Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
Chương 3
Bì Tu trời sinh đất dưỡng không có mẹ lên tiếng khiến cả phòng ăn lập tức yên tĩnh, không một ai dám nói gì.
Văn Hi muốn cười, nhưng để mình không chết thêm lần nữa, y đành cố nhịn. Chỉ vờ vịt dựa vào Bì Tu, vừa dùng tay quạt gió cho yêu quái bên cạnh mình, vừa bảo với nhóc nói lắp: “Nhóc hiểu nhầm rồi, cơ mà có thể giúp ta lấy bát đũa tới đây không?”
“Lấy cái bằng gỗ liễu ấy.” Bì Tu quay đầu dặn.
Cơm canh đựng trong gỗ cây liễu ngàn năm thì quỷ cũng có thể ăn được.
Hắn bắt lấy cái tay quạt gió của Văn Hi kéo đến trước mặt mình, bởi vì uống thuốc định hồn mà hồn thể vốn hơi trong suốt giờ đã không khác gì người thường.
Văn Hi mặc cho hắn kéo tay mình: “Thuốc ban nãy tuy đắng nhưng sau khi uống vào thì tôi thấy thoải mái hơn rồi.”
Bì Tu buông tay y ra, hỏi: “Cái tượng phật mẻ kia đâu?”
“Ở trong tay áo.” Văn Hi hỏi: “Cần tôi lấy ra không?”
Bì Tu lắc đầu: “Cứ cầm trước đi.”
Nhóc nói lắp mang bát đũa tới đặt ở trước mặt Văn Hi, sau đó mới quay về chỗ ngồi ăn cơm. Ăn từng miếng từng miếng như mèo con ăn cơm, cứ ăn một miếng lại ngó sang chỗ Bì Tu một cái, tình cờ chạm mắt với Văn Hi thì lại lập tức cúi đầu bới cơm, nhìn ra Văn Hi muốn cười.
Ông chủ Bì ăn chay, Văn Hi cũng chỉ có thể ăn chay cùng hắn .
Mà ăn được hai miếng thì Văn Hi liền nhịn không được mà hỏi: “Bọn họ đang ăn cái gì thế?”
“Muốn ăn à?” Ông chủ Bì hỏi ngược lại.
Văn Hi dè dặt không lên tiếng, Bì Tu cũng chẳng vội, thế là y liền múc một thìa hành trộn đậu phụ cho vào miệng, cứ thấy thiêu thiếu vị thịt.
“Muốn ăn cũng không sao.” Bì Tu buông đũa xuống, nhìn y: “Chỉ cần cậu nhớ được gặp hắn vào khi nào, có quan hệ gì với hắn, thì đừng nói là những món này, cậu muốn ăn món gì tôi cũng có thể bảo bọn nó làm cho cậu.”
Văn Hi hơi nhướn mày, vờ đỡ đầu, nói: “Nhưng tôi thật sự không nhớ ra được.”
“Thế thì chịu đói đi, cậu là quỷ mà, không ăn một bữa cũng chẳng chết đói được.” Bì Tu lau miệng, kéo y lên: “Lên lầu thôi, mấy đứa ăn xong thì thu dọn sạch sẽ đi nhé, tối nay có thể bắt đầu chuẩn bị cho chợ đêm rồi.”
“Ông chủ.” Thanh niên ngồi bên trái Bì Tu đột nhiên đứng lên, “Ngày mai khách của anh tới đấy.”
Bì Tu dừng bước, xua tay: “Anh biết rồi.”
Thấy ông chủ và con quỷ có vẻ giống bà chủ kia đã lên lầu, cậu nhóc nói lắp mới đánh bạo hỏi Hầu Nhị bên cạnh mình: “Hầu, Hầu Nhị, nam quỷ kia và ông, ông chủ có quan hệ gì vậy?”
“Ngày nào cũng nhốt trong phòng không cho ra, nhóc nói xem là quan hệ gì?” Hầu tinh cười xấu xa, nhỏ giọng thì thầm: “Quan hệ kim ốc tàng kiều[1] chứ gì nữa.”
