Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
Chương 86: Không biết xấu hổ 2
"Ngươi..."
Long Dật Hiên bị mắng tức giận đến đỏ mặt, lại không dám làm liều, dù sao người trước mắt tu vi so với hắn cao hơn.
"A, thế tử không cần cảm tạ, cũng đừng kích động, kia, hôm nay tại hạ còn phải đa tạ Thế tử điện hạ đâu."
"Phì, haha..."
Lan Mịch rốt cuộc nhịn không được bị chọc cười, thành công thu hút xung quanh chú ý.
Long Dật Hiên vốn giận không chỗ phát tiếc, nhìn đến có người dám cười hắn, một chưởng đánh qua.
"Dân đen to gan! Dám cười nhạo bổn thể tử!"
Vàng óng linh lực cường đại quét qua, Lan Mịch sửng sốt một chút, vội dùng linh lực phòng ngự, bất quá nàng chưa kịp ra tay, trước mặt liền xuất hiện một kết giới thủy lam mỏng manh, kia mạnh mẽ đòn tấn công tựa như hòn đá chìm vào biển cả, không mảy may gây chút thương tổn.
Cùng lúc này, thanh âm Thủy Y Hoạ lạnh lùng vang lên:
"Long Dật Hiên, ngươi thẹn quá hoá giận sao? Lại bắt nạt tiểu cô nương tay trói gà không chặt? Tôn nghiêm hoàng gia đều bị ngươi cấp ném!"
Tiểu cô nương tay trói gà không chặt Lan Mịch:....
Lan Mịch sờ sờ mũi, nàng trông thật yếu đuối cần người bảo hộ?
Nhạc Vương cũng coi như một đời anh minh, không ngờ con hắn lại nát đến bắt nạt một cái tiểu cô nương.
Long Dật Hiên lúc này mới nhìn đến người hắn ra tay, sắc mặt hơi đổi, nghiến răng kêu một tiếng:
"Thủy Y Hoạ!"
Hắn liếc nhìn bên cạnh nàng, tiểu cô nương một thân màu lam váy dài, tóc đen đơn giản buột cao, đôi mắt một mảnh yên tĩnh nhìn hắn.
Long Dật Hiên hơi sững sốt, lúc này mới nhận ra đây là ai, nhíu mày, thanh âm tràn ngập chán ghét:
"Phượng Lam Nguyệt, bổn thế tử và ngươi đã không còn quan hệ, ngươi còn đuổi theo ta đến tận học viện không nói, hiện tại dùng cơm ngươi cũng muốn theo đuôi ta, ta đã nói, ta sẽ không thích ngươi, ngươi đừng có lại tiếp tục không biết xấu hổ mất mặt làm quấn lấy ta!"
Đám đông vốn đang bát quái chuyện của Long Dật Hiên, bất quá chỉ một câu nói kia, mũi nhọn hoàn toàn hướng sang Lam Nguyệt.
Xem kịch vui cũng trúng đạn Lam Nguyệt: "..."
Con mắt nào của ngươi thấy ta đang đuổi theo ngươi? Ngươi lấy tự tin đâu ra thế?
Nguyên chủ trước kia mặc dù đối hắn hy vọng rất nhiều, nhưng cũng chưa từng hướng hắn chạy đi? Dù sao số lần nàng rời phủ trong mấy năm qua có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Hoả Nhi bên cạnh thấy vậy, mị hoặc cười một tiếng nói:
"Lam Nguyệt muội muội, ngươi cũng biết dưa hái xanh không ngọt a, A Hiên sẽ không thích ngươi, ngươi buông tay đi, hà tất đau khổ níu kéo."
Nhìn như ý tốt khuyên nhủ, kì thực đang ngụ ý Lam Nguyệt không biết xấu hổ dây dưa Long Dật Hiên.
Lam Nguyệt: "..."
Làm gì! Nàng xem kịch còn bị kéo vào rồi!! Có để người ta sống không hả!
Tuyên Vọng rút trừu khoé miệng, rất đồng cảm nhìn hai người kia.
Chọc tiểu chủ nhân của hắn, kết cục có thể nghĩ.
Thủy Y Hoạ cười lạnh một tiếng, cao ngạo nói:
"Hừ! Bằng ngươi? Long Dật Hiên, ngươi muốn sánh với A Nguyệt của ta sao! A Nguyệt mới không thích loại người như ngươi! Tra nam!"
Lan Mịch mở to mắt, kém chút liền vỗ tay kêu hay! Hoạ Hoạ thật lợi hại! Mặc dù kém sư phụ của nàng!
