Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 93: Nguyên lai là bưng trà rót nước.
Yêu nàng @user03168200 quá đy. Toi vừa đăng chương mới xong tính bấm dô dán mấy cái cmt mà thấy nàng đã vote rồi. Chắc kèo là vừa có thông báo đã dô liền rồi vote trước đọc sau nè.
Bắt gặp nhiều lần lắm gòi và hôm nay viết ra để ghi nhận tình cảm của nàng ở đây nhá.
(*¯ ³¯*)♡
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Sự tình Cao Tấn tại Minh Trạch cung triệu kiến một tiểu thái giám rất nhanh đã truyền tới cung Thái hậu.
Từ lúc Cao Tấn thần trí mơ hồ, 'cái thùng sắt' Minh Trạch cung đã chia năm nè bảy mảng, có chút gió thổi cỏ lay đều có người đến bẩm báo.
"Tiểu thái giám?" Thái hậu có chút kinh ngạc: "Nơi nào?"
Người báo tin kia hồi bẩm:
"Nghe nói là người của Ngự Thiện phòng, bất quá cũng có người nói là của Ngưng Huy cung."
Thái hậu nghe mà hồ đồ:
"Đến cùng là nơi nào?"
"Hắn là tiểu thái giám của Ngưng Huy cung, không biết sao bị Ngự Thiện phòng đẩy ra đưa ngự thiện tới Minh Trạch cung." người báo tin nói.
Thái hậu hồ nghi:
"Hắn đưa, Bệ hạ liền dùng?"
"Dùng!" Người báo tin nói thêm:
"Bệ hạ không chỉ dùng cơm, còn gọi nước nóng tắm rửa. Đồng thời chỉ đích danh tiểu thái giám kia vào hầu hạ."
Thái hậu đứng dậy dạo bước, cau mày, vì thực sự không thể hiểu rõ biến số này từ đâu tới.
"Không có nguyên nhân gì sao?" Thái hậu nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Từ khi Cao Tấn nổi điên đâm chết Tạ Nhiễm, Tạ Viễn Thần đại náo cung đình, cường thế mang thi thể Tạ Nhiễm đi, Thái hậu vẫn luôn chờ đợi, bà chờ Cao Tấn càng điên, chờ Tạ Viễn Thần trở mặt với Cao Tấn, chờ...
Mấy ngày gần đây bà phái cung nữ thái giám đưa cơm đi thăm dò Cao Tấn đều trực tiếp bị gϊếŧ, không chút khoan nhượng. Theo lý thuyết, hiện tại Cao Tấn sẽ tuyệt đối không tin tưởng bất cứ người nào trong cung mới đúng. Sao lại nhìn mỗi tiểu thái giám kia với con mắt khác chứ?
"Thái hậu, nô tài nghe Lý Tổng quản nói, mới đầu Bệ hạ cũng muốn gϊếŧ tiểu thái giám kia, bất quá sau đó tiểu thái giám kia linh cơ khẽ động, nhắc tới Quý phi nương nương ra cứu mạng, không ngờ đánh bậy đánh bạ thế mà Bệ hạ thật sự tha cho."
Thái hậu nghe vậy, phản ứng cũng y như Lý Tổng quản, bừng tỉnh đại ngộ:
"Đúng rồi! Ai gia đã nói phải có nguyên nhân mà. Quý phi... Hừ, không ngờ tới Bệ hạ của chúng ta thế mà thật sự động chân tình, đáng tiếc a."
Động chân tình thì thế nào? Người cũng đã bị hắn tự tay gϊếŧ chết, có hối hận thì Tạ Nhiễm cũng không sống lại được. Mà quan hệ của hắn cùng Tạ Viễn Thần cũng vì chuyện này mà triệt để vỡ tan.
"Người đâu!"
Thái hậu gọi lớn một tiếng, nội thị lập tức vào điện chờ phân phó.
"Nhanh chóng phái người xuất cung đem chuyện này báo cho Thẩm Thái sư."
Thái giám lĩnh mệnh: "Vâng."
Thái hậu lại nói:
"Lại phái người truyền lời tới Trữ Tú cung, nói với Thẩm tiểu thư Bệ hạ đã thanh tỉnh, nàng có thể đi thăm."
"Vâng. Nô tài lập tức đi truyền lời."
Sau khi thái giám kia rời đi, Thái hậu cho thám tử Minh Trạch cung về tiếp tục nhìn chằm chằm, vừa có gió thổi cỏ lay liền bẩm báo với bà.
Người đã lui ra, Thái hậu nhìn Phòng ma ma hầu hạ bên cạnh thở dài một tiếng. Phòng ma ma quan tâm hỏi:
"Thái hậu sao vậy?"
Phòng ma ma đỡ Thái hậu đứng dậy khỏi Phượng tọa. Thái hậu muốn đi dạo trong hoa viên, Phòng ma ma hầu hạ tả hữu.
Trong hoa viên, Thái hậu nhìn cả vườn ngát hương thơm, hỏi Phòng ma ma:
"Bên Hằng vương có tin tức gì không?"
Phòng ma ma trả lời:
"Nương nương, hôm qua Quốc công phủ truyền đến tin tức nói quân đội của Hằng vương ước chừng nửa tháng nữa là có thể tập kết ngoài Đại Hưng phủ."
Mặt Thái hậu đầy ưu sầu: "Nhất định phải thế sao?"
Phòng ma ma khó hiểu: "Thái hậu cảm thấy không nên như thế?"
Thái hậu nghẹn lời.
Cũng không phải bà cảm thấy không nên, ngược lại, cái giang sơn này ai họ Cao làm hoàng đế cũng được, bà đều làm Thái hậu.
