Nhất Ngôn Thông Thiên
Chương 35: Ăn heo của ngươi
Dịch giả: Hoangtruc
Nhị trại chủ Hàn Lôi vui vẻ quay ra ngoài phòng, chuẩn bị trở về viện tử của gã. Thế nhưng gã còn chưa bước ra tới cửa đã cảm thấy vùng eo sườn mình đột nhiên đau nhức kịch liệt. Trước đó, nữ hài bị nắm cổ không gây thương tổn được gã, nhưng lúc này lại bị gã kẹp ngay hông, cho nên nàng ta bèn cắn lấy một miếng thịt nơi eo sườn gã xuống.
Nữ hài liều chết chống cự, nhả một miếng thịt trong miệng ra, muốn tiếp tục cắn thêm miếng nữa.
Nàng đã không muốn sống, rơi vào tay bọn Ma vương này, có sống cũng không bằng chết. Chi bằng trước khi bị đám sơn phỉ chà đạp, cắn chết được một người cũng đáng.
Cắn một miếng thịt không thể chết người. Đừng nói loại to khỏe như cột điện là Hàn Lôi này, coi như tên sơn phỉ bình thường cũng không thể nào bị một nữ hài cắn mà chết được. Chẳng qua, không cắn chết người được nhưng lại có thể kích phát lửa giận của đối phương.
Vốn Nhị đương gia Lôi Chấn Thiên nổi danh tính tình táo bạo, bị cắn đứt cả một miếng thịt bèn lập tức nổi giận. Gã thét lên một tiếng rồi đưa một tay ném nữ hài Triệu gia bay ra ngoài, không đợi đối phương rơi xuống đất, một nắm đấm to bằng cái chén ăn cơm cũng nhanh chóng đập thẳng ra.
Hàn Lôi vốn lực mạnh quyền nặng. Một quyền của gã có thể đánh chết tươi một con ngựa, cho nên nữ hài Triệu gia kia bị gã đánh trúng quyền này thì đừng nghĩ có chuyện sống sót.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh chóng, đến mức cả Liêu Cửu Minh và Lô Hải cũng không nghĩ tới. Từ Ngôn đứng trong đám người lại càng không nghĩ tới, coi như hắn đã tìm viên đá cũng không theo kịp được.
Một quyền của Hàn Lôi đập chính xác vào người nữ hài này, nhưng ngay khi đánh đến thì gã cũng kịp thời phản ứng nên miễn cưỡng thu lại được một nửa khí lực lại. Dù sao còn chưa vào động phòng, người mà chết thì coi như gã không có áp trại phu nhân rồi.
Cho dù có nhẹ tay, nhưng một quyền của Hàn Lôi rơi thẳng xuống mặt nữ hài. Khiến xương mũi của nữ hài này trực tiếp bị vỡ nát, răng ngà rơi đầy miệng, người thì bay thẳng vào mặt tường rồi ngất đi, nửa bên mặt sưng phù nhìn qua không khác gì một cái đầu heo cả.
Hai tay run rẩy, Hàn Lôi cũng thấy hối hận không ngừng, rồi hùng hùng hổ hổ đi tới nhìn thoáng qua. Khi nhìn thấy đại cô nương vừa rồi còn như hoa như ngọc mà nay đến răng cỏ không còn, dở sống dở chết như một cái đầu heo, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Vị này lập tức mất hết hứng thú, sau khi đá thêm một cước nữa thì quay qua quát lão quản gia đang đóng vai trưởng bối: “Khuê nữ nhà các ngươi là cái thể loại gì đây, lại biết cắn người? Lão gia hỏa, hôm nay Nhị gia ta làm thịt ngươi đầu tiên!”
Hàn Lôi rống giận rồi hệt như một con gấu to lớn, bóp lấy cổ lão quản gia một cái. Lô Hải thì đang đứng bên xem kịch vui, vẻ mặt nhìn có chút hả hê. Liêu Cửu Minh thì lại càng quay mặt đi, không liếc mắt nhìn lão quản gia Triệu gia một cái.
