Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 99: Xui xẻo
Mộc Cẩm tam tỷ đệ cùng vợ chồng đại phòng Mộc gia đã ngồi ở trên xe bò mắt to trừng mắt nhỏ một lát sau......
“Cẩm Ny Tử...... Tử Xuyên Tử Khê? "Người mở miệng nói trước chính là Mộc đại bá nương Lưu thị.
Lúc này, vợ chồng bọn họ nhìn Mộc Cẩm tam tỷ đệ còn không có nhiều phản ứng.
Mộc Cẩm đại bá thì hừ lạnh một tiếng.
Ông bị rắn độc cắn, cũng đúng là cứu được một mạng, nhưng cái chân bị rắn độc cắn quả thật đã phế đi.
Mặc dù miệng không dám nói ra bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn oán hận Mộc Cẩm.
Cùng Lưu thị lúc ấy khóc lóc om sòm chỉ trích Mộc Cẩm đưa thuốc giải độc chậm, trong lòng ônh cũng cho là như vậy.
Về phần tâm tư đê tiện của ông ta lúc ấy, ông cũng không cho rằng là mình sai.
Giống như kẻ trộm muốn trộm đồ của người khác, lại oán hận người khác khóa cửa, không trộm được.
Trên xe bò còn có hai đại nương Mộc gia thôn, Mộc Cẩm cũng không muốn hài tử một phòng nhà mình bị người ta nói vô lễ với trưởng bối, nàng cũng sẽ không cho phu thê đại phòng Mộc gia cơ hội chỉ trích hài tử tam phòng của bọn họ.
Liền mang theo hai đệ đệ gọi người.
Mộc đại bá nương Lưu thị hừ hừ, vốn không muốn phản ứng, nhưng thấy hai vị đại nương Mộc gia thôn kia đang nhìn nàng.
“Thế nào?" Chỉ đành giả cười một chút, "Tỷ đệ ba người các ngươi lại tới trấn bán thảo dược.”
Giọng điệu kia chua xót không chịu được.
Mộc Cẩm không nói rõ ý kiến cười cười, nháy mắt với hai huynh đệ Lăng Hư, bảo bọn họ lấy vải vóc tới.
Nhưng nhạy bén như Lăng Hư đã cảm giác được vợ chồng đại phòng Mộc gia ác ý với Mộc Cẩm, ngược lại dùng ánh mắt hỏi nàng.
Mộc Cẩm khẽ lắc đầu.
Lăng Hư suy nghĩ một chút liền không mở miệng nói chuyện.
Lăng Hư huynh đệ một người ôm hai tấm vải bông thô, một người ôm hai tấm vải bố, trong tay còn mang theo một cái giỏ trúc, muốn đem tấm vải trong tay đặt lên xe bò......
Hai đại nương Mộc gia thôn vừa hâm mộ vừa nghi hoặc.
Một người trong đó híp mắt đánh giá hai huynh đệ Lăng Hư, lẩm bẩm nói.
"Hai tiểu lang quân này rất lạ mặt, không phải người Mộc gia thôn chúng ta chứ?"
Một đại nương khác cũng nghiêng đầu,
"Không phải không phải. Trong thôn chúng ta cũng không có tiểu lang quân tuấn tú như vậy! Chỉ là có chút......”
Vợ chồng lão đại Mộc gia lúc này cũng nhìn chằm chằm hai huynh đệ Lăng Hư, đương nhiên ánh mắt càng nhiều ở trên vải vóc trong tay bọn họ.
Bốn cuộn vải!
Nhà bọn họ vì cưới con dâu cho nhi tử, cũng chỉ có thể mua nửa cuộn vải bố màu đỏ cho Đại Lang cùng Nhị Lang làm hỉ phục mặc!
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hai vợ chồng liền thay đổi!
Bởi vì, hai huynh đệ này thế nhưng đem vải bố hướng trên tay Mộc Cẩm cùng Mộc Tử Xuyên, hai tỷ đệ này thật đúng là đưa tay đi tiếp!
.
