Nhớ Mãi Không Quên
Chương 41: Gần gũi
Lúc cả hai ôm mèo ra khỏi bệnh viện, trời đã bắt đầu đổ mưa.
Cũng may là xe đậu bên đường, hai người từ tốn chạy đến và ngồi vào trong, còn chưa kịp lau nước, đã vội vàng chạy đến bệnh viện được định vị sẵn.
Tống Nhĩ Giai đặt ba lô mèo dưới chân rồi lấy khăn giấy trên xe ra, lau nước mưa trên tay, sau đó nhìn về phía Nguyễn Trinh:" Để em lau mặt giúp chị."
Nguyễn Trinh đang tập trung lái xe, cô vươn tay lau trán rồi nói:" Không cần đâu, trở về chị sẽ tắm rửa."
Tống Nhĩ Giai nghiêng người, cẩn thận lau mồ hôi trên thái dương Nguyễn Trinh và một ít nước mưa trên vai cô, thấp giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị."
Nguyễn Trinh mỉm cười, ấm áp nói:" Em còn tỏ ra khách sáo với chị à?"
Tống Nhĩ Giai ngập ngừng:" Nếu không có chị ở đây, em thực sự không biết nên làm gì cả?"
Nếu nàng không hiểu các chỉ số đó, rất có thể sẽ bị bác sĩ lừa rằng đây là sự việc nghiêm trọng, sẽ dẫn đến hoảng hốt và nghe theo những gì bác sĩ nói.
Nguyễn Trinh hỏi nàng: "Em sẽ làm gì nếu chị không ở đây?"
Tống Nhĩ Giai ném khăn giấy vào thùng rác nhỏ rồi nhặt ba lô mèo lên để mở khóa. Nàng vừa v.uốt ve chú mèo vừa nói:" Em không biết nữa... nhưng em vẫn muốn đổi bệnh viện, đổi bác sĩ điều trị."
Nguyễn Trinh nói:" Suy nghĩ này rất đúng. Nếu em không tin tưởng bác sĩ, hoặc hành vi và lời nói của bác sĩ khiến em cảm thấy không đáng tin cậy thì hãy dứt khoát đổi bệnh viện khác. Hiện nay, bệnh viện thú y tương đối ít tiêu chuẩn, em phải tự tìm hiểu để nhận biết."
Tống Nhĩ Giai cười gượng vài lần, sau đó bắt đầu dong dài:" Không chỉ ngành công nghiệp vật nuôi không được tiêu chuẩn hóa, mà còn có cả các bệnh viện tư nhân, các doanh nghiệp và cửa hàng có lợi nhuận. Ai lại không muốn kiếm nhiều tiền hơn vì hiệu quả hoạt động? Cũng giống như việc một số người dùng chiêu bài thuốc bắc để kê một số loại thuốc không có tác dụng nhưng cũng không giết người cho bệnh nhân vậy. Nói như thế thế nào nhỉ, thế giới náo nhiệt, tất cả vì lợi ích, thế giới bận rộn, đều hướng về lợi nhuận. Ngay cả giữa những người thân với nhau, cũng sẽ có người làm tất cả vì tiền. Khi bước ra ngoài xã hội rồi, em không biết bản thân còn phải dẫm lên bao nhiêu hố sâu nữa..."
Một câu nói đã gợi lên rất nhiều cảm xúc trong lòng Tống Nhĩ Giai. Nguyễn Trinh im lặng, suy tư một lúc lâu rồi hỏi:" Em... Trong khoảng thời gian Tống lão sư mất, có phải những người thân trong gia đình gây chuyện với em không?"
