Ôn Nhu Ái Nhân
Chương 21
Tang Thúc không muốn nhảy nhưng vẫn phải nhảy, dù sao Sư Giá vẫn đang ở ngoài cửa nhìn.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt chờ mong của người phụ nhân trước mặt mình, hỏi: "Có nhạc không?"
Y tá lúc trước gây họa vội vàng giơ tay, "Có!"
Tang Thúc: "Đưa cho tôi."
Cô đã lâu không múa vở ba lê này, bình thường đều là trẻ con múa ba lê biến tấu như thế này, không có động tác khó nào, chẳng hạn như ngồi xổm một chân, co chân nhỏ và nhấc chân chậm. Cho dù Tang Thúc không tính là diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp, đối với những động tác này cũng không quá xa lạ.
Theo tiếng nhạc vang lên, Tang Thúc duyên dáng nhảy múa.
Sự lo lắng ban đầu của Sư Giá dường như đã dịu đi ít nhiều, nàng nhìn cô gái trẻ trong phòng bệnh, hôm nay Tang Thúc mặc một bộ trang phục đặc biệt giống học sinh, cho dù mặc trang phục giản dị như vậy, khi cô nhảy múa cũng có thể đem lại cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng.
Tang Thúc mà ngày thường nàng nhìn thấy, bây giờ dường như đã trở thành một người khác.
Sư Giá nhìn cô uyển chuyển xoay tròn, nhấc chân theo điệu nhạc, tư thái tao nhã lại mang theo hoạt bát linh động, hoàn toàn khác với Tang Thúc kiêu căng ngạo mạn xuất hiện trước mặt nàng trong quá khứ, trong nhất thời cũng có chút ngây người.
Tang Thúc cảm thấy điệu múa ba lê của học sinh tiểu học này hoàn toàn khác với phong cách của cô, may mà điệu múa này cũng không dài, chẳng mấy chốc đã múa xong, cô nhìn về phía Sư Giá đứng ở cửa, chỉ thấy đối phương nở một nụ cười dịu dàng với cô, Tang Thúc bỗng dưng thu lại vẻ khinh thường đối với điệu múa của học sinh tiểu học này.
Bên ngoài phòng bệnh rất nhanh truyền đến tiếng vỗ tay, Tang Thúc còn chưa kịp phản ứng, đã bị người phụ nữ trước mặt ôm lấy. Cô đang muốn đẩy Lý Ngọc Tĩnh ra, nhưng khi cúi xuống nhìn thấy những giọt nước mắt của đối phương, bàn tay đang giữa không trung của cô cuối cùng vẫn buông xuống.
Bệnh nhân Lý Ngọc Tĩnh lúc này cũng rất hưng phấn, không còn bài xích nhân viên y tế như trước, bà vẫy tay với đám người Sư Giá, dẫn Tang Thúc đi giới thiệu như muốn khoe khoang: "Nhìn đi, con bé nhà tôi có phải rất lợi hại không? Tôi đã nói rồi, cho các người mở mang tầm mắt một chút, con gái nhà tôi sau này sẽ tham gia vào đoàn quốc gia!"
Lúc này y tá mới có thể tới gần, dỗ dành bà nằm xuống, tiêm thuốc an thần cho bà.
Tang Thúc vất vả lắm mới thoát ra được, đi đến bên cạnh Sư Giá.
Sư Giá nhìn khuôn mặt ửng đỏ sau khi nhảy của cô, lấy từ trong túi ra một viên kẹo đưa cho cô.
Tang Thúc không hỏi nhiều, chỉ nhận lấy, nụ cười trên mặt càng sâu.
Phòng bệnh bên này đã được đám người Lô Điền chiếu cố, Sư Giá mang theo Tang Thúc trở lại phòng hậu cần, trên đường đi, Sư Giá cười nói đùa: "Dì Lý đã nhận định cô là con gái của nàng rồi, sau này làm sao bây giờ?"
Tang Thúc: "Tuần nào tôi cũng tới đây cùng em."
Sư Giá kinh ngạc nhướng mày, sau đó cười nói: "Thật sao? Rất mệt mỏi, tình huống hôm nay coi như dễ xử lý, trong đây còn có rất nhiều chuyện phiền toái."
Tang Thúc nói: "Ừm, thật." Như đang suy nghĩ tới chuyện vừa rồi, Tang Thúc nhíu nhíu mày: "Nàng, bệnh nhân kia... Là chuyện gì đã xảy ra? Con gái của nàng đâu?"
