Phi Điển Hình Cứu Rỗi
Chương 67
Edit: Ry
Lâm Chức không tới gần, thậm chí còn ngậm cành đào đứng xa một chút, bí mật quan sát.
Trên người y có miếng ngọc mà Bùi Đạc khắc phù lên, không lo bị phát hiện.
Ban đầu là y cảm nhận được kêu gọi của hoa đào yêu với phân thân nên tới quan sát xem, dù sao nó cũng chuẩn bị thành thức ăn của mình. Lâm Chức muốn biết rõ hơn về tình trạng của nó, suy nghĩ có nên ra tay không và nên ra tay như thế nào.
Không ngờ vừa tới đã chứng kiến cảnh hòa thượng bắt yêu. Theo tiếng tụng kinh của hòa thượng, ánh sáng vàng nhạt tựa như sợi xích quấn quanh cành lá của cây đào.
Mặt đất khẽ chấn động, khiến người ta có cảm giác cây đào chuẩn bị bật rễ lên chạy. Tán cây cũng rung lắc kịch liệt như có gió lớn càn quét dù trời đang lặng gió.
Yêu khí màu hồng nhạt tràn ngập trong không khí, tiếng tụng kinh của hòa thượng cũng càng lúc càng nhanh.
Có vẻ như họ đang giằng co đấu pháp, hòa thượng mở mắt ra, đâm thiền trượng vào cây đào.
Cánh hoa rơi đầy trời như mưa, có vẻ yêu dị quỷ quyệt.
Những cánh hoa này bén như châm, rơi xuống người hòa thượng. Cà sa của vị hòa thượng nọ bay lên theo động tác của hắn, vải vóc va chạm với cánh hoa lại tạo thành âm thanh như tiếng đao kiếm chấn động.
Lúc này một cô gái nhảy ra từ thân cây, chạy như bay về phía Bắc.
Hòa thượng lập tức đuổi theo, Lâm Chức cũng chạy theo mấy bước, lại nghe được 01 bảo.
01: [Kí chủ, nó không ở bên đó, anh chạy ngược hướng rồi!]
Lâm Chức giật mình, lập tức quay đầu chạy về phía ngược lại.
Không phải là y tin tưởng 01 hơn bản thân, chỉ là trong tình huống này, rất có thể y đang bị yêu thuật che mắt, nhưng 01 sẽ không.
Lâm Chức biến thành hình người, một tay cầm nhánh đào một tay vận chuyển yêu lực, nhanh chóng phát hiện sơ hở.
Về khoản huyễn thuật, Hồ tộc phải nói là có thiên phú trời ban, đôi mắt Lâm Chức lóe lên vệt tối, bấm quyết nói: “Phá.”
Sương mù màu hồng lập tức tản, Lâm Chức nhìn thấy con yêu quái đang chạy trốn, vội đuổi theo sau.
Nếu là hoa đào yêu thời kì sung sức, Lâm Chức sẽ không tùy tiện hành động, nhưng nó đã bị tên hòa thượng vừa rồi làm tổn thương nguyên khí, tình trạng rất tệ.
Trong lúc chạy trốn, cơ thể của nó dần trở nên trong suốt, rõ ràng là đang cố chống đỡ, nhưng không hề tiêu tán.
Bất lợi của các yêu quái hệ thực vật là bản thể của chúng không thể tự ý di chuyển. Hoa đào yêu chạy thật, nhưng bản thể của nó vẫn ở chỗ cũ. Hòa thượng phá giải huyễn thuật xong chắc chắn sẽ trở lại chỗ bản thể nghĩ cách tìm nó.
Chạy sâu vào trong núi, hoa đào yêu bỗng quay đầu, nghiêm nghị nói: “Ra đây.”
Lâm Chức cảm thấy nhánh đào trong tay nóng rực, y không che giấu hành tung nữa, xuất hiện trước mặt hoa đào yêu.
“Hồ ly?”
Hoa đào yêu ngửi được mùi của Lâm Chức, rất kinh ngạc, vẻ mặt không ngừng biến đổi giữa mừng rỡ và đề phòng.
