Nuông Chiều Vợ Nhỏ
Chương 52: Lần này tạm tha cho em
Mạc Nhu Nhi hai gò má ửng đỏ ra sức lấy lại hơi, thở phì phò.
Bàn tay Phong Diệc Thần ko ngừng nghịch ngợm những lọn tóc mềm mượt. " Biết hôn là như thế nào chưa? Hử?"
Mạc Nhu Nhi ngượng ngùng gật đầu nhỏ giọng meo meo " Nhưng như vậy rất mất sức a"
" Ko phải cho em ăn tẩm bổ sao?" Ánh mắt Phong Diệc Thần nhìn vào đôi môi đỏ mọng còn hơi sưng do vừa bị mình cắn, ko khỏi khẽ nhếch một nụ cười
Thấy nàng ko nói gì, Phong Diệc Thần tiếp tục chêu đùa " Hay là... đồ ăn nhiều quá, em vẫn là chưa đủ mệt để ăn tiếp?"
" Nào.. nào có. Tôi mệt sắp chết rồi "
" Ăn nhanh lên, tôi dẫn em đi chọn nhẫn cưới "
" Ân "
Điện thoại trong túi quần rung lên, Phong Diệc Thần bắt máy " Ai?"
" Lão đại, người của Lãnh Bang tiến hành khiêu khích chúng ta ở biên giới Việt Trung " Diêm Hạo khẩn cấp nói
" Lô hàng đó giờ thế nào? " Vẫn phong thái ung dung, Phong Diệc Thần lạnh lùng lên tiếng
" Dạ vẫn được bảo quản tốt. Tuy nhiên chúng liên tiếp đánh phá vào máy bay của chúng ta "
" Tôi sẽ điều thêm người qua đó. Lô vũ khí này rất quan trọng, ko thể nào giao chậm chễ. Cậu hãy giải quyết việc này cho tốt. Nếu có gì ko ổn gọi lại cho tôi"
" Thuộc hạ đã rõ "
Đôi mày kiếm của Phong Diệc Thần nhíu lại. Lãnh Tuyệt, được lắm! Tìm rất đúng thời điểm để tuyên chiến. Số hàng đó mới được Hắc Bang chế tạo và xuất khẩu lô đầu tiên, nếu vụ này ko thành công nó sẽ đánh dấu sự thất bại đầu của loại vũ khí mới này, gây mất lòng tin đối với người đặt hàng, như vậy uy tín làm ăn của Hắc Bang sẽ bị giảm sút. Có lẽ việc này cần chính hắn ra tay giải quyết, như vậy mới có hiệu quả
" Thần,.. sao vậy?" Giọng nói mềm mại của Mạc Nhu Nhi vang lên, Phong Diệc Thần cúp máy ôn nhu nói
" Ko có gì. Chúng ta đi "
" Người ta còn chưa ăn xong " Mạc Nhu Nhi phụng phịu bĩu môi
" Lát trên đường mua thêm đồ ăn cho em "
Hai mắt Mạc Nhu Nhi liền sáng rực thoả hiệp " Kem pudding cỡ lớn được ko?"
" Được "
----
Xe chạy mãi rồi đỗ lại ở một trung tâm thương mại, nơi đây được ví như một thiên đường lấp lánh vì hầu như mọi cửa hàng chỉ bán toàn trang sức, có nhiều loại chỉ tồn tại một đến hai chiếc trên thế giới, đây là nơi dành cho giới thượng lưu tha hồ lựa chọn phụ kiện
Mới bước vào, một loạt nhân viên đã xếp thành hàng cung kính " Chào Phong tổng "
Hắn lạnh lùng ôm eo Mạc Nhu Nhi đi vào một cửa hàng cưng chiều nói " Em đi chọn mẫu đi, tôi ngồi kia chờ em "
Mạc nhu nhi ngây ngốc đi xung quanh xem, đôi mắt đảo qua đảo lại mấy lần cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn mình thích nhất.
