Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 17



Edit: Ry

Nghe Quý Song Thành nói xong, Minh Dao lại nhìn sang Lâm Chức, đợi y giới thiệu.

Trước khi Minh Dao kịp nhìn sang, Lâm Chức đã mở miệng: “Vị này là anh Quý, Quý Song Thành, là một người bạn tôi mới quen gần đây.”

Minh Dao liếc nhìn lọn tóc ẩm ướt của Quý Song Thành, suy đoán thành hình trong đầu, cánh môi khẽ mím, hơi có vẻ lạnh lùng đáp lại: “Chào anh.”

Hẳn là bọn họ vừa cùng nhau tắm suối nước nóng, người này còn theo tới phòng Lâm Chức, quả nhiên không có ý tốt.

Anh có thể cảm nhận được tín hiệu muốn làm quen của đối phương, vốn không định cho sắc mặt tốt, nhưng lại không thể làm quá rõ ràng, tránh để Lâm Chức phát hiện.

Quý Song Thành nhạy bén cảm nhận được bầu không khí quanh người Minh Dao trở nên lạnh hơn, có vẻ như hoàn toàn không định làm quen với hắn. Có điều xét theo địa vị và thân phận của đối phương, như vậy cũng rất bình thường.

Quý Song Thành thức thời nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa, lần tới sẽ liên lạc với cậu.”

Mặc dù có hơi tiếc vì không hỏi được thông tin quan trọng từ Lâm Chức, nhưng lúc đến hắn đã chuẩn bị tinh thần tay trắng. Huống hồ lần này không chỉ biết được chút thông tin mà còn tình cờ gặp Minh Dao, đã là niềm vui ngoài ý muốn, chưa biết chừng có thể để lại ấn tượng cho đối phương, lần sau còn có cơ hội kết bạn.

“Lần tới sẽ liên lạc” tất nhiên là Quý Song Thành nói với Lâm Chức, Lâm Chức gật đầu, tươi cười tiễn hắn đi.

Minh Dao nắm thành xe lăn, nhìn Lâm Chức, hỏi ý: “Có muốn vào trong ăn gì không?”

Đương nhiên Minh Dao sẽ không để Lâm Chức ăn canh thừa thịt nguội, tuy là vừa rồi người bên Khải Phong không động vào trà bánh, nhưng trước khi mở cửa Minh Dao đã nhắn cho thư kí Cao, để hắn cho người tới đổi.

“Được. Chẳng mấy khi giám đốc Minh mời, tôi mà từ chối thì thật bất lịch sự.”

Minh Dao muốn diễn Lâm Chức sẽ dựng sân khấu cho anh, nếu không chẳng phải uổng công anh ta tới đây sao.

Mặc dù nếu giờ y trở lại phòng mình cũng sẽ khiến Minh Dao nóng ruột nóng gan một hồi, nhưng Minh Dao đã thấy y và Quý Song Thành tách ra, tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều, mà không nghĩ nhiều thì sẽ không thấy lo lắng, càng sẽ không khắc sâu ấn tượng.

Không phải là Lâm Chức muốn dùng cách này để ép Minh Dao ghen, để anh ta cảm nhận được nguy cơ, nếu không thì lúc nói cho Minh Dao biết chuyện mình có hẹn với người khác, y sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Y không nói không phải là để Minh Dao đoán, mà là muốn Minh Dao nhận thức rõ được anh ta không có tư cách hỏi.

Cho dù họ là vợ chồng được luật pháp bảo vệ, cho dù bọn họ có giao dịch mập mờ, nhưng vậy thì sao? Ranh giới này do chính Minh Dao vạch ra, anh ta không có tư cách can thiệp vào vòng xã giao của y hay hỏi y đang ở đâu, vì quan hệ của họ chưa tới bước đó.

Lâm Chức thuận tay đóng cửa lại, căn phòng được trang hoàng bởi gỗ thật, trước bàn trà có cái ghế đẩu. Cách đó không xa là một chiếc giường cho khách nằm nghỉ, bên ngoài còn có một bể tắm riêng. Chỉ là Minh Dao vẫn mặc giày da âu phục, hiển nhiên không định xuống ngâm mình.

Nhân viên phục vụ của nhà nghỉ tới rất nhanh, cô gái nhẹ nhàng gõ cửa, tiến vào thu dọn đồ trên bàn, lại bày lên trà bánh mới.

Ấm trà với những vết rạn màu xanh xám rót ra nước trà trong suốt, tỏa hương nhàn nhạt.

Minh Dao lại không để ý tới mùi hương trong mà đắng đó, chỉ ngửi được mùi hoa quế như có như không, mà mùi này không đến từ bánh gạo.

