Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 109: Sầm giáo chủ à
Chất dịch nhớp nháp ấm áp mặn tanh phun lên mặt, khung cảnh Sầm Không phun máu dường như đã ấn vào nút tắt tiếng ngay trước mắt Mộc Nhiêu Nhiêu vậy.
Nàng không nghe thấy gì cả, chỉ có thể nhìn thấy máu đỏ tươi phun ra từ trong miệng của hắn, có một nửa phun lên mặt của nàng.
“Giáo, giáo chủ…”
Giọng nói của Mộc Nhiêu Nhiêu đang run rẩy, nên nói rằng cả người của nàng đều đang run rẩy, trong đôi mắt đỏ hoe, nước mắt nhanh chóng ngưng tụ lại.
Nàng bình thường đến gϊếŧ gà cũng không dám, mặc dù trước đây không lâu cũng xem như “mổ qua thịt”, nhìn thấy qua xác chết.
Nhưng đều không mang đến cho nàng cơn chấn động bằng việc Sầm Không phun máu ở trước mặt nàng.
Mộc Nhiêu Nhiêu là một người nhìn thấy vết thương của người khác cũng sẽ thương cảm đến mức hai mắt đỏ hoe, huống chi là Sầm Không, người đã ngày đêm bên cạnh nhau lâu như vậy.
Một người sẽ nôn ra máu trong trường hợp gì?
Đầu óc hỗn loạn của Mộc Nhiêu Nhiêu đang suy nghĩ lung tung, loét dạ dày? Ung thư gan? Mấy bệnh đó chắc chắn sẽ không đến nỗi phun ra máu.
… Sầm Không, hắn sẽ không phải, sắp chết đấy chứ?
Trong chớp mắt, nàng sởn tai gai ốc, giống như một người máy bị rút đi phích cắm, dừng hết mọi khả năng suy nghĩ, chỉ lặp đi lặp lại thực hiện hành động trên tay theo cách máy móc, giúp Sầm Không lau đi máu tươi tràn ra khỏi miệng.
Trên thực tế, gân mạch của Sầm Không trong những ngày này đã huỷ hoại hết lần này đến lần khác, nhưng cũng tái tạo lại hết lần này đến lần khác. Ngoài ra, vì Mộc Nhiêu Nhiêu đưa hắn ra làm việc đồng áng mỗi đêm nên có công hiệu làm giải tỏa chân khí trì trệ ở đan điền.
Do đó, các gân mạch của Sầm Không vì tẩu hỏa nhập ma mà trở nên hỗn độn đã được điều tiết mạch lạc lại gần hết rồi.
Về cơn đau đớn thường xuyên tái phát, chính là cấp thứ chín của Diệt Thánh Tâm Pháp, khi định hình lại đan điền, nhất định phải gánh chịu cơn co thắt, các tạp chất trong gân mạch tụ lại với nhau, chỉ đợi chờ cơn tái phát cuối cùng để nôn ra hết là được rồi.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, sau khi Sầm Không nôn ra ngụm máu này rồi ngủ một giấc thì sẽ không còn chuyện gì nữa.
Tuy nhiên, vì sự vô ý thức của Mộc Nhiêu Nhiêu giúp hắn lau máu tươi tràn ra trên miệng. Máu đã nôn ra, nàng lại nguyên vẹn, không thiếu giọt nào lau trở lại trong miệng của hắn.
Sầm Không: “…”
Hắn muốn nói: Đừng lau nữa!
Nhưng khi hắn mới miệng thì Mộc Nhiêu Nhiêu vừa đúng tiện tay lau vào.
Khi Sầm Không hít hơi vào thì ngụm máu lại bị hít vào trong khí quản.
Sầm Không: “… Khụ khụ khụ.”
Nàng rắp tâm muốn hắn sặc chết đây mà!
Cảm giác khí quản bị tràn nước vào không dễ chịu gì, Sầm Không ho đến mức huyệt thái dương lồi cả ra.
Sầm Không cảm thấy Mộc Nhiêu Nhiêu đây là cố ý nhét máu vào trong miệng hắn mà, hắn nhướng mí mắt lên muốn trừng mắt nhìn nàng.
Ngay khi hắn ngước mắt lên thì nhìn thấy dáng vẻ lẳng lặng hai mắt đẫm lệ của Mộc Nhiêu Nhiêu, hai dòng nước mắt trên khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch đang không ngừng chảy xuống.
Sầm Không sững sờ kìm lại ánh mắt sắc bén như dao suýt bay ra ngoài, nặng nề nhắm mắt lại.
Mộc Nhiêu Nhiêu tưởng hắn đau đến mức trợn trắng mắt.
“Hu hu hu hu.”