Đôi bàn tay nõn nà của Mạc Nhu Nhi lấy ra chiếc nhẫn đó đeo vào tay mình, lon ton chạy đến chỗ Phong Diệc Thần đang ung dung ngồi đọc báo
" Thần, nhìn này, có phải rất đẹp ko?" Nàng chìa 5 ngón tay ra giơ trước mặt hắn.
Bỗng nhiên Mạc Nhu Nhi cảm thấy dường như ko khí có mấy phần u ám hơn, sống lưng ko rét mà run nhẹ một cái. Phong Diệc Thần nét mặt xám xịt nhấn mạnh từng chữ " Mạc! Nhu! Nhi!"
Mạc Nhu Nhi giật mình sỡ hãi phản ứng vô cùng nhanh chóng " Có tôi "
" Em đi loanh quanh nãy giờ là để chọn chiếc nhẫn này?"
Mạc Nhu Nhi ngây thơ gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó ko đúng lắm
Cố kìm nén cơn giận, Phong Diệc Thần " vô cùng " dịu dàng đến gần nàng
" Em vểnh tai lên nghe rõ cho tôi: Đây!chính! là! nhẫn! nữ, ko phải là nhẫn cưới "
Mạc Nhu Nhi bấy giờ mới phát giác được điều mình cảm thấy ko đúng. Nếu hắn ko nhắc có lẽ nàng đã quên, hôm nay mình tới chọn nhẫn cưới a. Nàng vội nở nụ cười ngây ngốc để làm giảm bớt bầu ko khí nặng nề " Ha ha, tôi quên, chúng ta đi chọn mẫu khác a" Nói xong nàng liền ôm eo hắn làm nũng
" Em còn dám quên?"
Tay Mạc Nhu Nhu đang ôm hắn xiết chặt hơn,đầu cọ sát vào vòng ngực rắn chắc như con mèo nhỏ " Người ta lần sau ko dám nữa "
Vốn định "dạy bảo" nàng một trận nhưng thấy vẻ mặt đó hắn lại ko nỡ, bàn tay xiết chặt eo nàng " Lần này tạm tha cho em "
Bàn tay Phong Diệc Thần ko ngừng nghịch ngợm những lọn tóc mềm mượt. " Biết hôn là như thế nào chưa? Hử?"
Mạc Nhu Nhi ngượng ngùng gật đầu nhỏ giọng meo meo " Nhưng như vậy rất mất sức a"
" Ko phải cho em ăn tẩm bổ sao?" Ánh mắt Phong Diệc Thần nhìn vào đôi môi đỏ mọng còn hơi sưng do vừa bị mình cắn, ko khỏi khẽ nhếch một nụ cười
Thấy nàng ko nói gì, Phong Diệc Thần tiếp tục chêu đùa " Hay là... đồ ăn nhiều quá, em vẫn là chưa đủ mệt để ăn tiếp?"
" Nào.. nào có. Tôi mệt sắp chết rồi "
" Ăn nhanh lên, tôi dẫn em đi chọn nhẫn cưới "
" Ân "
Điện thoại trong túi quần rung lên, Phong Diệc Thần bắt máy " Ai?"
