Rơi Vào Tay Em
Chương 9
Edit: Thanh
===========
Từ sau ngày sinh nhật của bà cụ Thẩm, Khương Từ chưa từng quay lại nhà họ Thẩm.
Có một thời gian rất dài, người nhà họ Thẩm cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô.
Cô từng âm thầm quyết định cả đời này sẽ không dính dáng gì đến nhà họ Thẩm nữa, sau ngày hôm đó, cô không tránh khỏi nảy sinh ác cảm sâu sắc với người nhà họ Thẩm, hy vọng cả đời này cô sẽ không gặp lại đám người đó nữa.
Còn mẹ dường như cũng cảm nhận được cô vô cùng căm ghét người nhà họ Thẩm nên cuối cùng cũng không còn ép cô về nhà họ Thẩm nữa.
Những ngày yên bình và thoải mái như vậy kéo dài nửa năm, cho đến mùa xuân năm sau.
Đó là một ngày cuối tháng tư, cô trở về ký túc xá sau khi kết thúc buổi dạy kèm, ký túc xá vừa mới tắt đèn, các bạn cùng phòng còn chưa đi ngủ, vừa làm bài vừa trò chuyện trong bóng tối.
Khương Từ vào phòng, nhẹ nhàng đóng khóa cửa phòng lại, sau đó đi tới bàn học của mình, cởi áo khoác, cầm chậu rửa mặt và khăn mặt, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.
Cô vừa bước ra ban công, điện thoại trong phòng liền vang lên, bạn cùng phòng gọi cô: “Tiểu Từ, cậu có điện thoại.”
Khương Từ đặt chậu rửa mặt lên bồn rửa mặt, sau đó đi vào phòng, cầm điện thoại trên bàn lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi, trái tim cô đột nhiên thắt lại, cô lập tức nhấn trả lời.
Điện thoại vừa kết nối, cô còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại dì Diệp lo lắng kêu lên: “Tiểu Từ! Mau trở về đi, bà nội con không ổn rồi!”
*
Khi đó đã gần rạng sáng, sau khi cúp điện thoại, Khương Từ đứng dưới giường, hai tay run rẩy nắm chặt điện thoại, cô xem hết các trang web bán vé nhưng không mua được vé về Dung Thành tối nay.
Cơ thể cô run rẩy dữ dội, mấy người bạn cùng phòng thấy cô không ổn, mọi người vây quanh cô, Bùi Hân đỡ cô, lo lắng hỏi: “Tiểu Từ cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong bóng tối không ai nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đầy sợ hãi của Khương Từ.
Cô không trả lời, thậm chí ngay cả giày cũng không kịp thay đã chạy khỏi ký túc xá.
Trong hai mươi phút về nhà họ Thẩm, Khương Từ ngồi trên taxi không ngừng gọi điện thoại cho mẹ.
Nhưng mỗi cuộc gọi đều như đá chìm đáy biển, từ đầu đến cuối không có người nghe.
Thậm chí cô còn thử gọi cho chú Thẩm nhưng điện thoại của chú Thẩm cũng không liên lạc được.
Hai mươi phút sau, cuối cùng xe cũng lái đến cửa nhà họ Thẩm.
Khương Từ nhanh chóng trả tiền xuống xe, cô chạy nhanh tới cánh cửa sắt đen, ra sức bấm chuông cửa.
Quản gia trực đêm nghe thấy tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, từ trong gian nhà đi ra, hỏi: “Ai vậy?”
Khương Từ hoàn toàn không phát hiện giọng nói của cô đã thay đổi vì sợ hãi, cô cũng không nhận ra trên mặt mình đã giàn giụa nước mắt lạnh lẽo, cô lôi kéo cửa sắt màu đen, khóc lớn trả lời: “Là con! Chú Vương! Con là Khương Từ! Con muốn tìm mẹ!”
Quản gia không nghe ra giọng Khương Từ, cho đến khi tới gần mới nhìn thấy Khương Từ nước mắt giàn giụa đang dựa vào cửa.
Ông ấy giật mình, vội vàng bước nhanh tới mở cửa, hỏi: “Cô Tiểu Từ, cô sao vậy?”
Khương Từ không trả lời, cửa vừa mở ra cô liền vội vàng chạy vào sân.
Quản gia vội vàng đuổi theo hỏi: “Cô Tiểu Từ, cô muốn tìm mẹ cô sao? Bà chủ và ông chủ đã ra nước ngoài rồi, vẫn chưa về.”
Bước chân đang chạy của Khương Từ đột nhiên dừng lại.
Cô quay người nhìn chú Vương, nước mắt trong mắt bỗng nhiên vỡ đê, cô không thể tin vào tai mình, khóc hỏi: “Chú nói gì?”