“Mặc dù ta không biết tại sao ngươi có nhánh đào của ta, nhưng ít ra chúng ta đều là yêu. Đằng sau có tên hòa thượng đang đuổi theo ta, nếu ngươi có thể giúp, ta sẽ báo đáp ân tình.”
“Nếu ta từ chối thì sao?”
Lâm Chức giơ tay trái lên, ngón tay thon dài trắng nõn biến thành móng vuốt.
“Ngươi muốn ăn ta?” Hoa đào yêu tức giận, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm: “Ngươi chưa chắc đã thắng được ta. Tên hòa thượng kia sắp đuổi tới đây rồi, nếu ngươi cứ khăng khăng đấu với ta thì cả hai đều không thoát được!”
Thấy yêu hồ không dao động, yêu khí tạo thành cơn lốc cuốn lên áo bào của hoa đào yêu. Nó vội vàng nói tiếp: “Giờ ngươi có ăn ta thì cũng là đôi bên cùng có hại, huống hồ luyện hóa là một việc rất mạo hiểm. Ta có khế ước với hơn mười con người, ta có thể để chúng mang trái tim của nam nhân tới cho ngươi.”
Hiển nhiên hoa đào yêu cho rằng hồ yêu nghe vậy sẽ động lòng. Một bên là cắn nuốt yêu quái có nguy cơ nhất định, một bên là thịt người cuồn cuộn, ai cũng biết phải chọn cái sau, mà hồ yêu nổi tiếng thích ăn tim của nam nhân.
Con hồ yêu mà ả ta gặp trăm năm trước cũng thích vui vầy với nam nhân, hút cạn tinh khí của họ rồi ăn tim. Con hồ ly đó chết trong trận diệt hồ, và vì để tránh bị nhóm Thiên Sư tiện thể thanh lý, hoa đào yêu đã phải trốn rất lâu.
Rừng hoa đào kia là nơi ở ả ta đã tỉ mỉ lựa chọn, cách xa kinh thành lẫn chùa miếu đạo quán, bên cạnh còn có một cái miếu cũ cầu nhân duyên, có hồng khí để che giấu yêu khí. Mà ả còn rất cẩn thận trong việc thu thập máu người, ai ngờ vẫn bị một tên hòa thượng phát hiện. Ả đấu với hắn mấy canh giờ, vất vả lắm mới chạy được lại gặp con hồ ly muốn ăn thịt mình, đúng là xui xẻo.
“Ta không có hứng thú với tim người.”
Lâm Chức chưa nói hết câu đã lao tới tấn công hoa đào yêu.
Y không định ăn nó ngay bây giờ. Chuyện bên phía Trịnh Giai Linh còn chưa rõ thế nào, Lâm Chức muốn mang hoa đào yêu về cho Bùi Đạc, đợi Bùi Đạc hỏi chuyện rồi lại nuốt nó.
Hoa đào yêu vội vàng né tránh, vai vẫn bị cào cho một vết chảy máu. Đối diện với cặp con ngươi màu tím kia, hoa đào yêu bỗng hoảng hốt.
Khoảnh khắc đó ả ta quên rằng mình đang trong hiểm cảnh, tâm trí dồn hết vào cặp mắt xinh đẹp kia, thậm chí còn có tư tưởng chỉ cần y mở miệng, dù nói cái gì ả cũng sẽ nghe theo.
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến đôi mắt đang hỗn loạn của hoa đào yêu lập tức tỉnh táo lại, nhưng hồ yêu đã ngay gần gang tấc.
Rõ ràng vẫn là dáng vẻ con người, bàn tay đang bóp cổ ả lại là móng vuốt cáo bén nhọn.
Thiếu niên xinh đẹp mỉm cười dưới trăng, bên dưới lớp da mĩ miều đó lại là yêu quái đáng sợ.
Mị hoặc của Hồ tộc quả nhiên dùng tốt, vừa rồi Lâm Chức chịu đứng nghe hoa đào yêu lải nhải là vì muốn kích hoạt yêu thuật.