Dòng nước cạn dần ngưng tụ lại thành những giọt nước mắt lớn, tí ta tí tách rơi lên mặt của Sầm Không.
Cơn ho của Sầm Không dần dần dịu đi, hắn mặt mày không cảm xúc nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu, khàn giọng nói: “Khóc cái gì?”
Hắn không nói chuyện còn ổn, ngay khi hắn lên tiếng thì cảm xúc của Mộc Nhiêu Nhiêu càng thêm kích động.
“Giáo, giáo chủ.”
Mộc Nhiêu Nhiêu ôm lấy thân trên của Sầm Không, ngâm mình trong dòng nước sông lạnh lẽo.
Nàng sợ Sầm Không “mất máu” quá nhiều sẽ cảm thấy lạnh, thế là ôm chặt lấy thân hình trông có vẻ mảnh khảnh gầy yếu, nhưng thực ra mình mẩy đầy cơ của Sầm Không vào trong lòng, hai tay xoa đi xoa lại trên lưng và cánh tay của hắn, hy vọng hắn có thể cảm thấy ấm áp một chút.
Mộc Nhiêu Nhiêu khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, nhếch nhác vô cùng.
“Giáo, giáo chủ à.”
“Ngài, ngài đừng luyện pháp, pháp công này nữa! Quỳ, Quỳ Hoa Bảo Điển nói, nói rằng khi luyện thành công thì cũng sẽ khiến cho người đó đoạn, tử tuyệt tôn, cái này, cái pháp, pháp công “Diệt Thánh Tâm Pháp” này sẽ, sẽ khiến người ta chết đấy!”
“Cũng, cũng nôn ra máu luôn rồi! Cao, cao thủ võ lâm, giống như Mai, Mai Siêu Phong, cũng, cũng nôn ra máu, sau đấy chết luôn rồi…”
Trong tác phẩm võ hiệp có ảnh hưởng to lớn mà Mộc Nhiêu Nhiêu đã từng xem qua trong kiếp trước, mỗi một cao thủ võ lâm sau khi bị dính chưởng một phát thì chắc chắn sẽ nôn ra máu, nếu nôn ra nhiều máu thì có nghĩa là người này sắp chết rồi.
Khi nhìn thấy máu của Sầm Không trào ra dữ dội như vậy, nàng lập tức nghĩ theo hướng xấu, khóc càng thêm đau lòng hơn nữa.
Sầm Không: … Chuyện gì mà lộn xộn thế này, tại sao lại bắt đầu nói vớ vẩn rồi.
Những giọt nước mắt lớn không ngừng chảy ra, Mộc Nhiêu Nhiêu giống như một vòi nước bị hỏng vậy.
Thật tình cờ, có vài giọt nước mắt rơi xuống trúng ngay vào mắt của Sầm Không.
Hắn theo bản năng nhắm mắt lại.
Hai giây sau, Sầm Không chậm rãi chớp mắt. Không cần phải nói, nước mắt rơi trúng mắt cũng khá đau đấy. Mặc dù nói là chất lỏng, nhưng dường như đã mang theo nhiệt độ trong mắt của Mộc Nhiêu Nhiêu.
Những giọt nước mắt ấm áp thấm vào con ngươi của Sầm Không, đợi đến khi hắn lại nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu thì dường như đã vô cớ phủ thêm một lớp voan mỏng dịu dàng cho nàng.
Nếu như nước mắt biết nói chuyện thì chắc chắn sẽ nói rằng: Ta không có, ngươi đừng bịa đặt! Ta là giọt nước mắt đường hoàng đấy! Là con mắt của ngươi bị trái tim che mờ rồi!
Nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu vì hắn khóc đến nấc cụt, Sầm Không bỗng nhiên lại mỉm cười khó hiểu.
Bản thân Sầm Không không nhận ra, vẻ mặt mỉm cười của hắn cũng đã dịu dàng đi, từ góc độ Mộc Nhiêu Nhiêu cúi xuống nhìn hắn, thậm chí có thể cảm thấy chút vẻ ấm áp.
Mộc Nhiêu Nhiêu: … Thôi xong rồi, lần này hỏng rồi.
Khi đang mỉm cười, Sầm Không bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhói từ sâu trong đầu, sau đó, ký ức cuộn trào mãnh liệt giống như cơn sóng thần ùn ùn kéo đến, ngay lập tức quét qua mỗi một kẽ hở trong tâm trí hắn, một cảm giác chóng mặt dữ dội ập đến, Sầm Không hai mắt trợn trắng, cuối cùng mất đi ý thức.
Mộc Nhiêu Nhiêu trơ mắt nhìn Sầm Không trợn trắng mắt rồi ngất đi, nàng giống như một con gà đang gáy nửa chừng, tiếng nức nở đột ngột dừng lại.