Chỉ là lúc này Tín quốc công phủ lựa chọn đứng cùng phe với Hằng vương, Thẩm Thiên Phong, nếu bà không ủng hộ, vậy chẳng lẽ phải bồi cả phủ Tín Quốc công vào?
Bà chỉ lo lắng sự tình sẽ không thuận lợi như tưởng tượng của bọn họ, cũng thật sợ hãi.
Bởi vì bà không biết Thẩm Thiên Phong đã giở trò gì với Cao Tấn, khiến một thiếu niên cường hãn khôn khéo đang êm đẹp liền thần trí không rõ. Tiện đà nghĩ đến hắn có thể xuống tay với Cao Tấn, có phải cũng có thể hạ thủ với người khác hay không.
Dưới đủ loại lo lắng như vậy, Phan thị không thể không khuất phục. Nếu không bà đã an ổn làm Thái hậu nhiều năm như thế, sao lại phải theo nhóm người này mưu triều soán vị?
Tuy Cao Tấn không đến mức nói gì nghe nấy với bà, nhưng cũng chu đáo tôn trọng. Đổi người khác làm Hoàng đế liệu có được vậy không?
Những điều này đè nặng trong lòng mãi, Phan thị mới không khỏi cảm khái, bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Còn Tạ Khuynh bị Cao Tấn gọi vào phòng tắm mịt mờ sương mù hầu hạ, nàng tưởng là hầu hạ thay quần áo gì đó. Không ngờ tới tên Cao Tấn này tinh trùng lên não, thế mà lại muốn nàng thay hắn thoát y, chà lưng, mát xa đủ kiểu.
"Còn thất thần làm gì?"
Sau khi Cao Tấn cho mọi người lui hết, ở trong bể tắm chờ giây lát, thấy Tạ Khuynh còn chưa tiến đến, cao giọng kêu:
"Lại đây!"
Tạ Khuynh không còn cách nào, căng da đầu đi vào.
Nhìn bóng lưng Cao Tấn như đại gia đang chờ phục vụ, nàng âm thầm mắng cho một trận, mắng thống khoái rồi mới ôn hòa nhã nhặn tới hầu hạ.
Cao Tấn khá phối hợp, để Tạ Khuynh cởϊ áσ ngoài của hắn xuống, lộ ra vết thương bên trong. Mảng máu lớn đỏ thắm kia làm đau mắt Tạ Khuynh, nàng thở dài nói:
"Bệ hạ, trước tiên rửa sạch miệng vết thương đã."
Cao Tấn không lên tiếng, Tạ Khuynh coi như hắn đáp ứng, dùng chậu lưu ly chứa chút nước ấm tới, vịn Cao Tấn ngồi vào một băng ghế đá.
Tạ Khuynh phát hiện tổn thương của Cao Tấn cơ bản đều tụ tập trên hai cánh tay đã cảm thấy nghi hoặc. Lúc làm sạch nhìn kỹ mới phát hiện, những vết thương này không giống như bị công kích mà có. Vết đao trước sâu sau cạn, không giống bị người khác chém, mà giống tự mình cắt.
[ mấy vết thương này sẽ không phải vì hắn muốn bảo trì thanh tỉnh mà cố ý cắt chứ? ]
[ nếu thật vậy thì đúng là... ]
Lòng Tạ Khuynh ngũ vị tạp trần, lúc tẩy rửa vô thức nhẹ tay, vừa lau vừa thổi, sợ vết thương đụng nước làm hắn đau.
Nàng xử lý vết thương, còn Cao Tấn thì đang nhìn nàng.
Từ khuôn mặt không nỡ nhìn thẳng kia dời xuống eo nàng. Ngày đó kiếm của hắn xác thực đã đâm trúng nàng, không biết vết thương thế nào.
Tạ Viễn Thần hao tâm tổn trí diễn một màn kịch lớn, đương nhiên là vì đem nàng ra khỏi cung, tuyệt đối sẽ không để nàng ở lại kinh thành. Nếu nàng nửa đường chạy về, vậy hẳn là một đường xóc nảy, chắc chắn liên lụy vết thương.
Chừng nào nữ nhân này mới biết tự đối xử tốt với thân thể nàng?
"Bệ hạ, vết thương không thể thấm nước, hay là nô tài thay ngài lau sơ."
Tạ Khuynh dùng vải ướt lau sạch sẽ vết thương trên hai cánh tay hắn, may mắn là không sâu, hẳn là hắn cố ý cắt để bảo trì thanh tỉnh. Nhưng bất kể tổn thương thế nào cũng không nên thấm nước.
Cao Tấn thu hồi ánh mắt, trả lời: "Không ngại."
Nói xong liền đứng dậy thoát nốt quần áo trên người, chuẩn bị xuống bể tắm. Tạ Khuynh thấy vậy muốn tới hỗ trợ, bị Cao Tấn né tránh. Hắn nói:
"Ta tự mình tắm."
Tạ Khuynh kỳ quái nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Cao Tấn, thầm nghĩ:
[ tự ngươi tắm được gọi ta làm gì? ]
[ đùa à? ]
Cao Tấn không để ý tới nàng, đi thẳng đến bể cởϊ qυầи áo. Hắn tự làm, Tạ Khuynh cầu còn không được. Nàng không quản nữa, đi thua thập quần áo dính máu.
Còn chưa thu xong đã nghe bên bể tắm truyền tới tiếng nước, Tạ Khuynh quay đầu lại nhìn đã thấy Cao Tấn lặn xuống, hai cánh tay bị thương cũng chìm nghỉm, Tạ Khuynh hốt hoảng chạy tới:
"Bệ hạ, vết thương không thể thấm nước."
