Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 138
Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, suy nghĩ thật cẩn thận.
Có lẽ y muốn "dạy dỗ" lại hắn lần nữa.
Dạ Kiếm Hàn đã biết chấp niệm của Sở Mộ Vân với Lăng Túc Vân nên đương nhiên sẽ không chịu phục.
Vì vậy trước tiên y giết "chủ nhân" xóa sạch kí ức của Lăng Mộc, sau đó dạy dỗ hắn thành đồ sở hữu của y.
Biết Sở Mộ Vân vừa trọng tình vừa thích nam nhân, Dạ Kiếm Hàn liền tự ra trận, chơi bài tình cảm.
Sở Mộ Vân không cần hỏi cũng biết góc trên đầu tên này tối đen như mực, mở miệng đã nói "Ta yêu em"- cho dù Dâm dục cũng phải hổ thẹn không bằng.
Biết diễn thì sao, Sở tổng tỏ vẻ những người khiêu chiến kỹ năng của hắn đều rất thảm.
Tính toán thời gian thì cũng không gấp lắm.
Sau khi chủ thể chết, Con Rối sẽ mất đi hiệu lực, muốn sống lại phải thúc giục Linh Dẫn Thảo. Chỉ cần trong một tháng hắn đến kịp, Lăng Túc Vân sẽ không chết thẳng cẳng.
Một tháng chắc cũng đủ để khiến Dạ Kiếm Hàn thả lỏng cảnh giác.
Sở Mộ Vân suy nghĩ kĩ càng, chuẩn bị đối diễn với y.
Dạ Kiếm Hàn thâm tình bày tỏ, Sở Mộ Vân rất ngạc nhiên.
Tính tình Dạ Kiếm Hàn mạnh mẽ, hành động tàn nhẫn dứt khoát, nhưng không thể phủ nhận y có khuôn mặt rất đẹp.
Khí thế mạnh mẽ của y sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, căn bản không dám nhìn thẳng khuôn mặt của y. Tuy nhiên khi y kìm hãm khí thế, khuôn mặt tuấn mỹ kia lại lộ ra, đặc biệt là dáng vẻ thâm tình... Nếu là con hồ ly dâm kia thì có lẽ đã nằm sẵn ở trên giường rồi.
Đáng tiếc Sở Mộ Vân lại không thích, dù sao công với công cũng không có kết quả tốt ╮(╯_╰)╭.
Sở Mộ Vân hơi há miệng, giọng khàn khàn: "Ta không nhớ được gì..."
"Không sao" Đôi mắt đen của Dạ Kiếm Hàn đầy dịu dàng như hồ nước đêm xuân, tuy vẫn nhìn không thấu nhưng do có chút độ ấm mà cảm nhận được lãng mạn: "Từ từ rồi em cũng nhớ ra..."
Trong mắt Sở Mộ Vân có hơi nghi hoặc, dường như bị làm cho cảm động. Tuy nhiên lại nhíu mày lo sợ không yên.
Khóe miệng Dạ Kiếm Hàn nở nụ cười, không nói gì thêm, chỉ nghiêng người nằm cạnh hắn.
Sở Mộ Vân không thấp bé nhưng dáng người của Dạ Kiếm Hàn lại vô cùng cao lớn. Y khoác tay qua, kéo hắn ôm vào lòng.
Hai người thân mật giống như đôi tình nhân thực sự.
Tuy Sở Mộ Vân cảm thấy không ổn lắm, nhưng bởi vì khi tỉnh lại nhìn thấy y đầu tiên, hơn nữa cũng không hại mình nên có chút ỷ lại vào y.
Cằm Dạ Kiếm Hàn cọ cọ đỉnh đầu hắn, chậm rãi nói: "Em ngủ tiếp đi."
Sở Mộ Vân đáp: "Được."
Nhưng vẫn không ngủ được, một lát sau Sở Mộ Vân lại hỏi: "...Ta tên gì?"
Dạ Kiếm Hàn nói: "Lăng Mộc"
Sở Mộ Vân hơi bất ngờ, tên này lại không giấu diếm?