" Lão đại, người của Lãnh Bang tiến hành khiêu khích chúng ta ở biên giới Việt Trung " Diêm Hạo khẩn cấp nói
" Lô hàng đó giờ thế nào? " Vẫn phong thái ung dung, Phong Diệc Thần lạnh lùng lên tiếng
" Dạ vẫn được bảo quản tốt. Tuy nhiên chúng liên tiếp đánh phá vào máy bay của chúng ta "
" Tôi sẽ điều thêm người qua đó. Lô vũ khí này rất quan trọng, ko thể nào giao chậm chễ. Cậu hãy giải quyết việc này cho tốt. Nếu có gì ko ổn gọi lại cho tôi"
" Thuộc hạ đã rõ "
Đôi mày kiếm của Phong Diệc Thần nhíu lại. Lãnh Tuyệt, được lắm! Tìm rất đúng thời điểm để tuyên chiến. Số hàng đó mới được Hắc Bang chế tạo và xuất khẩu lô đầu tiên, nếu vụ này ko thành công nó sẽ đánh dấu sự thất bại đầu của loại vũ khí mới này, gây mất lòng tin đối với người đặt hàng, như vậy uy tín làm ăn của Hắc Bang sẽ bị giảm sút. Có lẽ việc này cần chính hắn ra tay giải quyết, như vậy mới có hiệu quả
" Thần,.. sao vậy?" Giọng nói mềm mại của Mạc Nhu Nhi vang lên, Phong Diệc Thần cúp máy ôn nhu nói
" Ko có gì. Chúng ta đi "
" Người ta còn chưa ăn xong " Mạc Nhu Nhi phụng phịu bĩu môi
" Lát trên đường mua thêm đồ ăn cho em "
Hai mắt Mạc Nhu Nhi liền sáng rực thoả hiệp " Kem pudding cỡ lớn được ko?"
" Được "
----
Xe chạy mãi rồi đỗ lại ở một trung tâm thương mại, nơi đây được ví như một thiên đường lấp lánh vì hầu như mọi cửa hàng chỉ bán toàn trang sức, có nhiều loại chỉ tồn tại một đến hai chiếc trên thế giới, đây là nơi dành cho giới thượng lưu tha hồ lựa chọn phụ kiện
Mới bước vào, một loạt nhân viên đã xếp thành hàng cung kính " Chào Phong tổng "
Hắn lạnh lùng ôm eo Mạc Nhu Nhi đi vào một cửa hàng cưng chiều nói " Em đi chọn mẫu đi, tôi ngồi kia chờ em "
Mạc nhu nhi ngây ngốc đi xung quanh xem, đôi mắt đảo qua đảo lại mấy lần cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn mình thích nhất.
Đôi bàn tay nõn nà của Mạc Nhu Nhi lấy ra chiếc nhẫn đó đeo vào tay mình, lon ton chạy đến chỗ Phong Diệc Thần đang ung dung ngồi đọc báo
" Thần, nhìn này, có phải rất đẹp ko?" Nàng chìa 5 ngón tay ra giơ trước mặt hắn.
Bỗng nhiên Mạc Nhu Nhi cảm thấy dường như ko khí có mấy phần u ám hơn, sống lưng ko rét mà run nhẹ một cái. Phong Diệc Thần nét mặt xám xịt nhấn mạnh từng chữ " Mạc! Nhu! Nhi!"
Mạc Nhu Nhi giật mình sỡ hãi phản ứng vô cùng nhanh chóng " Có tôi "
" Em đi loanh quanh nãy giờ là để chọn chiếc nhẫn này?"
Mạc Nhu Nhi ngây thơ gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó ko đúng lắm
Cố kìm nén cơn giận, Phong Diệc Thần " vô cùng " dịu dàng đến gần nàng
" Em vểnh tai lên nghe rõ cho tôi: Đây!chính! là! nhẫn! nữ, ko phải là nhẫn cưới "
Mạc Nhu Nhi bấy giờ mới phát giác được điều mình cảm thấy ko đúng. Nếu hắn ko nhắc có lẽ nàng đã quên, hôm nay mình tới chọn nhẫn cưới a. Nàng vội nở nụ cười ngây ngốc để làm giảm bớt bầu ko khí nặng nề " Ha ha, tôi quên, chúng ta đi chọn mẫu khác a" Nói xong nàng liền ôm eo hắn làm nũng
" Em còn dám quên?"
Tay Mạc Nhu Nhu đang ôm hắn xiết chặt hơn,đầu cọ sát vào vòng ngực rắn chắc như con mèo nhỏ " Người ta lần sau ko dám nữa "
Vốn định "dạy bảo" nàng một trận nhưng thấy vẻ mặt đó hắn lại ko nỡ, bàn tay xiết chặt eo nàng " Lần này tạm tha cho em "