Không dám tin nhìn Sầm Không mặt mày trắng bệch, nhắm chặt mắt lại trong vòng tay của mình.
Đầu óc của nàng rất tỉnh táo, lý trí vẫn rất minh mẫn, nàng biết hiện giờ việc đầu tiên nàng nên xác định xem Sầm Không có còn thở hay không, nếu vẫn còn thở thì phải nhanh chóng cõng hắn về nhà, rồi tìm một đại phu đến khám bệnh cho hắn.
Mặc dù đầu óc của nàng rất tỉnh táo nhưng cơ thể của nàng rõ ràng không hợp tác lắm.
Run rẩy duỗi tay ra, đi thăm dò hơi thở từ mũi của Sầm Không trước, sau đó sờ vào mạch đập bên cổ của hắn.
Có hơi thở ấm áp phát ra từ mũi, mạch đập bên cổ cũng bình thường.
Tảng đá lớn trong lòng dường như đã rơi xuống đất, cả người Mộc Nhiêu Nhiêu đã nhẹ nhõm hẳn.
Vẫn còn sống là được rồi.
Loạn xạ sờ vào mặt, Mộc Nhiêu Nhiêu vừa nức nở vừa nhẹ nhàng cõng Sầm Không nặng bảy chục cân trên lưng, cả người ướt sũng nhỏ nước đi bộ về nhà.
“Giáo chủ, ngài tỉnh lại đi…”
Ngay cả khi Sầm Không đang ngất đi thì trong tiềm thức cũng có thể nghe thấy tiếng nức nở của Mộc Nhiêu Nhiêu, từng tiếng một lọt vào trong đầu.
Vào thời điểm này, những ký ức trước và sau khi tẩu hỏa nhập ma đang hòa nhập với nhau trong đầu óc của Sầm Không.
Những ký ức ngắt đoạn giống như những vì sao trên trời cao, cùng với sự hoà nhập của ký ức, mỗi một ngôi sao đang dần dần được thắp sáng, cho đến khi cả bầu trời đều lấp lánh ánh sáng màu bạc rực rỡ.
Sầm Không trong tiềm thức chậm rãi thở dài, từ từ mở đôi mắt lạnh lùng ra.
Những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này lướt qua trong tâm trí của hắn giống như chiếc đèn kéo quân vậy, những ký ức đó quá sống động, nụ cười của Mộc Nhiêu Nhiêu trong những mảnh ký ức dường như đang nở rộ ngay trước mắt của Sầm Không.
Vẻ mặt của Sầm giáo chủ đang dần dần trở nên thoải mái.
Giống như một vị trưởng bối chững chạc và lạnh lùng mơ thấy một giấc mơ quá đỗi viễn vông, nhưng khi thức dậy từ giấc mơ, hắn lại phát hiện ra tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà là đã từng thực sự tồn tại.
Nội dung đại khái trong giấc mơ là… “mơ về lúc mười tuổi”.
Nếu nói rằng ai là người hiểu rõ Sầm Không nhất trên đời thì người đó chắc chắn là bản thân Sầm Không.
Hắn quá biết rõ bản thân lúc mười tuổi là như thế nào, tính tình rất cô độc, cũng rất cứng miệng, e sợ rằng những người trong giáo sẽ khinh thường hắn, toàn thân chi chít gai nhọn, chưa bao giờ nói năng đường hoàng… quái gỡ, ngang bướng, khiến người ta chán ghét.
Đã nhiều năm như vậy, thứ bầu bạn với hắn lâu nhất chính là “Diệt Thánh Tâm Pháp”.
Nó mài dũa hắn từ một thiếu niên chi chít gai nhọn trở thành ngọn núi băng ngàn năm toát lên vẻ lạnh lẽo.
Và trong khoảng thời gian chung sống với Mộc Nhiêu Nhiêu, Sầm Không cảm thấy, thay vì nói Mộc Nhiêu Nhiêu đã chăm sóc hắn một tháng trời thì nên nói rằng, nữ tử có nụ cười rất ấm áp này đã bù đắp cho hắn một tuổi thơ muộn màng.
Câu cá sông, bẻ ngô, nuôi thú cưng, vẽ kẹo, ăn gà quay, dạo chợ…
Nếu như không có cuộc trải nghiệm này, thì có thể cả đời này, Sầm giáo chủ cũng sẽ không có được sự trải nghiệm như vậy.
Bởi vì hắn vốn dĩ sẽ không bao giờ ở bên cạnh một người lâu như thế, hắn không tin tưởng bất kỳ ai, cũng không cho bản thân cơ hội đi tin tưởng bất kỳ người nào khác.
Ngay cả khi những hộ pháp và trưởng lão do chính tay hắn đề bạt thì hắn cũng chưa bao giờ tin tưởng họ dù chỉ một chút.