“Đừng ăn tôi!” Hoa đào yêu hốt hoảng xin tha. Ả chẳng ngờ hôm nay lại mất mạng ở đây, vội vàng nói: “Tôi bằng lòng trở thành người hầu cho ngài, từ giờ về sau luôn nghe lệnh ngài. Như vậy chắc chắn có lời hơn là ngài ăn thịt tôi ngay bây giờ. Tôi có thể vì ngài làm mọi chuyện, kể cả việc hầu hạ trên giường.”
Lâm Chức nghe được câu cuối thì không khỏi thắc mắc, danh tiếng của hồ yêu tệ vậy cơ à?
“Ta không thích nữ.”
Lâm Chức dứt khoát từ chối, để tránh hoa đào yêu bị y mang về lại dám nói với Bùi Đạc cái gì mà có thể hầu hạ trên giường, như thế đảm bảo nó sẽ bị Bùi Đạc bóp nát.
Hoa đào yêu nghe xong không hề nhụt chí, thậm chí còn sáng mắt: “Tôi cũng có thể làm nam nhân!”
Thân là một cây đào, nó vốn không có giới tính.
Chỉ nháy mắt sau hoa đào yêu đã từ thiếu nữ xinh đẹp biến thành thiếu niên xinh đẹp.
Cái này không chỉ khiến 01 cạn lời, ngay cả Lâm Chức cũng không biết phải nói gì.
Y bắt đầu suy xét việc có nên mang hoa đào yêu về không, vì có lẽ nó sẽ không chỉ bị bóp nát thôi đâu.
Lâm Chức chỉ đăm chiêu một giây, y nhạy bén cảm nhận được cơn gió sau lưng, lập tức né một cành đào nhọn hoắt đâm tới.
Hoa đào yêu tranh thủ thoát khỏi tay Lâm Chức, sương mù màu hồng lại tràn ngập, không thấy nó đâu nữa.
Yêu vật thành tinh luôn gian xảo như vậy, Lâm Chức không hề khinh thường nó, y chỉ không ngờ hoa đào yêu vẫn còn sức mạnh, lợi dụng việc biến đổi giới tính để phân tán sự chú ý của mình.
Trong sương mù, Lâm Chức biến về nguyên hình, chạy về một hướng.
Khi cào hoa đào yêu, y đã để lại mùi của mình trên người nó.
Chú cáo với bộ long tím lao như bay trong đêm, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn một cái bóng mờ.
Sương mù che đi ánh trăng, đêm càng thêm sâu.
Bàn cờ trong sân có thế cờ dở dang, thanh niên cầm quân đen có đôi mắt lạnh lẽo.
Thị nữ con rối đã biến mất khỏi góc sân, giảm tối đa sự hiện diện của mình.
Trời đằng Đông đã có màu trắng, sương sớm làm ướt áo.
Thị nữ con rối đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Bùi Đạc đứng dậy, vào trong phòng tắm rửa.
Hắn biết hồ ly nhỏ không gặp nguy hiểm tới tính mạng, cũng cảm nhận được nó đã rời khỏi kinh thành, không biết đi dâu.
Bùi Đạc bắt đầu có ý nghĩ đi tìm nó, lại bị chính hắn đè xuống.
Bọn họ có giao dịch, Lâm Chức sẽ không tự ý bỏ đi.
Thứ hắn nuôi không phải một con cáo bình thường, không cần lo thả ra ngoài nó sẽ chạy mất không trở lại.
Thanh niên ngâm mình trong nước nóng, mặt nước phản chiếu cặp mắt lạnh như băng của hắn.
Cơn đau bỗng ập tới, khiến sắc mặt hắn càng thêm đáng sợ.
Hắn theo thói quen tìm kiếm bóng dáng hồ ly nhỏ, nhưng ánh mắt vừa lia sang đã nhớ nó ra ngoài cả đêm chưa về.
Bùi Đạc cố nén cơn đau co rút trên trán, cực kì khó chịu.
Hắn đứng dậy khiến mặt nước dập dềnh, sau đó trở về phẳng lặng, nhưng cảm xúc trong lòng Bùi Đạc như dời sông lấp biển.
Tự tiện chạy tới nơi xa như vậy, xa tới mức hắn không thể cảm nhận được, bên ngoài tốt đẹp vậy sao?
