Nữ Ngạo Kiều Lại Xuyên Thành Tiểu Khả Ái
Chương 19: Hắn thật sự tặng kẹo dỗ người ta
Tiết chuông tan học vừa reo lên, Lạc Ân ngay lập tức cả người vô lực nằm xuống bàn. Mệt chết cô rồi, còn mệt hơn cả việc luyện chế thuốc trước đây nữa!!!! Đang thầm thở dài trong lòng thì cô bất ngờ nghe thấy tiếng ồ của các bạn trong lớp, còn chưa hiểu ra sao thì đã cảm nhận được có người đứng trước mặt mình. Dù chưa thấy mặt người đến là ai, nhưng cô có thể đoán được là ai đến, nhất thời không biết nên cư xử như thế nào cho đúng.
Cố Mạc Phong vừa rồi do chạy gấp cho kịp giờ nên bây giờ cả người nóng bừng, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo. Bình thường, đại ma vương của chúng ta có bao giờ mang bộ dáng nhếch nhác này đi gặp người đâu? Hôm nay đúng là ngày phá lệ của hắn mà. Hắn cuối xuống nhìn thiếu nữ đã biết là hắn tới mà vẫn nằm sấp trên bàn, cả ngước đầu lên cũng không thèm ngước, hắn tức đến bật cười, tiếng cười trầm thấp chui vào lỗ tai của mọi người, kéo đến một trận tê dại. Má nó! Có cười một cái cũng làm cho người ta đứng ngồi không yên!
Hắn cũng mặc kệ người khác, cuối người, chống hai tay lên bàn cô, giam hình bóng nhỏ bé của cô dưới cái bóng của hắn. Cố Mạc Phong hài long khi thấy người cô cứng lại, lại ác ý tiếp tục cuối xuống, đến bên tai cô, trêu chọc nói: "Bạn học nhỏ, còn khóc sao? Tớ đem kẹo đến cho cậu này!", dừng một chút lại nói tiếp: "Ăn xong thì đừng khóc nữa, nhé?", còn cố tình phả hơi vào trong tai cô. Nhìn hai tai đang dần đỏ lên của cô, hắn lại càng hài lòng, trong đầu chỉ có hai chữ đáng yêu mà thôi.
Lạc Ân bị hắn trêu chọc như vậy, cực kì tức giận, cô là người bị mấy viên kẹo này dụ dỗ sao? Hơn nữa hắn chưa chắc là sư phụ, trước khi cô chắc chắn, cô sẽ không để hắn được đằng chân lên đằng đầu đâu! Nghĩ như vậy, ánh mắt cô khẽ sáng lên, mỉm cười ngước lên nhìn hắn, hai người cách nhau rất gần, ác ý nói: "Cậu muốn dỗ tớ sao? Được thôi! Nhưng mà tớ chưa ăn kẹo này bao giờ, không biết có ngon hay không, hay là cậu ăn hết 3 viên trước mặt tớ đi, rồi tớ sẽ ăn, được không?", cô cũng bắt chước hắn, đem hơi phả vào lỗ tai hắn, thành công làm hắn đông cứng người.
HAHA, Lạc Ân cười to trong lòng, đáng đời.
Sau đó, chưa kịp đợi nam sinh phản ứng lại, đã đứng dậy, lấy cặp bước đi. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn. cô còn chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị người kia giữ tay kéo vào lòng. Hắn để cô đứng trước người mình , hai tay vòng qua trước người cô, giữ chặt eo cô, sau đó liếc mắt nhìn Trịnh Kiểm: "Bóc vỏ 4 viên kẹo đi!"
Lạc Ân: "...". Thật sự ăn à, mà đợi đã, hắn lại ôm cô nữa!!!! Lạc Ân dùng cả tay và chân để hất người kia ra nhưng không được, tốc độ của nam sinh thế mà rất nhanh, động tác né tránh rồi vặn lại giống hệt với sư phụ!!! Trong lòng Lạc Ân vừa động, liền lập tức thì triển chiêu thức hắn đã từng dạy cô.
Cố Mạc Phong nhìn cô gái trong lòng như con nhím xù lông thì mỉm cười càng tươi, nhẹ nhàng đỡ được thế tiến công của cô. Đang đỡ hăng say thì cô bỗng dừng lại, mặc kệ hắn ôm lấy, như là chịu thua, như là đang thất thần, hắn không nhịn được đưa tay bóp chặt eo cô hơn, nhỏ quá, cũng mềm quá!