“Cô nương về chậm một chút, huynh đệ chúng ta về trước. "Lăng Hư cung kính nói.
Mộc Cẩm gật đầu, nói một tiếng vất vả.
“Cẩm...... Cẩm Ny Tử? Những vải vóc này đều là ngươi mua? "
Lưu thị trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không dám tin, mà Mộc lão đại cau mày, nhìn chằm chằm Mộc Cẩm.
Hai vị đại nương Mộc gia thôn ngồi xe bò về thôn cũng là vẻ mặt chấn động.
“Ai nha Cẩm Ny Tử, bốn cuộn vải này phải không ít tiền chứ? "Một đại nương lớn tuổi trong đó hiếm lạ đưa tay sờ sờ hai tấm vải bông thô Mộc Cẩm đang ôm.
Mộc Cẩm còn chưa trả lời, hai huynh đệ Lăng Hư liếc nhau.
Lăng Không liền cố ý cất cao giọng nói: "Cô nương, Triệu chưởng quỹ nói, thêu tốt một chút, cũng phải làm nhanh một chút, đừng quên a!"
Mộc Cẩm thấy hắn cơ trí, khóe môi giương lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy hai huynh đệ Lăng gia xoay người rời đi, Lưu thị nhìn chằm chằm vải bông thô trong lòng Mộc Cẩm, trong mắt có chút khó chịu.
Nàng nhìn thoáng qua Mộc lão đại, cố ý nói: "Đương gia, nhìn Cẩm Ny Tử Hai tấm vải bông kia màu sắc thật diễm lệ đẹp mắt a!”
Mộc gia lão đại sắc mặt không tốt "Ừ" một tiếng.
Lưu thị đảo tròng mắt, nhìn Mộc Cẩm nói: "Cẩm Ny tử, vải bông này của ngươi mua ở bố trang nào, giá cả như thế nào?”
“Ai...... Màu sắc đẹp như vậy, so với màu vải bông đại bá nương mua cho hai đường ca làm tân lang thì còn đẹp hơn nhiều!”
Đại nương đưa tay sờ qua vải bông thô trong lòng Mộc Cẩm phức tạp nhìn thoáng qua Lưu Thị.
Tuy nhiên, trên thực tế, sự cố tình dụ dỗ của Lưu thị rõ ràng như một tấm gương.
“Nhìn là biết tốt rồi, khẳng định không phải mua ở Tứ Quý Bố Trang. Bà nương ngươi ánh mắt chính là không được! Còn nói mua một cuộn màu đỏ, nhìn còn không đẹp bằng một cuộn màu đỏ gạch này!”
Mộc đại bá đột nhiên vẻ mặt ghét bỏ oán giận Mộc đại bá nương.
Đương nhiên, lời này của hắn cũng không giả.
Mộc Cẩm mua gạch đỏ này từ trong Thanh Phong Bố Trang của Triệu Lục rất gần với màu đỏ.
Vải bông thô giá cả không cao, lúc tiến hành nhuộm trong phường nhuộm phần lớn đều không để ý như vậy, dù sao vải bông thô bình thường dân chúng thường mặc nhiều nhất, chỉ cần rẻ là chịu mặc, màu sắc không quan trọng, ai còn đi so đo chứ.
“Tốt, vậy cũng được a, chỉ cần có tiền đi mua vải bông mịn kia, đi mua lụa tơ lụa lăng la nhuộm màu cẩn thận a.”
Mộc Đại bá nương vẻ mặt ủy khuất.
Lập tức nhìn chằm chằm Mộc Cẩm, giọng nói lộ ra vẻ đáng thương.
"Cẩm Ny Tử, đại bá mẫu cùng ngươi thương lượng một việc, cuối năm đại ca nhị ca của ngươi muốn cưới tân tẩu tử cho các ngươi."
“Đại bá mẫu không biết mua, chúng ta hai nhà đổi một chút đi, ta dùng cuộn kia màu đỏ đổi ngươi cuộn màu đỏ gạch này!"
Mộc Cẩm đương nhiên sẽ không đổi.
