Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Chương 26



Đầu tuần, Ôn Bình Hàn nhận được cuộc điện thoại từ Phương Ninh Thù, đối phương nói rằng Cố thị có một dự án hợp tác muốn thảo luận với nàng và mời nàng đến Cố thị để thảo luận chi tiết.

Nàng lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết và gửi tin nhắn cho Tạ Tri Phỉ, báo cho cô biết chuyện mình sẽ đến Cố thị bàn chuyện hợp tác.

Tạ Tri Phỉ:【 Tiến lên! Bắt lấy cơ hội! 】

Vì dự án này gần như chắc chắn thành công nên Ôn Bình Hàn cũng không cảm thấy khẩn trương hay lo lắng khi đến Cố thị.

Trụ sở chính của Cố thị nằm ở phía bên kia thành phố, office building to lớn và còn có một tác phẩm điêu khắc hùng vĩ tinh xảo cạnh cổng vào. Sau khi vào sảnh và nói mục đích của mình, nàng được người phục vụ thang máy sắp xếp đến phòng họp tầng 36 ngồi chờ.

Lễ tân đã nhanh chóng thông báo về sự có mặt của nàng, nàng vừa đến phòng họp thì Phương Ninh Thù cũng đến.

"Ôn tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi." Phương Ninh Thù mỉm cười rồi chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện: "Mời ngồi, cô muốn cà phê hay nước lọc?"

"Nước là được rồi."

"Nóng hay lạnh?"

"Cho tôi nước lạnh."

"Vâng, đợi tôi một lát." Phương Ninh Thù đích thân đi rót nước, cũng cho nàng chút thời gian để thích nghi với hoàn cảnh xa lạ.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi này, Ôn Bình Hàn nhân cơ hội cẩn thận quan sát xung quanh. Vừa nhìn ra ngoài, cảnh quan thành phố đã hiện rõ trước mắt.

"Cành đẹp quá đúng không?" Phương Ninh Thù mỉm cười bước vào, đưa nước cho nàng: "Buổi tối sẽ còn đẹp hơn."

"Cảnh này cô nhìn thấy nhiều lần rồi đúng không?" Ôn Bình Hàn hỏi.

"Vâng, Cố tổng bận rộn trăm công nghìn việc, nên phần lớn thời gian tôi đều ở đây ngắm cảnh cùng ngài ấy." Phương Ninh Thù nói, trong giọng nói lộ ra chút buồn bã, nếu Ôn Bình Hàn không biết tâm tư của cô có lẽ đã nghĩ Phương Ninh Thù là kẻ nghiện công việc.

"Cũng tốt, cho nhau thấy nỗ lực của bản thân." Ôn Bình Hàn tiếp lời nàng.

Có lẽ những lời này đã chạm đến trái tim cô, nụ cười trên môi Phương Ninh thù dần trở nên chân thành hơn: "Chúng ta bàn về chuyện hợp tác đi. Cố thị hiện đang xây dựng một trung tâm thương mại. Cô biết chuyện này không?"

"Tôi biết." Ôn Bình Hàn thầm nghĩ, thậm chí khu trung tâm thương mại này còn được xây dựng gần nhà mới của nàng.

"Công ty chúng tôi và Tề thịnh đã hợp tác nhiều năm, nên lần này chúng tôi vẫn muốn tiếp tục hợp tác. Tuy nhiên, chút lòng thành này chỉ sợ không được Tạ đổng và Tạ tổng để mắt đến, đó là lý do chúng tôi đặc biệt mời cô đến thảo luận. Cố tổng muốn giúp đỡ cô với tư cách bạn bè, vì thể muốn trao cơ hội này cho cô."

Bất kể những lời này có do Cố Chi Chương chỉ thị hay không, Ôn Bình Hàn cũng có khuynh hướng tin rằng Phương Ninh Thù đang cố ý xuyên tạc ý tứ của Cố Chi Chương, khiến nàng nghĩ rằng lần hợp tác này hoàn tác xuất phát từ sự ái mộ và thương hại mà Cố Chi Chương dành cho nàng.

Nếu là mọi khi, nàng sẽ cảm thấy có chút nhục nhã, nhưng lần này Tạ Tri Phỉ đã sớm chuẩn bị trước cho nàng: "Chị đừng sợ, bất kể Phương Ninh Thù nói gì thì cứ mặc kệ. Đảm bảo hợp tác thành công, ôm một mớ tiền trở về mới là chuyện quan trọng nhất!"

"Vậy xin cảm ơn ý tốt của Cố tổng." Ôn Bình Hàn cười nói, hạng mục đến tay dĩ nhiên phải biết nắm lấy.