Cao Tấn phảng phất như không nghe thấy, vẫn dùng tay vẩy nước tắm. Tạ Khuynh nóng nảy, chỉ có thể cởi giày xuống nước, mặc kệ tất cả kéo Cao Tấn đang ngồi giữa bể vào gần bờ, đem hai cánh tay hắn dang ra đặt lên thành bể. Làm xong hết Tạ Khuynh mới ý thức được thân phận hiện tại của mình, sai người sai thời điểm!
[ lại nữa! ]
[ lại quên thân phận, có còn là phi tử của hắn nữa đâu. ]
[ tiểu thái giám mạo phạm Hoàng đế là tội gì? ]
Lặng lẽ nhìn thoáng qua Cao Tấn, Tạ Khuynh kinh hãi:
[ ha! Con hàng này quả nhiên đang nhìn ta, không nói lời nào, chắc là đang suy nghĩ xem nên gϊếŧ ta kiểu gì đây mà. ]
[ chặt đầu hay trượng tễ? ]
[ giờ ta tự tát mình còn kịp không? ]
Tạ Khuynh vừa nói liền vươn tay động thủ, ai ngờ Cao Tấn như đã sớm dự đoán trước, kịp thời nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng qua chỗ hắn, trầm giọng chất vấn:
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Tạ Khuynh ấp úng trả lời:
"Nô tài mạo phạm Bệ hạ, tội đáng muôn chết."
Cao Tấn không nói gì, chỉ từ trên cao nhìn xuống nàng. Lúc này Tạ Khuynh mới phát hiện khoảng cách giữa cả hai quá gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hô hấp của Cao Tấn.
[ hình như... Càng không được bình thường? ]
[ ê ê cái ánh mắt gì đó? ]
[ nhìn một tiểu thái giám có cần dùng ánh mắt thâm tình vậy không? ]
[ mặc dù, nhưng mà, ta là nam aaaaa! ]
"Bệ, Bệ hạ."
Tạ Khuynh có ý đồ nhắc nhở Cao Tấn, ai ngờ Cao Tấn lại giống như chẳng cảm thấy tư thế này có gì không đúng. Sau một lúc lâu, hắn nói một câu làm Tạ Khuynh mồ hôi đầm đìa, kém chút xỉu ngang:
"Ngươi nhìn rất giống Quý phi."
Tạ Khuynh lập tức ngừng thở, khẩn trương đối mặt với Cao Tấn, cố ý đưa bên mặt có bớt cùng tàn nhan cho Cao Tấn xem, để hắn thanh tỉnh một chút.
Mực vẽ tàn nhan và bớt là Khương ma ma cố ý điều phối, gặp nước không trôi, đổ mồ hôi không mờ, là bảo vật thiết yếu của những người dịch dung hành tẩu.
Quả nhiên, sau khi nàng 'ghê tởm' Cao Tấn một lát, hắn liền thu hồi ánh mắt, nâng eo Tạ Khuynh ra khỏi nước, để nàng ngồi bên bể tắm, đem khăn lông khô cung nhân chuẩn bị cho hắn đắp lên đầu Tạ Khuynh, lạnh giọng phân phó:
"Tự mình lau khô."
Nói xong hắn liền đi ra giữa bể, nhanh chóng tẩy rửa thân thể liền đi lên, tốc độ này có thể tắm sạch mới lạ.
Cao Tấn tự mặc quần áo khô vào, thấy Tạ Khuynh còn lề mề đằng kia, quần áo ướt dán hết lên người, có lẽ là không quá dễ chịu.
Cao Tấn đi ngang qua Tạ Khuynh, nàng muốn theo sau liền bị hắn ngăn trở. Hắn tức giận nói:
"Chờ ở đây."
Nói xong liền đi, Tạ Khuynh không hiểu hắn muốn làm gì, đợi trong chốc lát Cao Tấn liền cầm một bộ y phục thái giám sạch sẽ về, tức giận phân phó với Tạ Khuynh:
"Bẩn chết rồi, tắm sạch sẽ rồi thay quần áo đi ra."
Tạ Khuynh càng không hiểu.
[ con hàng này có ý gì? ]
[ đột nhiên đổi tính? ]
Lòng Tạ Khuynh căng thẳng, mượn nước trong bể tắm soi mặt mình một chút, xác định bớt trên mặt vẫn còn, mà từ khi nàng vào Minh Trạch cung vẫn luôn dùng giọng nam. Cao Tấn biết rõ hắn tự tay đâm 'Tạ Nhiễm', theo lý thuyết thì tuyệt đối không có khả năng đoán tiểu thái giám đứng trước mặt mình là người mình tự tay gϊếŧ chết mấy hôm trước.
Nhưng nếu hắn không đoán được, vì sao lại đối tốt với một tiểu thái giám như vậy?
Lòng Tạ Khuynh tràn đầy nghi hoặc, nghĩ đến câu nói: Ngươi nhìn rất giống Quý phi.
[ chẳng lẽ vì thấy ta giống Tạ Nhiễm nên mới đối tốt với ta? ]
[ xem ra việc tự tay 'gϊếŧ' Tạ Nhiễm này có ảnh hưởng lớn với hắn. ]
[ rõ ràng là ra bị hắn chọt một kiếm, giờ ta lại áy náy là sao? ]
Tạ Khuynh vừa nghĩ vừa dùng tư thế thằn lằn con bám vào cửa bể tắm, nhìn về hướng nội điện, trông thấy Cao Tấn đứng ngốc bên ánh nến, thật lâu không động đậy, phảng phất như đã quên còn một người trong bể tắm.
