Phi Điển Hình Cứu Rỗi
Chương 53
Edit: Ry
Với câu hỏi của hệ thống trong đầu, Lâm Chức chọn tạm ngừng, sau đó để nó tắt tiếng.
Y nhìn bạn trai trước mắt, so với tuổi của y phải nói là quá nhỏ, cong mắt cười.
“Vậy đi, để bạn trai mới ra lò của em, mua cho em một cái váy.”
Lâm Chức cầm lá thư tình trong tay, đặt bên môi hôn một cái.
Đầu ngón tay Tống Gia Trúc vì kích động mà không kiềm nén được sự run rẩy. Rõ ràng nụ hôn của Lâm Chức không rơi trên môi cậu, nhưng cảm giác còn hoa mắt mê mẩn hơn cả khi rơi trên người, như thể cách một lớp da, hôn tới linh hồn và trái tim cậu.
Nhịp tim sắp lên một giá trị cao ngất, cậu thậm chí còn cảm giác được máu trong cơ thể sôi trào.
Tống Gia Trúc gật như mổ thóc, mua, mua thêm mấy cái cũng được.
Thoáng cái trong đầu cậu đã hiện lên vô vàn kiểu dáng. Từ lần đó mua váy cho Lâm Chức xong, cậu luôn để ý những thứ này.
“Bây giờ ra phố mua hay là mua trên mạng, anh chuyển tiền trước cho em nhé?”
“Đừng có vội, sẽ đến lúc anh trả tiền.”
Lâm Chức gấp gọn lá thư, cẩn thận đặt nó vào lại phong thư đáng yêu.
Y quay người về phòng, Tống Gia Trúc nhắm mắt theo sát.
Lâm Chức đặt phong thư vào ngăn kéo bàn học. Lúc y mở ngăn kéo, Tống Gia Trúc nhìn thấy móc chìa khóa của mình.
Chú mèo nhung đã từng phủ kín bụi bặm được tắm rửa sạch sẽ, tuy vẫn không thể rửa đi sự cũ kĩ, nhưng có thể thấy nó được yêu thương giữ gìn.
Đôi mắt Tống Gia Trúc sáng lên như sao, cảm giác mình cũng được người thương quý trọng nâng niu.
Lâm Chức bật điều hòa, để Tống Gia Trúc đi rót hai cốc nước.
Tống Gia Trúc nói ừ, lập tức ra ngoài.
Trong lúc cậu rót nước, nhìn thấy Lâm Chức tới phòng tắm, một lát sau thì nghe được tiếng nước.
Tống Gia Trúc bưng hai ly nước vào phòng, tự hỏi xem lát nữa nên ăn gì với Lâm Chức.
Ngày đầu tiên chính thức hẹn hò, cậu cảm thấy nên mời bạn trai đi ăn gì đó thật ngon, thế nên đã lên kế hoạch sẵn. Giờ đang nghỉ hè nên dư dả thời gian, có thể cùng Lâm Chức tới rất nhiều nơi.
Buổi tối nên hẹn hò ở đâu cho lãng mạn nhỉ, xem phim có vẻ hơi chán, nghe nói quảng trường phía Tây công viên có biểu diễn ảo thuật, không biết Lâm Chức có hứng không.
Tống Gia Trúc mê mẩn nghĩ, sực tỉnh vì tiếng mở cửa, sau đó ngu ngơ.
Kích thích to lớn về mặt thị giác khiến cậu tạm thời mất khả năng sử dụng ngôn ngữ, chỉ có thể nhìn Lâm Chức chằm chằm.
“Em mua váy rồi, giờ đến lượt anh trả tiền.”
Lâm Chức đi tới, ngồi bên giường.
Tóc y đã sấy khô một phần, hơi nước khiến mặt mày hồng hào nhuộm chút sương mông lung, giọt nước thuận theo chiếc cổ chảy xuống.
Bộ đồ này Lâm Chức mua qua mạng từ mấy ngày trước, chỉ đợi hôm nay để dùng.
Y chủ động là việc khó tránh khỏi, chứ theo tư tưởng của nam sinh ngây thơ này, chỉ e phải mấy năm nữa Tống Gia Trúc mới dám ngủ cùng y.