Lam Nguyệt không nhịn được cười khẽ, nha đầu này ngày càng độc miệng.
Long Dật Hiên sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn Thủy Y Hoạ:
"Ngươi nói cái gì!"
Thủy Y Hoạ hoàn toàn không sợ hắn, kiêu ngạo nói:
"Tra nam, tra nam! Chính là mắng ngươi đó! Như thế nào? Ngươi làm gì được ta!"
Long Dật Hiên giận không thể át, đột nhiên rống giận:
"Người đến, đem tiện nhân này giáo huấn cho ta!"
Cùng lúc đó, hơn năm bóng đen lao vào, đem ba người Lam Nguyệt, Diệc Chân, Thủy Y Hoạ vây lại.
Lam Nguyệt hơi nheo mắt, lại đều là Động Thiên Cảnh viên mãn cường giả, còn có một tên Pháp Linh Cảnh sơ kì.
Xem ra là ám vệ của Nhạc Vương phủ.
Ngươi xung quanh đều tản ra, cách xa các nàng, sợ chuốt hoạ vào thân.
Thủy Y Hoạ thần tình có chút ngưng trọng, nàng hiện tại bị thương vừa khỏi, không tốt vận dụng linh lực, mặc dù nàng có thể tránh thoát đám người này, nhưng Lan Mịch cùng Lam Nguyệt...
Nghĩ đến đây, Thủy Y Hoạ cắn răng, lạnh lùng nói:
"Long Dật Hiên, ngươi dám đối ta ra tay? Biểu ca sẽ không tha cho ngươi!"
Long Dật Hiên vòng tay ôm Lâm Hoả Nhi, cười lạnh nói:
"Thì như thế nào? Nhạc Vương phủ ta không sợ bất kì cái gì, bổn thế tử há sợ hắn một cái Tề vương? Thủy Y Hoạ, là ngươi trước chọc ta, Long Dật Trần biết thì làm được gì? Lí đều thuộc về ta!"
Lâm Hoả Nhi vòng tay ôm lấy Long Dật Hiên, gương mặt nhìn Thủy Y Hoạ mang theo cười trên nỗi đau của người khác.
Tiện nhân này nàng chướng mắt rất lâu rồi, cuối cùng cũng cho nàng giáo huấn.
"Ngươi..."
Thủy Y Hoạ tức giận chỉ vào hắn, lời gì đều không thể nói.
Nàng quả thực không đủ ngôn từ để mắng tên tiện nam này!
Lam Nguyệt từ đầu đến cuối đều không phản ứng quá nhiều, chuyện này cũng không cần nàng nhúng tay giải quyết.
"Khụ, các vị, các ngươi có hay không quên mất chủ nhân là ta rồi?"
Tuyên Vọng thấp ho khan một tiếng, cười khẽ thu hút sự chú ý.
Long Dật Hiên nhìn đến hắn, lần này cũng ỷ vào ám vệ, cao ngạo khinh thường nói:
"Một tên dân đen cũng muốn trước mặt bổn thể tử dương oai? Hừ, chỉ cần một câu của ta, tiểu lâu nho nhỏ này của ngươi liền phải cút! Bất quá hôm nay bổn thế tử vui, tạm bỏ qua ngươi."
Hắn cũng muốn xử lí tên này, bất quá, hắn cần thiết điều tra rõ ràng, tránh đắc tội không thể động đến người.
"Công tử, chuyện này ngươi không cần thiết xen vào, vẫn là theo chúng ta đi, tránh đắc tội người không nên đắc tội."
Lâm Hoả Nhi nhìn Tuyên Vọng, hơi né tránh Long Dật Hiên tay, đối Tuyên Vọng ôn hoà nói, hoàn toàn không dùng chút quyến rũ mị hoặc thường ngày. Bởi vì nàng biết, trước mặt nam nhân này, bất kì mị lực nào của nàng đều không vượt quá hắn. Dùng mị lực với hắn, chỉ có thể thảm bại.
Tuyên Vọng cười cười, nhưng Lam Nguyệt biết, hắn cũng không có bên ngoài như vậy ôn hoà dễ nói chuyện, càng không phải tùy ý bị khinh bạc không chút phản kháng người.
Nếu không nàng như thế nào gặp hắn lúc đó đâu?
"Phải không? Tại hạ đúng là thụ sủng nhược kinh a."
Hắn chỉ biết, các ngươi đắc tội tiểu chủ nhân của hắn rồi!
