Phục Thù
Chương 20
(từ trái quua nhé)
Nguyên Khải tựa đầu cạnh mé giường, nhìn Thục Linh say giấc, bã vai nhấp nhô theo tiếng thở đều đặng, anh yên tâm mân mê ngón tay cô.
“Không sao rồi... bé con ơi.”
Tầm mắt vô thức nhích lên miệng vết thương sâu hoắm nơi bả vai được xử lý cẩn thận, không khó để trông thấy băng gạt lắm tắm bệt máu đỏ sẫm từ phía trong loan ra.
Khuôn ngực Nguyên Khải chợt co thắt, gương mặt đượm vẻ áy náy vục xuống mu bàn tay cô gái nọ.
“Xin lỗi, lẽ ra anh phải bảo vệ em chu đáo hơn mới phải.”
Lát sau bác sĩ bước vào cùng tập hồ sơ bệnh án, ông cất giọng phá tan chuỗi lặng thinh.
“Chào cậu, người giám hộ của bệnh nhân.”
Nguyên Khải chậm xoay đầu, nhấc người đứng thẳng.
Bác sĩ nói, “Mời cậu ký vào đây, ba ngày sau cô ấy có thể xuất viện và tịnh dưỡng tại nhà. Nhưng tốt hơn vẫn nên ở viện tiện bề cho y tá săn sóc sẽ nhanh hồi phục hơn.”
Nguyên Khải gật gù hiểu ý.
Phần đó dành cho Thục Linh tự quyết thì hơn.
Đoạn nghe bác sĩ bồi thêm, “Nhưng thành thật phải chia buồn cùng bệnh nhân và gia đình, dù cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi tuy nhiên nó vẫn để lại hậu di chứng đáng tiếc.”
Anh bất giác thẫn người, bàng hoàng tìm kiếm lời xác nhận, “Di chứng?”
Bác sĩ đáp, “Ừm, trong quá trình lấy đầu đạn khỏi cơ thể cô ấy thì viên đạn trước đó đã cắt đứt vài sợi thần kinh cơ bắp ở bả vai trái rồi, có thể cô ấy sẽ không hoạt động như bình thường trong một thời gian dài, hoặc có lẽ khi bình phục hoàn toàn, cơ chế hoạt động bên bả vai trái cũng không ổn định như ban đầu nữa.”
Đối với sát thủ, cơ thể thao tác không linh hoạt chẳng khác nào ngồi giữa mâm cơm mà cấm dùng thìa.
Huống gì, Thục Linh một lòng rèn dũa thực lực suốt ngầng ấy năm chỉ để báo thù.
Nguyên Khải nghĩ rằng trước hết không nên để Thục Linh hay tin, anh khẩn trương ký tên rồi đẩy bác sĩ khỏi phòng, “Được rồi, ông nên rời khỏi đây thôi. Và tuyệt đối không cần nói tin này với em ấy. Mau rời khỏi đây đi.”
“Ơ, bệnh nhân không biết có ở lại viện hay...” Ông miễn cưỡng chứng kiến cánh cửa đóng rầm, khoả lắp lối đi duy nhất của phòng bệnh, dù mình chưa kịp dứt hẳn câu.
Ngặt lúc Nguyên Khải ngoảnh lại, Thục Linh chẳng rõ bao giờ đã mở choang hai mắt.
Anh vội tiến tới đỡ cô ngồi vững, bồn chồn hỏi, “Em... thức bao giờ thế?”
Thục Linh chăm chú nhìn anh cân nhắc vài giây, giương lên nụ cười nhạt, “Từ đoạn bác sĩ bảo ký tên.”
Nguyên Khải thoắt im bặt, quẫn quanh là hàng tá lo âu.
Thục Linh nắm bắt bệnh lý của chính mình ngay khi vừa bừng tỉnh, thế nhưng cô thậm chí chẳng thèm hít sâu lấy một hơi.
Nét mặt điềm tỉnh cơ hồ không gợn nổi ngọn sóng. Bộ dạng tuồng như sẵn sàn đón nhận tất thảy - bất kể mất mát hay tan thương.
Càng khiến anh cảm thấy mình hiện diện thật vô nghĩa.
“Anh biết phải làm sao nếu em cứ luôn lặng lẽ ôm trọn đau khổ như thế?” Nguyên Khải khuỵ gối dưới nền gạch trơn nhẵn, anh ghì tấm chăng mỏng đắp ngang hông Thục Linh, “Em có ổn không?” Anh hạ giọng thỏ thẻ.
