Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 84: Học viện vân uyên 2



Sáng hôm sau, Lam Nguyệt bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, nàng buồn bực thức dậy.

Sáng sớm, có để cho người ta ngủ không hả!

Lam Nguyệt có tâm trạng không tốt, mở cửa, âm u nhìn đám người bên ngoài.

Đám người đang nói chuyện bị gương mặt lạnh lẽo âm u của nàng doạ cho im bặt.

Trong sân có ba người, một cái liền là Lan Mịch nàng gặp phải hôm qua, hai người còn lại một nam một nữ, hẳn là hai người còn lại.

"Ồn ào cái gì!"

Đồng tử Lan Mịch hơi co lại, rụt rụt, có chút sợ.

"Cái kia, Lam Nguyệt, không phải bọn ta ồn ào ngươi, là bên ngoài a."

Lam Nguyệt dời ánh mắt nhìn ra ngoài, cau mày.

Sáng liền đến tìm nàng phiền phức, lão hổ không phát uy các ngươi liền xem là mèo bệnh à!

Lam Nguyệt hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài, bên ngoài đều vây quanh một đám người, thấy Lam Nguyệt bước ra liền im lặng, tiếp đến lại là một trận ồn ào, so trước kia càng lợi hại, vây xem nàng giống như xem khỉ.

"Là nàng, chính là nàng."

"Đúng là không biết xấu hổ."

"Lại còn bám theo người ta đến cửa a, không biết xấu hổ."

"Hiên Thế tử đúng là xui xẻo."

"Đúng vậy."

Một đám học viên nam nữ đều có ồn ào bàn tán, lời nói hết sức khó nghe, Lam Nguyệt vốn đang khí, quá ồn ào!

Hai tay Lam Nguyệt đan vào nhau, khóp tay răng rắc kêu lên, đôi mắt sáng rực nhìn đám người trước mặt, chừng gần hai mươi người, có người của phân viện Võ Giả, cũng có một số bên Linh Giả.

Lam Nguyệt nở nụ cười, đám người bất giác rùng mình, nhưng cũng không ý thức được bản thân sắp ngộ tai ương.

Chỉ là rõ ràng nàng đang cười, bọn họ lại cảm thấy quá đáng sợ...

***********

Lát sau Lam Nguyệt đẩy cửa viện, phủi phủi tay, bước vào.

Vừa lúc chạm mặt ba người bên trong đang muốn ra ngoài. Cả ba thấy Lam Nguyệt nhanh như vậy liền trở lại, hơi giật mình.

Ngải Linh Y và Trình Phi thì đi xem kịch vui, trên mặt còn mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác. Mà Lan Mịch nha đầu này mày lại hơi cau, biểu cảm có chút lo lắng, thấy Lam Nguyệt bình yên vô sự liền thở phào.

Lúc vừa rồi nghe tiếng đánh nhau liền chạy ra, nàng còn nghĩ Lam Nguyệt bị đánh. Vừa trong phòng chạy ra, người liền đã vào rồi.

Lam Nguyệt không để ý biểu cảm từng người, lướt ngang mà đi vào phòng.

Cửa phòng rầm một cái đóng lại, ba người trong sân rốt cuộc hồi thần.

Lan Mịch giọng có chút hưng phấn hỏi:

"Ngải Linh Y, ngươi gạt ta đúng không?"

Nói cái gì Phượng Lam Nguyệt là phế vật yếu đuối, đến một nha hoàn cũng không bằng.

Cái này chỗ nào yếu đuối a! Rõ ràng chính là quá hung hăng a!!! Hảo soái!

Ngải Linh Y cũng một mặt mộng bức, kéo tay áo nam tử bên cạnh:

"Trình Phi, là ta đang làm mộng đúng không?"

Trình Phi cũng rất mờ mịt, hắn cũng không rõ a!

"Một phế vật, như thế nào lại như vậy, chắc chắn có người giúp nàng ta!"

Ngải Linh Y buồn bực nói, còn đánh Trình Phi một cái.

Trình Phi đau đến nhe răng, lại không dám bất mãn. Chỉ có thể thầm oán trong lòng.

"Đúng, đúng, Linh Y, ngươi nói cái gì đều đúng."

"Hừ!"

Nhìn hai người này, Lan Mịch không khỏi bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách.

