Nhất Ngôn Thông Thiên
Chương 1058: C1058: Lưỡng nghi viên thượng
Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Một tông môn Tây Châu Vực hàng đầu không thể nào thiếu sự uy hiếp từ cường giả Hóa Thần được. Nếu tông môn không có Hóa Thần chỉ có thể biến thành tông môn hạng hai, thậm chí là hạng ba.
Nhất điện tam tông, ngũ môn thất phái. Ngoại trừ Kiếm Vương điện thần bí không nói tới thì ba đại tông môn cùng ngũ môn thất phái chắc chắn phải có cường giả Hóa Thần tọa trấn, nếu không làm sao có thể trở thành tông môn hàng đầu trong Tây Châu Vực được?
Tây Châu Vực vô biên, tông phái như rừng, quốc gia đông đúc, không chỉ có mỗi tam tông ngũ môn thất phái, còn có tông môn hạng hai với rất nhiều Nguyên Anh trấn giữ. Nếu tông môn chỉ vẻn vẹn có một vị Nguyên Anh trấn giữ thì sẽ là tông môn hạng ba như đảo Lâm Uyên. Còn môn phái đến cả Nguyên Anh còn không có sẽ xếp vào dạng không nhập lưu rồi.
Quả thật lúc trước Từ Ngôn từng nghe đồn đại về những điều Chung Nhị vừa nói rồi. Nếu ba vị Hóa Thần của Địa Kiếm tông đã nhiều năm không hiện thân thì có lẽ đã vẫn lạc thật, hoặc là đang bị nhốt ở địa phương nào đó không thoát thân được.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn bèn ngẩng đầu nhìn lên không trung Lưỡng Nghi viên.
Khác với khe núi của mười ngọn núi, bầu trời Lưỡng Nghi viên này có màu đen, mặt đất lại sáng trắng, cỏ xanh cây cối quanh đó cũng là dạng trồng ban ngày. Chỉ có đỉnh đầu hắn là như màn đêm không có lấy một ánh sao.
Âm Dương lưỡng nghi, đen trắng đối nghịch. Bầu trời tối đen, đất đai trắng sáng, ngoài ra còn có trên lạnh dưới nóng đối nghịch tương tự.
"Nếu như Chung sư huynh là trung lập, vậy có cách nào bảo vệ mình?" Từ Ngôn thành tâm thỉnh giáo.
"Cách thì đơn giản, chỉ cần tự mình tu luyện, không bái sư, không cầu người, không gây chuyện, không sinh sự, lại thêm thiên tư bình thường, trời sinh ngu dốt là sẽ dần bị cường giả tông môn quên lãng ngay, dần dần bị bỏ qua. Cuối cùng ta đây sẽ thành đệ tử trung lập, ông không thương bà không xót."
Thấy vị tiểu sư đệ này thành tâm như vậy, Chung Nhị quyết định dốc túi truyền thụ lại, giảng giải đạo tự bảo vệ mình một phen. Tóm lại chỉ đơn giản ở hai chữ: Phế Vật.
Chẳng ai coi trọng một tên phế vật cả. Vân Thượng Phong đương nhiên không để ý tới, Vân Hạ Phong cũng không thiếu đệ tử như vậy, cho nên cứ thế mà biến thành trung lập không thuộc về phe phái nào cả.
"Chung sư huynh nói cực đúng, xin thụ giáo. Xin hỏi cảnh giới hiện này của Chung sư huynh đã rất cao, có lẽ bái nhập tông môn lâu rồi sao?"
Từ Ngôn có thể phát giác được trên người đối phương có khí tức Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng luồng khí tức Trúc Cơ sơ này lại không giống người khác, ít nhất thì cũng thâm hậu hơn so với đồng giai nhiều.
Điểm này cũng khiến Từ Ngôn cảm thấy khó hiểu. Trúc Cơ sơ kỳ rất bình thường, không có gì kỳ lạ cả. Kỳ lạ ở chỗ gã này là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng nhưng lại có khí tức của Trúc Cơ trung kỳ.