Tuổi không nhiều, nhưng tâm tư lại nhiều, cũng gọi là chững chạc đàng hoàng.
Lâm Chức đã ở trong tương lai của cậu, nên nếu phải rời đi trước, tất nhiên y sẽ muốn làm chút việc mà tương lai sẽ làm.
Mặc dù Lâm Chức có đam mê đặc thù, nhưng cũng không khuyến khích hành vi thân mật giữa học sinh cấp ba. Đây cũng là lí do từ đầu tới cuối y không đi quá giới hạn, chứ y đã muốn, làm sao Tống Gia Trúc chống cự được.
Yết hầu Tống Gia Trúc hoạt động, nghe vậy vô thức lục túi, định trả tiền cho cái váy này của bạn trai, tuy nó không hẳn là một cái váy theo định nghĩa bình thường.
Nó giống kiểu váy đồng phục nữ sinh thời dân quốc, nhưng thực tế thì trừ cái dáng có hơi hướm ra thì không giống một tí nào với mẫu gốc.
Phía trên là lụa mỏng trong suốt, cổ áo và ống tay áo là viền lụa màu lam, chân váy dài cũng màu lam, nhưng chất liệu giống với áo, đều là lụa mỏng.
Chân váy lụa màu lam cũng không thể che đậy ánh mắt.
Cổ áo thiết kế đứng, đoạn chỗ xương quai xanh thêu những đóa hoa thanh lịch.
Là dục vọng mơ hồ lại trực tiếp, trong mông lung lại thấy rõ vạn vật.
“Chuyển bao nhiêu?”
Giọng Tống Gia Trúc còn khàn hơn bình thường, không nhịn được nhìn đi chỗ khác, nhìn xuống vệt nhăn trên chiếc ga tinh khiết của Lâm Chức.
Bên trong váy lụa màu lam, da thịt thiếu niên trắng nõn, không cần nhìn trộm cũng biết là kiều diễm.
“Anh phải hỏi là trả như thế nào mới đúng, là đứng hay ngồi, nằm thẳng hay nằm nghiêng.”
“Bé câm, sao anh không nhìn em, em mặc cái này cho anh ngắm đấy, không đẹp à?”
Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc, điệu bộ y lười biếng thản nhiên, nhìn thiếu niên bối rối.
Dù cho Tống Gia Trúc đã có thể nói, Lâm Chức lại vẫn giữ biệt danh kia.
“Đẹp.”
Giọng Tống Gia Trúc vô thức trở nên khản đặc, nhìn vào mắt Lâm Chức.
Cặp mắt xinh đẹp luôn có vẻ vô tội, đang hài hước xấu xa dụ dỗ cậu, giống như đóa hoa diễm lệ tỏa mùi hương ngọt ngào, vờ như vô hại, lại có thể nuốt chửng người ta.
“Vậy trả tiền đi.”
Ngón tay Lâm Chức nhẹ nhàng giơ lên, thiết kế cổ áo vốn nông rộng, cộng thêm chất liệu sa mỏng, dễ dàng trượt xuống theo đường cong. Nhưng độ rộng của cổ áo có hạn chế, chỉ lộ ra được đầu vai trắng bóc mượt mà, rồi khó khăn dừng ở đó.
Lâm Chức vươn tay với Tống Gia Trúc, y biết Tống Gia Trúc hiểu tiền tệ y muốn là cái gì.
Tống Gia Trúc nắm tay người yêu, thậm chí còn hơi mất khống chế mà dùng sức.
Lâm Chức lộ vẻ đau đớn, cậu vội vã thả ra, giơ lên môi thổi thổi, hôn một chút như an ủi.
Từ bàn tay đến cổ tay, nụ hôn của cậu rơi trên nốt ruồi ở chính giữa, có vẻ như rất thích dấu ấn này, không ngừng để lại dấu hôn trên đó.
Thiếu niên nóng cháy như mặt trời vĩnh viễn không bao giờ lặn, dù hoàng hôn ngoài cửa sổ đã đi xa, sắc trời hỗn hợp với những rặng mây chanh hồng, cậu vẫn như bình minh mới nhú.
Lâm Chức hoảng hốt, phát hiện sự tình lại nằm ngoài dự đoán của mình.
Mặc dù trước đó y có quan sát thử, nhưng thực tế chưa tận mắt thấy bao giờ.