Nhóc nói lắp sững sờ: “Kim ốc tàng, tàng kiều là sao?”
“Nhóc không biết à? Chẳng phải ông chủ đưa sách cho nhóc để nhóc học sao?” Hầu Nhị tỏ vẻ ghét bỏ: “Sao đã nói lắp rồi mà đầu óc còn ngốc thế chứ.”
Mặt thằng nhỏ nói lắp lập tức trắng bệch.
“Ăn cơm nhanh lên, ăn xong còn làm việc!”
Tiếng quát bất thình lình khiến Hầu Nhị nuốt hết lời định nói vào bụng, cậu ta liếc nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, thấy gương mặt mỹ nhân bị sẹo vắt ngang kia lạnh tanh thì lập tức rùng mình không dám nói tiếp nữa.
Văn Hi lên lầu là lại nằm ở chỗ mình thích nhất mà xem ti vi, Bì Tu cởi đồ đi tắm, tắm xong đi ra thì thấy quỷ thư sinh này đang vuốt ve ngọc phật mình tặng hôm nay, vẻ mặt trông là lạ.
“Sao vậy? Thích đồ tôi tặng cậu đến thế cơ à?” Bì Tu để trần đi lại gần, tiện tay vắt khăn bông lên ghế sô pha, ghé người qua rút ngọc phật trong tay Văn Hi ra nhìn một chút, thực sự không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
Văn Hi ngồi dậy, cười giả lả với ông chủ Bì: “Thứ đầu tiên anh tặng cho tôi, đương nhiên là thích rồi.”
“Nịnh hót.” Bì Tu cười lạnh, căn bản không tin.
Văn Hi cũng không giận, y nắm chặt lấy bàn tay đưa tới của Bì Tu, sáp lại gần, nghe lời làm gối ôm.
“Những người ban nãy đều là nhân viên của anh à? Bọn họ cũng không phải con người sao?” Văn Hi ngửa đầu hỏi: “Tôi thấy có mấy người tay dài lưng gù, ngoại hình giống khỉ, bọn họ có phải hầu tinh không?”
“Ừ.” Bì Tu không phủ nhận, một tay ôm Văn Hi, một tay chuyển kênh, lười biếng nói: “Năm hầu tinh đều là nhân viên phục vụ, Hầu Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, cả thằng nhỏ nói lắp bưng thuốc cho cậu nữa, nó cũng là phục vụ.”
Văn Hi thắc mắc: “Thằng bé ấy cũng là hầu tinh ư? Tôi không nhận ra.”
“Không phải, nó là chổi tinh.” Bì Tu chỉ vào cái chổi trong góc: “Chính là cái chổi tinh kia kìa, mấy năm trước mới hóa thành hình người, tuổi còn nhỏ, chắc có lẽ lúc hóa hình phải chịu chút khổ cho nên nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp.”
Văn Hi lấy làm lạ: “Sao anh lại thu nhận một chổi tinh?”
Đây không phải dấu hiệu may mắn gì, hơn nữa yêu quái này còn mở quán cơm, chú ý nhất là phong thuỷ, sao đang yên đang lành lại đi thu nhận chổi tinh.
“Tại sao không nhận?” Bì Tu nhìn y: “Một mình nó có thể quét tước vệ sinh cho cả quán cơm, biết pháp thuật còn hiệu quả hơn robot dọn nhà, huống chi nó vừa ăn ít vừa không lắm chuyện, tôi mà không nhận nó thì mới là thần kinh.”
Văn Hi khẽ gật đầu: “Nói như vậy đúng là không chỉ trích được gì.”
“Cảm thấy nó là chổi thì không may mắn à?” Bì Tu nhíu mày: “Nhân loại các người chính là như thế, cứ thích soi mói vớ vẩn.”
Văn Hi không đáp lời hắn, mà hỏi: “Tôi thấy còn có ba người nữa, cái người mà gọi là kế toán của anh là tinh quái gì vậy?”
