Ôn Nhu Ái Nhân
Chương 59: C59: Chương 59
Sư Giá nhìn sắc mặt người trước mắt chợt trở nên khó coi, trong lòng đã cười thầm. Nhưng rốt cuộc là muốn trừng phạt tính tình trẻ con của Tang Thúc một chút, nàng cũng học được cách diễn trò, trên mặt thoạt nhìn vẫn là một bộ dáng cái gì cũng không nhìn ra tâm tư của Tang Thúc lúc này, mặt không chút thay đổi đối mặt với Tang Thúc không nói ra nhưng đã dùng ánh mắt biểu đạt ra bất mãn tức giận: "Thế nào? Không phải chị nói không có chuyện gì sao? Lại không muốn em theo tới đây, xem ra là em hiểu sai ý của chị rồi, em cũng không làm gì sai tại sao lại không cho em đi theo chị?"
Tang Thúc giật giật môi, cô nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Sư Giá, không nhịn được, lại muốn cúi đầu hôn nàng.
Không nên nghe nàng nói những lời làm cho mình bực mình nữa, dứt khoát hôn nàng là được rồi.
Nhưng lần này, Tang Thúc lại không được như ý, không thể thuận lợi hôn Sư Giá như trước.
Ngay khi cô dùng một tay ôm lấy vai Sư Giá, cúi đầu tìm kiếm đôi môi đỏ mọng kia, nhưng giữa chừng đã bị nàng dùng một ngón tay chặn lại.
Tang Thúc mở mắt ra, ánh mắt gắt gao khóa chặt ngón tay Sư Giá đang đặt trên môi mình.
Đôi mắt Sư Giá trong veo, bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tang Thúc.
"Hôn cái gì?" Trên mặt Sư Giá vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ, bàn tay Tang Thúc đặt trên vai nàng đã bị nàng gạt xuống. Một cái xoay chuyển, nàng và Tang Thúc lập tức đổi vị trí cho nhau, đổi lại là nàng đem Tang Thúc ôm vào trong ngực.
Trên người Sư Giá vẫn là bộ đồ màu be sang trọng của Alessandra lúc sáng, trên cổ tay là áo khoác rộng thùng thình đã cởi ra khi vào cửa, trên chân là giày cao gót đầu vuông màu đen trắng của Miumiu. Nhưng giờ khắc này, khi một tay Sư Giá chống tay lên vách tường, chân mang giày cao gót, miễn cưỡng làm cho chiều cao của nàng ngang bằng với Tang Thúc, lộ ra một cỗ bá đạo lạnh lùng.
Không đợi Tang Thúc trả lời câu hỏi của mình, tay kia của Sư Giá đã đặt lên gò má của Tang Thúc, "Vừa rồi ở cửa, chị còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đã ghen tuông lung tung. Em hiện tại không theo chị tới đây, không phải chị sẽ một mình ở chỗ này hờn dỗi sao?"
"Có phải không?"
"Nói chuyện."
Giọng nói của Sư Giá dường như có ma lực, mang theo mê hoặc, thổi vào trong lòng Tang Thúc.
"Mẹ kiếp..." Tang Thúc nhịn không được chửi thầm một tiếng, không mang theo ác ý, chỉ đơn thuần cảm thấy trong nháy mắt này bác sĩ Sư của cô thật sự là... gợi cảm đến mức muốn cô lập tức phạm tội!
Sư Giá như vậy, cô nào đã thấy qua?
Hình như cũng không phải là Tang Thúc chưa từng thấy qua, tối hôm qua ở trên giường, sau khi cô bắt đầu dẫn dắt Sư Giá chủ động, rất nhanh Sư Giá đã thuần thục dùng ánh mắt và ngữ khí như vậy đối mặt với cô, cuối cùng mới xuất hiện một màn như vậy.
Cô thế nhưng thực sự đã khóc.
Tối hôm qua còn cảm thấy biểu hiện của mình có chút xấu hổ, nhưng hiện tại nhớ đến, lại một lần nữa nhìn thấy thần thái cấm dục lại làm cho người ta cực kỳ có d*c vọng của Sư Giá, Tang Thúc chỉ cảm thấy vạn phần k1ch thích.
