Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 14



Edit: Ry

Đây là lần đầu tiên Minh Dao biết được như thế nào là ngôn từ khiến người mơ màng, ý tưởng hão huyền tràn lan quấn quanh, khiến anh phải nhíu mày với bản thân.

“Vậy bảo người đổi ghế sô pha trong nhà đi.” Minh Dao vô thức đáp, nói xong mới thấy không ổn, đây là tín hiệu thỏa hiệp quá rõ rệt, quá khác với thái độ trước đây.

Nhưng Minh Dao lại không có ý định thu hồi câu nói này, anh quan sát phản ứng của Lâm Chức.

Đã quyết định tiến tới, vậy phải làm sao để mọi chuyện phát triển theo hướng mà anh muốn, đây là chuyện Minh Dao cần phải cân nhắc hiện giờ.

Minh Dao vẫn chưa rõ rốt cuộc tại sao mình lại không có bất cứ bài xích nào khi tiếp xúc thân thể với Lâm Chức, thậm chí còn có phần khao khát.

Có lẽ là lần đầu tiên quá mới lạ, cũng quá tò mò, mới dẫn tới loại ý nghĩ không thể khống chế này.

Minh Dao đắn đo có nên đổi sang tiếp xúc đối tượng khác để đảm bảo tính khống chế, nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện đã bị chính bản thân kịch liệt bài xích. Đó là một loại kháng cự đến từ sinh lý lẫn tâm lý, chứng minh anh chưa từng thay đổi, chỉ có chuyện với Lâm Chức là biến số.

Nghe thấy câu này, quả nhiên Lâm Chức thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Minh Dao không đợi y mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề: “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”

Lâm Chức bắt chéo chân, tựa vào ghế sô pha nhìn Minh Dao.

Đây là một tư thế thoải mái quá mức, dường như chủ đề chuẩn bị nói đây không phải cái gì nghiêm chỉnh.

Minh Dao nghe được y nói: “Tôi muốn nói chuyện đổi vị trí công tác.”

Hả?

Minh Dao giương mắt, không ngờ Lâm Chức lại là người đề cập chuyện này trước.

Đây vốn dĩ là tính toán của anh, nhưng vừa rồi Minh Dao đã bỏ ý nghĩ này.

Rốt cuộc Lâm Chức có biết chuyện sáng nay không, hành động này có phải là vì tránh né anh không?

Có điều dựa theo tính cách của Lâm Chức, đối mặt với tình huống như vậy sẽ không lựa chọn trốn tránh.

Minh Dao không thể kết luận, lòng rối như tơ vò.

“Trong khoảng thời gian qua, đi theo Minh tiên sinh đã giúp tôi học được rất nhiều. Ông nội cũng đề cập chuyện chuyển công tác với tôi.”

Lâm Chức đơn giản tổng kết quan sát của mình với kết cấu công ty và phương hướng phát triển tương lai, nói bóng gió là mình ở bên cạnh Minh Dao không thể phát huy nhiều giá trị, nếu Minh Dao đã kiểm tra xong, anh cũng nên thả y đi thực hành.

Minh Dao nghe hết lời y nói, im lặng một hồi.

Thật sự là anh không thể từ chối, ý nghĩ của Lâm Chức lại không hẹn mà giống với ý nghĩ lúc trước của anh.

Nhân tài có rất nhiều loại, họ phải được đặt ở vị trí thích hợp thì mới có thể phát huy tác dụng của mình, điểm này Minh Dao hiểu rõ.

Kiểm tra của anh với Lâm Chức đã kết thúc, anh cũng đã lên kế hoạch đặt Lâm Chức ở vị trí nào là tốt nhất.

Nhưng vì phút ham mê ngắn ngủi ban sáng, bởi vậy khó tránh khỏi có chút... Cuối cùng lý trí vẫn đưa ra quyết định, Minh Dao mở miệng nói: “Ngày mai sẽ sắp xếp cho cậu tới cương vị mới.”

