Phục Thù
Chương 16
Liêu Tuấn Khanh - viện trưởng kim giám đốc chi nhánh trực thuộc công ty sản xuất nhập khẩu đa quốc gia.
Đằng sau ánh hào quang rực rỡ là bao tội ác tày đình chưa khép màng.
Ông ta đem bất hạnh khảm lên những đứa trẻ chẳng còn chốn nương nhờ, hoạ nét cho tương lai viễn vong muôn trạng sắc bằng lời lẽ dụ hoặc, khiến lũ nhóc thơ ngây mờ mịt sa rập bẫy, cuối cùng đánh đổi chúng hòng đoạt lấy danh vọng trèo cao.
Sinh mệnh thuần khiết vốn dĩ nên trân quý, cứ thế rơi xuống vũng lầy nhơ nhuốc đầy mùi tanh.
Thục Linh cũng từng khốn đốn lún chân dưới tất bùn đằng đẳng thời gian dài.
Khi mất cả cha lẫn mẹ, hơn tất thảy, cô mong mỏi một bến bờ yên bình cưu mang, ngặt nổi thứ đáp trả chỉ toàn sự dối lừa, trơ tráo đến ghê tởm.
Nhưng mấy ai tin rằng, sau ngần ấy kinh hoàng, kẻ mà để mưu cầu danh vọng không thiết tha lũ trẻ, lại xem trọng đứa con máu mũ ruột thịt ngoài sức tưởng tượng.
Vừa dốc lòng lo lắng, dốc lòng cưng chiều, vừa điên dại khẩn thiết cái ngoảnh đầu tạm bợ.
Mặt khác người con trai chưa lần nào hồi âm.
Ông khẩn thiết tình yêu với tư cách gì, khi chính mình đã đạp tan trăm nghìn ước muốn xây dựng một mái ấm.
Nghiệp chướng gieo rắc, báo ứng ông gánh chịu, rơi đầu hàng nghìn lần trả còn không đủ.
Thục Linh càng nghĩ đáy mắt càng uất hận.
Nếu chiếm được trái tim đứa con trai mà lão yêu thương hết mực.
Rồi để lão tận mắt chứng kiến cảnh đứa trẻ mình ngày mong đêm cầu chút hơi ấm, trút hơi thở thoi thốp tận hiến vì chữ tình.
Bắt lão phải nếm trãi nổi đau thể xác tạc khắc tinh thần, quằng quại tuyệt vọng, hao mòn chết đi.
Lúc ấy, sự phục thù mới thực sự có nghĩa.
Thục Linh gọi là “kế sách giản lược Liêu Vĩ Thành“.
Nắm tâm nguyện này, cô toan thực hiện bước đầu tiên.
Nghe nói cách hiệu quả để tiếp cận một người là trở nên thân thiết với bạn bè của họ.
Nhận thấy sự gẫn gũi giữa Nhĩ Tân và Vĩ Thành, Thục Linh quyết định ngồi cạnh cậu ấy nhằm lập thành mối giao hảo tốt đẹp, tạo bước đệm vững vàng cho kế sách giản lược Liêu Vĩ Thành.
Nhưng vấn đề bấy giờ lại lòi ra.
Nhĩ Tân từ hồi nảy vẫn luôn ngậm chặt miệng, trạng thái cứng nguyên không đổi, cơ thể tựa mõm đá thô kền sừng sững, mắt đắm thẳng một chốn, chẳng dịch lấy li nào.
Khởi đầu nan giải phải biết.
Cuối cùng, Thục Linh nhụt trí rũ bỏ việc kết giao, bắt chuyện thôi cũng vắt kiệt sức người ta, tiếp tục chỉ tổ nhọc lòng chứ chẳng thó được gì.
Tiết học chóng trôi phân nữa, thầy chừa hai mươi phút giải lao.
Thời điểm thầy bước khỏi lớp, đám sinh viên nôn nóng lao vội qua Thục Linh chào hỏi.