Tống Nhĩ Giai nói:" Ngoài mặt thì trông không có gì, nhưng về cơ bản lại là trạng thái không qua lại với nhau. Khi mẹ mất, em không hiểu bất kỳ chuyện gì. Ông bà ngoại cũng ngày càng già yếu, bệnh tật đầy người, đều là do các cô chú trong bệnh viện hỗ trợ. Sau này, chú em cũng đến giúp. Lúc đó, em đưa hết tiền ma chay cho ông ta, ông ta cũng lấy hết tiền phúng điếu của họ hàng, đồng nghiệp nữa. Sau đám tang, tiền còn dư lại rất nhiều, nhưng ông ta vẫn giữ chúng, không hề đưa cho em một đồng nào, còn nói rằng sẽ dùng số tiền này để báo hiếu giúp em. Vì là người thân nên em không muốn vạch mặt ông ta. Số tiền mẹ để lại cho em cũng đủ để em học xong Đại học. Cứ xem như ông ta cầm tiền và chăm sóc ông bà ngoại thay cho mẹ em đi. Sau này, em sẽ không liên lạc gì với ông ta nữa."
Nguyễn Trinh quay sang, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tống Nhĩ Giai.
Nàng không lạc quan, phóng khoáng như vẻ bề ngoài... Cũng giống như khi còn ở tuổi niên thiếu, trông nàng giống như một chú nhím xù lông và có móng vuốt, nhưng thực ra chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương.
Biến cố cuộc đời về việc mồ côi mẹ đã tác động rất nhiều đến nàng.
Có lẽ, di chứng để lại lúc bấy giờ là những đêm dài mất ngủ...
*
Sau khi lái xe hơn 20 phút, cả hai đã đưa chú mèo đến bệnh viện thú y do bạn của Nguyễn Trinh giới thiệu.
Bác sĩ vội vã chạy từ nhà đến bệnh viện, sau đó thay áo blouse trắng, mang găng tay và sát trùng trước khi đưa mèo đi kiểm tra thể trạng.
Nguyễn Trinh nói cho cô ấy biết tình hình cụ thể và cho cô ấy xem bản báo cáo từ bệnh viện kia.
Đầu tiên, bác sĩ thú y cho mèo uống thuốc an thần, sau đó lấy một hộp cát vệ sinh và xoa bóp bàng quang của mèo để kí.ch thích nó đi tiểu.
Nguyễn Trinh nói cho bác sĩ thú y biết:" Trước đây nó đã được đặt ống thông tiểu một lần rồi. Lần đó nó không thể tiểu được, nhưng hiện tại vẫn có thể tiểu được một ít. Mong cô có thể dùng một số thuốc lợi tiểu để thúc đẩy tiểu tiện, cố gắng đừng cắm ống thông vào."
Sau đó, cô ấy hỏi Tống Nhĩ Giai về việc uống nước của mèo, chất liệu của cát vệ sinh, nhãn hiệu thức ăn và những phản ứng căng thẳng. Tống Nhĩ Giai đều nói cho cô ấy nghe từng việc một.
Nguyễn Trinh học hỏi cách xoa bóp bàng quang từ bác sĩ thú y.
Bệnh viện thú y này không trực 24/24. Cô ấy cho mèo uống thuốc, truyền dịch, kê đơn rồi bảo các nàng mua một vài chiếc kim tiêm dùng một lần. Sau đó, cứ việc mang mèo về nhà và theo dõi thêm.
Bác sĩ còn dặn dò việc Cát Tường rất béo, phải uống ít nhất 250ml nước mỗi ngày.
Ngay khi về đến nhà, Tống Nhĩ Giai liền đặt chú mèo lên ghế sô pha, cưng nựng nó một lúc rồi vào bếp nấu một nồi súp ức gà.
Nguyễn Trinh ôm mèo và làm theo các động tác do bác sĩ thú y dạy. Cô v.uốt ve bụng dưới của mèo theo chiều kim đồng hồ để kích thích nó đi tiểu.
Tống Nhĩ Giai bưng nước súp đã nguội ra và hỏi Nguyễn Trinh: "Nó vừa mới đi tiểu sao chị?"
Nguyễn Trinh nói:" Vừa tiểu được một ít."
Tống Nhĩ Giai ôm lấy mèo, dùng kim tiêm hút một ít nước súp, sau đó nâng đầu mèo lên và bơm vào miệng nó.
Súp ức gà mang theo vị thịt tươi ngon. Chú mèo vươn đầu lưỡi liếm láp, không hề phản kháng.
