Phượng Họa Phong Vân

Chương 307: Một nửa



"Bất kể kẻ đó là ai, chỉ còn để bọn thuộc hạ bắt được nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt."

Tu Ưng lắc đầu, đôi mắt ánh lên quyết tâm sắt đá. "Địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chuyện này tạm thời cứ để đó đã. Đại quân trước mắt mới là mối họa lớn chúng ta cần quan tâm."

Ba vị phó tướng đồng lòng tuân lệnh, không khí trong lều trở nên căng thẳng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.

Họ biết rằng trận chiến sắp tới sẽ không chỉ đơn thuần là cuộc chiến trên chiến trường, mà còn là cuộc chiến với những kẻ thù vô hình, ẩn nấp trong bóng tối chờ cơ hội ra tay.

Lúc này, trong doanh trại của thiếu niên, lam y thiếu nữ đang băng bó vết thương cho hắn.

Vết thương nhờ ăn đan dược nên đã nhanh chóng kết vảy nhưng vẫn được lam y thiếu nữ nhẹ nhàng băng bó lại.

Trong doanh trại yên tĩnh, ánh đèn dầu le lói chiếu lên mặt nạ của thiếu niên, ánh mắt hắn mang theo vài phần trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lam y thiếu nữ cẩn thận băng bó vết thương cho hắn, đôi tay thoăn thoắt nhưng lại mang theo sự dịu dàng và chăm chút đặc biệt.

Mỗi khi ánh mắt nàng lướt qua thiếu niên, trong đó không khỏi hiện lên một tia lo lắng kín đáo.

“Muội có thể tự lo được mà, không cần phải phiền đến tỷ”

Thiếu niên cất lời, giọng điệu lạnh nhạt nhưng lại là âm thanh trong trẻo của một thiếu nữ.

Lam y thiếu nữ mỉm cười, đôi mắt dịu dàng nhìn thiếu niên.

“Muội là cung chủ, nhưng cũng là muội muội của ta. Nếu không chăm sóc muội thì còn ai chăm sóc đây?”

Thiếu niên không đáp, chỉ im lặng để nàng tiếp tục băng bó. Từng lớp vải trắng dần bao phủ lên vết thương, như che đi sự yếu đuối thoáng hiện trên cơ thể hån.



Thiếu niên đi cánh tay không bị thương gỡ mặt nạ xuống để lộ ra một dung ngan tuyệt sắc của thiếu nữ.

Khi chiếc mặt nạ vừa được tháo xuống, dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ hiện ra dưới ánh đèn dầu mờ ảo, đẹp đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải nín thở.

Đôi mắt nàng mang hai màu đen trắng khác nhau sâu thẳm, như chứa đựng cả bầu trời u ám và những bí mật chưa từng hé lộ cũng được nàng dùng một biện pháp đặc thù gỡ xuống để lộ ra màu mắt thật của mình.

Đó là hai con ngươi màu hổ phách xinh đẹp.

Đôi mắt của thiếu nữ như ánh lên một sức mạnh huyền bí, thu hút mọi ánh nhìn nhưng cũng khiến người ta cảm thấy rợn ngợp trước sự bí ẩn và nguy hiểm ẩn chứa bên trong.

"Vô Tình, trên đường tới đây, sức mạnh mà muội tự phong ấn của bản thân khi đến phủ Nhiếp Chính Vương, muội đã giải khai hết rồi sao?"

Lam y thiếu nữ tò mò hỏi.

Hàn Băng Vô Tình khẽ lắc đầu Hàn Băng Vô Tình khẽ lắc đầu trả lời.

"Thời gian gấp gáp nên ta chỉ kịp giải khai một nửa, có điều với tình hình hiện tại, một nửa cũng đủ để ứng phó rồi."

"Mới có một nửa sao?"

Lam y thiếu nữ ngạc nhiên.

"Mới có một nửa mà đã lợi hại như vậy rồi, rốt cuộc thực lực thật sự của muội mạnh cỡ nào vậy?"

Chứng kiến cảnh Hàn Băng Vô Tình dùng sức một mình dọa lui cả một đại quân ma tộc, bây giờ nghe nàng nói đây mới chỉ là một nửa sức mạnh thật sự, trong lòng lam y thiếu nữ không khỏi không chấn động.

"Rõ ràng ta với Vân Lạc cùng muội tu luyện trong rừng trúc bao nhiêu năm nhưng thực lực của muội...Haizz, không biết đến bao giờ bọn ta mới có thể lợi hại được như muội"
Chương trước Chương tiếp
Loading...