“Cảm ơn giám đốc Minh.”

Lâm Chức đứng dậy, nói cảm ơn với Minh Dao.

Minh Dao nghe xưng hô của y và động tác chuẩn bị rời đi, biết y không còn chuyện gì muốn nói với mình nữa.

“Chờ chút.” Minh Dao gọi Lâm Chức lại, nhìn vào mắt y: “Chuyện trước đó cậu nói còn tính không?”

Minh Dao là một người dứt khoát quả quyết, làm chứ không nói nhiều, anh đã đạt tới độ cao này, muốn thứ gì cũng không cần quá quanh co lòng vòng.

Lâm Chức nhướng mày: “Chuyện gì?”

Đương nhiên trong lòng Lâm Chức biết, có chút nghiền ngẫm đợi câu tiếp theo của Minh Dao.



Người này cự nự thì cự nự, cũng rất giữ giá, nhưng một khi đã xác định thì rất rạch ròi.

“Cậu nói nếu tôi có ý tưởng thì có thể ưu tiên cân nhắc cậu.”

Rõ ràng là chuyện gió trăng thầm kín, từ miệng Minh Dao nói ra lại như đang đàm phán hợp đồng thương nghiệp.

“Đương nhiên là... Không tính. Tôi nhớ là trước đây Minh tiên sinh cũng đã nói rất rõ sẽ không cân nhắc, về sau còn dùng chuyện nuôi chó làm trao đổi để tôi không nhắc lại nữa. Những chuyện thế này không nên miễn cưỡng, đương nhiên là coi như không có rồi.”

Lâm Chức nói được mấy từ đầu tiên thì hơi ngừng lại, nhìn ánh sáng trong mắt Minh Dao vừa lóe lên đã lại tắt.

Minh Dao mắt không chớp nói: “Một trăm vạn.”

Giá Lâm Chức đưa ra cho anh là mười vạn, anh tăng gấp mười.

“Đây là thành ý của Minh tiên sinh sao. Đúng là hào phóng mà, dùng một trăm vạn mua một đêm của tôi?”

Lâm Chức hơi kinh ngạc, nhưng y cũng không giận. Dù sao thì dựa theo thiết lập ham hư vinh của mình, Minh Dao dùng tiền mới hợp lí.

“Cũng không phải là mua. Ý tôi là chúng ta thử một lần tôi sẽ cho cậu một trăm vạn. Đương nhiên tôi và cậu đều có quyền từ chối lẫn nhau.”

Trước mắt Minh Dao cũng không định phát triển thành quan hệ bao nuôi với Lâm Chức, mặc dù bọn họ là vợ chồng có quan hệ hôn nhân hợp đồng.

Anh cũng không xác định mình có phải là nổi hứng nhất thời không, có thể anh không cần làm tới bước cuối với Lâm Chức đã có phản ứng bài xích, cũng có thể bọn họ làm với nhau một lần xong anh sẽ không còn hứng thú. Tóm lại vẫn phải thí nghiệm, phải lấy được càng nhiều số liệu thì mới có đáp án.

Hàm nghĩa trong lời của Minh Dao khiến Lâm Chức hiểu ra, loại thay đổi chủ thể và không lập điều kiện này đúng là rất thú vị.

Nói một cách đơn giản thì y và Minh Dao ngủ với nhau một lần, không mất tiền còn được nhận một trăm vạn, y không muốn ngủ thì thôi, tùy y quyết định.

Đương nhiên ngược lại thì Minh Dao cũng có thể từ chối nếu không muốn ngủ. Có điều đề nghị này là do Minh Dao nói ra, thế nên khả năng anh ta từ chối không cao, ít nhất là tỉ lệ từ chối vào lần đầu sẽ không cao.

“Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của Minh tiên sinh khi nói không cân nhắc, giờ lại bỗng có hứng thú với tôi sao?” Lâm Chức không nói đồng ý hay từ chối, mà nhắc lại chuyện cũ.