Y cho rằng thiếu niên chắc không thể khoa trương như người trưởng thành được, nhưng hiển nhiên y sai rồi.
Tại sao như vậy cũng được hả, chẳng lẽ mảnh vỡ nhân cách đồng bộ ở đặc điểm này?
Không thấy vô lý à?
Vì để duy trì thiết lập, Lâm Chức còn cố ý không chuẩn bị đủ đồ.
Bây giờ y hơi hối hận, đằng nào vai diễn của y cũng là cựu biến thái bám đuôi người khác, đáng lẽ y nên biến thái hơn mới đúng, để mình thoải mái là ưu tiên hàng đầu.
Tống Gia Trúc bắt được giây phút kinh ngạc, co rụt muốn lùi bước của Lâm Chức, dịu dàng lại kiên quyết nắm tay y, thậm chí đè lại váy lụa.
Cho dù là thiếu niên đơn thuần, thấy người trong lòng có biểu hiện như vậy cũng không khỏi kiêu ngạo một chút.
“Bé câm, anh biết em sợ đau mà.”
Tống Gia Trúc vốn cho rằng Lâm Chức muốn lùi bước, định chiều theo y, lại nghe được bạn trai bảo: “Nên anh phải kiên nhẫn vào đấy nhé, phải kiên nhẫn hơn cả lúc làm bài Vật Lý siêu phức tạp.”
Đến đây, cái gọi là kiềm chế của thiếu niên, dễ dàng sụp đổ.
Rèm phòng ngủ Lâm Chức cũng là lụa, nhưng có hai lớp dày, hiện đầy hoa văn phức tạp.
Có thể đảm bảo riêng tư, cũng để ánh sáng mờ nhạt tiến vào.
Một góc rèm chưa kéo kín, cộng thêm gió từ điều hòa khiến chúng đung đưa, ánh sáng cũng theo đó lay động.
Tống Gia Trúc là một người rất giỏi chịu đựng tịch mịch và cô độc, tài năng này giúp cậu có thể thoải mái tập trung vào một việc, cho tới khi thấy được thành quả.
Dù là vấn đề tính toán khiến cậu phải tìm đọc tài liệu, viết vài trang giấy nháp mới ra, hay là trình tự thí nghiệm phức tạp, cũng chưa từng khiến cậu rối bời, trừ hôm nay.
Điều hòa trong phòng đã được Lâm Chức chỉnh xuống mức thấp nhất, trán cậu lại vẫn lấm tấm mồ hôi, tập trung và chịu đựng.
Ngón tay luôn vững vàng cầm dụng cụ hóa học giờ ướt đẫm, ngay cả đầu lưỡi cũng có vị ngai ngái.
Cậu không tiếc dùng bất cứ cách thức gì để đạt được mục đích, cổ tay hơi cựa quậy, nhìn tấm lưng bên dưới lớp lụa run lên.
Lâm Chức nằm trên gối, ngửi mùi nước giặt quần áo từ người Tống Gia Trúc.
Trong mắt thiếu niên có sự xâm chiếm mạnh mẽ hiếm thấy, cậu là người xa cách với thế giới, giờ phút này lại hòa vào sâu hơn bất cứ ai.
Tống Gia Trúc là người cứng đầu tới mức cố chấp, thích tiến hành theo kế hoạch cố định.
Thế nên giao cho Lâm Chức một lần rồi, cậu mới yên tâm an ủi người yêu trong giây phút thư giãn.
“Chức Chức, thích em lắm.”
Cậu khẽ thủ thỉ, đôi mắt đen nhánh nóng hổi như lửa đốt.
Khi mới quen, Tống Gia Trúc còn nghĩ, người xấu xa như Lâm Chức sao lại thích khóc vậy chứ, nhưng dù cảm xúc là giả, nước mắt lại là thật.
Về sau nước mắt của Lâm Chức khiến trái tim cậu đau, nhưng cậu không ngờ rằng, nước mắt của y còn có thể thúc đẩy một cảm xúc hoàn toàn trái ngược khác, làm nó mãnh liệt sinh trưởng.
Bộ đồ lụa mỏng rẻ tiền, bạn trai nhỏ khẳng khái chi trả.
