Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Chương 12



Ôn Bình Hàn mua vài hộp sữa anh đẹp trai và một ít kẹo QQ, vừa quay lại sảnh đã nhìn thấy ai đó đang đứng cạnh thang máy. Mỗi lần có nhân viên bước ra từ thang máy, họ đều cảm thấy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô, sau đó lại hoảng sợ khi nhớ ra thân phận của người này. Chỉ trong nửa phút, tâm trạng của họ như đã trải qua mấy chuyến tàu lượn siêu tốc.

Dường như đối phương không phát hiện ra ánh nhìn của họ, vẫn đang cúi đầu bấm điện thoại, ngón tay gõ nhanh trên màn hình.

Không biết Ôn Bình Hàn nghĩ gì rồi lại lấy điện thoại di động ra, quả nhiên có thông báo tin nhắn mới.

【 Tạ Tri Phỉ 】: “Chị đang ở đâu?”

【 Tạ Tri Phỉ 】: “Em đang đứng cạnh thang máy lầu một.”

【 Tạ Tri Phỉ 】: “Đừng nói với em chị bắt cóc (sữa) anh đẹp trai của em rồi trốn mất nhé?”

“Gì mà của em chứ? Rõ ràng tiền là chị trả.” Ôn Bình Hàn tiến lên trước nói.

Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu khẽ mỉm cười, sau đó bật người đi tới, cùng nàng đi ra cửa lớn. Cô thản nhiên lấy sữa anh đẹp trai trong tay nàng rồi quay đầu lại hỏi: “Chị ăn gì chưa?”

“Chưa.”

“Đi thôi, gần đây có một quán mì mới mở, nghe nói ngon lắm, chị đi với em nhé?”

Ôn Bình Hàn vốn định về nhà ăn mì gói cho qua bữa, nên khi nghe đến quán mì thì lập tức đồng ý tham gia.

Hai người tìm một góc rồi ngồi xuống, Ôn Bình Hàn hỏi: “Tạ đổng đâu? Em không ăn cơm chung với Tạ đổng sao?”

“Bố em là người tai to mặt lớn, buổi chiều phải đi trụ sở chính rồi.” Tạ Tri Phỉ mở nắp hộp sữa, bỗng cô khựng lại: “Chỉ một hộp thôi?”

“Chứ em muốn sao?”

“Vậy là chị không có phần rồi?”

“Chị không uống.”

“Tại sao? Vậy chị uống gì?”

“Nước ấm là được.” Ôn Bình Hàn cầm bình trà trên bàn, tự rót cho mình một ly.

Tạ Trị phỉ đứng hình mất vài giây, hồi tưởng lại phần miêu tả gia cảnh của nàng trong nguyên tác, bởi vì có cha mẹ cực kỳ trọng nam khinh nữ nên tất cả đồ ăn vặt trong nhà đều không có phần của nàng.

“Đây, cho chị viên kẹo.” Tạ Tri Phỉ bốc một viên kẹo QQ, đút đến bên miệng của nàng: “Một lúc nữa mì mới nấu xong, chị ăn nên ăn gì đó lót dạ trước.”

“Thứ này có thể lót dạ thật sao?” Ôn Bình Hàn mém cạn lời: “Mà...em đã rửa tay chưa vậy?”

“Chị ơi, chị ghét bỏ em sao?”

“...” Đúng rồi đó, em không nhận ra sao?

Rốt cuộc cũng không thắng nổi thái độ làm nũng của đối phương, Ôn Bình Hàn há miệng ăn kẹo, kẹo khá dai và có vị nước trái cây rất nồng, phải mất một lúc nàng mới nhai xong. Nàng đã qua cái tuổi thích ăn đồ ăn vặt, cũng đã quên trước đây bản thân thèm loại kẹo này cỡ nào, quên mất trước đây khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của những đứa trẻ khác được cho ăn kẹo này, khiến nàng ngưỡng mộ đến mức nào.

Sau khi ăn mì xong, Tạ Tri Phỉ đề nghị đưa nàng về, nhưng nàng đã lịch sự từ chối.



Đùa gì chứ, làm gì có đạo lý nhân viên bắt cấp trên đưa về nhà, huống chi nơi này cách nhà nàng không xa.

“Vậy em chào chị, ngày mai gặp lại nhé.” Tạ Tri Phỉ nói.

