Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 117
Tang Yểu im lặng không nói chuyện một lúc lâu, nhưng nàng rất muốn nói nàng không ghen.
Nhưng nàng lại cảm thấy bằng vào trình độ của nàng thì giống như rất khó cãi nhau thắng được hắn nên đành phải từ bỏ.
Nàng nhìn về phía đĩa bánh hạt dẻ kia và cảm thấy đĩa điểm tâm này cũng không chướng mắt đến như vậy, nàng nói: “Chỉ là một nha hoàn tới đưa điểm tâm cho chàng mà thôi, ta mới không ngại đâu.”
“Ta cũng biết làm.”
“Cái bánh tròn nhỏ ngày đó, ta thật sự biết làm.”
Tạ Uẩn biết tay của Tang Yểu rất khéo léo, nàng thêu đồ vật luôn tinh xảo hơn so với người khác. Ngay cả con thỏ nhỏ trên bàn sách này của hắn nàng đều đan đẹp hơn người khác rất nhiều.
Ngoài ra tay của nàng rất mềm và phản ứng cũng nhanh, mặc kệ hắn dạy cái gì thì nàng học một chút là có thể làm được ngay.
Rất có tài năng.
Cho nên Tang Yểu nói nàng sẽ làm thì Tạ Uẩn không hề nghi ngờ một chút nào.
Tạ Uẩn ừ một tiếng và nói: “Ta biết.”
Nhưng Tang Yểu cảm thấy Tạ Uẩn chắc chắn không tin, nàng nói: “Chàng đừng không tin ta, buổi tối ta sẽ làm cho chàng xem.”
Tang Yểu nói xong và giải cứu cái mông của mình ra khỏi bàn tay của Tạ Uẩn, sau đó đứng dậy nói với hắn: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Tạ Uẩn cho rằng Tang Yểu chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ rằng ban đêm nàng thật sự đi vào trong phòng bếp nhỏ.
Lúc đó Tạ Uẩn vừa mới nói chuyện xong với Tạ Diêm, khi hắn chuẩn bị quay về phòng thì Tang Yểu xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ống tay áo của nàng hơi cuốn lên, cánh tay tuyết trắng dính một ít bột mì và đứng ở cách đó không xa vẫy tay với hắn rồi nói: “Tạ Uẩn, chàng mau tới đây.”
Tịnh Liễm đứng ở phía sau Tạ Uẩn, sau khi nghỉ ngơi vài ngày thì cả người hắn quả thật tinh thần thoải mái dễ chịu và cũng càng có thêm kiên nhẫn với Tạ Uẩn.
Chiều nay hắn còn giúp Tạ Uẩn xử lý một tên nha hoàn mới tới, hắn thích nhất là làm việc này bởi vì điều đó là chứng minh tình yêu của chủ tử và thiếu phu nhân. Hai người bọn họ là trời đất tạo nên một đôi, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào có ý định phá hư!
Tịnh Liễm thấy vậy vì không muốn quấy rầy chủ tử và thiếu phu nhân nên tự nhiên đề nghị nói: “Công tử, thuộc hạ xin phép cáo lui trước.”
Tạ Uẩn không để ý đến hắn, loại tình huống như vậy thì chính là đồng ý.
Nhưng hắn vừa định rời đi thì Tang Yểu cười nói với hắn: “Tịnh Liễm, ngươi cũng đến đây đi.”
Tang cô nương cười rộ lên thật đẹp.
Hắn vui vẻ nghĩ.
Nhưng Tạ Uẩn trông rất không vui, Tịnh Liễm hơi sợ hãi. Hắn chột dạ đi theo phía sau Tạ Uẩn và nhỏ giọng giải thích nói: “Công tử, thuộc hạ…… Cũng không thể từ chối thiếu phu nhân được.”
“Ngươi không nói lời nào rất khó sao.” Tạ Uẩn lạnh lùng nói.
Tịnh Liễm không nói.