Chú Vương chưa từng thấy Khương Từ khóc thành như vậy, trong ấn tượng của ông ấy, Khương Từ là một cô gái rất trầm lặng, rất ít cười, cũng rất ít biểu lộ cảm xúc.
Ông đi qua, lo lắng hỏi thăm: “Cô Tiểu Từ, xảy ra chuyện gì sao? Ông chủ và bà chủ mới ra ngoài hôm qua, có lẽ tuần sau mới có thể về.”
Khương Từ sững sờ, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng cô cũng mất.
Nước mắt cô đột nhiên ngừng rơi, thay vào đó là sự sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.
Cô đứng yên tại chỗ một lúc rồi bước ra ngoài như một cái xác không hồn.
Chú Vương nhìn bóng lưng của Khương Từ, thực sự có chút không yên lòng, hỏi: “Cô Tiểu Từ, có chuyện gì gấp sao? Nếu là chuyện rất gấp thì cô có thể nói với cậu chủ, hôm nay cậu ấy ở nhà.”
Bước chân ra ngoài của Khương Từ dừng lại, cô đột nhiên xoay người, trong mắt lại dấy lên hi vọng, hỏi: “Thẩm Thính Nam ở nhà sao?”
“Đúng vậy.” Chú Vương nói: “Hôm nay cậu chủ ở nhà, tôi dẫn cô đi gặp cậu ấy.”
*
Lúc quản gia dẫn Khương Từ tới, Thẩm Thính Nam vừa mới tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ, người hầu đi lên nói: “Cậu chủ, cậu ngủ rồi sao? Chú Vương dẫn cô Khương Từ tới tìm cậu, hình như có việc gấp.”
Hơn nửa năm Thẩm Thính Nam chưa gặp Khương Từ, đột nhiên nghe thấy cái tên này anh còn có hơi bất ngờ.
Anh trầm mặc một lúc, cầm lấy áo choàng tắm trên giường mặc vào, lười biếng đáp một câu: “Biết rồi, lát nữa tôi xuống.”
*
Khương Từ ở phòng khách lo lắng đợi năm phút, cuối cùng cũng đợi được Thẩm Thính Nam từ trên lầu đi xuống.
Lúc nhìn thấy Thẩm Thính Nam, nước mắt cô liền rớt xuống, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Thẩm Thính Nam mặc áo choàng tắm màu đen, tóc vẫn chưa khô, nhìn thấy Khương Từ hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, có chút bất ngờ nói: “Chuyện gì đây? Trời sập à? Sao lại khóc dữ thế.”
Anh ngồi trên sô pha, định châm một điếu thuốc, ai ngờ vừa lấy điếu thuốc cầm trong tay, Khương Từ đột nhiên quỳ xuống với anh.
Anh sững sờ một chút, ngoài ý muốn giương mắt nhìn cô.
Khương Từ nắm chặt cổ tay anh, gần như cầu xin nhìn anh: “Thẩm Thính Nam, anh cho tôi mượn ít tiền được không? Bà nội tôi bị xuất huyết não ngất xỉu, hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chờ phẫu thuật. Tôi không liên lạc được với mẹ, trên người cũng không đủ tiền…”
Cô nói xong, nước mắt như hạt châu rơi xuống, Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm một lúc rồi nói: “Cô dậy trước đi.”
Chú Vương ở bên cạnh nhìn cô gái nhỏ cũng đau lòng, liền vội vàng tiến lên đỡ Khương Từ dậy.
Thẩm Thính Nam lấy điện thoại ra gọi điện thoại, hỏi: “Ở bệnh viện nào? Bị ngất lúc nào? Bao lâu rồi? Tên gì?”
Khương Từ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhanh chóng trả lời: “La Mỹ Trân, đang ở bệnh viện nhân dân huyện Thanh Dương, ngất xỉu ở nhà hai giờ trước, đã được đưa đi cấp cứu, bây giờ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ kêu phải nhanh chóng quyết định có muốn làm phẫu thuật không.”
Nói xong câu cuối cùng, cô chỉ còn tiếng nức nở.
Thẩm Thính Nam gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cô đừng sốt ruột.”
Anh gọi điện thoại cho thư ký, bình tĩnh sắp xếp, “Bây giờ cậu gọi đến bệnh viện nhân dân huyện Thanh Dương, yêu cầu họ lập tức sắp xếp chuyên gia tiến hành phẫu thuật sọ não cho La Mỹ Trân, người vừa nhập viện hai giờ trước, chi phí sẽ do tôi chi trả. Sau đó chuẩn bị máy bay bay đến Dung Thành ngay tối nay, càng sớm càng tốt.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nói: “Bây giờ cô ra sân bay, tôi sẽ kêu lái xe đưa cô đi. Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho bà cô bên kia, cô không cần quan tâm đ ến tiền phẫu thuật.”