"Năng lực..." Tang Thúc thấp giọng nguyền rủa, giọng nói mang theo ý cười truyền tới.
Sư Giá lắc đầu: "Em đang cố gắng giải thích với chị."
"Chị vẫn luôn không nói đạo lý." Tang Thúc nhướng mày.
Sư Giá không nói gì, chỉ nhìn cô.
"Trừ phi, em nhường chị." Tang Thúc nói.
Sư Giá khẽ cười ra tiếng, giữa lông mày có chút bất đắc dĩ: "Em bây giờ còn không phải đang nhường chị à? Nhìn chị bây giờ vô pháp vô thiên đến mức nào rồi?"
Tang Thúc lắc đầu: "Em không có."
"Em cũng không cho chị hôn em."
"Em nói còn không chịu giữ lời, còn nói nhường chị cái gì chứ."
"Chị cũng sẽ nghe em giải thích, đâu phải không nghe."
Lên án trước những chuyện khác nói sau, quản nhiều như vậy cô có lý hay không.
Sư Giá: "..."
Tang Thúc phát hiện quả nhiên Sư Giá lại bị cô làm cho choáng váng, nhanh chóng tiến lên, hôn lên môi Sư Giá, "Vậy em nói đi, sao lại cùng cô ta tới đây?"
Sư tử nhỏ xao động trước mắt hiện tại giành được một nụ hôn thỏa đáng, rốt cuộc cũng không còn xù lông nữa
Không chỉ hôn môi Sư Giá một cái, còn thừa dịp đối phương không chú ý, cắn một cái lên chiếc cổ trắng muốt của nàng.
Cô chính là cố ý, đợi lát nữa lúc Sư Giá đi ngang qua, Ngụy Thẩm An chắc chắn sẽ nhìn thấy!
Tang Thúc cắn một cái rồi nhanh chóng buông ra, Sư Giá cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Sư Giá kể lại việc nàng gặp Ngụy Thẩm An ở cửa hàng tiện lợi, sau đó nghĩ đến trong túi còn mang theo một hộp kẹo, nàng lấy ra đưa cho Tang Thúc, mím môi: "Khi nào cổ họng khó chịu thì ăn một chút, sẽ đỡ hơn."
Tang Thúc vốn là ghen tuông vớ vẩn, bây giờ nhìn thấy hộp kẹo trong tay, tâm trạng của cô bỗng trở nên vui vẻ hơn, cô mỉm cười với Sư Giá.
Sư Giá cũng cong môi theo cô: "Tang Thúc, sao chị lại ấu trĩ như vậy?"
Người nào đó có kẹo hừ hừ hai tiếng, không nói chuyện, đoán chừng là hiện tại phục hồi tinh thần lại cũng cảm thấy vừa rồi mình rất buồn cười.
Ngoại trừ Sư Giá, chưa từng có ai nói cô ấu trĩ. Mà sự ấu trĩ của cô, ngoại trừ bày ra ở trước mặt Sư Giá, cũng chưa từng có ai được nhìn thấy.
Khi Tang Thúc nghe Sư Giá nói đến chuyện gặp paparazzi ở cửa, cô không khỏi nhíu mày: "Không bị bọn họ chụp được chứ?"
"Ừ, chắc là không có." Sư Giá nói, "Không phải chị đã đưa khẩu trang cho em sao?"
Tang Thúc vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Sư Giá còn chưa kịp cảm động, lại nghe người bên cạnh chậm rãi mở miệng: "Nếu như chụp được cảnh em xuất hiện cùng Ngụy Thẩm An, còn bị đồn đại lung tung, chị sẽ bị tức chết! Cho dù là em bị chụp được, vậy cũng phải là cùng với chị!"
Sư Giá: "?!"
Nghe cô đang nói gì này!
Tang Thúc ngậm một viên kẹo, vẻ mặt vui vẻ.
Sau khi trấn an xong bạn gái toàn mùi dấm chua nhà mình, Sư Giá trở lại trường quay tìm Ngụy Thẩm An.