Y không biết ngoài đó nguy hiểm cỡ nào sao, chỉ là một con yêu quái với nửa trái tim, lỡ gặp yêu vật khác hoặc trừ yêu sư thì sao. Càng miễn bàn tới đám người vẫn đang theo dõi nửa trái tim còn lại của y, hận không thể mổ xẻ lấy nó đi ngay bây giờ.
Cơn đau như muốn xé toang đầu khiến mặt Bùi Đạc trắng bệch, hắn tựa vào đầu giường, nhắm mắt chịu đựng nỗi đau.
Hắn đã quen mỗi lúc đau đớn sẽ vuốt bộ lông mềm của hồ ly, giờ nhóc con đó không có ở đây, hắn thế mà lại sinh ra ảo giác.
Bùi Đạc đột nhiên mở mắt, đối mặt với ánh mắt đầy vô tội của hồ ly lông tím.
Lâm Chức lập tức cho Bùi Đạc một thuật an thần. Tuy hắn chưa nói gì, nhưng y có thể cảm nhận được sự tức giận của Bùi đại nhân, nên trước khi hắn mở miệng đã cướp lời: “Đại nhân, chắc là tôi sẽ phải nghỉ ngơi một lúc.”
Lâm Chức nói xong là nằm ra giường, không cho Bùi Đạc cơ hội mở miệng.
Y đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, cả đêm y đuổi hoa đào yêu trốn, cuối cùng nó chắp cánh cũng không thoát.
Trong lúc đấu đá, hoa đào yêu định ăn thịt người bồi bổ rồi giết y, Lâm Chức không thể trói nó mang về nữa, đành giết rồi nuốt chửng tại chỗ.
Thật ra tìm một chỗ an toàn để luyện hóa rồi dưỡng thương sẽ ổn thỏa hơn. Nhưng Lâm Chức sợ mấy ngày sau mình mới trở lại, Bùi Đạc tìm không được y thì trình độ biến thái sẽ tăng thêm, khiến con đường cứu rỗi long đong, đành phải cố mà lết về.
Cũng may có miếng ngọc Bùi Đạc cho, hiệu quả ẩn nấp vẫn còn, y không bị chặn lại.
Bùi Đạc phát hiện hồ ly nhỏ vô cùng chật vật, bộ lông luôn bông xù mềm mại giờ rối bời, có mấy chỗ còn bết dính máu. Ngay cả màu lông cũng ảm đạm đi nhiều, quanh người còn lửng lơ sương mù màu hồng.
Bên cạnh đuôi cáo có một nhánh đào, cánh hoa màu đỏ trên đó đã héo khô.
“Mới thấy ngươi có chút tiền đồ, không ngờ lại liều lĩnh như vậy, không để ý một cái đã biến bản thân thành thế này.”
Đúng là Bùi Đạc không ngờ Lâm Chức lại cắn nuốt hoa đào yêu, chuyện này hơi lạ, nhưng hắn có thể đợi Lâm Chức tỉnh rồi hỏi.
Cơn đau tới đột ngột và biến mất cũng đột ngột, Bùi Đạc bế hồ ly đã ngủ say lên, bảo thị nữ chuẩn bị nước ấm.
Ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng nâng đầu nó, một tay khác tỉ mỉ rửa trôi vết bẩn trên bộ lông.
Sương mù hồng nhạt theo nhịp thở của hồ ly dần bao trùm căn phòng.
Lúc tắm cho Lâm Chức, Bùi Đạc phát hiện lục lạc của y lại to hơn, có thể nói là to gấp đôi hồi mới gặp.
Ngón tay vô tình sượt qua, cảm giác mềm mại đàn hồi khiến hắn thoáng ngừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Phổ cập kiến thức khoa học: Cái đó của cáo đực vào mùa hạ sẽ trống rỗng, rồi nó to dần, tới mùa xuân mới hoàn toàn lộ ra. Do Lâm Chức hiện đang là yêu quái nên tui đẩy thời gian lên nhanh một chút, lại thêm ẻm mới nuốt con hoa đào yêu nên tốc độ phồng lên lại càng nhanh.