Phương Ninh Thù thấy nàng đồng ý nhanh chóng như vậy thì có chút kinh ngạc, ấn tượng với Ôn Bình Hàn càng kém đi, không khỏi cảm thấy Cố tổng xứng đáng với người tốt hơn.

Phương Ninh Thù đưa hợp đồng cho nàng sau khi cả hai đã thảo luận xong chuyện hợp tác.

"Tôi cần phải xem xét thêm vấn đề pháp lý...Tôi sẽ phản hồi lại sau khi kiểm tra xong." Ôn Bình Hàn nói.

"Không thành vấn đề." Phương Ninh Thù nói, sau đó ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía người đang bước vào cửa: "Cố tổng."

"Ừm, đàm phán xong rồi sao?" Cố Chi Chương đứng ở cửa, ăn mặc tây trang, hắn kéo kéo cà vạt rồi nhìn Ôn Bình Hàn, nở một nụ cười hoàn mỹ: "Cũng trưa rồi, cô có muốn ăn trưa ở công ty chúng tôi không? Tiện thể tham quan công ty chúng tôi?"

Ôn Bình Hàn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được, vậy làm phiền quý công ty rồi."

"Không phiền, để tôi dẫn cô đi." Cố Chi Chương không ngờ Ôn Bình Hàn trước nay đều từ chối mà nay lại đồng ý nhanh đến vậy, trong lòng vui vẻ, nụ cười càng thêm tươi tắn, chói lọi khiến người khác phải chú ý đến.

Phương Ninh Thù khẽ nhíu mày, thấy hắn không có sắp xếp gì cho cô nên cũng đi theo.

Lúc cả ba đến căn tin, dĩ nhiên gây ra một đợt hỗn loạn. Đây là lần đầu tiên Cố tổng đến căn tin, rất nhiều nhân viên chưa từng thấy hắn đã ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài quyến rũ của hắn. Ngoài ra còn thêm việc Cố tổng dẫn theo một người phụ nữ lạ mặt nhưng lại vô cùng xinh đẹp, và Cố tổng lại đang đối xử với người này hết sức ân cần.

Nhiều sự chú ý như vậy dĩ nhiên khiến Cố Chi Chương để tâm, hắn muốn Ôn Bình Hàn thấy thoải mái nên đã dẫn nàng đến căn tin ở lầu hai, sau đó cho Phương Ninh Thù đi lấy cơm.

Có rất nhiều nhân viên quen biết Phương Ninh Thù, nhân lúc cô đang lấy cơm thì đến hóng hớt, hỏi xem có phải Cố tổng hôm nay dẫn bạn gái đến không, hết tò mò lại buôn chuyện, sau đó còn không quên khen trai tài gái sắc.



"Không có chuyện đó đâu, đừng xen vào chuyện của Cố tổng nữa, lo ăn trưa đi." Phương Ninh Thù dặn dò, sau đó mang dĩa thức ăn vào phòng riêng, tay nổi gân xanh. Lúc mở cửa ra lại thấy Cố tổng đang ân cần hỏi han Ôn Bình Hàn, vẻ mặt tràn ngập quan tâm và lo lắng.

Phương Ninh Thù liếc nhìn Ôn Bình Hàn, cảm thấy bất bình vô cùng.

Bàn về nhan sắc, cô ta tuy xinh đẹp nhưng cũng không đến mức vạn người mê. Còn bàn về gia cảnh lại kém xa Tạ Tri Phỉ. Và về trình độ thì thua xa so với bản thân cô.

Vậy Ôn Bình Hàn này dựa vào cái gì mà có thể khiến Cố Chi Chương tâm động tình si trong thời gian ngắn như vậy?

Càng nhìn thái độ dịu dàng của Cố tổng với người phụ nữ này, cô lại càng muốn bộc phát hết tâm tư. Tuy nhiên, cô hiểu được bản thân vẫn chưa có khả năng làm như vậy, cô không có đủ thực lực khiến Cố Chi Chương thay đổi cách nhìn về cô, càng không có năng lực khiến Cố Chi Chương nảy sinh tình cảm với mình. Nên cô càng phải cẩn thận che giấu cảm xúc của mình và chờ đợi thời cơ.

Ăn trưa xong, Ôn Bình Hàn thành thật nhận xét: "Cơm căn tin công ty các vị rất ngon."

"Thật sao?" Cố Chi Chương càng mừng: "Nếu vậy nếu có cơ hội, cô hãy đến đây thử những món khác nhé."

Ôn Bình Hàn cười mà không đáp, rồi đứng dậy nói: "Làm chậm trễ các vị dùng bữa rồi, bây giờ tôi sẽ quay về Tề Thịnh xử lý hợp đồng hợp tác."

"Tạm biệt, để Ninh Thù chở cô." Cố Chi Chương ra việc.