Thục Linh rũ mi tâm, giữ nguyên vẹn nụ cười, nụ cười ấy nhạt nhoà tựa chẳng chứa đựng điều gì cả, “Ông trời... hình như muốn bòn rút chút hơi tàn của em thì phải. Từ gia đình, bạn bè, người thân, sau cùng là cơ thể này... thứ ông cật lực nhắm vào, em tự hỏi mình có bao nhiêu giá trị để ông ấy dốc tâm đày đoạ một người phạm đến nhường này?”
Cô nâng mắt dời ngoài ô cửa kính, trông ra nơi chân trời xa xăm, ánh nắng ngời sáng đương tỏa tường gây gắt vào thời điểm khô khan của buổi trưa mùa đông.
Tiếp đến, Thục Linh hạ cánh môi run rẫy, mím thật chặt.
“Em... sẽ thất bại sao anh?”
Kìm không đặng giọt lệ rơi lã chã, Thục Linh bấn loạn lau hoài không ngớt, đành ôm mặt khóc nức nở mà chẳng ngăn nổi hàng nước mặn đắng trực tuông dài, nó lọt qua kẽ hở ngón tay, lạnh lẽo chảy xuống.
“Không đâu.” Nguyên Khải dịu dàng xoa đầu cô, ân cần bọc Thục Linh trong thân nhiệt ấm áp.
Đây mới là biểu cảm anh muốn cô phô bày, thay vì giữ khư khư chấp niệm cho riêng mình, chi bằng san sẽ với người khác chẳng tốt hơn sao?
Bấy giờ, anh an lòng thủ thỉ, “Được rồi, bé con, ngoan. Em hãy cứ khóc cho tới khi không còn giọt nước mắt nào chảy nữa, nếu em mệt mõi xin hãy dựa vào anh, anh không chắc mình sẽ là chỗ dựa vững trãi nhưng bất kể gian truân khổ ải, anh đều sẽ nắm tay em vượt qua.”
“Anh luôn ủng hộ em, mãi mãi như thế, nếu cần sự giúp đỡ chỉ cần gọi tên anh, anh nhất định sẽ chạy đến thật nhanh chóng.” Nguyên Khải gập thấp người, hôn vơi giọt lệ bên gò má Thục Linh, rồi lại hôn lên vần trán nhẵn nhụi đương nóng bừng, không quên lời cuối cùng, “Xin lỗi, vì hôm qua không thể giúp em, từ hôm nay em ở cạnh anh thật nhiều được không?”
Thục Linh ngước đôi mắt ngấn lệ, khẽ ậm ừ.
“Ưm... em sẽ.”
Nguyên Khải tựa đầu cạnh mé giường, nhìn Thục Linh say giấc, bã vai nhấp nhô theo tiếng thở đều đặng, anh yên tâm mân mê ngón tay cô.
“Không sao rồi... bé con ơi.”
Tầm mắt vô thức nhích lên miệng vết thương sâu hoắm nơi bả vai được xử lý cẩn thận, không khó để trông thấy băng gạt lắm tắm bệt máu đỏ sẫm từ phía trong loan ra.
Khuôn ngực Nguyên Khải chợt co thắt, gương mặt đượm vẻ áy náy vục xuống mu bàn tay cô gái nọ.
“Xin lỗi, lẽ ra anh phải bảo vệ em chu đáo hơn mới phải.”
Lát sau bác sĩ bước vào cùng tập hồ sơ bệnh án, ông cất giọng phá tan chuỗi lặng thinh.
“Chào cậu, người giám hộ của bệnh nhân.”
Nguyên Khải chậm xoay đầu, nhấc người đứng thẳng.
Bác sĩ nói, “Mời cậu ký vào đây, ba ngày sau cô ấy có thể xuất viện và tịnh dưỡng tại nhà. Nhưng tốt hơn vẫn nên ở viện tiện bề cho y tá săn sóc sẽ nhanh hồi phục hơn.”
Nguyên Khải gật gù hiểu ý.
Phần đó dành cho Thục Linh tự quyết thì hơn.
Đoạn nghe bác sĩ bồi thêm, “Nhưng thành thật phải chia buồn cùng bệnh nhân và gia đình, dù cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi tuy nhiên nó vẫn để lại hậu di chứng đáng tiếc.”
Anh bất giác thẫn người, bàng hoàng tìm kiếm lời xác nhận, “Di chứng?”
Bác sĩ đáp, “Ừm, trong quá trình lấy đầu đạn khỏi cơ thể cô ấy thì viên đạn trước đó đã cắt đứt vài sợi thần kinh cơ bắp ở bả vai trái rồi, có thể cô ấy sẽ không hoạt động như bình thường trong một thời gian dài, hoặc có lẽ khi bình phục hoàn toàn, cơ chế hoạt động bên bả vai trái cũng không ổn định như ban đầu nữa.”
Đối với sát thủ, cơ thể thao tác không linh hoạt chẳng khác nào ngồi giữa mâm cơm mà cấm dùng thìa.