Nàng tới đây là vì kiếm tiền nuôi gia đình, cũng không phải tới đây để liếc mắt đưa tình với Tang Thúc.
Ngụy Thẩm An đang cùng một nữ diễn viên khác thảo luận, thấy Sư Giá xuất hiện, cô ấy nói với người bên cạnh hai câu, rất nhanh đi về phía nàng.
"Bác sĩ" Ngụy Thẩm An vừa tới gần gọi nàng, nhưng ánh mắt ngưng lại, sửng sốt trong giây lát.
Sư Giá cười có lỗi với cô ấy: "Có phải tôi làm chậm trễ thời gian không? Thực xin lỗi..."
Nàng nào biết dấm chua trong nhà bây giờ càng ngày càng không dễ dỗ dành, quả thực so với bạn nhỏ còn muốn ngạo kiều hơn.
Bộ dáng này của Sư Giá vừa nhìn đã biết không nhìn ra sự khác thường của Ngụy Thẩm An, nàng nào biết vừa rồi Tang Thúc cố ý m út vào cổ mình đã để lại một dấu dâu nhỏ?
Hiện tại Tang Thúc đang đắc ý ở bên kia, cô chính là muốn cho Ngụy Thẩm An nhìn thấy, chính là cố ý làm cho đối phương nhìn thấy. Ngụy Thẩm An không phải muốn đưa dâu tây cho Sư Giá sao? Cô chính là muốn nói cho Ngụy Thẩm An biết, bác sĩ Sư nhà cô cũng không thiếu dâu tây!
Đương nhiên, Sư Giá không biết những chuyện này.
Ánh mắt Ngụy Thẩm An nhanh chóng thu lại từ trên cổ Sư Giá, cô ấy không xác định được lúc nãy Sư Giá rốt cuộc làm cái gì, cũng không rõ dấu dâu tây trên cổ nàng rốt cuộc là do người bạn gái tối hôm qua dùng điện thoại của nàng gửi tin nhắn để lại, hay là vừa rồi.
Nếu là vừa rồi, ánh mắt Ngụy Thẩm An không khỏi trầm xuống, cho nên bạn gái của Sư Giá cũng ở trong trường quay? Đó có thể là ai?
Nghĩ tới đây, Ngụy Thẩm An không khỏi có chút mất mát.
"Ngụy lão sư?" Thấy bộ dáng này của cô ấy, Sư Giá không khỏi đưa tay quơ quơ trước mặt cô ấy.
Ngụy Thẩm An kịp phản ứng, ý cười trên mặt nhạt đi hai phần: "Không có việc gì, mọi người đều có chuyện cấp thiết."
Thấy cô ấy khéo hiểu lòng người như vậy, Sư Giá ngược lại càng ngượng ngùng, trong khoảng thời gian tiếp theo Ngụy Thẩm An đặt câu hỏi gì, nàng đều đặc biệt tận tâm tận lực, giảng giải cực kỳ cặn kẽ.
Trong thời gian nghỉ ngơi, trợ lý của Ngụy Thẩm An mang theo một giỏ dâu tây đi tới.
Lúc này Sư Giá mới nhớ tới chuyện hôm qua Ngụy Thẩm An nói muốn mang dâu tây cho mình, nàng liền nói cảm ơn.
"Bác sĩ thật sự rất lợi hại, những thứ như sốc phản vệ, dị ứng loại I, kháng nguyên, liên kết bề mặt tế bào mast, histamine và bradykinin chỉ nghe thôi đã khiến tôi đau đầu. Những thuật ngữ mơ hồ như vậy, làm sao cô có thể nhớ được vậy?" Vẻ mặt Ngụy Thẩm An bất lực, đương nhiên cô ấy thật sự không cảm thấy có hứng thú với y học, bất luận là hôm qua hay bây giờ, nghe những thứ chuyên môn trong y học này, cô ấy thật sự cảm thấy như bị... đánh vào đầu!