Sắc mặt Phương Ninh Thù khẽ biến, nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin nổi, bởi vì bình thường việc này đều giao cho tài xế riêng, còn nếu giao cho đích thân cô chở thì đều là nhân vật cực kỳ quan trọng. Thế nhưng hôm nay người cô phải đưa đón chỉ có chức giám đốc tiếp thị bé tí, có thể thấy được vị trí của Ôn Bình Hàn trong lòng hắn lớn đến nhường nào.

"Vâng." Phương Ninh Thù cúi đầu đáp: "Mời cô Ôn theo tôi."

Tuy được yêu cầu chở người, nhưng sau cùng tài xế mới là người lái, cô chỉ cần đi cùng họ là được. Phương Ninh Thù lén nhìn Ôn Bình Hàn qua kính chiếu hậu, thấy nàng đang lướt điện thoại, cô dò hỏi: "Cô Ôn có điều gì muốn hỏi không?"

"Hả? Hỏi chuyện gì?" Ôn Bình Hàn ngẩng đầu hỏi.

Hỏi gì cũng được! Hỏi xem tại sao Cố tổng lại đối xử đặc biệt với cô như vậy? Hỏi về chuyện tình cảm của Cố tổng chẳng hạn!

"Cô không có thắc mắc gì sao?" Phương Ninh Thù hỏi.

"A, thật ra cũng có." Ôn Bình Hàn lập tức hỏi: "Căn tin công ty các vị có cho phép người ngoài vào ăn không? Nếu lần sau tôi muốn có thể tự mình đến ăn không? Có thể rủ bạn đến ăn chung không?"

Phương Ninh Thù: "................."

Cuối cùng, Phương Ninh Thù đưa cho nàng một tấm thẻ nhân viên, sau khi trở về thì thông báo cho Cố Chi Chương. Cố Chi Chương rất hài lòng với sự thông minh của cô, còn đặc biệt khen ngợi cô, nhưng Phương Ninh Thù cảm thấy lời khen này như xương cá kẹt ở cổ họng.

Sau khi trở về công ty, Ôn Bình Hàn lập tức đem hợp đồng đến phòng pháp lý rồi giao cho Tạ Tri Phỉ xem xét.

Chỉ có điều không ngờ, địa điểm xem xét lại là phòng của nàng.

Không còn cách nào khác, bởi vì phòng pháp lý kiểm tra xong thì cũng đến giờ tan làm, lúc mang hợp đồng đến văn phòng Tạ Tri Phỉ cũng là lúc đối phương đang chuẩn bị tan làm, sau đó Tạ Tri Phỉ quyết định: "Chúng ta đến nhà chị xem xét rồi cùng ăn tối nhé."

Thế nên mới có cảnh đại tiểu thư ngồi vào bàn cơm nhà nàng, vừa ăn mì vừa xem hợp đồng.

"Đừng làm đổ nước mì lên hợp đồng đấy." Ôn Bình Hàn nhắc nhở.

"Vâng ạ." Tạ Tri Phỉ đặt bát mì sang bên, xoa xoa cổ rồi tiếp tục xem hợp đồng.

Trông lao lực thật sự, Ôn Bình Hàn thấy mà đau cổ thay, nên nàng giật lấy bản hợp đồng: "Ăn xong đi rồi xem tiếp."

"Cũng được, em nghe theo lời chị." Tạ Tri Phỉ cũng không giận, vừa ăn mì vừa nói chuyện phiếm: "Bản hợp đồng này chuẩn bị rất nhanh, lần này Phương Ninh Thù là người liên lạc với chị, có lẽ cũng là người phụ trách bản hợp đồng này. Hiệu suất rất ấn tượng."

"Ừm."

"Cô ấy có thể xử lý tốt chuyện bên ngoài, còn có thể quản lý việc riêng tư của Cố Chi Chương, quả thực là một thư ký toàn năng." Tạ Tri Phỉ nghĩ đến thư ký của mình, chỉ riêng giọng điệu cứng nhắc kia cũng đủ khiến cô buồn ngủ.

Quả nhiên hào quang nhân vật chính không đùa được đâu, nhân viên xung quanh cũng không phải dạng vừa.

Ôn Bình Hàn gật dầu: "Năng lực chuyên môn của cô ấy quả thật không cần bàn cãi, quan hệ với đồng nghiệp cũng không hề tệ. Chỉ cần đi căn tin một lần là thấy nhân viên nào cũng biết cô ấy, nhất định phải thường xuyên giao lưu."

"Thú vị thật." Tạ Tri Phỉ cười nói: "Lần này để xem liệu con cá này có sa vào lưới của chúng ta không."