“Bàn tính tinh.” Bì Tu nói: “Hai người kia, giao nhân có sẹo trên mặt là Nhậm Kiêu, còn thằng nhóc hồ ly tướng tá không được đẹp kia thì là Cừu Phục, là đầu bếp của tôi.”
Văn Hi nhìn hắn: “Sao cái gì anh cũng nói hết cho tôi thế, không thắc mắc sao tôi hỏi nhiều vậy à?”
Bì Tu cười lạnh, vươn tay nắm cằm Văn Hi lắc lắc: “Thấy cậu hôm nay nghe lời như vậy, nói cho cậu mấy cái này cũng không sao. Huống hồ cậu có biết cũng chẳng làm được gì, tôi có gì phải sợ chứ.”
“Tôi thật sự chưa từng gặp Thao Thiết mà anh nói, có phải anh nghĩ nhầm rồi không?” Văn Hi cúi thấp đầu, nói bằng giọng mềm nhũn: “Tôi chỉ là một người bình thường thôi, sao có thể từng gặp thần thú trong truyền thuyết được.”
Bì Tu nhíu mày: “Cậu bảo ký ức hỗn loạn, không nhớ gì cả cơ mà?”
Văn Hi nghẹn lời, nghĩ thầm đù má sao giờ tên yêu quái này lại thông minh thế? Chẳng phải vừa mới dở người bảo mình không có mẹ sao?
Cằm bị yêu quái nhấc lên, Văn Hi nhìn thẳng vào con ngươi màu vàng của hắn, nỗi sợ bắt đầu dâng lên trong lòng.
“Tôi chưa từng thấy người bình thường nào chết rồi mà bị niêm phong trong hũ không được siêu sinh cả, hơn nữa vừa có phấn trầm đàn hương vừa có phong quỷ chú, hai tầng này kết hợp với nhau có thể phong ấn cậu đến hồn phi phách tán.”
Văn Hi quay đầu tránh khỏi tay hắn, xoa cằm nói: “Chỉ là trước kia trong nhà gặp họa, liên lụy tôi phải chịu chung thôi.”
“E rằng không phải họa bình thường đâu nhỉ.” Bì Tu kéo bộ đồ trắng y mặc trên người: “Áo tang trắng, cậu đang để tang cho người trong nhà à?”
Văn Hi không nói gì.
“Tôi không hứng với cuộc sống hồi còn sống của cậu, tôi chỉ muốn biết cậu có quan hệ thế nào với Thao Thiết.” Bì Tu cười lạnh: “Hắn sẽ không tốt bụng đến nỗi tùy tiện định hồn cho một con quỷ chết thảm.”
“Anh rốt cuộc có quan hệ thế nào với hắn?” Văn Hi nhìn hắn: “Tôi thật sự không biết hắn là ai, cũng chưa từng gặp bao giờ, không có một chút ấn tượng nào hết.”
“Tôi có quan hệ thế nào với hắn á hả?” Bì Tu cười lạnh lùng, nói: “Ông đây là chủ nợ của hắn!”
Văn Hi ngây ra vì hai chữ chủ nợ, y nhìn Bì Tu, lẩm bẩm nói: “Thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, nhưng anh đi tìm hắn chứ giam tôi làm gì.”
Lúc mới tới nơi này, y không phải không có làm loạn, y hết muốn xuống lầu lại muốn lẩn trốn, nhưng ngay cả cái rèm che cửa cũng chẳng vén lên nổi, không có sự cho phép của yêu quái này thì y không thể đi đâu được.
“Giam cậu?” Bì Tu mắng: “Với cái tình trạng của cậu lúc vừa mới tỉnh, nếu mà thả cậu ra ngoài thật, chỉ một chút ánh nắng thôi cũng có thể thiêu cho con quỷ nhà cậu hồn phi phách tán đấy.”
Văn Hi sững sờ: “Vậy chẳng lẽ tôi cả đời không thể ra khỏi cửa?”