Đôi mắt Lâm Chức mờ mịt nhìn Tống Gia Trúc, lần này y không nói gì, nhóc câm đã tự kỉ.
Bởi vì nhiều năm không thể nói, Tống Gia Trúc hay hờn dỗi. Càng là người nhẫn nại không chịu thể hiện tính tình, khi bùng nổ lại càng đáng sợ, người càng ngây thơ, sẽ càng kiên trì với một điều.
Tống Gia Trúc từ bé tới lớn luôn là người học giỏi nhất, do có khiếm khuyết nên thực tế cậu còn giỏi hơn những người khác rất nhiều. Nhưng với một người cầu toàn như Tống Gia Trúc, chuyện này đủ để khiến 20 năm sau tỉnh mộng giữa đêm cũng phải hậm hực đấm giường.
Giọng Lâm Chức nghèn nghẹn, vỡ vụn mập mờ.
“Tống Gia Trúc, anh còn tưới nữa là sen đá đuối nước đấy.”
“Không.” Tống Gia Trúc khàn giọng đáp: “Anh sẽ chăm sóc cẩn thận.”
Chiều hoàng hôn đã tan biến, để lại bầu trời đêm sâu thẳm.
Váy lụa dúm dó vứt một bên, Lâm Chức cũng nhận được số tiền vượt xa giá trị bộ đồ, thậm chí nhiều tới mức tràn ra.
7 ngày tạm ngừng, thoáng cái đã một ngày trôi qua.
Lâm Chức thấy cuộc gọi nhỡ của ba mẹ trên điện thoại, vội vàng gọi lại giải thích là con về nhà ngủ cả đêm.
“Nhóc câm, anh theo họ chó hả?”
Lâm Chức chẹp miệng, Tống Gia Trúc thì mắt lấp lánh nhìn y, mặt mũi viết đầy hạnh phúc thỏa mãn.
Tống Gia Trúc khoa tay nói: Anh theo họ* em.
*Chơi chữ, chữ 属于 có nghĩa là thuộc về, lệ thuộc. Trong đó 属 đứng riêng thì nó kiểu nghĩa là thuộc, họ, giống loài
Lâm Chức im lặng một giây: “Sến thế.”
Tống Gia Trúc cũng im lặng, nếu không phải xấu hổ không dám nói thì cậu đã không dùng ngôn ngữ tay.
Lâm Chức chế giễu: “Nói được rồi thì đừng có giả câm, anh có ngon thì dùng miệng nói lại đi.”
Tống Gia Trúc còn chưa hiểu, Lâm Chức đưa lưng về phía cậu, chuẩn bị xuống giường xỏ dép. Trên bụng bỗng xuất hiện một cánh tay, y bị kéo về, đâm vào lồng ngực Tống Gia Trúc.
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của thiếu niên, cùng với hơi thở ấm áp: “Lâm Chức, anh thuộc về em.”
Căn phòng che đậy ánh nắng, lời hứa của thiếu niên giữa ngày hè cũng vĩnh cửu như năm tháng.
Lâm Chức rủ mắt, ánh sáng chuyển động trong con ngươi.
Ngày cuối cùng ở thế giới này, Lâm Chức theo kế hoạch cùng Tống Gia Trúc đi leo núi.
Khi 01 bắt đầu đếm ngược, y nhìn sang bạn trai bên cạnh.
“Tống Gia Trúc, thi đại học không phải là đích đến.”
Tống Gia Trúc nghi hoặc nhìn Lâm Chức, đương nhiên là cậu biết, đó chỉ là điểm xuất phát cho tương lai của họ.
Nhưng nghi hoặc nhanh chóng biến mất, giữa đoàn người, Lâm Chức tới sát gần, cho cậu một nụ hôn. Trên mặt cậu lập tức hiện vẻ ngạc nhiên cùng ngọt ngào vui sướng.
Trong tiếng tim đập, cậu nghe được lời chào của Lâm Chức: “Gặp nhau ở chặng tiếp theo nhé.”
Cuộc đời là con đường không biết điểm cuối, nhưng chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.
_____________________________
Cuối cùng cũng lết xong thế giới thứ 2 =)))))))) Chắc sang tuần bắt đầu thế giới 3, tạm thời vẫn chưa có lịch cố định cho bộ này nhé vì tui muốn hoàn 2 bộ kia trước ; ^ ;
Với câu hỏi của hệ thống trong đầu, Lâm Chức chọn tạm ngừng, sau đó để nó tắt tiếng.