Trong phòng bếp nhỏ có hơi hỗn loạn, nha hoàn đang giúp Tang Yểu thu dọn và trên mặt có đặt một đĩa…… Không thể xác định được là thứ gì.
Ánh mắt của Tạ Uẩn và Tịnh Liễm đồng thời dừng ở trên đó và cả hai cùng lúc nhíu mày lại.
Tang Yểu nói: “Cái đó là sản phẩm thất bại, ta muốn đợi lát nữa thì đổ đi.”
Nàng chỉ vào cái nồi hấp trước mặt và nói: “Lần này nhất định có thể.”
Tịnh Liễm rất vui vẻ, hắn rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận vuốt mông ngựa và hắn nói: “Thiếu phu nhân ngài đang làm cái gì vậy? Thuộc hạ vừa rồi ở bên ngoài thì đã ngửi thấy được mùi hương.”
Hắn chỉ vào sản phẩm thất bại kia ở trên bàn và nói: “Không hổ là thiếu phu nhân, ngay cả món ăn bỏ đi đều có thể thơm như vậy.”
Tang Yểu ngượng ngùng nói: “Không có khoa trương như vậy nha! Nó quá xấu, ta đều không muốn nhìn tiếp nữa.”
Tịnh Liễm lập tức nói tiếp và phản ứng rất nhanh nói: “Nhưng chủ tử vừa rồi còn đang khen với thuộc hạ nói là người làm rất tốt đó.”
Hắn cũng rất thông minh!
Tang Yểu xoay người lại và vui vẻ nhìn Tạ Uẩn rồi nói: “Có thật không?”
Tạ Uẩn vẫn luôn không có nói chuyện: “…… Ừ.”
Tang Yểu chạy tới và sau đó ngồi đối diện Tạ Uẩn, nàng nhìn đồ vật xấu xí ở trên bàn và chờ mong nhỏ giọng nói:
“Nếu chàng muốn nếm thử cái này thì ta cũng sẽ không ngăn cản chàng.”
“Tịnh Liễm, ngươi cũng nếm thử đi.”
Tạ Uẩn không thể hình dung đồ vật trên bàn xấu đến mức nào.
Ẩm thực thường ngày của hắn thanh đạm nên cũng không có thích ăn điểm tâm lắm. Những điểm âm đưa đến trước mặt hắn đều rất tinh xảo, đây vẫn là lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra gạo nếp có thể bị chưng thành cái hình dạng xấu xí này.-
Ở dưới ánh mắt vui vẻ của Tang Yểu, sau khi Tạ Uẩn do dự một lúc lâu và sau đó giơ tay cầm một cái lên. Bởi vì bên trong rất đầy nước nên có một cái bị vỡ ra.
Hắn cắn một cái.
Tạ Uẩn đã quen không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào ở trên mặt, Tịnh Liễm thấy vậy cũng vui vẻ cầm một cái lên.
Thiếu phu nhân làm nên không ăn thì rất uổng phí.
Hắn cắn một miếng lớn.
Một lát sau, động tác của hắn đột ngột dừng lại.
Rất khó để hình dung cụ thể, nó không hề có vị gạo nếp và cũng không hương vị gì khác. Bên trong chỉ có nước, hơi chua một chút.
Tóm lại, hoàn toàn xứng đáng là một cái sản phẩm thất bại.
Mà đúng lúc này, Tang Yểu a một tiếng và xoay người đi đến cái nồi chưng phía sau Tạ Uẩn.
Tịnh Liễm thật sự rất muốn nôn ra, hắn nhìn Tạ Uẩn và chỉ thấy chủ tử của hắn chậm rãi trực tiếp ăn xong một cái và hoàn toàn nhìn không ra vẻ khó chịu gì.
Hắn tuyệt vọng nhìn nửa cái bánh trong tay, vì không muốn bị cắt đầu lưỡi nên khó khăn nhét vào trong miệng.
Thật là đừng nhìn nó lớn lên xấu, ăn thử thì cũng chẳng ra gì.