Thấy hắn không động, Tạ Khuynh mới dám yên tâm cởϊ qυầи áo ướt, dùng nước ấm lau người một phen. Cởi y phục xuống, nửa thân trên của nàng quấn đầy băng vải. Phía trên là vải quấn ngực, phía dưới là vải quấn vết thương eo, vết thương chỉ hơi ướt chứ không nứt ra.
Dù băng vải cũng ướt rồi nhưng tạm thời không có cách nào đổi, Tạ Khuynh chỉ có thể thay y phục trước, mặc bộ khô ráo mà Cao Tấn lấy cho nàng, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Không dám trì hoãn, Tạ Khuynh thu thập bể tắm một phen liền cầm bình thuốc ra nội điện, nói với Cao Tấn:
"Đa tạ Bệ hạ, nô tài giúp ngài bôi thuốc."
Cao Tấn đang đứng bên ánh nến không biết suy nghĩ gì lại rất nghe lời, xoay người ngồi lên ghế, Tạ Khuynh đặt thuốc ở một bên, cuốn ống tay áo của Cao Tấn lên, dùng thanh trúc trơn nhẵn múc chút kim sang dược, bôi lên vết thương của hắn, sau đó lại băng bó khắp nơi.
Ánh mắt của Cao Tấn từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, đến mức Tạ Khuynh cảm thấy không được tự nhiên.
"Gần đây trong cung nói thế nào về trẫm?" Bỗng nhiên Cao Tấn mở miệng hỏi.
Tạ Khuynh ngẩn người, sau đó đáp:
"Nô tài thân phận thấp kém, biết không nhiều lắm. Chỉ nghe nói Bệ hạ đột nhiên điên dại, lục thân không nhận, thấy ai cũng gϊếŧ, triều chính tạm thời giao cho Thẩm Thái sư, Minh Trạch cung từ trên xuống dưới có ít nhất ba bốn trăm thị vệ trông coi bên ngoài. Lúc nô tài tiến vào, năm bước có một người canh gác, người bình thường không được tới gần, mười phần nghiêm ngặt."
Ngoài miệng nói biết không nhiều, nhưng Tạ Khuynh vẫn đem hết tình huống bên ngoài nói ra, gần như vạch trần sự thật Cao Tấn bị giam lỏng.
[ tình thế bên ngoài nghiêm trọng như thế, cũng không biết tình trạng của hắn thế nào. ]
[ thần trí còn rõ ràng. ]
[ Tô Biệt Hạc nói hắn đã dùng giải dược Nhiếp hồn cổ, nhưng nhìn bộ dạng này cũng không tốt lên chút nào. ]
[ không phải bị đám người Nam Cương kia lừa rồi chứ? ]
[ ăn dược giả rồi? ]
"Thủ vệ khắc nghiệt như vậy, làm sao ngươi vào?" Cao Tấn lại hỏi.
Câu này của hắn làm Tạ Khuynh có chút hoài nghi cái hắn đang hỏi là nàng tiến cung thế nào.
Tạ Khuynh cân nhắc trả lời:
"Nô tài... Là Lý Tổng quản mang vào."
"Nói kĩ càng tỉ mỉ chút, vì sao mang ngươi vào, mang vào thế nào, ngươi vốn ở đâu." Cao Tấn hỏi liên tiếp mấy vấn đề, may mắn Tạ Khuynh đã sớm chuẩn bị đáp án kỹ càng.
"Bẩm Bệ hạ, nô tài thuộc Ngưng Huy cùng. Hôm nay Khương ma ma gọi nô tài đi Ngự Thiện phòng trả hộp thức ăn, thuận tiện lấy cho An Mỹ nhân đang thủ linh cho Quý phi nương nương một chén cháo tổ yến. Không ngờ sau khi tới Ngự Thiện phòng lại gặp ngay lúc Lý Tổng quản đang chọn người đưa ngự thiện, quản sự Ngự Thiện phòng liền kêu nô tài đi giúp một chút, nô tài cứ như vậy mà đi theo Lý Tổng quản."
Cũng không biết đáp án này có làm Cao Tấn hài lòng hay không, dù sao hắn cũng không nói gì thêm.
Tạ Khuynh rất nhanh đã băng bó tốt vết thương trên tay hắn, thu bình thuốc cùng băng vải lại, nói:
"Bệ hạ, dược đã bôi xong, nếu ngài không còn phân phó gì khác, nô tài xin được cáo lui."
Cao Tấn liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:
"Đêm nay ngươi lưu lại."
Mặt Tạ Khuynh cứng đờ, cảm thấy có chỗ nào sai sai:
[ đêm nay... Lưu lại? ]
[ lưu lại làm gì? ]
[ thị tẩm sao? ]
[ ta là một tên thái giám a, hỗn đản! ]
[ chỉ mấy ngày không gặp, khẩu vị của ngươi trở nên nặng lắm rồi đó! ]
Cao Tấn bị thanh âm nội tâm của nàng làm ồn ào, nhịn không được liếc mắt.
Chỉ thấy đầu Tạ Khuynh cúi thấp, cố gắng tìm cách cự tuyệt yêu cầu kỳ quái này:
"Bệ hạ, muốn nô tài lưu lại... Làm gì? Nô tài là..."
Không chờ nàng uyển chuyển cự tuyệt xong, Cao Tấn đã giận dữ trách mắng:
"Lưu lại ngươi làm gì hả? Bưng trà rót nước, chẳng lẽ ban đêm trẫm khát phải tự đi rót sao?"
