Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 134
Chuyện này rất khả thi, tu vi của Lăng Huyền hiện tại không thể so với 4000 năm sau, nhưng tính hiếu chiến lại sinh ra đã có. Đưa y đi không phải là kéo chân sau mà có thể giúp đỡ một phần.
Quan trọng nhất là không thể trong thời gian ngắn dứt khỏi y, điều này càng lãng phí thời gian hơn.
Dù sao Khí Vận Đan cũng không dễ ngưng tụ, đặc biệt là với tính tình lười biếng của con hồ ly kia.
Có ý định này, Sở Mộ Vân liền nhìn về phía Lăng Huyền: "Ta muốn đến một nơi, đi cùng không?"
Lăng Huyền rõ ràng hơi bất ngờ.
Sở Mộ Vân nói: "Có lẽ sẽ có nguy hiểm, nếu đi theo ta thì không được tự tiện làm gì."
Lăng Huyền hỏi: "Đi làm gì?"
Sở Mộ Vân: "Lấy một thứ."
Lăng Huyền nheo mắt, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý: "Được."
Quyết định như vậy, Sở Mộ Vân cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi đến Vạn Tượng Cung.
Chỉ mất khoảng một tiếng để đến nơi, nhưng nếu muốn đi vào mê trận mà không kinh động đến Tạ Thiên Lan thì rất tốn công sức.
Lăng Huyền phiêu bạt bên ngoài gần ngàn năm, đương nhiên biết đến tên Tạ Thiên Lan, nhưng lại không biết cung điện sau sương mù này lại là nơi ở của y.
Tuy y không biết cung điện này của ai, nhưng y biết chủ nhân của nó phải rất mạnh mới có thể thiết lập một mê trận mê hoặc tâm trí như vậy.
Nhưng... Sở Mộ Vân còn mạnh hơn, bởi vì hắn có thể phá mê trận không nhìn ra chút manh mối nào.
Không cần sự giao phó của Sở Mộ Vân, Lăng Huyền đã đi theo hắn, mỗi bước đều cực chuẩn, không tạo thêm khó khăn phá trận vì có thêm một người.
Giống như Sở Mộ Vân dự đoán, mất một ngày để đi vào mê trận, sau khi phá trận xong đường đi mới thông suốt.
Nhìn lại tòa cung điện hoa mỹ tinh xảo này, Sở Mộ Vân đột nhiên hoảng hốt.
Ngàn năm như một ngày, thời gian nơi này như ngừng lại vào thời điểm hắn rời đi.
Kí ức phủ đầy bụi bặm bị cất giấu trong một hộp kín, tuy bị khóa chặt nhưng chúng thật sự tồn tại. Chỉ cần tìm thấy chìa khóa, chúng sẽ chen chúc mà ra, mang theo ánh sáng lộng lẫy, không chút cổ xưa mà mới tinh như ban đầu.
Sở Mộ Vân cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
Tuy hắn rất hiểu Tạ Thiên Lan, nhưng cũng vì rất hiểu nên không biết được y cất đồ ở chỗ nào.
Muốn thật sự giấu thứ gì thì tự lừa dối bản thân mới là cách đáng tin cậy nhất.
Tạ Thiên Lan có tính cách như vậy nên dù Sở Mộ Vân rất hiểu y cũng không biết được Linh Dẫn Thảo giấu ở đâu.
Như vậy chỉ có thể tìm từ từ, Sở Mộ Vân sàng lọc ra mấy chỗ có khả năng, sau đó nói với Lăng Huyền: "Chúng ta chia nhau ra hành động."
Lăng Huyền biết Sở Mộ Vân nghĩ gì. Y chưa từng nhìn thấy Linh Dẫn Thảo nhưng Sở Mộ Vân đã cho y nhìn hình ảnh, muốn phân biệt là rất dễ dàng.
Sở Mộ Vân cũng không lo cho y lắm, hơn nữa thời gian gấp rút, hắn phải đi tìm đồ trước.
Đi trong cung điện, Sở Mộ Vân nhìn khắp nơi, không hiểu sao lại có cảm giác hoang đường. Bởi vì cảnh tượng quá quen thuộc, kí ức quá rõ ràng, khung cảnh không thay đổi nên hắn có cảm giác mình vẫn chưa rời đi.
Sống ở đây không dài nhưng lại vô cùng thoải mái, từng giây từng phút đều trải qua đủ.
Sở Mộ Vân mỉm cười, không nghĩ gì nữa mà tiếp tục tìm kiếm.
Mà Lăng Huyền, người vừa tách ra khỏi hắn lại sững sờ khi bước vào căn phòng đầu tiên.
Đây không phải căn phòng mà phải gọi là chấp niệm của một người: Kéo dài thời gian và không gian, dừng ở ngòi bút, thứ vẽ ra không phải là bức họa cuộn tròn mà là tưởng nhớ khắc cốt ghi tâm, tận cùng của cảm xúc.
