Phi Điển Hình Cứu Rỗi
Chương 70
Edit: Ry
Đây là lần thứ hai Bùi Thịnh thấy Bùi Đạc lạnh mặt rõ rệt như vậy, lần trước là khi bị lũ người kia hợp tác tạo áp lực bắt Bùi Vân Chi vào cung.
Bùi Thịnh biết ngay là mình đã nói sai, hận không thể quay ngược thời gian tự vả mồm mình.
Lắm mồm như thế để làm gì! Thừa biết có bao nhiêu người đã mất mạng vì lỡ lời, thế mà còn dám đoán già đoán non với cáo cưng của đường huynh!
Bùi Thịnh gật như mổ thóc, không dám mở miệng nữa, đề tài này rõ là càng nói càng sai. Tiểu hồ ly trưởng thành thì liên quan gì tới cậu, dù có biến thành người thì cậu cũng không xen vào.
Lâm Chức lại cười, Bùi Đạc như vậy cũng thật thú vị.
Bùi Đạc phát hiện Lâm Chức cười thì nhéo tai y.
Tiểu hồ ly này thế mà còn dám cười, đúng là cái đồ vô tâm.
Không phải đêm nào Bùi Đạc cũng dùng lối đi về Bùi phủ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ở trong cung, nghỉ ngơi ở điện phụ.
Nhóm thái giám tì nữ biết Bùi Đạc không thích có người hầu bên cạnh đã tập thể rút lui, chỉ chừa lại hai người gác đêm.
Gió đêm lồng lộng trên hành lang, Bùi Đạc ôm hồ ly lông xù, ngửi mùi thơm ngọt ngào truyền tới từ y.
“Buổi trưa ở trong điện ngươi cười vui nhỉ, muốn tìm hồ ly về làm bạn à?”
Bùi Đạc nhắc lại chuyện cũ, hắn chưa quên đâu.
Hồ ly nhỏ trong ngực hắn lắc đầu như trống bỏi, biểu thị kháng cự.
“Đám hồ ly mở linh trí tôi còn không thèm, huống hồ là cáo bình thường.”
Tộc yêu hồ sinh ra đã có linh trí, biết cách tu luyện, tất nhiên không thể gộp chung với động vật bình thường.
“Vậy nếu có hồ nữ cùng tộc thì ngươi sẽ thích à?”
Bùi Đạc cười gằn, tiếng cười có vẻ lạnh lẽo.
Lâm Chức rất thành thật bảo: “Thật ra là không.”
Bùi Đạc nghe vậy mới thấy thoải mái hơn một chút. Vật nhỏ mình nuôi sao có thể để mấy thứ khác tùy tiện chạm vào. Nghĩ đến việc bộ lông mềm mượt này sẽ được người khác vuốt ve, ánh mắt hắn rét lạnh hơn mấy độ.
Nhưng Bùi Đạc mới thư giãn được mấy giây, hồ ly nhỏ đã thẳng thắn nói tiếp: “Tôi không thích nữ, nếu là nam thì còn được. Tiếc là không có đồng tộc nào như vậy.”
Không chỉ có đồng tộc, trong trí nhớ của nguyên chủ, cáo đực cũng chỉ muốn gần gũi với con cái.
Bùi Đạc cúi xuống nhìn hồ yêu.
May là trong điện không có người ngoài, chứ không e là người nọ sẽ không dám thở. Vị hoạn quan làm điên đảo triều chính này đang có vẻ mặt hết sức đáng sợ.
Lâm Chức thầm cảm thán, y không cần ngẩng lên nhìn cũng biết nhiệt độ trong mắt Bùi Đạc lúc này còn lạnh hơn cả đêm thu.
Áo bào tím thêu hoa văn chìm màu đỏ tung bay giữa không trung, Bùi Đạc ôm hồ ly tiếp tục đi về phía trước. Hắn thong thả vuốt lông Lâm Chức, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói lại mềm mỏng, thậm chí còn nghe được tiếng cười.
“Thật đáng tiếc, quả thật rất đáng tiếc. Chi bằng ta nghĩ cách cho ngươi được thỏa lòng?”
Hắn như một vị chủ nhân đầy trách nhiệm, cân nhắc tới cả chuyện này cho yêu sủng.
“Cách gì ạ?”
Lâm Chức tò mò hỏi, trong đầu cũng thắc mắc, chẳng lẽ Bùi Đạc định đích thân ra trận?