Tóm lại, là một cái bánh trong ngoài như một.
Mà lúc này, Tang Yểu đã cầm một đĩa điểm tâm đẹp hơn rất nhiều đi đến và đặt ở trước mặt Tạ Uẩn, mỉm cười rạng rỡ nói với hắn: “Cái này nhất định ăn ngon!”
Hắn một lần nữa cầm một cái lên và nhận xét ngắn gọn nói: “Ăn ngon.”
Tang Yểu rất vừa lòng, nàng chỉ sản phẩm thất bại bên cạnh, nói: “Cái này ta chưng lâu rồi nên ăn không được ngon lắm.”
Tịnh Liễm nghĩ thầm thật sự là như vậy.
Bóng ma tâm lý tháng này của hắn đều ở trên cái bánh này.
Tạ Uẩn lại nói: “Không có, cũng rất ngon.”
Tịnh Liễm yên lặng mím môi, nhìn chủ tử luôn luôn ít khi nói cười và cũng chưa bao giờ cho bất kỳ ai mặt mũi.
Tạ Uẩn không hề bủn xỉn chút nào mà khen nói: “Nàng rất tuyệt vời.”
Màn đêm buông xuống, khi Tang Yểu trở lại từ chỗ của Tạ phu nhân thì Tạ Uẩn đã tắm gội xong nằm ở trên giường.
Hắn đang lật xem một quyển sách cổ ố vàng, vẻ mặt nghiêm túc và thỉnh thoảng nhíu mày tự hỏi.
Tạ Uẩn quả thật là một rất tự chủ, sau khi xử lý xong công văn thì còn có thể rút ra thời gian để đọc sách tu thân dưỡng tính.
Lần này ngay cả khi nàng trở về thì hắn cũng không giống ngày thường mà ôm lấy nàng.
Mấy ngày nay Tang Yểu vừa lúc hơi mệt mỏi, tuy rằng buổi tối hai ngày này nàng không có học nội dung mới nhưng vẫn luôn ôn tập mấy cái đã học lúc trước.
Vì vậy cho nên mới trong năm sáu ngày ngắn ngủi thì da mặt của nàng muốn dày hơn một ít so với lúc trước.
Nàng bước vào phòng tắm tắm gội trước.
Sau khi đi ra ngoài nàng cảm thấy ánh nến trong phòng hơi tối và còn tri kỷ nói: “Chàng có muốn đốt thêm một cái đèn nữa không?”
Ánh mắt của Tạ Uẩn di chuyển khỏi quyển sách và sau đó nhìn về phía Tang Yểu.
Nàng mặc một chiếc áo ngủ sa tanh màu trắng, tóc đen buông xõa xuống.
Vải dệt trên người mỏng nhẹ, rất rõ ràng có thể nhìn ra bên trong không có mặc áo lót.
Là hắn yêu cầu.
Nhưng cũng không được đầy đủ, bởi vì thời tiết tháng tám khô nóng nên tới ban đêm thì càng hơi khó chịu. Cho dù có chậu băng được đặt ở trên cửa phòng thì cũng cảm thấy oi bức.
Buổi tối nàng quen mặc một cái áo lót mỏng ở bên trong, nhưng chỉ một lúc sau thì có thể nóng đến mức chảy ra mồ hôi.
Ngay từ đầu hắn không cho nàng mặc nàng còn mắng hắn, bây giờ mới qua hai ngày nàng cũng đã có thể không cần hắn kêu thì nàng cũng đã tự cởi ra.
Tuy rằng trông vẫn hơi cẩn thận.
Đối với Tang Yểu mà nói thì Tạ Uẩn thật ra cũng không tính là một người rất có kiên nhẫn, từ buổi tối tân hôn đến bây giờ chỉ mới có sáu đêm.
Nhưng hắn đã cảm thấy qua rất lâu.
Tạ Uẩn đặt quyển sách sang một bên và vẫy tay nói với nàng: “Lại đây.”