Khiến người ta không thể bước vào, vì khi vào thứ mà họ đạp lên chính là nội tâm ẩn giấu.
Lăng Huyền đứng yên tại chỗ, mãi đến khi một tia sáng trong góc chiếu sáng cả căn phòng, y mới nhìn rõ những bức tranh mơ hồ kia.
Trong nháy mắt, đồng tử Lăng Huyền co rút lại.
Đó là một nam nhân có vóc người thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen mềm như tơ lụa trải dài phía sau lưng, phác họa ra một bức tranh diễm lệ.
Vô số bức họa đều chỉ vẽ một người, hắn mỉm cười, cụp mắt, đang ngồi, đang chiến đấu... Rất nhiều biểu cảm và tư thế khác nhau, mỗi bức tranh đều sống động như thật.
Lăng Huyền cuối cùng cũng đến gần, càng đến gần y lại càng chắc chắn....
Đây là Lăng Mộc, cho dù khuôn mặt trong bức họa có vài chỗ khác nhau, nhưng ánh mắt được phác họa hoàn mỹ vẫn để lộ tất cả.
Lăng Huyền nhíu mày, nghiêm túc lật xem những bức họa cuộn tròn, thời gian không ngừng lùi lại, 100 năm, 200 năm, 300 năm...
Lăng Mộc từng sống ở đây ngàn năm trước.
Lăng Huyền cứng người tại chỗ.
Mê trận ở cung điện này vô cùng mạnh, thế gian có ít người giải được, nhưng Sở Mộ Vân chỉ mất một ngày đã không làm kinh động mà đi vào.
Không phải vì hắn dùng khả năng của mình giải mê trận mà là vì hắn quá quen thuộc, quen đến mức khắc tất cả trong đầu. Vì sao lại quen? Bởi vì đây là nơi hắn đã từng sống.
- Lăng Mộc, rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Lăng Huyền đứng ở trong phòng rất lâu, mãi đến khi Sở Mộ Vân dùng thần thức liên lạc với y.
"Đi thôi."
Lăng Huyền lập tức phản ứng lại: "Tìm được đồ rồi?"
"Ừ" Giọng Sở Mộ Vân dường như hơi vội vàng: "Ta ở cửa chính, mau ra đây."
Lăng Huyền đáp: "Được."
Vội vàng như vậy là vì chủ nhân cung điện đã trở lại sao?
Không muốn gặp lại tình cũ nên mới nhanh chóng rời đi?
Lăng Huyền nheo mắt lại, đôi môi mỏng gần như mím thành một đường.
Thật ra Sở Mộ Vân vẫn chưa cảm nhận được khí tức của Tạ Thiên Lan, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, làm một số thủ thuật ở trung tâm mê trận, chỉ cần có khí lực làm xoay chuyển mê trận thì hắn sẽ ngay lập tức cảm nhận được.
Tạ Thiên Lan có thể điều khiển mê trận từ xa bằng khí lực, chỉ cần khóa lại khí lực lưu chuyển là có thể biết được ngay lập tức.
Sở Mộ Vân đã lấy được Linh Dẫn Thảo, sau khi cảm giác Tạ Thiên Lan sắp trở về đương nhiên sẽ không ở lại nữa.
Cho dù Tạ Thiên Lan ở bất cứ đâu, chỉ cần y muốn thì ngay lập tức có thể trở lại.
Không muốn chạm mặt thì phải rời đi ngay!
Chuẩn bị trước đó của Sở Mộ Vân rất đầy đủ, hơn nữa còn có thêm Vận Khí Đan nên hắn thuận lợi rời khỏi Vạn Tượng Cung. Mà khi hắn ra ngoài đã lập tức cảm nhận được khí tức của Tạ Thiên Lan.
Ở xa nhưng cũng đang về rất nhanh.
Sở Mộ Vân không hề nghĩ ngợi, dùng thuật nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi Tạ Thiên Lan về Vạn Tượng Cung, ở đây đã sớm vườn không nhà trống.
Tạ Thiên Lan thả thần thức bao phủ toàn bộ Vạn Tượng Cung.
Y cảm nhận được khí tức của hai người xa lạ và thứ đồ đã mất.
Một gốc cây Linh Dẫn Thảo và một bức tranh A Vân.
Linh Dẫn Thảo không đáng nhắc đến nhưng bức tranh...
Tạ Thiên Lan xoay người vào căn phòng kia, khi mở cửa y biết có người đã từng vào đây, hơn còn ở lại rất lâu.
Là ai? Ai mới có thể xông vào mê trận mà y đã thiết lập?
Đột nhiên một suy nghĩ vang lên từ sâu thẳm tim y.
