Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 82: Kiếm một khoản lớn



Mộc Cẩm cười mời ông ngồi trước, cười nói: "Qua một canh giờ nữa chắc chắn sẽ xong. Hôm nay cừu kho và lợn kho đã kho xong, đại khái đã để nguội rồi.”

Điền lão gia vừa nghe một đôi mắt già trong nháy mắt sáng lên, chính là hai người trẻ tuổi đứng ở phía sau ông trên mặt đều là ý cười.

“Tốt, tốt! Thật sự là vất vả cho Mộc cô nương! Vì chuyện của lão phu, mất không ít tâm tư!”

Mộc Cẩm vội xua tay, "Điền lão gia nói đi đâu, ngài nguyện ý làm ăn với vãn bối, vãn bối nên cảm tạ ngài mới phải.”

“Không thể nói như vậy, vẫn là Mộc cô nương trượng nghĩa a! "Điền lão gia nói lời này thật lòng.

Đối với ông mà nói, món kho là liều thuốc tốt nhất để giải cứu việc làm ăn của ông, tất nhiên là cảm kích Mộc Cẩm.

Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải lúc trước Lý lão gia dẫn ông đi quán mì Hoàng Tam Nương nếm thử, ông cũng sẽ không gặp được Mộc Cẩm.

Lại bởi vì liên tiếp mấy ngày ở quán mì Hoàng Tam Nương nếm thử tươi mới, ông thấy được sự tinh tế và chính trực của Mộc Cẩm trong kinh doanh

Mới có sự tín nhiệm và ủy thác của ông đối với Mộc Cẩm hôm nay.

Mộc Cẩm nghĩ đến thịt bò kho cũng sắp xong, nhớ tới vị thiên hoàng quý tộc Triệu Cảnh Dật kia, ánh mắt lóe lên.

Hắn thích ăn món kho nàng làm không phải giả.

Nghĩ nghĩ nàng liền hướng Điền lão gia đưa ra một thỉnh cầu.

"Điền lão gia, một vị bằng hữu của ta hôm nay tới giúp, ta muốn ở chỗ Điền lão gia mua hai cân thịt bò kho, không biết Điền lão gia có tiện không?"

Nếu là Điền lão gia đối với thịt bò kho nhu cầu lớn, nàng liền không thể miễn cưỡng, dù sao người ta là vội vã dùng món kho hôm nay làm đi cứu vớt việc buôn bán gia tộc minhg.

Thấy nàng nói mua, Điền lão gia liên tục xua tay,

"Không không không! Không cần mua không cần mua! Lão phu tặng tỷ đệ các ngươi một cân nếm thử. Còn có đầu bò kho kia, cũng tặng tỷ đệ các ngươi nửa cái!”

Thịt bò rất hiếm!

Không nói giá cả đắt, thịt bò sống một cân thấp nhất cũng phải hai mươi văn tiền một cân, đó cũng là người bình thường có tiền cũng chưa chắc mua được.

Mộc Cẩm đương nhiên không muốn chiếm tiện nghi này của Điền lão gia.

Uyển từ chối hồi lâu, Điền lão gia cũng có chút tức giận, Mộc Cẩm đành phải cảm ơn ông, tiếp nhận ý tốt của ông.

Điền lão gia lúc này mới vui vẻ.

Lại nói một hồi, thịt bò kho cùng những món kho khác đều xong, chỉ là đầu bò kho quá lớn, còn cần một ít thời gian.

Điền lão gia thấy chỉ có một cái đầu bò kho chưa xong, những thứ khác đều xong, liền sốt ruột muốn vội vàng trở về huyện.

Liền nói với Mộc Cẩm: "Mộc cô nương, như vậy, đầu bì kho cũng đưa tỷ đệ các ngươi nếm thử, cắt thêm một cân thịt bò kho cho các ngươi. Lão phu tận lực sớm lên đường!”

Mộc Cẩm thấy Điền lão gia không đợi được món thịt bò kho, lại muốn tặng toàn bộ cho nhà mình, vội vàng nói: "Thịt bò kho ngài không cần tặng, chúng ta đã chiếm tiện nghi của ngài rồi!"

Điền lão gia thấy Mộc Cẩm làm người như vậy, cũng nở nụ cười, "Được, vậy lão phu sẽ không khách khí với Mộc cô nương nữa. Lần sau bảo lão Lý mua nhiều thịt bò sống nhận lỗi với Mộc cô nương!”

Điền lão gia suy nghĩ chu đáo, mang đến cho Mộc Cẩm một cái cân mới đặt ở quán.

Thật ra thì không cần khách khí như vậy.

Nhưng Mộc Cẩm cũng biết, Điền lão gia cũng thật lòng muốn hồi báo nàng.

Ngoại trừ đầu bò kho, những món kho khác rất nhanh đã cân xong.

Thịt lợn kho và thịt cừu kho Mộc Cẩm đồng ý thu tiền, nhưng thịt bò kho Mộc Cẩm nói cái gì cũng không thu tiền.

Bởi vì Điền lão gia mua lô thịt kho này số lượng lớn, chỉ riêng món lợn kho và món cừu kho Điền lão gia đã trả ba lượng bạc.

Kỳ thật là hai lượng chín mươi văn tiền, Điền lão gia trực tiếp tính toán ba lượng, ông biết Mộc Cẩm cần tiền đồng, liền trả ba quan tiền.

Điền lão gia vẫn luôn nói chiếm tiện nghi của Mộc Cẩm gia, dù sao nếu là hơn hai mươi ba cân thịt bò kho cũng phải thu tiền, Điền lão gia đích xác muốn mặt khác trả mấy trăm văn tiền.