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Khương Từ, lại nói: “Đừng khóc nữa, bây giờ chỉ cần làm hết sức, nghe ý trời, kiên cường lên.”
Khương Từ cắn chặt môi, đưa tay lau sạch nước mắt.
Thẩm Thính Nam nhìn chú Vương, nói: “Nói chú Trần đưa cô Khương ra sân bay.”
“Vâng.” Chú Vương đáp một tiếng, nghiêng người nói với Khương Từ, “Cô Khương, đi thôi.”
Khương Từ kìm nén nước mắt, quay người đi theo chú Vương ra ngoài.
*
Bốn giờ sáng, máy bay tư nhân của Thẩm Thính Nam đáp xuống sân bay Dung Thành.
Vừa xuống máy bay, Khương Từ lập tức gọi điện thoại cho Diêu Tuệ, cô nắm chặt điện thoại, lo lắng hỏi: “Dì Diệp, ca phẫu thuật của bà con thế nào rồi?”
Diêu Tuệ nói: “Vẫn còn đang phẫu thuật, mấy chuyên gia vừa mới từ tỉnh đến, cùng nhau tiến vào rồi.”
Nói đến đây Diêu Tuệ có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Từ, con lấy tiền ở đâu làm phẫu thuật cho bà nội? Là tiền mẹ con cho sao?”
Bây giờ Khương Từ không có tâm trạng để giải thích những chuyện này, nói: “Dì Diệp, bây giờ con tới ngay, nếu như ca phẫu thuật của bà con kết thúc, xin dì hãy nói cho con biết càng sớm càng tốt.”
“Được, con yên tâm đi.”
*
Cúp điện thoại, Lâm Viễn thấy Khương Từ rất lo lắng, liền an ủi: “Cô Khương, đừng lo lắng quá, tổng giám đốc Thẩm đã cử một số chuyên gia phẫu thuật não giỏi nhất ở tỉnh đến để cùng phẫu thuật, bà cô nhất định sẽ không sao đâu.”
Khương Từ lo lắng không yên gật đầu, cầu nguyện trong lòng.
Ba tiếng sau, Khương Từ cuối cùng đã đến Bệnh viện Nhân dân huyện Thanh Dương từ sân bay Dung Thành.
Lúc cô đến, bà vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.
Cô ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng mổ, mắt nhìn chằm chằm vào bảng đèn đỏ phía trên phòng mổ không chớp.
Trong suốt nửa tiếng đồng hồ đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không dám suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cũng không dám nghĩ đến kết quả, chỉ ngồi đó nhìn thẳng vào tấm biển luôn sáng đèn của phòng phẫu thuật.
Cho đến khi ba chữ “đang phẫu thuật ” đột ngột vụt tắt, lòng cô chợt nhói đau, như bị dao cứa vào lòng.
Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhưng khi thấy bác sĩ từ phòng mổ đi ra, cô sợ hãi đến mức không dám hỏi kết quả.
Lâm Viễn đi lên trước, dò hỏi: “Bác sĩ, phẫu thuật vẫn thuận lợi chứ?”
Phụ trách bác sĩ gật đầu nói: “Phẫu thuật rất thành công, không có gì bất ngờ xảy ra thì bệnh nhân sẽ tỉnh lại trong vòng ba ngày đến một tuần.”
Lâm Viễn nghe vậy cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Khương Từ, cười nói: “Cô Khương, bà cô không sao rồi.”
Giây phút đó, trái tim treo lơ lửng cả đêm của Khương Từ cuối cùng cũng rơi xuống. Sau khi căng thẳng tột độ, cô ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng, giống như vừa bước qua cánh cổng địa ngục.
*
Khương Từ ngày đêm ở bên giường bà nội suốt ba ngày, đến sáng ngày thứ tư, cuối cùng bà nội cũng tỉnh lại.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bà mở mắt, Khương Từ sắp bật khóc, cô cúi người nắm chặt tay bà, nhẹ giọng gọi: “Bà nội, bà tỉnh rồi sao?”
Cô nhìn thấy ánh mắt bà nội nhìn cô có chút mờ mịt, cô lập tức căng thẳng, hỏi: “Bà nội, bà còn nhận ra con không?”
Bà nội Khương vừa mới tỉnh lại, ý thức vẫn còn đang hồi phục, nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc, nhẹ nhàng gật đầu, cánh môi giật giật gọi một tiếng rất khẽ, “Tiểu Từ…”
Cuối cùng Khương Từ cũng không nhịn được nữa mà bật khóc, cô dựa vào người bà, nhẹ nhàng ôm lấy bà, nức nở nói: “Bà nội, bà thật sự làm con sợ muốn chết.”