Lâm Chức muốn Minh Dao phải nhận thức được là anh ta tự đặt y vào khu vực an toàn, là anh ta cho phép, dung túng, thậm chí là chủ động nếm thử mọi chuyện.

“Hiện giờ thì, đối với những lời trước đó, tôi hối hận.” Minh Dao trôi chảy thừa nhận, dáng vẻ tự nhiên như thể mọi chuyện lẽ ra nên như thế.

Lâm Chức bị chọc cười, không phải là thấy đắc ý, mà là Minh Dao khiến y cảm nhận được sự quen thuộc.

Với người làm ăn, da mặt tính là cái gì, có đôi khi cần đổi ý thì phải đổi ý, dù là nhà tư bản đi đến vị trí cao hơn thì cũng sẽ chọn chỉ lời mình nói đáng giá ngàn vàng.

Dân kinh doanh thành công thì không sợ từ chối, chỉ cần có thể đạt được mục đích, có đôi khi mặt mũi chẳng là gì.

Lâm Chức đi tới trước mặt Minh Dao, cúi xuống nhìn anh.

“Điều kiện của giám đốc Minh thật khiến người ta khó chối từ, tuy nhiên thì tôi vẫn phải hỏi rõ một chút. Là một lần một trăm vạn, hay là một đêm?”

Thiết lập hư vinh không ngã, yêu tiền yêu nông cạn.

“Một lần.”

Minh Dao lại không thấy Lâm Chức hám tiền, anh thích nắm mọi chuyện trong tay, nếu có thể dùng tiền tài để cân nhắc thì càng rõ ràng hơn.

Ánh mắt anh lướt trên phần eo được bộ âu phục phác họa, nắn bóp ngón tay.

“Đúng là xa xỉ, tiếc là hiện giờ tôi không có ý tưởng đó.”

Vẻ mặt Lâm Chức có chút tiếc nuối, không biết là tiếc nuối vì giờ mình không có hứng, hay là tiếc nuối vì không thể nhanh chóng cầm món tiền khổng lồ.

01 không hiểu, sốt ruột sắp quay vòng vòng. Tới giờ rồi, nó hận không thể nhét cả hai người họ lên ghế sô pha làm luôn.

Nhưng nó biết kí chủ có tính toán riêng, sợ mình lên tiếng sẽ quấy rầy kí chủ phát huy, 01 sắp nghẹn chết rồi.



Lâm Chức không phải cố tình đắn đo Minh Dao để anh ta cảm thấy mình không dễ dãi, là y thật sự không có hứng.

Chưa nói đang là ban ngày, cơ thể vừa bị bệnh của y cũng chưa hoàn toàn hồi phục, mấy thứ như hứng thú cũng không phải tồn tại suốt 24 giờ. Đồ chơi thì đương nhiên phải chơi lúc mình muốn, lúc không muốn thì mấy bảo bối nhỏ đó đều là sản phẩm y sẽ không liếc lấy một cái.

“Có điều xem ở thành ý của Minh tiên sinh...”

Âm thanh nỉ non dần mơ hồ giữa răng môi, Lâm Chức cong đôi mắt như đựng đầy sao sáng, hiện lên vô tội lại hết sức cám dỗ, khiến người ta ngẩn ngơ.

Mắt sáng nhìn tới đâu vạn vật rực rỡ tới đó, có lẽ cũng chỉ là như thế.

Nếu nói Lâm Chức là kẻ săn mồi am hiểu dệt lưới trong rừng mưa, vậy Minh Dao chính là kẻ cướp đoạt vốn sinh sống trong khu rừng, lúc bị quấn quanh sẽ dùng tư thái tuyệt đối, cướp lại quyền chủ động.

Không có kĩ thuật gì đáng nói, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Minh Dao hiện vẻ chăm chú vô cùng, cảm giác hưng phấn tột độ khiến đại não vang lên những tiếng ù ù, tê liệt trong vài giây.