“Thao Thiết chưa bao giờ lưu mùi trên người kẻ khác mà không có lý do gì, giữ cậu ở nơi này, hắn sớm muộn cũng sẽ tìm đến.” Bì Tu hờ hững nói: “Chờ hắn tìm đến, tôi sẽ đưa cậu đi đầu thai, sau khi đầu thai thì không cần sợ ánh nắng nữa.”
Hơn nữa tôi còn có thể kiếm công đức nhờ đưa lão quỷ đầu thai, đúng là một công đôi việc.
Văn Hi dựa vào người hắn, an tĩnh hồi lâu mới hỏi: “Đầu thai có đau không?”
Bì Tu: “Không biết, ông đây đã đầu thai bao giờ đâu.”
Có điều hắn đang nghĩ xem sau khi quỷ thư sinh này đầu thai, mình phải đi đâu để tìm một cái gối băng thích hợp đây. Quỷ thư sinh này rất hợp ý hắn, chỉ tiếc không phải tinh quái mà là một nhân quỷ phải đầu thai, thật là đáng tiếc.
Văn Hi: “Anh nói xương cốt của tôi đang ở trong hũ, cái hũ đó giờ ở chỗ nào?”
“Muốn biết hả?” Bì Tu khều lên một lọn tóc của y, kéo kéo: “Cái này không thể nói cho cậu được, ngộ nhỡ Thao Thiết đến trộm mất cái hũ đi thì chẳng phải tôi mất cả người lẫn của sao.”
Hắn còn lâu mới làm loại chuyện lỗ vốn như vậy.
“Hồi nãy kế toán của anh nói sắp có khách tới, cũng là người biết Thao Thiết sao?” Văn Hi hỏi.
“Đúng, đến lúc ấy cậu cùng xuống với tôi.”
Bì Tu thưởng thức đôi tay trắng nõn của Văn Hi, nắn nắn cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi, vừa nhìn là biết tay của công tử nhà giàu, chưa từng phải làm việc nặng gì.
Văn Hi kinh ngạc: “Bọn họ là ai?”
Bì Tu: “Cũng là chủ nợ của Thao Thiết, trong tay bọn họ có hình của Thao Thiết, đến lúc đó cậu xem hình rồi xác nhận. Tuy nhiên Thao Thiết mỗi lần đều biến ra hình hài khác nhau để gặp người khác, chắc có lẽ cậu cũng không nhận ra được đâu.”
“Xem thử một chút cũng không hề gì, biết đâu tôi lại nhận ra được thì chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Bì Tu nghe vậy thì ngạc nhiên: “Cậu đang quan tâm tôi sẽ làm gì với Thao Thiết đấy à, nếu không có hắn giúp cậu định hồn thì cậu đã hồn phi phách tán lúc tôi mở hũ ra rồi.”
“Nhưng nếu tôi không nghe lời anh thì e rằng giờ cũng hồn phi phách tán.” Văn Hi nở nụ cười, ghé sát lại gần Bì Tu: “Ngày mai tìm cho tôi cái quạt đi, tôi dùng tay làm quạt cho anh mệt quá.”
Bì Tu lạnh lùng nói: “Đúng là nhân loại không có trái tim.”
Văn Hi chỉ cười, không hề phản bác, mặc cho Bì Tu ôm chặt mình hạ nhiệt độ.
Hôm sau thức dậy, Văn Hi vừa mở mắt liền thấy trên ngăn tủ đầu giường có đặt một cái quạt xếp sơn đen thếp vàng, trên quạt còn dùng dây đỏ buộc một món trang sức bằng ngọc.
Văn Hi ngồi trên giường ngắm nghía một hồi thì nghe thấy tiếng rèm cửa va chạm.
“Ngài, ngài dậy chưa ạ? Ông chủ bảo con, con đi mời ngài xuống.”
******
Chú thích:
[1]Kim ốc tàng kiều: Nghĩa là nhà vàng giấu giai nhân, xuất phát từ giai thoại của Hán Vũ Đế và hoàng hậu Trần A Kiều của mình. Hán Vũ Đế từng hứa rằng nếu sau này lấy được A Kiều làm vợ thì sẽ đúc nhà vàng cho nàng ở.