*
Khương Từ ở nhà suốt hai tháng, tháng đầu tiên cô ở bệnh viện trông nom bà nội, khi bà có thể xuất viện, cô vẫn lo lắng, ở nhà chăm sóc bà thêm một tháng nữa, cho đến khi giáo viên hướng dẫn gọi điện thoại cho cô, thông báo nếu cô không quay lại trường trả phép, cô sẽ bị đình chỉ học.
Bà nội nghe cô nói chuyện điện thoại với giáo viên hướng dẫn, sợ tới mức giục cô quay về, nói: “Mau về đi học đi, học kỳ này đã qua hai phần ba rồi, nếu đến lúc đó làm trễ việc tốt nghiệp thì sao. Bà nội đã không có chuyện gì nữa rồi, con mau về đi, không cần lo lắng cho bà.”
Khương Từ cúp điện thoại, ngồi xuống bên cạnh bà nội.
Cô nắm lấy tay bà nội, lo lắng nhìn bà, một lúc sau mới buồn bã nói: “Con thực sự rất lo lắng, không muốn về đâu.”
Bà nội Khương cầm ngược lại tay cháu gái, nghiêm túc nói: “Sao lại không về. Con đã vất vả nhiều năm như vậy mới vào được trường đại học tốt nhất cả nước, sao có thể nói không về là không về? Phải nghĩ tới ước mơ của con, nghĩ tới tương lai của con, những ngày tháng sau này còn rất dài Tiểu Từ à, nếu con vì bà mà làm chậm trễ, vậy bà thà chết sớm để giảm bớt gánh nặng cho con.”
“Bà nội!” Khương Từ tức giận nhíu mày lại.
Bà nội Khương vội vàng nói: “Được rồi được rồi, bà nói đùa thôi.”
Bà vỗ vỗ tay cháu gái, cười nói: “Con yên tâm, bà nội sẽ chăm sóc tốt cho mình, con mau quay lại trường học đi, sau khi tốt nghiệp kiếm được nhiều tiền thì mua cho bà nội một căn nhà lớn, bà nội vẫn còn đang chờ đó.”
Khương Từ mím môi, nhìn chằm chằm bà nội một lúc, cuối cùng thở dài, cúi người nhẹ nhàng ôm bà nội, liên tục dặn bà: “Bà nội nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, phải nghe lời bác sĩ, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt, chăm chỉ rèn luyện, coi như là vì con thì bà cũng nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Con còn chưa tốt nghiệp, còn chưa kiếm được tiền, còn chưa hiếu thuận được với bà, bà nhất định phải chờ con.”
Bà nội Khương vỗ nhẹ lưng cháu gái, khẽ nói: “Được, vì con, bà nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe.”
*
Khương Từ dù không nỡ rời đi nhưng cuối cùng cô vẫn phải quay lại trường học.
Ngày cô đi, bà nội liên tục dặn cô, bảo cô nhất định phải thay bà cảm ơn Thẩm Thính Nam thật tốt.
Cô nghiêm túc gật đầu, nhìn bà cười nói: “Con biết rồi bà nội, con nhất định sẽ cảm ơn anh ấy thật tốt.”
Lần này nếu không phải có Thẩm Thính Nam, bà nội nhất định không thể tiến hành phẫu thuật kịp thời, cho dù có tiến hành phẫu thuật, nếu không có Thẩm Thính Nam giúp đỡ mời các chuyên gia phẫu thuật não giỏi nhất của tỉnh đến hội chẩn, không biết bây giờ bà nội sẽ ra sao, có lẽ bà đã không còn trên đời nữa rồi.
Cho nên nói Thẩm Thính Nam chính là ân nhân cứu mạng của bà nội cũng không quá đáng.
Trở lại Bắc Thành, Khương Từ về nhà họ Thẩm trước, nhưng chú Vương lại nói với cô hôm nay Thẩm Thính Nam không có ở nhà cũ.
Khương Từ nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó hỏi thăm: “Vậy chú có biết gần đây Thẩm Thính Nam ở đâu không?”
Chú Vương nói: “Chú cũng không chắc, có đôi khi cậu chủ bận rộn thì sẽ ở đường Dương Hòe kia, hoặc cũng có thể ở khách sạn.”
Khương Từ suy nghĩ một chút, nhìn chú Vương hỏi: “Chú Vương, chú có thể cho con số điện thoại của Thẩm Thính Nam được không? Con mua cho anh ấy chút quà, muốn đích thân tặng cho anh ấy.”
Chú Vương nói: “Đương nhiên có thể, chờ một chút, chú đọc cho con.”