Tạ Khuynh ngẩn người, rốt cục nhẹ nhàng thở ra:
[ a, nguyên lai là bưng trà rót nước. ]
[ sao không nói sớm, dọa ta một trận! ]
Cao Tấn: ...
Bắt gặp nhiều lần lắm gòi và hôm nay viết ra để ghi nhận tình cảm của nàng ở đây nhá.
(*¯ ³¯*)♡
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Sự tình Cao Tấn tại Minh Trạch cung triệu kiến một tiểu thái giám rất nhanh đã truyền tới cung Thái hậu.
Từ lúc Cao Tấn thần trí mơ hồ, 'cái thùng sắt' Minh Trạch cung đã chia năm nè bảy mảng, có chút gió thổi cỏ lay đều có người đến bẩm báo.
"Tiểu thái giám?" Thái hậu có chút kinh ngạc: "Nơi nào?"
Người báo tin kia hồi bẩm:
"Nghe nói là người của Ngự Thiện phòng, bất quá cũng có người nói là của Ngưng Huy cung."
Thái hậu nghe mà hồ đồ:
"Đến cùng là nơi nào?"
"Hắn là tiểu thái giám của Ngưng Huy cung, không biết sao bị Ngự Thiện phòng đẩy ra đưa ngự thiện tới Minh Trạch cung." người báo tin nói.
Thái hậu hồ nghi:
"Hắn đưa, Bệ hạ liền dùng?"
"Dùng!" Người báo tin nói thêm:
"Bệ hạ không chỉ dùng cơm, còn gọi nước nóng tắm rửa. Đồng thời chỉ đích danh tiểu thái giám kia vào hầu hạ."
Thái hậu đứng dậy dạo bước, cau mày, vì thực sự không thể hiểu rõ biến số này từ đâu tới.
"Không có nguyên nhân gì sao?" Thái hậu nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Từ khi Cao Tấn nổi điên đâm chết Tạ Nhiễm, Tạ Viễn Thần đại náo cung đình, cường thế mang thi thể Tạ Nhiễm đi, Thái hậu vẫn luôn chờ đợi, bà chờ Cao Tấn càng điên, chờ Tạ Viễn Thần trở mặt với Cao Tấn, chờ...
Mấy ngày gần đây bà phái cung nữ thái giám đưa cơm đi thăm dò Cao Tấn đều trực tiếp bị gϊếŧ, không chút khoan nhượng. Theo lý thuyết, hiện tại Cao Tấn sẽ tuyệt đối không tin tưởng bất cứ người nào trong cung mới đúng. Sao lại nhìn mỗi tiểu thái giám kia với con mắt khác chứ?
"Thái hậu, nô tài nghe Lý Tổng quản nói, mới đầu Bệ hạ cũng muốn gϊếŧ tiểu thái giám kia, bất quá sau đó tiểu thái giám kia linh cơ khẽ động, nhắc tới Quý phi nương nương ra cứu mạng, không ngờ đánh bậy đánh bạ thế mà Bệ hạ thật sự tha cho."
Thái hậu nghe vậy, phản ứng cũng y như Lý Tổng quản, bừng tỉnh đại ngộ:
"Đúng rồi! Ai gia đã nói phải có nguyên nhân mà. Quý phi... Hừ, không ngờ tới Bệ hạ của chúng ta thế mà thật sự động chân tình, đáng tiếc a."
Động chân tình thì thế nào? Người cũng đã bị hắn tự tay gϊếŧ chết, có hối hận thì Tạ Nhiễm cũng không sống lại được. Mà quan hệ của hắn cùng Tạ Viễn Thần cũng vì chuyện này mà triệt để vỡ tan.
"Người đâu!"
Thái hậu gọi lớn một tiếng, nội thị lập tức vào điện chờ phân phó.
"Nhanh chóng phái người xuất cung đem chuyện này báo cho Thẩm Thái sư."
Thái giám lĩnh mệnh: "Vâng."
Thái hậu lại nói:
"Lại phái người truyền lời tới Trữ Tú cung, nói với Thẩm tiểu thư Bệ hạ đã thanh tỉnh, nàng có thể đi thăm."
"Vâng. Nô tài lập tức đi truyền lời."
Sau khi thái giám kia rời đi, Thái hậu cho thám tử Minh Trạch cung về tiếp tục nhìn chằm chằm, vừa có gió thổi cỏ lay liền bẩm báo với bà.
Người đã lui ra, Thái hậu nhìn Phòng ma ma hầu hạ bên cạnh thở dài một tiếng. Phòng ma ma quan tâm hỏi:
"Thái hậu sao vậy?"
Phòng ma ma đỡ Thái hậu đứng dậy khỏi Phượng tọa. Thái hậu muốn đi dạo trong hoa viên, Phòng ma ma hầu hạ tả hữu.
Trong hoa viên, Thái hậu nhìn cả vườn ngát hương thơm, hỏi Phòng ma ma:
"Bên Hằng vương có tin tức gì không?"
Phòng ma ma trả lời:
"Nương nương, hôm qua Quốc công phủ truyền đến tin tức nói quân đội của Hằng vương ước chừng nửa tháng nữa là có thể tập kết ngoài Đại Hưng phủ."
Mặt Thái hậu đầy ưu sầu: "Nhất định phải thế sao?"
Phòng ma ma khó hiểu: "Thái hậu cảm thấy không nên như thế?"
Thái hậu nghẹn lời.
Cũng không phải bà cảm thấy không nên, ngược lại, cái giang sơn này ai họ Cao làm hoàng đế cũng được, bà đều làm Thái hậu.
