ còn lại hai quyển báo cáo xét nghiệm, lúc ấy đội Có A Không lấy báo cáo của Xà Nữ Mục, đội của chúng tôi cầm tư liệu chính là số 324, vô tượng tiềm hành giả."
"Trên đó viết cái gì."
Bạch Sở Niên: "Viết: Vũ khí tác chiến đặc chủng 324 đã bước vào giai đoạn trưởng thành, có khả năng giao tiếp bình thường với nhà nghiên cứu, nhưng ý tưởng của 324 luôn luôn là thiên mã hành không, các nhà nghiên cứu căn bản không theo kịp tư duy nhảy vọt của hắn."
"324 rất có năng khiếu về mặt nghệ thuật, ham muốn tấn công của hắn ta không mạnh mẽ, ngược lại, tính cách của hắn giống như một thiếu niên mới tuổi yêu đương và yêu âm nhạc trên đường phố Florence."
"Đúng rồi, còn có một lưu ý: Trong kỳ trưởng thành thí nghiệm hình dạng cơ thể bình thường, khả năng biểu đạt và hiểu biết đã đạt đến hoàn mỹ, có thể khống chế ham muốn ăn uống, nhưng một số thí nghiệm trưởng thành sẽ tiếp tục nuốt sinh vật, từ đó làm cho giai đoạn tăng trưởng của mình bước vào giai đoạn xấu đi."
"Cuối cùng phối một tấm hình ảnh CT, là một omega mắt to có cái đuôi rất dài ở đốt sống đuôi."
Hà Sở Vị ngạc nhiên ngước mắt: "Cậu toàn bộ đều nhớ hết?"
Bạch Sở Niên thoải mái cười cười: "Có siêu não là được."
"Có điều là tôi cũng chỉ biết những thứ này, quyển báo cáo xét nghiệm kia chỉ viết chữ như vậy, tôi đoán toàn bộ kỳ thi ATWL còn có thí sinh khác lấy được tài liệu chi tiết về người tiềm hành vô hình này, nhưng hiện tại muốn đi tìm cũng không kịp nữa." Bạch Sở Niên hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng nào đối với việc này: "Các cậu khi đi vào thi ATWL, là vì bảo vệ cậu Husky kia sao?"
Hà Sở Vị: "Không hẳn hoàn toàn vậy, dùng thực lực vô tư ứng phó thi cử cũng coi như là đủ, thật ra thiếu tá ở đêm trước kỳ thi ATWL đã nhận được một tin nhắn của hacker, nói hắn đã phá giải cơ sở dữ liệu của viện 109, muốn tiết lộ toàn bộ tội ác của viện 109 trong kỳ thi ATWL cho công chúng, vậy nên thiếu tá mới phái chúng tôi vào xác định tình huống."
Bạch Sở Niên: "Xem ra hacker không chỉ gửi thư cho một thế lực."
Hà Sở Vị: "Cậu cũng nhận được?"
Bạch Sở Niên: "Không có, vị quạ đên omega ở đội Có A không cũng đã nhận được, cậu ta là cảnh sát nhà tù quốc tế, tôi đoán còn lại ba omega kia cũng đều là cảnh sát, Mạt Thiền, nhện biển, chim chuông, bằng không cũng không có khả năng tạm thời tổ chức thành một đội."
Cược trò chuyện đột ngột kết thúc.
Khi bọn họ đi theo cầu thang xuống, Rimbaud ôm cổ Bạch Sở Niên nhìn đông nhìn tây phát hiện có một ngọn đèn chùm thủy tinh đứng trên tường, vì thế giơ đầu đuôi lên bật nó.
Căn phòng nhất thời bị ánh thủy tinh chiếu rọi rực rỡ.
Đây là một phòng ngủ được trang trí theo phong cách Châu Âu, giường và bàn trang điểm có đóng đinh kỳ lạ vào tường, tủ quần áo cũng đứng trên tường, giấy dán tường rất kỳ lạ, là hình dạng là gạch sàn bằng gỗ.
Đèn chùm thủy tinh thì treo trên mặt tường đối diện, giấy dán tường bên này càng kỳ quái, làm không khác gì như trần nhà, bốn cạnh còn làm trang trí sóng Châu Âu, hơn nữa phương hướng treo thủy tinh song song với mặt đất mà bọn người Bạch Sở Niên giẫm lên.
"Hả? Cái quái gì vậy?" Bạch Sở Niên ôm Rimbaud tùy ý đi vài bước, đột nhiên đèn tắt, gian phòng lập tức biến thành một mảnh đan kịt kinh khủng.
Ba người còn lại chen chúc trong phòng chợt yên lặng xuống, lấy súng ống ra cảnh giác chỉ về phía các phương vị dự đoán, chấm đỏ laser di chuyển trong bóng đêm.
"À, đừng lo lắng, tôi vừa giẫm lên cửa đèn." Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, mò mẫm tìm được công tắc dưới lòng bàn chân, ấn một cái, đèn lại sáng lên.
Hắn cúi đầu nghiên cứu công tắc này một chút, theo lý mà nói, công tắc đèn bình thường đều sẽ được lắp đặt trên tường mới đúng.
Bạch Sở Niên sờ sờ cằm, đăm chiêu: "Trâu bò thật, hiện tại chúng ta giống như đang đứng trên tường của phòng này vậy."