Không kể là khuê nữ Triệu gia, lão quản gia hay cả những đám hộ vệ kia, tất cả đều bị bọn sơn phỉ cướp về sơn trại. Đã sớm đã biến thành kẻ thù của nhau thì có chết hay không, căn bản Phi Thiên Ngô Công không để ý tới.
Lão quản gia bị lôi từ chỗ ngồi xuống, miệng há rộng ra ngáp ngáp không phát ra âm thanh, hai chân đạp đạp vài cái, đầu nghẹo qua một bên. Quả thật đã bị Hàn Lôi bóp chết.
Lúc đầu còn là hỉ đường, sau chốc lát đã biến thành linh đường, hai người Triệu gia cuối cùng còn sống sót, một chết một trọng thương. Chẳng qua nơi đây không có ai thương xót lập linh đường cho bọn họ cả. Thân thể lão quản gia bị Hàn Lôi đang phẫn nộ ném ra xa khỏi căn nhà gỗ. Vị Nhị đương gia vẫn còn chưa nguôi giận, hung hăng quát lớn: “Hộ vệ Triệu gia còn chưa chết hết phải không? Tất cả cút hết cmn ra đây cho lão tử, ta muốn bóp chết hết các ngươi!”
“Ta…chúng ta đều đã giết hết đồng bạn, đã gia nhập sơn trại rồi a!”
Mấy tên hộ vệ Triệu gia vừa gia nhập Nguyên sơn trại lập tức hốt hoảng, có kẻ xin tha, cũng có kẻ chết vấn. Tất cả ba bốn tên đều bị dọa sợ không ít.
Mặc kệ xin tha hay chất vấn, kết cục của mấy người này vẫn là chết thảm. Nộ khí của Nhị đương gia không chỗ phát tiết, bọn hắn đành coi như gặp xui xẻo.
Nhìn Nhị đương gia truy sát mấy kẻ hộ vệ kia, trong lòng Lô Hải càng thêm đắc ý. Gã tự nhủ phải chết hết mới tốt, tránh để cho gã nhìn qua mà thèm thuồng. Gã đi ngang qua, liếc mắt nhìn nữ nhân hôn mê nơi góc tường, hừ lạnh một tiếng rồi không để ý chuyện ở đây nữa.
Nữ nhân kia coi như đã bỏ đi, Cửu Đầu Xà gã cũng không còn khẩu vị gì nữa.
Trong tiếng kêu loạn quanh gian nhà gỗ lớn này, mấy tên tiểu đầu mục vội tiến đến cạnh Liêu Cửu Minh, cười hì hì hỏi: “Đại đương gia, nữ nhân kia thì xử trí thế nào?”
"Lôi đi, thưởng cho các ngươi đấy."
Liêu Cửu Minh chán ghét nhìn nữ tử sống dở chết dở bên kia, khoát tay áo. Mấy tên tiểu mục đầu lập tức tươi cười hí hửng cảm tạ rồi mấy người xúm lại kéo nữ nhân này ra khỏi phòng lớn.
Dã cẩu, không kén ăn.
Tiếng kêu trong gian nhà gỗ đã loạn, bên ngoài còn loạn hơn. Một đám sơn phỉ nhìn xem Nhị đương gia đuổi giết mấy tên hộ vệ, nhưng cũng có vài người đi theo mấy tên tiểu mục đầu cười toe toét ra một chỗ vắng người. Từ Ngôn cũng có mặt trong đám người, hàng may cau chặt lại, cũng theo sau đám tiểu mục đầu đang lôi nữ tử kia đi.
Nếu còn có cơ hội, Từ Ngôn hi vọng có thể cứu được nữ hài đáng thương kia.
"Tiểu đạo sĩ, đi đâu vậy?"
Bước chân ngừng lại, sâu trong mắt Từ Ngôn đầy lạnh lẽo. Sau khi quay người lại, bộ dạng hắn lại đầy ngây ngô chất phác: “Nhìn xem náo nhiệt. Tam đương gia, có chuyện gì thế?”
Đứng sau lưng Từ Ngôn, lại vừa đúng lúc Lô Hải bước ra khỏi căn phòng gỗ lớn này.