Cái này hơi nằm ngoài dự đoán của Lâm Chức, tiến độ nhanh quá rồi, y cứ nghĩ là mình sẽ phải dùng dạng người quyến rũ hắn thêm mấy lần mới đủ.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Đôi mắt Bùi Đạc sâu thẳm, ẩn giấu ngọn lửa buốt giá.
Hắn đang cố dằn xuống lửa giận của mình, càng thêm cảm thấy cần phải giám sát con hồ ly không biết kiềm chế bản năng này hơn. Lỡ y bị người khác lừa mất thì Bùi Đạc không dám đảm bảo mình sẽ không chém người thành muôn mảnh.
Hắn giữ lại mạng sống cho Lâm Chức, hứa hẹn sẽ lấy về nửa trái tim cho y, còn nuôi y. Từ ăn uống hàng ngày cho tới khôi phục yêu lực, hắn đều phụ trách. Vậy chuyện này cũng nên do hắn xử lý.
Giường trong tẩm cung của điện Ngọc Huyễn còn lớn hơn giường ở Bùi phủ, bên trên đặt đệm gấm mềm mại.
Bùi Đạc thả hồ ly nhỏ lên đệm, đối diện với ánh mắt ngơ ngác của nó.
Ngón tay lạnh như băng của quyền hoạn chạm vào vật thể hình trụ màu hồng, còn hơi đè lên cặp lục lạc.
Đầu Lâm Chức trống rỗng, y phát hiện tình huống hơi sai lệch so với tưởng tượng của mình.
Không được, thế này vượt quá mức quy định, y không muốn như vậy. Y không muốn mình ở trong lòng Bùi Đạc chỉ là một con cáo.
Hồ ly trước mặt bỗng biến thành hình người, ngón tay Bùi Đạc cứng đờ giữa không trung, nhìn thiếu niên dịch về sau, dùng chăn bọc lấy chính mình. Y hốt hoảng nói: “Đại nhân, tôi không muốn biết phương pháp đó. Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh, không cần ngài ra tay, tôi vẫn muốn giữ nó.”
Bùi Đạc sửng sốt, sau đó đỡ trán cười thành tiếng.
Hắn vĩnh viễn không hiểu được trong đầu con hồ ly này nghĩ cái gì, nhưng ngẫm lại thì hành vi lời nói vừa rồi của hắn đúng là có hơi hướm “một lần giải quyết triệt để, không lo về sau“.
Đôi mắt hồ ly của Lâm Chức vì tủi thân mà càng thêm vô tội, trong mắt có lớp sương mờ, đôi chân mảnh mai gập lại, bị mền gấm che đi vài phần.
Có lẽ là nuôi lâu, cũng có thể là vì đã gặp ở trong mộng cảnh lần trước, Bùi Đạc không bài xích dạng người của Lâm Chức. Hắn nhìn thiếu niên trên giường, nghĩ xem nên giải thích sao cho rõ.
“Đại nhân, ngài đừng nhìn tôi như thế.”
Thiếu niên hồ yêu đột nhiên mở miệng, nghiêng đầu né tránh ánh mắt Bùi Đạc, phần cổ đỏ nhạt phản chiếu trong mắt hắn.
Hàng mi dài rung rung thể hiện sự bối rối, Lâm Chức ngượng ngùng, nhỏ giọng bảo: “Ngài quá đẹp.”
Chất giọng thiếu niên vốn thanh thanh trở nên mềm mại, như đắm mình trong suối nóng.
Bùi Đạc phát hiện y kín đáo kéo chăn lên cao hơn một chút, hình như còn cọ cọ với biên độ nhỏ.
Tiểu hồ ly mặc dù thẳng tính, nhưng cũng không ngu, y không dám để lộ bản tính quyến rũ của mình vì sợ bị hắn bẻ mất. Nhưng lại không quá thông minh, che giấu không tới nơi tới chốn.
Bùi Đạc bỗng nổi ý trêu ngươi. Hắn không giải thích ngay mà cứ như vậy nhìn Lâm Chức, muốn xem tiếp theo y sẽ ứng xử như thế nào, biến lại về dạng cáo à?
Có lẽ là vì quá căng thẳng, tai cáo và cái đuôi bông xù bỗng mọc ra ngay trước mắt Bùi Đạc.
Y không làm vậy còn đỡ, y làm vậy khiến Bùi Đạc không khỏi nhớ tới ngày hôm đó y ở trong ao nước ôm đuôi.