===========
Từ sau ngày sinh nhật của bà cụ Thẩm, Khương Từ chưa từng quay lại nhà họ Thẩm.
Có một thời gian rất dài, người nhà họ Thẩm cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô.
Cô từng âm thầm quyết định cả đời này sẽ không dính dáng gì đến nhà họ Thẩm nữa, sau ngày hôm đó, cô không tránh khỏi nảy sinh ác cảm sâu sắc với người nhà họ Thẩm, hy vọng cả đời này cô sẽ không gặp lại đám người đó nữa.
Còn mẹ dường như cũng cảm nhận được cô vô cùng căm ghét người nhà họ Thẩm nên cuối cùng cũng không còn ép cô về nhà họ Thẩm nữa.
Những ngày yên bình và thoải mái như vậy kéo dài nửa năm, cho đến mùa xuân năm sau.
Đó là một ngày cuối tháng tư, cô trở về ký túc xá sau khi kết thúc buổi dạy kèm, ký túc xá vừa mới tắt đèn, các bạn cùng phòng còn chưa đi ngủ, vừa làm bài vừa trò chuyện trong bóng tối.
Khương Từ vào phòng, nhẹ nhàng đóng khóa cửa phòng lại, sau đó đi tới bàn học của mình, cởi áo khoác, cầm chậu rửa mặt và khăn mặt, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.
Cô vừa bước ra ban công, điện thoại trong phòng liền vang lên, bạn cùng phòng gọi cô: “Tiểu Từ, cậu có điện thoại.”
Khương Từ đặt chậu rửa mặt lên bồn rửa mặt, sau đó đi vào phòng, cầm điện thoại trên bàn lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi, trái tim cô đột nhiên thắt lại, cô lập tức nhấn trả lời.
Điện thoại vừa kết nối, cô còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại dì Diệp lo lắng kêu lên: “Tiểu Từ! Mau trở về đi, bà nội con không ổn rồi!”
*
Khi đó đã gần rạng sáng, sau khi cúp điện thoại, Khương Từ đứng dưới giường, hai tay run rẩy nắm chặt điện thoại, cô xem hết các trang web bán vé nhưng không mua được vé về Dung Thành tối nay.
Cơ thể cô run rẩy dữ dội, mấy người bạn cùng phòng thấy cô không ổn, mọi người vây quanh cô, Bùi Hân đỡ cô, lo lắng hỏi: “Tiểu Từ cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong bóng tối không ai nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đầy sợ hãi của Khương Từ.
Cô không trả lời, thậm chí ngay cả giày cũng không kịp thay đã chạy khỏi ký túc xá.
Trong hai mươi phút về nhà họ Thẩm, Khương Từ ngồi trên taxi không ngừng gọi điện thoại cho mẹ.
Nhưng mỗi cuộc gọi đều như đá chìm đáy biển, từ đầu đến cuối không có người nghe.
Thậm chí cô còn thử gọi cho chú Thẩm nhưng điện thoại của chú Thẩm cũng không liên lạc được.
Hai mươi phút sau, cuối cùng xe cũng lái đến cửa nhà họ Thẩm.
Khương Từ nhanh chóng trả tiền xuống xe, cô chạy nhanh tới cánh cửa sắt đen, ra sức bấm chuông cửa.
Quản gia trực đêm nghe thấy tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, từ trong gian nhà đi ra, hỏi: “Ai vậy?”
Khương Từ hoàn toàn không phát hiện giọng nói của cô đã thay đổi vì sợ hãi, cô cũng không nhận ra trên mặt mình đã giàn giụa nước mắt lạnh lẽo, cô lôi kéo cửa sắt màu đen, khóc lớn trả lời: “Là con! Chú Vương! Con là Khương Từ! Con muốn tìm mẹ!”
Quản gia không nghe ra giọng Khương Từ, cho đến khi tới gần mới nhìn thấy Khương Từ nước mắt giàn giụa đang dựa vào cửa.
Ông ấy giật mình, vội vàng bước nhanh tới mở cửa, hỏi: “Cô Tiểu Từ, cô sao vậy?”
Khương Từ không trả lời, cửa vừa mở ra cô liền vội vàng chạy vào sân.
Quản gia vội vàng đuổi theo hỏi: “Cô Tiểu Từ, cô muốn tìm mẹ cô sao? Bà chủ và ông chủ đã ra nước ngoài rồi, vẫn chưa về.”
Bước chân đang chạy của Khương Từ đột nhiên dừng lại.
Cô quay người nhìn chú Vương, nước mắt trong mắt bỗng nhiên vỡ đê, cô không thể tin vào tai mình, khóc hỏi: “Chú nói gì?”