"Bé con ngoan quá." Tống Nhĩ Giai hôn lên đầu Cát Tường, sau đó nhìn về phía Nguyễn Trinh đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói:" Chị đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải đi làm nữa, cứ để em chăm nó là được rồi."
Nguyễn Trinh cũng cúi xuống hôn lên đầu chú mèo, sau đó nhìn Tống Nhĩ Giai và mỉm cười:" Chị đã nói rồi, nó cũng sẽ gặp dữ hóa lành, trong họa có phúc."
Nơi mà cô hôn xuống lại là nơi Tống Nhĩ Giai vừa hôn qua...
Tống Nhĩ Giai cầm lòng chẳng đặng v.uốt ve đầu của chú mèo. Ý cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt nàng, nhưng nàng lại thúc giục cô:" Mau đi đi."
Nguyễn Trinh đứng thẳng người, không nhúc nhích, chỉ nhìn Tống Nhĩ Giai.
Người đứng, người ngồi.
Tống Nhĩ Giai ngước nhìn Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh rũ mắt nhìn Tống Nhĩ Giai và chú mèo yếu ớt trong vòng tay nàng, sóng mắt mang theo một chút thương tiếc.
Sau khi nhìn vài giây, Nguyễn Trinh vươn tay phải ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, sau đó xoay người về phòng để tắm rửa.
Tống Nhĩ Giai nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Trinh. Nàng ngây ra trong chốc lát, sau đó sờ sờ đầu mình rồi cúi đầu khẽ hỏi chú mèo trong vòng tay:" Lúc em được sờ đầu, có phải cũng cảm thấy thoải mái giống như chị không?"
Chú mèo kêu meo meo vài tiếng. Tống Nhĩ Giai mỉm cười, tiếp tục cầm lấy ống tiêm để bơm nước súp cho nó.
Lúc Nguyễn Trinh tắm xong, cô liền bước ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha cùng Tống Nhĩ Giai và Cát Tường một lúc lâu. Tống Nhĩ Giai phải thúc giục mãi, cô mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.
*
Một đêm trôi qua, dường như mối quan hệ giữa cả hai đã dần trở nên gần gũi hơn xưa.
Tối hôm qua, chú mèo không chịu về phòng ngủ. Cứ hễ nàng ôm nó vào, nó sẽ lại chạy ra ngoài. Tống Nhĩ Giai đành mang chăn ra sô pha, nếu cảm thấy buồn ngủ thì sẽ ngủ. Nửa đêm, nàng thường xuyên thức giấc để kiểm tra tình trạng của chú mèo.
Vào buổi sáng, Nguyễn Trinh đã đi làm.
Cô chỉ vừa rời khỏi nhà chưa đầy mười phút, nhưng Tống Nhĩ Giai đã cảm thấy rất nhớ cô.
Nàng ôm mèo trong vòng tay, nhưng tất cả những gì nàng nghĩ đến đều là cô.
Càng ngày, nàng càng cảm thấy mình phụ thuộc vào cô, nàng cũng không biết việc này là tốt hay xấu...
Tống Nhĩ Giai cầm điện thoại, mở giao diện trò chuyện với Nguyễn Trinh ra rồi lướt đầu ngón tay trên màn hình, lật xem lịch sử trò chuyện trước đó của cả hai, khóe môi bất giác mang theo ý cười.
Nàng đang nhớ Nguyễn Trinh. Nhưng thật bất ngờ, tin nhắn mới nhất từ Nguyễn Trinh đã hiện lên màn hình điện thoại di động của nàng—
【Chị đang ở chỗ làm, Cát Tường sao rồi?】
Tống Nhĩ Giai vội vàng quay video của chú mèo rồi gửi cho cô xem, sau đó trả lời:"【Nhồi thuốc lợi tiểu và thuốc chống viêm vào một nửa súp thịt, nó cũng vừa đi tiểu được rồi. 】
Nguyễn Trinh:【Ừm, nếu tiểu được thì sẽ tốt hơn thôi,em đừng lo lắng quá. Tối hôm qua em ngủ không được ngon giấc cho lắm, sáng nay em nên ngủ bù đi. 】
Tống Nhĩ Giai trả lời:【Em biết rồi, chị làm việc đi. 】
Thông thường, sau khi Tống Nhĩ Giai nói lời này, Nguyễn Trinh thường đợi đến trưa mới trả lời tin nhắn của nàng và chuyện trò cùng nàng. Nhưng hôm nay, cô lại nói nhiều hơn vài câu.