Vị giáo chủ cũ đã qua đời đã từng nói với hắn rằng trong tà giáo không có người tốt.
Khi ở vị trí này của hắn, một khi niềm tin đã trao thì chính là kết cục thân chết hồn tiêu.
Khi hắn nhìn thấy đôi mắt ấy của Mộc Nhiêu Nhiêu trong những mảnh ký ức hỗn độn ấy thì Sầm Không đã biết.
Mộc Nhiêu Nhiêu là loại người hoàn toàn khác với hắn.
Nếu hắn đại diện cho lạnh giá và gϊếŧ chóc thì Mộc Nhiêu Nhiêu chính là ấm áp và hy vọng, và cả… mì súp gà, bánh quy ngô, bánh ngọt vỏ xốp, cơm chiên thịt khô…
Sầm giáo chủ rũ mắt xuống, trong đầu tổng kết ra một câu, nàng, rất ngon.
Còn về loại ngon nào…
Sầm giáo chủ khác với Sầm Không khi tẩu hỏa nhập ma, lúc tẩu hỏa nhập ma hắn chính là một tiểu tử cái gì cũng không hiểu.
Nhớ lại những gì đã làm, đã nói ở trước mặt Mộc Nhiêu Nhiêu khi mình tẩu hỏa nhập ma.
Sầm giáo chủ: …
Cho dù biết rằng đó chính là hắn, nhưng không chút che giấu, sâu thẳm trong trái tim hắn, Sầm giáo chủ vẫn cảm thấy, thật may mắn, hắn đã sống thêm nhiều năm như vậy.
Giống như một nam nhân hơn ba mươi tuổi xuyên qua thời không, về lúc bản thân lúc mười tuổi hơn, cùng khung cảnh hẹn hò với vợ mình.
Chỉ có thể nói rằng, ngươi có thể kiếm được vợ thì chính là tốt số, được tạo hóa ưu ái.
Vì đã trao cho hắn cơ hội này, để hắn cảm nhận được “sự ngon lành” của Mộc Nhiêu Nhiêu, cho nên Sầm giáo chủ cảm thấy hắn không lý do nào thả con vịt đã nhảy vào nồi đi cả…
Giấc mộng lúc mười tuổi nên tỉnh dậy rồi, Sầm Không của giáo Hỗn Luân cũng nên quay về rồi.
Cẩn thận đặt Sầm Không ướt sũng lên trên giường, Mộc Nhiêu Nhiêu ghé sát lại để quan sát.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, tại sao nàng cảm thấy sắc mặt của Sầm Không đã trở nên hồng hào hơn chút so với vừa nãy vậy? Ngay cả quầng thâm đen dưới hốc mắt cũng có vẻ mờ nhạt đi rồi?
Lo sợ Sầm Không sẽ cảm lạnh khi mặc bộ quần áo ướt sũng đi ngủ, Mộc Nhiêu Nhiêu định giúp hắn thay chiếc áo choàng sạch sẽ trước rồi mới đi mời đại phu.
Tuy nhiên, việc thay quần áo cho người khác không phải là một công việc dễ dàng gì. Thay tã cho một đứa trẻ cũng phải tốn rất nhiều sức lực, huống chi là thay áo cho một nam nhân trưởng thành có chiều cao hơn một mét tám chứ.
Mộc Nhiêu Nhiêu lẩm bẩm: “Mạo muội rồi, mạo muội rồi.”
Khẽ liếʍ môi, Mộc Nhiêu Nhiêu nhanh nhẹn vén áo choàng của Sầm Không ra, lòng bàn tay lơ lửng trên không, để tránh bản thân chạm vào thứ gì đó không nên chạm phải, cẩn thận cởi bỏ sợi dây trên lưng quần ra, Mộc Nhiêu Nhiêu dùng hai tay nắm lấy lưng quần rồi chậm rãi kéo xuống.
Ta không nhìn thấy gì cả.
Mộc Nhiêu Nhiêu nghiêng đầu về phía bên trái, hai tay kéo xuống dựa vào cảm giác.
Đến khi chiếc quần kéo đến xuống đầu gối thì Mộc Nhiêu Nhiêu mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cởi ra rồi.
Tuy nhiên, có một giọng nói của nam nhân bất chợt vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Ta tự làm nhé?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: …?
Tác giả có lời muốn nói: Sầm Không khi tẩu hỏa nhập ma càng thiên về thời kỳ thiếu niên “vô cớ gây chuyện” của hắn.
Về mặt tính cách, rất giống với đứa con trai Sầm Tiểu Nhị của hắn.
Còn đối với Sầm giáo chủ đã trưởng thành thì…
Đừng quên, người ta về sau đã đẻ ra bốn đứa đấy (tôi không có gợi ý gì cả)
Sầm Không: Ta không nói nhiều, chỉ nói những gì nàng ấy muốn nghe.
