Nợ Anh Lời Xin Lỗi
Chương 2: CỐ TRỊNH KHẢI LÀ TÊN KHÓ TÍNH
Cố Trịnh Khải sau khi bước vào xe liền thở dài cởi áo vest quăng ra ghế sau. Anh đưa tay khẽ phủi nhẹ chiếc áo sơ mi trắng dính đầy cà phê rồi phóng xe về Cố gia.
Chiếc siêu xe thể thao màu trắng đậu vào sân nhà Cố gia, Cố Trình Khải bước xuống xe rồi đưa chìa khoá cho bảo vệ lái vào gara. Vì còn sớm nên nhà không có ai, Trịnh Khải lướt qua dàn người làm đang bận bịu lau dọn mà lên phòng. Dù là Đại thiếu gia của tập đoàn Cố thị nhưng tính cách của Cố Trịnh Khải lại rất đơn giản. Anh không thích xét nét hay quá cứng nhắc đối với người làm trong nhà. Cố Trịnh Khải anh cảm thấy việc ra oai hay lên giọng với người làm cũng không mấy lịch sự. Họ tới đây bán sức kiếm tiền cũng rất mệt, không cần quá khắt khe với những việc nhỏ nhặt.
Lên đến phòng, Trịnh Khải cởi chiếc áo sơ mi rồi ngẫm một chút. Anh không biết liệu rằng có thể giặt sạch nó hay không? Đắn đo một chút, anh liền gọi quản gia Song lên dặn dò.
-Quản gia Song giúp con giặt sạch chiếc áo này.
-Cậu chủ bị đổ cà phê lên người sao? Cậu không sao đấy chứ?
-Con không sao, nếu có thể thì quản gia Song giúp con giặt sạch nó nhé. Con cảm thấy vứt đi thì tiếc mà sợ rằng cũng làm cực mọi người vì cà phê đổ rất nhiều.
-Cậu chủ cứ để đó cho tôi.
-Dạ vâng.
Quản gia Song xin phép rời đi, anh cũng quay người vào phòng tắm tận hưởng giây phút thoải mái. Tắm rửa xong xuôi anh mới xuống nhà, nhìn căn bếp với bóng mẹ hiền anh liền bật cười.
-Hôm nay mẹ ở nhà ạ? Ban nãy con về mà không thấy.
Bà Cố đang nấu ăn, nghe giọng con trai liền vui vẻ đáp lại.
-Lúc nãy mẹ ở vườn sau chăm sóc vài cây cảnh nhỏ.
-Thảo nào con không thấy mẹ. Cơ mà hôm nay mẹ lại vào bếp cơ đấy?
-Này, đừng có ở đó mà chế giễu mẹ!
-Haha không có nhưng mà dì Khương đâu mà mẹ phải nấu vậy?
-Bà ấy có chút việc dưới quê nên về rồi, mà con định đi đâu sao? Ăn mặc đẹp thế.
-Thấy mẹ chuẩn bị cơm canh như vậy, con trai ngoan tính tạo không khí riêng tư cho ba và mẹ haha.
-Anh muốn đi chơi thì nói, còn bày vẻ ta đây rộng lượng.
-Haha vậy con đi trước, lát sẽ về hơi trễ nên mẹ không cần đợi.
-Nhà có hai đứa con thằng anh thì bỏ đi từ chiều, thằng em giờ cũng đi luôn. Cái nhà này riếc chỉ còn mỗi hai ông bà già này.
-Được rồi mà mẹ, con đi nha.
Nói rồi anh phóng thẳng ra khỏi nhà, ăn mặc đẹp như vậy là vì có hẹn cùng thằng bạn chí cốt nhà họ Vương tại quán bar L.E.D thuộc trung tâm thành phố.
Lịch trình này dĩ nhiên cô cũng nắm bắt rất nhanh. Nhìn mình trước gương, Nhược Vy nhoẻn miệng trước vẻ đẹp của mình. Chiếc váy đen ôm body hai dây lấp lánh khiến cô trở nên quyến rũ lạ thường. Bàn tay mảnh mai lướt nhẹ qua từng chiếc đồng hồ sang trọng, cuối cùng là dừng lại ở một chiếc đồng hồ mang tính cổ điển một chút của nhà YSL.
cạch
Cánh tay thon gọn vốn đã đẹp lại được điểm xuyến thêm chiếc đồng hồ thời thượng khiến cô vô cùng sang trọng. Vài ba chiếc nhẫn được đeo vào bàn tay thanh mãnh, cuối cùng là một chiếc vòng cổ quý phái của Dior. Một chút nước hoa nhẹ nhàng của Chanel khiến ở cô toát ra khí chất của một nữ nhân đầy quyền lực. Nhìn lướt qua tủ giày, nhếch mép đưa tay lấy đôi gót cao của nhà Celine. Bản thân vô cùng hài lòng mới rời khỏi nhà.