Văn Hi muốn cười, nhưng để mình không chết thêm lần nữa, y đành cố nhịn. Chỉ vờ vịt dựa vào Bì Tu, vừa dùng tay quạt gió cho yêu quái bên cạnh mình, vừa bảo với nhóc nói lắp: “Nhóc hiểu nhầm rồi, cơ mà có thể giúp ta lấy bát đũa tới đây không?”
“Lấy cái bằng gỗ liễu ấy.” Bì Tu quay đầu dặn.
Cơm canh đựng trong gỗ cây liễu ngàn năm thì quỷ cũng có thể ăn được.
Hắn bắt lấy cái tay quạt gió của Văn Hi kéo đến trước mặt mình, bởi vì uống thuốc định hồn mà hồn thể vốn hơi trong suốt giờ đã không khác gì người thường.
Văn Hi mặc cho hắn kéo tay mình: “Thuốc ban nãy tuy đắng nhưng sau khi uống vào thì tôi thấy thoải mái hơn rồi.”
Bì Tu buông tay y ra, hỏi: “Cái tượng phật mẻ kia đâu?”
“Ở trong tay áo.” Văn Hi hỏi: “Cần tôi lấy ra không?”
Bì Tu lắc đầu: “Cứ cầm trước đi.”
Nhóc nói lắp mang bát đũa tới đặt ở trước mặt Văn Hi, sau đó mới quay về chỗ ngồi ăn cơm. Ăn từng miếng từng miếng như mèo con ăn cơm, cứ ăn một miếng lại ngó sang chỗ Bì Tu một cái, tình cờ chạm mắt với Văn Hi thì lại lập tức cúi đầu bới cơm, nhìn ra Văn Hi muốn cười.
Ông chủ Bì ăn chay, Văn Hi cũng chỉ có thể ăn chay cùng hắn .
Mà ăn được hai miếng thì Văn Hi liền nhịn không được mà hỏi: “Bọn họ đang ăn cái gì thế?”
“Muốn ăn à?” Ông chủ Bì hỏi ngược lại.
Văn Hi dè dặt không lên tiếng, Bì Tu cũng chẳng vội, thế là y liền múc một thìa hành trộn đậu phụ cho vào miệng, cứ thấy thiêu thiếu vị thịt.
“Muốn ăn cũng không sao.” Bì Tu buông đũa xuống, nhìn y: “Chỉ cần cậu nhớ được gặp hắn vào khi nào, có quan hệ gì với hắn, thì đừng nói là những món này, cậu muốn ăn món gì tôi cũng có thể bảo bọn nó làm cho cậu.”
Văn Hi hơi nhướn mày, vờ đỡ đầu, nói: “Nhưng tôi thật sự không nhớ ra được.”
“Thế thì chịu đói đi, cậu là quỷ mà, không ăn một bữa cũng chẳng chết đói được.” Bì Tu lau miệng, kéo y lên: “Lên lầu thôi, mấy đứa ăn xong thì thu dọn sạch sẽ đi nhé, tối nay có thể bắt đầu chuẩn bị cho chợ đêm rồi.”
“Ông chủ.” Thanh niên ngồi bên trái Bì Tu đột nhiên đứng lên, “Ngày mai khách của anh tới đấy.”
Bì Tu dừng bước, xua tay: “Anh biết rồi.”
Thấy ông chủ và con quỷ có vẻ giống bà chủ kia đã lên lầu, cậu nhóc nói lắp mới đánh bạo hỏi Hầu Nhị bên cạnh mình: “Hầu, Hầu Nhị, nam quỷ kia và ông, ông chủ có quan hệ gì vậy?”
“Ngày nào cũng nhốt trong phòng không cho ra, nhóc nói xem là quan hệ gì?” Hầu tinh cười xấu xa, nhỏ giọng thì thầm: “Quan hệ kim ốc tàng kiều[1] chứ gì nữa.”