"Dì Lý sao? Là một người đáng thương, bị ung thư tử cung, cũng không còn bao nhiêu thời gian. Nàng bị mê sảng hơn mười năm trước, nhiều năm như vậy bên cạnh cũng không có người thân. Con gái nàng đã mất tích từ lâu rồi, cô cũng thấy đấy, con gái nàng học múa ba lê, tôi nghe viện trưởng nói, lúc ấy cô bé kia cũng mới khoảng mười tuổi đã đi tham gia biểu diễn. Dì Lý một mình nuôi con, ngoài việc đi làm nàng còn làm thêm một số công việc bán thời gian vào các ngày trong tuần. Chính là ngày đó cô bé phải đi thi, nàng còn phải làm việc, đành phải để cô bé một mình đi tham gia thi đấu, nhưng ai biết rằng sau khi rời đi, đứa trẻ cũng không quay về nữa..." Lúc Sư Giá nói những lời này vẻ mặt có chút mất mác.
Sau khi báo cảnh sát, kiểm tra rất nhiều camera mới phát hiện đứa bé đã bị người ta bắt đi.
Mười mấy năm qua, đứa trẻ bị bắt đi, cũng không còn xuất hiện nữa.
Sau khi chỗ dựa tinh thần duy nhất của người mẹ đơn thân mất đi, bà cũng không còn tỉnh táo nữa.
Từ trước tới nay, bà luôn coi Sư Giá là con gái của mình, nàng vẫn luôn phối hợp, chỉ có điều hôm nay, cũng không biết tại sao lại nhận định Tang Thúc là con gái mình.
Sư Giá trong mắt có chút buồn bã: "Đứa nhỏ bị bắt cóc không biết là đáng thương cỡ nào, đời này không bao giờ được gặp lại cha mẹ mình, bây giờ cũng không biết có phải ở nơi nào chịu khổ hay không."
Tang Thúc thấy thế, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng đặt tay lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa: "Sau này sẽ tốt thôi, ít nhất bây giờ có chúng ta ở bệnh viện, cũng có thể làm cho nàng sống vui vẻ trong khoảng thời gian cuối đời này, ra đi thanh thản, không hồi tiếc."
Tang Thúc biết rõ mình không có năng lực đồng cảm, nhưng lại không thể nhìn Sư Giá buồn bã như vậy.
Sư Giá được cô an ủi, cười nói: "Ừm."
"Em có bức ảnh nào về con gái dì Lý khi còn nhỏ không?" Tang Thúc hỏi.
Sư Giá lắc đầu: "Nhưng ở trong phòng bệnh của dì Lý thì có, tấm hình kia nàng vẫn luôn đặt ở đầu giường, buổi tối đi ngủ còn phải ôm vào lòng."
Tang Thúc lại hỏi tên của cô bé bị bắt cóc, sau khi nhận được câu trả lời từ Sư Giá, cô lại hỏi: "Nhiều năm như vậy cảnh sát vẫn không tìm ra người à?"
Sư Giá gật đầu, có lẽ vì bản thân đã từng trải qua nên nàng đặc biệt để tâm đến chuyện này: "Loại dây chuyền lừa đảo bắt cóc này rất dễ bị bắt chỉ trong một lần, có một số trực tiếp bị đưa ra nước ngoài, có một số bị đưa đến các địa phương trong nước. Cô đã xem qua 《 Cực Hoa 》của Giả Bình chưa? Đây là một quyển sách cải biên dựa theo vụ án có thật, cô gái bị bán đến nông thôn hẻo lánh, mặc dù được cảnh sát tìm được, nhưng bị người trong thôn cùng nhau lừa gạt. Hơn nữa địa phương lạc hậu như vậy, mọi người đều rất đoàn kết đối phó với bên ngoài, phóng viên muốn đi vào âm thầm điều tra cũng không dễ dàng..."
Đây cũng là lý do có rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em chưa được giải quyết, khó khăn này những người chưa từng tham gia có thể rất khó lĩnh hội. Từ nhỏ nàng đã bị vứt bỏ ở bên đường, nếu không phải người của viện phúc lợi nhặt nàng về, lại đúng lúc Tống lão sư đến viện phúc lợi giảng bài cho những đứa trẻ, có thể cả đời này nàng vẫn là một đứa trẻ mồ côi. Ngay cả trong xã hội cũng có rất nhiều trường hợp bị đánh tráo như Sư Giá, những người như họ thật sự không dễ gì được trở về với cha mẹ ruột.
Điều mà Sư Giá không nói là nàng cảm thấy mình là một người rất may mắn, Tống lão sư và mọi người đối xử với nàng vô cùng tốt, nếu như có thể lựa chọn, nàng đời này muốn được làm con gái của Tống lão sư.