Vẫn là Lam Nguyệt tốt, mặc dù có chút lạnh lùng, khí gần hơn hai người này, bất quá không như hai người này hoàn toàn không tốt lành gì.

**************

Lam Nguyệt rời đi viện tử, chuẩn bị đi lớp học.

Nàng vừa bước vào lớp, ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, có e ngại, có đồng tình, còn có cười trên nỗi đau của người khác.

Lam Nguyệt bỏ qua những ánh mắt kia, đến góc phòng ngồi xuống.

Lát sau, lão sư liền lên lớp, cố ý vô tình liếc nhìn Lam Nguyệt một chút, rất nhỏ cau mày, mới bắt đầu lớp học.

Lớp võ Hoàng cấp cũng không có gì tốt, đa phần đều là kỹ năng cơ bản nhất, Lam Nguyệt nghe đến cực kì nhàm chán, tìm Quân Vô Nhai nói chuyện.

Bất quá tên này thực không tốt nói chuyện, nàng liền lật 《Cửu Thiên sử lục》ra xem, tìm hiểu một chút Huyền Linh đại lục, kỳ trân dị bảo cùng đại lục Linh thú.

Nàng vẫn còn đang mãi mê đọc, bên bàn đột nhiên bị gõ xuống.

Lam Nguyệt hồi thần, Lão sư đang giảng bài không biết từ khi nào đã tại trước mắt nàng, mặt già giận dữ, học viên trong lớp cũng quay lại nhìn nàng, cười trên nỗi đau của người khác.

"Lão sư?"

Lam Nguyệt có chút mờ mịt kêu một tiếng.

Lão sư dường như giận quá mức đối Lam Nguyệt một trận quát, sau đó là răng dạy:

"Ngươi bản thân thiên phú không ra gì, còn không có chí cầu tiến, vào lớp còn thất thần, ngươi như vậy cũng đừng có mà đến lớp nữa, dạy dỗ học sinh như ngươi quá mất mặt ta rồi, bla bla &#-₫&-₫&#&#₫...."

Sau một trận thuyết giáo dài dòng hơn nửa tiếng đồng hồ, Lam Nguyệt rốt cuộc được giải thoát.

"Được rồi, Khương lão sư tìm ngươi, mau đi đi."

Lão sư nói xong, liền trở về tiếp tục giảng bài.

Còn không phải có người tìm nàng ngươi mới để ý ta sao! Còn một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép là cái biểu cảm gì a!!

Lam Nguyệt không thèm để ý bước ra ngoài, có một lão sư khác chờ nàng. Thấy nàng ra ngoài lão sư kia liền bước đi, một bộ chắc chắn nàng sẽ đi theo.

Ngươi kêu ta liền phải đi theo ngay à! Tiết tháo đâu!

Lam Nguyệt tại chỗ bất động, lát sau mới chậm rì rì đi theo.

Nhìn thấy tất cả Quân Vô Nhai: "...."

Ngươi đi chậm một chút liền có tiết tháo à?

Kì thực Lam Nguyệt cũng là tò mò, rốt cuộc cái kia Khương lão sư tìm nàng vì cái gì.



Vị Khương lão sư này cùng giáo viên kỹ luật một dạng, quản chế học viên, phạt học viên vô cớ gây sư, đánh nhau, vi phạm nội quy vâng vâng...

Kỳ thật Lam Nguyệt cũng đoán được vì sao nàng lại bị gọi, có trách thì trách đám người kia phiền người khác nghỉ ngơi, sáng sớm chạy đến chỗ nàng làm loạn cái gì.

Khương lão sư một gương mặt mo nghiêm khắc, trường bào nguyệt nha, đầu tóc lấm tấm bạc, thỉnh thoảng khẽ cau mày, điển hình một lão sư nghiêm khắc.

"Lão sư tìm ta?"

Lam Nguyệt được đưa đến, vị lão sư dẫn đường đã rời khỏi, Lam Nguyệt đi đến tặng Khương lão sư một cái bái lễ liền hỏi.

Khương lão sư đánh giá Lam Nguyệt.

Thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, mắt phượng hơi câu, lại lộ ra một loại thanh nhã bất phàm khí thế. Gương mặt treo đạm nhiên tươi cười, lại khiến người khác cảm thấy xa không với tới, đôi mắt nàng rất bình tĩnh, bất lộ tâm tình, trầm ổn vô cùng.