“Hôm nay Đại đương gia cao hứng, muốn khao đám gia hỏa các ngươi. Khu nhà bếp các ngươi phải bận rộn rồi.” Lô Hải nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ, dáng cười đến lạnh người: “Dù gì ngươi vẫn là đạo sĩ, có những chuyện không nhìn vẫn tốt hơn. Đi thôi, đến khu nhà bếp của các ngươi, hôm này tâm tình Tam gia ta rất tốt, muốn ăn chút đồ ngon.”
Khu nhà bếp của Nguyên sơn trại cũng là phòng bếp của ba vị Tam đương gia. Chỉ cần ba vị đương gia muốn ăn cái gì, phòng bếp phải dốc hết sức mà làm đấy.
Không nghĩ tới lúc này Lô Hải lại gọi mình, hàng mày kiếm của Từ Ngôn chợt không dấu vết mà giật giật, nhưng gương mặt hắn vẫn cứ cười ngây ngô như cũ, nói: “Tam đương gia muốn ăn gì, chỉ cần nói nhà bếp chúng ta làm rồi đưa tới cho ngài là được.”
“Vậy ăn đầu heo đen ngươi mang tới đi.” Lô Hải cười lạnh đáp, ánh mắt không chút che dấu vẻ khiêu khích.
Hơn hai tháng nay gã có chút việc bận rộn nên tạm quên mất tiểu đạo sĩ Từ Ngôn này. Hôm nay nhìn thấy đối phương, gã lập tức nhớ tới chuyện cũ bị phun nước tiểu heo vào mặt, cho nên hôm nay mới há miệng nói muốn ăn thịt đầu heo đen kia.
“Heo còn nhỏ, lúc này ăn chưa thích hợp lắm. Đợi mấy tháng sau nó mập lên chút thì tốt hơn.” Hai mắt Từ Ngôn nháy nháy mấy cái, mười phần nghiêm túc nói. Khóe mắt hắn quét nhìn quanh thì đã không thấy đám phỉ nhân và nữ hài Triệu gia ở đâu rồi.
“Hôm nay ta muốn ăn!” Lô Hải hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi, về khu nhà bếp. Không cần phải ngươi động thủ, tự tay ta sẽ làm thịt đầu kia súc sinh."
Đẩy Từ Ngôn, Lô Hải nói đi, thế nhưng thực tế như áp giải lấy đối phương. Chung quanh vẫn còn có mấy tên đầu bếp đang đứng xem náo nhiệt, nghe thấy Tam đương gia muốn ăn thịt heo thì lập tức đầy hả hê. Một bên vừa đi theo vỗ mông ngựa với Lô Hải, một bên lại bàn tán trầm trồ xem thịt heo đen hương vị thế nào.
Từ Ngôn bị đẩy một cái, đành phải đi về phía phòng bếp núc. Bàn tay trong ống tay áo đã bắt đầu siết chặt lại.
Từ khi bước vào Nguyên sơn trại đến nay, cuối cùng tiểu đạo sĩ cũng đối mặt với một lần nguy cơ trí mạng. Bản thân đã khó bảo toàn, đang bị xô đẩy tới khu nhà bếp, về phần khuê nữ Triệu gia thì hắn cũng bất lực rồi.
Từ Ngôn không cho phép Tiểu Hắc bị bất kì kẻ nào ăn thịt. Nếu như đối phương muốn ra tay mổ heo, thì Từ Ngôn thật sự đành phải liều mạng. Công phu Phi thạch có thể không giết chết được võ giả Tiên Thiên nhưng Từ Ngôn có lòng tin có thể liều lĩnh cá chết rách lưới.
“Con heo đen kia ở đâu?” Việc đầu tiên khi Lô Hải đi vào khu nhà bếp, là tìm heo.
“Ở bên cạnh! Tam đương gia, ngài chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được rồi, để chúng ta giết.” Tên đầu bếp béo cười híp mắt, nhanh nhẹn vỗ mông ngựa.
“Không cần!” Lô Hải vung tay lên, lành lạnh liếc nhìn Từ Ngôn, lạnh giọng nói: “Đừng nói là giết heo, Cửu Đầu Xà ta muốn giết ai, thì tên đó phải chết!”