______________________________________
Tuần trước quên không đăng chương bộ này nên tuần này đăng bù 2 chương nhé =))))))))))))) Cuối tuần tới không có chương vì tui đi chơi~
Lâm Chức không tới gần, thậm chí còn ngậm cành đào đứng xa một chút, bí mật quan sát.
Trên người y có miếng ngọc mà Bùi Đạc khắc phù lên, không lo bị phát hiện.
Ban đầu là y cảm nhận được kêu gọi của hoa đào yêu với phân thân nên tới quan sát xem, dù sao nó cũng chuẩn bị thành thức ăn của mình. Lâm Chức muốn biết rõ hơn về tình trạng của nó, suy nghĩ có nên ra tay không và nên ra tay như thế nào.
Không ngờ vừa tới đã chứng kiến cảnh hòa thượng bắt yêu. Theo tiếng tụng kinh của hòa thượng, ánh sáng vàng nhạt tựa như sợi xích quấn quanh cành lá của cây đào.
Mặt đất khẽ chấn động, khiến người ta có cảm giác cây đào chuẩn bị bật rễ lên chạy. Tán cây cũng rung lắc kịch liệt như có gió lớn càn quét dù trời đang lặng gió.
Yêu khí màu hồng nhạt tràn ngập trong không khí, tiếng tụng kinh của hòa thượng cũng càng lúc càng nhanh.
Có vẻ như họ đang giằng co đấu pháp, hòa thượng mở mắt ra, đâm thiền trượng vào cây đào.
Cánh hoa rơi đầy trời như mưa, có vẻ yêu dị quỷ quyệt.
Những cánh hoa này bén như châm, rơi xuống người hòa thượng. Cà sa của vị hòa thượng nọ bay lên theo động tác của hắn, vải vóc va chạm với cánh hoa lại tạo thành âm thanh như tiếng đao kiếm chấn động.
Lúc này một cô gái nhảy ra từ thân cây, chạy như bay về phía Bắc.
Hòa thượng lập tức đuổi theo, Lâm Chức cũng chạy theo mấy bước, lại nghe được 01 bảo.
01: [Kí chủ, nó không ở bên đó, anh chạy ngược hướng rồi!]
Lâm Chức giật mình, lập tức quay đầu chạy về phía ngược lại.
Không phải là y tin tưởng 01 hơn bản thân, chỉ là trong tình huống này, rất có thể y đang bị yêu thuật che mắt, nhưng 01 sẽ không.
Lâm Chức biến thành hình người, một tay cầm nhánh đào một tay vận chuyển yêu lực, nhanh chóng phát hiện sơ hở.
Về khoản huyễn thuật, Hồ tộc phải nói là có thiên phú trời ban, đôi mắt Lâm Chức lóe lên vệt tối, bấm quyết nói: “Phá.”
Sương mù màu hồng lập tức tản, Lâm Chức nhìn thấy con yêu quái đang chạy trốn, vội đuổi theo sau.
Nếu là hoa đào yêu thời kì sung sức, Lâm Chức sẽ không tùy tiện hành động, nhưng nó đã bị tên hòa thượng vừa rồi làm tổn thương nguyên khí, tình trạng rất tệ.
Trong lúc chạy trốn, cơ thể của nó dần trở nên trong suốt, rõ ràng là đang cố chống đỡ, nhưng không hề tiêu tán.
Bất lợi của các yêu quái hệ thực vật là bản thể của chúng không thể tự ý di chuyển. Hoa đào yêu chạy thật, nhưng bản thể của nó vẫn ở chỗ cũ. Hòa thượng phá giải huyễn thuật xong chắc chắn sẽ trở lại chỗ bản thể nghĩ cách tìm nó.
Chạy sâu vào trong núi, hoa đào yêu bỗng quay đầu, nghiêm nghị nói: “Ra đây.”
Lâm Chức cảm thấy nhánh đào trong tay nóng rực, y không che giấu hành tung nữa, xuất hiện trước mặt hoa đào yêu.
“Hồ ly?”
Hoa đào yêu ngửi được mùi của Lâm Chức, rất kinh ngạc, vẻ mặt không ngừng biến đổi giữa mừng rỡ và đề phòng.