Huống gì, Thục Linh một lòng rèn dũa thực lực suốt ngầng ấy năm chỉ để báo thù.
Nguyên Khải nghĩ rằng trước hết không nên để Thục Linh hay tin, anh khẩn trương ký tên rồi đẩy bác sĩ khỏi phòng, “Được rồi, ông nên rời khỏi đây thôi. Và tuyệt đối không cần nói tin này với em ấy. Mau rời khỏi đây đi.”
“Ơ, bệnh nhân không biết có ở lại viện hay...” Ông miễn cưỡng chứng kiến cánh cửa đóng rầm, khoả lắp lối đi duy nhất của phòng bệnh, dù mình chưa kịp dứt hẳn câu.
Ngặt lúc Nguyên Khải ngoảnh lại, Thục Linh chẳng rõ bao giờ đã mở choang hai mắt.
Anh vội tiến tới đỡ cô ngồi vững, bồn chồn hỏi, “Em... thức bao giờ thế?”
Thục Linh chăm chú nhìn anh cân nhắc vài giây, giương lên nụ cười nhạt, “Từ đoạn bác sĩ bảo ký tên.”
Nguyên Khải thoắt im bặt, quẫn quanh là hàng tá lo âu.
Thục Linh nắm bắt bệnh lý của chính mình ngay khi vừa bừng tỉnh, thế nhưng cô thậm chí chẳng thèm hít sâu lấy một hơi.
Nét mặt điềm tỉnh cơ hồ không gợn nổi ngọn sóng. Bộ dạng tuồng như sẵn sàn đón nhận tất thảy - bất kể mất mát hay tan thương.
Càng khiến anh cảm thấy mình hiện diện thật vô nghĩa.
“Anh biết phải làm sao nếu em cứ luôn lặng lẽ ôm trọn đau khổ như thế?” Nguyên Khải khuỵ gối dưới nền gạch trơn nhẵn, anh ghì tấm chăng mỏng đắp ngang hông Thục Linh, “Em có ổn không?” Anh hạ giọng thỏ thẻ.
Thục Linh rũ mi tâm, giữ nguyên vẹn nụ cười, nụ cười ấy nhạt nhoà tựa chẳng chứa đựng điều gì cả, “Ông trời... hình như muốn bòn rút chút hơi tàn của em thì phải. Từ gia đình, bạn bè, người thân, sau cùng là cơ thể này... thứ ông cật lực nhắm vào, em tự hỏi mình có bao nhiêu giá trị để ông ấy dốc tâm đày đoạ một người phạm đến nhường này?”
Cô nâng mắt dời ngoài ô cửa kính, trông ra nơi chân trời xa xăm, ánh nắng ngời sáng đương tỏa tường gây gắt vào thời điểm khô khan của buổi trưa mùa đông.
Tiếp đến, Thục Linh hạ cánh môi run rẫy, mím thật chặt.
“Em... sẽ thất bại sao anh?”
Kìm không đặng giọt lệ rơi lã chã, Thục Linh bấn loạn lau hoài không ngớt, đành ôm mặt khóc nức nở mà chẳng ngăn nổi hàng nước mặn đắng trực tuông dài, nó lọt qua kẽ hở ngón tay, lạnh lẽo chảy xuống.
“Không đâu.” Nguyên Khải dịu dàng xoa đầu cô, ân cần bọc Thục Linh trong thân nhiệt ấm áp.
Đây mới là biểu cảm anh muốn cô phô bày, thay vì giữ khư khư chấp niệm cho riêng mình, chi bằng san sẽ với người khác chẳng tốt hơn sao?
Bấy giờ, anh an lòng thủ thỉ, “Được rồi, bé con, ngoan. Em hãy cứ khóc cho tới khi không còn giọt nước mắt nào chảy nữa, nếu em mệt mõi xin hãy dựa vào anh, anh không chắc mình sẽ là chỗ dựa vững trãi nhưng bất kể gian truân khổ ải, anh đều sẽ nắm tay em vượt qua.”
“Anh luôn ủng hộ em, mãi mãi như thế, nếu cần sự giúp đỡ chỉ cần gọi tên anh, anh nhất định sẽ chạy đến thật nhanh chóng.” Nguyên Khải gập thấp người, hôn vơi giọt lệ bên gò má Thục Linh, rồi lại hôn lên vần trán nhẵn nhụi đương nóng bừng, không quên lời cuối cùng, “Xin lỗi, vì hôm qua không thể giúp em, từ hôm nay em ở cạnh anh thật nhiều được không?”
Thục Linh ngước đôi mắt ngấn lệ, khẽ ậm ừ.
“Ưm... em sẽ.”