Y nhìn bạn trai trước mắt, so với tuổi của y phải nói là quá nhỏ, cong mắt cười.
“Vậy đi, để bạn trai mới ra lò của em, mua cho em một cái váy.”
Lâm Chức cầm lá thư tình trong tay, đặt bên môi hôn một cái.
Đầu ngón tay Tống Gia Trúc vì kích động mà không kiềm nén được sự run rẩy. Rõ ràng nụ hôn của Lâm Chức không rơi trên môi cậu, nhưng cảm giác còn hoa mắt mê mẩn hơn cả khi rơi trên người, như thể cách một lớp da, hôn tới linh hồn và trái tim cậu.
Nhịp tim sắp lên một giá trị cao ngất, cậu thậm chí còn cảm giác được máu trong cơ thể sôi trào.
Tống Gia Trúc gật như mổ thóc, mua, mua thêm mấy cái cũng được.
Thoáng cái trong đầu cậu đã hiện lên vô vàn kiểu dáng. Từ lần đó mua váy cho Lâm Chức xong, cậu luôn để ý những thứ này.
“Bây giờ ra phố mua hay là mua trên mạng, anh chuyển tiền trước cho em nhé?”
“Đừng có vội, sẽ đến lúc anh trả tiền.”
Lâm Chức gấp gọn lá thư, cẩn thận đặt nó vào lại phong thư đáng yêu.
Y quay người về phòng, Tống Gia Trúc nhắm mắt theo sát.
Lâm Chức đặt phong thư vào ngăn kéo bàn học. Lúc y mở ngăn kéo, Tống Gia Trúc nhìn thấy móc chìa khóa của mình.
Chú mèo nhung đã từng phủ kín bụi bặm được tắm rửa sạch sẽ, tuy vẫn không thể rửa đi sự cũ kĩ, nhưng có thể thấy nó được yêu thương giữ gìn.
Đôi mắt Tống Gia Trúc sáng lên như sao, cảm giác mình cũng được người thương quý trọng nâng niu.
Lâm Chức bật điều hòa, để Tống Gia Trúc đi rót hai cốc nước.
Tống Gia Trúc nói ừ, lập tức ra ngoài.
Trong lúc cậu rót nước, nhìn thấy Lâm Chức tới phòng tắm, một lát sau thì nghe được tiếng nước.
Tống Gia Trúc bưng hai ly nước vào phòng, tự hỏi xem lát nữa nên ăn gì với Lâm Chức.
Ngày đầu tiên chính thức hẹn hò, cậu cảm thấy nên mời bạn trai đi ăn gì đó thật ngon, thế nên đã lên kế hoạch sẵn. Giờ đang nghỉ hè nên dư dả thời gian, có thể cùng Lâm Chức tới rất nhiều nơi.
Buổi tối nên hẹn hò ở đâu cho lãng mạn nhỉ, xem phim có vẻ hơi chán, nghe nói quảng trường phía Tây công viên có biểu diễn ảo thuật, không biết Lâm Chức có hứng không.
Tống Gia Trúc mê mẩn nghĩ, sực tỉnh vì tiếng mở cửa, sau đó ngu ngơ.
Kích thích to lớn về mặt thị giác khiến cậu tạm thời mất khả năng sử dụng ngôn ngữ, chỉ có thể nhìn Lâm Chức chằm chằm.
“Em mua váy rồi, giờ đến lượt anh trả tiền.”
Lâm Chức đi tới, ngồi bên giường.
Tóc y đã sấy khô một phần, hơi nước khiến mặt mày hồng hào nhuộm chút sương mông lung, giọt nước thuận theo chiếc cổ chảy xuống.
Bộ đồ này Lâm Chức mua qua mạng từ mấy ngày trước, chỉ đợi hôm nay để dùng.
Y chủ động là việc khó tránh khỏi, chứ theo tư tưởng của nam sinh ngây thơ này, chỉ e phải mấy năm nữa Tống Gia Trúc mới dám ngủ cùng y.
Tuổi không nhiều, nhưng tâm tư lại nhiều, cũng gọi là chững chạc đàng hoàng.