“Mặc dù ta không biết tại sao ngươi có nhánh đào của ta, nhưng ít ra chúng ta đều là yêu. Đằng sau có tên hòa thượng đang đuổi theo ta, nếu ngươi có thể giúp, ta sẽ báo đáp ân tình.”
“Nếu ta từ chối thì sao?”
Lâm Chức giơ tay trái lên, ngón tay thon dài trắng nõn biến thành móng vuốt.
“Ngươi muốn ăn ta?” Hoa đào yêu tức giận, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm: “Ngươi chưa chắc đã thắng được ta. Tên hòa thượng kia sắp đuổi tới đây rồi, nếu ngươi cứ khăng khăng đấu với ta thì cả hai đều không thoát được!”
Thấy yêu hồ không dao động, yêu khí tạo thành cơn lốc cuốn lên áo bào của hoa đào yêu. Nó vội vàng nói tiếp: “Giờ ngươi có ăn ta thì cũng là đôi bên cùng có hại, huống hồ luyện hóa là một việc rất mạo hiểm. Ta có khế ước với hơn mười con người, ta có thể để chúng mang trái tim của nam nhân tới cho ngươi.”
Hiển nhiên hoa đào yêu cho rằng hồ yêu nghe vậy sẽ động lòng. Một bên là cắn nuốt yêu quái có nguy cơ nhất định, một bên là thịt người cuồn cuộn, ai cũng biết phải chọn cái sau, mà hồ yêu nổi tiếng thích ăn tim của nam nhân.
Con hồ yêu mà ả ta gặp trăm năm trước cũng thích vui vầy với nam nhân, hút cạn tinh khí của họ rồi ăn tim. Con hồ ly đó chết trong trận diệt hồ, và vì để tránh bị nhóm Thiên Sư tiện thể thanh lý, hoa đào yêu đã phải trốn rất lâu.
Rừng hoa đào kia là nơi ở ả ta đã tỉ mỉ lựa chọn, cách xa kinh thành lẫn chùa miếu đạo quán, bên cạnh còn có một cái miếu cũ cầu nhân duyên, có hồng khí để che giấu yêu khí. Mà ả còn rất cẩn thận trong việc thu thập máu người, ai ngờ vẫn bị một tên hòa thượng phát hiện. Ả đấu với hắn mấy canh giờ, vất vả lắm mới chạy được lại gặp con hồ ly muốn ăn thịt mình, đúng là xui xẻo.
“Ta không có hứng thú với tim người.”
Lâm Chức chưa nói hết câu đã lao tới tấn công hoa đào yêu.
Y không định ăn nó ngay bây giờ. Chuyện bên phía Trịnh Giai Linh còn chưa rõ thế nào, Lâm Chức muốn mang hoa đào yêu về cho Bùi Đạc, đợi Bùi Đạc hỏi chuyện rồi lại nuốt nó.
Hoa đào yêu vội vàng né tránh, vai vẫn bị cào cho một vết chảy máu. Đối diện với cặp con ngươi màu tím kia, hoa đào yêu bỗng hoảng hốt.
Khoảnh khắc đó ả ta quên rằng mình đang trong hiểm cảnh, tâm trí dồn hết vào cặp mắt xinh đẹp kia, thậm chí còn có tư tưởng chỉ cần y mở miệng, dù nói cái gì ả cũng sẽ nghe theo.
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến đôi mắt đang hỗn loạn của hoa đào yêu lập tức tỉnh táo lại, nhưng hồ yêu đã ngay gần gang tấc.
Rõ ràng vẫn là dáng vẻ con người, bàn tay đang bóp cổ ả lại là móng vuốt cáo bén nhọn.
Thiếu niên xinh đẹp mỉm cười dưới trăng, bên dưới lớp da mĩ miều đó lại là yêu quái đáng sợ.
Mị hoặc của Hồ tộc quả nhiên dùng tốt, vừa rồi Lâm Chức chịu đứng nghe hoa đào yêu lải nhải là vì muốn kích hoạt yêu thuật.
“Đừng ăn tôi!” Hoa đào yêu hốt hoảng xin tha. Ả chẳng ngờ hôm nay lại mất mạng ở đây, vội vàng nói: “Tôi bằng lòng trở thành người hầu cho ngài, từ giờ về sau luôn nghe lệnh ngài. Như vậy chắc chắn có lời hơn là ngài ăn thịt tôi ngay bây giờ. Tôi có thể vì ngài làm mọi chuyện, kể cả việc hầu hạ trên giường.”