Từ khi Chung Nhị xuất hiện, chẳng biết vì sao trong lòng Từ Ngôn lại nảy sinh một loại kiêng kị mơ hồ. Nhất là luồng khí tức băng hàn mà hắn cảm nhận được, tuy chỉ thoáng qua nhưng có thể chắc chắc khí tức đó tuyệt đối đến từ trên người đối phương.
"Thật ra ta bái nhập tông môn không được bao lâu, chỉ chừng hai năm mà thôi. Ta được một đồng hương tiến cử. Lúc trước ta chỉ là một tán tu, mất vài chục năm mới tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ." Nói đến cảnh giới, Chung Nhị có hơi lúng túng.
"Hóa ra Chung sư huynh cũng đã có sẵn tu vi trước khi bái nhập tông môn. Vài chục năm không người chỉ điểm có thể tu thành Trúc Cơ, lẽ ra thiên phú tu luyện của Chung sư huynh không tệ mới đúng, sao lại không có trưởng lão nào coi trọng?" Từ Ngôn cảm thấy hiếu kỳ.
"Thật ra lúc ta bái nhập tông môn đã miễn cưỡng tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ, về sau tham công mạo tiến, tu vi không tăng lên mà còn rớt xuống sơ kỳ nên làm gì có ai coi trọng đâu."
Nhắc đến chuyện cũ, Chung Nhị bày ra bộ dạng nghĩ lại mà sợ hãi, giận dữ nói: "Không nói đến nữa, không nói đến nữa, chuyện đau lòng à."
Hóa ra tu vi người này không tăng tiến mà còn rớt xuống, chẳng trách có thể ở vào thế trung lập trong tông môn. Loại đệ tử phế vật này thì đến cả Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong đều thấy chướng mắt, sẽ chẳng ai đi lôi kéo, kết cục chỉ có thể tự sinh tự diệt ở tông môn.
"Đạo trung dung quả thật cao minh, xem ra tại hạ không cách nào noi theo được." Từ Ngôn bày vẻ mặt kính nể, chắp tay tán thưởng.
"Không thể học theo, ta đây thiên tư ngu dốt, đã định trước khó thành châu báu. Nhìn bộ dáng sư đệ tuấn lãng phiêu dật, tương lai không khó mà thành tựu Hư Đan. Có điều trở thành Hư Đan có lợi cũng có chỗ hại, đến lúc đó ngươi khó lòng chạy thoát khỏi tranh đấu giữa Vân Thượng và Vân Hạ."
Chung Nhị hay nói nên khá là hợp cạ với Từ Ngôn. Hai người đang nói chuyện thì bất chợt chỗ sâu trong lâm viên truyền đến tiếng cây cối lắc lư rung chuyển.
Sau đó một tiếng hét thảm vang lên khiến đệ tử Trúc Cơ chung quanh nghe thấy mà tái nhợt mặt mày lại.
Năm trăm Kim Đan đã đi vào trong Lưỡng Nghi viên, những người còn lại đang ở bên ngoài chờ lệnh. Lúc này ở chỗ sâu trong đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nói rõ có cường giả Kim Đan bị thương, thậm chí có thể đã chết.
Tuy nói là chờ lệnh nhưng tâm tình đám đệ tử Trúc Cơ này thật sự rất không yên. Bọn họ không biết nhiệm vụ của mình là gì, nếu hiệp trợ Kim Đan còn được, chứ nếu bị phái đi dò đường thì coi như cách cái chết không xa.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến, bóng người lấp ló giữa đám cỏ hoang. Rồi hơn mười cường giả Kim Đan xuất hiện trước mặt hai ngàn đệ tử Trúc Cơ.
Sắc mặt mấy Kim Đan này có vẻ không tốt lắm, ai nấy đều nặng nề. Đi đầu trong đám người là Lương Nghị.
"Ba trăm đệ tử ra khỏi hàng, theo chúng ta vào vườn."
Lương Nghị lạnh nhạt nhìn về phía ba trăm Trúc Cơ Cửu Phong động, chỉ tay bảo: "Trúc Cơ Cửu Phong động ra khỏi hàng!"