Nhóc nói lắp sững sờ: “Kim ốc tàng, tàng kiều là sao?”
“Nhóc không biết à? Chẳng phải ông chủ đưa sách cho nhóc để nhóc học sao?” Hầu Nhị tỏ vẻ ghét bỏ: “Sao đã nói lắp rồi mà đầu óc còn ngốc thế chứ.”
Mặt thằng nhỏ nói lắp lập tức trắng bệch.
“Ăn cơm nhanh lên, ăn xong còn làm việc!”
Tiếng quát bất thình lình khiến Hầu Nhị nuốt hết lời định nói vào bụng, cậu ta liếc nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, thấy gương mặt mỹ nhân bị sẹo vắt ngang kia lạnh tanh thì lập tức rùng mình không dám nói tiếp nữa.
Văn Hi lên lầu là lại nằm ở chỗ mình thích nhất mà xem ti vi, Bì Tu cởi đồ đi tắm, tắm xong đi ra thì thấy quỷ thư sinh này đang vuốt ve ngọc phật mình tặng hôm nay, vẻ mặt trông là lạ.
“Sao vậy? Thích đồ tôi tặng cậu đến thế cơ à?” Bì Tu để trần đi lại gần, tiện tay vắt khăn bông lên ghế sô pha, ghé người qua rút ngọc phật trong tay Văn Hi ra nhìn một chút, thực sự không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.
Văn Hi ngồi dậy, cười giả lả với ông chủ Bì: “Thứ đầu tiên anh tặng cho tôi, đương nhiên là thích rồi.”
“Nịnh hót.” Bì Tu cười lạnh, căn bản không tin.
Văn Hi cũng không giận, y nắm chặt lấy bàn tay đưa tới của Bì Tu, sáp lại gần, nghe lời làm gối ôm.
“Những người ban nãy đều là nhân viên của anh à? Bọn họ cũng không phải con người sao?” Văn Hi ngửa đầu hỏi: “Tôi thấy có mấy người tay dài lưng gù, ngoại hình giống khỉ, bọn họ có phải hầu tinh không?”
“Ừ.” Bì Tu không phủ nhận, một tay ôm Văn Hi, một tay chuyển kênh, lười biếng nói: “Năm hầu tinh đều là nhân viên phục vụ, Hầu Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, cả thằng nhỏ nói lắp bưng thuốc cho cậu nữa, nó cũng là phục vụ.”
Văn Hi thắc mắc: “Thằng bé ấy cũng là hầu tinh ư? Tôi không nhận ra.”
“Không phải, nó là chổi tinh.” Bì Tu chỉ vào cái chổi trong góc: “Chính là cái chổi tinh kia kìa, mấy năm trước mới hóa thành hình người, tuổi còn nhỏ, chắc có lẽ lúc hóa hình phải chịu chút khổ cho nên nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp.”
Văn Hi lấy làm lạ: “Sao anh lại thu nhận một chổi tinh?”
Đây không phải dấu hiệu may mắn gì, hơn nữa yêu quái này còn mở quán cơm, chú ý nhất là phong thuỷ, sao đang yên đang lành lại đi thu nhận chổi tinh.
“Tại sao không nhận?” Bì Tu nhìn y: “Một mình nó có thể quét tước vệ sinh cho cả quán cơm, biết pháp thuật còn hiệu quả hơn robot dọn nhà, huống chi nó vừa ăn ít vừa không lắm chuyện, tôi mà không nhận nó thì mới là thần kinh.”
Văn Hi khẽ gật đầu: “Nói như vậy đúng là không chỉ trích được gì.”
“Cảm thấy nó là chổi thì không may mắn à?” Bì Tu nhíu mày: “Nhân loại các người chính là như thế, cứ thích soi mói vớ vẩn.”
Văn Hi không đáp lời hắn, mà hỏi: “Tôi thấy còn có ba người nữa, cái người mà gọi là kế toán của anh là tinh quái gì vậy?”