Lâm Chức nghe được câu cuối thì không khỏi thắc mắc, danh tiếng của hồ yêu tệ vậy cơ à?
“Ta không thích nữ.”
Lâm Chức dứt khoát từ chối, để tránh hoa đào yêu bị y mang về lại dám nói với Bùi Đạc cái gì mà có thể hầu hạ trên giường, như thế đảm bảo nó sẽ bị Bùi Đạc bóp nát.
Hoa đào yêu nghe xong không hề nhụt chí, thậm chí còn sáng mắt: “Tôi cũng có thể làm nam nhân!”
Thân là một cây đào, nó vốn không có giới tính.
Chỉ nháy mắt sau hoa đào yêu đã từ thiếu nữ xinh đẹp biến thành thiếu niên xinh đẹp.
Cái này không chỉ khiến 01 cạn lời, ngay cả Lâm Chức cũng không biết phải nói gì.
Y bắt đầu suy xét việc có nên mang hoa đào yêu về không, vì có lẽ nó sẽ không chỉ bị bóp nát thôi đâu.
Lâm Chức chỉ đăm chiêu một giây, y nhạy bén cảm nhận được cơn gió sau lưng, lập tức né một cành đào nhọn hoắt đâm tới.
Hoa đào yêu tranh thủ thoát khỏi tay Lâm Chức, sương mù màu hồng lại tràn ngập, không thấy nó đâu nữa.
Yêu vật thành tinh luôn gian xảo như vậy, Lâm Chức không hề khinh thường nó, y chỉ không ngờ hoa đào yêu vẫn còn sức mạnh, lợi dụng việc biến đổi giới tính để phân tán sự chú ý của mình.
Trong sương mù, Lâm Chức biến về nguyên hình, chạy về một hướng.
Khi cào hoa đào yêu, y đã để lại mùi của mình trên người nó.
Chú cáo với bộ long tím lao như bay trong đêm, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn một cái bóng mờ.
Sương mù che đi ánh trăng, đêm càng thêm sâu.
Bàn cờ trong sân có thế cờ dở dang, thanh niên cầm quân đen có đôi mắt lạnh lẽo.
Thị nữ con rối đã biến mất khỏi góc sân, giảm tối đa sự hiện diện của mình.
Trời đằng Đông đã có màu trắng, sương sớm làm ướt áo.
Thị nữ con rối đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Bùi Đạc đứng dậy, vào trong phòng tắm rửa.
Hắn biết hồ ly nhỏ không gặp nguy hiểm tới tính mạng, cũng cảm nhận được nó đã rời khỏi kinh thành, không biết đi dâu.
Bùi Đạc bắt đầu có ý nghĩ đi tìm nó, lại bị chính hắn đè xuống.
Bọn họ có giao dịch, Lâm Chức sẽ không tự ý bỏ đi.
Thứ hắn nuôi không phải một con cáo bình thường, không cần lo thả ra ngoài nó sẽ chạy mất không trở lại.
Thanh niên ngâm mình trong nước nóng, mặt nước phản chiếu cặp mắt lạnh như băng của hắn.
Cơn đau bỗng ập tới, khiến sắc mặt hắn càng thêm đáng sợ.
Hắn theo thói quen tìm kiếm bóng dáng hồ ly nhỏ, nhưng ánh mắt vừa lia sang đã nhớ nó ra ngoài cả đêm chưa về.
Bùi Đạc cố nén cơn đau co rút trên trán, cực kì khó chịu.
Hắn đứng dậy khiến mặt nước dập dềnh, sau đó trở về phẳng lặng, nhưng cảm xúc trong lòng Bùi Đạc như dời sông lấp biển.
Tự tiện chạy tới nơi xa như vậy, xa tới mức hắn không thể cảm nhận được, bên ngoài tốt đẹp vậy sao?