Rất nhanh Dạ Kiếm Hàn lại nói thêm: "Cũng là Đóa Đóa của ta."
Sở Mộ Vân: "..."
Thực lực của tên này làm ảnh hưởng đến diễn xuất bình thường của hắn.
Hai người ôm nhau ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại vô cùng sảng khoái.
Sở Mộ Vân cũng không vội vàng hỏi thăm Lăng Huyền đi đâu, nếu Dạ Kiếm Hàn đã tự tìm đến cửa thì không có lý do gì mà không dạy dỗ y một phen.
Bạn học Tham ăn cũng rất phối hợp đóng vai một tình nhân hoàn hảo.
Đều là tình nhân hoàn hảo nhưng phong cách của y lại không giống như Mạc Cửu Thiều và Tạ Thiên Lan: Vị này vẫn bá đạo khi theo đuổi người khác.
Ví dụ như khi bọn họ đi ăn, Dạ Kiếm Hàn không hỏi hắn ăn gì đã trực tiếp gọi món.
Lại ví dụ như khi Sở Mộ Vân vừa mới sống lại, trên người không có gì, y sẽ mua tất cả quần áo, vũ khí tốt nhất, nhưng không bao giờ hỏi một câu Sở Mộ Vân có thích hay không.
Mặc dù những gì y mua đều là tốt nhất, phù hợp nhất, không thể bắt bẻ gì, nhưng thái độ bá đạo lại không thể che giấu được.
Sở Mộ Vân biết ý y nên vui vẻ thuận theo.
Thật ra tình nhân như vậy cũng không tệ, từ góc độ nào đó mà nói thì đây giống như may mắn của chứng ám ảnh cưỡng chế vậy.
Ví dụ như... Linh cục cưng rất hưởng thụ: "A a a... Không ngờ Tham ăn lại tuyệt vời như vậy!"
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: "Tốt quá rồi, đi theo Tham ăn đại đại sẽ không mất công lựa chọn, không cần ra quyết định, cũng không cần phải đắn đo nữa!"
Sở Mộ Vân: "Như vậy hắn sẽ dứt khoát cho ngươi kết quả."
Linh: "Đúng vậy! Hơn nữa kết quả này rất tuyệt vời, không cần phải lo lắng nữa!"
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: "... Không đúng ở đâu sao?"
Sở Mộ Vân suy nghĩ: "Nếu là ngươi công lược, bảy ma tôn chắc chắn sẽ giơ cờ trắng đầu hàng."
Linh: "QAQ!"
Sở Mộ Vân: "Được rồi, ta đùa đấy. Nếu là ngươi chắc chắn sẽ bị Ngạo mạn ăn sạch sẽ đến xương không còn."
Linh run rẩy: "Hu hu hu..."
Cuộc sống thoải mái kéo dài khoảng một tuần, thể chất chiêu họa của Dạ Kiếm Hàn lại online.
Dù lần trước nhờ sự xuất hiện của Lăng Mộc mà rất nhiều người từ bỏ ý định đánh lén Dạ Kiếm Hàn, nhưng khi mọi chuyện trôi qua, vài người lại ngo ngoe rục rịch muốn ra tay.
Hơn nữa lần này còn có chuẩn bị mà đến.
Dạ Kiếm Hàn không để ý cho lắm, loại chuyện này xảy ra quá thường xuyên, y cũng không thèm quan tâm.
Nhưng ngoài ý muốn chính là mục tiêu lần này của đám người kia không phải là Dạ Kiếm Hàn, mà là khống chế Sở Mộ Vân trước tiên.
Thật ra... Sở Mộ Vân chỉ cần nâng tay là có thể giết chết tên cao gầy đang bắt cóc mình. Tuy nhiên hắn vẫn đang trong vai diễn, Lăng Mộc vừa mới chết đi sống lại, mất đi tất cả kí ức, ngay cả lẽ thường cũng không hiểu, sao có được kinh nghiệm chiến đấu?