Trong ngàn năm hắn không thể tìm được linh hồn Thẩm Vân, rốt cuộc là do đặc điểm Băng Linh Thú hay là... hắn vẫn chưa chết?
Quan trọng nhất là không thể trong thời gian ngắn dứt khỏi y, điều này càng lãng phí thời gian hơn.
Dù sao Khí Vận Đan cũng không dễ ngưng tụ, đặc biệt là với tính tình lười biếng của con hồ ly kia.
Có ý định này, Sở Mộ Vân liền nhìn về phía Lăng Huyền: "Ta muốn đến một nơi, đi cùng không?"
Lăng Huyền rõ ràng hơi bất ngờ.
Sở Mộ Vân nói: "Có lẽ sẽ có nguy hiểm, nếu đi theo ta thì không được tự tiện làm gì."
Lăng Huyền hỏi: "Đi làm gì?"
Sở Mộ Vân: "Lấy một thứ."
Lăng Huyền nheo mắt, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý: "Được."
Quyết định như vậy, Sở Mộ Vân cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi đến Vạn Tượng Cung.
Chỉ mất khoảng một tiếng để đến nơi, nhưng nếu muốn đi vào mê trận mà không kinh động đến Tạ Thiên Lan thì rất tốn công sức.
Lăng Huyền phiêu bạt bên ngoài gần ngàn năm, đương nhiên biết đến tên Tạ Thiên Lan, nhưng lại không biết cung điện sau sương mù này lại là nơi ở của y.
Tuy y không biết cung điện này của ai, nhưng y biết chủ nhân của nó phải rất mạnh mới có thể thiết lập một mê trận mê hoặc tâm trí như vậy.
Nhưng... Sở Mộ Vân còn mạnh hơn, bởi vì hắn có thể phá mê trận không nhìn ra chút manh mối nào.
Không cần sự giao phó của Sở Mộ Vân, Lăng Huyền đã đi theo hắn, mỗi bước đều cực chuẩn, không tạo thêm khó khăn phá trận vì có thêm một người.
Giống như Sở Mộ Vân dự đoán, mất một ngày để đi vào mê trận, sau khi phá trận xong đường đi mới thông suốt.
Nhìn lại tòa cung điện hoa mỹ tinh xảo này, Sở Mộ Vân đột nhiên hoảng hốt.
Ngàn năm như một ngày, thời gian nơi này như ngừng lại vào thời điểm hắn rời đi.
Kí ức phủ đầy bụi bặm bị cất giấu trong một hộp kín, tuy bị khóa chặt nhưng chúng thật sự tồn tại. Chỉ cần tìm thấy chìa khóa, chúng sẽ chen chúc mà ra, mang theo ánh sáng lộng lẫy, không chút cổ xưa mà mới tinh như ban đầu.
Sở Mộ Vân cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
Tuy hắn rất hiểu Tạ Thiên Lan, nhưng cũng vì rất hiểu nên không biết được y cất đồ ở chỗ nào.
Muốn thật sự giấu thứ gì thì tự lừa dối bản thân mới là cách đáng tin cậy nhất.
Tạ Thiên Lan có tính cách như vậy nên dù Sở Mộ Vân rất hiểu y cũng không biết được Linh Dẫn Thảo giấu ở đâu.
Như vậy chỉ có thể tìm từ từ, Sở Mộ Vân sàng lọc ra mấy chỗ có khả năng, sau đó nói với Lăng Huyền: "Chúng ta chia nhau ra hành động."
Lăng Huyền biết Sở Mộ Vân nghĩ gì. Y chưa từng nhìn thấy Linh Dẫn Thảo nhưng Sở Mộ Vân đã cho y nhìn hình ảnh, muốn phân biệt là rất dễ dàng.
Sở Mộ Vân cũng không lo cho y lắm, hơn nữa thời gian gấp rút, hắn phải đi tìm đồ trước.
Đi trong cung điện, Sở Mộ Vân nhìn khắp nơi, không hiểu sao lại có cảm giác hoang đường. Bởi vì cảnh tượng quá quen thuộc, kí ức quá rõ ràng, khung cảnh không thay đổi nên hắn có cảm giác mình vẫn chưa rời đi.
Sống ở đây không dài nhưng lại vô cùng thoải mái, từng giây từng phút đều trải qua đủ.
Sở Mộ Vân mỉm cười, không nghĩ gì nữa mà tiếp tục tìm kiếm.
Mà Lăng Huyền, người vừa tách ra khỏi hắn lại sững sờ khi bước vào căn phòng đầu tiên.
Đây không phải căn phòng mà phải gọi là chấp niệm của một người: Kéo dài thời gian và không gian, dừng ở ngòi bút, thứ vẽ ra không phải là bức họa cuộn tròn mà là tưởng nhớ khắc cốt ghi tâm, tận cùng của cảm xúc.