"Đừng ở chỗ chị mà nở nụ cười phản diện như thế, mau ăn mì đi kẻo nguội mất." Ôn Bình Hàn nói.

"A a! Em ăn ngay đây!" Tạ Tri Phỉ hì hục ăn, rất nhanh đã ăn xong bát mì lớn.

Ôn Bình Hàn vào bếp rửa bát, thấy Tạ Tri Phỉ cũng đi theo. Nàng nhìn cô với vẻ khó hiểu, Tạ Tri Phỉ thấy vậy chớp chớp mắt nói: "Em đi rửa chén."



"Được, vậy em phụ trách tráng lại lần hai nhé."

"Vâng."

Ôn Bình Hàn rửa xong lần đầu thì đưa bát đĩa cho Tạ Tri Phỉ rồi bắt đầu lau mặt bàn: "Em định khi nào về?"

"Thật luôn hả chị, em chỉ vừa mới dùng bữa xong mà chị đã đuổi em đi?" Tạ Tri Phỉ đang rửa bát bỗng vẩy những giọt nước trên ngón tay vào mặt Ôn Bình Hàn.

"Ui, đừng nghịch nữa." Ôn Bình Hàn giơ tay che mặt, không nhịn được cười: "Đồ trẻ con."

"Hưm." Tạ Tri Phỉ lắc vai đầy đắc ý.

"Phải rồi, em và Lý Hồng Ngạn ra sao rồi?" Ôn Bình Hàn hỏi.

"Sao là sao?"

"Tối qua không phải hai người đã add friend WeChat sao? Anh ấy vẫn chưa nhắn tin cho em ư?" Ôn Bình Hàn ném khăn lau bàn vào bồn rửa rồi chen vào bên cạnh cô cùng nhau rửa chén.

"Anh ấy có nhắn tin, nhưng bọn em chỉ nói chuyện về công việc, người này chắc là kiểu người không gần nữ sắc." Tạ Tri Phỉ nói.

"Sao em biết?"

"Chính miệng tiểu Tĩnh nói, cậu ấy nói đã tán tỉnh qua vô số người, nhưng lại thất bại trước Lý Hồng Ngạn." Tạ Tri Phỉ lè lưỡi nói.

Ôn Bình Hàn nhìn cô, sau đó khẽ mỉm cười: "Chẳng qua là cô ấy nói thế, sao em chắc chắn được tất cả đàn ông trên đời đều thích mẫu người như cô ấy?"

"Cũng đúng." Tạ Tri Phỉ nói, quay đầu nhìn nàng với nụ cười tinh nghịch: "Mẫu người như chị của em cũng quyến rũ lắm đó."

Ôn Bình Hàn lau khô tay rồi đưa khăn cho Tạ Tri Phỉ, cười nói: "Sao em không nói em đi?"

"Em ấy ạ?" Tạ Tri Phỉ nhún vai: "Em từ nhỏ đến lớn không có duyên với nam giới."

"Chị cũng vậy." Ôn Bình Hàn cười nói.

Rồi cả hai nhìn nhau, ai cũng không tin.

"Em no quá rồi, ngồi nghỉ một lát thôi." Tạ Tri Phỉ vừa xoa bụng vừa thả mình xuống ghế sofa phòng khách.

Ôn Bình Hàn rửa dâu rồi đặt lên bàn trà: "Em ăn không?"

"Ăn." Tạ Tri Phỉ vươn tay nhưng không với tới, lại lười nhúc nhích nên nói: "Chị đút em đi."

"Em lười quá đó, tự mình lấy đi."

"Không lấy được mà ~ Chị ơi~~~"

"Quỷ lười nhà em, tự em lấy đi, muốn ăn bao nhiêu cũng được."

"Tỷ tỷ mà đút em thì sẽ phát tài phát lợi đó."

".............." Ôn Bình Hàn im lặng nhìn cô.

Rõ ràng Tạ Tri Phỉ muốn làm nũng, thấy lời nói không có tác dụng thì chuyển sang dùng hành động, liên tục ngọ nguậy trên ghế sofa, vỗ vỗ chân vào ghế, cất tiếng hát: "Chị ơi chị à ~ Chị tốt bụng của em ơi ~ Đút em ăn đi mà ~"

"............."

Ôn Bình Hàn bó tay, đành đút dâu cho cô.

Tạ Tri Phỉ cắn một miếng dâu tây rồi cười toe toét với Ôn Bình Hàn. Ngay sau đó, cô thấy Ôn Bình Hàn vươn tay vén váy cô xuống.

Hóa ra trong lúc cô đạp chân đã khiến váy bị lật lên tới bụng mà không hay.

Tạ Tri Phỉ: "..............."

Bây giờ xấu hổ thì còn kịp không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...