“Bàn tính tinh.” Bì Tu nói: “Hai người kia, giao nhân có sẹo trên mặt là Nhậm Kiêu, còn thằng nhóc hồ ly tướng tá không được đẹp kia thì là Cừu Phục, là đầu bếp của tôi.”
Văn Hi nhìn hắn: “Sao cái gì anh cũng nói hết cho tôi thế, không thắc mắc sao tôi hỏi nhiều vậy à?”
Bì Tu cười lạnh, vươn tay nắm cằm Văn Hi lắc lắc: “Thấy cậu hôm nay nghe lời như vậy, nói cho cậu mấy cái này cũng không sao. Huống hồ cậu có biết cũng chẳng làm được gì, tôi có gì phải sợ chứ.”
“Tôi thật sự chưa từng gặp Thao Thiết mà anh nói, có phải anh nghĩ nhầm rồi không?” Văn Hi cúi thấp đầu, nói bằng giọng mềm nhũn: “Tôi chỉ là một người bình thường thôi, sao có thể từng gặp thần thú trong truyền thuyết được.”
Bì Tu nhíu mày: “Cậu bảo ký ức hỗn loạn, không nhớ gì cả cơ mà?”
Văn Hi nghẹn lời, nghĩ thầm đù má sao giờ tên yêu quái này lại thông minh thế? Chẳng phải vừa mới dở người bảo mình không có mẹ sao?
Cằm bị yêu quái nhấc lên, Văn Hi nhìn thẳng vào con ngươi màu vàng của hắn, nỗi sợ bắt đầu dâng lên trong lòng.
“Tôi chưa từng thấy người bình thường nào chết rồi mà bị niêm phong trong hũ không được siêu sinh cả, hơn nữa vừa có phấn trầm đàn hương vừa có phong quỷ chú, hai tầng này kết hợp với nhau có thể phong ấn cậu đến hồn phi phách tán.”
Văn Hi quay đầu tránh khỏi tay hắn, xoa cằm nói: “Chỉ là trước kia trong nhà gặp họa, liên lụy tôi phải chịu chung thôi.”
“E rằng không phải họa bình thường đâu nhỉ.” Bì Tu kéo bộ đồ trắng y mặc trên người: “Áo tang trắng, cậu đang để tang cho người trong nhà à?”
Văn Hi không nói gì.
“Tôi không hứng với cuộc sống hồi còn sống của cậu, tôi chỉ muốn biết cậu có quan hệ thế nào với Thao Thiết.” Bì Tu cười lạnh: “Hắn sẽ không tốt bụng đến nỗi tùy tiện định hồn cho một con quỷ chết thảm.”
“Anh rốt cuộc có quan hệ thế nào với hắn?” Văn Hi nhìn hắn: “Tôi thật sự không biết hắn là ai, cũng chưa từng gặp bao giờ, không có một chút ấn tượng nào hết.”
“Tôi có quan hệ thế nào với hắn á hả?” Bì Tu cười lạnh lùng, nói: “Ông đây là chủ nợ của hắn!”
Văn Hi ngây ra vì hai chữ chủ nợ, y nhìn Bì Tu, lẩm bẩm nói: “Thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, nhưng anh đi tìm hắn chứ giam tôi làm gì.”
Lúc mới tới nơi này, y không phải không có làm loạn, y hết muốn xuống lầu lại muốn lẩn trốn, nhưng ngay cả cái rèm che cửa cũng chẳng vén lên nổi, không có sự cho phép của yêu quái này thì y không thể đi đâu được.
“Giam cậu?” Bì Tu mắng: “Với cái tình trạng của cậu lúc vừa mới tỉnh, nếu mà thả cậu ra ngoài thật, chỉ một chút ánh nắng thôi cũng có thể thiêu cho con quỷ nhà cậu hồn phi phách tán đấy.”
Văn Hi sững sờ: “Vậy chẳng lẽ tôi cả đời không thể ra khỏi cửa?”