Khiến người ta không thể bước vào, vì khi vào thứ mà họ đạp lên chính là nội tâm ẩn giấu.
Lăng Huyền đứng yên tại chỗ, mãi đến khi một tia sáng trong góc chiếu sáng cả căn phòng, y mới nhìn rõ những bức tranh mơ hồ kia.
Trong nháy mắt, đồng tử Lăng Huyền co rút lại.
Đó là một nam nhân có vóc người thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen mềm như tơ lụa trải dài phía sau lưng, phác họa ra một bức tranh diễm lệ.
Vô số bức họa đều chỉ vẽ một người, hắn mỉm cười, cụp mắt, đang ngồi, đang chiến đấu... Rất nhiều biểu cảm và tư thế khác nhau, mỗi bức tranh đều sống động như thật.
Lăng Huyền cuối cùng cũng đến gần, càng đến gần y lại càng chắc chắn....
Đây là Lăng Mộc, cho dù khuôn mặt trong bức họa có vài chỗ khác nhau, nhưng ánh mắt được phác họa hoàn mỹ vẫn để lộ tất cả.
Lăng Huyền nhíu mày, nghiêm túc lật xem những bức họa cuộn tròn, thời gian không ngừng lùi lại, 100 năm, 200 năm, 300 năm...
Lăng Mộc từng sống ở đây ngàn năm trước.
Lăng Huyền cứng người tại chỗ.
Mê trận ở cung điện này vô cùng mạnh, thế gian có ít người giải được, nhưng Sở Mộ Vân chỉ mất một ngày đã không làm kinh động mà đi vào.
Không phải vì hắn dùng khả năng của mình giải mê trận mà là vì hắn quá quen thuộc, quen đến mức khắc tất cả trong đầu. Vì sao lại quen? Bởi vì đây là nơi hắn đã từng sống.
- Lăng Mộc, rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Lăng Huyền đứng ở trong phòng rất lâu, mãi đến khi Sở Mộ Vân dùng thần thức liên lạc với y.
"Đi thôi."
Lăng Huyền lập tức phản ứng lại: "Tìm được đồ rồi?"
"Ừ" Giọng Sở Mộ Vân dường như hơi vội vàng: "Ta ở cửa chính, mau ra đây."
Lăng Huyền đáp: "Được."
Vội vàng như vậy là vì chủ nhân cung điện đã trở lại sao?
Không muốn gặp lại tình cũ nên mới nhanh chóng rời đi?
Lăng Huyền nheo mắt lại, đôi môi mỏng gần như mím thành một đường.
Thật ra Sở Mộ Vân vẫn chưa cảm nhận được khí tức của Tạ Thiên Lan, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, làm một số thủ thuật ở trung tâm mê trận, chỉ cần có khí lực làm xoay chuyển mê trận thì hắn sẽ ngay lập tức cảm nhận được.
Tạ Thiên Lan có thể điều khiển mê trận từ xa bằng khí lực, chỉ cần khóa lại khí lực lưu chuyển là có thể biết được ngay lập tức.
Sở Mộ Vân đã lấy được Linh Dẫn Thảo, sau khi cảm giác Tạ Thiên Lan sắp trở về đương nhiên sẽ không ở lại nữa.
Cho dù Tạ Thiên Lan ở bất cứ đâu, chỉ cần y muốn thì ngay lập tức có thể trở lại.
Không muốn chạm mặt thì phải rời đi ngay!
Chuẩn bị trước đó của Sở Mộ Vân rất đầy đủ, hơn nữa còn có thêm Vận Khí Đan nên hắn thuận lợi rời khỏi Vạn Tượng Cung. Mà khi hắn ra ngoài đã lập tức cảm nhận được khí tức của Tạ Thiên Lan.
Ở xa nhưng cũng đang về rất nhanh.
Sở Mộ Vân không hề nghĩ ngợi, dùng thuật nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi Tạ Thiên Lan về Vạn Tượng Cung, ở đây đã sớm vườn không nhà trống.
Tạ Thiên Lan thả thần thức bao phủ toàn bộ Vạn Tượng Cung.
Y cảm nhận được khí tức của hai người xa lạ và thứ đồ đã mất.
Một gốc cây Linh Dẫn Thảo và một bức tranh A Vân.
Linh Dẫn Thảo không đáng nhắc đến nhưng bức tranh...
Tạ Thiên Lan xoay người vào căn phòng kia, khi mở cửa y biết có người đã từng vào đây, hơn còn ở lại rất lâu.
Là ai? Ai mới có thể xông vào mê trận mà y đã thiết lập?
Đột nhiên một suy nghĩ vang lên từ sâu thẳm tim y.
Trong ngàn năm hắn không thể tìm được linh hồn Thẩm Vân, rốt cuộc là do đặc điểm Băng Linh Thú hay là... hắn vẫn chưa chết?