Lúc ấy mời hắn tới sờ, giờ lại dán cả người lên vách tường, chỉ muốn tránh hắn thật xa.
Hắn chưa từng làm tổn thương y, tại sao phải sợ hắn như vậy.
Thưởng thức đủ rồi, Bùi Đạc mới nói: “Yên tâm, ta không định làm vậy. Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta là hạng người bạc bẽo vậy sao?”
Lâm Chức lầm bầm: “Ai bảo ngài là Trấn Yêu Sư.”
Y thì thầm nhưng Bùi Đạc vẫn nghe được.
Trong tình huống có thể thấy rõ thiên địch mạnh yếu, yêu vật tất nhiên sẽ sợ.
Vừa sợ vừa kính, người xung quanh Bùi Đạc luôn có thái độ như vậy với hắn, Bùi Thịnh còn như vậy, huống hồ là Lâm Chức.
“Lâm Chức, ngươi là yêu sủng của ta, chỉ cần ngươi không làm trái với hai quy tắc ta đặt ra ban đầu, tất nhiên ta sẽ không làm gì ngươi.”
Không hiểu sao Bùi Đạc thấy phiền muộn, hắn nói, vẫy tay với y như bao lần vẫy gọi hồ ly.
Hồ yêu theo bản năng lại gần hắn, mái tóc dài mềm mượt được ngón tay trắng lạnh của thanh niên chải vuốt.
“Hồ yêu khó tìm. Thế gian này có vô số nam nhân nhưng phần lớn đều là hạng ô trọc. Ta lo yêu tính của ngươi mất khống chế sẽ làm tổn hại tới tính mạng con người, nên muốn dùng cách này để giải quyết giúp ngươi.”
Ban đầu Bùi Đạc không định làm vậy, nhưng hồ yêu đột nhiên hóa thành hình người, hắn đổi ý.
Bùi Đạc mở cái tủ bên cạnh giường ra.
Mặc dù hắn không bao giờ dùng những thứ này, nhưng người trong cung luôn chuẩn bị sẵn. Trước kia Bùi Đạc không quan tâm, không ngờ lại có ngày chúng phát huy tác dụng.
Lâm Chức đã biết Bùi Đạc muốn làm gì, hơi ngạc nhiên, lập tức điều chỉnh kế hoạch của mình.
Những lời Bùi Đạc vừa nói y không tin dù chỉ một chữ, hắn vốn dĩ không định tìm hồ yêu cho y, chứ đừng nói là đàn ông.
Về phần tại sao hắn không đích thân ra trận, Lâm Chức không rõ là Bùi Đạc không muốn bại lộ việc mình không phải thái giám, hay do hắn thật sự không có cảm giác.
Bùi Đạc cầm đồ trở lại, đập vào mắt là cảnh thiếu niên tai cáo ngồi trên giường tò mò nhìn hắn.
Yêu làm gì có cái gọi là thẹn thùng, thiếu niên luôn bộc trực như vậy.
Đuôi cáo đong đưa, phe phẩy trước thân.
Chú cá nhỏ tinh xảo khắc bằng ngọc, sáng lên sắc màu ấm áp dưới ánh nến.
“Đại nhân?”
Lâm Chức nghiêng đầu, tai cáo cũng theo đó lệch sang bên.
Bùi Đạc cúi xuống chạm vào đuôi cáo màu tím, nhìn y và nói: “Trước kia ta chỉ nghĩ ngươi là yêu, chưa từng nghĩ ngươi là người, nhưng ngươi đã có thể hóa người thì cũng nên có dáng vẻ giống con người.”
“Không được phép để người khác chạm vào đuôi và tai, rõ chưa?”
Ngón tay của Bùi Đạc lần theo lông đuôi mò xuống, bóp phần gốc đuôi*.
Linh khí phun trào bên cạnh Lâm Chức, uy áp của Trấn Yêu Sư cao cấp nhất đổ ập xuống.
*Cho bạn nào không biết thì phần gốc đuôi là điểm nhạy cảm của mấy con này nhé =)))))))))))))))))))))), giống chó mèo ấy.
____________________________
Có thể bạn đã biết nhưng thôi cứ báo cho yên tâm, bộ này ra chương lết rất rất chậm vì tui đang tập trung cho Vũ khí. Dự kiến phải tới tháng 9 mới bắt đầu ra chương đều lại được.