Sau khi mang Tang Thúc tới phòng chăn đệm, hai người tách nhau dọn dẹp.
Tang Thúc ôm chăn đệm đã được khử trùng đi đến phòng bệnh, Lý Ngọc Tĩnh sau khi được y tá tiêm thuốc an thần đã ngủ thiếp đi. Cô nhìn thấy trên đầu giường có một tấm hình, bèn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nhớ tới bộ dạng vừa rồi có chút buồn bã của Sư Giá, Tang Thúc mở Weibo.
[Tang Thúc V: Thông báo tìm người, ảnh chụp cô gái nhỏ (tên: Lý Khả Khả) bị bắt cóc mười hai năm trước, mẹ của nàng tìm người mười hai năm không có kết quả, hy vọng bất cứ ai nhìn thấy nàng có thể liên hệ với phòng làm việc của tôi, cảm ơn.]
Tang Thúc cũng không cảm thấy mình đang nghiêm túc làm việc tốt gì, cô chỉ là chịu không nổi dáng vẻ ưu sầu của Sư Giá. Nếu như cô có thể góp một phần sức trong chuyện này, mặc kệ kết quả ra sao, ít nhất cũng có thêm một phần khả năng tìm được cô gái kia.
Sư Giá còn chưa biết được những việc Tang Thúc làm, sau khi làm vệ sinh xong, nàng ở trên hành lang gặp được Lô Điền.
"Chị Lô Điền." Sư Giá chủ động chào hỏi.
Lô Điền đi tới, ôm lấy bả vai nàng, nhìn trêu chọc: "Người như Tang Thúc mà em cũng có thể mời tới? Lợi hại thật!"
Mặt Sư Giá đỏ lên, sao nghe như Tang Thúc tới tìm nàng vậy? Nàng đang định phản bác, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cô cách đó không xa đi tới.
Sư Giá sửng sốt, cũng không để ý đến cánh tay Lô Điền đang khoác trên cổ mình.
Nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Tang Thúc, đáy mắt cô liền xuất hiện chút tức giận.
Sau đó, Tang Thúc bước nhanh tới, cũng không quản Lô Điền có phản ứng gì, đưa tay kéo Sư Giá từ dưới cánh tay đối phương ra, buồn bực nói: "Em đang làm gì với nàng vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là: Tang – bình dấm – Thúc.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt chờ mong của người phụ nhân trước mặt mình, hỏi: "Có nhạc không?"
Y tá lúc trước gây họa vội vàng giơ tay, "Có!"
Tang Thúc: "Đưa cho tôi."
Cô đã lâu không múa vở ba lê này, bình thường đều là trẻ con múa ba lê biến tấu như thế này, không có động tác khó nào, chẳng hạn như ngồi xổm một chân, co chân nhỏ và nhấc chân chậm. Cho dù Tang Thúc không tính là diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp, đối với những động tác này cũng không quá xa lạ.
Theo tiếng nhạc vang lên, Tang Thúc duyên dáng nhảy múa.
Sự lo lắng ban đầu của Sư Giá dường như đã dịu đi ít nhiều, nàng nhìn cô gái trẻ trong phòng bệnh, hôm nay Tang Thúc mặc một bộ trang phục đặc biệt giống học sinh, cho dù mặc trang phục giản dị như vậy, khi cô nhảy múa cũng có thể đem lại cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng.
Tang Thúc mà ngày thường nàng nhìn thấy, bây giờ dường như đã trở thành một người khác.
Sư Giá nhìn cô uyển chuyển xoay tròn, nhấc chân theo điệu nhạc, tư thái tao nhã lại mang theo hoạt bát linh động, hoàn toàn khác với Tang Thúc kiêu căng ngạo mạn xuất hiện trước mặt nàng trong quá khứ, trong nhất thời cũng có chút ngây người.
Tang Thúc cảm thấy điệu múa ba lê của học sinh tiểu học này hoàn toàn khác với phong cách của cô, may mà điệu múa này cũng không dài, chẳng mấy chốc đã múa xong, cô nhìn về phía Sư Giá đứng ở cửa, chỉ thấy đối phương nở một nụ cười dịu dàng với cô, Tang Thúc bỗng dưng thu lại vẻ khinh thường đối với điệu múa của học sinh tiểu học này.
Bên ngoài phòng bệnh rất nhanh truyền đến tiếng vỗ tay, Tang Thúc còn chưa kịp phản ứng, đã bị người phụ nữ trước mặt ôm lấy. Cô đang muốn đẩy Lý Ngọc Tĩnh ra, nhưng khi cúi xuống nhìn thấy những giọt nước mắt của đối phương, bàn tay đang giữa không trung của cô cuối cùng vẫn buông xuống.