Lâm Chức đã ở trong tương lai của cậu, nên nếu phải rời đi trước, tất nhiên y sẽ muốn làm chút việc mà tương lai sẽ làm.
Mặc dù Lâm Chức có đam mê đặc thù, nhưng cũng không khuyến khích hành vi thân mật giữa học sinh cấp ba. Đây cũng là lí do từ đầu tới cuối y không đi quá giới hạn, chứ y đã muốn, làm sao Tống Gia Trúc chống cự được.
Yết hầu Tống Gia Trúc hoạt động, nghe vậy vô thức lục túi, định trả tiền cho cái váy này của bạn trai, tuy nó không hẳn là một cái váy theo định nghĩa bình thường.
Nó giống kiểu váy đồng phục nữ sinh thời dân quốc, nhưng thực tế thì trừ cái dáng có hơi hướm ra thì không giống một tí nào với mẫu gốc.
Phía trên là lụa mỏng trong suốt, cổ áo và ống tay áo là viền lụa màu lam, chân váy dài cũng màu lam, nhưng chất liệu giống với áo, đều là lụa mỏng.
Chân váy lụa màu lam cũng không thể che đậy ánh mắt.
Cổ áo thiết kế đứng, đoạn chỗ xương quai xanh thêu những đóa hoa thanh lịch.
Là dục vọng mơ hồ lại trực tiếp, trong mông lung lại thấy rõ vạn vật.
“Chuyển bao nhiêu?”
Giọng Tống Gia Trúc còn khàn hơn bình thường, không nhịn được nhìn đi chỗ khác, nhìn xuống vệt nhăn trên chiếc ga tinh khiết của Lâm Chức.
Bên trong váy lụa màu lam, da thịt thiếu niên trắng nõn, không cần nhìn trộm cũng biết là kiều diễm.
“Anh phải hỏi là trả như thế nào mới đúng, là đứng hay ngồi, nằm thẳng hay nằm nghiêng.”
“Bé câm, sao anh không nhìn em, em mặc cái này cho anh ngắm đấy, không đẹp à?”
Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc, điệu bộ y lười biếng thản nhiên, nhìn thiếu niên bối rối.
Dù cho Tống Gia Trúc đã có thể nói, Lâm Chức lại vẫn giữ biệt danh kia.
“Đẹp.”
Giọng Tống Gia Trúc vô thức trở nên khản đặc, nhìn vào mắt Lâm Chức.
Cặp mắt xinh đẹp luôn có vẻ vô tội, đang hài hước xấu xa dụ dỗ cậu, giống như đóa hoa diễm lệ tỏa mùi hương ngọt ngào, vờ như vô hại, lại có thể nuốt chửng người ta.
“Vậy trả tiền đi.”
Ngón tay Lâm Chức nhẹ nhàng giơ lên, thiết kế cổ áo vốn nông rộng, cộng thêm chất liệu sa mỏng, dễ dàng trượt xuống theo đường cong. Nhưng độ rộng của cổ áo có hạn chế, chỉ lộ ra được đầu vai trắng bóc mượt mà, rồi khó khăn dừng ở đó.
Lâm Chức vươn tay với Tống Gia Trúc, y biết Tống Gia Trúc hiểu tiền tệ y muốn là cái gì.
Tống Gia Trúc nắm tay người yêu, thậm chí còn hơi mất khống chế mà dùng sức.
Lâm Chức lộ vẻ đau đớn, cậu vội vã thả ra, giơ lên môi thổi thổi, hôn một chút như an ủi.
Từ bàn tay đến cổ tay, nụ hôn của cậu rơi trên nốt ruồi ở chính giữa, có vẻ như rất thích dấu ấn này, không ngừng để lại dấu hôn trên đó.
Thiếu niên nóng cháy như mặt trời vĩnh viễn không bao giờ lặn, dù hoàng hôn ngoài cửa sổ đã đi xa, sắc trời hỗn hợp với những rặng mây chanh hồng, cậu vẫn như bình minh mới nhú.
Lâm Chức hoảng hốt, phát hiện sự tình lại nằm ngoài dự đoán của mình.
Mặc dù trước đó y có quan sát thử, nhưng thực tế chưa tận mắt thấy bao giờ.