Tại quán bar L.E.D
Nhạc sập sình đầy chất hoang dại, Trịnh Khải ngồi cùng Vương Chí Khanh vui vẻ nói hết chuyện này đến chuyện khác. Chí Khanh đưa ly rượu lên uốn éo sáp lại người anh.
-Nào, chúc mừng Cố tổng mới của tập đoàn Cố thị!
-Thằng thần kinh này, cút ra coi.
Vừa nói anh vừa đưa tay đẩy tên bạn thân chết bầm này ra khỏi người mình. Nhược Vy bước vào thu hút vô số những ánh mắt nóng bỏng dành cho cô. Khí chất mà cô tỏ ra chính là mùi tiền. Dù bao nhiêu ánh mắt dán lên người cô cũng chẳng quan tâm, thứ cô quan tâm chính bóng dáng Trịnh Khải ở góc khuất, sâu bên trong quán.
Anh vốn trước giờ chẳng quan tâm đến nữ nhi, chẳng phải do vấn đề giới tính mà là vì anh cảm thấy phụ nữ rất phiền phức. Nhược Vy gọi ra ly rượu nhẹ khẽ nhấp môi rung lắc người với nhịp nhạc tại quán. Quả thật sức hút của cô rất mạnh nhưng sao mãi mà anh vẫn chưa thèm để ý cô? Đặt ly rượu một cái cạch lên bàn.
-Cái tên này đúng là không thể dùng thủ đoạn tiền kế mà. Cũng đúng thôi, anh ta thiếu gì tiền…
Chớp nhoáng đã đến 10 giờ tối, Chí Khanh có việc ra về trước. Anh cũng nhanh chóng thanh toán rồi rời đi. Dĩ nhiên cô không thể bỏ lỡ cơ hội ngon cơm như vậy. Đặt tiền lên bàn, cô giả vờ loạng choạng bước xuống ghế. Đến trước cổng quán bar, khi anh đang chuẩn bị bước lên xe thì cô loạng choạng tiến lại bổ nhào vào người anh. Trịnh Khải đúng là tên máu lạnh, anh ta một phản xạ tự nhiên đỡ người cũng không có khiến cô ngã nhào xuống đất. Cô có chút quê nên đứng dậy giả vờ mình như kẻ say sỉn.
-Ợ… anh là ai vậy?… oaaa… anh đẹp trai quá đi…
-…
-Anh tên gì thế? Có muốn add IG với nhau không?
-…
Anh một dấu chấm câu cũng không dành cho cô trực tiếp đi lại xe mình mặc cô lảm nhảm phía sau. Đợi khi xe anh rời đi, Nhược Vy mới đứng thẳng dậy nhếch môi nhìn về bóng chiếc xe.
-Khó tính như vậy… nhưng mà tôi thích…
Chiếc siêu xe thể thao màu trắng đậu vào sân nhà Cố gia, Cố Trình Khải bước xuống xe rồi đưa chìa khoá cho bảo vệ lái vào gara. Vì còn sớm nên nhà không có ai, Trịnh Khải lướt qua dàn người làm đang bận bịu lau dọn mà lên phòng. Dù là Đại thiếu gia của tập đoàn Cố thị nhưng tính cách của Cố Trịnh Khải lại rất đơn giản. Anh không thích xét nét hay quá cứng nhắc đối với người làm trong nhà. Cố Trịnh Khải anh cảm thấy việc ra oai hay lên giọng với người làm cũng không mấy lịch sự. Họ tới đây bán sức kiếm tiền cũng rất mệt, không cần quá khắt khe với những việc nhỏ nhặt.
Lên đến phòng, Trịnh Khải cởi chiếc áo sơ mi rồi ngẫm một chút. Anh không biết liệu rằng có thể giặt sạch nó hay không? Đắn đo một chút, anh liền gọi quản gia Song lên dặn dò.
-Quản gia Song giúp con giặt sạch chiếc áo này.
-Cậu chủ bị đổ cà phê lên người sao? Cậu không sao đấy chứ?
-Con không sao, nếu có thể thì quản gia Song giúp con giặt sạch nó nhé. Con cảm thấy vứt đi thì tiếc mà sợ rằng cũng làm cực mọi người vì cà phê đổ rất nhiều.
-Cậu chủ cứ để đó cho tôi.
-Dạ vâng.
Quản gia Song xin phép rời đi, anh cũng quay người vào phòng tắm tận hưởng giây phút thoải mái. Tắm rửa xong xuôi anh mới xuống nhà, nhìn căn bếp với bóng mẹ hiền anh liền bật cười.
-Hôm nay mẹ ở nhà ạ? Ban nãy con về mà không thấy.
Bà Cố đang nấu ăn, nghe giọng con trai liền vui vẻ đáp lại.
-Lúc nãy mẹ ở vườn sau chăm sóc vài cây cảnh nhỏ.
-Thảo nào con không thấy mẹ. Cơ mà hôm nay mẹ lại vào bếp cơ đấy?
-Này, đừng có ở đó mà chế giễu mẹ!