Đứa nhỏ này....

Khương lão sư hơi nhíu mày, lúc này mới nói:

"Nghe nói ngươi đánh đồng học?"

Lam Nguyệt tủm tỉm cười một cái, rất vô tội nói:

"Lão sư đều là nghe nói, người cũng biết, lời đồn là không đáng tin, tất cả đều là thổi phồng lên a."

Khương lão sư một nghẹn, lời nói trách mắng đến miệng liền không cách nào thốt ra, ông khụ một tiếng, chậm rãi sửa lại.

"Có người tố cáo ngươi đánh người, ngươi có hay không nhận?"

"Lão sư, ta đánh ai?"

Lam Nguyệt đột nhiên nghiêm túc, bộ dáng đùa cợt đều thu lại.

Khương lão sư có chút kinh nghi bất định, nhưng vẫn tiếp tục nói:

"Gần hai mươi học viên lớp Huyền thậm chí còn có một số học viên lớp Địa, địa điểm là trước viện tử của ngươi, ngươi..."

Khương lão sư còn chưa nói xong, Lam Nguyệt liền cắt ngang.

"Khương lão sư, người vì cái gì tin tưởng là ta làm? Người cũng nói đó đều là học viên lớp Huyền, thậm chí là lớp Địa, ta một cái tân sinh lớp Hoàng, lại là một phế vật như thế nào đem họ đánh? Người đến lời vô lí như vậy cũng tin?"

Lời này đều đem Khương lão sư cấp nghẹn, còn để ông nói sao!!! Hả!! Học sinh bây giờ đều không biết tôn sư trọng đạo như vậy sao!!?

Các người không phải mở miệng liền phế vật phế vật liên tục sao?

Hiện tại ta chính là phế vật a, các ngươi làm gì được ta a?

"Nha đầu, ngươi không muốn rửa sạch danh phế vật sao?"

Quân Vô Nhai có chút hiếu kỳ lên tiếng.

Tại sao? Phế vật rất tốt!

Quân Vô Nhai: "..."

Thật không hiểu nổi ý nghĩ của ngươi.

"Nhưng rõ ràng đã đánh người, còn không nhận?"

"Lão sư, ta không đánh người, ngươi có chứng cứ không? Không có chứng cứ chính là vu oan."

Lam Nguyệt một bộ nghiêm túc, cùng Khương lão sư cò kè mặc cả. Dường như thực sự không phải nàng làm.

"..."

Khương lão sư có lẽ thực sự giận rồi, đối người bên ngoài rống:

"Gọi ba người trong viện kia đến."

"Vâng."

Bên ngoài đáp một tiếng, liền rời đi.

Lát sau, cửa phòng lần nữa mở ra. Ba người lần lượt đi vào.

"Ngải Linh Y, Trình Phi, Lan Mịch, ba người các ngươi nhìn thấy nàng đánh người có đúng hay không?"

Hai người kia vẫn chưa nói gì, Ngải Linh Y liền đứng ra chỉ trích:

"Là nàng, những người trong sân đều là nàng đánh!"

Mặc dù nàng cũng không tin, lúc đó các nàng bên trong đều không nhìn đến bên ngoài tình cảnh, chỉ nghe tiếng kêu thảm của những học viên kia, chẳng qua Phượng Lam Nguyệt là đáng nghi nhất, dù không phải ả ta nàng cũng làm thành phải!

Lam Nguyệt xoay người nhìn nàng, chậm rãi hỏi:

"Ngươi có chứng cứ gì?"

Ngải Linh Y trợn mắt, không tin được hỏi lại:

"Ta tận mắt nhìn thấy, đây không phải chứng cứ?"

Lam Nguyệt liếc nhìn nàng ta tựa như nhìn kẻ ngu, môi đỏ khẽ mở:

"Cái này cũng là chứng cứ? Ta nói đêm qua ngươi cùng hắn ngủ, chính là đúng rồi?"

"Ăn nói hàm hồ! Ngươi thiếu bôi nhọ ta!"

Cũng không biết có thật hay không mặt Ngải Linh Y đỏ bừng cãi lại, không biết là thẹn vẫn là giận dữ, thần sắc Trình Phi cũng có chút khó coi.

