Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 40: Truyền thừa chi tranh 3



Lam Nguyệt nhìn hắn, nói:

"Dơi không phải sẽ sợ lửa sao?"

"Sợ, tất nhiên sợ."

Tuyết Phong Trần nghe hai người nói chuyện, liền xen ngang. Lam Nguyệt chuyển ánh mắt từ Huyền Tịch sang hắn.

"Nhưng mà đây là ma thú, không phải động vật bình thường, lửa bình thường cũng không trị được nó. Ngươi còn chưa đốt được nó, nó đã cắn chết ngươi."

"Nếu dùng uy áp của Linh thú thì sao?"

"Vô dụng, trừ khi đó là Thần thú."

Lần này là Huyền Tịch nhàn nhạt trả lời nàng.

Lam Nguyệt cũng không có tiếc nuối, bởi nếu thực sự có thể, nàng cũng không thể dùng a, Thanh U đã bế quan tu luyện, tiểu Mao tử thì ngủ say. Nàng chỉ có thể dựa vào bản thân. Nhưng mà...

"Phải không?"

Lam Nguyệt nhướng mi, lửa bình thường không làm được nó, nhưng nàng muốn dùng cũng không phải lửa bình thường.

Lam Nguyệt cười nhạt, sau đó đi vào.

"Ngươi vẫn muốn đi?"

Tuyết Phong Trần nói xong, thấy Lam Nguyệt vẫn muốn đi hắn không khỏi kinh ngạc.

Huyền Tịch như cũ không nói câu nào, chỉ đi theo nàng.

Tuyết Phong Trần: "...."

Đột nhiên cảm thấy hai tên này rất hợp nhau.

Phượng Lam Uyển đi đến e thẹn lên tiếng:

"Công tử, bọn họ là định xông vào sao? Kia, chúng ta có phải..."

"Không vội, quan sát một chút."

_____

Đám người tán tu sau khi chết gần một nửa, cũng chỉ có một nửa có thể trở ra cũng có kẻ đã bị thương nặng.

"Là Dơi! Chúng rất đông, còn hút máu."

"Cấp bậc không cao, nhưng số lượng thực sự quá nhiều, không thể đối phó."

"Kia, còn truyền thừa như thế nào? Chẳng lẽ còn chưa tiến vào đã bỏ cuộc?"

"...."

Đám người còn đang suy nghĩ làm thế nào thoát ra khỏi đám Dơi Hấp Huyết này, nhưng mà...

Bọn họ nhìn thấy gì?

Bọn họ nhìn thấy hai tên không biết sống chết xông vào!

Đúng là ngu xuẩn, bọn họ biết bên trong là cái gì sao? Đúng là tự làm bậy, không thể sống!

"Hai người họ đi đâu vậy?"



"Đúng là ngu xuẩn, lại hai kẻ tự tìm đường chết."

Đám người khịt mũi xem thường.

Bên này, Mục Hành lão giả đứng bên cạnh Tôn Trí Nghiêm, trầm giọng nói:

"Tôn trưởng lão, vị tử y nam tử kia có phải là người lúc bên ngoài không?"

"Đúng vậy, chỉ là không nghĩ, vào Thiên Nguyên bí cảnh rồi, khí tức cường đại kia lại không hề suy giảm."

Tôn Trí Nghiêm trả lời, thần sắc một mảnh nghiêm nghị.

Nếu vị đại nhân này tham gia tranh truyền thừa, bọn họ chỉ có thể từ bỏ.

Vị Đế Phân Cảnh cường giả của Lãnh Thiên Điện cũng đứng đầu đám đệ tử, hắn gọi Tần Ngộ. Là thủ tịch trưởng lão của Lãnh Thiên Điện.

Tần Ngộ trầm mặc nhìn Lam Nguyệt và Huyền Tịch đi vào, không nói lời nào.

Một đệ tử đứng bên cạnh hắn không nhịn được hỏi:

"Tần Trưởng lão, chúng ta nên làm thế nào để đi vào?"

Tần Ngộ nhìn thẳng bóng lưng Lam Nguyệt và Huyền Tịch biến mất trong sương mù, thanh âm già nua vang lên.

"Nếu ta không nhầm, bên trong chính là dơi hấp huyết, nếu muốn vượt qua, nhất thiết cần lửa, nhưng mà, lửa bình thường hẳn là không được."

"Lão phu có đem theo một pháp bảo ẩn nấp, sẽ không khiến bọn chúng phát hiện, kêu tất cả các đệ tử nhanh chóng tập hợp, cùng lão phu đi."

Tam đại tông môn cũng ngo ngoe rụt rịch, chuẩn bị hành động.

____

Lam Nguyệt đi vào, toàn thân đề cao cảnh giác. Phát giác phía sau có người, nàng quay đầu lại, sửng sốt:

"Huyền Tich?"

"Ừm?"

Huyền Tịch nhìn nàng, có chút ngoài ý muốn, nàng vậy mà dám trực tiếp gọi tên hắn?

Lam Nguyệt phát hiện mình thất thố, vậy mà gọi thẳng tên hắn, nhanh chóng sửa giọng.

"Khụ khụ, Đại thần, ngươi vào làm gì, ngươi cũng muốn truyền thừa? Sau không nói a, ta nhường cho ngươi."