Nói, ý cười trên môi bất biến, đám người chỉ thấy một trận gió thổi qua, nhất đạo hồng quang tựa thiểm điện mà qua.
Chờ đám người phục hồi lại tinh thần, năm ám vệ đều đau đớn kêu rên nằm trên đất, mà Tuyên Vọng lại tựa như chưa từng rời đi quá, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ý cười dạt dào.
Lam Nguyệt hơi rũ mi, hai tay ôm ngực cười nhẹ.
Thủy Y Hoạ cùng Lan Mịch đều hoàn toàn ngây ngốc, mờ mịt nhìn ám vệ. Đám người xung quanh cũng cả kinh đến không thể phản ứng.
"Ngươi..."
Long Dật Hiên trừng to mắt, chỉ tay vào Tuyên Vọng, không thốt lên lời.
Chuyện gì xảy ra? Hắn còn không biết hắn là như thế nào ra tay a!
Cái kia Pháp Linh Cảnh sơ kì cường giả ngước nhìn Tuyên Vọng, khó tin nói:
"Hắn... tu vi của hắn, ta nhìn không thấu!"
Xung quanh một mảnh khiếp sợ. Pháp Linh Cảnh a! Ở Đông Nhạc, một cái Pháp Linh Cảnh hậu kì đã là thế lực chèo chống một phương, rốt cuộc Thiên Dương Cảnh chính là chỉ có hai người a! Nam nhân này rốt cuộc thân phận gì, tuổi trẻ thiên phú lại cao cường như vậy. Hắn nhẹ nhàng liền đánh bại Pháp Linh cảnh cường giả, kia cũng có nghĩa, tu vi của hắn ở phía trên!
Lâm Hoả Nhi nhìn Tuyên Vọng, ánh mắt tràn ngập lửa nóng.
Cũng chỉ có nam nhân như vậy mới xứng với nàng.
Tuyên Vọng từ đầu đến cuối đều cảm nhận được Lâm Hoả Nhi ánh mắt, hắn vi không thể thấy nhíu mày, cười nói:
"Thế tử điện hạ, Túy Nguyệt Lâu thấp hèn, không nghênh nổi ngài xa giá, thỉnh."
Tuyên Vọng làm một động tác mời, nhìn như đối Long Dật Hiên cung kính, nhưng hắn chỉ thấy tràn ngập chê cười.
Long Dật Hiên gương mặt âm u kéo Lâm Hoả Nhi rời đi. Lâm Hoả Nhi mặc dù không muốn, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng rời đi, bất quá vẫn luyến tiếc nhìn Tuyên Vọng một chút.
Tuyên Vọng không ngăn lại, dù sao Nhạc Vương phủ mình hắn còn chưa có năng lực đối kháng. Hắn liếc nhìn người xung quanh một cái, cười khẽ nói:
"Để mọi người kinh sợ rồi, hôm nay Túy Nguyệt Lâu giảm một nửa giá món ăn, xem như Túy Nguyệt Lâu đối các vị bồi thường."
"Được, được..."
"Tốt quá"
"...."
Người xung quanh thấy không còn kịch hay, lại được một món hờ liền vui vẻ đồng ý, nhao nhao tản đi.
Thủy Y Hoạ và Lan Mịch nhìn Tuyên Vọng chằm chằm, Thủy Y Hoạ là có chút e ngại, Lan Mịch là sùng bái.
"Đại thúc, mặc dù ngươi so sư phụ ta kém, bất quá ta vẫn là thực sùng bái ngươi nha."
Đại... Đại thúc!?
Tuyên Vọng kém chút liền duy trì không nổi hình tượng, khoé miệng rút trừu.
Hắn... Già như vậy sao?
"Tiểu cô nương, ngươi có phải xưng hô sai rồi không?"
Tiểu gia anh tuấn tiêu soái, chỗ nào già, dám kêu hắn đại thúc!!
"Nga, đại thúc, không có nha, ta mới mười lăm tuổi, ngươi hẳn cũng hơn hai mươi đi? Ta kêu ngươi đại thúc không có sai nha."
"Đúng đó, đại thúc, Mịch Mịch nói không sai nha."
Tuyên Vọng cười đến mặt đều đen, nếu không phải hai người này đi với tiểu xhur nhân, hắn sớm đem người đá ra ngoài!
....
_______
Tuyên mỹ nhân lại biến Tuyên đại thúc? Thật đau lòng.