So với tưởng tượng của anh thì càng không bài xích, thậm chí còn ngông cuồng muốn hoàn toàn chiếm lấy.

Căn phòng làm việc khiến người ta cảm giác tựa đao sắc kiếm bén, giờ lại như có tinh linh nhảy trên mũi đao, khiến nó mềm mại như tơ lụa.

Âu phục cắt may vừa vặn phác họa ra vòng eo của người thanh niên, lúc xoay mình tựa vầng trăng non, bị người ôm chặt lấy.

Lâm Chức có hơi không chịu được, không khí mỗi lúc một mỏng manh khiến khuôn mặt xinh đẹp vô hại của y hiện cảm giác yếu ớt lạ thường, cặp mắt tràn ra ánh nước.

“Chờ chút...”

Vội vàng học được cách lấy hơi mới khiến mọi thứ trở lại là Lâm Chức thành thạo điêu luyện, chuông điện thoại vang lên lần thứ hai mới được chủ nhân bấm kết nối.

Lâm Chức cầm cốc nước của Minh Dao nhấp một ngụm hắng giọng, cà phê đắng chát khiến y nhíu mày.

Lâm Chức chào người ở đầu bên kia: “Anh khỏe không?”

Minh Dao nhìn Lâm Chức muốn đi ra nghe điện thoại, vô thức nắm lấy tay y.

Lâm Chức dừng động tác, duy trì tư thế này đứng trước mặt Minh Dao nói chuyện điện thoại.

Cảm xúc của Minh Dao còn chưa lắng xuống, thoáng trở nên hung ác nham hiểu lúc Lâm Chức đẩy anh ra, sau đó lại giãn mặt giãn mày khi thấy Lâm Chức nhăn nhó vì cà phê đắng.

Ánh mắt anh lướt trên cánh môi bị mút mát tới đỏ thắm, rủ mi trong sự vui vẻ hài lòng vô thức với kiệt tác của mình, nhìn tay Lâm Chức.

Chính giữa cổ tay y có một nốt ruồi nhỏ màu đen, vô cùng nổi bật trên da thịt trắng nõn.

Minh Dao khẽ xoa nắn như thưởng thức, nghe thấy Lâm Chức nói với người ở đầu kia: “Được rồi, tôi tan làm sẽ tới chỗ hẹn, đến lúc đó gặp nhé.”

“Ngại quá nhưng Minh tiên sinh, quà đáp lễ thành ý tới đây thôi.”

Lâm Chức rút tay về, cười với Minh Dao.

Y sửa sang lại đầu tóc và quần áo, có phần phiền muộn đè lên môi.

“Thế này ra ngoài e là sẽ lộ, Minh tiên sinh yên tâm, tôi luôn nhớ kĩ hợp đồng của chúng ta, tôi ngồi ở trong này một lát rồi sẽ ra.”

Lần này Lâm Chức không ngồi ở ghế sô pha nữa mà quy củ ngồi trên chiếc ghế dành cho khách ở đối diện bàn làm việc.

Đối tượng hợp đồng ngoan ngoãn hoàn mỹ biết mấy, ngay cả giới hạn sau khi thân mật anh chưa nói ra đã tự hiểu. Mọi thứ đều tiến hành dựa trên ý nguyện của Minh Dao, đáy mắt anh lại có phần u ám.

Minh Dao quy hết thảy cảm xúc thành không thỏa mãn với lần thử này, cảm thấy chán ghét sự tham lam của bản thân.

“Cậu có hẹn với ai vậy?” Có lẽ là để di dời cảm xúc, Minh Dao bỗng hỏi.

Rồi vô thức bổ sung: “Có cần tôi cho người chở cậu đi không?”

“Không cần, anh ấy sẽ tới đón tôi.”

Chàng trai cười lên thật đẹp, đôi môi vừa hôn anh bật ra đáp án.
Chương trước Chương tiếp
Loading...