“Mai gặp lại.”

“À đúng rồi!” Tạ Tri Phỉ chợt nhớ lại: “Ngày mai chị có bận việc gì không? Có muốn đi vu vi với em không?”

“Chị còn việc phải làm.”

“Okay, vậy ngày kia gặp lại.”

Ôn Bình Hàn thầm nghĩ, việc cả hai gặp nhau mỗi ngày ở công ty gần như bất khả thi, hai người đều rất bận và không cùng phòng ban, thậm chí không cùng tầng lầu. Thật sự rất hiếm cơ hội có thể chạm mặt nhau.

Hôm sau, Tạ Tri Phỉ ngủ một giấc thẳng đến khi bị đánh thức bởi cuộc gọi của Triệu Tiểu Tĩnh.

Người bạn này dường như không bao giờ muốn cô dùng ngày nghỉ để nghỉ ngơi mà luôn muốn lôi kéo cô làm gì đó, lần này là mời cô và một số chị em khác cùng đi shopping.

Tạ Tri Phỉ lựa lời từ chối: “Mình mệt quá, hôm nay không ra ngoài đâu.”

“Tư bản rốt cuộc đã làm gì cậu vậy? Tạ Tri Phỉ shopping ba ngày ba đêm không biết mệt của ngày xưa đâu rồi!?” Triệu Tiểu Tĩnh than thở nói.

Tạ Tri Phỉ: “Cô ta chết rồi, giờ chỉ còn Tạ - nhân viên - Tri Phỉ thôi.”

Sau khi cúp máy, cô rời giường rửa mặt, order một bữa ăn lớn rồi một mình thưởng thức mỹ thực, sau đó lại lao đầu vào công việc.

Ngô Phương Đạt nghỉ việc quả thật khiến công việc chậm lại đôi chút, cũng khiến cô phải gánh vác thêm nhiều việc.

Nguyên chủ vốn thất bại cả trong học tập lẫn công việc, mọi tế bào não đều dồn vào Cố Chi Chương. Tạ Tri Phỉ thì hoàn toàn ngược lại, cô dành toàn bộ tâm trí cho việc học và việc làm. Cô tốt nghiệp ở một trường danh tiếng và vươn đến vị trí quản lý ở một công ty nước ngoài ở độ tuổi rất trẻ. Bận rộn là điều bình thường với cô, cô cũng không có duyên phận gì với nam giới.

Sau khi hoàn tất bản quy hoạch thị trường, cô gửi cho Tạ Hoành Húc để hắn xem xét.

Nửa tiếng sau, Tạ Hoành Húc gửi tin nhắn thoại: “Con gái cưng, con thuê người ngoài à?”

Tạ Tri Phỉ mỉm cười, định reply tin nhắn thì đột nhiên Cố Chi Chương nhắn tin cho cô.

【 Cố Chi Chương 】: “Tiểu Phỉ, hôm nay anh đã gặp Ôn Bình Hàn.”

【 Tạ Tri Phỉ 】: “Gặp được ở đâu vậy?”

【 Cố Chi Chương 】: “Gặp ở văn phòng bất động sản. Cô ấy muốn mua một căn hộ của công ty anh.”

Tạ Tri Phỉ:...Sao có thể trùng hợp đến vậy chứ.

Trông như thể toàn thế giới đều xoay quanh gia sản nhà họ Cố. Nữ chính muốn mua nhà, cuối cùng mua trúng căn hộ của công ty họ. Nữ chính muốn chuyển việc, rốt cuộc lại chuyển đến công ty nhà hắn...Đợi đã, chuyển việc?

Sao cô có thể quên mất việc này??

Đoạn mở đầu của nguyên tác là cảnh gặp gỡ tình cờ của nam chính và nữ chính, không lâu sau nữ chính tình cờ gia nhập Cố thị, nguyên nhân chuyển việc cũng chỉ được nhắc thoáng qua, nói rằng nàng không hài lòng với công ty cũ và năng lực quản lý của lãnh đạo quá kém.



Bây giờ nghĩ lại, người lãnh đạo yếu kém kia chính là nguyên chủ của mình đúng không?

Nguyên chủ nghiện shopping và tiệc tùng, thường xuyên đến chỗ nam chính để gia tăng hảo cảm của hắn. Vì vậy việc cô ấy thậm chí không check email là việc hiển nhiên.

