Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 10: Soi mói



Sau khi nhậm chức lớp trưởng, Tùy Hầu Ngọc gần như không thèm để ý gì đến trách nhiệm của mình, điều này làm cho các thành viên của lớp 17 dần quên mất là trong lớp còn có một ban cán sự chính thức.

Hôm đó không biết đã xảy ra chuyện gì, Tùy Hầu Ngọc đột nhiên xuất hiện với dáng vẻ của một lớp trưởng hàng thật giá thật.

Mà đáng sợ nhất chính là lớp trưởng chỉ để ý một mình Hầu Mạch, và rồi liên lụy tới một đám người ở xung quanh hắn.

Sau khi ngồi xuống ghế, Tùy Hầu Ngọc rút vở bài tập trong cặp ra, quay sang nói với Hầu Mạch: “Lớp phó học tập không thu vở bài tập à?”

Đến chính Hầu Mạch cũng quên mất cái chức vị đó của mình, hắn hắng giọng một tiếng, tận lực che đi bối rối trong lòng, nói: “Mọi người, hết giờ đọc sách buổi sáng mình sẽ đi thu vở bài tập, mọi người nhớ nộp lại.”

Hầu Mạch vừa nói xong, toàn bộ học sinh trong lớp trở nên hoảng loạn, “Trời má, có bài tập về nhà hả?!”

“Cái gì?! Có bài tập á?!”

Phòng học lâm vào tình cảnh hỗn loạn, Đặng Diệc Hành vừa ngậm bánh bao ngồi vào chỗ thì lại đứng dậy sau khi moi móc trong balo một lượt, nói: “Để tao chạy đi mua mấy quyển vở đã.”

Đi được mấy bước bỗng quay đầu hỏi Hầu Mạch: “Đại sư huynh, bọn mình học tổng cộng bao nhiêu môn nhỉ?”

Đặng Diệc Hành vừa hỏi xong thì một đám người ồn ào nhờ mua vở hộ, Đặng Diệc Hành dứt khoát nói: “Thôi bỏ đi, tao cứ mua một đống về, thừa hơn thiếu.”

Hầu Mạch thật thà ngồi tại chỗ làm bài tập, miệng ngậm một cái bánh bao, hắn vô thức quay sang nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tùy Hầu Ngọc đang ngồi ở chỗ của mình, tay chống một bên mặt, có vẻ đang rất thưởng thức bộ dạng ngoan ngoãn làm bài tập của Hầu Mạch. Tay chống trên má dồn lên một ít thịt, nhìn rất đáng yêu.

Sản phẩm này thật là… chỉ thích đè đầu mỗi mình hắn ra gây khó dễ.

Cũng đang áp dụng chiêu muốn bắt giặc trước tiên phải bắt tướng hả?

Giờ đọc sách buổi sáng như địa ngục bắt đầu. Đa số mọi người đọc rất lơ đãng, cực kỳ mất tập trung, giọng đọc uể oải, thậm chí còn kéo dài ngân nga. Không nghe kỹ còn tưởng là cả lớp đang tám chuyện chứ không phải đọc sách.

Thực ra là đang phải chép bổ sung bài tập, ai cũng nỗ lực viết viết viết.

Vất vả lắm mới xong, toàn bộ bài tập đã nộp lại cho Hầu Mạch. Hầu Mạch ôm chồng bài tập mang tới cho giáo viên ở văn phòng, bởi vì chưa có cán sự của riêng từng môn nên hắn chỉ có thể nhờ nhóm học sinh thể dục tới hỗ trợ.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Hầu Mạch ngáp một cái rõ to, nằm úp sấp xuống bàn chuẩn bị đi ngủ.

Hắn vừa nằm xuống thì bị Tùy Hầu Ngọc tia được.

Nhưng mà Tùy Hầu Ngọc lại ngồi yên chờ Hầu Mạch dần ngủ say mới lôi từ trong balo ra một khẩu súng nước mini, nhắm thẳng vào mặt Hầu Mạch phun vài phát.

