Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1264: Nhất định sẽ làm phiền



"Tôi xuất gia từ nhỏ, lúc đó tháp Lôi Phong vẫn còn, chỉ là đã đổ nát không chịu nổi. Sau này tháp Lôi Phong đổ sụp thì có lưỡng khí trắng bốc lên tận trời, ở tân Thiên Trúc mà tôi vẫn có thể nhìn thấy. Tôi hỏi sư phụ, đó có phải là bạch xà trong truyền thuyết không Sư phụ nói là cũng không phải”

Gặp phải hòa thượng Thiền tông ăn nói sắc bén, Lý Dục Thần rất đau đầu nên hỏi: *Sao lại là cũng không phải?"

Trí Nhẫn cười nói: "Lúc đó tôi cũng hỏi như vậy Sư phụ lại hỏi ngược lại tôi, con biết bạch xà vì tháp Lôi Phong hay biết tháp Lôi Phong vì truyền thuyết bạch xà?"

Lý Dục Thần sửng sốt, nhanh chóng hiểu được ý của sư phụ Trí Nhẫn

Mọi người biết đến tháp Lôi Phong trước hay biết đến truyền thuyết bạch xà trước, điều đó không quan trọng, có lẽ cũng không có câu trả lời rõ ràng. Nhưng có một điều là hai thứ này có liên hệ chặt chẽ với nhau.

Tháp Lôi Phong nối tiếng vì truyền thuyết bạch xà, bạch xà tồn tại vì Pháp Lôi Phong. Đã phá tháp rồi thì bạch xà đương nhiên cũng không còn nữa. 

Còn vẽ việc nó từng tồn tại hay không? Điều đó chỉ năm trong trí tưởng tượng của mọi người, giống như tòa tháp vậy, tòa tháp thực sự đã đổ nát từ lâu, tòa tháp hiện tại chỉ là một hình ảnh tưởng tượng hư ảo, một địa danh du lịch mà thôi.

Không ai quan tâm đến việc nó từng là gì cả.

Nghĩ như vậy, Lý Dục Thần dường như cũng hiểu được quẻ xăm cầu cho Mã Sơn và Tra Na Lệ.

Anh không lo lắng cho Mã Sơn, ngược lại hơi lo lắng cho Đinh Hương.

Thiên cơ mịt mờ, lúc đó không nhìn thấy, bây giờ muốn xem lại thì đã không nhìn rõ được nữa rồi.

Tất nhiên, lúc đó có xem thì cũng chưa chắc anh đã thấy được gì, ngược lại có thể là sai. Trời cao đôi khi cố tình trêu chọc con người, tu vi của bạn càng cao thì Ngài càng trêu chọc bạn, khiến bạn sai càng nhiều hơn.

"Cảm ơn đại sư đã giải đáp" Lý Dục Thần chắp tay hành lễ: "Tôi xin cáo từ trước, trời lạnh mưa to, đại sư cẩn thận đừng để bị cảm lạnh”

"Cảm ơn công tử quan tâm, nếu có thời gian rảnh, hãy đến Thiên Trúc trò chuyện, uống một tách trà đẳng, nghe tiểu tăng kể một câu chuyện." Trí Nhẫn nói. 

Lý Dục Thần gật đầu: "Được, nhất định sẽ làm phiền”

Rồi anh bước vào mưa gió, biến mất trên mặt hồ.

Trí Nhẫn nhìn về phía Lý Dục Thần biến mất, thở dài, rồi đi đến chỗ bông hoa đặc biệt xinh đẹp bên hồ kia, ông ta giơ tay ra, trong tay xuất hiện thêm một chiếc ô giấy đầu che lên trên bông hoa.

Chiếc ô giấy che mưa gió cho bông hoa, mở ra một khoảng trời quang đăng, còn bản thân hòa thượng lại đứng ngoài ô, mặc cho mưa gió tạt vào.

"Vị công tử Lý này, tôi nhớ lần đầu gặp, cậu ấy còn chưa nhập Tiên Thiên, vậy mà bây giờ đã có thể đạp hư không, tốc độ tu luyện nhanh đến mức này, có lẽ chưa từng có."

Trí Nhẫn như đang tự nói với chính mình, lại như đang nói với ai đó, giọng nói dịu dàng như ngọn đèn đầu đêm thu, sợ bị mưa gió dập tắt.

công tử Lý này, có tình có nghĩa, không phải là kẻ cưỡng vọng của Huyền môn bình thường. Phật môn không tướng, có lẽ dễ độ người hơn tiên gia. Nếu tôi cầu xin, hẳn là cậu ấy sẽ đồng ý chứ?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương trước Chương tiếp
Loading...