Nàng hiện tại xem như nhìn ra, vợ chồng Mộc gia lão đại mới thật sự là không có lợi không dậy sớm.
Nàng sẽ đổi vải với họ?
Rõ ràng vừa rồi chính bọn họ cũng nói vải bọn họ mua không được tốt lắm, lại còn có mặt mũi mở miệng muốn đổi với nàng.
Mặt dày điển hình.
Ngược lại ánh mắt của hai vị đại nương Mộc gia thôn kia làm cho người ta khoa hiểu
.Đó là ánh mắt không biết phải nói sao, nhưng cũng xen lẫn vẻ khinh thường thì đúng là như vậy.
Không đổi. "Mộc Cẩm gọn gàng cự tuyệt.
“Ngươi! Cẩm Ny Tử sao nhươi nhỏ mọn như vậy? Đây chính là đường ca của người thành thân! Không trông cậy vào những người làm muội muội đệ đệ các ngươi giúp đỡ một phen, sao ngay cả đổi một tấm vải đẹp cũng không được?”
Mèo không ăn cá
“Ôi chao, hai vị đại nương nhìn xem, đây là cháu trai cháu gái ruột nhà ta! Ngay cả người ngoài cũng không bằng! Người ngoài đều biết giúp đỡ một tay khi làm đại sự mà!”
Lưu thị chửi bới Mộc Cẩm tam tỷ đệ, hai đại nương Mộc gia thôn cùng với phu xe bò đều nhíu mày, nhưng sau đó bà nói trong nhà làm đại sự người ngoài đều biết giúp đỡ một phen cũng không sai.
Liền đều không lên tiếng.
Lưu thị thấy không ai phụ họa cho bà, sắc mặt rất khó coi.
Mộc đại bá sắc mặt càng khó coi, còn cố ý ghê tởm phun một ngụm......
Mộc Cẩm cũng không buồn, phiền chán đôi vợ chồng ích kỷ chỉ biết lợi mình này, nhất định phải cho đại phòng bọn họ một bài học lớn!
Trong lòng Mộc Cẩm đã có tính toán, giương mắt lạnh lùng quét qua Lưu thị, chậm rãi mở miệng.
“Cẩm Ny Tử...... Tử Xuyên Tử Khê? "Người mở miệng nói trước chính là Mộc đại bá nương Lưu thị.
Lúc này, vợ chồng bọn họ nhìn Mộc Cẩm tam tỷ đệ còn không có nhiều phản ứng.
Mộc Cẩm đại bá thì hừ lạnh một tiếng.
Ông bị rắn độc cắn, cũng đúng là cứu được một mạng, nhưng cái chân bị rắn độc cắn quả thật đã phế đi.
Mặc dù miệng không dám nói ra bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn oán hận Mộc Cẩm.
Cùng Lưu thị lúc ấy khóc lóc om sòm chỉ trích Mộc Cẩm đưa thuốc giải độc chậm, trong lòng ônh cũng cho là như vậy.
Về phần tâm tư đê tiện của ông ta lúc ấy, ông cũng không cho rằng là mình sai.
Giống như kẻ trộm muốn trộm đồ của người khác, lại oán hận người khác khóa cửa, không trộm được.
Trên xe bò còn có hai đại nương Mộc gia thôn, Mộc Cẩm cũng không muốn hài tử một phòng nhà mình bị người ta nói vô lễ với trưởng bối, nàng cũng sẽ không cho phu thê đại phòng Mộc gia cơ hội chỉ trích hài tử tam phòng của bọn họ.
Liền mang theo hai đệ đệ gọi người.
Mộc đại bá nương Lưu thị hừ hừ, vốn không muốn phản ứng, nhưng thấy hai vị đại nương Mộc gia thôn kia đang nhìn nàng.
“Thế nào?" Chỉ đành giả cười một chút, "Tỷ đệ ba người các ngươi lại tới trấn bán thảo dược.”
Giọng điệu kia chua xót không chịu được.
Mộc Cẩm không nói rõ ý kiến cười cười, nháy mắt với hai huynh đệ Lăng Hư, bảo bọn họ lấy vải vóc tới.