Đột nhiên Hầu Mạch cảm thấy một bên má mát lạnh, lấy tay quẹt qua thì phát hiện toàn nước là nước, lượng nước như thể vừa có ai đó nhổ vào mặt hắn một cục đờm.

Hắn ngồi thẳng người lên, nhưng đầu óc vẫn không tỉnh táo nổi.

Sau đó hắn quay sang nhìn Tùy Hầu Ngọc, đối phương dùng khẩu hình miệng nói: “Không được ngủ.”

Hầu Mạch nhìn chằm chằm Tùy Hầu Ngọc hồi lâu, sau đó nhìn một vài học sinh khác đang nằm vật ra ngủ trong lớp, đành thở dài một hơi, dụi mắt lau mặt, chấp nhận nghiêm túc ngồi học.

Anh hùng hảo hán phải biết tránh đi tai họa trước mắt.

Hoặc là nói, gieo gió gặt bão.

Rõ ràng là Tùy Hầu Ngọc khai chiến trước, hắn chỉ xui xẻo tóm được Tùy Hầu Ngọc mà thôi.

Thậm chí còn chưa trả đũa gì cả, chỉ mới tạm thời giữ lại, thế quái nào bây giờ lại biến thành hắn là người sai rồi?

Không thèm nói đạo lý, quá thiếu tố chất làm người rồi.



Theo quy định mới của trường trung học Phong Dữ, buổi chiều thứ sáu chỉ có hai tiết, hết hai tiết là tan học, mọi người có thể thu dọn hành lý về nhà.

Đây được coi là hành động quan tâm các em học sinh có nhà ở xa. Vị trí trường học nằm ở nơi quá hẻo lánh.

Nhiễm Thuật nằng nặc đòi đi tới chỗ thuê phòng của Tùy Hầu Ngọc nhìn qua thử một chút, Tùy Hầu Ngọc nghĩ vị tiểu thiểu gia này vừa vào cửa nhất định sẽ chê bai đủ điều nên thẳng thắn cự tuyệt.

Cậu đeo balo ra ngoài cổng trường, nhìn thấy một đống xe taxi đang chờ nhưng không có xe nào còn trống, mà gia đình cậu đương nhiên chẳng có người tới đón.

Đột nhiên Đặng Diệc Hành thò đầu ra từ một chiếc taxi, hô lên: “Lớp trưởng, đi chung xe không?”

Đặng Diệc Hành nhớ rõ Tùy Hầu Ngọc cũng ở gần khu của bọn họ, vì vậy mới nhiệt tình bắt chuyện.

Tùy Hầu Ngọc nhìn sang, thấy Hầu Mạch cũng đang ngồi ở trong xe, trên tay là một chai nước khoáng, hắn hơi căng thẳng mở nắp ra uống một ngụm, nước tràn cả ra bên ngoài, lăn xuống hầu kết.



Tùy Hầu Ngọc bước lại gần xe, hỏi: “Chỗ này không bắt xe được à?”

“Không còn xe đâu, tầm này thì toàn bộ xe đã tập trung hết ở đây rồi. Lên xe đi, bọn tôi quen chú tài xế, chở về tận nơi mỗi người 8 tệ, nếu là người khác có khi sẽ lấy 10 tệ, đen hơn nữa thì 15 tệ.”

Tùy Hầu Ngọc suy nghĩ trong giây lát rồi quyết định lên xe, chẳng biết Đặng Diệc Hành nghĩ gì mà nhường chỗ cho Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc khom người ngó vào, hàng sau không còn chỗ trống, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Hầu Mạch.

Hầu Mạch không ừ hử gì, yên lặng ngồi ôm balo của mình.

Vào ngồi một lúc xem như đã hiểu vì sao Đặng Diệc Hành lại nhiệt tình như vậy, bởi vì xe không đủ người thì tài xế sẽ không đi.