Nàng không nghe thấy gì cả, chỉ có thể nhìn thấy máu đỏ tươi phun ra từ trong miệng của hắn, có một nửa phun lên mặt của nàng.
“Giáo, giáo chủ…”
Giọng nói của Mộc Nhiêu Nhiêu đang run rẩy, nên nói rằng cả người của nàng đều đang run rẩy, trong đôi mắt đỏ hoe, nước mắt nhanh chóng ngưng tụ lại.
Nàng bình thường đến gϊếŧ gà cũng không dám, mặc dù trước đây không lâu cũng xem như “mổ qua thịt”, nhìn thấy qua xác chết.
Nhưng đều không mang đến cho nàng cơn chấn động bằng việc Sầm Không phun máu ở trước mặt nàng.
Mộc Nhiêu Nhiêu là một người nhìn thấy vết thương của người khác cũng sẽ thương cảm đến mức hai mắt đỏ hoe, huống chi là Sầm Không, người đã ngày đêm bên cạnh nhau lâu như vậy.
Một người sẽ nôn ra máu trong trường hợp gì?
Đầu óc hỗn loạn của Mộc Nhiêu Nhiêu đang suy nghĩ lung tung, loét dạ dày? Ung thư gan? Mấy bệnh đó chắc chắn sẽ không đến nỗi phun ra máu.
… Sầm Không, hắn sẽ không phải, sắp chết đấy chứ?
Trong chớp mắt, nàng sởn tai gai ốc, giống như một người máy bị rút đi phích cắm, dừng hết mọi khả năng suy nghĩ, chỉ lặp đi lặp lại thực hiện hành động trên tay theo cách máy móc, giúp Sầm Không lau đi máu tươi tràn ra khỏi miệng.
Trên thực tế, gân mạch của Sầm Không trong những ngày này đã huỷ hoại hết lần này đến lần khác, nhưng cũng tái tạo lại hết lần này đến lần khác. Ngoài ra, vì Mộc Nhiêu Nhiêu đưa hắn ra làm việc đồng áng mỗi đêm nên có công hiệu làm giải tỏa chân khí trì trệ ở đan điền.
Do đó, các gân mạch của Sầm Không vì tẩu hỏa nhập ma mà trở nên hỗn độn đã được điều tiết mạch lạc lại gần hết rồi.
Về cơn đau đớn thường xuyên tái phát, chính là cấp thứ chín của Diệt Thánh Tâm Pháp, khi định hình lại đan điền, nhất định phải gánh chịu cơn co thắt, các tạp chất trong gân mạch tụ lại với nhau, chỉ đợi chờ cơn tái phát cuối cùng để nôn ra hết là được rồi.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, sau khi Sầm Không nôn ra ngụm máu này rồi ngủ một giấc thì sẽ không còn chuyện gì nữa.
Tuy nhiên, vì sự vô ý thức của Mộc Nhiêu Nhiêu giúp hắn lau máu tươi tràn ra trên miệng. Máu đã nôn ra, nàng lại nguyên vẹn, không thiếu giọt nào lau trở lại trong miệng của hắn.
Sầm Không: “…”
Hắn muốn nói: Đừng lau nữa!
Nhưng khi hắn mới miệng thì Mộc Nhiêu Nhiêu vừa đúng tiện tay lau vào.
Khi Sầm Không hít hơi vào thì ngụm máu lại bị hít vào trong khí quản.
Sầm Không: “… Khụ khụ khụ.”
Nàng rắp tâm muốn hắn sặc chết đây mà!
Cảm giác khí quản bị tràn nước vào không dễ chịu gì, Sầm Không ho đến mức huyệt thái dương lồi cả ra.
Sầm Không cảm thấy Mộc Nhiêu Nhiêu đây là cố ý nhét máu vào trong miệng hắn mà, hắn nhướng mí mắt lên muốn trừng mắt nhìn nàng.
Ngay khi hắn ngước mắt lên thì nhìn thấy dáng vẻ lẳng lặng hai mắt đẫm lệ của Mộc Nhiêu Nhiêu, hai dòng nước mắt trên khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch đang không ngừng chảy xuống.
Sầm Không sững sờ kìm lại ánh mắt sắc bén như dao suýt bay ra ngoài, nặng nề nhắm mắt lại.
Mộc Nhiêu Nhiêu tưởng hắn đau đến mức trợn trắng mắt.
“Hu hu hu hu.”
Dòng nước cạn dần ngưng tụ lại thành những giọt nước mắt lớn, tí ta tí tách rơi lên mặt của Sầm Không.