Chỉ là lúc này Tín quốc công phủ lựa chọn đứng cùng phe với Hằng vương, Thẩm Thiên Phong, nếu bà không ủng hộ, vậy chẳng lẽ phải bồi cả phủ Tín Quốc công vào?
Bà chỉ lo lắng sự tình sẽ không thuận lợi như tưởng tượng của bọn họ, cũng thật sợ hãi.
Bởi vì bà không biết Thẩm Thiên Phong đã giở trò gì với Cao Tấn, khiến một thiếu niên cường hãn khôn khéo đang êm đẹp liền thần trí không rõ. Tiện đà nghĩ đến hắn có thể xuống tay với Cao Tấn, có phải cũng có thể hạ thủ với người khác hay không.
Dưới đủ loại lo lắng như vậy, Phan thị không thể không khuất phục. Nếu không bà đã an ổn làm Thái hậu nhiều năm như thế, sao lại phải theo nhóm người này mưu triều soán vị?
Tuy Cao Tấn không đến mức nói gì nghe nấy với bà, nhưng cũng chu đáo tôn trọng. Đổi người khác làm Hoàng đế liệu có được vậy không?
Những điều này đè nặng trong lòng mãi, Phan thị mới không khỏi cảm khái, bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Còn Tạ Khuynh bị Cao Tấn gọi vào phòng tắm mịt mờ sương mù hầu hạ, nàng tưởng là hầu hạ thay quần áo gì đó. Không ngờ tới tên Cao Tấn này tinh trùng lên não, thế mà lại muốn nàng thay hắn thoát y, chà lưng, mát xa đủ kiểu.
"Còn thất thần làm gì?"
Sau khi Cao Tấn cho mọi người lui hết, ở trong bể tắm chờ giây lát, thấy Tạ Khuynh còn chưa tiến đến, cao giọng kêu:
"Lại đây!"
Tạ Khuynh không còn cách nào, căng da đầu đi vào.
Nhìn bóng lưng Cao Tấn như đại gia đang chờ phục vụ, nàng âm thầm mắng cho một trận, mắng thống khoái rồi mới ôn hòa nhã nhặn tới hầu hạ.
Cao Tấn khá phối hợp, để Tạ Khuynh cởϊ áσ ngoài của hắn xuống, lộ ra vết thương bên trong. Mảng máu lớn đỏ thắm kia làm đau mắt Tạ Khuynh, nàng thở dài nói:
"Bệ hạ, trước tiên rửa sạch miệng vết thương đã."
Cao Tấn không lên tiếng, Tạ Khuynh coi như hắn đáp ứng, dùng chậu lưu ly chứa chút nước ấm tới, vịn Cao Tấn ngồi vào một băng ghế đá.
Tạ Khuynh phát hiện tổn thương của Cao Tấn cơ bản đều tụ tập trên hai cánh tay đã cảm thấy nghi hoặc. Lúc làm sạch nhìn kỹ mới phát hiện, những vết thương này không giống như bị công kích mà có. Vết đao trước sâu sau cạn, không giống bị người khác chém, mà giống tự mình cắt.
[ mấy vết thương này sẽ không phải vì hắn muốn bảo trì thanh tỉnh mà cố ý cắt chứ? ]
[ nếu thật vậy thì đúng là... ]
Lòng Tạ Khuynh ngũ vị tạp trần, lúc tẩy rửa vô thức nhẹ tay, vừa lau vừa thổi, sợ vết thương đụng nước làm hắn đau.
Nàng xử lý vết thương, còn Cao Tấn thì đang nhìn nàng.
Từ khuôn mặt không nỡ nhìn thẳng kia dời xuống eo nàng. Ngày đó kiếm của hắn xác thực đã đâm trúng nàng, không biết vết thương thế nào.
Tạ Viễn Thần hao tâm tổn trí diễn một màn kịch lớn, đương nhiên là vì đem nàng ra khỏi cung, tuyệt đối sẽ không để nàng ở lại kinh thành. Nếu nàng nửa đường chạy về, vậy hẳn là một đường xóc nảy, chắc chắn liên lụy vết thương.
Chừng nào nữ nhân này mới biết tự đối xử tốt với thân thể nàng?
"Bệ hạ, vết thương không thể thấm nước, hay là nô tài thay ngài lau sơ."
Tạ Khuynh dùng vải ướt lau sạch sẽ vết thương trên hai cánh tay hắn, may mắn là không sâu, hẳn là hắn cố ý cắt để bảo trì thanh tỉnh. Nhưng bất kể tổn thương thế nào cũng không nên thấm nước.
Cao Tấn thu hồi ánh mắt, trả lời: "Không ngại."
Nói xong liền đứng dậy thoát nốt quần áo trên người, chuẩn bị xuống bể tắm. Tạ Khuynh thấy vậy muốn tới hỗ trợ, bị Cao Tấn né tránh. Hắn nói:
"Ta tự mình tắm."
Tạ Khuynh kỳ quái nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Cao Tấn, thầm nghĩ:
[ tự ngươi tắm được gọi ta làm gì? ]
[ đùa à? ]
Cao Tấn không để ý tới nàng, đi thẳng đến bể cởϊ qυầи áo. Hắn tự làm, Tạ Khuynh cầu còn không được. Nàng không quản nữa, đi thua thập quần áo dính máu.
Còn chưa thu xong đã nghe bên bể tắm truyền tới tiếng nước, Tạ Khuynh quay đầu lại nhìn đã thấy Cao Tấn lặn xuống, hai cánh tay bị thương cũng chìm nghỉm, Tạ Khuynh hốt hoảng chạy tới:
"Bệ hạ, vết thương không thể thấm nước."