Sư Giá "À" một tiếng, nàng thật sự không cảm thấy khó hiểu, có lẽ đây là cảm giác nàng có được khi vào trường nhiều năm trước, bao năm qua nàng đã quen với chúng, ở bên chúng cả ngày. Đối với nàng mà nói chỉ như ăn cơm uống nước, bây giờ nghe thấy Ngụy Thẩm An nói như vậy, nàng không khỏi nói: "Học tập vốn là một quá trình tiến hành theo từng bước, cô mới bắt đầu tiếp xúc, có thể có hứng thú đã là rất tốt rồi, đợi một thời gian nữa, tất nhiên sẽ từ từ hiểu được."
Ngụy Thẩm An: "..."
Cô ấy cũng không quá chờ mong quá trình tiến hành tuần tự này, cũng không cảm thấy có hứng thú.
"Bạn gái của cô cũng là bác sĩ sao? Nghe có vẻ rất lãng mạn, nhất định cũng là người thích học tập giống như cô nhỉ?" Lời này của Ngụy Thẩm An mang theo thăm dò, cô ấy thật sự có chút hoài nghi bạn gái của Sư Giá đang ở trong đoàn làm phim. Chỉ có điều trước khi cô ấy cùng Sư Giá đi tới bệnh viện, nàng còn mặc áo khoác, cô ấy cũng không thấy rõ dấu dâu tây trên cổ nàng rốt cuộc là có từ trước hay là bây giờ mới có.
Sư Giá nghĩ đến cảnh Tang Thúc hàng tuần theo nàng đến viện dưỡng lão, nàng làm công việc tình nguyện, cuối tuần rất bận rộn, Tang Thúc không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, cả hai người đều làm việc ở khu vực mình phụ trách. Nhưng thỉnh thoảng có đôi khi Sư Giá vẫn vô tình gặp được Tang Thúc, nhìn thấy cô nói chuyện với bác sĩ điều trị, về phần nói chuyện gì, nàng cũng không hỏi. Sau đó có một lần Lô Điền bắt gặp nàng, cười nói Tang Thúc đang hỏi bác sĩ về bệnh động mạch vành.
Tang Thúc chưa bao giờ cập đến việc cô đang nghiêm túc làm tốt công việc hộ lý thế nào, cũng không đề cập đến việc cô học những kiến thức chuyên môn về bệnh nhân nghiêm túc đến mức nào, mỗi lần cuối tuần đều dành thời gian rảnh rỗi, đi theo nàng đến thành Tây.
Khi đó nghe Lô Điền nói Tang Thúc có bao nhiêu cố gắng chăm chỉ, trong lòng Sư Giá còn có chút kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, Sư Giá không khỏi mím môi cười, sau đó trước mặt người ngoài không ngại khen ngợi bạn gái mình: "Đúng vậy, cô ấy rất hiếu học."
Ngụy Thẩm An nhìn nụ cười trên mặt người trước mặt, cảm thấy vô cùng sáng lạn.
Không lâu sau, có người tới gọi Ngụy Thẩm An.
Hóa ra nữ chính đóng cùng cô ấy gặp vấn đề về cảnh quay của hai người, muốn mời cô ấy cùng nhau phối hợp diễn tìm cảm giác.
Một màn này là nữ chính múa ba lê đang một mình nhảy múa trong rạp hát, cô ấy khi đó còn không biết bác sĩ đã lặng lẽ đến, cho đến khi bác sĩ lên sân khấu, đem người đang ở tại chỗ xoay vòng ôm vào trong lòng. Nội dung kịch bản này, thoạt nhìn diễn rất đơn giản, nhưng đối với hai người không có kỹ năng vũ đạo gì mà nói muốn thực hiện đẹp mắt, không phải là điều dễ dàng.
Bây giờ nhân lúc Tang Thúc cũng ở trường quay, có thể để Tang Thúc ở bên cạnh chỉ điểm một chút.
Sau khi Ngụy Thẩm An nói với Sư Giá một tiếng, nhanh chóng đuổi theo trợ lý chuyển lời đi về phía Tang Thúc.