Nguyễn Trinh đã chụp một bức ảnh văn phòng và gửi cho Tống Nhĩ Giai:【Chị là người đến đầu tiên này.】
Tống Nhĩ Giai hỏi:【Hôm nay có khám ngoại trú không? 】
Nguyễn Trinh:【Không, hôm nay chủ nhiệm có đợt kiểm tra phòng quy mô lớn, chị phải bổ sung đầy đủ chữ ký vào bệnh án. 】
Trong khoảng thời gian tiếp theo, ngoại trừ tin nhắn về công việc, thì lúc Nguyễn Trinh cầm điện thoại lên, người mà cô trả lời đầu tiên là Tống Nhĩ Giai.
Công việc ở bệnh viện thường xuyên trong trạng thái tranh thủ thời gian. Trước đây, khi Tống Nhĩ Giai gửi tin nhắn đến, thỉnh thoảng Nguyễn Trinh sẽ trả lời sau một hoặc hai tiếng. Có đôi khi, cả hai đang chuyện trò thì Nguyễn Trinh lại đột ngột biến mất trong vài phút.
Việc chờ đợi tin nhắn không mấy dễ chịu, vì vậy Tống Nhĩ Giai không muốn ôm điện thoại trông mong nữa. Nàng quyết định tự dọn vệ sinh và khử trùng nhà cửa.
Sau khi dọn dẹp đến phòng của Nguyễn Trinh, nàng đã gửi tin nhắn hỏi cô:【Em đang tổng vệ sinh nhà cửa, cũng đã dọn đến phòng của chị rồi. Em có thể vào được không?】
Nguyễn Trinh không xem nàng là người ngoài, trả lời:【Được chứ, sau khi quét dọn xong, em nhớ khử trùng bằng đèn cực tím 30 phút nhé.】
Cô tiếp tục nói đùa:【Em có thể đụng vào bất kỳ đồ đạc nào của chị, chị không có gì để giấu em cả. 】
Tống Nhĩ Giai cũng đùa giỡn cùng cô:【 Chị có thói quen viết nhật ký không? Nếu em lôi được nhật ký của chị ra, em sẽ nhìn trộm đấy. 】
Nguyễn Trinh:【Không, không có thói quen này. Em không lôi được nhật ký ra đâu, chỉ có thể lấy được sổ tiết kiệm thôi.】
Tống Nhĩ Giai nói:【Vậy em sẽ trộm sổ tiết kiệm của chị. 】
Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười, trả lời bằng tin nhắn thoại:" Trộm đi, cho em đấy."
Sau đó, cô không trả lời nữa, chỉ tập trung vào công việc.
Đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn thoại từ cô, Tống Nhĩ Giai mỉm cười và mở ra.
Giọng điệu của Nguyễn Trinh rất lạnh lùng. Nhưng khi nói chuyện với nàng lại nghe ra rất dịu dàng và ấm áp.
Rõ ràng là đã sớm chiều ở chung. Nhưng hiện tại, khi nghe thấy giọng nói của Nguyễn Trinh, trái tim Tống Nhĩ Giai lại đập thình thịch, nàng không kìm được mà cong cong khóe miệng.
Nàng nghe những từ này rất nhiều lần, sau đó nhấn vào nút lưu rồi cho robot quét dọn vào phòng Nguyễn Trinh. Nàng mang bao tay, phun thuốc khử trùng dành riêng cho vật nuôi vào.
Máy tính để bàn của Nguyễn Trinh có chút lộn xộn, Tống Nhĩ Giai tiện tay giúp cô sắp xếp lại.
Sau khi dọn dẹp máy tính, Tống Nhĩ Giai thuận tay kéo hộc tủ để lấy đồ vật trong đó ra, rồi dùng thuốc khử trùng lau ngăn kéo.