Hình như là có người để ý thấy Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đều ở trong xe, sau đó có ba nữ sinh cũng lên xe, hai người chen vào bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, một người ngồi ở ghế phụ.

Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc, đây là quá tải rồi mà?

Đặng Diệc Hành còn khó chịu hơn cả Tùy Hầu Ngọc — sớm biết sẽ có nữ sinh lên xe thì cậu ta đã không đổi chỗ với Tùy Hầu Ngọc rồi!

Sau khi đủ người, xe lập tức xuất phát, tài xế lại đi nhầm vào đường trong thôn nhỏ, toàn bộ hành trình gần như được miêu tả bằng bốn chữ: bay lên, đáp xuống.

Tùy Hầu Ngọc muốn tìm dây an toàn thì phát hiện hoàn toàn không có, không chỉ vậy, ghế ngồi còn lắc lư không vững, rất có cảm giác “nhịp nhàng”.

Hầu Mạch chú ý tới hành động của cậu, nói: “Không có dây an toàn đâu, cậu ngồi không vững thì dựa vào tôi này.”

Tùy Hầu Ngọc không nói gì, chống tay lên nóc xe để có điểm trụ.

Nữ sinh ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc hình như là cố ý, dần dần có xu hướng dựa sát vào người Tùy Hầu Ngọc, đến cả Hầu Mạch cũng nhận ra.

Tới một đoạn sườn núi dốc, xe bẻ cua hơi gắt, toàn bộ xe nghiêng sang một bên, Tùy Hầu Ngọc không phản ứng kịp, bị ngã về phía Hầu Mạch, được Hầu Mạch dùng một tay đỡ lấy.

Hầu Mạch duỗi tay ra sau lưng Tùy Hầu Ngọc, làm ra vẻ như đang đỡ nữ sinh ở bên cạnh cậu nhưng thực ra là đẩy một cái, trên miệng vẫn mỉm cười: “Không sao chứ?”

Nữ sinh bên cạnh bị đẩy ngồi thẳng người trở lại, ngượng ngùng trả lời: “Không sao.”

Lúc này Tùy Hầu Ngọc đã ổn định được cơ thể, nghiêng đầu nhìn nữ sinh bên cạnh mình, không nhịn được thầm “vãi chưởng” một câu, nãy giờ cố làm lơ không để ý, cứ tưởng là do đông người nên xe chật thôi chứ.

Tùy Hầu Ngọc không có tật xấu thích săm soi đánh giá những người khác phái, đến cả nữ sinh cậu cũng lười không muốn nhìn nhiều, bởi vậy nên suốt chặng đường đi cậu không chú ý tới nữ sinh ngồi bên cạnh, chỉ cố gắng tránh đụng chạm nhất có thể.

Từng người dần dần xuống xe.

Tới tới lui lui, cuối cùng chỉ còn sót lại Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch.

Hầu Mạch đi phía sau Tùy Hầu Ngọc, nhìn bộ dạng đi như cuốn theo gió của đối phương, hắn vô thức nhướng mày.

Ánh mắt của hắn khóa chặt vào mái tóc xoăn đang lung lay của Tùy Hầu Ngọc, cái độ cong này thực sự rất thú vị, hai bên vẫn lộ ra vành tai trắng nõn.

Cho đến khi Tùy Hầu Ngọc đột ngột chuyển hướng ở một lối rẽ, Hầu Mạch vội vàng vươn tay vớt Tùy Hầu Ngọc trở về, nói: “Đi nhầm rồi, là tòa nhà kia.”

Vừa nói vừa chỉ tay về hướng đi đúng.

Tùy Hầu Ngọc nhìn sang, phủi bàn tay của Hầu Mạch ra, “Ồ, cảm ơn.”

Hầu Mạch vẩy vẩy tay, oán giận nói: “Chẳng có chút thành ý nào cả.” Sau đó quay đầu đi về hướng khác.