Tim Lạc Ân lúc này đập nhanh như muốn nổ tung, những chiêu thức cô và hắn vừa đánh kia hoàn toàn giống như trước đây! Điều này... kết hợp với những điểm đáng ngờ từ sáng đến giờ, cô chắc tám chín phần nam sinh sau lưng chính là sư phụ! Nghĩ đến đó liền bỏ phản kháng, dù sao cũng thua. Nhưng điều cô thắc mắc là, tại sao hắn vẫn nhớ được võ công của mình, nhưng lại không nhớ ra cô? Cô đoán hắn cũng xuyên qua giống cô nhưng chắc chắn khác chỗ nào đó, hắn mới quên đi chuyện của thế giới kia! Mặc kệ, người đã xuất hiện, phải kéo tới tay mới được!
Trong lúc hai người con đang lạc vào suy nghĩ thì Trịnh Kiểm đã bóc kẹo xong từ nãy giờ bèn ho khan một tiếng, mọi người còn đang nhìn kìa, hai người kia còn đứng đó tú ân ái! Hắn thấy hai người ngừng vờn nhau liền ngay lập tức đưa kẹo tới trước mặt Cố Mạc Phong: "Kẹo này, ăn đi!"
Cố Mạc Phong nhìn chằm chằm kẹo, nhướng mày, thật ra hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng cô muốn thì ăn vậy, hắn bèn cười một cái, nói: "Ân Ân, cậu đút tớ 3 viên trước đi ~", giống con chó to tướng đang làm nũng với chủ.
Lạc Ân hơi run lên, hắn gọi cô là Ân Ân, cô đợi lâu như vậy mới lại được nghe hắn lần nữa gọi tên mình, nhưng không sao, cô sẽ khiến hắn từ nay về sau, ngày nào cũng gọi cô như vậy.
Quần chúng xem phim nãy giờ: Chó chết!!!!!!!!!
Thôi, phải đem người tới tay mà, nhận mệnh lấy kẹo đút cho người nào đó. Cố Mạc Phong vẫn không bỏ cô ra, hai tay vẫn đang ôm chặt eo cô, ngực dính chặt lấy lưng cô, lúc cô đút, hắn cuối xuống tựa cằm vào vai cô mà há miệng ăn. Lập tức, mùi sữa quanh quẩn chóp mũi của cô, giờ cô mới để ý, hắn mua kẹo sữa!!! Nhất thời Lạc Ân không biết nói cái gì cho phải
Người nào đó vẫn ung dung tựa vào vai người ta nhai kẹo, biểu tình thỏa mãn hết mức. Hắn bỗng thấy kẹo cũng không khó ăn như vậy, nó ngọt, ngọt đến tận trong tim.
Cố Mạc Phong vừa rồi do chạy gấp cho kịp giờ nên bây giờ cả người nóng bừng, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo. Bình thường, đại ma vương của chúng ta có bao giờ mang bộ dáng nhếch nhác này đi gặp người đâu? Hôm nay đúng là ngày phá lệ của hắn mà. Hắn cuối xuống nhìn thiếu nữ đã biết là hắn tới mà vẫn nằm sấp trên bàn, cả ngước đầu lên cũng không thèm ngước, hắn tức đến bật cười, tiếng cười trầm thấp chui vào lỗ tai của mọi người, kéo đến một trận tê dại. Má nó! Có cười một cái cũng làm cho người ta đứng ngồi không yên!
Hắn cũng mặc kệ người khác, cuối người, chống hai tay lên bàn cô, giam hình bóng nhỏ bé của cô dưới cái bóng của hắn. Cố Mạc Phong hài long khi thấy người cô cứng lại, lại ác ý tiếp tục cuối xuống, đến bên tai cô, trêu chọc nói: "Bạn học nhỏ, còn khóc sao? Tớ đem kẹo đến cho cậu này!", dừng một chút lại nói tiếp: "Ăn xong thì đừng khóc nữa, nhé?", còn cố tình phả hơi vào trong tai cô. Nhìn hai tai đang dần đỏ lên của cô, hắn lại càng hài lòng, trong đầu chỉ có hai chữ đáng yêu mà thôi.