Tang Yểu ngoan ngoãn đi qua và sau đó thuần thục cong gối ngồi trên giường ôm lấy hắn. Nàng nhẹ nhàng cọ qua hắn và nhẹ nhàng bày tỏ quan điểm của mình và nói:
“Lần sau khi đến giờ dùng bữa thì chàng phải tự mình trở về, đừng để ta đi tìm chàng.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng và nói: “Được.”
Khi nói chuyện, Tạ Uẩn cầm quyển sách mới vừa đọc đặt vào trong tay nàng, nói: “Sách nàng mang đến trông cũng không tệ lắm.”
Tang Yểu ngẩn người và cúi đầu nhìn quyển sách kia, quyển sách đang mở ra và còn ngừng ở trên trang sách Tạ Uẩn đang xem. Hình vẽ màu sắc rực rỡ ở trên đó đột nhiên không kịp phòng ngừa ánh vào trong mắt của nàng.
Giờ phút này nàng đã không còn là nàng của sáu ngày trước, khuôn mặt nhỏ của nàng lập tức nhíu lại và vội vàng khép quyển sách lại rồi hoảng sợ nói: “Chàng chàng vừa rồi chàng đang xem cái này sao?”
Đây là “Bí kíp” tỷ tỷ của nàng đưa cho nàng, một quyển sách hỏng nghe nói có thể đắn đo được nam nhân.
Vạt áo trước của Tạ Uẩn đã hơi mở rộng ra và lộ ra đường cong xương quai xanh quyến rũ, hắn không hề xấu hổ chút nào mà nói: “Ta được lợi không ít.”
“……”
Hắn lại lần nữa để Tang Yểu ghé sát vào người hắn, ngón tay thong thả ung dung mở dây thắt lưng của nàng ra và sau đó nói: “Đừng thẹn thùng.”
Tạ Uẩn ôm lấy eo của nàng và nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Tang cô nương, buổi tối hôm nay muốn luyện tập nội dung mới.”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên má của Tang Yểu, sau đó không đợi Tang Yểu nói chuyện thì nắm chặt cằm nàng, hôn lên môi nàng.
Nhưng nàng lại cảm thấy bằng vào trình độ của nàng thì giống như rất khó cãi nhau thắng được hắn nên đành phải từ bỏ.
Nàng nhìn về phía đĩa bánh hạt dẻ kia và cảm thấy đĩa điểm tâm này cũng không chướng mắt đến như vậy, nàng nói: “Chỉ là một nha hoàn tới đưa điểm tâm cho chàng mà thôi, ta mới không ngại đâu.”
“Ta cũng biết làm.”
“Cái bánh tròn nhỏ ngày đó, ta thật sự biết làm.”
Tạ Uẩn biết tay của Tang Yểu rất khéo léo, nàng thêu đồ vật luôn tinh xảo hơn so với người khác. Ngay cả con thỏ nhỏ trên bàn sách này của hắn nàng đều đan đẹp hơn người khác rất nhiều.
Ngoài ra tay của nàng rất mềm và phản ứng cũng nhanh, mặc kệ hắn dạy cái gì thì nàng học một chút là có thể làm được ngay.
Rất có tài năng.
Cho nên Tang Yểu nói nàng sẽ làm thì Tạ Uẩn không hề nghi ngờ một chút nào.
Tạ Uẩn ừ một tiếng và nói: “Ta biết.”
Nhưng Tang Yểu cảm thấy Tạ Uẩn chắc chắn không tin, nàng nói: “Chàng đừng không tin ta, buổi tối ta sẽ làm cho chàng xem.”
Tang Yểu nói xong và giải cứu cái mông của mình ra khỏi bàn tay của Tạ Uẩn, sau đó đứng dậy nói với hắn: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Tạ Uẩn cho rằng Tang Yểu chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ rằng ban đêm nàng thật sự đi vào trong phòng bếp nhỏ.