Vì vậy hắn ỡm ờ dâng mình lên, nếu không với năng lực của đám người này thì còn lâu mới bắt được hắn.
Dạ Kiếm Hàn rất cẩn thận. Tuy nhiên Sở Mộ Vân đã nghiêm túc đào hố thì mấy ai lại không nhảy xuống.
Tên cao gầy đặt trường kiếm lên cổ Sở Mộ Vân, lời nói đầy tàn nhẫn: "Dạ Kiếm Hàn! Không muốn hắn chết thì dừng tay!"
Đôi mắt Dạ Kiếm Hàn nheo lại, lòng bàn tay bốc sương đen, nhưng vẫn không ra tay.
Tên cao gầy thấy thế thì đắc ý, tuy bọn họ đoán được Lăng Mộc rất quan trọng với Dạ Kiếm Hàn nhưng không ngờ có thể bắt được hắn nhanh như vậy!
Quả nhiên lời đồn không đáng tin, thiên chi kiêu tử ư? Chỉ được có đến thế!
Có con tin, trận đấu này không thể tiếp tục nữa.
Dạ Kiếm Hàn thu lại chiêu thức, nhìn chằm chằm vào gã.
Tên cao gầy kia bị y nhìn đến hãi hùng khiếp vía, nhưng vì trong tay cầm phiếu thịt nên cũng to gan hơn: "Ngươi biết bọn ta muốn gì. Chỉ cần ngươi cho, ta sẽ thả hắn ra."
"Được" Dạ Kiếm Hàn bình tĩnh nói ra lời này, cầm kiếm cắt xuống cổ tay.
Nơi đó là động mạch, chỉ một vết cắt cũng khiến máu chảy ra không ngừng.
Máu của Dạ Kiếm Hàn tính ra còn quý hơn thịt Đường Tăng, thấy nó chảy ra như thế, mắt những người xung quanh đều sáng rực.
Nhìn thấy đám người sắp phát điên, tên cao gầy lại có dã tâm rất lớn: "Đừng có lừa gạt bọn ta! Thứ ta muốn chính là máu trái tim ngươi!"
Có lẽ y muốn "dạy dỗ" lại hắn lần nữa.
Dạ Kiếm Hàn đã biết chấp niệm của Sở Mộ Vân với Lăng Túc Vân nên đương nhiên sẽ không chịu phục.
Vì vậy trước tiên y giết "chủ nhân" xóa sạch kí ức của Lăng Mộc, sau đó dạy dỗ hắn thành đồ sở hữu của y.
Biết Sở Mộ Vân vừa trọng tình vừa thích nam nhân, Dạ Kiếm Hàn liền tự ra trận, chơi bài tình cảm.
Sở Mộ Vân không cần hỏi cũng biết góc trên đầu tên này tối đen như mực, mở miệng đã nói "Ta yêu em"- cho dù Dâm dục cũng phải hổ thẹn không bằng.
Biết diễn thì sao, Sở tổng tỏ vẻ những người khiêu chiến kỹ năng của hắn đều rất thảm.
Tính toán thời gian thì cũng không gấp lắm.
Sau khi chủ thể chết, Con Rối sẽ mất đi hiệu lực, muốn sống lại phải thúc giục Linh Dẫn Thảo. Chỉ cần trong một tháng hắn đến kịp, Lăng Túc Vân sẽ không chết thẳng cẳng.
Một tháng chắc cũng đủ để khiến Dạ Kiếm Hàn thả lỏng cảnh giác.
Sở Mộ Vân suy nghĩ kĩ càng, chuẩn bị đối diễn với y.
Dạ Kiếm Hàn thâm tình bày tỏ, Sở Mộ Vân rất ngạc nhiên.
Tính tình Dạ Kiếm Hàn mạnh mẽ, hành động tàn nhẫn dứt khoát, nhưng không thể phủ nhận y có khuôn mặt rất đẹp.
Khí thế mạnh mẽ của y sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, căn bản không dám nhìn thẳng khuôn mặt của y. Tuy nhiên khi y kìm hãm khí thế, khuôn mặt tuấn mỹ kia lại lộ ra, đặc biệt là dáng vẻ thâm tình... Nếu là con hồ ly dâm kia thì có lẽ đã nằm sẵn ở trên giường rồi.