-Haha không có nhưng mà dì Khương đâu mà mẹ phải nấu vậy?
-Bà ấy có chút việc dưới quê nên về rồi, mà con định đi đâu sao? Ăn mặc đẹp thế.
-Thấy mẹ chuẩn bị cơm canh như vậy, con trai ngoan tính tạo không khí riêng tư cho ba và mẹ haha.
-Anh muốn đi chơi thì nói, còn bày vẻ ta đây rộng lượng.
-Haha vậy con đi trước, lát sẽ về hơi trễ nên mẹ không cần đợi.
-Nhà có hai đứa con thằng anh thì bỏ đi từ chiều, thằng em giờ cũng đi luôn. Cái nhà này riếc chỉ còn mỗi hai ông bà già này.
-Được rồi mà mẹ, con đi nha.
Nói rồi anh phóng thẳng ra khỏi nhà, ăn mặc đẹp như vậy là vì có hẹn cùng thằng bạn chí cốt nhà họ Vương tại quán bar L.E.D thuộc trung tâm thành phố.
Lịch trình này dĩ nhiên cô cũng nắm bắt rất nhanh. Nhìn mình trước gương, Nhược Vy nhoẻn miệng trước vẻ đẹp của mình. Chiếc váy đen ôm body hai dây lấp lánh khiến cô trở nên quyến rũ lạ thường. Bàn tay mảnh mai lướt nhẹ qua từng chiếc đồng hồ sang trọng, cuối cùng là dừng lại ở một chiếc đồng hồ mang tính cổ điển một chút của nhà YSL.
cạch
Cánh tay thon gọn vốn đã đẹp lại được điểm xuyến thêm chiếc đồng hồ thời thượng khiến cô vô cùng sang trọng. Vài ba chiếc nhẫn được đeo vào bàn tay thanh mãnh, cuối cùng là một chiếc vòng cổ quý phái của Dior. Một chút nước hoa nhẹ nhàng của Chanel khiến ở cô toát ra khí chất của một nữ nhân đầy quyền lực. Nhìn lướt qua tủ giày, nhếch mép đưa tay lấy đôi gót cao của nhà Celine. Bản thân vô cùng hài lòng mới rời khỏi nhà.
Tại quán bar L.E.D
Nhạc sập sình đầy chất hoang dại, Trịnh Khải ngồi cùng Vương Chí Khanh vui vẻ nói hết chuyện này đến chuyện khác. Chí Khanh đưa ly rượu lên uốn éo sáp lại người anh.
-Nào, chúc mừng Cố tổng mới của tập đoàn Cố thị!
-Thằng thần kinh này, cút ra coi.
Vừa nói anh vừa đưa tay đẩy tên bạn thân chết bầm này ra khỏi người mình. Nhược Vy bước vào thu hút vô số những ánh mắt nóng bỏng dành cho cô. Khí chất mà cô tỏ ra chính là mùi tiền. Dù bao nhiêu ánh mắt dán lên người cô cũng chẳng quan tâm, thứ cô quan tâm chính bóng dáng Trịnh Khải ở góc khuất, sâu bên trong quán.
Anh vốn trước giờ chẳng quan tâm đến nữ nhi, chẳng phải do vấn đề giới tính mà là vì anh cảm thấy phụ nữ rất phiền phức. Nhược Vy gọi ra ly rượu nhẹ khẽ nhấp môi rung lắc người với nhịp nhạc tại quán. Quả thật sức hút của cô rất mạnh nhưng sao mãi mà anh vẫn chưa thèm để ý cô? Đặt ly rượu một cái cạch lên bàn.
-Cái tên này đúng là không thể dùng thủ đoạn tiền kế mà. Cũng đúng thôi, anh ta thiếu gì tiền…
Chớp nhoáng đã đến 10 giờ tối, Chí Khanh có việc ra về trước. Anh cũng nhanh chóng thanh toán rồi rời đi. Dĩ nhiên cô không thể bỏ lỡ cơ hội ngon cơm như vậy. Đặt tiền lên bàn, cô giả vờ loạng choạng bước xuống ghế. Đến trước cổng quán bar, khi anh đang chuẩn bị bước lên xe thì cô loạng choạng tiến lại bổ nhào vào người anh. Trịnh Khải đúng là tên máu lạnh, anh ta một phản xạ tự nhiên đỡ người cũng không có khiến cô ngã nhào xuống đất. Cô có chút quê nên đứng dậy giả vờ mình như kẻ say sỉn.
-Ợ… anh là ai vậy?… oaaa… anh đẹp trai quá đi…
-…
-Anh tên gì thế? Có muốn add IG với nhau không?
-…
Anh một dấu chấm câu cũng không dành cho cô trực tiếp đi lại xe mình mặc cô lảm nhảm phía sau. Đợi khi xe anh rời đi, Nhược Vy mới đứng thẳng dậy nhếch môi nhìn về bóng chiếc xe.
-Khó tính như vậy… nhưng mà tôi thích…