Lúc đó Tạ Uẩn vừa mới nói chuyện xong với Tạ Diêm, khi hắn chuẩn bị quay về phòng thì Tang Yểu xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ống tay áo của nàng hơi cuốn lên, cánh tay tuyết trắng dính một ít bột mì và đứng ở cách đó không xa vẫy tay với hắn rồi nói: “Tạ Uẩn, chàng mau tới đây.”
Tịnh Liễm đứng ở phía sau Tạ Uẩn, sau khi nghỉ ngơi vài ngày thì cả người hắn quả thật tinh thần thoải mái dễ chịu và cũng càng có thêm kiên nhẫn với Tạ Uẩn.
Chiều nay hắn còn giúp Tạ Uẩn xử lý một tên nha hoàn mới tới, hắn thích nhất là làm việc này bởi vì điều đó là chứng minh tình yêu của chủ tử và thiếu phu nhân. Hai người bọn họ là trời đất tạo nên một đôi, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào có ý định phá hư!
Tịnh Liễm thấy vậy vì không muốn quấy rầy chủ tử và thiếu phu nhân nên tự nhiên đề nghị nói: “Công tử, thuộc hạ xin phép cáo lui trước.”
Tạ Uẩn không để ý đến hắn, loại tình huống như vậy thì chính là đồng ý.
Nhưng hắn vừa định rời đi thì Tang Yểu cười nói với hắn: “Tịnh Liễm, ngươi cũng đến đây đi.”
Tang cô nương cười rộ lên thật đẹp.
Hắn vui vẻ nghĩ.
Nhưng Tạ Uẩn trông rất không vui, Tịnh Liễm hơi sợ hãi. Hắn chột dạ đi theo phía sau Tạ Uẩn và nhỏ giọng giải thích nói: “Công tử, thuộc hạ…… Cũng không thể từ chối thiếu phu nhân được.”
“Ngươi không nói lời nào rất khó sao.” Tạ Uẩn lạnh lùng nói.
Tịnh Liễm không nói.
Trong phòng bếp nhỏ có hơi hỗn loạn, nha hoàn đang giúp Tang Yểu thu dọn và trên mặt có đặt một đĩa…… Không thể xác định được là thứ gì.
Ánh mắt của Tạ Uẩn và Tịnh Liễm đồng thời dừng ở trên đó và cả hai cùng lúc nhíu mày lại.
Tang Yểu nói: “Cái đó là sản phẩm thất bại, ta muốn đợi lát nữa thì đổ đi.”
Nàng chỉ vào cái nồi hấp trước mặt và nói: “Lần này nhất định có thể.”
Tịnh Liễm rất vui vẻ, hắn rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận vuốt mông ngựa và hắn nói: “Thiếu phu nhân ngài đang làm cái gì vậy? Thuộc hạ vừa rồi ở bên ngoài thì đã ngửi thấy được mùi hương.”
Hắn chỉ vào sản phẩm thất bại kia ở trên bàn và nói: “Không hổ là thiếu phu nhân, ngay cả món ăn bỏ đi đều có thể thơm như vậy.”
Tang Yểu ngượng ngùng nói: “Không có khoa trương như vậy nha! Nó quá xấu, ta đều không muốn nhìn tiếp nữa.”
Tịnh Liễm lập tức nói tiếp và phản ứng rất nhanh nói: “Nhưng chủ tử vừa rồi còn đang khen với thuộc hạ nói là người làm rất tốt đó.”
Hắn cũng rất thông minh!
Tang Yểu xoay người lại và vui vẻ nhìn Tạ Uẩn rồi nói: “Có thật không?”
Tạ Uẩn vẫn luôn không có nói chuyện: “…… Ừ.”
Tang Yểu chạy tới và sau đó ngồi đối diện Tạ Uẩn, nàng nhìn đồ vật xấu xí ở trên bàn và chờ mong nhỏ giọng nói:
“Nếu chàng muốn nếm thử cái này thì ta cũng sẽ không ngăn cản chàng.”
“Tịnh Liễm, ngươi cũng nếm thử đi.”
Tạ Uẩn không thể hình dung đồ vật trên bàn xấu đến mức nào.