Cơn ho của Sầm Không dần dần dịu đi, hắn mặt mày không cảm xúc nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu, khàn giọng nói: “Khóc cái gì?”
Hắn không nói chuyện còn ổn, ngay khi hắn lên tiếng thì cảm xúc của Mộc Nhiêu Nhiêu càng thêm kích động.
“Giáo, giáo chủ.”
Mộc Nhiêu Nhiêu ôm lấy thân trên của Sầm Không, ngâm mình trong dòng nước sông lạnh lẽo.
Nàng sợ Sầm Không “mất máu” quá nhiều sẽ cảm thấy lạnh, thế là ôm chặt lấy thân hình trông có vẻ mảnh khảnh gầy yếu, nhưng thực ra mình mẩy đầy cơ của Sầm Không vào trong lòng, hai tay xoa đi xoa lại trên lưng và cánh tay của hắn, hy vọng hắn có thể cảm thấy ấm áp một chút.
Mộc Nhiêu Nhiêu khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, nhếch nhác vô cùng.
“Giáo, giáo chủ à.”
“Ngài, ngài đừng luyện pháp, pháp công này nữa! Quỳ, Quỳ Hoa Bảo Điển nói, nói rằng khi luyện thành công thì cũng sẽ khiến cho người đó đoạn, tử tuyệt tôn, cái này, cái pháp, pháp công “Diệt Thánh Tâm Pháp” này sẽ, sẽ khiến người ta chết đấy!”
“Cũng, cũng nôn ra máu luôn rồi! Cao, cao thủ võ lâm, giống như Mai, Mai Siêu Phong, cũng, cũng nôn ra máu, sau đấy chết luôn rồi…”
Trong tác phẩm võ hiệp có ảnh hưởng to lớn mà Mộc Nhiêu Nhiêu đã từng xem qua trong kiếp trước, mỗi một cao thủ võ lâm sau khi bị dính chưởng một phát thì chắc chắn sẽ nôn ra máu, nếu nôn ra nhiều máu thì có nghĩa là người này sắp chết rồi.
Khi nhìn thấy máu của Sầm Không trào ra dữ dội như vậy, nàng lập tức nghĩ theo hướng xấu, khóc càng thêm đau lòng hơn nữa.
Sầm Không: … Chuyện gì mà lộn xộn thế này, tại sao lại bắt đầu nói vớ vẩn rồi.
Những giọt nước mắt lớn không ngừng chảy ra, Mộc Nhiêu Nhiêu giống như một vòi nước bị hỏng vậy.
Thật tình cờ, có vài giọt nước mắt rơi xuống trúng ngay vào mắt của Sầm Không.
Hắn theo bản năng nhắm mắt lại.
Hai giây sau, Sầm Không chậm rãi chớp mắt. Không cần phải nói, nước mắt rơi trúng mắt cũng khá đau đấy. Mặc dù nói là chất lỏng, nhưng dường như đã mang theo nhiệt độ trong mắt của Mộc Nhiêu Nhiêu.
Những giọt nước mắt ấm áp thấm vào con ngươi của Sầm Không, đợi đến khi hắn lại nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu thì dường như đã vô cớ phủ thêm một lớp voan mỏng dịu dàng cho nàng.
Nếu như nước mắt biết nói chuyện thì chắc chắn sẽ nói rằng: Ta không có, ngươi đừng bịa đặt! Ta là giọt nước mắt đường hoàng đấy! Là con mắt của ngươi bị trái tim che mờ rồi!
Nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu vì hắn khóc đến nấc cụt, Sầm Không bỗng nhiên lại mỉm cười khó hiểu.
Bản thân Sầm Không không nhận ra, vẻ mặt mỉm cười của hắn cũng đã dịu dàng đi, từ góc độ Mộc Nhiêu Nhiêu cúi xuống nhìn hắn, thậm chí có thể cảm thấy chút vẻ ấm áp.
Mộc Nhiêu Nhiêu: … Thôi xong rồi, lần này hỏng rồi.
Khi đang mỉm cười, Sầm Không bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhói từ sâu trong đầu, sau đó, ký ức cuộn trào mãnh liệt giống như cơn sóng thần ùn ùn kéo đến, ngay lập tức quét qua mỗi một kẽ hở trong tâm trí hắn, một cảm giác chóng mặt dữ dội ập đến, Sầm Không hai mắt trợn trắng, cuối cùng mất đi ý thức.
Mộc Nhiêu Nhiêu trơ mắt nhìn Sầm Không trợn trắng mắt rồi ngất đi, nàng giống như một con gà đang gáy nửa chừng, tiếng nức nở đột ngột dừng lại.
Không dám tin nhìn Sầm Không mặt mày trắng bệch, nhắm chặt mắt lại trong vòng tay của mình.