Mịch Mịch nhà ta lại là tiểu đồ đệ cuồng sư phụ moa~
(≧▽≦)
Long Dật Hiên bị mắng tức giận đến đỏ mặt, lại không dám làm liều, dù sao người trước mắt tu vi so với hắn cao hơn.
"A, thế tử không cần cảm tạ, cũng đừng kích động, kia, hôm nay tại hạ còn phải đa tạ Thế tử điện hạ đâu."
"Phì, haha..."
Lan Mịch rốt cuộc nhịn không được bị chọc cười, thành công thu hút xung quanh chú ý.
Long Dật Hiên vốn giận không chỗ phát tiếc, nhìn đến có người dám cười hắn, một chưởng đánh qua.
"Dân đen to gan! Dám cười nhạo bổn thể tử!"
Vàng óng linh lực cường đại quét qua, Lan Mịch sửng sốt một chút, vội dùng linh lực phòng ngự, bất quá nàng chưa kịp ra tay, trước mặt liền xuất hiện một kết giới thủy lam mỏng manh, kia mạnh mẽ đòn tấn công tựa như hòn đá chìm vào biển cả, không mảy may gây chút thương tổn.
Cùng lúc này, thanh âm Thủy Y Hoạ lạnh lùng vang lên:
"Long Dật Hiên, ngươi thẹn quá hoá giận sao? Lại bắt nạt tiểu cô nương tay trói gà không chặt? Tôn nghiêm hoàng gia đều bị ngươi cấp ném!"
Tiểu cô nương tay trói gà không chặt Lan Mịch:....
Lan Mịch sờ sờ mũi, nàng trông thật yếu đuối cần người bảo hộ?
Nhạc Vương cũng coi như một đời anh minh, không ngờ con hắn lại nát đến bắt nạt một cái tiểu cô nương.
Long Dật Hiên lúc này mới nhìn đến người hắn ra tay, sắc mặt hơi đổi, nghiến răng kêu một tiếng:
"Thủy Y Hoạ!"
Hắn liếc nhìn bên cạnh nàng, tiểu cô nương một thân màu lam váy dài, tóc đen đơn giản buột cao, đôi mắt một mảnh yên tĩnh nhìn hắn.
Long Dật Hiên hơi sững sốt, lúc này mới nhận ra đây là ai, nhíu mày, thanh âm tràn ngập chán ghét:
"Phượng Lam Nguyệt, bổn thế tử và ngươi đã không còn quan hệ, ngươi còn đuổi theo ta đến tận học viện không nói, hiện tại dùng cơm ngươi cũng muốn theo đuôi ta, ta đã nói, ta sẽ không thích ngươi, ngươi đừng có lại tiếp tục không biết xấu hổ mất mặt làm quấn lấy ta!"
Đám đông vốn đang bát quái chuyện của Long Dật Hiên, bất quá chỉ một câu nói kia, mũi nhọn hoàn toàn hướng sang Lam Nguyệt.
Xem kịch vui cũng trúng đạn Lam Nguyệt: "..."
Con mắt nào của ngươi thấy ta đang đuổi theo ngươi? Ngươi lấy tự tin đâu ra thế?
Nguyên chủ trước kia mặc dù đối hắn hy vọng rất nhiều, nhưng cũng chưa từng hướng hắn chạy đi? Dù sao số lần nàng rời phủ trong mấy năm qua có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Hoả Nhi bên cạnh thấy vậy, mị hoặc cười một tiếng nói:
"Lam Nguyệt muội muội, ngươi cũng biết dưa hái xanh không ngọt a, A Hiên sẽ không thích ngươi, ngươi buông tay đi, hà tất đau khổ níu kéo."
Nhìn như ý tốt khuyên nhủ, kì thực đang ngụ ý Lam Nguyệt không biết xấu hổ dây dưa Long Dật Hiên.
Lam Nguyệt: "..."
Làm gì! Nàng xem kịch còn bị kéo vào rồi!! Có để người ta sống không hả!
Tuyên Vọng rút trừu khoé miệng, rất đồng cảm nhìn hai người kia.
Chọc tiểu chủ nhân của hắn, kết cục có thể nghĩ.
Thủy Y Hoạ cười lạnh một tiếng, cao ngạo nói:
"Hừ! Bằng ngươi? Long Dật Hiên, ngươi muốn sánh với A Nguyệt của ta sao! A Nguyệt mới không thích loại người như ngươi! Tra nam!"
Lan Mịch mở to mắt, kém chút liền vỗ tay kêu hay! Hoạ Hoạ thật lợi hại! Mặc dù kém sư phụ của nàng!