Ẩm thực thường ngày của hắn thanh đạm nên cũng không có thích ăn điểm tâm lắm. Những điểm âm đưa đến trước mặt hắn đều rất tinh xảo, đây vẫn là lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra gạo nếp có thể bị chưng thành cái hình dạng xấu xí này.-
Ở dưới ánh mắt vui vẻ của Tang Yểu, sau khi Tạ Uẩn do dự một lúc lâu và sau đó giơ tay cầm một cái lên. Bởi vì bên trong rất đầy nước nên có một cái bị vỡ ra.
Hắn cắn một cái.
Tạ Uẩn đã quen không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào ở trên mặt, Tịnh Liễm thấy vậy cũng vui vẻ cầm một cái lên.
Thiếu phu nhân làm nên không ăn thì rất uổng phí.
Hắn cắn một miếng lớn.
Một lát sau, động tác của hắn đột ngột dừng lại.
Rất khó để hình dung cụ thể, nó không hề có vị gạo nếp và cũng không hương vị gì khác. Bên trong chỉ có nước, hơi chua một chút.
Tóm lại, hoàn toàn xứng đáng là một cái sản phẩm thất bại.
Mà đúng lúc này, Tang Yểu a một tiếng và xoay người đi đến cái nồi chưng phía sau Tạ Uẩn.
Tịnh Liễm thật sự rất muốn nôn ra, hắn nhìn Tạ Uẩn và chỉ thấy chủ tử của hắn chậm rãi trực tiếp ăn xong một cái và hoàn toàn nhìn không ra vẻ khó chịu gì.
Hắn tuyệt vọng nhìn nửa cái bánh trong tay, vì không muốn bị cắt đầu lưỡi nên khó khăn nhét vào trong miệng.
Thật là đừng nhìn nó lớn lên xấu, ăn thử thì cũng chẳng ra gì.
Tóm lại, là một cái bánh trong ngoài như một.
Mà lúc này, Tang Yểu đã cầm một đĩa điểm tâm đẹp hơn rất nhiều đi đến và đặt ở trước mặt Tạ Uẩn, mỉm cười rạng rỡ nói với hắn: “Cái này nhất định ăn ngon!”
Hắn một lần nữa cầm một cái lên và nhận xét ngắn gọn nói: “Ăn ngon.”
Tang Yểu rất vừa lòng, nàng chỉ sản phẩm thất bại bên cạnh, nói: “Cái này ta chưng lâu rồi nên ăn không được ngon lắm.”
Tịnh Liễm nghĩ thầm thật sự là như vậy.
Bóng ma tâm lý tháng này của hắn đều ở trên cái bánh này.
Tạ Uẩn lại nói: “Không có, cũng rất ngon.”
Tịnh Liễm yên lặng mím môi, nhìn chủ tử luôn luôn ít khi nói cười và cũng chưa bao giờ cho bất kỳ ai mặt mũi.
Tạ Uẩn không hề bủn xỉn chút nào mà khen nói: “Nàng rất tuyệt vời.”
Màn đêm buông xuống, khi Tang Yểu trở lại từ chỗ của Tạ phu nhân thì Tạ Uẩn đã tắm gội xong nằm ở trên giường.
Hắn đang lật xem một quyển sách cổ ố vàng, vẻ mặt nghiêm túc và thỉnh thoảng nhíu mày tự hỏi.
Tạ Uẩn quả thật là một rất tự chủ, sau khi xử lý xong công văn thì còn có thể rút ra thời gian để đọc sách tu thân dưỡng tính.
Lần này ngay cả khi nàng trở về thì hắn cũng không giống ngày thường mà ôm lấy nàng.
Mấy ngày nay Tang Yểu vừa lúc hơi mệt mỏi, tuy rằng buổi tối hai ngày này nàng không có học nội dung mới nhưng vẫn luôn ôn tập mấy cái đã học lúc trước.