Chú Vương chưa từng thấy Khương Từ khóc thành như vậy, trong ấn tượng của ông ấy, Khương Từ là một cô gái rất trầm lặng, rất ít cười, cũng rất ít biểu lộ cảm xúc.
Ông đi qua, lo lắng hỏi thăm: “Cô Tiểu Từ, xảy ra chuyện gì sao? Ông chủ và bà chủ mới ra ngoài hôm qua, có lẽ tuần sau mới có thể về.”
Khương Từ sững sờ, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng cô cũng mất.
Nước mắt cô đột nhiên ngừng rơi, thay vào đó là sự sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.
Cô đứng yên tại chỗ một lúc rồi bước ra ngoài như một cái xác không hồn.
Chú Vương nhìn bóng lưng của Khương Từ, thực sự có chút không yên lòng, hỏi: “Cô Tiểu Từ, có chuyện gì gấp sao? Nếu là chuyện rất gấp thì cô có thể nói với cậu chủ, hôm nay cậu ấy ở nhà.”
Bước chân ra ngoài của Khương Từ dừng lại, cô đột nhiên xoay người, trong mắt lại dấy lên hi vọng, hỏi: “Thẩm Thính Nam ở nhà sao?”
“Đúng vậy.” Chú Vương nói: “Hôm nay cậu chủ ở nhà, tôi dẫn cô đi gặp cậu ấy.”
*
Lúc quản gia dẫn Khương Từ tới, Thẩm Thính Nam vừa mới tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ, người hầu đi lên nói: “Cậu chủ, cậu ngủ rồi sao? Chú Vương dẫn cô Khương Từ tới tìm cậu, hình như có việc gấp.”
Hơn nửa năm Thẩm Thính Nam chưa gặp Khương Từ, đột nhiên nghe thấy cái tên này anh còn có hơi bất ngờ.
Anh trầm mặc một lúc, cầm lấy áo choàng tắm trên giường mặc vào, lười biếng đáp một câu: “Biết rồi, lát nữa tôi xuống.”
*
Khương Từ ở phòng khách lo lắng đợi năm phút, cuối cùng cũng đợi được Thẩm Thính Nam từ trên lầu đi xuống.
Lúc nhìn thấy Thẩm Thính Nam, nước mắt cô liền rớt xuống, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Thẩm Thính Nam mặc áo choàng tắm màu đen, tóc vẫn chưa khô, nhìn thấy Khương Từ hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, có chút bất ngờ nói: “Chuyện gì đây? Trời sập à? Sao lại khóc dữ thế.”
Anh ngồi trên sô pha, định châm một điếu thuốc, ai ngờ vừa lấy điếu thuốc cầm trong tay, Khương Từ đột nhiên quỳ xuống với anh.
Anh sững sờ một chút, ngoài ý muốn giương mắt nhìn cô.
Khương Từ nắm chặt cổ tay anh, gần như cầu xin nhìn anh: “Thẩm Thính Nam, anh cho tôi mượn ít tiền được không? Bà nội tôi bị xuất huyết não ngất xỉu, hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chờ phẫu thuật. Tôi không liên lạc được với mẹ, trên người cũng không đủ tiền…”
Cô nói xong, nước mắt như hạt châu rơi xuống, Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm một lúc rồi nói: “Cô dậy trước đi.”
Chú Vương ở bên cạnh nhìn cô gái nhỏ cũng đau lòng, liền vội vàng tiến lên đỡ Khương Từ dậy.
Thẩm Thính Nam lấy điện thoại ra gọi điện thoại, hỏi: “Ở bệnh viện nào? Bị ngất lúc nào? Bao lâu rồi? Tên gì?”
Khương Từ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhanh chóng trả lời: “La Mỹ Trân, đang ở bệnh viện nhân dân huyện Thanh Dương, ngất xỉu ở nhà hai giờ trước, đã được đưa đi cấp cứu, bây giờ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ kêu phải nhanh chóng quyết định có muốn làm phẫu thuật không.”
Nói xong câu cuối cùng, cô chỉ còn tiếng nức nở.
Thẩm Thính Nam gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cô đừng sốt ruột.”
Anh gọi điện thoại cho thư ký, bình tĩnh sắp xếp, “Bây giờ cậu gọi đến bệnh viện nhân dân huyện Thanh Dương, yêu cầu họ lập tức sắp xếp chuyên gia tiến hành phẫu thuật sọ não cho La Mỹ Trân, người vừa nhập viện hai giờ trước, chi phí sẽ do tôi chi trả. Sau đó chuẩn bị máy bay bay đến Dung Thành ngay tối nay, càng sớm càng tốt.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nói: “Bây giờ cô ra sân bay, tôi sẽ kêu lái xe đưa cô đi. Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho bà cô bên kia, cô không cần quan tâm đ ến tiền phẫu thuật.”