Lam Nguyệt không nhịn được cười khẽ, nha đầu này ngày càng độc miệng.
Long Dật Hiên sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn Thủy Y Hoạ:
"Ngươi nói cái gì!"
Thủy Y Hoạ hoàn toàn không sợ hắn, kiêu ngạo nói:
"Tra nam, tra nam! Chính là mắng ngươi đó! Như thế nào? Ngươi làm gì được ta!"
Long Dật Hiên giận không thể át, đột nhiên rống giận:
"Người đến, đem tiện nhân này giáo huấn cho ta!"
Cùng lúc đó, hơn năm bóng đen lao vào, đem ba người Lam Nguyệt, Diệc Chân, Thủy Y Hoạ vây lại.
Lam Nguyệt hơi nheo mắt, lại đều là Động Thiên Cảnh viên mãn cường giả, còn có một tên Pháp Linh Cảnh sơ kì.
Xem ra là ám vệ của Nhạc Vương phủ.
Ngươi xung quanh đều tản ra, cách xa các nàng, sợ chuốt hoạ vào thân.
Thủy Y Hoạ thần tình có chút ngưng trọng, nàng hiện tại bị thương vừa khỏi, không tốt vận dụng linh lực, mặc dù nàng có thể tránh thoát đám người này, nhưng Lan Mịch cùng Lam Nguyệt...
Nghĩ đến đây, Thủy Y Hoạ cắn răng, lạnh lùng nói:
"Long Dật Hiên, ngươi dám đối ta ra tay? Biểu ca sẽ không tha cho ngươi!"
Long Dật Hiên vòng tay ôm Lâm Hoả Nhi, cười lạnh nói:
"Thì như thế nào? Nhạc Vương phủ ta không sợ bất kì cái gì, bổn thế tử há sợ hắn một cái Tề vương? Thủy Y Hoạ, là ngươi trước chọc ta, Long Dật Trần biết thì làm được gì? Lí đều thuộc về ta!"
Lâm Hoả Nhi vòng tay ôm lấy Long Dật Hiên, gương mặt nhìn Thủy Y Hoạ mang theo cười trên nỗi đau của người khác.
Tiện nhân này nàng chướng mắt rất lâu rồi, cuối cùng cũng cho nàng giáo huấn.
"Ngươi..."
Thủy Y Hoạ tức giận chỉ vào hắn, lời gì đều không thể nói.
Nàng quả thực không đủ ngôn từ để mắng tên tiện nam này!
Lam Nguyệt từ đầu đến cuối đều không phản ứng quá nhiều, chuyện này cũng không cần nàng nhúng tay giải quyết.
"Khụ, các vị, các ngươi có hay không quên mất chủ nhân là ta rồi?"
Tuyên Vọng thấp ho khan một tiếng, cười khẽ thu hút sự chú ý.
Long Dật Hiên nhìn đến hắn, lần này cũng ỷ vào ám vệ, cao ngạo khinh thường nói:
"Một tên dân đen cũng muốn trước mặt bổn thể tử dương oai? Hừ, chỉ cần một câu của ta, tiểu lâu nho nhỏ này của ngươi liền phải cút! Bất quá hôm nay bổn thế tử vui, tạm bỏ qua ngươi."
Hắn cũng muốn xử lí tên này, bất quá, hắn cần thiết điều tra rõ ràng, tránh đắc tội không thể động đến người.
"Công tử, chuyện này ngươi không cần thiết xen vào, vẫn là theo chúng ta đi, tránh đắc tội người không nên đắc tội."
Lâm Hoả Nhi nhìn Tuyên Vọng, hơi né tránh Long Dật Hiên tay, đối Tuyên Vọng ôn hoà nói, hoàn toàn không dùng chút quyến rũ mị hoặc thường ngày. Bởi vì nàng biết, trước mặt nam nhân này, bất kì mị lực nào của nàng đều không vượt quá hắn. Dùng mị lực với hắn, chỉ có thể thảm bại.
Tuyên Vọng cười cười, nhưng Lam Nguyệt biết, hắn cũng không có bên ngoài như vậy ôn hoà dễ nói chuyện, càng không phải tùy ý bị khinh bạc không chút phản kháng người.
Nếu không nàng như thế nào gặp hắn lúc đó đâu?
"Phải không? Tại hạ đúng là thụ sủng nhược kinh a."
Hắn chỉ biết, các ngươi đắc tội tiểu chủ nhân của hắn rồi!