Y cho rằng thiếu niên chắc không thể khoa trương như người trưởng thành được, nhưng hiển nhiên y sai rồi.
Tại sao như vậy cũng được hả, chẳng lẽ mảnh vỡ nhân cách đồng bộ ở đặc điểm này?
Không thấy vô lý à?
Vì để duy trì thiết lập, Lâm Chức còn cố ý không chuẩn bị đủ đồ.
Bây giờ y hơi hối hận, đằng nào vai diễn của y cũng là cựu biến thái bám đuôi người khác, đáng lẽ y nên biến thái hơn mới đúng, để mình thoải mái là ưu tiên hàng đầu.
Tống Gia Trúc bắt được giây phút kinh ngạc, co rụt muốn lùi bước của Lâm Chức, dịu dàng lại kiên quyết nắm tay y, thậm chí đè lại váy lụa.
Cho dù là thiếu niên đơn thuần, thấy người trong lòng có biểu hiện như vậy cũng không khỏi kiêu ngạo một chút.
“Bé câm, anh biết em sợ đau mà.”
Tống Gia Trúc vốn cho rằng Lâm Chức muốn lùi bước, định chiều theo y, lại nghe được bạn trai bảo: “Nên anh phải kiên nhẫn vào đấy nhé, phải kiên nhẫn hơn cả lúc làm bài Vật Lý siêu phức tạp.”
Đến đây, cái gọi là kiềm chế của thiếu niên, dễ dàng sụp đổ.
Rèm phòng ngủ Lâm Chức cũng là lụa, nhưng có hai lớp dày, hiện đầy hoa văn phức tạp.
Có thể đảm bảo riêng tư, cũng để ánh sáng mờ nhạt tiến vào.
Một góc rèm chưa kéo kín, cộng thêm gió từ điều hòa khiến chúng đung đưa, ánh sáng cũng theo đó lay động.
Tống Gia Trúc là một người rất giỏi chịu đựng tịch mịch và cô độc, tài năng này giúp cậu có thể thoải mái tập trung vào một việc, cho tới khi thấy được thành quả.
Dù là vấn đề tính toán khiến cậu phải tìm đọc tài liệu, viết vài trang giấy nháp mới ra, hay là trình tự thí nghiệm phức tạp, cũng chưa từng khiến cậu rối bời, trừ hôm nay.
Điều hòa trong phòng đã được Lâm Chức chỉnh xuống mức thấp nhất, trán cậu lại vẫn lấm tấm mồ hôi, tập trung và chịu đựng.
Ngón tay luôn vững vàng cầm dụng cụ hóa học giờ ướt đẫm, ngay cả đầu lưỡi cũng có vị ngai ngái.
Cậu không tiếc dùng bất cứ cách thức gì để đạt được mục đích, cổ tay hơi cựa quậy, nhìn tấm lưng bên dưới lớp lụa run lên.
Lâm Chức nằm trên gối, ngửi mùi nước giặt quần áo từ người Tống Gia Trúc.
Trong mắt thiếu niên có sự xâm chiếm mạnh mẽ hiếm thấy, cậu là người xa cách với thế giới, giờ phút này lại hòa vào sâu hơn bất cứ ai.
Tống Gia Trúc là người cứng đầu tới mức cố chấp, thích tiến hành theo kế hoạch cố định.
Thế nên giao cho Lâm Chức một lần rồi, cậu mới yên tâm an ủi người yêu trong giây phút thư giãn.
“Chức Chức, thích em lắm.”
Cậu khẽ thủ thỉ, đôi mắt đen nhánh nóng hổi như lửa đốt.
Khi mới quen, Tống Gia Trúc còn nghĩ, người xấu xa như Lâm Chức sao lại thích khóc vậy chứ, nhưng dù cảm xúc là giả, nước mắt lại là thật.
Về sau nước mắt của Lâm Chức khiến trái tim cậu đau, nhưng cậu không ngờ rằng, nước mắt của y còn có thể thúc đẩy một cảm xúc hoàn toàn trái ngược khác, làm nó mãnh liệt sinh trưởng.
Bộ đồ lụa mỏng rẻ tiền, bạn trai nhỏ khẳng khái chi trả.
Đôi mắt Lâm Chức mờ mịt nhìn Tống Gia Trúc, lần này y không nói gì, nhóc câm đã tự kỉ.