Bệnh nhân Lý Ngọc Tĩnh lúc này cũng rất hưng phấn, không còn bài xích nhân viên y tế như trước, bà vẫy tay với đám người Sư Giá, dẫn Tang Thúc đi giới thiệu như muốn khoe khoang: "Nhìn đi, con bé nhà tôi có phải rất lợi hại không? Tôi đã nói rồi, cho các người mở mang tầm mắt một chút, con gái nhà tôi sau này sẽ tham gia vào đoàn quốc gia!"
Lúc này y tá mới có thể tới gần, dỗ dành bà nằm xuống, tiêm thuốc an thần cho bà.
Tang Thúc vất vả lắm mới thoát ra được, đi đến bên cạnh Sư Giá.
Sư Giá nhìn khuôn mặt ửng đỏ sau khi nhảy của cô, lấy từ trong túi ra một viên kẹo đưa cho cô.
Tang Thúc không hỏi nhiều, chỉ nhận lấy, nụ cười trên mặt càng sâu.
Phòng bệnh bên này đã được đám người Lô Điền chiếu cố, Sư Giá mang theo Tang Thúc trở lại phòng hậu cần, trên đường đi, Sư Giá cười nói đùa: "Dì Lý đã nhận định cô là con gái của nàng rồi, sau này làm sao bây giờ?"
Tang Thúc: "Tuần nào tôi cũng tới đây cùng em."
Sư Giá kinh ngạc nhướng mày, sau đó cười nói: "Thật sao? Rất mệt mỏi, tình huống hôm nay coi như dễ xử lý, trong đây còn có rất nhiều chuyện phiền toái."
Tang Thúc nói: "Ừm, thật." Như đang suy nghĩ tới chuyện vừa rồi, Tang Thúc nhíu nhíu mày: "Nàng, bệnh nhân kia... Là chuyện gì đã xảy ra? Con gái của nàng đâu?"
"Dì Lý sao? Là một người đáng thương, bị ung thư tử cung, cũng không còn bao nhiêu thời gian. Nàng bị mê sảng hơn mười năm trước, nhiều năm như vậy bên cạnh cũng không có người thân. Con gái nàng đã mất tích từ lâu rồi, cô cũng thấy đấy, con gái nàng học múa ba lê, tôi nghe viện trưởng nói, lúc ấy cô bé kia cũng mới khoảng mười tuổi đã đi tham gia biểu diễn. Dì Lý một mình nuôi con, ngoài việc đi làm nàng còn làm thêm một số công việc bán thời gian vào các ngày trong tuần. Chính là ngày đó cô bé phải đi thi, nàng còn phải làm việc, đành phải để cô bé một mình đi tham gia thi đấu, nhưng ai biết rằng sau khi rời đi, đứa trẻ cũng không quay về nữa..." Lúc Sư Giá nói những lời này vẻ mặt có chút mất mác.
Sau khi báo cảnh sát, kiểm tra rất nhiều camera mới phát hiện đứa bé đã bị người ta bắt đi.
Mười mấy năm qua, đứa trẻ bị bắt đi, cũng không còn xuất hiện nữa.
Sau khi chỗ dựa tinh thần duy nhất của người mẹ đơn thân mất đi, bà cũng không còn tỉnh táo nữa.
Từ trước tới nay, bà luôn coi Sư Giá là con gái của mình, nàng vẫn luôn phối hợp, chỉ có điều hôm nay, cũng không biết tại sao lại nhận định Tang Thúc là con gái mình.
Sư Giá trong mắt có chút buồn bã: "Đứa nhỏ bị bắt cóc không biết là đáng thương cỡ nào, đời này không bao giờ được gặp lại cha mẹ mình, bây giờ cũng không biết có phải ở nơi nào chịu khổ hay không."
Tang Thúc thấy thế, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng đặt tay lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa: "Sau này sẽ tốt thôi, ít nhất bây giờ có chúng ta ở bệnh viện, cũng có thể làm cho nàng sống vui vẻ trong khoảng thời gian cuối đời này, ra đi thanh thản, không hồi tiếc."
Tang Thúc biết rõ mình không có năng lực đồng cảm, nhưng lại không thể nhìn Sư Giá buồn bã như vậy.
Sư Giá được cô an ủi, cười nói: "Ừm."
"Em có bức ảnh nào về con gái dì Lý khi còn nhỏ không?" Tang Thúc hỏi.