Lạc Ân bị hắn trêu chọc như vậy, cực kì tức giận, cô là người bị mấy viên kẹo này dụ dỗ sao? Hơn nữa hắn chưa chắc là sư phụ, trước khi cô chắc chắn, cô sẽ không để hắn được đằng chân lên đằng đầu đâu! Nghĩ như vậy, ánh mắt cô khẽ sáng lên, mỉm cười ngước lên nhìn hắn, hai người cách nhau rất gần, ác ý nói: "Cậu muốn dỗ tớ sao? Được thôi! Nhưng mà tớ chưa ăn kẹo này bao giờ, không biết có ngon hay không, hay là cậu ăn hết 3 viên trước mặt tớ đi, rồi tớ sẽ ăn, được không?", cô cũng bắt chước hắn, đem hơi phả vào lỗ tai hắn, thành công làm hắn đông cứng người.
HAHA, Lạc Ân cười to trong lòng, đáng đời.
Sau đó, chưa kịp đợi nam sinh phản ứng lại, đã đứng dậy, lấy cặp bước đi. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn. cô còn chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị người kia giữ tay kéo vào lòng. Hắn để cô đứng trước người mình , hai tay vòng qua trước người cô, giữ chặt eo cô, sau đó liếc mắt nhìn Trịnh Kiểm: "Bóc vỏ 4 viên kẹo đi!"
Lạc Ân: "...". Thật sự ăn à, mà đợi đã, hắn lại ôm cô nữa!!!! Lạc Ân dùng cả tay và chân để hất người kia ra nhưng không được, tốc độ của nam sinh thế mà rất nhanh, động tác né tránh rồi vặn lại giống hệt với sư phụ!!! Trong lòng Lạc Ân vừa động, liền lập tức thì triển chiêu thức hắn đã từng dạy cô.
Cố Mạc Phong nhìn cô gái trong lòng như con nhím xù lông thì mỉm cười càng tươi, nhẹ nhàng đỡ được thế tiến công của cô. Đang đỡ hăng say thì cô bỗng dừng lại, mặc kệ hắn ôm lấy, như là chịu thua, như là đang thất thần, hắn không nhịn được đưa tay bóp chặt eo cô hơn, nhỏ quá, cũng mềm quá!
Tim Lạc Ân lúc này đập nhanh như muốn nổ tung, những chiêu thức cô và hắn vừa đánh kia hoàn toàn giống như trước đây! Điều này... kết hợp với những điểm đáng ngờ từ sáng đến giờ, cô chắc tám chín phần nam sinh sau lưng chính là sư phụ! Nghĩ đến đó liền bỏ phản kháng, dù sao cũng thua. Nhưng điều cô thắc mắc là, tại sao hắn vẫn nhớ được võ công của mình, nhưng lại không nhớ ra cô? Cô đoán hắn cũng xuyên qua giống cô nhưng chắc chắn khác chỗ nào đó, hắn mới quên đi chuyện của thế giới kia! Mặc kệ, người đã xuất hiện, phải kéo tới tay mới được!
Trong lúc hai người con đang lạc vào suy nghĩ thì Trịnh Kiểm đã bóc kẹo xong từ nãy giờ bèn ho khan một tiếng, mọi người còn đang nhìn kìa, hai người kia còn đứng đó tú ân ái! Hắn thấy hai người ngừng vờn nhau liền ngay lập tức đưa kẹo tới trước mặt Cố Mạc Phong: "Kẹo này, ăn đi!"
Cố Mạc Phong nhìn chằm chằm kẹo, nhướng mày, thật ra hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng cô muốn thì ăn vậy, hắn bèn cười một cái, nói: "Ân Ân, cậu đút tớ 3 viên trước đi ~", giống con chó to tướng đang làm nũng với chủ.
Lạc Ân hơi run lên, hắn gọi cô là Ân Ân, cô đợi lâu như vậy mới lại được nghe hắn lần nữa gọi tên mình, nhưng không sao, cô sẽ khiến hắn từ nay về sau, ngày nào cũng gọi cô như vậy.
Quần chúng xem phim nãy giờ: Chó chết!!!!!!!!!
Thôi, phải đem người tới tay mà, nhận mệnh lấy kẹo đút cho người nào đó. Cố Mạc Phong vẫn không bỏ cô ra, hai tay vẫn đang ôm chặt eo cô, ngực dính chặt lấy lưng cô, lúc cô đút, hắn cuối xuống tựa cằm vào vai cô mà há miệng ăn. Lập tức, mùi sữa quanh quẩn chóp mũi của cô, giờ cô mới để ý, hắn mua kẹo sữa!!! Nhất thời Lạc Ân không biết nói cái gì cho phải
Người nào đó vẫn ung dung tựa vào vai người ta nhai kẹo, biểu tình thỏa mãn hết mức. Hắn bỗng thấy kẹo cũng không khó ăn như vậy, nó ngọt, ngọt đến tận trong tim.