Vừa mới đến Lưỡng Nghi viên không tới nửa canh giờ, ba trăm Trúc Cơ Cửu Phong động lại phải mạo hiểm xâm nhập vào bên trong vườn. Lần này mà đi không biết sẽ có bao nhiêu người còn sống trở về. Ba trăm Trúc Cơ Cửu Phong động nhìn nhau, không ai nhúc nhích.
"Lương trưởng lão thứ tội, chúng ta đang bế quan thì bị ngươi cưỡng ép điều đi, cho nên trong người bị cắn trả. Lúc này lực lượng cắn trả chưa tiêu hết, không triển khai ra được bao nhiêu tu vi, có đi cũng chỉ mất công còn không giúp ích gì được cho Lương trưởng lão."
Một đệ tử Trúc Cơ đỉnh phong trầm giọng nói. Đám đệ tử phía sau y nhao nhao hưởng ứng, nói mình bị cắn trả không thể giúp ích được bao nhiêu.
Đệ tử Cửu Phong động tụ tập lại với nhau cùng một chỗ, nhìn qua chẳng thấy ai có vẻ bị nội thương mà chỉ thấy ánh mắt ai nấy đều lạnh như băng, tỏ thái độ đối nghịch.
Mới điều người trong lần đầu tiên mà Lương Nghị Vân Thượng Phong đã nhắm vào những đệ tử Trúc Cơ Vân Hạ Phong này, không khó để biết dụng ý của gã. Đó chính là muốn đám Trúc Cơ hậu kỳ Vân Hạ Phong này phải chết trước!
Đáng lẽ hai ngàn môn nhân Trúc Cơ bình thường đi theo năm trăm Kim Đan đến Lưỡng Nghi viên mới bị tông môn bỏ qua, còn ba trăm đệ tử Cửu Phong động này khác. Bọn họ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa rất nhiều người trong này đã gần đột phá lên Kim Đan. Nếu những đệ tử này phải chôn vùi trong Lưỡng Nghi viên, e rằng chừng mười năm nữa, Kim Đan Vân Hạ Phong chắc chắn không thể so được với Vân Thượng Phong.
"Lực lượng cắn trả?" Lương Nghị không nghĩ rằng tới Lưỡng Nghi viên, đám ngươi kia lại đồng lòng cùng nhau, quyết không nghe theo hiệu lệnh. Sắc mặt gã tối lại.
"Đừng cố làm ra vẻ, làm như ta không có linh thức, không cảm giác được linh khí các ngươi ra sao hả? Cái gì mà lực lượng cắn trả? Các ngươi là đang kiếm cớ không nghe hiệu lệnh. Trong Lưỡng Nghi viên, Trúc Cơ phải tuân theo mệnh lệnh của Kim Đan, nếu không chỉ có một con đường chết!" Một nam tử bên cạnh Lương Nghị bước lên trước một bước, lạnh lẽo quát.
"Trúc Cơ Vân Hạ Phong các người thật có tiền đồ, dám chống đối lại cường giả Kim Đan." Lương Nghị cười lạnh một tiếng. Đột nhiên vung hai tay chém ra, chỉ nghe thấy âm thanh bốp bốp vang lên. Gã thi triển ra toàn lực, ba trăm cái bạt tai bằng linh lực lập tức đánh thẳng vào miệng ba trăm đệ tử Trúc Cơ này.
"Nhắc lại lần cuối, ở nơi này, ai không nghe hiệu lệnh của Kim Đan... Đều phải chết!"
Lương Nghị ra tay cực kỳ quyết đoán, trên mặt của ba trăm Trúc Cơ đều thêm một dấu bàn tay năm ngón. Chưa kể gã đã tế pháp bảo ra cầm trong tay, mắt lạnh như băng chuyển hướng nhìn về phía dưới gốc cây xiêu vẹo cách đó không xa, nhìn vào Từ Ngôn đang ôm bụng không nói một lời trước ánh mắt khó hiểu của Chung Nhị.