Trong số các nàng, Thục Linh chú ý cô gái tóc trắng bạch hoạt bát nhất.
Trông khác hẳn cục đá ngồi bên cạnh.
“Tôi là Tịch Thư Ý, gọi Thư Ý được rồi. Chị tên Quách Thục Linh, tôi gọi Thục Linh được không?”
“Chị?”
Thục Linh vừa học năm nhất, bất quá muộn hơn một tuổi. Kể cả thế, trừ trường hợp người quen thì chẳng ai hay mà trịnh trọng gọi một tiếng “chị“.
“A, quên mất. Chị mười tám tuổi chứ, nên mới học năm nhất.” Thư Ý sơ suất bụm miệng.
Nụ cười giương trên môi Thục Linh dịu dàng thêm chút đỉnh, “Đúng là năm nhất, nhưng tôi mười chín, em gọi như vậy cũng không sai. Đều cùng lớp, đừng khách khí.”
Thư Ý e thẹn nóng bừng mặt, nàng đáp, “Ừm... chị.” Chợt nhớ ra một điều, đoạn nói, “Cuối tuần chị muốn học nhóm cùng bọn em không? Dù gì cũng sắp thi giữa kỳ nhưng cả đám đều yếu lý thuyết, và chị thì cần được bổ sung kiến thức do chuyển đến muộn. Nếu không phiền thì đi cùng luôn nha?”
“Cả đám đều yếu lý thuyết... vậy ai sẽ bổ sung kiến thức cho tôi đây?”
Dứt lời Thư Ý không khỏi tự mãn, chỉ ngón tay thon dài về hướng chàng trai ngồi cách xa hai bàn, “Anh Thành sẽ dạy cho, anh ấy cũng đi nữa.”
Nhìn theo khớp ngón tay dũi thẳng, Thục Linh chạm mắt với Vĩ Thành, nghe cậu bỉ bai, “Riêng lần này tôi không tham gia.”
Lại thái độ bài xích cực đoan ấy.
Nếu đơn thuần tính cách lạnh lùng cô chẳng lạ, đằng này Vĩ Thành rõ ràng muốn đẩy mình ra xa.
Hiện thời, Nhĩ Tân thoát khỏi trạng huống cứng đơ, ngoái nhìn cậu thom lom, “Hôm nọ anh hứa sẽ đi rồi mà, hai tuần nữa kỳ thi sẽ bắt đầu, anh định bỏ mặt bọn tôi sao?”
“Anh định nuốt lời hả?” Giọng Thư Ý cao ngất, “Rõ là hôm nọ hứa đi chắc nịt rồi, giờ lật lọng hả.”
Vĩ Thành chau mày, “Giờ tôi không đi.”
“A! cái anh này thật là...”
Thư Ý đương cáu gắt, tiếng bước chân lộp bộp nơi đâu bỗng tiến gần, chờ nó hoàn toàn ngừng bặt, cả bọn cùng phóng tầm mắt sang khởi nguồn âm thanh.
Là một dáng người mảnh khảnh, làn da trắng mịn, mái tóc đen óng xoã dài và đôi mắt đỏ to tròn - nhìn ở góc độ này, cô nàng trông giống Thục Linh như đúc, à không... tám phần.
Cô nàng tựa hồ kinh ngạc khi thấy Thục Linh.
“Nguyệt San, tới rồi.”
Bầu không khí kì quặc trước đó theo tiếng reo của Thư Ý mà tan biến. Thục Linh giữ quyền im lặng, tiếp tục quan sát.
“Anh Thành không chịu đi học nhóm cuối tuần nữa, cậu nói gì đi.”
Dựa vào lời vừa rồi, cô nàng có lẽ là Nguyệt San, Nguyệt San ngồi xuống vị trí cạnh Vĩ Thành, ngay chiếc cặp da đen hoắm.
Hoá ra là cô ấy.