Đáng tiếc Sở Mộ Vân lại không thích, dù sao công với công cũng không có kết quả tốt ╮(╯_╰)╭.
Sở Mộ Vân hơi há miệng, giọng khàn khàn: "Ta không nhớ được gì..."
"Không sao" Đôi mắt đen của Dạ Kiếm Hàn đầy dịu dàng như hồ nước đêm xuân, tuy vẫn nhìn không thấu nhưng do có chút độ ấm mà cảm nhận được lãng mạn: "Từ từ rồi em cũng nhớ ra..."
Trong mắt Sở Mộ Vân có hơi nghi hoặc, dường như bị làm cho cảm động. Tuy nhiên lại nhíu mày lo sợ không yên.
Khóe miệng Dạ Kiếm Hàn nở nụ cười, không nói gì thêm, chỉ nghiêng người nằm cạnh hắn.
Sở Mộ Vân không thấp bé nhưng dáng người của Dạ Kiếm Hàn lại vô cùng cao lớn. Y khoác tay qua, kéo hắn ôm vào lòng.
Hai người thân mật giống như đôi tình nhân thực sự.
Tuy Sở Mộ Vân cảm thấy không ổn lắm, nhưng bởi vì khi tỉnh lại nhìn thấy y đầu tiên, hơn nữa cũng không hại mình nên có chút ỷ lại vào y.
Cằm Dạ Kiếm Hàn cọ cọ đỉnh đầu hắn, chậm rãi nói: "Em ngủ tiếp đi."
Sở Mộ Vân đáp: "Được."
Nhưng vẫn không ngủ được, một lát sau Sở Mộ Vân lại hỏi: "...Ta tên gì?"
Dạ Kiếm Hàn nói: "Lăng Mộc"
Sở Mộ Vân hơi bất ngờ, tên này lại không giấu diếm?
Rất nhanh Dạ Kiếm Hàn lại nói thêm: "Cũng là Đóa Đóa của ta."
Sở Mộ Vân: "..."
Thực lực của tên này làm ảnh hưởng đến diễn xuất bình thường của hắn.
Hai người ôm nhau ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại vô cùng sảng khoái.
Sở Mộ Vân cũng không vội vàng hỏi thăm Lăng Huyền đi đâu, nếu Dạ Kiếm Hàn đã tự tìm đến cửa thì không có lý do gì mà không dạy dỗ y một phen.
Bạn học Tham ăn cũng rất phối hợp đóng vai một tình nhân hoàn hảo.
Đều là tình nhân hoàn hảo nhưng phong cách của y lại không giống như Mạc Cửu Thiều và Tạ Thiên Lan: Vị này vẫn bá đạo khi theo đuổi người khác.
Ví dụ như khi bọn họ đi ăn, Dạ Kiếm Hàn không hỏi hắn ăn gì đã trực tiếp gọi món.
Lại ví dụ như khi Sở Mộ Vân vừa mới sống lại, trên người không có gì, y sẽ mua tất cả quần áo, vũ khí tốt nhất, nhưng không bao giờ hỏi một câu Sở Mộ Vân có thích hay không.
Mặc dù những gì y mua đều là tốt nhất, phù hợp nhất, không thể bắt bẻ gì, nhưng thái độ bá đạo lại không thể che giấu được.
Sở Mộ Vân biết ý y nên vui vẻ thuận theo.
Thật ra tình nhân như vậy cũng không tệ, từ góc độ nào đó mà nói thì đây giống như may mắn của chứng ám ảnh cưỡng chế vậy.
Ví dụ như... Linh cục cưng rất hưởng thụ: "A a a... Không ngờ Tham ăn lại tuyệt vời như vậy!"
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: "Tốt quá rồi, đi theo Tham ăn đại đại sẽ không mất công lựa chọn, không cần ra quyết định, cũng không cần phải đắn đo nữa!"