Tùy Hầu Ngọc không nhịn được hỏi: “Không phải ở bên kia à?”

“Tôi đi mua đồ ăn.”



Mười giờ rưỡi sáng thứ bảy, chuông cửa nhà Tùy Hầu Ngọc vang lên.

Tùy Hầu Ngọc biết là người quét dọn tới nên cũng không để ý, tiếp tục đọc sách trong phòng ngủ.

Người quét dọn có mật khẩu vào nhà, đợt một phút không thấy động tĩnh gì nên tự nhiên mở cửa đi vào, trong tay là một cái giỏ trúc đựng vỏ chăn, khăn mặt và một số loại đồ dùng khác.

Người mới tới hô lên: “Xin chào, khăn mặt và khăn tắm đã được thay mới, đều đã được giặt sạch và khử trùng ở nhiệt độ cao, bạn hãy yên tâm sử dụng.”

Hầu Mạch thay khăn tắm, khăn mặt và một loạt đồ dùng vệ sinh cá nhân, toàn bộ đồ cũ đều ném lại vào giỏ, thay đồ mới vào.

Sau đó kiểm tra bồn rửa mặt, xem nước rửa tay có cần bổ sung không.

Hắn biết người thuê phòng này không thường ở nhà, vì vậy vết tích sử dụng cũng không nhiều.



Sữa tắm vẫn còn, giấy vệ sinh cũng chưa cần bổ sung, hắn chỉ quét dọn một chút ở dưới nền là xong.

Lúc đang dọn thì nghe thấy tiếng dép lê đi về phía mình, đối phương dừng lại ở cửa phòng tắm nhìn hắn.

Hắn cũng ngẩng đầu lên giải thích: “Cuối tuần tôi tới dọn dẹp…”

Sau đó bốn mắt nhìn nhau với Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc đang nhai kẹo cao su, thổi kẹo thành một quả bóng cho vỡ rồi lại nhai, lặp đi lặp lại. Bộ dạng nhìn có vẻ hơi đắc ý, hình như là cũng cảm thấy ngạc nhiên không hiểu vì sao Hầu Mạch lại xuất hiện ở đây, trong ánh mắt còn có ý cười.

Hầu Mạch chần chừ trong phút chốc rồi tiếp tục dọn dẹp, giải thích với Tùy Hầu Ngọc, “Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, cuối tuần tôi giúp bà ấy đi làm.”

Trong tòa nhà này có rất nhiều phòng cho thuê, là do ngành du lịch của khu vực đang trên đà xây dựng phát triển.

Những nhà dân từng sống ở đây đa số đều đã chuyển đi, chủ nhà nghe nói nếu bao gồm thêm dịch vụ dọn dẹp là có thể tăng tiền thuê lên gấp ba, vì vậy toàn bộ khu nhà biến thành một khu homestay.

Nhưng mà đa số phòng thuê đều do chủ nhà tự mình đi dọn, mẹ Hầu dọn ba phòng là do chủ nhà này bận đi chơi mạt chược, lười đi dọn nên mới thuê mẹ Hầu.

Lúc Tùy Hầu Ngọc xuất hiện ở khu nhà này Hầu Mạch đã hoài nghi, không ngờ lại thật sự trùng hợp như thế.

“Ừm…” Tùy Hầu Ngọc dài giọng trả lời.

Hầu Mạch cũng không lúng túng nữa, tán gẫu với Tùy Hầu Ngọc: “Cậu thuê dài hạn à?”

“Ừ, đặt trước nửa năm.”

“Cậu xem thử trong phòng tắm còn vấn đề gì không.”

“Vòi hoa sen chảy không mạnh lắm.”

“Ừm, vậy để tôi kiểm tra lại.” Hầu Mạch vén tay áo lên.

Thiết kế của vòi hoa sen rất đơn giản, là nguyên một khối, không thể tháo riêng phần đầu xuống được.

