Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 108: Một lần và mãi mãi(2)



Chỉ là mấy tên côn đồ bên cạnh hắn thấy sắc mặt hắn thay đổi, lập tức cười vang.

“Tử Kim huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi còn sợ một tiểu cô nương sao?”

Thấy vẻ mặt Mộc Cẩm không tốt, Hà Tử Kim vẫn thấy lo lắng thấp thỏm.

“Đúng vậy! Tử Kim, ngươi cũng đừng quên, ngươi còn nợ Lưu lão đại mười hai lượng bạc, một ngày không trả hết, lợi nhuận tăng gấp đôi, bông tuyết lăn mãi thành quả cầu tuyết lớn, vậy thì ngươi thê thảm rồi!”

“Mau đi kiếm tiền đi, thể diện là cái quái gì chứ, thể diện đều là giả dối!”

Bọn côn đồ đang cười vang, những lời nói ra đều là vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Mộc Cẩm giờ mới biết, tên Hà Tử Kim này lại còn dám vay.nặng lãi

Khó trách, sau khi hắn bán muội muội ruột của mình vào Hoa Lâu, lại chạy về thị trấn tìm nhà nàng gây phiền toái.

Hắn không dám trở về Mộc gia thôn.

Vay.nặng lãi, lại đem muội muội ruột bán đến Hoa Lâu, người dân Mộc gia thôn khẳng định sẽ không cho hắn về thôn.

Sợ hắn làm hư đám hậu sinh trong thôn.

Bởi vậy, Hà Tử Kim đành phải hoạt động trên thị trấn, hắn muốn tìm nàng kiếm chút tiền đi trả lại tiền vay nặng lãi hoặc là tiếp tục đánh bạc.

Hoặc là làm náo loạn để dẫn lại đây, hoặc là liền gây chuyện với Hoàng Tam Nương để dẫn nàng tới đây

Hắn liền cố ý làm loạn trong quán mì của Hoàng Tam Nương.

Dù sao, chính là muốn gặp nàng.

Hắn coi như nàng là kẻ xem tiền như rác là được.

“Vậy thì sao? Cẩm Ny Tử ngươi ngược lại nói a? Nói cho ngươi biết, ngươi nói cũng vô dụng, ngươi phát tài lớn, nên trợ cấp bổ ca ca!

“Ngươi cũng xứng? Ngươi là ca ca của ai? "Mộc Cẩm nở nụ cười,

" Ta muốn phản bác ngươi không phải ca ca của ta, ngươi nhất định phải nói, như vậy nói rõ thân thế của ngươi, để mọi người phân xử, ngươi rốt cuộc có phải ca ca của ta hay không.”

Hà Tử Kim không kiên nhẫn nghe, nhưng Mộc Cẩm nhắc tới thân thế của hắn, sắc mặt lập tức luống cuống.

Mộc Cẩm dứt khoát đem thân thế của hắn nói ra.

“Hắn là ca ca bán muội tử ruột cho Hoa Lâu, đường ca chúng ta là đệ đệ cùng mẹ khác cha của hắn. Hắn họ Hà, tam phòng chúng ta họ Mộc, ngươi là đường ca của ai?”

Mộc Cẩm mặc dù không đem chuyện mẹ ruột hắn đang mang thai hắn gả cho nhị bá Mộc gia, lại đi vụng trộm sinh muội muội hắn nói ra, nhưng Hoàng Tam Nương là người tinh thông như vậy, cùng với một số người thông tin nhanh nhạy đứng xem náo nhiệt ven đường đã đoán ra nội dung đại khái.

Còn có lão đại nương nghe qua đã hiểu mang máng câu chuyện liền hướng về phía Hà Tử Kim nhổ một ngụm nước bọt.

“Thì ra mẹ đẻ hắn vô liêm sỉ, tiểu tiện chủng cũng vô liêm sỉ như vậy!”

“Cũng không có phát đại tài như hắn nói, chính là mỗi ngày làm chút đồ ăn mang đến quán mì này bán mà thôi! Còn muốn chia tiền cho một người ngoài vô liêm sỉ như hắn thiên hạ này nơi nào có đạo lý như vậy?" 

“Đây chỉ là việc kinh doanh nhỏ, chỉ đủ nuôi sống một nhà năm cô nhi chúng ta”

"Ôi, khó trách, cô nương này cha mẹ đều đã qua đời a?" lão đại nương kia trong nháy mắt đồng tình với Mộc Cẩm.

Những người qua đường khác cũng nhao nhao phỉ nhổ châm chọc Hà Tử Kim.

Hoàng Tam Nương thì cầm lấy khăn lau khóe mắt, nói: "Đúng vậy, vị muội muội này của ta cha mẹ qua đời đã mấy năm, nàng mới bao nhiêu tuổi a, chăm sóc nuôi nấng hai đệ đệ với hai muội muội, một nhà toàn tiểu hài tử, lấy đâu phát đại tài nha?"

Lần này khiến cho càng nhiều người qua đường đồng tình, nhao nhao mắng Mộc Tử Kim không phải con người.

Mèo không ăn cá

"Ta lão bà tử tuổi này vẫn là lần đầu tiên gặp phải tiểu tạp chủng xấu như vậy!"

Trước tiên lão đại nương thấy việc bất bình liền ra mặt nói vài lời đã tức giận mặt già đều trắng bệch.

Mắng: "Cái kia tiểu tiện chủng rốt cuộc là chủng nhà ai, liền trở về tai họa nhà kia đi thôi,bắt nạt tiểu cô nhi nhà người ta làm gì?”