Cao Tấn phảng phất như không nghe thấy, vẫn dùng tay vẩy nước tắm. Tạ Khuynh nóng nảy, chỉ có thể cởi giày xuống nước, mặc kệ tất cả kéo Cao Tấn đang ngồi giữa bể vào gần bờ, đem hai cánh tay hắn dang ra đặt lên thành bể. Làm xong hết Tạ Khuynh mới ý thức được thân phận hiện tại của mình, sai người sai thời điểm!
[ lại nữa! ]
[ lại quên thân phận, có còn là phi tử của hắn nữa đâu. ]
[ tiểu thái giám mạo phạm Hoàng đế là tội gì? ]
Lặng lẽ nhìn thoáng qua Cao Tấn, Tạ Khuynh kinh hãi:
[ ha! Con hàng này quả nhiên đang nhìn ta, không nói lời nào, chắc là đang suy nghĩ xem nên gϊếŧ ta kiểu gì đây mà. ]
[ chặt đầu hay trượng tễ? ]
[ giờ ta tự tát mình còn kịp không? ]
Tạ Khuynh vừa nói liền vươn tay động thủ, ai ngờ Cao Tấn như đã sớm dự đoán trước, kịp thời nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng qua chỗ hắn, trầm giọng chất vấn:
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Tạ Khuynh ấp úng trả lời:
"Nô tài mạo phạm Bệ hạ, tội đáng muôn chết."
Cao Tấn không nói gì, chỉ từ trên cao nhìn xuống nàng. Lúc này Tạ Khuynh mới phát hiện khoảng cách giữa cả hai quá gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hô hấp của Cao Tấn.
[ hình như... Càng không được bình thường? ]
[ ê ê cái ánh mắt gì đó? ]
[ nhìn một tiểu thái giám có cần dùng ánh mắt thâm tình vậy không? ]
[ mặc dù, nhưng mà, ta là nam aaaaa! ]
"Bệ, Bệ hạ."
Tạ Khuynh có ý đồ nhắc nhở Cao Tấn, ai ngờ Cao Tấn lại giống như chẳng cảm thấy tư thế này có gì không đúng. Sau một lúc lâu, hắn nói một câu làm Tạ Khuynh mồ hôi đầm đìa, kém chút xỉu ngang:
"Ngươi nhìn rất giống Quý phi."
Tạ Khuynh lập tức ngừng thở, khẩn trương đối mặt với Cao Tấn, cố ý đưa bên mặt có bớt cùng tàn nhan cho Cao Tấn xem, để hắn thanh tỉnh một chút.
Mực vẽ tàn nhan và bớt là Khương ma ma cố ý điều phối, gặp nước không trôi, đổ mồ hôi không mờ, là bảo vật thiết yếu của những người dịch dung hành tẩu.
Quả nhiên, sau khi nàng 'ghê tởm' Cao Tấn một lát, hắn liền thu hồi ánh mắt, nâng eo Tạ Khuynh ra khỏi nước, để nàng ngồi bên bể tắm, đem khăn lông khô cung nhân chuẩn bị cho hắn đắp lên đầu Tạ Khuynh, lạnh giọng phân phó:
"Tự mình lau khô."
Nói xong hắn liền đi ra giữa bể, nhanh chóng tẩy rửa thân thể liền đi lên, tốc độ này có thể tắm sạch mới lạ.
Cao Tấn tự mặc quần áo khô vào, thấy Tạ Khuynh còn lề mề đằng kia, quần áo ướt dán hết lên người, có lẽ là không quá dễ chịu.
Cao Tấn đi ngang qua Tạ Khuynh, nàng muốn theo sau liền bị hắn ngăn trở. Hắn tức giận nói:
"Chờ ở đây."
Nói xong liền đi, Tạ Khuynh không hiểu hắn muốn làm gì, đợi trong chốc lát Cao Tấn liền cầm một bộ y phục thái giám sạch sẽ về, tức giận phân phó với Tạ Khuynh:
"Bẩn chết rồi, tắm sạch sẽ rồi thay quần áo đi ra."
Tạ Khuynh càng không hiểu.
[ con hàng này có ý gì? ]
[ đột nhiên đổi tính? ]
Lòng Tạ Khuynh căng thẳng, mượn nước trong bể tắm soi mặt mình một chút, xác định bớt trên mặt vẫn còn, mà từ khi nàng vào Minh Trạch cung vẫn luôn dùng giọng nam. Cao Tấn biết rõ hắn tự tay đâm 'Tạ Nhiễm', theo lý thuyết thì tuyệt đối không có khả năng đoán tiểu thái giám đứng trước mặt mình là người mình tự tay gϊếŧ chết mấy hôm trước.
Nhưng nếu hắn không đoán được, vì sao lại đối tốt với một tiểu thái giám như vậy?
Lòng Tạ Khuynh tràn đầy nghi hoặc, nghĩ đến câu nói: Ngươi nhìn rất giống Quý phi.
[ chẳng lẽ vì thấy ta giống Tạ Nhiễm nên mới đối tốt với ta? ]
[ xem ra việc tự tay 'gϊếŧ' Tạ Nhiễm này có ảnh hưởng lớn với hắn. ]
[ rõ ràng là ra bị hắn chọt một kiếm, giờ ta lại áy náy là sao? ]
Tạ Khuynh vừa nghĩ vừa dùng tư thế thằn lằn con bám vào cửa bể tắm, nhìn về hướng nội điện, trông thấy Cao Tấn đứng ngốc bên ánh nến, thật lâu không động đậy, phảng phất như đã quên còn một người trong bể tắm.