Nhân tình này, Điền lão gia ghi nhớ.

Mộc Cẩm nhắc tới ông cũng cho nhà mình một cái đầu bò kho, Điền lão gia liền ngượng ngùng nói: "Đầu bò tươi cũng không đắt, cũng chỉ một trăm văn tiền mà thôi.”

“Không nói hôm nay lão phu chiếm tiện nghi nhà ngươi, nếu việc buôn bán trên huyện của lão phu được cứu bởi món kho của nhà người, Mộc cô nương chính là lão phu gia đại ân nhân a!"

“Ngài quá khách khí! Thật sự không cần như thế, sắc trời cũng không còn sớm lắm, Điền lão gia vẫn là mau chóng mang theo món kho về huyện. Vãn bối chúc ngài làm ăn thịnh vượng, tài nguyên dồi dào!”

Điền lão gia chắp tay thi lễ, thập phần dung động.

Lập tức cũng nhìn một chút sắc trời bên ngoài, sau đó kêu gọi hai người hầu đem chứa ở trong thùng gỗ kho toàn bộ xách đến dừng ở trên xe dừng trước cửa.

Còn cố ý dùng dây thừng buộc chặt thùng gỗ chứa nước kho lên xe lừa, phía trên thùng gỗ đều dùng giấy dầu thô phủ lên một tầng, trên giấy dầu thô lại dùng vải thô làm ướt.

Thấy Điền lão gia dọn thức ăn sạch sẽ như vậy, Mộc Cẩm âm thầm gật đầu.

Sau đó Điền lão gia liền cùng Mộc Cẩm tam tỷ đệ cáo từ.

Chờ sau khi trở lại cửa hàng, Mộc Tử Xuyên cùng Mộc Tử Khê hai huynh đệ liền rốt cuộc không nén được vui mừng, hai người kéo tay áo Mộc Cẩm cao hứng không thôi.

“Trưởng tỷ trưởng tỷ! Ta không nghĩ tới hôm nay chúng ta cũng chỉ làm món kho cho Điền lão gia. Lại kiếm được nhiều tiền như vậy!" 

Mộc Tử Xuyên vui rạo rực nói.

Mộc Tử Khê liền ở một bên cười nói: "Đó là Điền lão gia hôm nay kho lớn, ông vội vã muốn, tiền vốn cũng là chính ông bỏ ra.”

Mộc Cẩm cười gật đầu, "Lần sau sẽ không có chuyện tốt như vậy. Mặc kệ nói thế nào, hôm nay chúng ta kiếm được rất nhiều.”

Một ngày kiếm được ba lượng bạc, còn kiếm được một cái đầu bò kho, đương nhiên kiếm được nhiều.

Đối với người bình thường mà nói đều là một khoản tiền lớn.

Mà đây là ba tỷ đệ bọn họ một ngày kiếm được.

Đương nhiên, rửa sạch xử lý nội tạng là rất vất vả cũng rất chịu khổ.

Tay của tỷ đệ ba người cho tới bây giờ đều bởi vì rửa sạch nội tạng trên bàn tay và ngón tay còn chưa biến mất.

Kiếm cũng là tiền vất vả.

Lúc này, Mộc Tử Xuyên nhìn trưởng tyrcầm trong tay ba quan tiền, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Vội vàng nói với Mộc Cẩm: "Đúng rồi trưởng tỷ, hôm nay lúc ta đi mua đồ, nghe được không ít người nói giá gạo trong khoảng thời gian này đã tăng lên một chút."

Nếu là qua mấy ngày nữa còn không thấy trời mưa giải hạn hán, sợ là gạo lương giá cả còn muốn tăng càng cao...... 

Nhà chúng ta có nên mua chút gạo dự trữ trước không?

Mộc Cẩm đang có ý này.

Vừa vặn hôm nay được ba quan tiền, trước hết đi đến cửa tiệm gạo mì dầu mua chút gạo dự trữ.

Mà hôm nay hai huynh đệ Lăng Hư dọn về, Mộc Cẩm thừa dịp hai đệ đệ không chú ý, cũng thu một phần nhỏ vào trong không gian vòng ngọc của nàng.

Chờ ngày mai, nàng sẽ không gọi hai đệ đệ lại đây trong quán, để cho bọn họ ở nhà đợi một ngày, các đệ đệ cũng sẽ không chú ý tới vật mua bị thiếu.

Lăng Hư cùng Lăng Không hai huynh đệ cho dù thận trọng như tóc, bọn họ hôm nay đi Thổ Địa Miếu đón muội muội đi, trở về cho dù phát hiện đồ đạc thiếu, Mộc Cẩm chỉ nói mình sau đó lại dùng chút ít, bọn họ cũng không biết.

Chờ sau đó, chính mình một lần ít mua một chút, cầm về một nửa, giữa một nửa cũng không người biết được...

Mèo không ăn cá

Lúc đầu bò kho xong, Lăng Hư cùng Lăng Không huynh đệ cuối cùng cũng đón muội tử của bọn họ tới.

Lăng Hư cõng muội tử bọn họ, Lăng Không cầm hành lý rách nát của ba huynh muội bọn họ......

Khi Mộc Cẩm nhìn thấy muội tử của hai huynh đệ - - khuôn mặt tràn đầy bệnh khí của Lăng Tiêu, trong lòng chấn động!

Thân thể cũng lập tức cứng đờ......
Chương trước Chương tiếp
Loading...