Đầu óc của nàng rất tỉnh táo, lý trí vẫn rất minh mẫn, nàng biết hiện giờ việc đầu tiên nàng nên xác định xem Sầm Không có còn thở hay không, nếu vẫn còn thở thì phải nhanh chóng cõng hắn về nhà, rồi tìm một đại phu đến khám bệnh cho hắn.
Mặc dù đầu óc của nàng rất tỉnh táo nhưng cơ thể của nàng rõ ràng không hợp tác lắm.
Run rẩy duỗi tay ra, đi thăm dò hơi thở từ mũi của Sầm Không trước, sau đó sờ vào mạch đập bên cổ của hắn.
Có hơi thở ấm áp phát ra từ mũi, mạch đập bên cổ cũng bình thường.
Tảng đá lớn trong lòng dường như đã rơi xuống đất, cả người Mộc Nhiêu Nhiêu đã nhẹ nhõm hẳn.
Vẫn còn sống là được rồi.
Loạn xạ sờ vào mặt, Mộc Nhiêu Nhiêu vừa nức nở vừa nhẹ nhàng cõng Sầm Không nặng bảy chục cân trên lưng, cả người ướt sũng nhỏ nước đi bộ về nhà.
“Giáo chủ, ngài tỉnh lại đi…”
Ngay cả khi Sầm Không đang ngất đi thì trong tiềm thức cũng có thể nghe thấy tiếng nức nở của Mộc Nhiêu Nhiêu, từng tiếng một lọt vào trong đầu.
Vào thời điểm này, những ký ức trước và sau khi tẩu hỏa nhập ma đang hòa nhập với nhau trong đầu óc của Sầm Không.
Những ký ức ngắt đoạn giống như những vì sao trên trời cao, cùng với sự hoà nhập của ký ức, mỗi một ngôi sao đang dần dần được thắp sáng, cho đến khi cả bầu trời đều lấp lánh ánh sáng màu bạc rực rỡ.
Sầm Không trong tiềm thức chậm rãi thở dài, từ từ mở đôi mắt lạnh lùng ra.
Những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này lướt qua trong tâm trí của hắn giống như chiếc đèn kéo quân vậy, những ký ức đó quá sống động, nụ cười của Mộc Nhiêu Nhiêu trong những mảnh ký ức dường như đang nở rộ ngay trước mắt của Sầm Không.
Vẻ mặt của Sầm giáo chủ đang dần dần trở nên thoải mái.
Giống như một vị trưởng bối chững chạc và lạnh lùng mơ thấy một giấc mơ quá đỗi viễn vông, nhưng khi thức dậy từ giấc mơ, hắn lại phát hiện ra tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà là đã từng thực sự tồn tại.
Nội dung đại khái trong giấc mơ là… “mơ về lúc mười tuổi”.
Nếu nói rằng ai là người hiểu rõ Sầm Không nhất trên đời thì người đó chắc chắn là bản thân Sầm Không.
Hắn quá biết rõ bản thân lúc mười tuổi là như thế nào, tính tình rất cô độc, cũng rất cứng miệng, e sợ rằng những người trong giáo sẽ khinh thường hắn, toàn thân chi chít gai nhọn, chưa bao giờ nói năng đường hoàng… quái gỡ, ngang bướng, khiến người ta chán ghét.
Đã nhiều năm như vậy, thứ bầu bạn với hắn lâu nhất chính là “Diệt Thánh Tâm Pháp”.
Nó mài dũa hắn từ một thiếu niên chi chít gai nhọn trở thành ngọn núi băng ngàn năm toát lên vẻ lạnh lẽo.
Và trong khoảng thời gian chung sống với Mộc Nhiêu Nhiêu, Sầm Không cảm thấy, thay vì nói Mộc Nhiêu Nhiêu đã chăm sóc hắn một tháng trời thì nên nói rằng, nữ tử có nụ cười rất ấm áp này đã bù đắp cho hắn một tuổi thơ muộn màng.
Câu cá sông, bẻ ngô, nuôi thú cưng, vẽ kẹo, ăn gà quay, dạo chợ…
Nếu như không có cuộc trải nghiệm này, thì có thể cả đời này, Sầm giáo chủ cũng sẽ không có được sự trải nghiệm như vậy.
Bởi vì hắn vốn dĩ sẽ không bao giờ ở bên cạnh một người lâu như thế, hắn không tin tưởng bất kỳ ai, cũng không cho bản thân cơ hội đi tin tưởng bất kỳ người nào khác.
Ngay cả khi những hộ pháp và trưởng lão do chính tay hắn đề bạt thì hắn cũng chưa bao giờ tin tưởng họ dù chỉ một chút.
Vị giáo chủ cũ đã qua đời đã từng nói với hắn rằng trong tà giáo không có người tốt.