Hà Tử Kim tuổi tác cũng không lớn, căn bản cũng chịu không nổi việc bị người ta vây lại chửi bới, thấy vậy liền im mồm.

Người qua đường nhao nhao mắng theo phía sau bà cụ.

Những tên côn đồ đi theo hắn chẳng qua là muốn lợi dụng hắn cũng được chút chỗ tốt, nào biết Mộc Cẩm khó chơi như vậy, một nha đầu thối mười mấy tuổi lại có thủ đoạn như vậy...

Tự mình ra mặt tìm Hoàng Tam Nương không nói, còn tương kế tựu kế đem chuyện ác Hà Tử Kim làm cùng thân thế xấu hổ của hắn nói ra ngoài.

Hơn nữa có Hoàng Tam Nương giúp đỡ, nha đầu thối này thân thế của nàng cũng truyền ra, đó quả là một cái thân thế đáng thương!

“Đại nương, hắn họ Hà, đương nhiên là giống của Hà gia." Hoàng Tam Nương nghiêm trang nói.

“Vậy Hà gia còn không nhận hắn về? Để ở trên trấn chúng ta làm cái thá gì? Để ghê tởm mọi người hay sao?" Trong đám người có người lớn tiếng nói.

“Ai nha ai nha, tên tiểu tử xấu xa kia muốn chạy!”

“Hắn chạy cái gì? Ngăn lại!”

“Đúng rồi, Hà Tử Kim, ta nhớ hộ tịch của ngươi và muội muộii ngươi đã không còn trong hộ tịch của nhị bá ta nữa. Vì sao không đi tìm tổ gia chân chính của ngươi? "

Mộc Cẩm đúng lúc nói một câu như vậy.

Lần này, trong đám người xem náo nhiệt có người có chút kiến thức lập tức nói: "Không có hộ tịch?”

Người này vừa nói ra, khóe môi Mộc Cẩm giương lên. 

Đó là ý định mà nàng đã thực hiện.

Đây coi như là một chuyện lớn.

Rất nhanh sẽ có người nhiệt tình đi mời trưởng trấn.

Hà Tử Kim đã muốn bỏ chạy từ sớm, đáng tiếc bị mấy đại hán ngăn cản chạy không thoát.

Mà đám côn đồ kia thấy thế không ổn, nhao nhao bỏ chạy.

Hà Tử Kim chỉ ở đó gào thét bảo người ta buông hắn ra.

Nhưng, hắn tiểu tiện chủngnhư vậy, người trên trấn này đều rất chán ghét, cũng sợ tên tiện chủng như hắn chuyện gì cũng dám làm, có một ngày nào đó lại đi gây họa cho hài tử nhà mình thì sao?

Không lâu sau, trưởng trấn liền vội vàng tới.

Trưởng trấn là một vị lão giả khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc đoan trang chú ý, vừa nhìn liền biết không giống với dân chúng bình thường.

Khí thế trên người cũng mạnh hơn dân chúng bình thường nhiều.

Trên đường hắn đại khái đã hiểu rõ Hà Tử Kim là ai.

Chứng tỏ người đi mời hắn tới mồm mép cùng đầu óc đều không tệ, đem một ít chuyện ghê tởm Hà Tử Kim đã làm đều nói với trấn trưởng.

Ở khu vực quản lý của hắn, có hắc hộ xấu xí như vậy, trấn trưởng tự nhiên cũng muốn đuổi loại xấu xí này ra khỏi thị trấn.

Sau khi tới quán mì, Hoàng Tam Nương vội vàng ân cần chuyển ghế cho trấn trưởng ngồi, một bên nháy mắt cho nam nhân của nàng để cho nam nhân của hắn đi rót nước cho trấn trưởng nhuận hầu.

Trấn trưởng quả nhiên uy nghiêm, hắn ngồi xuống đó, tiếng nghị luận rối rít cùng với tiếng chửi rủa châm chọc trong nháy mắt liền dừng lại.

Trưởng trấn đầu tiên là để đương sự Hoàng Tam Nương kể lại chuyện đã xảy ra một lần.

Hoàng Tam Nương ủy khuất nói xong, chân mày trấn trưởng đã sớm nhíu chặt lại.

Cuối cùng an ủi nàng nói: "Ngươi chớ vội, nhất định gọi người bồi hoàn ghế và bàn của ngươi.”

"Đa tạ trấn trưởng, chủ yếu vẫn là hắn mang theo đám côn đồ náo loạn như vậy...... Cửa tiệm của ta hôm nay không buôn bán được..."

Trưởng trấn lạnh mắt nhìn Hà Tử Kim đã run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: "Dựa theo tiền lãi cửa tiệm của ngươi ngày hôm qua, bắt hắn bồi thường!"

Hoàng Tam Nương lại nói: "Nhưng hắn không có tiền, nợ tiền vay nặng lãi còn chưa nói, đến cả muội muội ruột đều bị hắn bán đến Hoa Lâu trong huyện rồi... Ta con mong hắn bồi thường được cho ta nữa sao?!"

Trưởng trấn tức giận đến mí mắt co quắp, mắng to một tiếng "Súc sinh".

Lập tức nhìn Hoàng Tam Nương nói: "Lão hủ cũng biết bà chủ buôn bán không dễ dàng, hắn không có tiền đền, hắncòncó người nhà thế thì để cho trưởng bối nhà hắn bồi thường!"

Nói xong câu đó, trấn trưởng lại nói: "Ai bị Hà Tử Kim này lừa gạt đòi tiền?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...