Đây là lần thứ hai Bùi Thịnh thấy Bùi Đạc lạnh mặt rõ rệt như vậy, lần trước là khi bị lũ người kia hợp tác tạo áp lực bắt Bùi Vân Chi vào cung.
Bùi Thịnh biết ngay là mình đã nói sai, hận không thể quay ngược thời gian tự vả mồm mình.
Lắm mồm như thế để làm gì! Thừa biết có bao nhiêu người đã mất mạng vì lỡ lời, thế mà còn dám đoán già đoán non với cáo cưng của đường huynh!
Bùi Thịnh gật như mổ thóc, không dám mở miệng nữa, đề tài này rõ là càng nói càng sai. Tiểu hồ ly trưởng thành thì liên quan gì tới cậu, dù có biến thành người thì cậu cũng không xen vào.
Lâm Chức lại cười, Bùi Đạc như vậy cũng thật thú vị.
Bùi Đạc phát hiện Lâm Chức cười thì nhéo tai y.
Tiểu hồ ly này thế mà còn dám cười, đúng là cái đồ vô tâm.
Không phải đêm nào Bùi Đạc cũng dùng lối đi về Bùi phủ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ở trong cung, nghỉ ngơi ở điện phụ.
Nhóm thái giám tì nữ biết Bùi Đạc không thích có người hầu bên cạnh đã tập thể rút lui, chỉ chừa lại hai người gác đêm.
Gió đêm lồng lộng trên hành lang, Bùi Đạc ôm hồ ly lông xù, ngửi mùi thơm ngọt ngào truyền tới từ y.
“Buổi trưa ở trong điện ngươi cười vui nhỉ, muốn tìm hồ ly về làm bạn à?”
Bùi Đạc nhắc lại chuyện cũ, hắn chưa quên đâu.
Hồ ly nhỏ trong ngực hắn lắc đầu như trống bỏi, biểu thị kháng cự.
“Đám hồ ly mở linh trí tôi còn không thèm, huống hồ là cáo bình thường.”
Tộc yêu hồ sinh ra đã có linh trí, biết cách tu luyện, tất nhiên không thể gộp chung với động vật bình thường.
“Vậy nếu có hồ nữ cùng tộc thì ngươi sẽ thích à?”
Bùi Đạc cười gằn, tiếng cười có vẻ lạnh lẽo.
Lâm Chức rất thành thật bảo: “Thật ra là không.”
Bùi Đạc nghe vậy mới thấy thoải mái hơn một chút. Vật nhỏ mình nuôi sao có thể để mấy thứ khác tùy tiện chạm vào. Nghĩ đến việc bộ lông mềm mượt này sẽ được người khác vuốt ve, ánh mắt hắn rét lạnh hơn mấy độ.
Nhưng Bùi Đạc mới thư giãn được mấy giây, hồ ly nhỏ đã thẳng thắn nói tiếp: “Tôi không thích nữ, nếu là nam thì còn được. Tiếc là không có đồng tộc nào như vậy.”
Không chỉ có đồng tộc, trong trí nhớ của nguyên chủ, cáo đực cũng chỉ muốn gần gũi với con cái.
Bùi Đạc cúi xuống nhìn hồ yêu.
May là trong điện không có người ngoài, chứ không e là người nọ sẽ không dám thở. Vị hoạn quan làm điên đảo triều chính này đang có vẻ mặt hết sức đáng sợ.
Lâm Chức thầm cảm thán, y không cần ngẩng lên nhìn cũng biết nhiệt độ trong mắt Bùi Đạc lúc này còn lạnh hơn cả đêm thu.
Áo bào tím thêu hoa văn chìm màu đỏ tung bay giữa không trung, Bùi Đạc ôm hồ ly tiếp tục đi về phía trước. Hắn thong thả vuốt lông Lâm Chức, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói lại mềm mỏng, thậm chí còn nghe được tiếng cười.
“Thật đáng tiếc, quả thật rất đáng tiếc. Chi bằng ta nghĩ cách cho ngươi được thỏa lòng?”
Hắn như một vị chủ nhân đầy trách nhiệm, cân nhắc tới cả chuyện này cho yêu sủng.
“Cách gì ạ?”
Lâm Chức tò mò hỏi, trong đầu cũng thắc mắc, chẳng lẽ Bùi Đạc định đích thân ra trận?