Sư Giá ngồi ở chỗ này cũng không làm gì, chỉ ngồi trên ghế dài trong vườn hoa đọc kịch bản, thuận tiện đem một ít tên chuyên môn không dễ hiểu giải thích. Nàng là người có thể chịu đựng được sự nhàm chán và tịch mịch, chỉ cần có một quyển sách một cây bút, Sư Giá sẽ yên lặng ngồi ở một nơi xa lạ cả ngày.
Mọi người trong đoàn làm phim đều biết nàng là cố vấn được mời tới với mức lương cao, ban đầu mọi người đều cảm thấy cả người nàng đều lạnh lùng khó gần, nhưng hôm nay khi Sư Giá đang đọc kịch bản, không biết từ đâu chạy tới một cô bé tay chân ngắn ngủn, loạng choạng chạy về phía nàng... bên cạnh nàng đặt một giỏ dâu tây, nhưng cô bé bước chân không vững, không thể thành công "ăn vạ" dâu tây, ngược lại chân nhỏ xiêu vẹo, kết quả lại ngã quỵ ở trên đầu gối Sư Giá.
"Ăn vạ" nhầm người, cô bé mũm mĩm "A" một tiếng, đôi bàn tay nhỏ nhắn mập mạp vẫn kéo bắp chân của Sư Giá trước mặt, vẻ mặt đáng yêu nhìn nàng.
Sau khi cô bé được Sư Giá đỡ đứng lên, liền đưa tay chỉ chỉ quả dâu tây nhỏ bên cạnh nàng, trong đôi mắt đen nhánh tỏa sáng tràn đầy khát khao mong đợi.
Bộ dáng này, đừng nói là Sư Giá, đoán chừng trong phim trường cũng không ai có thể cưỡng lại sự đáng yêu này!
Sư Giá khẽ mỉm cười: "Muốn ăn không?"
Cô bé gật đầu thật mạnh: "Có được không?" Rõ ràng bàn tay nhỏ nhắn của cô bé cũng đã sắp chạm vào quả dâu, nhưng cô bé vẫn không quên "tượng trưng" hỏi Sư Giá. Bộ dáng kia, miễn bàn là có bao nhiêu đáng yêu.
Sư Giá: "Đương nhiên có thể! Cô bé đáng yêu ăn dâu tây ngọt ngào cũng sẽ trở nên ngọt ngào."
Nói xong, nàng còn cẩn thận lặt cuống dâu tây xuống, đặt trong lòng bàn tay cô bé.
Người trưởng thành ăn dâu tây chỉ cần một ngụm liền hết, nhưng đối với cô bé nhỏ mà nói, một quả dâu tây cô bé đều phải dùng sức dùng cả bàn tay nhỏ mập mạp mới có thể miễn cưỡng cầm lấy. Người lớn có thể trực tiếp ném vào trong miệng nhai hai cái liền nuốt xuống, còn bé gái chỉ có thể há miệng nhỏ nhắn một cách đáng yêu, cúi đầu gặm quả dâu tây trên tay. Bộ dáng cúi đầu này, lại cực kỳ đáng yêu, giống như một chú hamster vậy. Mà khác với hamster, cô bé nhỏ đang gặm dâu tây trong tay, còn có thể thỉnh thoảng ngẩng đầu cười ngốc nghếch với Sư Giá.
Mặc dù bên môi dính nước dâu tây màu đỏ nhạt, nhưng bộ dáng cười rộ lên kia, thật giống như một tiểu thiên sứ.
Sư Giá bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé làm cho trong lòng mềm nhũn, nàng lấy khăn tay ra lau khóe môi cho đứa nhỏ, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ăn từ từ thôi."
Nghe lời này của nàng, cô bé vươn đầu lưỡi ra, li3m nước dâu tây bên khóe miệng, sau đó... Lại li3m li3m bàn tay mập mạp của mình.
Sư Giá: "...Không thể li3m tay."
"Ngọt..." Cô bé lắc đầu.
Sư Giá kéo bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ xuống, vừa nói cho cô bé biết li3m tay sẽ bị bệnh, vừa cẩn thận lau tay cho cô bé, dáng vẻ kia, miễn bàn là có bao nhiêu dịu dàng.