Nhưng nhạy bén như Lăng Hư đã cảm giác được vợ chồng đại phòng Mộc gia ác ý với Mộc Cẩm, ngược lại dùng ánh mắt hỏi nàng.
Mộc Cẩm khẽ lắc đầu.
Lăng Hư suy nghĩ một chút liền không mở miệng nói chuyện.
Lăng Hư huynh đệ một người ôm hai tấm vải bông thô, một người ôm hai tấm vải bố, trong tay còn mang theo một cái giỏ trúc, muốn đem tấm vải trong tay đặt lên xe bò......
Hai đại nương Mộc gia thôn vừa hâm mộ vừa nghi hoặc.
Một người trong đó híp mắt đánh giá hai huynh đệ Lăng Hư, lẩm bẩm nói.
"Hai tiểu lang quân này rất lạ mặt, không phải người Mộc gia thôn chúng ta chứ?"
Một đại nương khác cũng nghiêng đầu,
"Không phải không phải. Trong thôn chúng ta cũng không có tiểu lang quân tuấn tú như vậy! Chỉ là có chút......”
Vợ chồng lão đại Mộc gia lúc này cũng nhìn chằm chằm hai huynh đệ Lăng Hư, đương nhiên ánh mắt càng nhiều ở trên vải vóc trong tay bọn họ.
Bốn cuộn vải!
Nhà bọn họ vì cưới con dâu cho nhi tử, cũng chỉ có thể mua nửa cuộn vải bố màu đỏ cho Đại Lang cùng Nhị Lang làm hỉ phục mặc!
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hai vợ chồng liền thay đổi!
Bởi vì, hai huynh đệ này thế nhưng đem vải bố hướng trên tay Mộc Cẩm cùng Mộc Tử Xuyên, hai tỷ đệ này thật đúng là đưa tay đi tiếp!
.
“Cô nương về chậm một chút, huynh đệ chúng ta về trước. "Lăng Hư cung kính nói.
Mộc Cẩm gật đầu, nói một tiếng vất vả.
“Cẩm...... Cẩm Ny Tử? Những vải vóc này đều là ngươi mua? "
Lưu thị trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không dám tin, mà Mộc lão đại cau mày, nhìn chằm chằm Mộc Cẩm.
Hai vị đại nương Mộc gia thôn ngồi xe bò về thôn cũng là vẻ mặt chấn động.
“Ai nha Cẩm Ny Tử, bốn cuộn vải này phải không ít tiền chứ? "Một đại nương lớn tuổi trong đó hiếm lạ đưa tay sờ sờ hai tấm vải bông thô Mộc Cẩm đang ôm.
Mộc Cẩm còn chưa trả lời, hai huynh đệ Lăng Hư liếc nhau.
Lăng Không liền cố ý cất cao giọng nói: "Cô nương, Triệu chưởng quỹ nói, thêu tốt một chút, cũng phải làm nhanh một chút, đừng quên a!"
Mộc Cẩm thấy hắn cơ trí, khóe môi giương lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy hai huynh đệ Lăng gia xoay người rời đi, Lưu thị nhìn chằm chằm vải bông thô trong lòng Mộc Cẩm, trong mắt có chút khó chịu.
Nàng nhìn thoáng qua Mộc lão đại, cố ý nói: "Đương gia, nhìn Cẩm Ny Tử Hai tấm vải bông kia màu sắc thật diễm lệ đẹp mắt a!”
Mộc gia lão đại sắc mặt không tốt "Ừ" một tiếng.
Lưu thị đảo tròng mắt, nhìn Mộc Cẩm nói: "Cẩm Ny tử, vải bông này của ngươi mua ở bố trang nào, giá cả như thế nào?”
“Ai...... Màu sắc đẹp như vậy, so với màu vải bông đại bá nương mua cho hai đường ca làm tân lang thì còn đẹp hơn nhiều!”
Đại nương đưa tay sờ qua vải bông thô trong lòng Mộc Cẩm phức tạp nhìn thoáng qua Lưu Thị.