Cái này hơi nằm ngoài dự đoán của Lâm Chức, tiến độ nhanh quá rồi, y cứ nghĩ là mình sẽ phải dùng dạng người quyến rũ hắn thêm mấy lần mới đủ.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Đôi mắt Bùi Đạc sâu thẳm, ẩn giấu ngọn lửa buốt giá.
Hắn đang cố dằn xuống lửa giận của mình, càng thêm cảm thấy cần phải giám sát con hồ ly không biết kiềm chế bản năng này hơn. Lỡ y bị người khác lừa mất thì Bùi Đạc không dám đảm bảo mình sẽ không chém người thành muôn mảnh.
Hắn giữ lại mạng sống cho Lâm Chức, hứa hẹn sẽ lấy về nửa trái tim cho y, còn nuôi y. Từ ăn uống hàng ngày cho tới khôi phục yêu lực, hắn đều phụ trách. Vậy chuyện này cũng nên do hắn xử lý.
Giường trong tẩm cung của điện Ngọc Huyễn còn lớn hơn giường ở Bùi phủ, bên trên đặt đệm gấm mềm mại.
Bùi Đạc thả hồ ly nhỏ lên đệm, đối diện với ánh mắt ngơ ngác của nó.
Ngón tay lạnh như băng của quyền hoạn chạm vào vật thể hình trụ màu hồng, còn hơi đè lên cặp lục lạc.
Đầu Lâm Chức trống rỗng, y phát hiện tình huống hơi sai lệch so với tưởng tượng của mình.
Không được, thế này vượt quá mức quy định, y không muốn như vậy. Y không muốn mình ở trong lòng Bùi Đạc chỉ là một con cáo.
Hồ ly trước mặt bỗng biến thành hình người, ngón tay Bùi Đạc cứng đờ giữa không trung, nhìn thiếu niên dịch về sau, dùng chăn bọc lấy chính mình. Y hốt hoảng nói: “Đại nhân, tôi không muốn biết phương pháp đó. Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh, không cần ngài ra tay, tôi vẫn muốn giữ nó.”
Bùi Đạc sửng sốt, sau đó đỡ trán cười thành tiếng.
Hắn vĩnh viễn không hiểu được trong đầu con hồ ly này nghĩ cái gì, nhưng ngẫm lại thì hành vi lời nói vừa rồi của hắn đúng là có hơi hướm “một lần giải quyết triệt để, không lo về sau“.
Đôi mắt hồ ly của Lâm Chức vì tủi thân mà càng thêm vô tội, trong mắt có lớp sương mờ, đôi chân mảnh mai gập lại, bị mền gấm che đi vài phần.
Có lẽ là nuôi lâu, cũng có thể là vì đã gặp ở trong mộng cảnh lần trước, Bùi Đạc không bài xích dạng người của Lâm Chức. Hắn nhìn thiếu niên trên giường, nghĩ xem nên giải thích sao cho rõ.
“Đại nhân, ngài đừng nhìn tôi như thế.”
Thiếu niên hồ yêu đột nhiên mở miệng, nghiêng đầu né tránh ánh mắt Bùi Đạc, phần cổ đỏ nhạt phản chiếu trong mắt hắn.
Hàng mi dài rung rung thể hiện sự bối rối, Lâm Chức ngượng ngùng, nhỏ giọng bảo: “Ngài quá đẹp.”
Chất giọng thiếu niên vốn thanh thanh trở nên mềm mại, như đắm mình trong suối nóng.
Bùi Đạc phát hiện y kín đáo kéo chăn lên cao hơn một chút, hình như còn cọ cọ với biên độ nhỏ.
Tiểu hồ ly mặc dù thẳng tính, nhưng cũng không ngu, y không dám để lộ bản tính quyến rũ của mình vì sợ bị hắn bẻ mất. Nhưng lại không quá thông minh, che giấu không tới nơi tới chốn.
Bùi Đạc bỗng nổi ý trêu ngươi. Hắn không giải thích ngay mà cứ như vậy nhìn Lâm Chức, muốn xem tiếp theo y sẽ ứng xử như thế nào, biến lại về dạng cáo à?
Có lẽ là vì quá căng thẳng, tai cáo và cái đuôi bông xù bỗng mọc ra ngay trước mắt Bùi Đạc.
Y không làm vậy còn đỡ, y làm vậy khiến Bùi Đạc không khỏi nhớ tới ngày hôm đó y ở trong ao nước ôm đuôi.