Thục Linh cảm thức con người này nguy hiểm.
“Sao vậy? Cậu bận gì hả?”
Đằng sau ánh hào quang rực rỡ là bao tội ác tày đình chưa khép màng.
Ông ta đem bất hạnh khảm lên những đứa trẻ chẳng còn chốn nương nhờ, hoạ nét cho tương lai viễn vong muôn trạng sắc bằng lời lẽ dụ hoặc, khiến lũ nhóc thơ ngây mờ mịt sa rập bẫy, cuối cùng đánh đổi chúng hòng đoạt lấy danh vọng trèo cao.
Sinh mệnh thuần khiết vốn dĩ nên trân quý, cứ thế rơi xuống vũng lầy nhơ nhuốc đầy mùi tanh.
Thục Linh cũng từng khốn đốn lún chân dưới tất bùn đằng đẳng thời gian dài.
Khi mất cả cha lẫn mẹ, hơn tất thảy, cô mong mỏi một bến bờ yên bình cưu mang, ngặt nổi thứ đáp trả chỉ toàn sự dối lừa, trơ tráo đến ghê tởm.
Nhưng mấy ai tin rằng, sau ngần ấy kinh hoàng, kẻ mà để mưu cầu danh vọng không thiết tha lũ trẻ, lại xem trọng đứa con máu mũ ruột thịt ngoài sức tưởng tượng.
Vừa dốc lòng lo lắng, dốc lòng cưng chiều, vừa điên dại khẩn thiết cái ngoảnh đầu tạm bợ.
Mặt khác người con trai chưa lần nào hồi âm.
Ông khẩn thiết tình yêu với tư cách gì, khi chính mình đã đạp tan trăm nghìn ước muốn xây dựng một mái ấm.
Nghiệp chướng gieo rắc, báo ứng ông gánh chịu, rơi đầu hàng nghìn lần trả còn không đủ.
Thục Linh càng nghĩ đáy mắt càng uất hận.
Nếu chiếm được trái tim đứa con trai mà lão yêu thương hết mực.
Rồi để lão tận mắt chứng kiến cảnh đứa trẻ mình ngày mong đêm cầu chút hơi ấm, trút hơi thở thoi thốp tận hiến vì chữ tình.
Bắt lão phải nếm trãi nổi đau thể xác tạc khắc tinh thần, quằng quại tuyệt vọng, hao mòn chết đi.
Lúc ấy, sự phục thù mới thực sự có nghĩa.
Thục Linh gọi là “kế sách giản lược Liêu Vĩ Thành“.
Nắm tâm nguyện này, cô toan thực hiện bước đầu tiên.
Nghe nói cách hiệu quả để tiếp cận một người là trở nên thân thiết với bạn bè của họ.
Nhận thấy sự gẫn gũi giữa Nhĩ Tân và Vĩ Thành, Thục Linh quyết định ngồi cạnh cậu ấy nhằm lập thành mối giao hảo tốt đẹp, tạo bước đệm vững vàng cho kế sách giản lược Liêu Vĩ Thành.
Nhưng vấn đề bấy giờ lại lòi ra.
Nhĩ Tân từ hồi nảy vẫn luôn ngậm chặt miệng, trạng thái cứng nguyên không đổi, cơ thể tựa mõm đá thô kền sừng sững, mắt đắm thẳng một chốn, chẳng dịch lấy li nào.
Khởi đầu nan giải phải biết.
Cuối cùng, Thục Linh nhụt trí rũ bỏ việc kết giao, bắt chuyện thôi cũng vắt kiệt sức người ta, tiếp tục chỉ tổ nhọc lòng chứ chẳng thó được gì.
Tiết học chóng trôi phân nữa, thầy chừa hai mươi phút giải lao.
Thời điểm thầy bước khỏi lớp, đám sinh viên nôn nóng lao vội qua Thục Linh chào hỏi.
Trong số các nàng, Thục Linh chú ý cô gái tóc trắng bạch hoạt bát nhất.