Tuy nhiên, trên thực tế, sự cố tình dụ dỗ của Lưu thị rõ ràng như một tấm gương.
“Nhìn là biết tốt rồi, khẳng định không phải mua ở Tứ Quý Bố Trang. Bà nương ngươi ánh mắt chính là không được! Còn nói mua một cuộn màu đỏ, nhìn còn không đẹp bằng một cuộn màu đỏ gạch này!”
Mộc đại bá đột nhiên vẻ mặt ghét bỏ oán giận Mộc đại bá nương.
Đương nhiên, lời này của hắn cũng không giả.
Mộc Cẩm mua gạch đỏ này từ trong Thanh Phong Bố Trang của Triệu Lục rất gần với màu đỏ.
Vải bông thô giá cả không cao, lúc tiến hành nhuộm trong phường nhuộm phần lớn đều không để ý như vậy, dù sao vải bông thô bình thường dân chúng thường mặc nhiều nhất, chỉ cần rẻ là chịu mặc, màu sắc không quan trọng, ai còn đi so đo chứ.
“Tốt, vậy cũng được a, chỉ cần có tiền đi mua vải bông mịn kia, đi mua lụa tơ lụa lăng la nhuộm màu cẩn thận a.”
Mộc Đại bá nương vẻ mặt ủy khuất.
Lập tức nhìn chằm chằm Mộc Cẩm, giọng nói lộ ra vẻ đáng thương.
"Cẩm Ny Tử, đại bá mẫu cùng ngươi thương lượng một việc, cuối năm đại ca nhị ca của ngươi muốn cưới tân tẩu tử cho các ngươi."
“Đại bá mẫu không biết mua, chúng ta hai nhà đổi một chút đi, ta dùng cuộn kia màu đỏ đổi ngươi cuộn màu đỏ gạch này!"
Mộc Cẩm đương nhiên sẽ không đổi.
Nàng hiện tại xem như nhìn ra, vợ chồng Mộc gia lão đại mới thật sự là không có lợi không dậy sớm.
Nàng sẽ đổi vải với họ?
Rõ ràng vừa rồi chính bọn họ cũng nói vải bọn họ mua không được tốt lắm, lại còn có mặt mũi mở miệng muốn đổi với nàng.
Mặt dày điển hình.
Ngược lại ánh mắt của hai vị đại nương Mộc gia thôn kia làm cho người ta khoa hiểu
.Đó là ánh mắt không biết phải nói sao, nhưng cũng xen lẫn vẻ khinh thường thì đúng là như vậy.
Không đổi. "Mộc Cẩm gọn gàng cự tuyệt.
“Ngươi! Cẩm Ny Tử sao nhươi nhỏ mọn như vậy? Đây chính là đường ca của người thành thân! Không trông cậy vào những người làm muội muội đệ đệ các ngươi giúp đỡ một phen, sao ngay cả đổi một tấm vải đẹp cũng không được?”
Mèo không ăn cá
“Ôi chao, hai vị đại nương nhìn xem, đây là cháu trai cháu gái ruột nhà ta! Ngay cả người ngoài cũng không bằng! Người ngoài đều biết giúp đỡ một tay khi làm đại sự mà!”
Lưu thị chửi bới Mộc Cẩm tam tỷ đệ, hai đại nương Mộc gia thôn cùng với phu xe bò đều nhíu mày, nhưng sau đó bà nói trong nhà làm đại sự người ngoài đều biết giúp đỡ một phen cũng không sai.
Liền đều không lên tiếng.
Lưu thị thấy không ai phụ họa cho bà, sắc mặt rất khó coi.
Mộc đại bá sắc mặt càng khó coi, còn cố ý ghê tởm phun một ngụm......
Mộc Cẩm cũng không buồn, phiền chán đôi vợ chồng ích kỷ chỉ biết lợi mình này, nhất định phải cho đại phòng bọn họ một bài học lớn!
Trong lòng Mộc Cẩm đã có tính toán, giương mắt lạnh lùng quét qua Lưu thị, chậm rãi mở miệng.