Phượng Họa Phong Vân
Chương 23: Lý do
Sau nửa năm tu luyện dưới vách núi Táng Thiên Nhai, Hàn Băng Vô Tình đã có thể dùng chính năng lực của mình để leo lên vách núi.
Vài ngày sau,nàng rời khỏi khu rừng tìm hiểu cuộc sống bên ngoài. Khi vừa từ tiệm vải đặt may vài bộ y phục rời đi, nàng thấy đằng xa có một đám người tụ tập chỉ trỏ, đàm luận thì thấy một thi thể của nam nhân trung và hai đứa trẻ quỳ gối bên cạnh cùng với tấm gỗ có khắc bốn chữ:"Bán mình chôn cha." Hai đứa trẻ một nam, một nữ,nam tầm mười ba tuổi, nữ mười hai.Nhìn cảnh này, trong con ngươi màu hổ phách hiện của nàng hiện lên một tia bi thương.
Những người xung quanh khi hỏi giá tiền thì đều lắc đầu rồi bắt đầu chỉ trỏ. Đến gần,Hàn Băng Vô Tình mới hiểu vì sao bọn họ lại có thái độ như thế.Bởi giá hai huynh muội đưa ra khá cao là năm mươi lượng bạc trắng nhưng cuối cùng nàng đã trả tiền mua hai huynh muội bọn họ. Hai huynh muội đó họ Vân cũng chính là Vân Lạc và Vân Khinh hiện nay.
Sau khi giúp hai huynh muội lo liệu ma chay chu toàn,nàng liền dẫn họ vào trong rừng cùng nàng sinh sống và dạy họ tu luyện và võ công.Hai huynh muội đã có lần hỏi nàng vì sao khi đó lại giúp bọn họ.Nàng nhìn hai người rồi thái độ hờ hững hỏi lại:"Vậy vì sao hai người phải bán mình chôn cha?Không phải chỉ cần tìm một nơi chôn xuống là được sao?"
Hai huynh muội nhanh chóng phản bác:"Công ơn sinh dưỡng của phụ mẫu nào phải chuyện đùa.Huynh muội bọn ta sao có thể tùy tiện lo liệu ma chay chứ?"
Nghe được câu trả lời của hai người,con ngươi hổ phách của Hàn Băng Vô Tình xẹt qua một tia cảm xúc không biết tên rồi nhanh chóng biến mất. Nàng trả lời câu hỏi của lúc đầu của bọn họ:"Muội giúp hai người vì có hai lý do. Lần đầu tiên nhìn thấy ta bắt gặp ánh mắt trong sáng đầy kiên định và cố chấp của hai người là lý do thứ nhất.Còn lý do thứ hai..."
Nàng nâng con ngươi hổ phách nhìn như không nhìn hai huynh muội. Bắt gặp ánh mắt của nàng, Vân Lạc và Vân Khinh có cảm giác mình như không mặc gì cả, bị nhìn thấu hết thảy.
Rời đi tầm mắt, nàng nói tiếp:"Muội cần người giúp muội làm việc."
Nghe vậy, Vân Khinh lại hỏi :"Vậy muội không sợ chúng ta sẽ phản bội muội sao?"
Hàn Băng Vô Tình đưa con ngươi nhìn nàng một hồi rồi lắc đầu, chắc chắn trả lời :"Sẽ không.Hai người sẽ không làm vậy."
Vài ngày sau,nàng rời khỏi khu rừng tìm hiểu cuộc sống bên ngoài. Khi vừa từ tiệm vải đặt may vài bộ y phục rời đi, nàng thấy đằng xa có một đám người tụ tập chỉ trỏ, đàm luận thì thấy một thi thể của nam nhân trung và hai đứa trẻ quỳ gối bên cạnh cùng với tấm gỗ có khắc bốn chữ:"Bán mình chôn cha." Hai đứa trẻ một nam, một nữ,nam tầm mười ba tuổi, nữ mười hai.Nhìn cảnh này, trong con ngươi màu hổ phách hiện của nàng hiện lên một tia bi thương.
Những người xung quanh khi hỏi giá tiền thì đều lắc đầu rồi bắt đầu chỉ trỏ. Đến gần,Hàn Băng Vô Tình mới hiểu vì sao bọn họ lại có thái độ như thế.Bởi giá hai huynh muội đưa ra khá cao là năm mươi lượng bạc trắng nhưng cuối cùng nàng đã trả tiền mua hai huynh muội bọn họ. Hai huynh muội đó họ Vân cũng chính là Vân Lạc và Vân Khinh hiện nay.
Sau khi giúp hai huynh muội lo liệu ma chay chu toàn,nàng liền dẫn họ vào trong rừng cùng nàng sinh sống và dạy họ tu luyện và võ công.Hai huynh muội đã có lần hỏi nàng vì sao khi đó lại giúp bọn họ.Nàng nhìn hai người rồi thái độ hờ hững hỏi lại:"Vậy vì sao hai người phải bán mình chôn cha?Không phải chỉ cần tìm một nơi chôn xuống là được sao?"
Hai huynh muội nhanh chóng phản bác:"Công ơn sinh dưỡng của phụ mẫu nào phải chuyện đùa.Huynh muội bọn ta sao có thể tùy tiện lo liệu ma chay chứ?"
Nghe được câu trả lời của hai người,con ngươi hổ phách của Hàn Băng Vô Tình xẹt qua một tia cảm xúc không biết tên rồi nhanh chóng biến mất. Nàng trả lời câu hỏi của lúc đầu của bọn họ:"Muội giúp hai người vì có hai lý do. Lần đầu tiên nhìn thấy ta bắt gặp ánh mắt trong sáng đầy kiên định và cố chấp của hai người là lý do thứ nhất.Còn lý do thứ hai..."
Nàng nâng con ngươi hổ phách nhìn như không nhìn hai huynh muội. Bắt gặp ánh mắt của nàng, Vân Lạc và Vân Khinh có cảm giác mình như không mặc gì cả, bị nhìn thấu hết thảy.
Rời đi tầm mắt, nàng nói tiếp:"Muội cần người giúp muội làm việc."
Nghe vậy, Vân Khinh lại hỏi :"Vậy muội không sợ chúng ta sẽ phản bội muội sao?"
Hàn Băng Vô Tình đưa con ngươi nhìn nàng một hồi rồi lắc đầu, chắc chắn trả lời :"Sẽ không.Hai người sẽ không làm vậy."