Sư Giá lắc đầu: "Nhưng ở trong phòng bệnh của dì Lý thì có, tấm hình kia nàng vẫn luôn đặt ở đầu giường, buổi tối đi ngủ còn phải ôm vào lòng."
Tang Thúc lại hỏi tên của cô bé bị bắt cóc, sau khi nhận được câu trả lời từ Sư Giá, cô lại hỏi: "Nhiều năm như vậy cảnh sát vẫn không tìm ra người à?"
Sư Giá gật đầu, có lẽ vì bản thân đã từng trải qua nên nàng đặc biệt để tâm đến chuyện này: "Loại dây chuyền lừa đảo bắt cóc này rất dễ bị bắt chỉ trong một lần, có một số trực tiếp bị đưa ra nước ngoài, có một số bị đưa đến các địa phương trong nước. Cô đã xem qua 《 Cực Hoa 》của Giả Bình chưa? Đây là một quyển sách cải biên dựa theo vụ án có thật, cô gái bị bán đến nông thôn hẻo lánh, mặc dù được cảnh sát tìm được, nhưng bị người trong thôn cùng nhau lừa gạt. Hơn nữa địa phương lạc hậu như vậy, mọi người đều rất đoàn kết đối phó với bên ngoài, phóng viên muốn đi vào âm thầm điều tra cũng không dễ dàng..."
Đây cũng là lý do có rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em chưa được giải quyết, khó khăn này những người chưa từng tham gia có thể rất khó lĩnh hội. Từ nhỏ nàng đã bị vứt bỏ ở bên đường, nếu không phải người của viện phúc lợi nhặt nàng về, lại đúng lúc Tống lão sư đến viện phúc lợi giảng bài cho những đứa trẻ, có thể cả đời này nàng vẫn là một đứa trẻ mồ côi. Ngay cả trong xã hội cũng có rất nhiều trường hợp bị đánh tráo như Sư Giá, những người như họ thật sự không dễ gì được trở về với cha mẹ ruột.
Điều mà Sư Giá không nói là nàng cảm thấy mình là một người rất may mắn, Tống lão sư và mọi người đối xử với nàng vô cùng tốt, nếu như có thể lựa chọn, nàng đời này muốn được làm con gái của Tống lão sư.
Sau khi mang Tang Thúc tới phòng chăn đệm, hai người tách nhau dọn dẹp.
Tang Thúc ôm chăn đệm đã được khử trùng đi đến phòng bệnh, Lý Ngọc Tĩnh sau khi được y tá tiêm thuốc an thần đã ngủ thiếp đi. Cô nhìn thấy trên đầu giường có một tấm hình, bèn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nhớ tới bộ dạng vừa rồi có chút buồn bã của Sư Giá, Tang Thúc mở Weibo.
[Tang Thúc V: Thông báo tìm người, ảnh chụp cô gái nhỏ (tên: Lý Khả Khả) bị bắt cóc mười hai năm trước, mẹ của nàng tìm người mười hai năm không có kết quả, hy vọng bất cứ ai nhìn thấy nàng có thể liên hệ với phòng làm việc của tôi, cảm ơn.]
Tang Thúc cũng không cảm thấy mình đang nghiêm túc làm việc tốt gì, cô chỉ là chịu không nổi dáng vẻ ưu sầu của Sư Giá. Nếu như cô có thể góp một phần sức trong chuyện này, mặc kệ kết quả ra sao, ít nhất cũng có thêm một phần khả năng tìm được cô gái kia.
Sư Giá còn chưa biết được những việc Tang Thúc làm, sau khi làm vệ sinh xong, nàng ở trên hành lang gặp được Lô Điền.
"Chị Lô Điền." Sư Giá chủ động chào hỏi.
Lô Điền đi tới, ôm lấy bả vai nàng, nhìn trêu chọc: "Người như Tang Thúc mà em cũng có thể mời tới? Lợi hại thật!"
Mặt Sư Giá đỏ lên, sao nghe như Tang Thúc tới tìm nàng vậy? Nàng đang định phản bác, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cô cách đó không xa đi tới.
Sư Giá sửng sốt, cũng không để ý đến cánh tay Lô Điền đang khoác trên cổ mình.
Nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Tang Thúc, đáy mắt cô liền xuất hiện chút tức giận.
Sau đó, Tang Thúc bước nhanh tới, cũng không quản Lô Điền có phản ứng gì, đưa tay kéo Sư Giá từ dưới cánh tay đối phương ra, buồn bực nói: "Em đang làm gì với nàng vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là: Tang – bình dấm – Thúc.