Nhị trại chủ Hàn Lôi vui vẻ quay ra ngoài phòng, chuẩn bị trở về viện tử của gã. Thế nhưng gã còn chưa bước ra tới cửa đã cảm thấy vùng eo sườn mình đột nhiên đau nhức kịch liệt. Trước đó, nữ hài bị nắm cổ không gây thương tổn được gã, nhưng lúc này lại bị gã kẹp ngay hông, cho nên nàng ta bèn cắn lấy một miếng thịt nơi eo sườn gã xuống.
Nữ hài liều chết chống cự, nhả một miếng thịt trong miệng ra, muốn tiếp tục cắn thêm miếng nữa.
Nàng đã không muốn sống, rơi vào tay bọn Ma vương này, có sống cũng không bằng chết. Chi bằng trước khi bị đám sơn phỉ chà đạp, cắn chết được một người cũng đáng.
Cắn một miếng thịt không thể chết người. Đừng nói loại to khỏe như cột điện là Hàn Lôi này, coi như tên sơn phỉ bình thường cũng không thể nào bị một nữ hài cắn mà chết được. Chẳng qua, không cắn chết người được nhưng lại có thể kích phát lửa giận của đối phương.
Vốn Nhị đương gia Lôi Chấn Thiên nổi danh tính tình táo bạo, bị cắn đứt cả một miếng thịt bèn lập tức nổi giận. Gã thét lên một tiếng rồi đưa một tay ném nữ hài Triệu gia bay ra ngoài, không đợi đối phương rơi xuống đất, một nắm đấm to bằng cái chén ăn cơm cũng nhanh chóng đập thẳng ra.
Hàn Lôi vốn lực mạnh quyền nặng. Một quyền của gã có thể đánh chết tươi một con ngựa, cho nên nữ hài Triệu gia kia bị gã đánh trúng quyền này thì đừng nghĩ có chuyện sống sót.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh chóng, đến mức cả Liêu Cửu Minh và Lô Hải cũng không nghĩ tới. Từ Ngôn đứng trong đám người lại càng không nghĩ tới, coi như hắn đã tìm viên đá cũng không theo kịp được.
Một quyền của Hàn Lôi đập chính xác vào người nữ hài này, nhưng ngay khi đánh đến thì gã cũng kịp thời phản ứng nên miễn cưỡng thu lại được một nửa khí lực lại. Dù sao còn chưa vào động phòng, người mà chết thì coi như gã không có áp trại phu nhân rồi.
Cho dù có nhẹ tay, nhưng một quyền của Hàn Lôi rơi thẳng xuống mặt nữ hài. Khiến xương mũi của nữ hài này trực tiếp bị vỡ nát, răng ngà rơi đầy miệng, người thì bay thẳng vào mặt tường rồi ngất đi, nửa bên mặt sưng phù nhìn qua không khác gì một cái đầu heo cả.
Hai tay run rẩy, Hàn Lôi cũng thấy hối hận không ngừng, rồi hùng hùng hổ hổ đi tới nhìn thoáng qua. Khi nhìn thấy đại cô nương vừa rồi còn như hoa như ngọc mà nay đến răng cỏ không còn, dở sống dở chết như một cái đầu heo, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Vị này lập tức mất hết hứng thú, sau khi đá thêm một cước nữa thì quay qua quát lão quản gia đang đóng vai trưởng bối: “Khuê nữ nhà các ngươi là cái thể loại gì đây, lại biết cắn người? Lão gia hỏa, hôm nay Nhị gia ta làm thịt ngươi đầu tiên!”
Hàn Lôi rống giận rồi hệt như một con gấu to lớn, bóp lấy cổ lão quản gia một cái. Lô Hải thì đang đứng bên xem kịch vui, vẻ mặt nhìn có chút hả hê. Liêu Cửu Minh thì lại càng quay mặt đi, không liếc mắt nhìn lão quản gia Triệu gia một cái.