Chẳng qua trong tình cảnh mà người khác nhìn vào đều cảm thấy rất hài hòa, luôn sẽ có người không có mắt đến quấy rối.
"Lấy lòng lâu Cửu Cửu như vậy, chẳng lẽ bác sĩ cô còn muốn tiến vào giới giải trí làm diễn viên sao?"
Khi bên tai truyền đến lời này, Sư Giá không khỏi quay đầu, liền thấy một cô gái trẻ tuổi trang điểm trang nhã đứng ở phía sau mình. Sư Giá cảm thấy có chút quen mắt, rất nhanh liền nhớ ra người kia là ai.
Nàng ở trong đoàn làm phim chưa tới hai ngày, nhưng đối với vị nữ diễn viên số 3 đứng trước mặt mình, cũng rất quen thuộc.
Mang vốn vào đoàn.
Dựa dẫm vào người giàu có.
Được bao nuôi.
Các loại đề tài như vậy quay chung quanh cô gái tên là Phương Điềm này, tầng tầng lớp lớp, quả thực chính là nhân vật trong lời đồn.
Đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là hiện tại đã ở trong đoàn làm phim, cô ta còn muốn đi xé bỏ, muốn xé bỏ chính mình.
Sau khi nghe xong lời này, Sư Giá mới biết được cô bé "thần không biết quỷ không hay" đang đứng dựa vào mình là nhân vật như thế nào. Quý Cửu, con gái độc nhất của Quý đạo diễn, Quý đạo diễn coi con gái như hòn ngọc quý trên tay, rất là sủng ái coi trọng. Trong khoảng thời gian này trong nhà Quý đạo diễn có việc, liền mang Quý Cửu theo bên cạnh mình.
Chuyện này đối với nhân viên trong đoàn làm phim mà nói không tính là bí mật gì, nhưng đối với Sư Giá tạm thời tới hỗ trợ mà nói, là hoàn toàn không biết.
"À, vậy à." Sư Giá cúi đầu nhìn cô gái nhỏ còn đang dựa vào bắp chân mình, sau đó cúi xuống đưa tay ra bắt tay với cô bé: "Là tiểu thư à?"
Quý Cửu cũng chỉ mới hai, ba tuổi, nào biết lời của Sư Giá có ý gì, trẻ con chính là đơn thuần thích chị gái xinh đẹp dịu dàng, thấy nàng chủ động đưa tay về phía mình, cô bé liền không chút do dự đem bàn tay nhỏ bé của mình bỏ vào trong lòng bàn tay của đối phương, "Không phải tiểu thư, là tiểu Cửu Cửu. Chị là ai a? Chị còn chưa nói đâu!"
Sư Giá bị bộ dạng cô bé nhíu mày đáng yêu chọc cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của cô bé: "Được, em là tiểu Cửu Cửu, chị là chị Giá Giá."
"Chị Giá Giá!" Cô bé ngọt ngào gọi nàng.
Sư Giá nghe được hưởng thụ đến có chút nhịn không được muốn híp mắt lại.
Phương Điềm làm sao biết Sư Giá sau khi nghe xong lời mình nói, trực tiếp không để ý đến cô ta, quay đầu thật đúng là lôi kéo làm quen với tiểu nha đầu trước mắt này.
Hai ngày nay cô ta đã quan sát, Sư Giá nhìn qua hình như mặc đồ cũng không tệ, nhưng quần áo giày dép này, ai biết có phải là hàng nhập khẩu hay không? Hơn nữa bình thường ngay cả một chiếc xe tay cũng không có, ngày hôm qua và hôm nay, cô ta đã tận mắt nhìn thấy Sư Giá đi bộ đến đây.
"Cô hiện tại cùng đứa nhỏ này thân cận, liền cho là mình có thể tiếp cận Quý đạo diễn sao? Không phải xuất thân chính quy, không có bối cảnh, muốn dựa vào lấy lòng con gái người ta để lên nắm quyền sao? Nếu là như vậy, tôi khuyên cô hiện tại bỏ tâm tư này đi." Phương Điềm mở miệng nói.