Khi mở đến ngăn kéo cuối cùng và lấy tập tài liệu trong đấy ra, Tống Nhĩ Giai bỗng dưng sững người.
- -------
Cũng may là xe đậu bên đường, hai người từ tốn chạy đến và ngồi vào trong, còn chưa kịp lau nước, đã vội vàng chạy đến bệnh viện được định vị sẵn.
Tống Nhĩ Giai đặt ba lô mèo dưới chân rồi lấy khăn giấy trên xe ra, lau nước mưa trên tay, sau đó nhìn về phía Nguyễn Trinh:" Để em lau mặt giúp chị."
Nguyễn Trinh đang tập trung lái xe, cô vươn tay lau trán rồi nói:" Không cần đâu, trở về chị sẽ tắm rửa."
Tống Nhĩ Giai nghiêng người, cẩn thận lau mồ hôi trên thái dương Nguyễn Trinh và một ít nước mưa trên vai cô, thấp giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị."
Nguyễn Trinh mỉm cười, ấm áp nói:" Em còn tỏ ra khách sáo với chị à?"
Tống Nhĩ Giai ngập ngừng:" Nếu không có chị ở đây, em thực sự không biết nên làm gì cả?"
Nếu nàng không hiểu các chỉ số đó, rất có thể sẽ bị bác sĩ lừa rằng đây là sự việc nghiêm trọng, sẽ dẫn đến hoảng hốt và nghe theo những gì bác sĩ nói.
Nguyễn Trinh hỏi nàng: "Em sẽ làm gì nếu chị không ở đây?"
Tống Nhĩ Giai ném khăn giấy vào thùng rác nhỏ rồi nhặt ba lô mèo lên để mở khóa. Nàng vừa v.uốt ve chú mèo vừa nói:" Em không biết nữa... nhưng em vẫn muốn đổi bệnh viện, đổi bác sĩ điều trị."
Nguyễn Trinh nói:" Suy nghĩ này rất đúng. Nếu em không tin tưởng bác sĩ, hoặc hành vi và lời nói của bác sĩ khiến em cảm thấy không đáng tin cậy thì hãy dứt khoát đổi bệnh viện khác. Hiện nay, bệnh viện thú y tương đối ít tiêu chuẩn, em phải tự tìm hiểu để nhận biết."
Tống Nhĩ Giai cười gượng vài lần, sau đó bắt đầu dong dài:" Không chỉ ngành công nghiệp vật nuôi không được tiêu chuẩn hóa, mà còn có cả các bệnh viện tư nhân, các doanh nghiệp và cửa hàng có lợi nhuận. Ai lại không muốn kiếm nhiều tiền hơn vì hiệu quả hoạt động? Cũng giống như việc một số người dùng chiêu bài thuốc bắc để kê một số loại thuốc không có tác dụng nhưng cũng không giết người cho bệnh nhân vậy. Nói như thế thế nào nhỉ, thế giới náo nhiệt, tất cả vì lợi ích, thế giới bận rộn, đều hướng về lợi nhuận. Ngay cả giữa những người thân với nhau, cũng sẽ có người làm tất cả vì tiền. Khi bước ra ngoài xã hội rồi, em không biết bản thân còn phải dẫm lên bao nhiêu hố sâu nữa..."
Một câu nói đã gợi lên rất nhiều cảm xúc trong lòng Tống Nhĩ Giai. Nguyễn Trinh im lặng, suy tư một lúc lâu rồi hỏi:" Em... Trong khoảng thời gian Tống lão sư mất, có phải những người thân trong gia đình gây chuyện với em không?"
Tống Nhĩ Giai nói:" Ngoài mặt thì trông không có gì, nhưng về cơ bản lại là trạng thái không qua lại với nhau. Khi mẹ mất, em không hiểu bất kỳ chuyện gì. Ông bà ngoại cũng ngày càng già yếu, bệnh tật đầy người, đều là do các cô chú trong bệnh viện hỗ trợ. Sau này, chú em cũng đến giúp. Lúc đó, em đưa hết tiền ma chay cho ông ta, ông ta cũng lấy hết tiền phúng điếu của họ hàng, đồng nghiệp nữa. Sau đám tang, tiền còn dư lại rất nhiều, nhưng ông ta vẫn giữ chúng, không hề đưa cho em một đồng nào, còn nói rằng sẽ dùng số tiền này để báo hiếu giúp em. Vì là người thân nên em không muốn vạch mặt ông ta. Số tiền mẹ để lại cho em cũng đủ để em học xong Đại học. Cứ xem như ông ta cầm tiền và chăm sóc ông bà ngoại thay cho mẹ em đi. Sau này, em sẽ không liên lạc gì với ông ta nữa."