Nói đùa, hắn mà giành tuyệt đối nàng không thể làm đối thủ! Chấp tay nhường cho hắn còn có thể đổi chút hảo cảm. Còn cùng hắn đoạt? Xin lỗi, nàng còn chưa có bản lãnh đó.

Nha đầu này tưởng hắn muốn cùng nàng đoạt truyền thừa? Một cái truyền thừa nho nhỏ, sẽ lọt vào mắt hắn?

"Ta không cần truyền thừa."

Huyền Tịch nghĩ nghĩ, vẫn là giải thích một chút.

"Kia, ngươi đến làm gì?"

Lam Nguyệt ngốc, không cướp truyền thừa, hắn theo vào làm cái gì?

Lam Nguyệt đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc hắn, nàng ghé lại, để sát vào tai hắn, nói như thổi khí vào tai:

"Ngươi không phải là vào bảo vệ ta chứ?"

Huyền Tịch hơi lùi ra, khẽ cau mày, bất quá cũng không phủ nhận, ngược lại nhẹ "Ân" một tiếng.

Lam Nguyệt sửng sốt một chút, nàng hiện tại vẫn đeo mặt nạ, không rõ biểu cảm của nàng.



Huyền Tịch tiếp tục bước đi, thanh âm nhẹ như gió bay đến:

"Ngươi bây giờ, sinh động hơn trước rất nhiều."

Lam Nguyệt ngẩn ra, lúc này nàng mới phát hiện, nàng bây giờ cư nhiên còn biết nói đùa?

Đúng rồi, từ lúc đến dị thế này, tính cách của nàng, cảm xúc của nàng tựa hồ đang dần thay đổi. Trở nên...

Giống con người hơn.

Kiếp trước, gia đình nàng tan nát, nàng không khác gì một con rối vô cảm, không có cảm xúc, chỉ biết giết người. Cũng chỉ có một ít người, sẽ thực sự đi vào tâm nàng, ảnh hưởng cảm xúc của nàng. Tỉ như Mị Ảnh, tỉ như Dạ Ly...

Lam Nguyệt thu hồi cảm xúc, hiện tại không phải lúc suy nghĩ vớ vẩn. Chuyện quan trọng hiện tại, chính là đoạt được truyền thừa!

Lam Nguyệt và Huyền Tịch đi vào không bao lâu, bên trong tối om, không có chút ánh sáng.

Hai người không hẹn cùng dừng chân. Lam Nguyệt nắm chặt bàn tay, tùy thời đem Thiên hỏa phóng ra.

Lúc này, trong bóng đêm đồng loạt xuất hiện những đôi mắt đỏ tươi, số lượng càng ngày càng nhiều, gần như đem hai người vây kín.

"Đại thần, xem ra số lượng không ít."

Lam Nguyệt và Huyền Tịch đối lưng lại, nàng không nhịn được cảm thán.

"Ngươi không phải đã có kế sách?"

Huyền Tịch bị bao vây, không chút nào lo lắng, nhàn nhạt nói.

Lam Nguyệt cong cong khóe môi, không đúng, không có nàng, hắn cũng có thể diệt gọn đám Dơi hấp huyết này.

"Rét rét"

Dơi Hấp Huyết thấy hai người bất động, rốt cuộc không chờ được tấn công.

Gần như đồng thời, bàn tay Lam Nguyệt đưa lên, hỏa diễm đỏ tươi đem hai người che chở, cũng khiến cho không gian bừng sáng lên. Lam Nguyệt rốt cuộc thấy rõ bộ dạng của Dơi hấp huyết.

Bộ dạng không khác dơi bình thường là mấy, chỉ là kích thướt lớn hơn gấp đôi, bộ lông cũng có vẻ cứng rắn sắt bén. Đôi mắt nó đỏ rực, có vẻ hung bạo.

Hỏa diễm vừa ra, đàn dơi liền cấp tốc lùi lại. Bởi một số con lao vào, đều bị Thiên hỏa thiêu không còn manh giáp.

Chúng nó lại không cam lòng từ bỏ, vẫn rình mò xung quanh.

"Aizz, đúng là không biết sống chết."

Lam Nguyệt búng tay, Thiên hỏa theo ý niệm của nàng, muốn đem đám dơi hút máu đốt sạch. Bất quá vẫn có một phần đã chạy thoát. Dù sau Lam Nguyệt chỉ dọa chúng nó, cũng không muốn diệt toàn bộ.

Nàng không quên, bản thân vẫn còn một đám kẻ địch muốn tranh giành Truyền thừa với nàng đâu!

Huyền Tịch nhìn nàng, không có ngoài ý muốn, càng không có chút ngạc nhiên nào.

Bởi muốn diệt loại dơi này, tuyệt đối không thể là loại lửa bình thường.

Chỉ là không nghĩ lại là Cửu Thiên Huyền Hỏa.

Cửu Liên Huyền Hỏa mấy ngàn năm nay chưa từng xuất thế, không nghĩ lại nằm trên tay một tiểu nha đầu chưa thành niên.

Nha đầu này, càng tiếp xúc càng phát hiện nhiều điều bất ngờ.

Nàng rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?

chapter content
Chương trước Chương tiếp
Loading...