Sở Mộ Vân: "Như vậy hắn sẽ dứt khoát cho ngươi kết quả."
Linh: "Đúng vậy! Hơn nữa kết quả này rất tuyệt vời, không cần phải lo lắng nữa!"
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: "... Không đúng ở đâu sao?"
Sở Mộ Vân suy nghĩ: "Nếu là ngươi công lược, bảy ma tôn chắc chắn sẽ giơ cờ trắng đầu hàng."
Linh: "QAQ!"
Sở Mộ Vân: "Được rồi, ta đùa đấy. Nếu là ngươi chắc chắn sẽ bị Ngạo mạn ăn sạch sẽ đến xương không còn."
Linh run rẩy: "Hu hu hu..."
Cuộc sống thoải mái kéo dài khoảng một tuần, thể chất chiêu họa của Dạ Kiếm Hàn lại online.
Dù lần trước nhờ sự xuất hiện của Lăng Mộc mà rất nhiều người từ bỏ ý định đánh lén Dạ Kiếm Hàn, nhưng khi mọi chuyện trôi qua, vài người lại ngo ngoe rục rịch muốn ra tay.
Hơn nữa lần này còn có chuẩn bị mà đến.
Dạ Kiếm Hàn không để ý cho lắm, loại chuyện này xảy ra quá thường xuyên, y cũng không thèm quan tâm.
Nhưng ngoài ý muốn chính là mục tiêu lần này của đám người kia không phải là Dạ Kiếm Hàn, mà là khống chế Sở Mộ Vân trước tiên.
Thật ra... Sở Mộ Vân chỉ cần nâng tay là có thể giết chết tên cao gầy đang bắt cóc mình. Tuy nhiên hắn vẫn đang trong vai diễn, Lăng Mộc vừa mới chết đi sống lại, mất đi tất cả kí ức, ngay cả lẽ thường cũng không hiểu, sao có được kinh nghiệm chiến đấu?
Vì vậy hắn ỡm ờ dâng mình lên, nếu không với năng lực của đám người này thì còn lâu mới bắt được hắn.
Dạ Kiếm Hàn rất cẩn thận. Tuy nhiên Sở Mộ Vân đã nghiêm túc đào hố thì mấy ai lại không nhảy xuống.
Tên cao gầy đặt trường kiếm lên cổ Sở Mộ Vân, lời nói đầy tàn nhẫn: "Dạ Kiếm Hàn! Không muốn hắn chết thì dừng tay!"
Đôi mắt Dạ Kiếm Hàn nheo lại, lòng bàn tay bốc sương đen, nhưng vẫn không ra tay.
Tên cao gầy thấy thế thì đắc ý, tuy bọn họ đoán được Lăng Mộc rất quan trọng với Dạ Kiếm Hàn nhưng không ngờ có thể bắt được hắn nhanh như vậy!
Quả nhiên lời đồn không đáng tin, thiên chi kiêu tử ư? Chỉ được có đến thế!
Có con tin, trận đấu này không thể tiếp tục nữa.
Dạ Kiếm Hàn thu lại chiêu thức, nhìn chằm chằm vào gã.
Tên cao gầy kia bị y nhìn đến hãi hùng khiếp vía, nhưng vì trong tay cầm phiếu thịt nên cũng to gan hơn: "Ngươi biết bọn ta muốn gì. Chỉ cần ngươi cho, ta sẽ thả hắn ra."
"Được" Dạ Kiếm Hàn bình tĩnh nói ra lời này, cầm kiếm cắt xuống cổ tay.
Nơi đó là động mạch, chỉ một vết cắt cũng khiến máu chảy ra không ngừng.
Máu của Dạ Kiếm Hàn tính ra còn quý hơn thịt Đường Tăng, thấy nó chảy ra như thế, mắt những người xung quanh đều sáng rực.
Nhìn thấy đám người sắp phát điên, tên cao gầy lại có dã tâm rất lớn: "Đừng có lừa gạt bọn ta! Thứ ta muốn chính là máu trái tim ngươi!"