Nguyễn Trinh quay sang, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tống Nhĩ Giai.
Nàng không lạc quan, phóng khoáng như vẻ bề ngoài... Cũng giống như khi còn ở tuổi niên thiếu, trông nàng giống như một chú nhím xù lông và có móng vuốt, nhưng thực ra chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương.
Biến cố cuộc đời về việc mồ côi mẹ đã tác động rất nhiều đến nàng.
Có lẽ, di chứng để lại lúc bấy giờ là những đêm dài mất ngủ...
*
Sau khi lái xe hơn 20 phút, cả hai đã đưa chú mèo đến bệnh viện thú y do bạn của Nguyễn Trinh giới thiệu.
Bác sĩ vội vã chạy từ nhà đến bệnh viện, sau đó thay áo blouse trắng, mang găng tay và sát trùng trước khi đưa mèo đi kiểm tra thể trạng.
Nguyễn Trinh nói cho cô ấy biết tình hình cụ thể và cho cô ấy xem bản báo cáo từ bệnh viện kia.
Đầu tiên, bác sĩ thú y cho mèo uống thuốc an thần, sau đó lấy một hộp cát vệ sinh và xoa bóp bàng quang của mèo để kí.ch thích nó đi tiểu.
Nguyễn Trinh nói cho bác sĩ thú y biết:" Trước đây nó đã được đặt ống thông tiểu một lần rồi. Lần đó nó không thể tiểu được, nhưng hiện tại vẫn có thể tiểu được một ít. Mong cô có thể dùng một số thuốc lợi tiểu để thúc đẩy tiểu tiện, cố gắng đừng cắm ống thông vào."
Sau đó, cô ấy hỏi Tống Nhĩ Giai về việc uống nước của mèo, chất liệu của cát vệ sinh, nhãn hiệu thức ăn và những phản ứng căng thẳng. Tống Nhĩ Giai đều nói cho cô ấy nghe từng việc một.
Nguyễn Trinh học hỏi cách xoa bóp bàng quang từ bác sĩ thú y.
Bệnh viện thú y này không trực 24/24. Cô ấy cho mèo uống thuốc, truyền dịch, kê đơn rồi bảo các nàng mua một vài chiếc kim tiêm dùng một lần. Sau đó, cứ việc mang mèo về nhà và theo dõi thêm.
Bác sĩ còn dặn dò việc Cát Tường rất béo, phải uống ít nhất 250ml nước mỗi ngày.
Ngay khi về đến nhà, Tống Nhĩ Giai liền đặt chú mèo lên ghế sô pha, cưng nựng nó một lúc rồi vào bếp nấu một nồi súp ức gà.
Nguyễn Trinh ôm mèo và làm theo các động tác do bác sĩ thú y dạy. Cô v.uốt ve bụng dưới của mèo theo chiều kim đồng hồ để kích thích nó đi tiểu.
Tống Nhĩ Giai bưng nước súp đã nguội ra và hỏi Nguyễn Trinh: "Nó vừa mới đi tiểu sao chị?"
Nguyễn Trinh nói:" Vừa tiểu được một ít."
Tống Nhĩ Giai ôm lấy mèo, dùng kim tiêm hút một ít nước súp, sau đó nâng đầu mèo lên và bơm vào miệng nó.
Súp ức gà mang theo vị thịt tươi ngon. Chú mèo vươn đầu lưỡi liếm láp, không hề phản kháng.
"Bé con ngoan quá." Tống Nhĩ Giai hôn lên đầu Cát Tường, sau đó nhìn về phía Nguyễn Trinh đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói:" Chị đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải đi làm nữa, cứ để em chăm nó là được rồi."