Không kể là khuê nữ Triệu gia, lão quản gia hay cả những đám hộ vệ kia, tất cả đều bị bọn sơn phỉ cướp về sơn trại. Đã sớm đã biến thành kẻ thù của nhau thì có chết hay không, căn bản Phi Thiên Ngô Công không để ý tới.
Lão quản gia bị lôi từ chỗ ngồi xuống, miệng há rộng ra ngáp ngáp không phát ra âm thanh, hai chân đạp đạp vài cái, đầu nghẹo qua một bên. Quả thật đã bị Hàn Lôi bóp chết.
Lúc đầu còn là hỉ đường, sau chốc lát đã biến thành linh đường, hai người Triệu gia cuối cùng còn sống sót, một chết một trọng thương. Chẳng qua nơi đây không có ai thương xót lập linh đường cho bọn họ cả. Thân thể lão quản gia bị Hàn Lôi đang phẫn nộ ném ra xa khỏi căn nhà gỗ. Vị Nhị đương gia vẫn còn chưa nguôi giận, hung hăng quát lớn: “Hộ vệ Triệu gia còn chưa chết hết phải không? Tất cả cút hết cmn ra đây cho lão tử, ta muốn bóp chết hết các ngươi!”
“Ta…chúng ta đều đã giết hết đồng bạn, đã gia nhập sơn trại rồi a!”
Mấy tên hộ vệ Triệu gia vừa gia nhập Nguyên sơn trại lập tức hốt hoảng, có kẻ xin tha, cũng có kẻ chết vấn. Tất cả ba bốn tên đều bị dọa sợ không ít.
Mặc kệ xin tha hay chất vấn, kết cục của mấy người này vẫn là chết thảm. Nộ khí của Nhị đương gia không chỗ phát tiết, bọn hắn đành coi như gặp xui xẻo.
Nhìn Nhị đương gia truy sát mấy kẻ hộ vệ kia, trong lòng Lô Hải càng thêm đắc ý. Gã tự nhủ phải chết hết mới tốt, tránh để cho gã nhìn qua mà thèm thuồng. Gã đi ngang qua, liếc mắt nhìn nữ nhân hôn mê nơi góc tường, hừ lạnh một tiếng rồi không để ý chuyện ở đây nữa.
Nữ nhân kia coi như đã bỏ đi, Cửu Đầu Xà gã cũng không còn khẩu vị gì nữa.
Trong tiếng kêu loạn quanh gian nhà gỗ lớn này, mấy tên tiểu đầu mục vội tiến đến cạnh Liêu Cửu Minh, cười hì hì hỏi: “Đại đương gia, nữ nhân kia thì xử trí thế nào?”
"Lôi đi, thưởng cho các ngươi đấy."
Liêu Cửu Minh chán ghét nhìn nữ tử sống dở chết dở bên kia, khoát tay áo. Mấy tên tiểu mục đầu lập tức tươi cười hí hửng cảm tạ rồi mấy người xúm lại kéo nữ nhân này ra khỏi phòng lớn.
Dã cẩu, không kén ăn.
Tiếng kêu trong gian nhà gỗ đã loạn, bên ngoài còn loạn hơn. Một đám sơn phỉ nhìn xem Nhị đương gia đuổi giết mấy tên hộ vệ, nhưng cũng có vài người đi theo mấy tên tiểu mục đầu cười toe toét ra một chỗ vắng người. Từ Ngôn cũng có mặt trong đám người, hàng may cau chặt lại, cũng theo sau đám tiểu mục đầu đang lôi nữ tử kia đi.
Nếu còn có cơ hội, Từ Ngôn hi vọng có thể cứu được nữ hài đáng thương kia.
"Tiểu đạo sĩ, đi đâu vậy?"
Bước chân ngừng lại, sâu trong mắt Từ Ngôn đầy lạnh lẽo. Sau khi quay người lại, bộ dạng hắn lại đầy ngây ngô chất phác: “Nhìn xem náo nhiệt. Tam đương gia, có chuyện gì thế?”
Đứng sau lưng Từ Ngôn, lại vừa đúng lúc Lô Hải bước ra khỏi căn phòng gỗ lớn này.