Vì vậy cho nên mới trong năm sáu ngày ngắn ngủi thì da mặt của nàng muốn dày hơn một ít so với lúc trước.
Nàng bước vào phòng tắm tắm gội trước.
Sau khi đi ra ngoài nàng cảm thấy ánh nến trong phòng hơi tối và còn tri kỷ nói: “Chàng có muốn đốt thêm một cái đèn nữa không?”
Ánh mắt của Tạ Uẩn di chuyển khỏi quyển sách và sau đó nhìn về phía Tang Yểu.
Nàng mặc một chiếc áo ngủ sa tanh màu trắng, tóc đen buông xõa xuống.
Vải dệt trên người mỏng nhẹ, rất rõ ràng có thể nhìn ra bên trong không có mặc áo lót.
Là hắn yêu cầu.
Nhưng cũng không được đầy đủ, bởi vì thời tiết tháng tám khô nóng nên tới ban đêm thì càng hơi khó chịu. Cho dù có chậu băng được đặt ở trên cửa phòng thì cũng cảm thấy oi bức.
Buổi tối nàng quen mặc một cái áo lót mỏng ở bên trong, nhưng chỉ một lúc sau thì có thể nóng đến mức chảy ra mồ hôi.
Ngay từ đầu hắn không cho nàng mặc nàng còn mắng hắn, bây giờ mới qua hai ngày nàng cũng đã có thể không cần hắn kêu thì nàng cũng đã tự cởi ra.
Tuy rằng trông vẫn hơi cẩn thận.
Đối với Tang Yểu mà nói thì Tạ Uẩn thật ra cũng không tính là một người rất có kiên nhẫn, từ buổi tối tân hôn đến bây giờ chỉ mới có sáu đêm.
Nhưng hắn đã cảm thấy qua rất lâu.
Tạ Uẩn đặt quyển sách sang một bên và vẫy tay nói với nàng: “Lại đây.”
Tang Yểu ngoan ngoãn đi qua và sau đó thuần thục cong gối ngồi trên giường ôm lấy hắn. Nàng nhẹ nhàng cọ qua hắn và nhẹ nhàng bày tỏ quan điểm của mình và nói:
“Lần sau khi đến giờ dùng bữa thì chàng phải tự mình trở về, đừng để ta đi tìm chàng.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng và nói: “Được.”
Khi nói chuyện, Tạ Uẩn cầm quyển sách mới vừa đọc đặt vào trong tay nàng, nói: “Sách nàng mang đến trông cũng không tệ lắm.”
Tang Yểu ngẩn người và cúi đầu nhìn quyển sách kia, quyển sách đang mở ra và còn ngừng ở trên trang sách Tạ Uẩn đang xem. Hình vẽ màu sắc rực rỡ ở trên đó đột nhiên không kịp phòng ngừa ánh vào trong mắt của nàng.
Giờ phút này nàng đã không còn là nàng của sáu ngày trước, khuôn mặt nhỏ của nàng lập tức nhíu lại và vội vàng khép quyển sách lại rồi hoảng sợ nói: “Chàng chàng vừa rồi chàng đang xem cái này sao?”
Đây là “Bí kíp” tỷ tỷ của nàng đưa cho nàng, một quyển sách hỏng nghe nói có thể đắn đo được nam nhân.
Vạt áo trước của Tạ Uẩn đã hơi mở rộng ra và lộ ra đường cong xương quai xanh quyến rũ, hắn không hề xấu hổ chút nào mà nói: “Ta được lợi không ít.”
“……”
Hắn lại lần nữa để Tang Yểu ghé sát vào người hắn, ngón tay thong thả ung dung mở dây thắt lưng của nàng ra và sau đó nói: “Đừng thẹn thùng.”
Tạ Uẩn ôm lấy eo của nàng và nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Tang cô nương, buổi tối hôm nay muốn luyện tập nội dung mới.”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên má của Tang Yểu, sau đó không đợi Tang Yểu nói chuyện thì nắm chặt cằm nàng, hôn lên môi nàng.