Hiện tại cô đang phát hiện ra hai email kia, nên vấn đề đã được giải quyết, Ôn Bình Hàn cũng thăng chức thành công, vì thế Ôn Bình Hàn sẽ không còn lý do để từ chức đúng không?

Trừ khi... Cô ấy động lòng với Cố Chi Chương! Chủ động chuyển việc để được ở cạnh hắn!!

Đang lúc thất thần thì tin nhắn mới của Cố Chi Chương đập vào mắt cô: 【 Anh đề nghị tặng cô ấy căn nhà đó thì cô ấy lại tỏ vẻ không vui và từ chối. Tiểu Phỉ, anh phải làm sao đây? 】

Tạ Tri Phỉ:...Tìm nơi mà làm lạnh cái đầu của anh đi.

Tạ Tri Phỉ kiềm lòng không được mà phàn nàn với hệ thống: 【 EQ cỡ này mà còn cần tôi cản trở con đường tình duyên của họ hả? Thật sự Ôn Bình Hàn sẽ yêu tên này đến chết đi sống lại sao? 】

【...Thì, sao lai không? Anh ấy tặng hẳn một căn nhà cho cô ấy đấy! 】 Hệ thống không hiểu rõ lắm về cảm xúc của con người, rốt cuộc thì nó chỉ là hệ thống thôi mà!

“Thật không thể tin được. Tôi tự mình hỏi.” Tạ Tri Phỉ lập tức gửi tin nhắn cho Ôn Bình Hàn.

【 Chị ơi, chị sẽ thích Cố Chi Chương chứ? 】

Nhận được tin nhắn đột ngột này khiến Ôn Bình Hàn lâm vào trầm tư. Chỉ nửa tiếng trước, nàng đang định trả tiền cọc thì tình cờ gặp Cố Chi Chương ở văn phòng. Hắn vừa mở miệng đã đề nghị tặng cô một căn nhà. Mọi người xung quanh đều bị shock trước lời nói của hắn, ánh mắt nhìn nàng cũng thay đổi.

Thật có bệnh, chúng ta mới gặp nhau vài lần thôi mà.

Mà hiện tại Tạ Tri Phỉ đột nhiên gửi tin WeChat này, hẳn đang muốn thăm dò suy nghĩ của mình.

Thế nào, em sợ chị cũng thích Cố Chi Chương sao?

Trông chốc lát cảm xúc của nàng trở nên phức tạp. Rất khó để có thể thay đổi quan điểm của bản thân về đối phương, vậy mà giờ đây phải đối mặt với câu hỏi khó như vậy - Rốt cuộc có phải Tạ Tri Phỉ kết bạn với cô vì Cố Chi Chương không?

Một lúc sau Tạ Tri Phỉ mới nhận được tin phản hồi.

【 Không đâu. 】

Tạ Tri Phỉ chỉ tay vào tin nhắn, đắc ý khoe khoang với hệ thống 【 Ngươi nhìn thấy chưa, cô ấy không phải loại người không có đầu óc. 】

Ba mươi giây sau, Ôn Bình Hàn nhìn tin nhắn mới của đối phương.

【 Đúng vậy, chị đừng thích hắn. Hắn chỉ được cái kiêu ngạo và tự cho mình là đúng, khí chất CEO hống hách đã ăn sâu vào máu hắn, thật sự không hợp với chị. 】

Ôn Bình Hàn hơi nhíu mày, thầm nghĩ: “Vậy hắn thích hợp với em sao? Hắn có xứng đáng để em bỏ ra bấy nhiêu công sức để đối phó chị sao?”

Ngay sau đó, tin tức mới lại được gửi đến-

【 Không hề giống em, em là người cho dù có gia tài bạc tỷ cũng không hề hấp tấp. Em dịu dàng, xinh đẹp, rộng lượng và rất hòa đồng, còn thấu hiểu và ân cần nữa. Em là đối tượng lý tưởng nhất để cùng chị đi dạo phố, shopping và trò chuyện đó (/ω) 】

Ôn Bình Hàn: “................................?”

Mùi trà xanh nồng nặc này là sao? Em có đang gửi nhầm người không vậy??
Chương trước Chương tiếp
Loading...