Lan Mịch bên cạnh mở to mắt long lanh nhìn nàng, lại liếc nhìn hai người bên cạnh, bất động thanh sắc lại nhích ra xa.

"Đúng, chính là ăn nói hàm hồ, lão sư, họ đều nhận."

Khương lão sư một mặt mộng bức, hắn còn chưa gặp tình huống vi diệu như bây giờ, có người chứng thực đều có thể cãi lại.

"Lão sư, Trình Phi cũng có thể làm chứng!"

Ngải Linh Y vội vàng kéo Trình Phi, hắn cũng gật đầu nói:

"Lão sư, ta cũng nhìn thấy."

"Ai biết các ngươi có hay không thông đồng hãm hại ta?"

Lam Nguyệt thản nhiên nói.

"Ta hãm hại ngươi làm cái gì!"

Ngải Linh Y tức giận nói, trong lòng càng chán ghét Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt liếc nàng, nhún nhún vai nói:

"Ta cũng không phải ngươi, ta làm sao biết, ngươi ghen tị với ta."

Ngải Linh Y cười lạnh:

"Ghen tị với ngươi? Ngươi có cái gì để cho ta ghen tị?"

"Ta đẹp hơn ngươi."

"...." Không thể phản bác.



"Hừ, mỹ nhân thiên hạ vô số, tại sao ta cứ muốn hại ngươi cái này xú danh phế vật?"

Ngải Linh Y cố cãi lại.

"Ý nghĩ kì lạ của ngươi, ta làm sao biết? Nói ra ngươi cũng không có chứng cứ, lão sư, vu oan cho người khác sẽ bị phạt như thế nào?"

Nãy giờ vẫn bị lãng quên Khương lão sư đột nhiên bị kéo vào. Lão ho khan một tiếng, giọng nghiêm khắc:

"Trò Lam Nguyệt, ngươi có chứng cứ gì chứng minh họ nói dối?"

Lam Nguyệt hơi nheo mắt, ác ý cười nói:

"Vậy ngươi có chứng cứ gì chứng minh họ nói thật?"

Khương lão sư: "..."

Giao tiếp với dã nha đầu này thật khó khăn!

"Không có chứng cứ chính là vu oan, lão sư, người nên cân nhắc như thế nào xử lí."

"Chờ đã, lão sư vẫn còn Lan Mịch."

Ngải Linh Y đột nhiên lên tiếng, sau đó quay về phía Lan Mịch.

"Mịch Mịch, ngươi mau nói những gì ngươi thấy đi"

Lan Mịch bị lôi vào hết nhìn Ngải Linh Y, lại nhìn Lam Nguyệt và Khương Lão sư. Lát sau mới từ từ nói:

"Lão sư, bọn ta đều không thấy Lam Nguyệt đánh người, không ai nhìn thấy nàng động thủ."

Lời này nói ra, không chỉ Ngải Linh Y và Trình Phi ngỡ ngàng, đến Lam Nguyệt cũng kinh ngạc ngoài ý muốn.

Nàng và Lan Mịch không quen thuộc, nàng đều nghĩ trước ứng phó, không ngờ Lan Mịch này lại cho nàng bất ngờ ngoài ý muốn.

"Mịch Mịch, ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói dối?"

Ngải Linh Y kêu lên, thanh âm có chút bén nhọn.

Lam Nguyệt khẽ cau mày, lành lạnh nói:

"Lão sư còn chưa nói gì, ngươi rống lên như vậy làm gì, không biết giữ trật tự công cộng à?"

Ngải Linh Y không hiểu Lam Nguyệt nói gì, nhưng nàng cảm thấy cũng không phải lời hay ý đẹp gì, tức giận mắng lại:

"Phượng Lam Nguyệt, ngươi tiện nhân độc ác câm miệng."

"Tiện cũng không bằng ngươi, đa tạ."

Ngải Linh Y kém chút liền động thủ, bất quá lúc này Khương lão sư lại lên tiếng.

"Đủ rồi! Các ngươi thành thật cho ta!"

Lại quay sang Lan Mịch.

"Lan Mịch, ngươi nói rõ ràng."

Lan Mịch gật gật đầu, tiếp tục nói:

"Trình Phi và Ngải Linh Y đều nói dối, ta lúc đó vừa ra ngoài, bọn họ cũng đi theo, vốn không chứng kiến đám người kia bị ai đánh. Lúc đó mặc dù Phượng đồng học ở ngoài, cũng không nhất định là nàng đánh."