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Khương Từ, lại nói: “Đừng khóc nữa, bây giờ chỉ cần làm hết sức, nghe ý trời, kiên cường lên.”
Khương Từ cắn chặt môi, đưa tay lau sạch nước mắt.
Thẩm Thính Nam nhìn chú Vương, nói: “Nói chú Trần đưa cô Khương ra sân bay.”
“Vâng.” Chú Vương đáp một tiếng, nghiêng người nói với Khương Từ, “Cô Khương, đi thôi.”
Khương Từ kìm nén nước mắt, quay người đi theo chú Vương ra ngoài.
*
Bốn giờ sáng, máy bay tư nhân của Thẩm Thính Nam đáp xuống sân bay Dung Thành.
Vừa xuống máy bay, Khương Từ lập tức gọi điện thoại cho Diêu Tuệ, cô nắm chặt điện thoại, lo lắng hỏi: “Dì Diệp, ca phẫu thuật của bà con thế nào rồi?”
Diêu Tuệ nói: “Vẫn còn đang phẫu thuật, mấy chuyên gia vừa mới từ tỉnh đến, cùng nhau tiến vào rồi.”
Nói đến đây Diêu Tuệ có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Từ, con lấy tiền ở đâu làm phẫu thuật cho bà nội? Là tiền mẹ con cho sao?”
Bây giờ Khương Từ không có tâm trạng để giải thích những chuyện này, nói: “Dì Diệp, bây giờ con tới ngay, nếu như ca phẫu thuật của bà con kết thúc, xin dì hãy nói cho con biết càng sớm càng tốt.”
“Được, con yên tâm đi.”
*
Cúp điện thoại, Lâm Viễn thấy Khương Từ rất lo lắng, liền an ủi: “Cô Khương, đừng lo lắng quá, tổng giám đốc Thẩm đã cử một số chuyên gia phẫu thuật não giỏi nhất ở tỉnh đến để cùng phẫu thuật, bà cô nhất định sẽ không sao đâu.”
Khương Từ lo lắng không yên gật đầu, cầu nguyện trong lòng.
Ba tiếng sau, Khương Từ cuối cùng đã đến Bệnh viện Nhân dân huyện Thanh Dương từ sân bay Dung Thành.
Lúc cô đến, bà vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.
Cô ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng mổ, mắt nhìn chằm chằm vào bảng đèn đỏ phía trên phòng mổ không chớp.
Trong suốt nửa tiếng đồng hồ đó, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không dám suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cũng không dám nghĩ đến kết quả, chỉ ngồi đó nhìn thẳng vào tấm biển luôn sáng đèn của phòng phẫu thuật.
Cho đến khi ba chữ “đang phẫu thuật ” đột ngột vụt tắt, lòng cô chợt nhói đau, như bị dao cứa vào lòng.
Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhưng khi thấy bác sĩ từ phòng mổ đi ra, cô sợ hãi đến mức không dám hỏi kết quả.
Lâm Viễn đi lên trước, dò hỏi: “Bác sĩ, phẫu thuật vẫn thuận lợi chứ?”
Phụ trách bác sĩ gật đầu nói: “Phẫu thuật rất thành công, không có gì bất ngờ xảy ra thì bệnh nhân sẽ tỉnh lại trong vòng ba ngày đến một tuần.”
Lâm Viễn nghe vậy cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Khương Từ, cười nói: “Cô Khương, bà cô không sao rồi.”
Giây phút đó, trái tim treo lơ lửng cả đêm của Khương Từ cuối cùng cũng rơi xuống. Sau khi căng thẳng tột độ, cô ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng, giống như vừa bước qua cánh cổng địa ngục.
*
Khương Từ ngày đêm ở bên giường bà nội suốt ba ngày, đến sáng ngày thứ tư, cuối cùng bà nội cũng tỉnh lại.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bà mở mắt, Khương Từ sắp bật khóc, cô cúi người nắm chặt tay bà, nhẹ giọng gọi: “Bà nội, bà tỉnh rồi sao?”
Cô nhìn thấy ánh mắt bà nội nhìn cô có chút mờ mịt, cô lập tức căng thẳng, hỏi: “Bà nội, bà còn nhận ra con không?”
Bà nội Khương vừa mới tỉnh lại, ý thức vẫn còn đang hồi phục, nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc, nhẹ nhàng gật đầu, cánh môi giật giật gọi một tiếng rất khẽ, “Tiểu Từ…”
Cuối cùng Khương Từ cũng không nhịn được nữa mà bật khóc, cô dựa vào người bà, nhẹ nhàng ôm lấy bà, nức nở nói: “Bà nội, bà thật sự làm con sợ muốn chết.”