Lâm Chức cầm một cái bánh gạo tinh xảo, đặt ở bên môi, bột quế tô điểm thêm cho mùi hương và màu sắc của trà, bên trong là bơ ngọt mà không ngấy, giống bánh đại phúc*.

*Một loại bánh của Nhật Bản, tên gốc là daifuku だいふく



“Bánh này ngon đấy chứ. Hồ Đồng nói cái này ăn cũng bình thường nên tôi không gọi, quả nhiên không thể tin lời người có khẩu vị khác mình. Nếu không phải cậu ta có việc đột xuất phải rời đi cùng bạn gái thì giám đốc Minh cũng có thể gặp rồi, cậu ấy là em trai của ông chủ Bất Động Sản Khải Minh.”

Lâm Chức dùng khăn nóng bên cạnh lau vụn bánh trên tay, đầu lưỡi liếm chút bơ còn sót lại trên cánh môi.

Nghe như một lời đối thoại thường ngày để bầu không khí đỡ xấu hổ, lại tiết lộ vài tin tức.

Bàn tay đang thả lỏng bên người vô thức nắm chặt, ghen tuông bén nhọn từng chút từng chút chui vào trong tâm hồn Minh Dao, mang đến cảm giác đau nhói nhè nhẹ.

Hay lắm, không chỉ cùng nhau tắm suối nước nóng, lại còn chỉ có hai người với nhau.

Nhưng anh không thể hỏi, cũng không thể đòi.

Lâm Chức đã đồng ý với anh sẽ không hôn người đàn ông khác, sẽ không thân mật với người đàn ông khác, lại chưa từng nói sẽ không tắm suối nước nóng với người ta.

Những điều khoản giới hạn rõ ràng kia, từng cái đều đang nói cho anh biết anh cũng không có tư cách can thiệp vào mối quan hệ của Lâm Chức.

Đại não truyền đến cảm giác đau rất nhỏ khiến cảm xúc trở nên thiếu ổn định. Minh Dao rủ mắt che đi sự ảm đạm, trầm giọng ừ một tiếng xem như đáp lại.

Lâm Chức khen trà bánh xong lại đổi sang khen thứ khác, y nói: “Suối nước nóng ở đây cũng không tồi. Giám đốc Minh đến nói chuyện làm ăn không định ngâm mình một chút sao, cũng có lợi cho sức khỏe mà.”

“Bể tắm hôm nay tôi đi ngâm có hình dạng cánh bướm khá thú vị, ở giữa là một cái bình phong được thêu rất đẹp. Tiếc là tôi chỉ nhìn được hình thêu mặt sau, cái này hình như có hai mặt, mặt trước anh Quý có thấy, tôi chưa kịp hỏi trông như thế nào.”

Minh Dao khẽ nhúc nhích, dường như hiểu ra điều gì.

Nói vậy Hồ Đồng rời đi cùng bạn gái của gã là chuyện tốt, mặc dù để Lâm Chức và Quý Song Thành cùng tắm suối với nhau, nhưng ít ra mỗi người một bể.

Vậy cũng tốt, để tránh bị Quý Song Thành tâm tư xấu xa làm gì.

Tâm tình Minh Dao sáng sủa hơn hẳn, vừa chuẩn bị mở miệng lại nghe Lâm Chức lầm bầm: “Chắc để lần sau hỏi vậy.”

Lần sau??

Vẫn còn muốn cùng tắm suối nước nóng???

“Hồ Đồng cố tình giới thiệu hai người với nhau? Hắn có liên quan gì tới Khải Minh?” Minh Dao cau mày, lạnh lùng vạch trần ý đồ của Quý Song Thành.

“Xem như là có liên quan, hình như chưa chính thức triển khai hợp tác. Lại nói, có vẻ họ có hứng thú với dự án chúng ta vừa kí với chính phủ, có điều tôi không biết nhiều lắm, đằng nào mai tôi cũng chuyển công tác làm dự án khác rồi. Giám đốc Minh yên tâm đi, cái gì không được nói tôi sẽ không hé miệng.”

Lâm Chức thong thả nhấp một ngụm trà, thái độ từ tùy ý đến nghiêm túc.

Minh Dao bị lời y nói và thái độ bảo vệ lợi ích tập đoàn của y lấy lòng, thầm nghĩ Lâm Chức biết tên Quý Song Thành đó có động cơ không chính đáng là được. Nhưng ngay cả như vậy thì Lâm Chức vẫn qua lại với hắn.

Có điều tất cả đều là người trưởng thành, trên thương trường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Có đôi mấy chuyện cần lợi dụng nhau một chút cũng không nên xé ra, đều là đạo lí đối nhân xử thế, tất nhiên Lâm Chức không cần phải cắt đứt quan hệ với người ta.

Tâm trạng Minh Dao chập trùng lên xuống, lúc nắng lúc mưa.