Nguyễn Trinh cũng cúi xuống hôn lên đầu chú mèo, sau đó nhìn Tống Nhĩ Giai và mỉm cười:" Chị đã nói rồi, nó cũng sẽ gặp dữ hóa lành, trong họa có phúc."
Nơi mà cô hôn xuống lại là nơi Tống Nhĩ Giai vừa hôn qua...
Tống Nhĩ Giai cầm lòng chẳng đặng v.uốt ve đầu của chú mèo. Ý cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt nàng, nhưng nàng lại thúc giục cô:" Mau đi đi."
Nguyễn Trinh đứng thẳng người, không nhúc nhích, chỉ nhìn Tống Nhĩ Giai.
Người đứng, người ngồi.
Tống Nhĩ Giai ngước nhìn Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh rũ mắt nhìn Tống Nhĩ Giai và chú mèo yếu ớt trong vòng tay nàng, sóng mắt mang theo một chút thương tiếc.
Sau khi nhìn vài giây, Nguyễn Trinh vươn tay phải ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, sau đó xoay người về phòng để tắm rửa.
Tống Nhĩ Giai nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Trinh. Nàng ngây ra trong chốc lát, sau đó sờ sờ đầu mình rồi cúi đầu khẽ hỏi chú mèo trong vòng tay:" Lúc em được sờ đầu, có phải cũng cảm thấy thoải mái giống như chị không?"
Chú mèo kêu meo meo vài tiếng. Tống Nhĩ Giai mỉm cười, tiếp tục cầm lấy ống tiêm để bơm nước súp cho nó.
Lúc Nguyễn Trinh tắm xong, cô liền bước ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha cùng Tống Nhĩ Giai và Cát Tường một lúc lâu. Tống Nhĩ Giai phải thúc giục mãi, cô mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.
*
Một đêm trôi qua, dường như mối quan hệ giữa cả hai đã dần trở nên gần gũi hơn xưa.
Tối hôm qua, chú mèo không chịu về phòng ngủ. Cứ hễ nàng ôm nó vào, nó sẽ lại chạy ra ngoài. Tống Nhĩ Giai đành mang chăn ra sô pha, nếu cảm thấy buồn ngủ thì sẽ ngủ. Nửa đêm, nàng thường xuyên thức giấc để kiểm tra tình trạng của chú mèo.
Vào buổi sáng, Nguyễn Trinh đã đi làm.
Cô chỉ vừa rời khỏi nhà chưa đầy mười phút, nhưng Tống Nhĩ Giai đã cảm thấy rất nhớ cô.
Nàng ôm mèo trong vòng tay, nhưng tất cả những gì nàng nghĩ đến đều là cô.
Càng ngày, nàng càng cảm thấy mình phụ thuộc vào cô, nàng cũng không biết việc này là tốt hay xấu...
Tống Nhĩ Giai cầm điện thoại, mở giao diện trò chuyện với Nguyễn Trinh ra rồi lướt đầu ngón tay trên màn hình, lật xem lịch sử trò chuyện trước đó của cả hai, khóe môi bất giác mang theo ý cười.
Nàng đang nhớ Nguyễn Trinh. Nhưng thật bất ngờ, tin nhắn mới nhất từ Nguyễn Trinh đã hiện lên màn hình điện thoại di động của nàng—
【Chị đang ở chỗ làm, Cát Tường sao rồi?】
Tống Nhĩ Giai vội vàng quay video của chú mèo rồi gửi cho cô xem, sau đó trả lời:"【Nhồi thuốc lợi tiểu và thuốc chống viêm vào một nửa súp thịt, nó cũng vừa đi tiểu được rồi. 】
Nguyễn Trinh:【Ừm, nếu tiểu được thì sẽ tốt hơn thôi,em đừng lo lắng quá. Tối hôm qua em ngủ không được ngon giấc cho lắm, sáng nay em nên ngủ bù đi. 】
Tống Nhĩ Giai trả lời:【Em biết rồi, chị làm việc đi. 】
Thông thường, sau khi Tống Nhĩ Giai nói lời này, Nguyễn Trinh thường đợi đến trưa mới trả lời tin nhắn của nàng và chuyện trò cùng nàng. Nhưng hôm nay, cô lại nói nhiều hơn vài câu.