Sư Giá ngẩng đầu, trong mắt có chút mơ mịt.
Nàng nhớ rõ chính mình từ ngày hôm qua sau khi đến đoàn làm phim, là chưa từng cùng Phương Điềm tiếp xúc đi? Hiện tại người này ác ý đối với mình, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Phương tiểu thư, tôi có đắc tội với cô chuyện gì sao?" Sư Giá bình tĩnh hỏi.
Phương Điềm bị nàng nhìn như vậy có chút chột dạ. Cô ta vốn không coi trọng Sư Giá, nhưng ngày hôm qua, ngay khi Sư Giá rời đi, vị đại gia sau lưng cô ta cũng đúng lúc tới phim trường đón cô ta qua đêm. Trời xui đất khiến thế nào lại nhìn thấy Sư Giá, ở trên xe hỏi cô ta mấy câu về nàng. Phương Điềm là ai? Đã sớm giao thiệp với đủ loại đàn ông, đối với tâm tư của đàn ông là hiểu rõ nhất. Đối với vấn đề ngày hôm qua người nọ hỏi mình, cô ta sao có thể không có một tia cảnh giác? Kỳ thực, cô ta muốn cạnh tranh một vai phụ trong phim của đạo diễn Quý cũng rất khó, bây giờ có thể giành được vai diễn này, toàn bộ đều dựa vào bắp đùi lúc trước chính mình ôm lên.
Khi vị đại gia của Phương Điềm giống như phát hiện con mồi so với cô ta càng hấp dẫn người hơn, làm sao Phương Điềm có thể không lo lắng?
"Tôi chỉ là khuyên cô, đừng có tâm tư gì không nên có, trở về làm bác sĩ của cô đi, có vài người, có vài vị trí không phải người như cô có thể tùy tiện mơ tưởng." Phương Điềm đè lại căm tức trong lòng, còn muốn làm bộ như người từng trải "khuyên bảo" Sư Giá.
Sư Giá: "..."
Người này đầu óc không phải có vấn đề chứ?
Đúng lúc này, một vị bác sĩ mặc áo blouse của bệnh viện Sư gia đi ngang qua.
Vừa khéo, vị bác sĩ trung niên Lưu Vân này chính là người đã thực hiện tiểu phẫu cho Sư Toàn Thái. Người khác trong bệnh viện này có thể không biết Sư Giá rốt cuộc là ai, nhưng bác sĩ Lưu lại rất rõ ràng.
Khi bác sĩ Lưu nhìn thấy Sư Giá, còn có chút không thể tin được, tưởng rằng mình hoa mắt. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại, xác nhận thật sự là nàng, không khỏi có chút hưng phấn vẫy vẫy tay với Sư Giá.
Lúc trước khi Sư Toàn Thái nằm viện, tuy rằng Sư Giá biết rõ chỉ là một cuộc tiểu phẫu, nhưng nàng vẫn lo lắng với thân phận là một đứa con gái, chủ động tìm bác sĩ mổ chính nói vài câu về bệnh tình của Sư Toàn Thái.
Bác sĩ Lưu cũng không phải người ngoài nghề gì, những câu hỏi của Sư Giá vừa hỏi ra khỏi miệng, bác sĩ Lưu đã biết nàng cũng là người trong nghề.
Đối với bác sĩ Lưu mà nói, so với vị đại tiểu thư ương ngạnh hung hăng càn quấy Sư Minh Yên mà mình từng gặp trước kia, ông đương nhiên càng thích Sư Giá, huống chi còn là đồng nghiệp, còn là một người có thành tích học tập xuất sắc, bác sĩ Lưu càng thích Sư Giá không ít.
Sau đó chuyện trong nhà viện trưởng huyên náo cũng không tính là nhỏ, bác sĩ Lưu cũng nghe nói không ít, càng thấy thương cho Sư Giá.
"Bác sĩ tiểu Sư." Bác sĩ Lưu cười chào hỏi.