Trông khác hẳn cục đá ngồi bên cạnh.
“Tôi là Tịch Thư Ý, gọi Thư Ý được rồi. Chị tên Quách Thục Linh, tôi gọi Thục Linh được không?”
“Chị?”
Thục Linh vừa học năm nhất, bất quá muộn hơn một tuổi. Kể cả thế, trừ trường hợp người quen thì chẳng ai hay mà trịnh trọng gọi một tiếng “chị“.
“A, quên mất. Chị mười tám tuổi chứ, nên mới học năm nhất.” Thư Ý sơ suất bụm miệng.
Nụ cười giương trên môi Thục Linh dịu dàng thêm chút đỉnh, “Đúng là năm nhất, nhưng tôi mười chín, em gọi như vậy cũng không sai. Đều cùng lớp, đừng khách khí.”
Thư Ý e thẹn nóng bừng mặt, nàng đáp, “Ừm... chị.” Chợt nhớ ra một điều, đoạn nói, “Cuối tuần chị muốn học nhóm cùng bọn em không? Dù gì cũng sắp thi giữa kỳ nhưng cả đám đều yếu lý thuyết, và chị thì cần được bổ sung kiến thức do chuyển đến muộn. Nếu không phiền thì đi cùng luôn nha?”
“Cả đám đều yếu lý thuyết... vậy ai sẽ bổ sung kiến thức cho tôi đây?”
Dứt lời Thư Ý không khỏi tự mãn, chỉ ngón tay thon dài về hướng chàng trai ngồi cách xa hai bàn, “Anh Thành sẽ dạy cho, anh ấy cũng đi nữa.”
Nhìn theo khớp ngón tay dũi thẳng, Thục Linh chạm mắt với Vĩ Thành, nghe cậu bỉ bai, “Riêng lần này tôi không tham gia.”
Lại thái độ bài xích cực đoan ấy.
Nếu đơn thuần tính cách lạnh lùng cô chẳng lạ, đằng này Vĩ Thành rõ ràng muốn đẩy mình ra xa.
Hiện thời, Nhĩ Tân thoát khỏi trạng huống cứng đơ, ngoái nhìn cậu thom lom, “Hôm nọ anh hứa sẽ đi rồi mà, hai tuần nữa kỳ thi sẽ bắt đầu, anh định bỏ mặt bọn tôi sao?”
“Anh định nuốt lời hả?” Giọng Thư Ý cao ngất, “Rõ là hôm nọ hứa đi chắc nịt rồi, giờ lật lọng hả.”
Vĩ Thành chau mày, “Giờ tôi không đi.”
“A! cái anh này thật là...”
Thư Ý đương cáu gắt, tiếng bước chân lộp bộp nơi đâu bỗng tiến gần, chờ nó hoàn toàn ngừng bặt, cả bọn cùng phóng tầm mắt sang khởi nguồn âm thanh.
Là một dáng người mảnh khảnh, làn da trắng mịn, mái tóc đen óng xoã dài và đôi mắt đỏ to tròn - nhìn ở góc độ này, cô nàng trông giống Thục Linh như đúc, à không... tám phần.
Cô nàng tựa hồ kinh ngạc khi thấy Thục Linh.
“Nguyệt San, tới rồi.”
Bầu không khí kì quặc trước đó theo tiếng reo của Thư Ý mà tan biến. Thục Linh giữ quyền im lặng, tiếp tục quan sát.
“Anh Thành không chịu đi học nhóm cuối tuần nữa, cậu nói gì đi.”
Dựa vào lời vừa rồi, cô nàng có lẽ là Nguyệt San, Nguyệt San ngồi xuống vị trí cạnh Vĩ Thành, ngay chiếc cặp da đen hoắm.
Hoá ra là cô ấy.
Thục Linh cảm thức con người này nguy hiểm.
“Sao vậy? Cậu bận gì hả?”