Bởi vì nhiều năm không thể nói, Tống Gia Trúc hay hờn dỗi. Càng là người nhẫn nại không chịu thể hiện tính tình, khi bùng nổ lại càng đáng sợ, người càng ngây thơ, sẽ càng kiên trì với một điều.
Tống Gia Trúc từ bé tới lớn luôn là người học giỏi nhất, do có khiếm khuyết nên thực tế cậu còn giỏi hơn những người khác rất nhiều. Nhưng với một người cầu toàn như Tống Gia Trúc, chuyện này đủ để khiến 20 năm sau tỉnh mộng giữa đêm cũng phải hậm hực đấm giường.
Giọng Lâm Chức nghèn nghẹn, vỡ vụn mập mờ.
“Tống Gia Trúc, anh còn tưới nữa là sen đá đuối nước đấy.”
“Không.” Tống Gia Trúc khàn giọng đáp: “Anh sẽ chăm sóc cẩn thận.”
Chiều hoàng hôn đã tan biến, để lại bầu trời đêm sâu thẳm.
Váy lụa dúm dó vứt một bên, Lâm Chức cũng nhận được số tiền vượt xa giá trị bộ đồ, thậm chí nhiều tới mức tràn ra.
7 ngày tạm ngừng, thoáng cái đã một ngày trôi qua.
Lâm Chức thấy cuộc gọi nhỡ của ba mẹ trên điện thoại, vội vàng gọi lại giải thích là con về nhà ngủ cả đêm.
“Nhóc câm, anh theo họ chó hả?”
Lâm Chức chẹp miệng, Tống Gia Trúc thì mắt lấp lánh nhìn y, mặt mũi viết đầy hạnh phúc thỏa mãn.
Tống Gia Trúc khoa tay nói: Anh theo họ* em.
*Chơi chữ, chữ 属于 có nghĩa là thuộc về, lệ thuộc. Trong đó 属 đứng riêng thì nó kiểu nghĩa là thuộc, họ, giống loài
Lâm Chức im lặng một giây: “Sến thế.”
Tống Gia Trúc cũng im lặng, nếu không phải xấu hổ không dám nói thì cậu đã không dùng ngôn ngữ tay.
Lâm Chức chế giễu: “Nói được rồi thì đừng có giả câm, anh có ngon thì dùng miệng nói lại đi.”
Tống Gia Trúc còn chưa hiểu, Lâm Chức đưa lưng về phía cậu, chuẩn bị xuống giường xỏ dép. Trên bụng bỗng xuất hiện một cánh tay, y bị kéo về, đâm vào lồng ngực Tống Gia Trúc.
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của thiếu niên, cùng với hơi thở ấm áp: “Lâm Chức, anh thuộc về em.”
Căn phòng che đậy ánh nắng, lời hứa của thiếu niên giữa ngày hè cũng vĩnh cửu như năm tháng.
Lâm Chức rủ mắt, ánh sáng chuyển động trong con ngươi.
Ngày cuối cùng ở thế giới này, Lâm Chức theo kế hoạch cùng Tống Gia Trúc đi leo núi.
Khi 01 bắt đầu đếm ngược, y nhìn sang bạn trai bên cạnh.
“Tống Gia Trúc, thi đại học không phải là đích đến.”
Tống Gia Trúc nghi hoặc nhìn Lâm Chức, đương nhiên là cậu biết, đó chỉ là điểm xuất phát cho tương lai của họ.
Nhưng nghi hoặc nhanh chóng biến mất, giữa đoàn người, Lâm Chức tới sát gần, cho cậu một nụ hôn. Trên mặt cậu lập tức hiện vẻ ngạc nhiên cùng ngọt ngào vui sướng.
Trong tiếng tim đập, cậu nghe được lời chào của Lâm Chức: “Gặp nhau ở chặng tiếp theo nhé.”
Cuộc đời là con đường không biết điểm cuối, nhưng chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.
_____________________________
Cuối cùng cũng lết xong thế giới thứ 2 =)))))))) Chắc sang tuần bắt đầu thế giới 3, tạm thời vẫn chưa có lịch cố định cho bộ này nhé vì tui muốn hoàn 2 bộ kia trước ; ^ ;