Lúc ấy mời hắn tới sờ, giờ lại dán cả người lên vách tường, chỉ muốn tránh hắn thật xa.
Hắn chưa từng làm tổn thương y, tại sao phải sợ hắn như vậy.
Thưởng thức đủ rồi, Bùi Đạc mới nói: “Yên tâm, ta không định làm vậy. Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta là hạng người bạc bẽo vậy sao?”
Lâm Chức lầm bầm: “Ai bảo ngài là Trấn Yêu Sư.”
Y thì thầm nhưng Bùi Đạc vẫn nghe được.
Trong tình huống có thể thấy rõ thiên địch mạnh yếu, yêu vật tất nhiên sẽ sợ.
Vừa sợ vừa kính, người xung quanh Bùi Đạc luôn có thái độ như vậy với hắn, Bùi Thịnh còn như vậy, huống hồ là Lâm Chức.
“Lâm Chức, ngươi là yêu sủng của ta, chỉ cần ngươi không làm trái với hai quy tắc ta đặt ra ban đầu, tất nhiên ta sẽ không làm gì ngươi.”
Không hiểu sao Bùi Đạc thấy phiền muộn, hắn nói, vẫy tay với y như bao lần vẫy gọi hồ ly.
Hồ yêu theo bản năng lại gần hắn, mái tóc dài mềm mượt được ngón tay trắng lạnh của thanh niên chải vuốt.
“Hồ yêu khó tìm. Thế gian này có vô số nam nhân nhưng phần lớn đều là hạng ô trọc. Ta lo yêu tính của ngươi mất khống chế sẽ làm tổn hại tới tính mạng con người, nên muốn dùng cách này để giải quyết giúp ngươi.”
Ban đầu Bùi Đạc không định làm vậy, nhưng hồ yêu đột nhiên hóa thành hình người, hắn đổi ý.
Bùi Đạc mở cái tủ bên cạnh giường ra.
Mặc dù hắn không bao giờ dùng những thứ này, nhưng người trong cung luôn chuẩn bị sẵn. Trước kia Bùi Đạc không quan tâm, không ngờ lại có ngày chúng phát huy tác dụng.
Lâm Chức đã biết Bùi Đạc muốn làm gì, hơi ngạc nhiên, lập tức điều chỉnh kế hoạch của mình.
Những lời Bùi Đạc vừa nói y không tin dù chỉ một chữ, hắn vốn dĩ không định tìm hồ yêu cho y, chứ đừng nói là đàn ông.
Về phần tại sao hắn không đích thân ra trận, Lâm Chức không rõ là Bùi Đạc không muốn bại lộ việc mình không phải thái giám, hay do hắn thật sự không có cảm giác.
Bùi Đạc cầm đồ trở lại, đập vào mắt là cảnh thiếu niên tai cáo ngồi trên giường tò mò nhìn hắn.
Yêu làm gì có cái gọi là thẹn thùng, thiếu niên luôn bộc trực như vậy.
Đuôi cáo đong đưa, phe phẩy trước thân.
Chú cá nhỏ tinh xảo khắc bằng ngọc, sáng lên sắc màu ấm áp dưới ánh nến.
“Đại nhân?”
Lâm Chức nghiêng đầu, tai cáo cũng theo đó lệch sang bên.
Bùi Đạc cúi xuống chạm vào đuôi cáo màu tím, nhìn y và nói: “Trước kia ta chỉ nghĩ ngươi là yêu, chưa từng nghĩ ngươi là người, nhưng ngươi đã có thể hóa người thì cũng nên có dáng vẻ giống con người.”
“Không được phép để người khác chạm vào đuôi và tai, rõ chưa?”
Ngón tay của Bùi Đạc lần theo lông đuôi mò xuống, bóp phần gốc đuôi*.
Linh khí phun trào bên cạnh Lâm Chức, uy áp của Trấn Yêu Sư cao cấp nhất đổ ập xuống.
*Cho bạn nào không biết thì phần gốc đuôi là điểm nhạy cảm của mấy con này nhé =)))))))))))))))))))))), giống chó mèo ấy.
____________________________
Có thể bạn đã biết nhưng thôi cứ báo cho yên tâm, bộ này ra chương lết rất rất chậm vì tui đang tập trung cho Vũ khí. Dự kiến phải tới tháng 9 mới bắt đầu ra chương đều lại được.