Thấy hắn không động, Tạ Khuynh mới dám yên tâm cởϊ qυầи áo ướt, dùng nước ấm lau người một phen. Cởi y phục xuống, nửa thân trên của nàng quấn đầy băng vải. Phía trên là vải quấn ngực, phía dưới là vải quấn vết thương eo, vết thương chỉ hơi ướt chứ không nứt ra.
Dù băng vải cũng ướt rồi nhưng tạm thời không có cách nào đổi, Tạ Khuynh chỉ có thể thay y phục trước, mặc bộ khô ráo mà Cao Tấn lấy cho nàng, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Không dám trì hoãn, Tạ Khuynh thu thập bể tắm một phen liền cầm bình thuốc ra nội điện, nói với Cao Tấn:
"Đa tạ Bệ hạ, nô tài giúp ngài bôi thuốc."
Cao Tấn đang đứng bên ánh nến không biết suy nghĩ gì lại rất nghe lời, xoay người ngồi lên ghế, Tạ Khuynh đặt thuốc ở một bên, cuốn ống tay áo của Cao Tấn lên, dùng thanh trúc trơn nhẵn múc chút kim sang dược, bôi lên vết thương của hắn, sau đó lại băng bó khắp nơi.
Ánh mắt của Cao Tấn từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, đến mức Tạ Khuynh cảm thấy không được tự nhiên.
"Gần đây trong cung nói thế nào về trẫm?" Bỗng nhiên Cao Tấn mở miệng hỏi.
Tạ Khuynh ngẩn người, sau đó đáp:
"Nô tài thân phận thấp kém, biết không nhiều lắm. Chỉ nghe nói Bệ hạ đột nhiên điên dại, lục thân không nhận, thấy ai cũng gϊếŧ, triều chính tạm thời giao cho Thẩm Thái sư, Minh Trạch cung từ trên xuống dưới có ít nhất ba bốn trăm thị vệ trông coi bên ngoài. Lúc nô tài tiến vào, năm bước có một người canh gác, người bình thường không được tới gần, mười phần nghiêm ngặt."
Ngoài miệng nói biết không nhiều, nhưng Tạ Khuynh vẫn đem hết tình huống bên ngoài nói ra, gần như vạch trần sự thật Cao Tấn bị giam lỏng.
[ tình thế bên ngoài nghiêm trọng như thế, cũng không biết tình trạng của hắn thế nào. ]
[ thần trí còn rõ ràng. ]
[ Tô Biệt Hạc nói hắn đã dùng giải dược Nhiếp hồn cổ, nhưng nhìn bộ dạng này cũng không tốt lên chút nào. ]
[ không phải bị đám người Nam Cương kia lừa rồi chứ? ]
[ ăn dược giả rồi? ]
"Thủ vệ khắc nghiệt như vậy, làm sao ngươi vào?" Cao Tấn lại hỏi.
Câu này của hắn làm Tạ Khuynh có chút hoài nghi cái hắn đang hỏi là nàng tiến cung thế nào.
Tạ Khuynh cân nhắc trả lời:
"Nô tài... Là Lý Tổng quản mang vào."
"Nói kĩ càng tỉ mỉ chút, vì sao mang ngươi vào, mang vào thế nào, ngươi vốn ở đâu." Cao Tấn hỏi liên tiếp mấy vấn đề, may mắn Tạ Khuynh đã sớm chuẩn bị đáp án kỹ càng.
"Bẩm Bệ hạ, nô tài thuộc Ngưng Huy cùng. Hôm nay Khương ma ma gọi nô tài đi Ngự Thiện phòng trả hộp thức ăn, thuận tiện lấy cho An Mỹ nhân đang thủ linh cho Quý phi nương nương một chén cháo tổ yến. Không ngờ sau khi tới Ngự Thiện phòng lại gặp ngay lúc Lý Tổng quản đang chọn người đưa ngự thiện, quản sự Ngự Thiện phòng liền kêu nô tài đi giúp một chút, nô tài cứ như vậy mà đi theo Lý Tổng quản."
Cũng không biết đáp án này có làm Cao Tấn hài lòng hay không, dù sao hắn cũng không nói gì thêm.
Tạ Khuynh rất nhanh đã băng bó tốt vết thương trên tay hắn, thu bình thuốc cùng băng vải lại, nói:
"Bệ hạ, dược đã bôi xong, nếu ngài không còn phân phó gì khác, nô tài xin được cáo lui."
Cao Tấn liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:
"Đêm nay ngươi lưu lại."
Mặt Tạ Khuynh cứng đờ, cảm thấy có chỗ nào sai sai:
[ đêm nay... Lưu lại? ]
[ lưu lại làm gì? ]
[ thị tẩm sao? ]
[ ta là một tên thái giám a, hỗn đản! ]
[ chỉ mấy ngày không gặp, khẩu vị của ngươi trở nên nặng lắm rồi đó! ]
Cao Tấn bị thanh âm nội tâm của nàng làm ồn ào, nhịn không được liếc mắt.
Chỉ thấy đầu Tạ Khuynh cúi thấp, cố gắng tìm cách cự tuyệt yêu cầu kỳ quái này:
"Bệ hạ, muốn nô tài lưu lại... Làm gì? Nô tài là..."
Không chờ nàng uyển chuyển cự tuyệt xong, Cao Tấn đã giận dữ trách mắng:
"Lưu lại ngươi làm gì hả? Bưng trà rót nước, chẳng lẽ ban đêm trẫm khát phải tự đi rót sao?"
Tạ Khuynh ngẩn người, rốt cục nhẹ nhàng thở ra:
[ a, nguyên lai là bưng trà rót nước. ]
[ sao không nói sớm, dọa ta một trận! ]
Cao Tấn: ...