"Lão sư, ngươi nghe, bọn họ đều nói dối nha? Ngươi có phải nên xử phạt hay không a?"

Khương lão sư có chút không muốn, bất quá hắn nhìn đến gương mặt đầy ý cười của Lam Nguyệt tựa hồ không xử lí liền không ổn.

"Lão sư, ngươi chờ, nếu Phượng Lam Nguyệt không động thủ, những đồng học kia như thế nào bị thương?"

Ngải Linh Y không muốn bỏ qua mà cãi lại. Nếu những người kia đứng ra làm chứng nàng còn phải khổ như vậy? Nhưng khó hiểu là những người kia không một ai đứng ra!!

Khương lão sư lại nhìn Lam Nguyệt, tựa hồ muốn nàng giải thích.

Lam Nguyệt nhún nhún vai, không chút để ý nói:

"Lão sư, người không nên hỏi, bọn họ sáng sớm đến cửa viện người ta làm gì sao? Còn truy cứu bọn họ có hay không bị đánh?"

Trong phòng không ai phản bác nàng.

Đúng vậy, sáng sớm ngươi đến cửa viện người ta làm gì? Bị đánh lại thành người ta cố ý gây sự à, muốn phạt cũng không phạt được. Có lý mà không thể nói.

Khương lão sư không làm gì được Lam Nguyệt, nghẹn khuất đuổi nàng rời đi.

Biết là nàng làm, lại không thể làm gì nàng. Khương lão sư đều bị nghẹn sắp hỏng rồi, đem Ngải Linh Y hai người cùng đám người kia ra trút giận.

Lam Nguyệt rời khỏi phòng, Lan Mịch luôn đi theo nàng.

Lam Nguyệt buồn bực quay lại nhìn nàng:

"Ngươi đi theo ta làm cái gì?"

"Lam Nguyệt ta muốn kết bằng hữu với ngươi."

Lan Mịch chớp mắt ngây ngô nhìn nàng cười cười.

Lam Nguyệt lười quản nàng, bước chân chậm rãi đi.

Nàng vừa rời khỏi chỗ Khương lão sư chưa bao lâu liền bị một thanh âm hưng phấn ngăn lại:

"A Nguyệt."

Thủy Y Hoạ từ phía xa vẫy tay, nhanh chóng đuổi về phía nàng, theo sau vẫn là trầm mặc ít nói băng sơn mỹ nam Mặc Phong.

Thủy Y Hoạ một thân Thủy lam sắc váy dài, bên ngoài một lớp sa mỏng, khiến mỗi bước đi đều mờ mờ ảo ảo, xinh đẹp vô cùng. tóc đen dài được vấn lên đơn giản tung bay trong gió, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì hưng phấn, môi anh đào nhỏ xinh, càng thêm vẻ linh động đáng yêu.

"A Nguyệt, nàng là ai?"

Thủy Y Hoạ lúc này mới phát giác Lan Mịch, tò mò hỏi.

"Ta là bằng hữu của Lam Nguyệt."

Lan Mịch đứng phía sau Lam Nguyệt chỉ lộ ra một gương mặt nhỏ, cười thân thiện nhìn Thủy Y Hoạ nói.

"Oa."

Thủy Y Hoạ đột nhiên oa một tiếng, nhào về phía sau, Mặc Phong bối rối tiếp được nàng.

Lan Mịch tội nghiệp nhìn Lam Nguyệt, tựa như hỏi 'nàng đáng sợ như vậy sao?'

Lam Nguyệt: "...." Ngươi không đáng sợ, người đáng sợ là nàng ta!!!

"A Nguyệt, ngươi như thế nào có thể như vậy a! Ta là chân ái ngươi a! Ngươi như thế nào có người khác a! Oa..ô ô ô..."

Lam Nguyệt: "..." Chân ái của ngươi không phải đang ôm ngươi sao?

Lan Mịch: "..." Chuyện gì xảy ra? Ta là ai? Đây là đâu? Đây là trường hợp quỷ dị gì?

Mặc Phong: "..." Tiểu sư muội nhà hắn lại phát bệnh, nàng nói như vậy có nghĩ đến tâm trạng của hắn không? Hả?

____________
Chương trước Chương tiếp
Loading...