*
Khương Từ ở nhà suốt hai tháng, tháng đầu tiên cô ở bệnh viện trông nom bà nội, khi bà có thể xuất viện, cô vẫn lo lắng, ở nhà chăm sóc bà thêm một tháng nữa, cho đến khi giáo viên hướng dẫn gọi điện thoại cho cô, thông báo nếu cô không quay lại trường trả phép, cô sẽ bị đình chỉ học.
Bà nội nghe cô nói chuyện điện thoại với giáo viên hướng dẫn, sợ tới mức giục cô quay về, nói: “Mau về đi học đi, học kỳ này đã qua hai phần ba rồi, nếu đến lúc đó làm trễ việc tốt nghiệp thì sao. Bà nội đã không có chuyện gì nữa rồi, con mau về đi, không cần lo lắng cho bà.”
Khương Từ cúp điện thoại, ngồi xuống bên cạnh bà nội.
Cô nắm lấy tay bà nội, lo lắng nhìn bà, một lúc sau mới buồn bã nói: “Con thực sự rất lo lắng, không muốn về đâu.”
Bà nội Khương cầm ngược lại tay cháu gái, nghiêm túc nói: “Sao lại không về. Con đã vất vả nhiều năm như vậy mới vào được trường đại học tốt nhất cả nước, sao có thể nói không về là không về? Phải nghĩ tới ước mơ của con, nghĩ tới tương lai của con, những ngày tháng sau này còn rất dài Tiểu Từ à, nếu con vì bà mà làm chậm trễ, vậy bà thà chết sớm để giảm bớt gánh nặng cho con.”
“Bà nội!” Khương Từ tức giận nhíu mày lại.
Bà nội Khương vội vàng nói: “Được rồi được rồi, bà nói đùa thôi.”
Bà vỗ vỗ tay cháu gái, cười nói: “Con yên tâm, bà nội sẽ chăm sóc tốt cho mình, con mau quay lại trường học đi, sau khi tốt nghiệp kiếm được nhiều tiền thì mua cho bà nội một căn nhà lớn, bà nội vẫn còn đang chờ đó.”
Khương Từ mím môi, nhìn chằm chằm bà nội một lúc, cuối cùng thở dài, cúi người nhẹ nhàng ôm bà nội, liên tục dặn bà: “Bà nội nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, phải nghe lời bác sĩ, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt, chăm chỉ rèn luyện, coi như là vì con thì bà cũng nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Con còn chưa tốt nghiệp, còn chưa kiếm được tiền, còn chưa hiếu thuận được với bà, bà nhất định phải chờ con.”
Bà nội Khương vỗ nhẹ lưng cháu gái, khẽ nói: “Được, vì con, bà nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe.”
*
Khương Từ dù không nỡ rời đi nhưng cuối cùng cô vẫn phải quay lại trường học.
Ngày cô đi, bà nội liên tục dặn cô, bảo cô nhất định phải thay bà cảm ơn Thẩm Thính Nam thật tốt.
Cô nghiêm túc gật đầu, nhìn bà cười nói: “Con biết rồi bà nội, con nhất định sẽ cảm ơn anh ấy thật tốt.”
Lần này nếu không phải có Thẩm Thính Nam, bà nội nhất định không thể tiến hành phẫu thuật kịp thời, cho dù có tiến hành phẫu thuật, nếu không có Thẩm Thính Nam giúp đỡ mời các chuyên gia phẫu thuật não giỏi nhất của tỉnh đến hội chẩn, không biết bây giờ bà nội sẽ ra sao, có lẽ bà đã không còn trên đời nữa rồi.
Cho nên nói Thẩm Thính Nam chính là ân nhân cứu mạng của bà nội cũng không quá đáng.
Trở lại Bắc Thành, Khương Từ về nhà họ Thẩm trước, nhưng chú Vương lại nói với cô hôm nay Thẩm Thính Nam không có ở nhà cũ.
Khương Từ nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó hỏi thăm: “Vậy chú có biết gần đây Thẩm Thính Nam ở đâu không?”
Chú Vương nói: “Chú cũng không chắc, có đôi khi cậu chủ bận rộn thì sẽ ở đường Dương Hòe kia, hoặc cũng có thể ở khách sạn.”
Khương Từ suy nghĩ một chút, nhìn chú Vương hỏi: “Chú Vương, chú có thể cho con số điện thoại của Thẩm Thính Nam được không? Con mua cho anh ấy chút quà, muốn đích thân tặng cho anh ấy.”
Chú Vương nói: “Đương nhiên có thể, chờ một chút, chú đọc cho con.”