Nói, ý cười trên môi bất biến, đám người chỉ thấy một trận gió thổi qua, nhất đạo hồng quang tựa thiểm điện mà qua.
Chờ đám người phục hồi lại tinh thần, năm ám vệ đều đau đớn kêu rên nằm trên đất, mà Tuyên Vọng lại tựa như chưa từng rời đi quá, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ý cười dạt dào.
Lam Nguyệt hơi rũ mi, hai tay ôm ngực cười nhẹ.
Thủy Y Hoạ cùng Lan Mịch đều hoàn toàn ngây ngốc, mờ mịt nhìn ám vệ. Đám người xung quanh cũng cả kinh đến không thể phản ứng.
"Ngươi..."
Long Dật Hiên trừng to mắt, chỉ tay vào Tuyên Vọng, không thốt lên lời.
Chuyện gì xảy ra? Hắn còn không biết hắn là như thế nào ra tay a!
Cái kia Pháp Linh Cảnh sơ kì cường giả ngước nhìn Tuyên Vọng, khó tin nói:
"Hắn... tu vi của hắn, ta nhìn không thấu!"
Xung quanh một mảnh khiếp sợ. Pháp Linh Cảnh a! Ở Đông Nhạc, một cái Pháp Linh Cảnh hậu kì đã là thế lực chèo chống một phương, rốt cuộc Thiên Dương Cảnh chính là chỉ có hai người a! Nam nhân này rốt cuộc thân phận gì, tuổi trẻ thiên phú lại cao cường như vậy. Hắn nhẹ nhàng liền đánh bại Pháp Linh cảnh cường giả, kia cũng có nghĩa, tu vi của hắn ở phía trên!
Lâm Hoả Nhi nhìn Tuyên Vọng, ánh mắt tràn ngập lửa nóng.
Cũng chỉ có nam nhân như vậy mới xứng với nàng.
Tuyên Vọng từ đầu đến cuối đều cảm nhận được Lâm Hoả Nhi ánh mắt, hắn vi không thể thấy nhíu mày, cười nói:
"Thế tử điện hạ, Túy Nguyệt Lâu thấp hèn, không nghênh nổi ngài xa giá, thỉnh."
Tuyên Vọng làm một động tác mời, nhìn như đối Long Dật Hiên cung kính, nhưng hắn chỉ thấy tràn ngập chê cười.
Long Dật Hiên gương mặt âm u kéo Lâm Hoả Nhi rời đi. Lâm Hoả Nhi mặc dù không muốn, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng rời đi, bất quá vẫn luyến tiếc nhìn Tuyên Vọng một chút.
Tuyên Vọng không ngăn lại, dù sao Nhạc Vương phủ mình hắn còn chưa có năng lực đối kháng. Hắn liếc nhìn người xung quanh một cái, cười khẽ nói:
"Để mọi người kinh sợ rồi, hôm nay Túy Nguyệt Lâu giảm một nửa giá món ăn, xem như Túy Nguyệt Lâu đối các vị bồi thường."
"Được, được..."
"Tốt quá"
"...."
Người xung quanh thấy không còn kịch hay, lại được một món hờ liền vui vẻ đồng ý, nhao nhao tản đi.
Thủy Y Hoạ và Lan Mịch nhìn Tuyên Vọng chằm chằm, Thủy Y Hoạ là có chút e ngại, Lan Mịch là sùng bái.
"Đại thúc, mặc dù ngươi so sư phụ ta kém, bất quá ta vẫn là thực sùng bái ngươi nha."
Đại... Đại thúc!?
Tuyên Vọng kém chút liền duy trì không nổi hình tượng, khoé miệng rút trừu.
Hắn... Già như vậy sao?
"Tiểu cô nương, ngươi có phải xưng hô sai rồi không?"
Tiểu gia anh tuấn tiêu soái, chỗ nào già, dám kêu hắn đại thúc!!
"Nga, đại thúc, không có nha, ta mới mười lăm tuổi, ngươi hẳn cũng hơn hai mươi đi? Ta kêu ngươi đại thúc không có sai nha."
"Đúng đó, đại thúc, Mịch Mịch nói không sai nha."
Tuyên Vọng cười đến mặt đều đen, nếu không phải hai người này đi với tiểu xhur nhân, hắn sớm đem người đá ra ngoài!
....
_______
Tuyên mỹ nhân lại biến Tuyên đại thúc? Thật đau lòng.
Mịch Mịch nhà ta lại là tiểu đồ đệ cuồng sư phụ moa~
(≧▽≦)