Nguyễn Trinh đã chụp một bức ảnh văn phòng và gửi cho Tống Nhĩ Giai:【Chị là người đến đầu tiên này.】
Tống Nhĩ Giai hỏi:【Hôm nay có khám ngoại trú không? 】
Nguyễn Trinh:【Không, hôm nay chủ nhiệm có đợt kiểm tra phòng quy mô lớn, chị phải bổ sung đầy đủ chữ ký vào bệnh án. 】
Trong khoảng thời gian tiếp theo, ngoại trừ tin nhắn về công việc, thì lúc Nguyễn Trinh cầm điện thoại lên, người mà cô trả lời đầu tiên là Tống Nhĩ Giai.
Công việc ở bệnh viện thường xuyên trong trạng thái tranh thủ thời gian. Trước đây, khi Tống Nhĩ Giai gửi tin nhắn đến, thỉnh thoảng Nguyễn Trinh sẽ trả lời sau một hoặc hai tiếng. Có đôi khi, cả hai đang chuyện trò thì Nguyễn Trinh lại đột ngột biến mất trong vài phút.
Việc chờ đợi tin nhắn không mấy dễ chịu, vì vậy Tống Nhĩ Giai không muốn ôm điện thoại trông mong nữa. Nàng quyết định tự dọn vệ sinh và khử trùng nhà cửa.
Sau khi dọn dẹp đến phòng của Nguyễn Trinh, nàng đã gửi tin nhắn hỏi cô:【Em đang tổng vệ sinh nhà cửa, cũng đã dọn đến phòng của chị rồi. Em có thể vào được không?】
Nguyễn Trinh không xem nàng là người ngoài, trả lời:【Được chứ, sau khi quét dọn xong, em nhớ khử trùng bằng đèn cực tím 30 phút nhé.】
Cô tiếp tục nói đùa:【Em có thể đụng vào bất kỳ đồ đạc nào của chị, chị không có gì để giấu em cả. 】
Tống Nhĩ Giai cũng đùa giỡn cùng cô:【 Chị có thói quen viết nhật ký không? Nếu em lôi được nhật ký của chị ra, em sẽ nhìn trộm đấy. 】
Nguyễn Trinh:【Không, không có thói quen này. Em không lôi được nhật ký ra đâu, chỉ có thể lấy được sổ tiết kiệm thôi.】
Tống Nhĩ Giai nói:【Vậy em sẽ trộm sổ tiết kiệm của chị. 】
Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười, trả lời bằng tin nhắn thoại:" Trộm đi, cho em đấy."
Sau đó, cô không trả lời nữa, chỉ tập trung vào công việc.
Đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn thoại từ cô, Tống Nhĩ Giai mỉm cười và mở ra.
Giọng điệu của Nguyễn Trinh rất lạnh lùng. Nhưng khi nói chuyện với nàng lại nghe ra rất dịu dàng và ấm áp.
Rõ ràng là đã sớm chiều ở chung. Nhưng hiện tại, khi nghe thấy giọng nói của Nguyễn Trinh, trái tim Tống Nhĩ Giai lại đập thình thịch, nàng không kìm được mà cong cong khóe miệng.
Nàng nghe những từ này rất nhiều lần, sau đó nhấn vào nút lưu rồi cho robot quét dọn vào phòng Nguyễn Trinh. Nàng mang bao tay, phun thuốc khử trùng dành riêng cho vật nuôi vào.
Máy tính để bàn của Nguyễn Trinh có chút lộn xộn, Tống Nhĩ Giai tiện tay giúp cô sắp xếp lại.
Sau khi dọn dẹp máy tính, Tống Nhĩ Giai thuận tay kéo hộc tủ để lấy đồ vật trong đó ra, rồi dùng thuốc khử trùng lau ngăn kéo.
Khi mở đến ngăn kéo cuối cùng và lấy tập tài liệu trong đấy ra, Tống Nhĩ Giai bỗng dưng sững người.
- -------