Sư Giá ngẩng đầu, trông thấy đối phương, rất nhanh đem Phương Điềm ném ra sau đầu, dắt cô bé dưới chân đi đến trước mặt bác sĩ Lưu, thái độ không tính quá thân thiết, bất quá trên mặt tươi cười thoạt nhìn ngược lại rất có thể cuốn hút người: "Bác sĩ Lưu, ông vẫn chưa tan làm à?"
Bác sĩ Lưu: "À, hôm nay đến lượt tôi trực, tối nay đều ở bệnh viện."
Sư Giá gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Sao cô lại ở đây? Viện trưởng có biết không?" Bác sĩ Lưu nhìn Phương Điềm đứng đối diện Sư Giá, khẽ nhíu mày. Cho dù là không biết Phương Điềm, nhưng xét tình huống vừa rồi của hai người, nhìn bọn họ cũng không mấy hòa hợp. Nếu không biết đối phương là ai, bác sĩ Lưu đương nhiên sẽ đứng về phía Sư Giá. "Có người làm khó dễ cô sao?"
Sư Giá lắc đầu: "Cũng không hẳn? Không biết cô ta đang nói cái gì, tôi chỉ ký hợp đồng với đoàn làm phim ở bệnh viện làm cố vấn thôi, người nhà tôi cũng không biết."
Nói xong, nàng cầm lấy thẻ công tác đeo trước ngực mình đưa cho bác sĩ Lưu nhìn một chút.
"A?"
Đúng lúc, bác sĩ Lưu phát ra âm thanh nghi hoặc này, Quý Cửu bị Sư Giá nắm tay bỗng nhiên hưng phấn vẫy tay về phía người cách đó không xa, giọng nói non nớt gọi "Cha cha."
Thì ra Quý đạo diễn đến đây tìm con gái.
Sư Giá và bác sĩ Lý xoay người, chào hỏi người đi tới.
Quý đạo diễn nhìn thấy Sư Giá đứng chung một chỗ với một bác sĩ của bệnh viện, trong mắt có chút kinh ngạc, "Bác sĩ Sư biết người này không?"
Sư Giá gật đầu.
Quý đạo diễn cười trêu ghẹo: "Sau này bác sĩ Sư cũng có thể chuyển công tác đến bệnh viện này, nghe nói bác sĩ ở đây lương cao gấp mấy lần..."
Lời này của Quý đạo diễn lại là thật, bệnh viện tư nhân luôn luôn... rất có tiền.
Sau khi Quý đạo diễn nói xong lời này, lại thấy bác sĩ Lưu đứng bên cạnh vẻ mặt phức tạp.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Quý đạo diễn nhìn phản ứng của người phía sau, giật giật mắt kính trên mũi, bỗng nhiên trong lòng cũng không chắc chắn như vậy...
Cũng không thể khuyên cô gái nhỏ nhà người ta nhảy đến một bệnh viện tiền lương còn không bằng bệnh viện trước phải không?
Thế này nghe thật sự là rất xấu xa!
"Cũng không phải..." Bác sĩ Lưu cười nói, chỉ là câu nói kế tiếp ông còn chưa nói ra, bỗng nhiên một giọng nữ chen vào, mở miệng trước ông một bước.
"Quý đạo diễn, ngài là có ý tốt, nhưng có thể tới bệnh viện như vậy, cũng là phải xem có đủ trình độ không. Tôi thấy vị bác sĩ này thoạt nhìn còn rất trẻ, đoán chừng muốn tới nơi này cũng không thể đi?" Phương Điềm không biết lúc nào đã đi tới, cô ta vốn chính là muốn xuất hiện trước mặt Quý đạo diễn nhiều một chút, hiện tại không phải là thời cơ tốt sao? Thuận tiện còn ngồi xổm xuống, muốn thân cận Quý Cửu một chút, "Đúng không, tiểu mỹ nữ?"
Nào biết Quý Cửu căn bản không thích bộ dạng này của nàng, trẻ con luôn nhạy cảm lại bộc trực.
"Không đúng!" Cô bé nói với giọng rõ ràng.
Cùng lúc đó, bác sĩ Lưu càng giận tái mặt, mở miệng: "Bệnh viện đều là của Sư tiểu thư, sao cô ấy lại không thể đến?"