Y không biết ngoài đó nguy hiểm cỡ nào sao, chỉ là một con yêu quái với nửa trái tim, lỡ gặp yêu vật khác hoặc trừ yêu sư thì sao. Càng miễn bàn tới đám người vẫn đang theo dõi nửa trái tim còn lại của y, hận không thể mổ xẻ lấy nó đi ngay bây giờ.
Cơn đau như muốn xé toang đầu khiến mặt Bùi Đạc trắng bệch, hắn tựa vào đầu giường, nhắm mắt chịu đựng nỗi đau.
Hắn đã quen mỗi lúc đau đớn sẽ vuốt bộ lông mềm của hồ ly, giờ nhóc con đó không có ở đây, hắn thế mà lại sinh ra ảo giác.
Bùi Đạc đột nhiên mở mắt, đối mặt với ánh mắt đầy vô tội của hồ ly lông tím.
Lâm Chức lập tức cho Bùi Đạc một thuật an thần. Tuy hắn chưa nói gì, nhưng y có thể cảm nhận được sự tức giận của Bùi đại nhân, nên trước khi hắn mở miệng đã cướp lời: “Đại nhân, chắc là tôi sẽ phải nghỉ ngơi một lúc.”
Lâm Chức nói xong là nằm ra giường, không cho Bùi Đạc cơ hội mở miệng.
Y đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, cả đêm y đuổi hoa đào yêu trốn, cuối cùng nó chắp cánh cũng không thoát.
Trong lúc đấu đá, hoa đào yêu định ăn thịt người bồi bổ rồi giết y, Lâm Chức không thể trói nó mang về nữa, đành giết rồi nuốt chửng tại chỗ.
Thật ra tìm một chỗ an toàn để luyện hóa rồi dưỡng thương sẽ ổn thỏa hơn. Nhưng Lâm Chức sợ mấy ngày sau mình mới trở lại, Bùi Đạc tìm không được y thì trình độ biến thái sẽ tăng thêm, khiến con đường cứu rỗi long đong, đành phải cố mà lết về.
Cũng may có miếng ngọc Bùi Đạc cho, hiệu quả ẩn nấp vẫn còn, y không bị chặn lại.
Bùi Đạc phát hiện hồ ly nhỏ vô cùng chật vật, bộ lông luôn bông xù mềm mại giờ rối bời, có mấy chỗ còn bết dính máu. Ngay cả màu lông cũng ảm đạm đi nhiều, quanh người còn lửng lơ sương mù màu hồng.
Bên cạnh đuôi cáo có một nhánh đào, cánh hoa màu đỏ trên đó đã héo khô.
“Mới thấy ngươi có chút tiền đồ, không ngờ lại liều lĩnh như vậy, không để ý một cái đã biến bản thân thành thế này.”
Đúng là Bùi Đạc không ngờ Lâm Chức lại cắn nuốt hoa đào yêu, chuyện này hơi lạ, nhưng hắn có thể đợi Lâm Chức tỉnh rồi hỏi.
Cơn đau tới đột ngột và biến mất cũng đột ngột, Bùi Đạc bế hồ ly đã ngủ say lên, bảo thị nữ chuẩn bị nước ấm.
Ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng nâng đầu nó, một tay khác tỉ mỉ rửa trôi vết bẩn trên bộ lông.
Sương mù hồng nhạt theo nhịp thở của hồ ly dần bao trùm căn phòng.
Lúc tắm cho Lâm Chức, Bùi Đạc phát hiện lục lạc của y lại to hơn, có thể nói là to gấp đôi hồi mới gặp.
Ngón tay vô tình sượt qua, cảm giác mềm mại đàn hồi khiến hắn thoáng ngừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Phổ cập kiến thức khoa học: Cái đó của cáo đực vào mùa hạ sẽ trống rỗng, rồi nó to dần, tới mùa xuân mới hoàn toàn lộ ra. Do Lâm Chức hiện đang là yêu quái nên tui đẩy thời gian lên nhanh một chút, lại thêm ẻm mới nuốt con hoa đào yêu nên tốc độ phồng lên lại càng nhanh.
______________________________________
Tuần trước quên không đăng chương bộ này nên tuần này đăng bù 2 chương nhé =))))))))))))) Cuối tuần tới không có chương vì tui đi chơi~