“Hôm nay Đại đương gia cao hứng, muốn khao đám gia hỏa các ngươi. Khu nhà bếp các ngươi phải bận rộn rồi.” Lô Hải nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ, dáng cười đến lạnh người: “Dù gì ngươi vẫn là đạo sĩ, có những chuyện không nhìn vẫn tốt hơn. Đi thôi, đến khu nhà bếp của các ngươi, hôm này tâm tình Tam gia ta rất tốt, muốn ăn chút đồ ngon.”
Khu nhà bếp của Nguyên sơn trại cũng là phòng bếp của ba vị Tam đương gia. Chỉ cần ba vị đương gia muốn ăn cái gì, phòng bếp phải dốc hết sức mà làm đấy.
Không nghĩ tới lúc này Lô Hải lại gọi mình, hàng mày kiếm của Từ Ngôn chợt không dấu vết mà giật giật, nhưng gương mặt hắn vẫn cứ cười ngây ngô như cũ, nói: “Tam đương gia muốn ăn gì, chỉ cần nói nhà bếp chúng ta làm rồi đưa tới cho ngài là được.”
“Vậy ăn đầu heo đen ngươi mang tới đi.” Lô Hải cười lạnh đáp, ánh mắt không chút che dấu vẻ khiêu khích.
Hơn hai tháng nay gã có chút việc bận rộn nên tạm quên mất tiểu đạo sĩ Từ Ngôn này. Hôm nay nhìn thấy đối phương, gã lập tức nhớ tới chuyện cũ bị phun nước tiểu heo vào mặt, cho nên hôm nay mới há miệng nói muốn ăn thịt đầu heo đen kia.
“Heo còn nhỏ, lúc này ăn chưa thích hợp lắm. Đợi mấy tháng sau nó mập lên chút thì tốt hơn.” Hai mắt Từ Ngôn nháy nháy mấy cái, mười phần nghiêm túc nói. Khóe mắt hắn quét nhìn quanh thì đã không thấy đám phỉ nhân và nữ hài Triệu gia ở đâu rồi.
“Hôm nay ta muốn ăn!” Lô Hải hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi, về khu nhà bếp. Không cần phải ngươi động thủ, tự tay ta sẽ làm thịt đầu kia súc sinh."
Đẩy Từ Ngôn, Lô Hải nói đi, thế nhưng thực tế như áp giải lấy đối phương. Chung quanh vẫn còn có mấy tên đầu bếp đang đứng xem náo nhiệt, nghe thấy Tam đương gia muốn ăn thịt heo thì lập tức đầy hả hê. Một bên vừa đi theo vỗ mông ngựa với Lô Hải, một bên lại bàn tán trầm trồ xem thịt heo đen hương vị thế nào.
Từ Ngôn bị đẩy một cái, đành phải đi về phía phòng bếp núc. Bàn tay trong ống tay áo đã bắt đầu siết chặt lại.
Từ khi bước vào Nguyên sơn trại đến nay, cuối cùng tiểu đạo sĩ cũng đối mặt với một lần nguy cơ trí mạng. Bản thân đã khó bảo toàn, đang bị xô đẩy tới khu nhà bếp, về phần khuê nữ Triệu gia thì hắn cũng bất lực rồi.
Từ Ngôn không cho phép Tiểu Hắc bị bất kì kẻ nào ăn thịt. Nếu như đối phương muốn ra tay mổ heo, thì Từ Ngôn thật sự đành phải liều mạng. Công phu Phi thạch có thể không giết chết được võ giả Tiên Thiên nhưng Từ Ngôn có lòng tin có thể liều lĩnh cá chết rách lưới.
“Con heo đen kia ở đâu?” Việc đầu tiên khi Lô Hải đi vào khu nhà bếp, là tìm heo.
“Ở bên cạnh! Tam đương gia, ngài chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được rồi, để chúng ta giết.” Tên đầu bếp béo cười híp mắt, nhanh nhẹn vỗ mông ngựa.
“Không cần!” Lô Hải vung tay lên, lành lạnh liếc nhìn Từ Ngôn, lạnh giọng nói: “Đừng nói là giết heo, Cửu Đầu Xà ta muốn giết ai, thì tên đó phải chết!”