Khi ở vị trí này của hắn, một khi niềm tin đã trao thì chính là kết cục thân chết hồn tiêu.
Khi hắn nhìn thấy đôi mắt ấy của Mộc Nhiêu Nhiêu trong những mảnh ký ức hỗn độn ấy thì Sầm Không đã biết.
Mộc Nhiêu Nhiêu là loại người hoàn toàn khác với hắn.
Nếu hắn đại diện cho lạnh giá và gϊếŧ chóc thì Mộc Nhiêu Nhiêu chính là ấm áp và hy vọng, và cả… mì súp gà, bánh quy ngô, bánh ngọt vỏ xốp, cơm chiên thịt khô…
Sầm giáo chủ rũ mắt xuống, trong đầu tổng kết ra một câu, nàng, rất ngon.
Còn về loại ngon nào…
Sầm giáo chủ khác với Sầm Không khi tẩu hỏa nhập ma, lúc tẩu hỏa nhập ma hắn chính là một tiểu tử cái gì cũng không hiểu.
Nhớ lại những gì đã làm, đã nói ở trước mặt Mộc Nhiêu Nhiêu khi mình tẩu hỏa nhập ma.
Sầm giáo chủ: …
Cho dù biết rằng đó chính là hắn, nhưng không chút che giấu, sâu thẳm trong trái tim hắn, Sầm giáo chủ vẫn cảm thấy, thật may mắn, hắn đã sống thêm nhiều năm như vậy.
Giống như một nam nhân hơn ba mươi tuổi xuyên qua thời không, về lúc bản thân lúc mười tuổi hơn, cùng khung cảnh hẹn hò với vợ mình.
Chỉ có thể nói rằng, ngươi có thể kiếm được vợ thì chính là tốt số, được tạo hóa ưu ái.
Vì đã trao cho hắn cơ hội này, để hắn cảm nhận được “sự ngon lành” của Mộc Nhiêu Nhiêu, cho nên Sầm giáo chủ cảm thấy hắn không lý do nào thả con vịt đã nhảy vào nồi đi cả…
Giấc mộng lúc mười tuổi nên tỉnh dậy rồi, Sầm Không của giáo Hỗn Luân cũng nên quay về rồi.
Cẩn thận đặt Sầm Không ướt sũng lên trên giường, Mộc Nhiêu Nhiêu ghé sát lại để quan sát.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, tại sao nàng cảm thấy sắc mặt của Sầm Không đã trở nên hồng hào hơn chút so với vừa nãy vậy? Ngay cả quầng thâm đen dưới hốc mắt cũng có vẻ mờ nhạt đi rồi?
Lo sợ Sầm Không sẽ cảm lạnh khi mặc bộ quần áo ướt sũng đi ngủ, Mộc Nhiêu Nhiêu định giúp hắn thay chiếc áo choàng sạch sẽ trước rồi mới đi mời đại phu.
Tuy nhiên, việc thay quần áo cho người khác không phải là một công việc dễ dàng gì. Thay tã cho một đứa trẻ cũng phải tốn rất nhiều sức lực, huống chi là thay áo cho một nam nhân trưởng thành có chiều cao hơn một mét tám chứ.
Mộc Nhiêu Nhiêu lẩm bẩm: “Mạo muội rồi, mạo muội rồi.”
Khẽ liếʍ môi, Mộc Nhiêu Nhiêu nhanh nhẹn vén áo choàng của Sầm Không ra, lòng bàn tay lơ lửng trên không, để tránh bản thân chạm vào thứ gì đó không nên chạm phải, cẩn thận cởi bỏ sợi dây trên lưng quần ra, Mộc Nhiêu Nhiêu dùng hai tay nắm lấy lưng quần rồi chậm rãi kéo xuống.
Ta không nhìn thấy gì cả.
Mộc Nhiêu Nhiêu nghiêng đầu về phía bên trái, hai tay kéo xuống dựa vào cảm giác.
Đến khi chiếc quần kéo đến xuống đầu gối thì Mộc Nhiêu Nhiêu mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cởi ra rồi.
Tuy nhiên, có một giọng nói của nam nhân bất chợt vang lên ở phía trên đỉnh đầu.
“Ta tự làm nhé?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: …?
Tác giả có lời muốn nói: Sầm Không khi tẩu hỏa nhập ma càng thiên về thời kỳ thiếu niên “vô cớ gây chuyện” của hắn.
Về mặt tính cách, rất giống với đứa con trai Sầm Tiểu Nhị của hắn.
Còn đối với Sầm giáo chủ đã trưởng thành thì…
Đừng quên, người ta về sau đã đẻ ra bốn đứa đấy (tôi không có gợi ý gì cả)
Sầm Không: Ta không nói nhiều, chỉ nói những gì nàng ấy muốn nghe.