Anh không hề ý thức được, chỉ trong thời gian ngắn, tâm tình mình đã bị Lâm Chức dẫn dắt, thậm chí là khống chế.



Thấy dáng vẻ suy tư của Minh Dao, ngón tay Lâm Chức nhẹ nhàng miết trên tách trà, chuẩn bị tiến hành khâu cuối cùng trong kế hoạch đêm nay.

Trong phòng có bể tắm, y không mượn cơ hội này thì thật đáng tiếc, tiện thể lại quyến rũ Minh Dao một chút, để anh ta càng thêm khắc sâu trong lòng.

Lâm Chức đang chuẩn bị mở miệng, điện thoại bỗng rung. Y lấy di động cất trong túi áo ra, nghe máy.

“Lâm Lâm ngâm xong chưa... Ờm... Chuyện của tôi cũng vừa xong... Ầy... Đúng rồi tôi có chuẩn bị vài tiết mục thư giãn cho cậu đấy, cậu đi làm chắc mệt lắm rồi, tắm suối nước nóng xong ra mát xa bấm huyệt là tuyệt vời luôn. Nhưng nhân viên nói là cậu không có trong phòng, đi đâu vậy, về rồi à?”

Là Hồ Đồng gọi, nói chuyện ấp a ấp úng.

Cậu hai nhà họ Hồ thường sẽ gọi tên đầy đủ của Lâm Chức, có khi nào tâm trạng tốt muốn mắc ói một chút mới gọi “Lâm Lâm”, lần này gọi như vậy đơn giản là do chột dạ.

Gã biết Lâm Chức và Quý Song Thành vừa từ bể tắm ra, muốn xin lỗi Lâm Chức nên mới dùng chiêu mời phục vụ này để y thư giãn một chút. Kết quả nhân viên lại báo với gã Lâm Chức không mở cửa, hình như là không có trong phòng. Gã lo là Lâm Chức bực mình không nói năng gì đã về nên mới vội vàng gọi hỏi thăm.

Dù sao cũng là gã hẹn người ta ra, chưa nói chuyện câu nào đã chạy mất, quả thật là không tốt lắm. Nhưng gã thật sự không giỏi mấy chuyện kinh doanh đàm phán đó, nghe người ta vòng vèo khúc khuỷu đấu trí với nhau, với gã mà nói thì khổ như bị kiến bò khắp người vậy.

Lâm Chức cười trêu: “Vẫn chưa về, tôi đang ở phòng bên trò chuyện với người ta, cảm ơn cậu hai đã có lòng.”

Lâm Chức không bật loa ngoài, nhưng y cũng không đặt điện thoại sát bên tai, cộng thêm khoảng cách giữa y và Minh Dao tương đối gần, thành ra Minh Dao cũng nghe được rõ ràng câu nói của Hồ Đồng.

Cúp máy xong, Lâm Chức đứng dậy mở cửa.

Người phục vụ cho Lâm Chức mà một cậu trai trẻ tuổi, bề ngoài tỏa nắng, tay cầm cái khay đặt tinh dầu và khăn tắm. Cậu ta thấy Lâm Chức thì thoáng sửng sốt, sau đó mất tự nhiên nở nụ cười. Trong đó ẩn giấu chút ngượng ngùng của tuổi mới lớn, khác với kiểu cười kinh doanh dành cho khách hàng.

Minh Dao thu hết biểu cảm của cậu ta vào trong mắt, thầm ghi nợ cho Hồ Đồng.

Không chỉ mời Lâm Chức đi tắm suối nước nóng, còn sắp xếp loại mát xa này cho y?

Minh Dao chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi sắc mặt đã tăm tối.

Anh đang định nói cậu ta có thể đi, nhưng mới phát ra âm tiết đầu tiên, Lâm Chức đã từ chối nhân viên phục vụ.

Lâm Chức đóng cửa lại, bưng theo cái khay đựng khăn mặt và tinh dầu kia.

Trái tim Minh Dao nhảy lên, chẳng lẽ Lâm Chức định... Nhưng mà anh mặc quần tây, không tiện lắm.

“Minh tiên sinh, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

Lâm Chức đi tới chiếc giường dành cho khách, mở lọ tinh dầu ra.

Tinh dầu này cũng là mùi hoa quế, chất lỏng màu vàng nhạt sóng sánh dưới ánh đèn mờ, tản ra hương thơm ngào ngạt.

Lâm Chức không cởi áo, chỉ hơi gập chân lại.

Tinh dầu xuôi theo bắp chân chầm chậm chảy xuống mắt cá, được Lâm Chức thoa đều.

Mùi hoa quế mỗi lúc một nồng, tựa như màn sương mãi không tan.
Chương trước Chương tiếp
Loading...