“Thao Thiết chưa bao giờ lưu mùi trên người kẻ khác mà không có lý do gì, giữ cậu ở nơi này, hắn sớm muộn cũng sẽ tìm đến.” Bì Tu hờ hững nói: “Chờ hắn tìm đến, tôi sẽ đưa cậu đi đầu thai, sau khi đầu thai thì không cần sợ ánh nắng nữa.”
Hơn nữa tôi còn có thể kiếm công đức nhờ đưa lão quỷ đầu thai, đúng là một công đôi việc.
Văn Hi dựa vào người hắn, an tĩnh hồi lâu mới hỏi: “Đầu thai có đau không?”
Bì Tu: “Không biết, ông đây đã đầu thai bao giờ đâu.”
Có điều hắn đang nghĩ xem sau khi quỷ thư sinh này đầu thai, mình phải đi đâu để tìm một cái gối băng thích hợp đây. Quỷ thư sinh này rất hợp ý hắn, chỉ tiếc không phải tinh quái mà là một nhân quỷ phải đầu thai, thật là đáng tiếc.
Văn Hi: “Anh nói xương cốt của tôi đang ở trong hũ, cái hũ đó giờ ở chỗ nào?”
“Muốn biết hả?” Bì Tu khều lên một lọn tóc của y, kéo kéo: “Cái này không thể nói cho cậu được, ngộ nhỡ Thao Thiết đến trộm mất cái hũ đi thì chẳng phải tôi mất cả người lẫn của sao.”
Hắn còn lâu mới làm loại chuyện lỗ vốn như vậy.
“Hồi nãy kế toán của anh nói sắp có khách tới, cũng là người biết Thao Thiết sao?” Văn Hi hỏi.
“Đúng, đến lúc ấy cậu cùng xuống với tôi.”
Bì Tu thưởng thức đôi tay trắng nõn của Văn Hi, nắn nắn cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi, vừa nhìn là biết tay của công tử nhà giàu, chưa từng phải làm việc nặng gì.
Văn Hi kinh ngạc: “Bọn họ là ai?”
Bì Tu: “Cũng là chủ nợ của Thao Thiết, trong tay bọn họ có hình của Thao Thiết, đến lúc đó cậu xem hình rồi xác nhận. Tuy nhiên Thao Thiết mỗi lần đều biến ra hình hài khác nhau để gặp người khác, chắc có lẽ cậu cũng không nhận ra được đâu.”
“Xem thử một chút cũng không hề gì, biết đâu tôi lại nhận ra được thì chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Bì Tu nghe vậy thì ngạc nhiên: “Cậu đang quan tâm tôi sẽ làm gì với Thao Thiết đấy à, nếu không có hắn giúp cậu định hồn thì cậu đã hồn phi phách tán lúc tôi mở hũ ra rồi.”
“Nhưng nếu tôi không nghe lời anh thì e rằng giờ cũng hồn phi phách tán.” Văn Hi nở nụ cười, ghé sát lại gần Bì Tu: “Ngày mai tìm cho tôi cái quạt đi, tôi dùng tay làm quạt cho anh mệt quá.”
Bì Tu lạnh lùng nói: “Đúng là nhân loại không có trái tim.”
Văn Hi chỉ cười, không hề phản bác, mặc cho Bì Tu ôm chặt mình hạ nhiệt độ.
Hôm sau thức dậy, Văn Hi vừa mở mắt liền thấy trên ngăn tủ đầu giường có đặt một cái quạt xếp sơn đen thếp vàng, trên quạt còn dùng dây đỏ buộc một món trang sức bằng ngọc.
Văn Hi ngồi trên giường ngắm nghía một hồi thì nghe thấy tiếng rèm cửa va chạm.
“Ngài, ngài dậy chưa ạ? Ông chủ bảo con, con đi mời ngài xuống.”
******
Chú thích:
[1]Kim ốc tàng kiều: Nghĩa là nhà vàng giấu giai nhân, xuất phát từ giai thoại của Hán Vũ Đế và hoàng hậu Trần A Kiều của mình. Hán Vũ Đế từng hứa rằng nếu sau này lấy được A Kiều làm vợ thì sẽ đúc nhà vàng cho nàng ở.