Hầu Mạch tháo toàn bộ xuống, sau đó tìm một cái tăm chọc từng lỗ từng lỗ, rồi lại gắn vào mở nước ra xem lại.

Hầu Mạch tốn mười phút để kiểm tra vòi hoa sen, Tùy Hầu Ngọc cũng đặc biệt kiên nhẫn đứng ở bên cạnh nhìn suốt mười phút, lặp đi lặp lại động tác thổi bóng kẹo cao su.

Sau khi sửa xong, Hầu Mạch mở nước hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Như thế này đã được chưa?”

“Được rồi.” Tùy Hầu Ngọc gật gật đầu, sau đó chỉ xuống đất nói: “Cậu xử lý luôn chỗ thoát nước một chút, tôi mắc chứng OCD*, nhiều rêu quá nhìn rất khó chịu.”

(*OCD: Obsessive-Compulsive Disorder: rối loạn ám ảnh cưỡng chế)

Hầu Mạch nhìn nắp thoát nước trầm mặc, nơi đó có một đường dẫn thoát nước, quanh năm nước chảy qua, lâu ngày không dọn nên bị rong rêu phủ kín.

Sau cùng hắn vẫn ngồi xổm xuống cẩn thận dọn dẹp.

Cơ bản là Hầu Mạch đã nhận ra, Tùy Hầu Ngọc đang cố ý gây khó dễ.

Sau khi dọn xong, trong lúc Hầu Mạch đang thay vỏ chăn gối và ga trải giường, Tùy Hầu Ngọc đi ra nói: “Cái thanh treo khăn mặt bị gỉ sét rồi, cậu quét qua một lượt đi.”

Hầu Mạch dừng động tác trong phút chốc, ném cái vỏ gối cuối cùng vào giỏ trúc, quay lại nói với Tùy Hầu Ngọc: “Tùy Hầu Ngọc, cậu đừng có quá đáng!”

“Tôi làm sao?”

Hầu Mạch thấp giọng nói: “Rõ ràng là mấy cậu tới gây sự trước, cậu phun nước vào người tôi, tôi nhất định phải bắt được cậu. Tôi cũng đâu có ăn mất miếng nào trên người cậu, cậu nhạy cảm như vậy làm gì? Mọi người nói tôi là gay bởi vì tôi thường dùng lý do thích nam sinh để từ chối nữ sinh, như vậy sẽ không khiến các cô ấy quá khó chịu. Nhưng tôi là thẳng, đừng tưởng rằng ngoại hình giống nữ của cậu làm tôi cảm thấy hứng thú!”

Biểu cảm của Tùy Hầu Ngọc càng ngày càng đen, càng ngày càng khó coi.

Cậu căn bản chẳng hề biết chuyện Hầu Mạch bị đồn là gay hay Hầu Mạch tự bôi đen bản thân.

Tùy Hầu Ngọc cực kỳ không thích bị người khác nói nhìn giống con gái.

Hầu Mạch nói tiếp: “Tôi chỉ không muốn gây chuyện quá lớn thôi, đừng có cho rằng tôi đang nuông chiều cậu!”

Tùy Hầu Ngọc nâng cằm lên, cao giọng hỏi: “Cậu nuông chiều tôi?”

Hầu Mạch tháo găng tay cao su ra, nói: “Cậu muốn làm tôi tức giận để đánh một trận đúng không? Có phải là nếu không đánh một trận thì cậu sẽ không bỏ qua? Được thôi, không dạy cậu một bài học cậu còn tưởng ông đây thật sự sợ cậu đấy à?!”

Đúng, nếu không đánh một trận thì tâm lý của Tùy Hầu Ngọc căn bản không thể vượt qua được chuyện kia.

Cậu còn đang loay hoay tìm lý do, không ngờ Hầu Mạch cũng đã nhịn lâu như vậy.

*** Hết chương 10
Chương trước Chương tiếp
Loading...